Author: Avadale
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: Citrus Aurantifolia - iamaanh
"Harry, cuối cùng bồ cũng về rồi!" Ron nhảy dựng lên trên ghế, "Scrimgeour lảng vảng ở đây tìm bồ suốt, cũng may nhờ có ổng làm ba má nghĩ bồ đi trốn ổng, không thì mình cũng chẳng giấu được việc bồ không ở nhà mãi!"
Harry cởi Áo Tàng hình, áy náy nói: "Xin lỗi, Ron, lẽ ra mình nên về sớm hơn."
"Cũng không có chuyện gì lớn." Ron nói thầm, "Bồ có phát hiện gì chứ?"
Harry nặng nề gật đầu: "Ừ, bây giờ đầu mình loạn cào cào luôn rồi."
"Nghiêm trọng thế sao? Nhưng mình thấy mọi người đâu có phản ứng gì đâu?"
"Đúng là không liên quan tới Hội Phượng Hoàng." Harry hơi do dự, "Chỉ là đối với mình..."
"Anh Harry ở đây ạ?" Ginny đột nhiên mở cửa phòng, nhìn thấy hai thiếu niên đang ở trong thì cô nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nói với Harry: "Tin xấu, Scrimgeour muốn ở lại ăn tối. Ông ta quyết muốn gặp anh hôm nay, ba không thể đuổi ổng đi."
"Ông ta tốt xấu gì cũng là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật." Harry uể oải đứng lên.
Bộ trưởng Bộ Pháp thuật và Trợ lý Bộ trưởng ở lại khiến bầu không khí trong phòng khách của Trang trại Hang Sóc trở nên cực kỳ nặng nề, cho dù vị trợ lý kia chính là Percy Weasley, về lý thuyết cũng là một thành viên của gia đình này. Harry không muốn bữa tối đêm Giáng Sinh nhà Weasley bị phá hỏng chỉ vì mình, chủ động đi tới bàn ăn: "Nghe nói ngài tìm tôi, ngài Bộ trưởng."
Scrimgeour nói lòng vòng: "Ta chỉ muốn thăm hỏi một chút."
Harry gật đầu, sau đó đổi địa điểm cho việc 'thăm hỏi' này từ phòng khách ngồi đầy người tới khoảnh đất vắng tanh. Năm giờ chiều mùa đông, sắc trời tối đen như mực, lớp tuyết đọng mờ nhạt phản xạ ánh sáng, cặp song sinh tóc đỏ ló đầu ra khỏi cửa sổ, quơ quơ sản phẩm đùa dai trên tay, nhưng Harry ngầm bảo bọn họ không cần xen vào.
Scrimgeour nói như thật: "Lần trước ta đã muốn nói chuyện với cháu ở dạ tiệc của Horace, nhưng không có cơ hội."
Harry nói ở trong lòng: Tất nhiên. Cả tối hôm đó Draco Malfoy giữ tôi như ác long bảo vệ lãnh địa, thách ông tìm được cơ hội.
"Thật ra, Dumbledore cũng chẳng thích việc ta nói chuyện với cháu. Ta hiểu mà, những việc đó, tiên đoán,..." ánh mắt ngài Bộ trưởng soi mói, "Hẳn cháu đã biết những việc này?"
Hô hấp Harry dần chậm lại, cậu chỉ mơ hồ nói: "Học sinh Hogwarts ai cũng đọc Nhật báo Tiên tri."
"Dumbledore có nói cách nhìn của ông ấy với cháu?"
Lại nữa, cho dù lấy cái danh thăm hỏi cậu, thứ mà Scrimgeour quan tâm cũng chỉ là cái nhìn của Dumbledore, cứ như Harry Potter chỉ là một cái tên, đổi thành người nào cũng được. Nhưng kẻ mất đi người thân là cậu, kẻ bị Voldemort uy hiếp tính mạng cũng là cậu, không phải bất kỳ một người nào khác.
Harry nói: "Xin lỗi, đó là việc giữa tôi và thầy ấy."
Scrimgeour không để lộ sự bất mãn, chỉ thân thiện cười với Harry, nhắc lại: "Ta hiểu mà. Ta cũng không muốn đào sâu bí mật của cháu, thật ra, ta còn chẳng quan tâm lời tiên tri kia có đúng thật hay không."
Harry cau mày.
Scrimgeour nói: "Chỉ cần dân phù thủy tin vào sự tồn tại của 'ngôi sao cứu thế' là đủ rồi."
Harry dời mắt, nhìn tuyết đọng trong vườn, lạnh như băng, phản xạ ánh trăng bàng bạc, có chút... giống màu tóc của Malfoy.
"Harry, cháu nên hợp tác cùng bọn ta, người dân phù thủy cần... Cháu có thể là nguồn sức mạnh tinh thần của họ." Scrimgeour nói, "Ta biết một số việc trước đây làm cháu có ấn tượng xấu với Bộ Pháp thuật, nhưng nếu vì vậy mà từ chối ta thì hình như hơi trẻ con thì phải. Ngay cả Dumbledore cũng có lúc sai lầm..."
"Nếu nói về Voldemort, giáo sư chắc chắn đúng."
Scrimgeour nói ra một cái tên: "Severus Snape."
Harry giật mình.
"Có lẽ cháu cũng không rõ, vị giáo sư này từng là Tử thần Thực tử, thậm chí còn dính líu rất nhiều tới cái chết của cha mẹ cháu. Cháu có biết những chuyện này không?"
Harry không biết. Nhưng cậu biết Scrimgeour đang chờ cậu đuổi theo ông ta hỏi Snape đã làm chuyện gì... Tâm trí cậu càng trở nên rối loạn hơn, một nửa nghiêm khắc nhắc nhớ mối thù giữa Snape với ba mình, với Sirius (cũng như Lupin và cả chính Harry), nhưng một nửa kia lại không ngừng biện giải Snape đang giúp đỡ cậu.
Không thấy Harry hỏi gì thêm, Scrimgeour chỉ có thể lấp lửng tiếp: "Nếu không có Dumbledore bào chữa, chắc chắn Snape đã bị đưa tới Azkaban. Tất nhiên cũng không phải hắn không thể hoàn lương, chỉ là ngày hôm qua có người nhìn thấy hắn đi cùng Tử thần Thực tử. Hay nói đúng hơn, là Narcissa Malfoy."
Cuộc nói chuyện lại rơi vào trầm lặng. Bộ trưởng Bộ Pháp thuật thở dài: "Nhắc tới lại không thể không nói cậu Malfoy. Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến ta nhất nhất phải nói chuyện với cháu. Ta không hiểu biết nhiều về cậu ta, nghe nói cậu ta từng giúp cháu, có lẽ việc này làm cháu cảm thấy cậu ta khác với hai vị phụ huynh kia, nhưng trước sau gì cậu ta vẫn luôn là con trai của Tử thần Thực tử... Harry, cháu thân với cậu ta quá."
Harry cố gắng giữ phép lịch sự: "Đây là việc riêng của tôi."
"Cháu sai rồi, 'ngôi sao cứu thế' không có việc riêng." Scrimgeour nói, "Thân thiết với con của Tử thần Thực tử chỉ làm lung lay sự tin tưởng của mọi người với cháu mà thôi, ngược lại, hợp tác với Bộ Pháp thuật sẽ khiến họ vững lòng."
Harry nói: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm. Stan Shunpike bị nhốt vào Azkaban cũng vì cái logic dở hơi này à? Anh ta có phải hay không cũng mặc, tùy tiện túm lấy một người rồi công bố hắn ta là Tử thần Thực tử chỉ để 'mọi người' an tâm?"
Sự thân thiện trên mặt Scrimgeour biến mất: "Malfoy nổi danh là Tử thần Thực tử."
Vẻ mặt Harry cũng lạnh đi: "Cậu ấy là Draco."
*
Cây đũa phép táo gai rơi xuống, cạch một tiếng nằm trên mặt đất, Draco khiếp sợ nhìn chằm chằm làn sương bạc vẫn còn quẩn quanh nơi đầu đũa, bàn tay khẽ run rẩy.
Đây rõ ràng chẳng phải một thần chú gọi Thần Hộ mệnh thành công, thậm chí có thể nói còn khuya mới gọi được, nhưng đây đúng là lần đầu tiên thần chú này của Draco có chút tiến triển... Nếu vừa rồi hắn không nghĩ tới Potter...
Draco thở dài, cúi người nhặt đũa phép của mình, cảm giác huyệt Thái Dương mơ hồ đau nhức.
Tựa như trong một giấc mơ hoang đường, ai cũng nhận định Draco yêu Harry. Granger, Potter, Snape. Thậm chí, cả Draco.
Hắn có thể nghi ngờ Tình dược lởm, cũng có thể không tin điều kiện để thi triển thần chú gọi Thần Hộ mệnh, hoặc kiên quyết đổ cho Khế ước Bảo hộ... Nhưng, một cái khế ước cưỡng chế có thể khiến hắn trở thành như này ư?
Draco cố ý nhắc lại khuyết điểm của Harry: Ngu ngốc, bốc đồng, không biết tốt xấu, trên đầu còn có cái sẹo xấu xí. Lỗ mãng, nực cười, đến cái cà vạt cũng không biết đường đeo cho cẩn thận. Ăn uống còn để dính lên mặt. Nào có ai đánh giá người mình yêu như vậy? Ví dụ như Lucius và Narcissa, bọn họ cực kỳ tôn trọng nhau. Thậm chí Lucius còn chú ý không bao giờ nói lời thô tục trước mặt vợ mình, cho dù ông giỏi nhất việc thao thao bất tuyệt nhục mạ một số người 'Không thức thời'. Ông cũng bằng lòng trả giá vì bà, mặc dù không ai không biết ông là một người vô cùng ích kỷ.
Draco day trán, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Hắn ý thức được bản thân cũng phải trả giá vì Harry, cho dù cái tình yêu kỳ quái này không tồn tại, hắn cũng còn một cái Khế ước Bảo hộ cưỡng chế bản thân... Lucius bảo hắn nó chỉ trói buộc lỏng lẻo. Lời thề Bất Khả Bội và phạm vi của nó đã nói hiệu quả của khế ước chịu ảnh hưởng bởi ý chí của kẻ lập ước. Draco nhớ lại một lần nữa, vô cùng nghiêm túc phân tích mỗi một việc giữa hắn và Harry từ khi Khế ước Bảo hộ xuất hiện, nghiền ngẫm hành động ngày đó của bản thân là do Khế ước Bảo hộ, hay bởi vì... tình yêu?
Thế mà hắn lại không thể phân biệt nổi.
Ánh trăng đêm nay thật đáng ghét.
*
Khi nhìn thấy cái tai đang động đậy trong lòng bàn tay của Fred, Harry theo bản năng rụt cổ, cậu biết cuộc đối thoại của mình và Scrimgeour đã bị nghe lén. Cả bữa tối Ron đều dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Harry, chờ đến lúc bữa tối kết thúc, mọi người đều ngồi quanh lò sưởi đánh bài, nó lập tức kéo Harry lên lầu cùng hai người anh trai.
Harry gãi gãi tóc: "Được rồi, mình thừa nhận, mình ở cạnh Malfoy cả chiều nay."
George và Fred đồng thời kinh ngạc ồ lên một tiếng đầy khoa trương.
Ron nói: "Mình không hiểu nổi nữa, chỉ là một buổi chiều mà bồ đã thành chuyên gia bào chữa cho bọn họ rồi. Hôm qua bồ còn nghi ngờ Snape như thế nào? Draco Malfoy đã từng sỉ nhục Hermione như thế nào?"
"Mình không quên." Harry đổi tư thế, ngồi khoanh chân trên đất, cẩn thận dùng một bùa Muffliato, "Nhưng mà trong tình huống đặc thù như hiện nay Snape vẫn lựa chọn tham gia Hội Phượng hoàng. Nếu ông ta thật sự phản bội, ổng không dám làm thế đâu, hơn nữa ổng còn nói..."
(Snape nhìn Draco: "Chúng ta cùng thuyền.")
Harry lẩm bẩm: "Tóm lại đúng là ông ta giúp thầy Dumbledore thám thính. Mặc dù mình vẫn cảm thấy ông ta hận mình."
George hì hì cười nói: "Có lẽ ổng lập lời thề Bất Khả Bội với cụ Dumbledore."
Fred bổ sung: "Vi phạm là toi."
Ron kêu to: "Các anh còn mặt dày nhắc tới cái này! Lúc em năm tuổi —"
"Cũng không phải không có khả năng." Harry lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói, "Malfoy bị thương. Suýt nữa Voldemort giết cậu ấy."
Cả căn phòng yên tĩnh, anh em Weasley dừng việc tranh cãi chuyện lời thề Bất Khả Bội năm nào lại. Truyện Điền Văn
Harry nói tiếp: "Vì mình. Vai phải cậu ta có một vết thương... Khủng khiếp... Thấy cả xương trắng... Snape không thể không giấu cậu ta ở số 12 quảng trường Grimmauld, tình cảnh rất tệ hại."
Ron nhỏ giọng nói: "Hy vọng bồ chỉ là thông cảm cho cậu ta. Chiều nay bồ không hôn cậu ta đấy chứ?"
"Tất nhiên là không!" Harry trợn mắt, "Mình nói rất nhiều lần rồi, mình chỉ là không thể làm ngơ được, bồ nghĩ xem, nếu tối hôm qua có người suýt chết vì bồ, cho dù cậu ta ngu ngốc, kiêu ngạo, thích làm bộ làm tịch, ngôn hành khó chịu, bồ có thể thờ ơ không?"
Ron ảo não nói: "Không phải mình không tin bồ, Harry. Chỉ là hơn nửa năm nay bồ để ý Malfoy quá, nhất là hôm nay sau khi về... Cứ như mắc hội chứng Malfoy ấy."
Harry nhấn mạnh: "Rốt cuộc tại sao bồ lại nghĩ mình sẽ hôn cậu ta chứ? Mình chỉ là — như bồ nói — thông cảm. Cậu ta cũng chẳng hơn gì một con gia tinh, lớn lên trong một môi trường đầy thành kiến và đen tối, đúng là cậu ta rất xấu xa nhưng có thể hiểu được, cậu ta chỉ đang vì gia đình mình mà làm việc... Cậu ấy đã có chút thay đổi, mình chỉ là muốn làm cho cậu ấy càng tốt hơn, xuất phát từ một Gryffindor chính trực. Không liên quan gì đến tình yêu hết."
Ba cặp mắt không hẹn mà gặp cùng nhìn Harry: "Không liên quan?"
"Không liên quan." khẳng định chắc nịch đến thế nhưng trong lòng Harry vẫn có chút chênh vênh. Cậu bất an phát hiện bản thân không thấy phản cảm chuyện Draco thích cậu, hơn nữa còn ngày càng quen dần. Thế thì đã sao, dù cậu để ý Draco bởi thông cảm hay vì tình yêu, việc cậu cần làm có gì khác nhau?
"Được rồi." Ron nói thầm, "Chắc mang cái huy chương Potter thúi hoắc mình thu được ra là bồ lại bình thường ngay ấy mà."
"Trong ngăn kéo của mình cũng có, làm ghê tởm cực kì." Harry nhếch miệng, "Bồ còn có một cái? Cho mình xem với."
— nhỡ may có chỗ nào khác nhau thì sao?
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: Citrus Aurantifolia - iamaanh
"Harry, cuối cùng bồ cũng về rồi!" Ron nhảy dựng lên trên ghế, "Scrimgeour lảng vảng ở đây tìm bồ suốt, cũng may nhờ có ổng làm ba má nghĩ bồ đi trốn ổng, không thì mình cũng chẳng giấu được việc bồ không ở nhà mãi!"
Harry cởi Áo Tàng hình, áy náy nói: "Xin lỗi, Ron, lẽ ra mình nên về sớm hơn."
"Cũng không có chuyện gì lớn." Ron nói thầm, "Bồ có phát hiện gì chứ?"
Harry nặng nề gật đầu: "Ừ, bây giờ đầu mình loạn cào cào luôn rồi."
"Nghiêm trọng thế sao? Nhưng mình thấy mọi người đâu có phản ứng gì đâu?"
"Đúng là không liên quan tới Hội Phượng Hoàng." Harry hơi do dự, "Chỉ là đối với mình..."
"Anh Harry ở đây ạ?" Ginny đột nhiên mở cửa phòng, nhìn thấy hai thiếu niên đang ở trong thì cô nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nói với Harry: "Tin xấu, Scrimgeour muốn ở lại ăn tối. Ông ta quyết muốn gặp anh hôm nay, ba không thể đuổi ổng đi."
"Ông ta tốt xấu gì cũng là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật." Harry uể oải đứng lên.
Bộ trưởng Bộ Pháp thuật và Trợ lý Bộ trưởng ở lại khiến bầu không khí trong phòng khách của Trang trại Hang Sóc trở nên cực kỳ nặng nề, cho dù vị trợ lý kia chính là Percy Weasley, về lý thuyết cũng là một thành viên của gia đình này. Harry không muốn bữa tối đêm Giáng Sinh nhà Weasley bị phá hỏng chỉ vì mình, chủ động đi tới bàn ăn: "Nghe nói ngài tìm tôi, ngài Bộ trưởng."
Scrimgeour nói lòng vòng: "Ta chỉ muốn thăm hỏi một chút."
Harry gật đầu, sau đó đổi địa điểm cho việc 'thăm hỏi' này từ phòng khách ngồi đầy người tới khoảnh đất vắng tanh. Năm giờ chiều mùa đông, sắc trời tối đen như mực, lớp tuyết đọng mờ nhạt phản xạ ánh sáng, cặp song sinh tóc đỏ ló đầu ra khỏi cửa sổ, quơ quơ sản phẩm đùa dai trên tay, nhưng Harry ngầm bảo bọn họ không cần xen vào.
Scrimgeour nói như thật: "Lần trước ta đã muốn nói chuyện với cháu ở dạ tiệc của Horace, nhưng không có cơ hội."
Harry nói ở trong lòng: Tất nhiên. Cả tối hôm đó Draco Malfoy giữ tôi như ác long bảo vệ lãnh địa, thách ông tìm được cơ hội.
"Thật ra, Dumbledore cũng chẳng thích việc ta nói chuyện với cháu. Ta hiểu mà, những việc đó, tiên đoán,..." ánh mắt ngài Bộ trưởng soi mói, "Hẳn cháu đã biết những việc này?"
Hô hấp Harry dần chậm lại, cậu chỉ mơ hồ nói: "Học sinh Hogwarts ai cũng đọc Nhật báo Tiên tri."
"Dumbledore có nói cách nhìn của ông ấy với cháu?"
Lại nữa, cho dù lấy cái danh thăm hỏi cậu, thứ mà Scrimgeour quan tâm cũng chỉ là cái nhìn của Dumbledore, cứ như Harry Potter chỉ là một cái tên, đổi thành người nào cũng được. Nhưng kẻ mất đi người thân là cậu, kẻ bị Voldemort uy hiếp tính mạng cũng là cậu, không phải bất kỳ một người nào khác.
Harry nói: "Xin lỗi, đó là việc giữa tôi và thầy ấy."
Scrimgeour không để lộ sự bất mãn, chỉ thân thiện cười với Harry, nhắc lại: "Ta hiểu mà. Ta cũng không muốn đào sâu bí mật của cháu, thật ra, ta còn chẳng quan tâm lời tiên tri kia có đúng thật hay không."
Harry cau mày.
Scrimgeour nói: "Chỉ cần dân phù thủy tin vào sự tồn tại của 'ngôi sao cứu thế' là đủ rồi."
Harry dời mắt, nhìn tuyết đọng trong vườn, lạnh như băng, phản xạ ánh trăng bàng bạc, có chút... giống màu tóc của Malfoy.
"Harry, cháu nên hợp tác cùng bọn ta, người dân phù thủy cần... Cháu có thể là nguồn sức mạnh tinh thần của họ." Scrimgeour nói, "Ta biết một số việc trước đây làm cháu có ấn tượng xấu với Bộ Pháp thuật, nhưng nếu vì vậy mà từ chối ta thì hình như hơi trẻ con thì phải. Ngay cả Dumbledore cũng có lúc sai lầm..."
"Nếu nói về Voldemort, giáo sư chắc chắn đúng."
Scrimgeour nói ra một cái tên: "Severus Snape."
Harry giật mình.
"Có lẽ cháu cũng không rõ, vị giáo sư này từng là Tử thần Thực tử, thậm chí còn dính líu rất nhiều tới cái chết của cha mẹ cháu. Cháu có biết những chuyện này không?"
Harry không biết. Nhưng cậu biết Scrimgeour đang chờ cậu đuổi theo ông ta hỏi Snape đã làm chuyện gì... Tâm trí cậu càng trở nên rối loạn hơn, một nửa nghiêm khắc nhắc nhớ mối thù giữa Snape với ba mình, với Sirius (cũng như Lupin và cả chính Harry), nhưng một nửa kia lại không ngừng biện giải Snape đang giúp đỡ cậu.
Không thấy Harry hỏi gì thêm, Scrimgeour chỉ có thể lấp lửng tiếp: "Nếu không có Dumbledore bào chữa, chắc chắn Snape đã bị đưa tới Azkaban. Tất nhiên cũng không phải hắn không thể hoàn lương, chỉ là ngày hôm qua có người nhìn thấy hắn đi cùng Tử thần Thực tử. Hay nói đúng hơn, là Narcissa Malfoy."
Cuộc nói chuyện lại rơi vào trầm lặng. Bộ trưởng Bộ Pháp thuật thở dài: "Nhắc tới lại không thể không nói cậu Malfoy. Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến ta nhất nhất phải nói chuyện với cháu. Ta không hiểu biết nhiều về cậu ta, nghe nói cậu ta từng giúp cháu, có lẽ việc này làm cháu cảm thấy cậu ta khác với hai vị phụ huynh kia, nhưng trước sau gì cậu ta vẫn luôn là con trai của Tử thần Thực tử... Harry, cháu thân với cậu ta quá."
Harry cố gắng giữ phép lịch sự: "Đây là việc riêng của tôi."
"Cháu sai rồi, 'ngôi sao cứu thế' không có việc riêng." Scrimgeour nói, "Thân thiết với con của Tử thần Thực tử chỉ làm lung lay sự tin tưởng của mọi người với cháu mà thôi, ngược lại, hợp tác với Bộ Pháp thuật sẽ khiến họ vững lòng."
Harry nói: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm. Stan Shunpike bị nhốt vào Azkaban cũng vì cái logic dở hơi này à? Anh ta có phải hay không cũng mặc, tùy tiện túm lấy một người rồi công bố hắn ta là Tử thần Thực tử chỉ để 'mọi người' an tâm?"
Sự thân thiện trên mặt Scrimgeour biến mất: "Malfoy nổi danh là Tử thần Thực tử."
Vẻ mặt Harry cũng lạnh đi: "Cậu ấy là Draco."
*
Cây đũa phép táo gai rơi xuống, cạch một tiếng nằm trên mặt đất, Draco khiếp sợ nhìn chằm chằm làn sương bạc vẫn còn quẩn quanh nơi đầu đũa, bàn tay khẽ run rẩy.
Đây rõ ràng chẳng phải một thần chú gọi Thần Hộ mệnh thành công, thậm chí có thể nói còn khuya mới gọi được, nhưng đây đúng là lần đầu tiên thần chú này của Draco có chút tiến triển... Nếu vừa rồi hắn không nghĩ tới Potter...
Draco thở dài, cúi người nhặt đũa phép của mình, cảm giác huyệt Thái Dương mơ hồ đau nhức.
Tựa như trong một giấc mơ hoang đường, ai cũng nhận định Draco yêu Harry. Granger, Potter, Snape. Thậm chí, cả Draco.
Hắn có thể nghi ngờ Tình dược lởm, cũng có thể không tin điều kiện để thi triển thần chú gọi Thần Hộ mệnh, hoặc kiên quyết đổ cho Khế ước Bảo hộ... Nhưng, một cái khế ước cưỡng chế có thể khiến hắn trở thành như này ư?
Draco cố ý nhắc lại khuyết điểm của Harry: Ngu ngốc, bốc đồng, không biết tốt xấu, trên đầu còn có cái sẹo xấu xí. Lỗ mãng, nực cười, đến cái cà vạt cũng không biết đường đeo cho cẩn thận. Ăn uống còn để dính lên mặt. Nào có ai đánh giá người mình yêu như vậy? Ví dụ như Lucius và Narcissa, bọn họ cực kỳ tôn trọng nhau. Thậm chí Lucius còn chú ý không bao giờ nói lời thô tục trước mặt vợ mình, cho dù ông giỏi nhất việc thao thao bất tuyệt nhục mạ một số người 'Không thức thời'. Ông cũng bằng lòng trả giá vì bà, mặc dù không ai không biết ông là một người vô cùng ích kỷ.
Draco day trán, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Hắn ý thức được bản thân cũng phải trả giá vì Harry, cho dù cái tình yêu kỳ quái này không tồn tại, hắn cũng còn một cái Khế ước Bảo hộ cưỡng chế bản thân... Lucius bảo hắn nó chỉ trói buộc lỏng lẻo. Lời thề Bất Khả Bội và phạm vi của nó đã nói hiệu quả của khế ước chịu ảnh hưởng bởi ý chí của kẻ lập ước. Draco nhớ lại một lần nữa, vô cùng nghiêm túc phân tích mỗi một việc giữa hắn và Harry từ khi Khế ước Bảo hộ xuất hiện, nghiền ngẫm hành động ngày đó của bản thân là do Khế ước Bảo hộ, hay bởi vì... tình yêu?
Thế mà hắn lại không thể phân biệt nổi.
Ánh trăng đêm nay thật đáng ghét.
*
Khi nhìn thấy cái tai đang động đậy trong lòng bàn tay của Fred, Harry theo bản năng rụt cổ, cậu biết cuộc đối thoại của mình và Scrimgeour đã bị nghe lén. Cả bữa tối Ron đều dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Harry, chờ đến lúc bữa tối kết thúc, mọi người đều ngồi quanh lò sưởi đánh bài, nó lập tức kéo Harry lên lầu cùng hai người anh trai.
Harry gãi gãi tóc: "Được rồi, mình thừa nhận, mình ở cạnh Malfoy cả chiều nay."
George và Fred đồng thời kinh ngạc ồ lên một tiếng đầy khoa trương.
Ron nói: "Mình không hiểu nổi nữa, chỉ là một buổi chiều mà bồ đã thành chuyên gia bào chữa cho bọn họ rồi. Hôm qua bồ còn nghi ngờ Snape như thế nào? Draco Malfoy đã từng sỉ nhục Hermione như thế nào?"
"Mình không quên." Harry đổi tư thế, ngồi khoanh chân trên đất, cẩn thận dùng một bùa Muffliato, "Nhưng mà trong tình huống đặc thù như hiện nay Snape vẫn lựa chọn tham gia Hội Phượng hoàng. Nếu ông ta thật sự phản bội, ổng không dám làm thế đâu, hơn nữa ổng còn nói..."
(Snape nhìn Draco: "Chúng ta cùng thuyền.")
Harry lẩm bẩm: "Tóm lại đúng là ông ta giúp thầy Dumbledore thám thính. Mặc dù mình vẫn cảm thấy ông ta hận mình."
George hì hì cười nói: "Có lẽ ổng lập lời thề Bất Khả Bội với cụ Dumbledore."
Fred bổ sung: "Vi phạm là toi."
Ron kêu to: "Các anh còn mặt dày nhắc tới cái này! Lúc em năm tuổi —"
"Cũng không phải không có khả năng." Harry lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói, "Malfoy bị thương. Suýt nữa Voldemort giết cậu ấy."
Cả căn phòng yên tĩnh, anh em Weasley dừng việc tranh cãi chuyện lời thề Bất Khả Bội năm nào lại. Truyện Điền Văn
Harry nói tiếp: "Vì mình. Vai phải cậu ta có một vết thương... Khủng khiếp... Thấy cả xương trắng... Snape không thể không giấu cậu ta ở số 12 quảng trường Grimmauld, tình cảnh rất tệ hại."
Ron nhỏ giọng nói: "Hy vọng bồ chỉ là thông cảm cho cậu ta. Chiều nay bồ không hôn cậu ta đấy chứ?"
"Tất nhiên là không!" Harry trợn mắt, "Mình nói rất nhiều lần rồi, mình chỉ là không thể làm ngơ được, bồ nghĩ xem, nếu tối hôm qua có người suýt chết vì bồ, cho dù cậu ta ngu ngốc, kiêu ngạo, thích làm bộ làm tịch, ngôn hành khó chịu, bồ có thể thờ ơ không?"
Ron ảo não nói: "Không phải mình không tin bồ, Harry. Chỉ là hơn nửa năm nay bồ để ý Malfoy quá, nhất là hôm nay sau khi về... Cứ như mắc hội chứng Malfoy ấy."
Harry nhấn mạnh: "Rốt cuộc tại sao bồ lại nghĩ mình sẽ hôn cậu ta chứ? Mình chỉ là — như bồ nói — thông cảm. Cậu ta cũng chẳng hơn gì một con gia tinh, lớn lên trong một môi trường đầy thành kiến và đen tối, đúng là cậu ta rất xấu xa nhưng có thể hiểu được, cậu ta chỉ đang vì gia đình mình mà làm việc... Cậu ấy đã có chút thay đổi, mình chỉ là muốn làm cho cậu ấy càng tốt hơn, xuất phát từ một Gryffindor chính trực. Không liên quan gì đến tình yêu hết."
Ba cặp mắt không hẹn mà gặp cùng nhìn Harry: "Không liên quan?"
"Không liên quan." khẳng định chắc nịch đến thế nhưng trong lòng Harry vẫn có chút chênh vênh. Cậu bất an phát hiện bản thân không thấy phản cảm chuyện Draco thích cậu, hơn nữa còn ngày càng quen dần. Thế thì đã sao, dù cậu để ý Draco bởi thông cảm hay vì tình yêu, việc cậu cần làm có gì khác nhau?
"Được rồi." Ron nói thầm, "Chắc mang cái huy chương Potter thúi hoắc mình thu được ra là bồ lại bình thường ngay ấy mà."
"Trong ngăn kéo của mình cũng có, làm ghê tởm cực kì." Harry nhếch miệng, "Bồ còn có một cái? Cho mình xem với."
— nhỡ may có chỗ nào khác nhau thì sao?
/70
|