Chương Thưởng: Bác Sĩ X Bệnh Nhân (1)
Hà Cửu Vi gần đây cảm thấy ngực trướng đau, vốn nghĩ rằng qua một khoảng thời gian sẽ tốt lên, nhưng đau đớn lại càng táo tợn, không giảm bớt.
Lên mạng tra xét chứng bệnh, đáp án cuối cùng đều là nên đến bệnh viện.
Kỳ thực nếu không có câu này, Hà Cửu Vi cũng dự tính đến bệnh viện, bởi vì trêи mạng phân tích làm cô thấy mình cách tử vong đã không xa, cô sợ nha!!!…
Hôm nay là thứ Ba, người xem bệnh cũng không nhiều, Hà Cửu Vi cầm tờ giấy, không đợi lâu liền nghe được số thứ tự của mình.
Hà Cửu Vi đứng dậy đi qua, y tá vừa thấy cô, đầu tiên là kinh diễm, sau lại bĩu môi, vẻ mặt coi thường, tùy tiện chỉ.
“Hà Cửu Vi. Vào đi.”
Khi cửa khép lại, Hà Cửu Vi mơ mơ màng màng nghe được một câu –
“Lại có một sắc nữ muốn thông đồng với bác sĩ!”
Hà Cửu Vi không hiểu, đi đến bàn công tác, ngồi xuống liền nghe được giọng nói làm cho người nghe xong quả thực muốn mang thai. Hình dung không chút khoa trương, ít nhất sau khi nghe được cô lập tức đỏ mặt.
“Hà Cửu Vi? Thân thể có vấn đề gì?”
Cô thấy được trêи bàn có biển hiệu.
‘ Vượt Minh – Chủ nhiệm nhũ tuyến ngoại khoa’
Tên cũng thật dễ nghe, Hà Cửu Vi chậm rãi nghiêng đầu, muốn nhìn thấy khuôn mặt bị che đằng sau máy tính…
“Hà Cửu Vi?”
“Dạ?”
Hà Cửu Vi bị hoảng sợ, lập tức ngồi ngay ngắn.
“Thân thể có vấn đề gì?”
“Ách… Tôi ngực… Ngực đau…”
Nói thật là rất khó để mở miệng , Hà Cửu Vi dừng một chút.
“Đau thật nhiều ngày …”
Nói xong cô cúi đầu càng thấp, hai tai dần đỏ lên.
“Đem y phục cởi ra.”
Trước mặt đột nhiên có cái bóng thoáng qua, là Vượt Minh đứng lên, Hà Cửu Vi chưa kịp nghĩ nhiều, bị lời nói của bác sĩ trực tiếp làm sợ tới mức mạnh mẽ ngẩng đầu.
“A?”
Rốt cục nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Hà Cửu Vi nghĩ trong lòng.
Đó là khuôn mặt như thế nào?
Những tia sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ cũng không chói mắt như hắn, mi mục như họa, mũi cao thẳng, đôi môi mím lại, thân thể tỷ lệ hoàn mỹ.
Khó trách cô y tá ngoài cửa lại hiểu lầm cô là cố ý đến xem bệnh …
“Đem y phục cởi ra, kể cả nội y.”
Những lời này đem Hà Cửu Vi kéo về hiện thực, cô giương mắt nhìn Vượt Minh một cái, ở trong lòng âm thầm giúp mình bơm hơi.
Không có việc gì! Đến khám ngực làm sao có thể giấu giếm ngực!
Cô vừa nhắm mắt vừa động thủ, Hà Cửu Vi đem bộ áo lông cởi ra.
Không khí truyền đến cô không nhịn được mà run rẩy, Hà Cửu Vi chà xát cánh tay đã nổi da gà, cúi đầu tiếp tục cởi nội y.
Cô ngượng ngùng nên không nhìn Vượt Minh, vì thế Vượt Minh trắng trợn không kiêng nể dừng lại ở làn da trắng nõn như ngọc cùng bộ ngực đầy đặn bộ của cô.
Kỳ thực Vượt Minh đã sớm thấy Hà Cửu Vi, khi cô vào trong, hắn liền chú ý tới.
Cô dường như rất thẹn thùng, thời điểm vào cửa vẫn luôn cúi đầu, cho dù mặc bộ áo lông rộng thùng thình cũng có thể nhìn ra những đường cong trêи thân thể của cô.
Khi nghe được giọng nói của cô, Vượt Minh dưới bụng căng thẳng, trong đầu hiện lên hình ảnh cô trần trụi cùng hắn mây mưa thất thường…
Hà Cửu Vi không biết tình huống, bằng không có bác sĩ nào không hỏi rõ ràng liền trực tiếp kêu người ta cởi quần áo?
Như vậy cũng tốt.
Con ngươi của Vượt Minh phút chốc tối sầm lại, đợi Hà Cửu Vi cởi hoàn toàn nội y, mắt đỏ ngầu hơi thở dồn dập, ai ngờ Vượt Minh vượt qua cô đi về phía cửa, đem cửa khóa chặt, rồi nói với cô.
“Đi vào bên trong nằm, tôi cho em kiểm tra một chút.”
“Được!”
Hà Cửu Vi vì Vượt Minh săn sóc mà ngượng ngùng, chạy vào phòng kiểm tra, nhu thuận nằm trêи giường bệnh, vì ngượng ngùng mà dùng tay che lấy bộ ngực.
Vượt Minh vào phòng kiểm tra, hít sâu một hơi, nhìn đến cô gái mình vừa mới có ý ɖâʍ, đang nằm trêи giường chờ hắn, hắn sắp nổi điên lên.
Hắn không phải là người háo sắc, nhưng thời điểm nhìn thấy Hà Cửu Vi lại không thể không động tâm.
Định thần, Vượt Minh không chút cảm xúc đi đến bên giường của Hà Cửu, từ trêи cao nhìn xuống cô.
“Tay lấy ra.”
Dùng loại góc độ này nhìn Vượt Minh, Hà Cửu Vi vốn đã xấu hổ nghĩ muốn chui xuống mặt đất, cố tình, hắn còn dùng loại ngữ khí không gợn sóng nói ra làm cho cô càng thẹn thùng!
Không biết vì sao, Hà Cửu Vi có chút mất mát…
Vì không muốn Vượt Minh coi mình là bệnh nhân bình thường mà đối đãi?
Hà Cửu Vi tức giận nhưng đem tay mở ra, hai luồng thạch hoa quả bị bại lộ trong không khí.
Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt nóng rực mà chuyên chú của Vượt Minh, không khí truyền đến cảm giác mát lạnh, hai hạt hồng mai dần dần đứng thẳng, giống như nụ hoa, nhũ màu hồng nhạt, phụ trợ diễm lệ.
Vượt Minh rũ mắt, lông mi dài che khuất ánh sáng chợt lóe của hắn.
Hà Cửu Vi cắn chặt răng, cô lấy tay che đôi mắt của mình, nhắm mắt làm ngơ.
“Ngực hình không sai, bình thường có massage không?”
“… Không có…”
“Như vậy em có đau không?”
Nói xong, Vượt Minh nắm hai viên thịt cầu, lòng bàn tay cầm đầu nhũ hoa cứng rắn nhéo một cái.
“A… Đau!”
Bộ ngực bị nhéo, Hà Cửu Vi đau đớn.
“Làm như vậy sẽ đau ?”
Vượt Minh dùng ngón tay cái, đưa đẩy móng tay xẹt qua nhũ hoa đỏ rực.
“Vậy như thế này thì sao?”
“… Ách… Ân…”
Vượt Minh cười khẽ, lại lập lại động tác, nhìn thấy Hà Cửu Vi rêи rỉ ra tiếng, mới xác nhận.
“Xem ra làm như vậy sẽ không đau .”
Hà Cửu Vi buông tay cản trở tầm mắt của mình, tự cho là hung tợn, kì thực không có lực uy hϊế͙p͙, trừng mắt nhìn Vượt Minh một cái.
“Đau!”
“Ha ha… Là đau đến thoải mái đi?”
Mỹ sắc lầm người! Hà Cửu Vi nhìn Vượt Minh cười ra tiếng thì trực tiếp bỏ qua lời hắn nói, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
“Còn anh, vừa lòng sao?”
“Vừa… Vừa lòng…Tôi rất vừa lòng.”
“A? Vừa lòng cái gì?” Hà Cửu Vi nghi hoặc.
Hồi đáp Hà Cửu Vi là nụ hôn của Vượt Minh. Môi hắn có mùi thơm ngát khắc trêи môi mềm mại của cô, làm cô luân hãm .
“Ngô…”
Hà Cửu Vi nhắm mắt, hai tay vòng ra sau cổ Vượt Minh, trúc trắc đáp lại hắn tiến quân thần tốc.
Cô cảm giác hô hấp của mình ngày càng loãng, quay đầu tránh né cái hôn sâu, môi cùng môi tách ra.
Vượt Minh dời trận địa, theo cổ hôn dọc xuống, trêи xương quai xanh in lại từng viên dâu tây.
Hà Cửu Vi cũng không biết bọn họ lại đột nhiên làm đến bước này, cô chỉ biết trong thân thể hư không của chính mình đang điên cuồng kêu gào, tiểu huyệt truyền đến ngứa ngáy làm cô gắt gao căng ngón chân.
Hà Cửu Vi ôm lấy Vượt Minh đang chôn ở hõm vai cô, vong tình rêи rỉ.
“Ân… A… Bác sĩ… A…”
Vượt Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên.
“Đúng vậy, tôi là bác sĩ, bác sĩ đang khám bệnh cho em!”
Hà Cửu Vi không hiểu ác ý thú vị của Vượt Minh, cô bất mãn than thở.
“Ngực của em rất đau!”
“Hưm…. Bác sĩ sẽ xoa xoa cho em… Xoa xoa sẽ không đau !”
“A… Ân a… Quá căng a!”
Ngón tay thôn dài của Vượt Minh thô bạo cầm lấy ngực trướng căng, núm иɦũ ɦσα cứng rắn kẹp ở khe hở, từ lòng bàn tay truyền đến, kϊƈɦ thích dây thần kinh của hắn, kϊƈɦ thích cả cái thứ dưới thân.
Cảm giác như bị ngăn chặn xuất khẩu, bộ ngực trướng đến tràn đầy, sắp không chống đỡ được.
Hà Cửu Vi thuận theo ɖu͙ƈ vọng của mình.
“Bác sĩ… A… Bác sĩ, mau hút hút, mau… Mau… A…”
“Hút cái gì? Hút làm sao? Em nói rõ ràng đi!!!”
Vượt minh vừa nói chuyện vừa đem quần dài của Hà Cửu Vi cởi ra, chỉ để lại qυầи ɭót bao quanh hoa huyệt, muốn che như không che dụ hoặc làm cho Vượt Minh khóe mắt đỏ bừng.
“Hút bộ ngực… Đau quá, quá căng… Cửu Vi… Cửu Vi sắp chịu không nổi!”
Tầm mắt của Vượt Minh rời khỏi qυầи ɭót giữa hai chân, nhìn về phía bộ ngực không chịu nổi chính mình chà đạp, núm иɦũ ɦσα bị cô dày vò, khuôn mặt thanh thuần phối hợp với động tình, mãnh liệt tương phản làm cho lý trí của Vượt Minh biến mất không còn một mảnh!
Hắn kéo qυầи ɭót của Hà Cửu Vi xuống, tháo gỡ thứ trói buộc, thân thể cô đã hoàn toàn trần trụi, đem tay của Hà Cửu Vi đang dừng trêи bộ ngực mở ra.
“Tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh!”
/118
|