Author: Avadale
Editor: Noelle
Beta: Citrus Aurantifolia + iamaanh
Khi bị đám Gia tinh ở Hogwarts mang đi, Draco vẫn còn đang phẫn nộ với đám người Gryffindor: Potter chắc chắn muốn đi làm việc gì đó quan trọng! Hơn nữa còn không phải ở Rừng Cấm, bằng không sao Máu Bùn lại có thể nói cho mụ Umbridge biết dễ dàng như vậy được! Mụ Umbridge cũng thật ngu ngốc, mụ không hiểu chút gì về Potter hết, vì nếu mụ hiểu, mụ sẽ biết thứ đồ trong Rừng Cấm chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, dù cho nó có đúng là vũ khí của Dumbledore đi chăng nữa.
Cơn tức giận vẫn ngập tràn trong đầu hắn cho đến khi hắn đối mặt với một Thái ấp Malfoy yên tĩnh đến kỳ dị. Thời điểm này thường Thái ấp sẽ ngập tràn ánh sáng lung linh, tiếng người náo nhiệt từ buổi tiệc đêm, nhưng hôm nay lại khác. Toàn bộ Thái ấp tối đen không có bất kỳ ánh sáng nào, chỉ có duy nhất ánh lửa từ lò sưởi âm tường, hắt lên gương mặt lo lắng sốt ruột của mẹ hắn.
Hắn kinh hoảng, chuyện gì đã xảy ra vậy? Draco bước nhanh tới cạnh mẹ mình. Không cần bất kỳ một bằng chứng nào thì hắn cũng có thể khẳng định rằng sự kỳ dị của Thái ấp chắc chắn có liên quan đến 'việc quan trọng' mà Potter đi làm.
"Dray", Narcissa nghẹn ngào, ôm chặt lấy hắn.
"Mẹ?", Draco ôm lấy người mẹ đang bối rối của mình. Hắn lướt mắt thấy một cái rương lớn để ở bên cạnh. Nó rất lớn, lớn tới mức dường như có thể chứa toàn bộ tài sản của Lucius ở trong. Trong trí nhớ của hắn, chiếc rương này chỉ mới được dùng hai ba lần trong những chuyến đi chơi xa.
Narcissa cũng để ý thấy Draco đang nhìn cái rương, bà nói: "Chúng ta chờ thêm hai tiếng nữa. Nếu đến rạng sáng mà cha con chưa về thì chúng ta sẽ rời khỏi đây."
"Rời đi!", Draco lắp bắp kinh hãi, "Vì sao, đã có chuyện gì hả mẹ? Cha đi đâu? Có liên quan tới Potter phải không mẹ?"
Narcissa nói nhẹ nhàng: "Sirius đã chết rồi."
Draco sửng sốt. Hắn biết Sirius, đó là cha đỡ đầu của Harry Potter, một Black đã sớm bị xóa tên khỏi gia tộc, nhưng trước giờ ông ta cũng đâu có gần gũi với mẹ, tại sao ông ta chết đi lại làm gia tộc Malfoy rối loạn đến vậy?
Lúc này, Lucius lảo đảo xuất hiện ở cửa phòng khách. Tóc ông tán loạn, cả người đều nhuốm máu, trên má ông xuất hiện một vết thương dữ tợn, chỉ cần vết thương dài thêm một chút nữa thì có thể làm mù một bên mắt của ông.
Narcissa lập tức chạy tới đỡ lấy ông: "Lucius?"
"Regulus, chắc chắn là Regulus!", Lucius căm giận lau máu dính trên mặt, "Khả năng duy nhất là hắn vẫn còn nhận kẻ điên kia là anh trai! Cho nên Sirius vẫn là người thừa kế gia tộc, hiện tại lại truyền cho Harry Potter!"
Draco lờ mờ nhận ra chuyện gì đó, nhưng hắn vẫn không thể tin nổi: "Như vậy...?"
Lucius rít lên: "Đúng vậy, cái khế ước kia! Hứa hẹn giữa các gia tộc thuần huyết! Giờ thì hay rồi, Sirius vừa chết, chúng ta lập tức có ngay một Harry Potter - người thừa kế gia tộc Black mới tinh. Theo quy tắc thì cho đến khi nó trưởng thành, gia chủ Malfoy phải làm người giám hộ cho nó!"
Narcissa chăm sóc vết thương trên mặt chồng: "Đã xác định là anh sao, Lucius? Cũng có thể là Rodolphus mà, anh biết Bella lớn hơn em, gia tộc Lestrange càng có khả năng trở thành người giám hộ hơn chứ?"
"Chắc chắn, lúc chị gái em ném Lời nguyền Chết chóc về phía Potter, anh đã không thể khống chế được bản thân tấn công Bellatrix!", Lucius kêu đau một tiếng, "May mắn Yaxley đang ở bên cạnh... Anh giết hắn ngay rồi nói là do hắn đã đánh bay đũa phép của Bellatrix... Chủ nhân đã tin."
Narcissa nức nở: "Bella, Bella có biết anh tấn công chị ấy không?"
"Ả chỉ lo tấn công Potter nên không chú ý tới chuyện này.", Lucius mệt mỏi nhắm mắt lại, "Chắc là vì ả giết Sirius, Lestrange mới không trở thành người giám hộ tiếp theo của Potter."
Draco ngơ ngác đứng cạnh lò sưởi nghe cha mẹ nói chuyện. Hắn biết chuyện thề ước. Buổi tối đầu tiên khi vợ chồng Lestrange hành hạ Muggle đến chết ở phòng khách của Thái ấp Malfoy, mẹ đã nói cho hắn nghe. Đương nhiên lúc ấy họ chỉ muốn giải thích rằng chỉ cần Narcissa và Lucius còn tồn tại, cho dù dì Bella có điên cuồng đến đâu cũng không thể ra tay với Draco. Mà kể cả Draco bất hạnh mất đi sự bảo vệ của cha mẹ thì khế ước giữa các gia tộc thuần huyết sẽ trói buộc Lestrange, bọn họ phải bảo hộ cho Draco – người thừa kế gia tộc Malfoy khi ấy.
Nhưng hiện tại tất cả đều đã vượt quá mọi tính toán. Không phải Lestrange bị Khế ước Bảo hộ gò bó mà chính Malfoy lại bị nó kìm giữ. Người cần bảo hộ cũng không phải Draco Malfoy mà lại là Harry Potter – Người thừa kế mới của gia tộc Black... Vớ vẩn thật, Malfoy - trợ thủ đắc lực nhất của Chúa tể Hắc ám mà lại phải bảo vệ Potter - là kẻ mà Chúa tể hận nhất! Vết thương của Lucius dần khép lại nhờ pháp thuật, nhưng Draco biết đó là sự trừng phạt của Chúa tể, vì cha đã không hoàn thành được nhiệm vụ liên quan tới Potter. Hắn không dám tưởng tượng nếu Lucius bày trò bảo vệ Potter trước mặt Ngài thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Draco? Draco?"
Draco hoàn hồn: "Cha?"
Narcissa lo lắng nói: "Lucius, em cảm thấy..."
"Chỉ có thể làm như vậy, Cissy." Lucius nhanh chóng ra quyết định, "Nếu bỏ trốn bây giờ khác nào thừa nhận rằng mình phản bội Chúa tể Hắc ám, không còn cách nào khác nữa. Chỉ cần Draco cách xa Potter, anh chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng."
"Nhưng Dray và Harry Potter đều ở Hogwarts."
"Slytherin và Gryffindor có thể chạm mặt mấy lần chứ? Huống hồ Bảo hộ Khế ước ràng buộc cũng lỏng lẻo lắm: chỉ cần Potter không bị đe dọa tính mạng trước mặt Draco, nó sẽ không kích hoạt. Mà một kẻ sắp chết cũng sẽ chẳng đi nghe giảng làm gì, đúng không?" Lucius chậm rãi tháo nhẫn gia chủ, nói với đứa con trai đang có sắc mặt tái nhợt của mình: "Draco, nhận đi."
Draco nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cổ xưa tinh xảo kia, chiếc nhẫn bạc khảm viên đá xanh lục quý giá, ngân xà bơi lội trong viên đá, ánh sáng ma mị tỏa ra thỉnh thoảng có ký hiệu kỳ dị hiện lên, nghe nói đó là ấn ký linh hồn do tổ tiên gia tộc Malfoy để lại.
"Draco!"
Nếu Lucius tiếp tục bị khế ước trói buộc mà làm việc cho Chúa tể Hắc ám, chuyện như đêm nay thế nào cũng sẽ lại xảy ra, Malfoy không còn cơ hội nào nữa... Bọn họ cần phải thay đổi.
Draco hành lễ với cha, trịnh trọng tiếp nhận chiếc nhẫn bạc, chậm rãi đeo lên ngón trỏ. Ngân xà thoát ra khỏi viên đá, xuyên qua làn da chui vào cơ thể, trong nháy mắt đau đớn như thiêu đốt tỏa ra, theo máu hòa vào tim. Draco có thể mơ hồ cảm thấy mối liên kết giữa mình và Thái ấp Malfoy.
Lucius nói: "Draco, hiện tại con đã trở thành chủ nhân của Thái ấp Malfoy."
– Cũng như trở thành người giám hộ mà Khế ước Bảo hộ chỉ định cho Harry Potter.
*
Hết thảy đống lộn xộn vào thứ sáu đã đưa tới kết quả: Fudge mỏi mệt xuất hiện ở trang đầu tờ Nhật báo Tiên tri, tuyên bố Chúa tể Hắc ám đã trở lại.
Tử thần Thực tử lại bắt đầu hoạt động. Giám ngục phản loạn. Nếu còn có tin tức nào tệ hơn, thì chính là Draco thấy lệnh truy nã Lucius ở trang thứ hai.
Hắn nhớ tới buổi tối khi Lucius rời đi đã căn dặn rằng: "Draco, đây là địa điểm bí mật của gia tộc Malfoy ở thế giới Muggle, nếu có một ngày Chúa tể Hắc ám giết ta, con hãy mang mẹ đến đó ngay lập tức."
Thật ra, xét cho cùng thì bị bắt vào Azkaban có khi lại càng an toàn hơn làm đầy tớ cho Chúa tể Hắc ám lúc này, Giám ngục đã không còn ở nơi đó. Rồi Draco lại nghĩ tới nếu cha không trở lại hàng ngũ Tử thần Thực tử, hắn và mẹ chắc chắn sẽ phải hứng chịu lửa giận của Chúa tể Hắc ám.
Draco đứng một mình bên cửa sổ, nhìn vô định xuống sân Quidditch vắng tanh không một bóng người, cảm thấy vô cùng mờ mịt. Cái ảo tưởng của hắn: đi theo Chúa tể Hắc ám, có được sức mạnh và đánh bại Potter đã hoàn toàn bị đánh nát, tâm trí hắn không khống chế được lại nhớ tới vẻ mặt tiều tụy sợ hãi của mẹ cùng với thân hình đầy máu của cha ngày hôm đó. Hắn không hề nhớ tới cái Bảo hộ Khế ước ấn định cho đến khi tên Gryffindor kia xuất hiện trên hành lang.
Potter đi một mình, tinh thần sa sút, lê bước chân trên hành lang trống rỗng, phảng phất như đã mất đi một phần linh hồn.
Trong nháy mắt nhìn thấy nhau làm cả hai đều cứng người, Draco trào phúng cậu theo bản năng: "Nhìn Harry Potter của chúng ta kìa, cái sự dũng cảm bồng bột ngu dốt đã giúp cậu ta thành công sao. Cảm giác mất đi cha đỡ đầu như thế nào hả?"
"Chắc chắn là tốt hơn so với việc cha ai đấy bị truy nã." Potter trả đũa, "Giữ lại tờ báo kia đi, nếu cha mày bị Voldemort giết thì đó chính là di ảnh duy nhất của ông ta đấy."
"Đừng nhắc đến cái tên kia!" Draco như bị xát muối, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, "Lẽ ra buổi tối hôm ấy mày đừng có đi đến đó!"
Potter khựng lại, ánh mắt thoáng long lanh như muốn khóc, đương nhiên một Potter sẽ không khóc, cậu ta chỉ biết giơ đũa phép gào lên giận dữ: "Tao đi đâu liên quan gì tới mày? Đồ hèn hạ đáng khinh, mày có tư cách gì nhắc tới chú Sirius!"
Ngay lúc Potter giương đũa phép, Draco cũng rút đũa phép của mình ra, nhưng hắn lại phát hiện một điều rằng bản thân lại không thể tấn công cậu ta. Trong lồng ngực bỗng nhói lên đau đớn, hắn đánh rơi đũa phép. Bảo hộ Khế ước đáng hận, hắn lần đầu cảm nhận được bản thân bị nó khống chế.
Vào giữa trưa vài ngày sau, Bảo hộ Khế ước lại kích hoạt lần nữa. Crabbe và Goyle chặn Potter dưới gốc cây. Cha bọn nó không bỏ trốn kịp đã bị Thần sáng bắt lại nhốt trong Azkaban; mấy ngày nay bọn nó vẫn luôn bàn bạc tìm cách đánh Potter một trận trả thù, hiện tại cơ hội đã tới.
Draco thề rằng hắn không hề muốn nhúng tay vào chuyện này. Thậm chí nếu không phải vì chuyện ở hành lang hôm trước, có khi hắn cũng sẽ tham gia vây đánh Potter luôn. Có Merlin mới biết tại sao thân thể hắn lại mất khống chế đến thế. Hắn giống như đồ ngốc chạy tới gốc cây kia, tay đấm chân đá loạn xạ đẩy Goyle ra, đứng trước Potter bảo vệ cậu.
Ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên qua tán lá chiếu xuống khiến toàn bộ màn kịch này mờ ảo tới khó hiểu: Harry – đã chuẩn bị tốt tinh thần trả đũa – Potter ngơ ra, ngờ nghệch đứng sau Draco, còn Goyle cứ giữ nguyên nắm tay đã bị lệch đi: "Tao cảm thấy tao bị đẩy ra!"
Crabbe cũng ngu ngốc tin tưởng: "Không thể là Draco đẩy mày ra được, chắc chắn là do mày đánh trượt!"
Goyle cảm thấy nghi ngờ chính mình: "Nhưng mà hình như, ờm, bây giờ đang có một Draco che chắn cho Potter kìa?"
Crabbe cũng không thể giải thích nổi, mong đợi nhìn về phía Draco sẽ cho một lời giải thích. Cậu trai Slytherin tóc vàng vẫn tiếp tục đứng đó, qua bờ vai hắn còn có thể thấy được một cái đỉnh đầu lông xù xù của Potter bị hắn che đi ở phía sau.
Draco mặt đỏ bừng, ngực thắt lại đau đớn, không thể đối mặt với ánh mắt mong chờ của đám đồng lõa ngày xưa. Hắn hoàn toàn không thể giải thích được, chuyện gia tộc Malfoy bị Bảo hộ Khế ước áp đặt không thể lộ ra! Đặc biệt là với người có quan hệ với Tử thần Thực tử. Potter ở sau dùng đũa phép nho nhỏ chọc chọc hắn: "Malfoy?"
Như chạm vào nút khởi động, Draco lập tức nhảy dựng lên, bắt lấy vai Crabbe và Goyle, quát: "Đi về với tao!"
"Nhưng mà..."
"Kế hoạch của chúng ta..."
"Đừng có nhắc tới cái kế hoạch chồng chất lỗ hổng đấy!", Draco mạnh tay đẩy hai thằng bạn to con của mình, "Quay về! Trừ khi chúng mày muốn bị giáo sư bắt được nhốt lại!"
"Ở đây đâu có giáo sư —"
"Sắp có, tao thấy!"
Potter ở lại một mình dưới gốc cây, ngơ ngác nhìn ba Slytherin rời đi, yên lặng cất đũa phép.
*
Chắc chắn cái khế ước kia có vấn đề!
Hiện tại Draco không còn lòng dạ nào mà suy nghĩ việc liên quan tới Chúa tể Hắc ám. Hắn suy xét từng chi tiết trong lần gặp mặt Potter, rõ ràng Bảo hộ Khế ước không hề lỏng lẻo như Lucius nói!
Khế ước sẽ chỉ cưỡng chế con đi bảo vệ Potter lúc nó bị đe dọa tính mạng! Ha, một đấm của Goyle có khả năng đe dọa tới tính mạng của Potter sao?
Khế ước lỏng lẻo? Nực cười! Thật ra đến một cái Brachiabindo (Bùa Trói) tầm thường Draco cũng không thể ếm lên Potter được.
Cố gắng chịu đựng cho đến lúc Potter trưởng thành thì khế ước này sẽ kết thúc? Phải đợi xem hắn có sống được đến lúc đó không đã. Chúa tể Hắc ám chưa kịp giết Potter thì hắn đã chết rồi chứ đừng nói gì đến việc đợi Potter trưởng thành. Thân thể hắn thể nào cũng nhảy ra chắn bùa phép cho Potter, cho dù bùa phép đó có chí mạng cỡ nào.
Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ. Tám giờ tối, tất cả mọi người đều ở Đại Sảnh đường tham gia tiệc tổng kết. Một mình Draco ngồi ở thư viện, đọc qua vài quyển sách hắn tìm được về Bảo hộ Khế ước. Chẳng có chút tiến triển nào. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết chuyện lập Khế ước quan trọng như vậy, các gia tộc thuần huyết sẽ không dám để lại chút tài liệu nào quá kỹ càng tỉ mỉ. Nhưng hắn vẫn hi vọng có thể may mắn tìm ra phương pháp chống lại ràng buộc của Khế ước từ những cái ghi chép sơ sài này.
"Trò không đi tiệc tối sao, Draco?"
Draco hoảng sợ phát hiện ra Dumbledore đang đứng gần đó.
Vị hiệu trưởng già nua cười với hắn: "Trò không phải căng thẳng. Chủ động học tập là chuyện tốt, đặc biệt là ở trong trường học. Nếu trò gặp vấn đề khó, có thể đi hỏi giáo sư."
Phản ứng đầu tiên của Draco là bản thân hắn không thể tìm sự giúp đỡ của bất kỳ ai, rồi hắn ngay lập tức hiểu được lời nói của Dumbledore: những quyển sách. Draco nhìn những quyển sách trên bàn, rõ ràng nó đã vượt quá chương trình học, mà Dumbledore thừa biết Lucius ở dưới trướng Chúa tể Hắc ám. Hắn đang bị nghi ngờ!
Draco đanh giọng, nói mà không biểu hiện chút cảm xúc nào: "Không cần, trò có thể tự mình giải quyết được ạ."
Dumbledore gật gù: "Mặc dù ta biết bọn nhỏ vắng mặt đêm nay đều có lý do riêng, nhưng không thưởng thức được nước trái cây ngon lành hay những chiếc bánh táo thơm ngọt thật sự có chút đáng tiếc đó, nên ta đã bảo phòng bếp để phần cho các trò. Draco, nếu trò thay đổi quyết định, lúc nào đến dùng cũng được."
Không thể nào. Draco nhìn theo bóng dáng Dumbledore đi đến khu để sách, cảm thấy bản thân không thể cứ ngồi trơ ra ở thư viện thêm một giây phút nào nữa. Hắn không thể xin giúp đỡ từ ai hết, không có người nào có cùng lập trường với hắn: Tử thần Thực tử chỉ biết buộc tội Malfoy phản bội, mang bọn họ giao nộp cho Chúa tể Hắc ám; còn phe Phù thủy Ánh sáng, cho dù bọn họ có bằng lòng giúp Draco thì cũng sẽ không buông tha cho cha mẹ hắn.
Trả lại sách, Draco phiền muộn rời khỏi thư viện. Hắn đương nhiên sẽ không tới nhà bếp thưởng thức nước trái cây với chả bánh táo gì, nhưng cũng không muốn về hầm Slytherin.
"... Tại sao chú ấy lại không thể?" âm thanh thiếu niên vọng ra từ một ngã rẽ, "Các ngài đều đã trở lại không phải sao? Hogwarts có nhiều hồn ma như vậy mà!"
"Không, không, ta là bởi vì quá sợ hãi cái chết... Có lẽ, chết đi mới là tốt nhất..." hồn ma nhà Gryffindor lắp bắp, "Ta, ta muốn xuống dưới lầu."
Bất ngờ, Draco bị hồn ma đang vội vàng chạy đi xuyên qua, một cảm giác rét lạnh như bị dội cả xô nước đá lên người hắn.
Draco biết hắn cũng nên rời đi, nhưng cảm giác mà hồn ma xuyên qua thân thể làm hắn trở nên trì trệ. Cũng chỉ trong chốc lát đó, Harry Potter đã rẽ qua chỗ ngoặt đuổi theo: "Nick! Từ từ! Cháu..."
Potter dừng lại: "Malfoy?"
Draco giật mình nhìn một học trò khác cũng vắng mặt trong bữa tiệc tối. Potter mặc một bộ quần áo Muggle mỏng manh cũ kỹ, trên má cậu là nước – Draco không muốn thừa nhận – nhưng hắn không nghĩ ra những giọt nước lấp lánh đó trừ bỏ nước mắt còn có thể là gì.
"Ta thật sự không biết gì về bí mật của cái chết...", Nick suýt-mất-đầu dừng lại, nói nhanh: "Ta xin lỗi vì đã không thể giúp trò."
Thân ảnh trong suốt của ông chui xuống sàn nhà, chỉ để lại một Draco Malfoy đang bàng hoàng và một Harry Potter còn chưa lau khô nước mắt mặt đối mặt trên hành lang.
Draco bật thốt lên: "Mày nghĩ Black sẽ biến thành hồn ma trở về?"
Potter phẫn nộ gào lên với hắn: "Mày vừa lòng chưa? Đúng, mày nói đúng! Tối đó tao lẽ ra không nên đến Bộ Pháp thuật!"
Bờ môi cậu run rẩy, hơi nước lại tràn lên khóe mắt: "Là tao sai. Chú ấy không hề trở lại..."
Draco cảm thấy có thứ gì đó thiêu đốt nơi ngực trái – chắc chắn lại là cái Khế ước Bảo hộ chết tiệt kia – hắn đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng trên má Potter.
Mặt Potter rất lạnh. Nhưng cũng rất mềm mại. Bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Draco cố gắng biểu hiện như không có việc gì, đem bàn tay chạm qua Potter giấu sau lưng, nói ngượng nghịu: "Ờm, Potter, mày có biết ở nhà bếp có nước trái cây và bánh táo không?"
Potter như mất hồn, ngây ra, vô thức gật đầu: "Ừ, nước trái cây và bánh táo, tao thích nước trái cây và bánh táo."
— Năm thứ 5 của bọn họ đã kết thúc như vậy.
Editor: Noelle
Beta: Citrus Aurantifolia + iamaanh
Khi bị đám Gia tinh ở Hogwarts mang đi, Draco vẫn còn đang phẫn nộ với đám người Gryffindor: Potter chắc chắn muốn đi làm việc gì đó quan trọng! Hơn nữa còn không phải ở Rừng Cấm, bằng không sao Máu Bùn lại có thể nói cho mụ Umbridge biết dễ dàng như vậy được! Mụ Umbridge cũng thật ngu ngốc, mụ không hiểu chút gì về Potter hết, vì nếu mụ hiểu, mụ sẽ biết thứ đồ trong Rừng Cấm chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, dù cho nó có đúng là vũ khí của Dumbledore đi chăng nữa.
Cơn tức giận vẫn ngập tràn trong đầu hắn cho đến khi hắn đối mặt với một Thái ấp Malfoy yên tĩnh đến kỳ dị. Thời điểm này thường Thái ấp sẽ ngập tràn ánh sáng lung linh, tiếng người náo nhiệt từ buổi tiệc đêm, nhưng hôm nay lại khác. Toàn bộ Thái ấp tối đen không có bất kỳ ánh sáng nào, chỉ có duy nhất ánh lửa từ lò sưởi âm tường, hắt lên gương mặt lo lắng sốt ruột của mẹ hắn.
Hắn kinh hoảng, chuyện gì đã xảy ra vậy? Draco bước nhanh tới cạnh mẹ mình. Không cần bất kỳ một bằng chứng nào thì hắn cũng có thể khẳng định rằng sự kỳ dị của Thái ấp chắc chắn có liên quan đến 'việc quan trọng' mà Potter đi làm.
"Dray", Narcissa nghẹn ngào, ôm chặt lấy hắn.
"Mẹ?", Draco ôm lấy người mẹ đang bối rối của mình. Hắn lướt mắt thấy một cái rương lớn để ở bên cạnh. Nó rất lớn, lớn tới mức dường như có thể chứa toàn bộ tài sản của Lucius ở trong. Trong trí nhớ của hắn, chiếc rương này chỉ mới được dùng hai ba lần trong những chuyến đi chơi xa.
Narcissa cũng để ý thấy Draco đang nhìn cái rương, bà nói: "Chúng ta chờ thêm hai tiếng nữa. Nếu đến rạng sáng mà cha con chưa về thì chúng ta sẽ rời khỏi đây."
"Rời đi!", Draco lắp bắp kinh hãi, "Vì sao, đã có chuyện gì hả mẹ? Cha đi đâu? Có liên quan tới Potter phải không mẹ?"
Narcissa nói nhẹ nhàng: "Sirius đã chết rồi."
Draco sửng sốt. Hắn biết Sirius, đó là cha đỡ đầu của Harry Potter, một Black đã sớm bị xóa tên khỏi gia tộc, nhưng trước giờ ông ta cũng đâu có gần gũi với mẹ, tại sao ông ta chết đi lại làm gia tộc Malfoy rối loạn đến vậy?
Lúc này, Lucius lảo đảo xuất hiện ở cửa phòng khách. Tóc ông tán loạn, cả người đều nhuốm máu, trên má ông xuất hiện một vết thương dữ tợn, chỉ cần vết thương dài thêm một chút nữa thì có thể làm mù một bên mắt của ông.
Narcissa lập tức chạy tới đỡ lấy ông: "Lucius?"
"Regulus, chắc chắn là Regulus!", Lucius căm giận lau máu dính trên mặt, "Khả năng duy nhất là hắn vẫn còn nhận kẻ điên kia là anh trai! Cho nên Sirius vẫn là người thừa kế gia tộc, hiện tại lại truyền cho Harry Potter!"
Draco lờ mờ nhận ra chuyện gì đó, nhưng hắn vẫn không thể tin nổi: "Như vậy...?"
Lucius rít lên: "Đúng vậy, cái khế ước kia! Hứa hẹn giữa các gia tộc thuần huyết! Giờ thì hay rồi, Sirius vừa chết, chúng ta lập tức có ngay một Harry Potter - người thừa kế gia tộc Black mới tinh. Theo quy tắc thì cho đến khi nó trưởng thành, gia chủ Malfoy phải làm người giám hộ cho nó!"
Narcissa chăm sóc vết thương trên mặt chồng: "Đã xác định là anh sao, Lucius? Cũng có thể là Rodolphus mà, anh biết Bella lớn hơn em, gia tộc Lestrange càng có khả năng trở thành người giám hộ hơn chứ?"
"Chắc chắn, lúc chị gái em ném Lời nguyền Chết chóc về phía Potter, anh đã không thể khống chế được bản thân tấn công Bellatrix!", Lucius kêu đau một tiếng, "May mắn Yaxley đang ở bên cạnh... Anh giết hắn ngay rồi nói là do hắn đã đánh bay đũa phép của Bellatrix... Chủ nhân đã tin."
Narcissa nức nở: "Bella, Bella có biết anh tấn công chị ấy không?"
"Ả chỉ lo tấn công Potter nên không chú ý tới chuyện này.", Lucius mệt mỏi nhắm mắt lại, "Chắc là vì ả giết Sirius, Lestrange mới không trở thành người giám hộ tiếp theo của Potter."
Draco ngơ ngác đứng cạnh lò sưởi nghe cha mẹ nói chuyện. Hắn biết chuyện thề ước. Buổi tối đầu tiên khi vợ chồng Lestrange hành hạ Muggle đến chết ở phòng khách của Thái ấp Malfoy, mẹ đã nói cho hắn nghe. Đương nhiên lúc ấy họ chỉ muốn giải thích rằng chỉ cần Narcissa và Lucius còn tồn tại, cho dù dì Bella có điên cuồng đến đâu cũng không thể ra tay với Draco. Mà kể cả Draco bất hạnh mất đi sự bảo vệ của cha mẹ thì khế ước giữa các gia tộc thuần huyết sẽ trói buộc Lestrange, bọn họ phải bảo hộ cho Draco – người thừa kế gia tộc Malfoy khi ấy.
Nhưng hiện tại tất cả đều đã vượt quá mọi tính toán. Không phải Lestrange bị Khế ước Bảo hộ gò bó mà chính Malfoy lại bị nó kìm giữ. Người cần bảo hộ cũng không phải Draco Malfoy mà lại là Harry Potter – Người thừa kế mới của gia tộc Black... Vớ vẩn thật, Malfoy - trợ thủ đắc lực nhất của Chúa tể Hắc ám mà lại phải bảo vệ Potter - là kẻ mà Chúa tể hận nhất! Vết thương của Lucius dần khép lại nhờ pháp thuật, nhưng Draco biết đó là sự trừng phạt của Chúa tể, vì cha đã không hoàn thành được nhiệm vụ liên quan tới Potter. Hắn không dám tưởng tượng nếu Lucius bày trò bảo vệ Potter trước mặt Ngài thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Draco? Draco?"
Draco hoàn hồn: "Cha?"
Narcissa lo lắng nói: "Lucius, em cảm thấy..."
"Chỉ có thể làm như vậy, Cissy." Lucius nhanh chóng ra quyết định, "Nếu bỏ trốn bây giờ khác nào thừa nhận rằng mình phản bội Chúa tể Hắc ám, không còn cách nào khác nữa. Chỉ cần Draco cách xa Potter, anh chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng."
"Nhưng Dray và Harry Potter đều ở Hogwarts."
"Slytherin và Gryffindor có thể chạm mặt mấy lần chứ? Huống hồ Bảo hộ Khế ước ràng buộc cũng lỏng lẻo lắm: chỉ cần Potter không bị đe dọa tính mạng trước mặt Draco, nó sẽ không kích hoạt. Mà một kẻ sắp chết cũng sẽ chẳng đi nghe giảng làm gì, đúng không?" Lucius chậm rãi tháo nhẫn gia chủ, nói với đứa con trai đang có sắc mặt tái nhợt của mình: "Draco, nhận đi."
Draco nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cổ xưa tinh xảo kia, chiếc nhẫn bạc khảm viên đá xanh lục quý giá, ngân xà bơi lội trong viên đá, ánh sáng ma mị tỏa ra thỉnh thoảng có ký hiệu kỳ dị hiện lên, nghe nói đó là ấn ký linh hồn do tổ tiên gia tộc Malfoy để lại.
"Draco!"
Nếu Lucius tiếp tục bị khế ước trói buộc mà làm việc cho Chúa tể Hắc ám, chuyện như đêm nay thế nào cũng sẽ lại xảy ra, Malfoy không còn cơ hội nào nữa... Bọn họ cần phải thay đổi.
Draco hành lễ với cha, trịnh trọng tiếp nhận chiếc nhẫn bạc, chậm rãi đeo lên ngón trỏ. Ngân xà thoát ra khỏi viên đá, xuyên qua làn da chui vào cơ thể, trong nháy mắt đau đớn như thiêu đốt tỏa ra, theo máu hòa vào tim. Draco có thể mơ hồ cảm thấy mối liên kết giữa mình và Thái ấp Malfoy.
Lucius nói: "Draco, hiện tại con đã trở thành chủ nhân của Thái ấp Malfoy."
– Cũng như trở thành người giám hộ mà Khế ước Bảo hộ chỉ định cho Harry Potter.
*
Hết thảy đống lộn xộn vào thứ sáu đã đưa tới kết quả: Fudge mỏi mệt xuất hiện ở trang đầu tờ Nhật báo Tiên tri, tuyên bố Chúa tể Hắc ám đã trở lại.
Tử thần Thực tử lại bắt đầu hoạt động. Giám ngục phản loạn. Nếu còn có tin tức nào tệ hơn, thì chính là Draco thấy lệnh truy nã Lucius ở trang thứ hai.
Hắn nhớ tới buổi tối khi Lucius rời đi đã căn dặn rằng: "Draco, đây là địa điểm bí mật của gia tộc Malfoy ở thế giới Muggle, nếu có một ngày Chúa tể Hắc ám giết ta, con hãy mang mẹ đến đó ngay lập tức."
Thật ra, xét cho cùng thì bị bắt vào Azkaban có khi lại càng an toàn hơn làm đầy tớ cho Chúa tể Hắc ám lúc này, Giám ngục đã không còn ở nơi đó. Rồi Draco lại nghĩ tới nếu cha không trở lại hàng ngũ Tử thần Thực tử, hắn và mẹ chắc chắn sẽ phải hứng chịu lửa giận của Chúa tể Hắc ám.
Draco đứng một mình bên cửa sổ, nhìn vô định xuống sân Quidditch vắng tanh không một bóng người, cảm thấy vô cùng mờ mịt. Cái ảo tưởng của hắn: đi theo Chúa tể Hắc ám, có được sức mạnh và đánh bại Potter đã hoàn toàn bị đánh nát, tâm trí hắn không khống chế được lại nhớ tới vẻ mặt tiều tụy sợ hãi của mẹ cùng với thân hình đầy máu của cha ngày hôm đó. Hắn không hề nhớ tới cái Bảo hộ Khế ước ấn định cho đến khi tên Gryffindor kia xuất hiện trên hành lang.
Potter đi một mình, tinh thần sa sút, lê bước chân trên hành lang trống rỗng, phảng phất như đã mất đi một phần linh hồn.
Trong nháy mắt nhìn thấy nhau làm cả hai đều cứng người, Draco trào phúng cậu theo bản năng: "Nhìn Harry Potter của chúng ta kìa, cái sự dũng cảm bồng bột ngu dốt đã giúp cậu ta thành công sao. Cảm giác mất đi cha đỡ đầu như thế nào hả?"
"Chắc chắn là tốt hơn so với việc cha ai đấy bị truy nã." Potter trả đũa, "Giữ lại tờ báo kia đi, nếu cha mày bị Voldemort giết thì đó chính là di ảnh duy nhất của ông ta đấy."
"Đừng nhắc đến cái tên kia!" Draco như bị xát muối, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, "Lẽ ra buổi tối hôm ấy mày đừng có đi đến đó!"
Potter khựng lại, ánh mắt thoáng long lanh như muốn khóc, đương nhiên một Potter sẽ không khóc, cậu ta chỉ biết giơ đũa phép gào lên giận dữ: "Tao đi đâu liên quan gì tới mày? Đồ hèn hạ đáng khinh, mày có tư cách gì nhắc tới chú Sirius!"
Ngay lúc Potter giương đũa phép, Draco cũng rút đũa phép của mình ra, nhưng hắn lại phát hiện một điều rằng bản thân lại không thể tấn công cậu ta. Trong lồng ngực bỗng nhói lên đau đớn, hắn đánh rơi đũa phép. Bảo hộ Khế ước đáng hận, hắn lần đầu cảm nhận được bản thân bị nó khống chế.
Vào giữa trưa vài ngày sau, Bảo hộ Khế ước lại kích hoạt lần nữa. Crabbe và Goyle chặn Potter dưới gốc cây. Cha bọn nó không bỏ trốn kịp đã bị Thần sáng bắt lại nhốt trong Azkaban; mấy ngày nay bọn nó vẫn luôn bàn bạc tìm cách đánh Potter một trận trả thù, hiện tại cơ hội đã tới.
Draco thề rằng hắn không hề muốn nhúng tay vào chuyện này. Thậm chí nếu không phải vì chuyện ở hành lang hôm trước, có khi hắn cũng sẽ tham gia vây đánh Potter luôn. Có Merlin mới biết tại sao thân thể hắn lại mất khống chế đến thế. Hắn giống như đồ ngốc chạy tới gốc cây kia, tay đấm chân đá loạn xạ đẩy Goyle ra, đứng trước Potter bảo vệ cậu.
Ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên qua tán lá chiếu xuống khiến toàn bộ màn kịch này mờ ảo tới khó hiểu: Harry – đã chuẩn bị tốt tinh thần trả đũa – Potter ngơ ra, ngờ nghệch đứng sau Draco, còn Goyle cứ giữ nguyên nắm tay đã bị lệch đi: "Tao cảm thấy tao bị đẩy ra!"
Crabbe cũng ngu ngốc tin tưởng: "Không thể là Draco đẩy mày ra được, chắc chắn là do mày đánh trượt!"
Goyle cảm thấy nghi ngờ chính mình: "Nhưng mà hình như, ờm, bây giờ đang có một Draco che chắn cho Potter kìa?"
Crabbe cũng không thể giải thích nổi, mong đợi nhìn về phía Draco sẽ cho một lời giải thích. Cậu trai Slytherin tóc vàng vẫn tiếp tục đứng đó, qua bờ vai hắn còn có thể thấy được một cái đỉnh đầu lông xù xù của Potter bị hắn che đi ở phía sau.
Draco mặt đỏ bừng, ngực thắt lại đau đớn, không thể đối mặt với ánh mắt mong chờ của đám đồng lõa ngày xưa. Hắn hoàn toàn không thể giải thích được, chuyện gia tộc Malfoy bị Bảo hộ Khế ước áp đặt không thể lộ ra! Đặc biệt là với người có quan hệ với Tử thần Thực tử. Potter ở sau dùng đũa phép nho nhỏ chọc chọc hắn: "Malfoy?"
Như chạm vào nút khởi động, Draco lập tức nhảy dựng lên, bắt lấy vai Crabbe và Goyle, quát: "Đi về với tao!"
"Nhưng mà..."
"Kế hoạch của chúng ta..."
"Đừng có nhắc tới cái kế hoạch chồng chất lỗ hổng đấy!", Draco mạnh tay đẩy hai thằng bạn to con của mình, "Quay về! Trừ khi chúng mày muốn bị giáo sư bắt được nhốt lại!"
"Ở đây đâu có giáo sư —"
"Sắp có, tao thấy!"
Potter ở lại một mình dưới gốc cây, ngơ ngác nhìn ba Slytherin rời đi, yên lặng cất đũa phép.
*
Chắc chắn cái khế ước kia có vấn đề!
Hiện tại Draco không còn lòng dạ nào mà suy nghĩ việc liên quan tới Chúa tể Hắc ám. Hắn suy xét từng chi tiết trong lần gặp mặt Potter, rõ ràng Bảo hộ Khế ước không hề lỏng lẻo như Lucius nói!
Khế ước sẽ chỉ cưỡng chế con đi bảo vệ Potter lúc nó bị đe dọa tính mạng! Ha, một đấm của Goyle có khả năng đe dọa tới tính mạng của Potter sao?
Khế ước lỏng lẻo? Nực cười! Thật ra đến một cái Brachiabindo (Bùa Trói) tầm thường Draco cũng không thể ếm lên Potter được.
Cố gắng chịu đựng cho đến lúc Potter trưởng thành thì khế ước này sẽ kết thúc? Phải đợi xem hắn có sống được đến lúc đó không đã. Chúa tể Hắc ám chưa kịp giết Potter thì hắn đã chết rồi chứ đừng nói gì đến việc đợi Potter trưởng thành. Thân thể hắn thể nào cũng nhảy ra chắn bùa phép cho Potter, cho dù bùa phép đó có chí mạng cỡ nào.
Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ. Tám giờ tối, tất cả mọi người đều ở Đại Sảnh đường tham gia tiệc tổng kết. Một mình Draco ngồi ở thư viện, đọc qua vài quyển sách hắn tìm được về Bảo hộ Khế ước. Chẳng có chút tiến triển nào. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết chuyện lập Khế ước quan trọng như vậy, các gia tộc thuần huyết sẽ không dám để lại chút tài liệu nào quá kỹ càng tỉ mỉ. Nhưng hắn vẫn hi vọng có thể may mắn tìm ra phương pháp chống lại ràng buộc của Khế ước từ những cái ghi chép sơ sài này.
"Trò không đi tiệc tối sao, Draco?"
Draco hoảng sợ phát hiện ra Dumbledore đang đứng gần đó.
Vị hiệu trưởng già nua cười với hắn: "Trò không phải căng thẳng. Chủ động học tập là chuyện tốt, đặc biệt là ở trong trường học. Nếu trò gặp vấn đề khó, có thể đi hỏi giáo sư."
Phản ứng đầu tiên của Draco là bản thân hắn không thể tìm sự giúp đỡ của bất kỳ ai, rồi hắn ngay lập tức hiểu được lời nói của Dumbledore: những quyển sách. Draco nhìn những quyển sách trên bàn, rõ ràng nó đã vượt quá chương trình học, mà Dumbledore thừa biết Lucius ở dưới trướng Chúa tể Hắc ám. Hắn đang bị nghi ngờ!
Draco đanh giọng, nói mà không biểu hiện chút cảm xúc nào: "Không cần, trò có thể tự mình giải quyết được ạ."
Dumbledore gật gù: "Mặc dù ta biết bọn nhỏ vắng mặt đêm nay đều có lý do riêng, nhưng không thưởng thức được nước trái cây ngon lành hay những chiếc bánh táo thơm ngọt thật sự có chút đáng tiếc đó, nên ta đã bảo phòng bếp để phần cho các trò. Draco, nếu trò thay đổi quyết định, lúc nào đến dùng cũng được."
Không thể nào. Draco nhìn theo bóng dáng Dumbledore đi đến khu để sách, cảm thấy bản thân không thể cứ ngồi trơ ra ở thư viện thêm một giây phút nào nữa. Hắn không thể xin giúp đỡ từ ai hết, không có người nào có cùng lập trường với hắn: Tử thần Thực tử chỉ biết buộc tội Malfoy phản bội, mang bọn họ giao nộp cho Chúa tể Hắc ám; còn phe Phù thủy Ánh sáng, cho dù bọn họ có bằng lòng giúp Draco thì cũng sẽ không buông tha cho cha mẹ hắn.
Trả lại sách, Draco phiền muộn rời khỏi thư viện. Hắn đương nhiên sẽ không tới nhà bếp thưởng thức nước trái cây với chả bánh táo gì, nhưng cũng không muốn về hầm Slytherin.
"... Tại sao chú ấy lại không thể?" âm thanh thiếu niên vọng ra từ một ngã rẽ, "Các ngài đều đã trở lại không phải sao? Hogwarts có nhiều hồn ma như vậy mà!"
"Không, không, ta là bởi vì quá sợ hãi cái chết... Có lẽ, chết đi mới là tốt nhất..." hồn ma nhà Gryffindor lắp bắp, "Ta, ta muốn xuống dưới lầu."
Bất ngờ, Draco bị hồn ma đang vội vàng chạy đi xuyên qua, một cảm giác rét lạnh như bị dội cả xô nước đá lên người hắn.
Draco biết hắn cũng nên rời đi, nhưng cảm giác mà hồn ma xuyên qua thân thể làm hắn trở nên trì trệ. Cũng chỉ trong chốc lát đó, Harry Potter đã rẽ qua chỗ ngoặt đuổi theo: "Nick! Từ từ! Cháu..."
Potter dừng lại: "Malfoy?"
Draco giật mình nhìn một học trò khác cũng vắng mặt trong bữa tiệc tối. Potter mặc một bộ quần áo Muggle mỏng manh cũ kỹ, trên má cậu là nước – Draco không muốn thừa nhận – nhưng hắn không nghĩ ra những giọt nước lấp lánh đó trừ bỏ nước mắt còn có thể là gì.
"Ta thật sự không biết gì về bí mật của cái chết...", Nick suýt-mất-đầu dừng lại, nói nhanh: "Ta xin lỗi vì đã không thể giúp trò."
Thân ảnh trong suốt của ông chui xuống sàn nhà, chỉ để lại một Draco Malfoy đang bàng hoàng và một Harry Potter còn chưa lau khô nước mắt mặt đối mặt trên hành lang.
Draco bật thốt lên: "Mày nghĩ Black sẽ biến thành hồn ma trở về?"
Potter phẫn nộ gào lên với hắn: "Mày vừa lòng chưa? Đúng, mày nói đúng! Tối đó tao lẽ ra không nên đến Bộ Pháp thuật!"
Bờ môi cậu run rẩy, hơi nước lại tràn lên khóe mắt: "Là tao sai. Chú ấy không hề trở lại..."
Draco cảm thấy có thứ gì đó thiêu đốt nơi ngực trái – chắc chắn lại là cái Khế ước Bảo hộ chết tiệt kia – hắn đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng trên má Potter.
Mặt Potter rất lạnh. Nhưng cũng rất mềm mại. Bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Draco cố gắng biểu hiện như không có việc gì, đem bàn tay chạm qua Potter giấu sau lưng, nói ngượng nghịu: "Ờm, Potter, mày có biết ở nhà bếp có nước trái cây và bánh táo không?"
Potter như mất hồn, ngây ra, vô thức gật đầu: "Ừ, nước trái cây và bánh táo, tao thích nước trái cây và bánh táo."
— Năm thứ 5 của bọn họ đã kết thúc như vậy.
/70
|