Quay sang Hoàn, cha hỏi:
- Sao cậu Hoàn, cậu có sẵn lòng kèm Y Bình học thi đại học không?
Giọng nói của cha lúc nào cũng ưa ra lệnh, Hà Thư Hoàn có vẻ thích, anh chàng nhìn tôi:
- Tôi rất sung sướng được kèm cho Y Bình, nếu được tôi sẽ cố gắng để Y Bình đỗ đạt.
Tôi trừng mắt nhìn Hoàn. Hôm nay anh chàng có vẻ “lên” quá, dám gọi cả tên tôị Nhưng một niềm vui nhỏ len lén chen vào hồn. Cha nhìn Hoàn nói:
- Cậu làm ơn cho biết xem ở đại học các cậu họ dạy cái gì, mà thằng Hảo nhà tôi năm thứ ba ngành Điện, thế mà về nhà khi tôi hỏi nó trong trường dạy những gì, nó chỉ biết xổ ra một lô danh từ ngoại ngữ điếc taị Trong khi đó điện trong nhà hư, nó chẳng biết sửa chữa gì cả.
Hà Thư Hoàn cười lớn, tôi cũng cười theo, chỉ có dì Tuyết là có vẻ không hài lòng lắm. Hà Thư Hoàn nói:
- Dạ chúng tôi chỉ học lý thuyết nhiều, nhưng ít thực hành lắm.
- Như vậy học để làm gì chứ?
- Dạ học lý thuyết nhiều để ứng dụng trên phương điện khảo cứu và phát minh ở cấp bực cao hơn.
Cha gõ nhẹ chiếc dọc tẩu lên gạt tàn, người nhướng mày bảo:
- Tôi thì tôi không thấy cậu cả nhà tôi có khả năng phát minh phát miếc gì cả mà chỉ thấy nó tiêu tiền là giỏi thôị
Dì Tuyết có vẻ ngượng, đứng lên đánh trống lảng:
- Cà phê lạnh hết rồi, nếu biết chẳng có ai uống tôi đâu thèm pha làm gì.
Cha hỏi Thư Hoàn:
- Cậu học môn gì?
- Dạ ngoại ngữ.
Cha có vẻ không hài lòng mấy:
- Ừ, nhàn rỗi học chơi cũng được.
- Anh văn bây giờ đã trở thành loại ngôn ngữ quốc tế rồi, thời buổi này không thể không học nó được. Có điều học để hiểu để thu nhập tinh hoa của nó để giúp ích cho quốc gia, chứ đừng vọng ngoại thì đâu có gì là xấụ Bác cũng thấy là nước mình lạc hậu hơn thiên hạ nhiềụ
Cha nhìn Hoàn một lúc nói:
- Cậu Hoàn, đúng ra cậu nên học chính trị
Thư Hoàn cười:
- Dạ, tôi không nhiều tham vọng.
Cha gõ nhẹ tẩu lên tay Hoàn:
- Nhưng tham vọng có gì là xấu đâủ Tham vọng là một điều đáng yêu, nó có thể đưa cậu đến thành công dễ dàng.
- Vậy nhưng nó cũng đáng sợ lắm, vì nó có thể làm ta thân bại danh liệt như chơị
Cha yên lặng nhìn Thư Hoàn, gật gù:
- Không tham vọng cũng được, nhưng phải có óc cầu tiến, cậu Hoàn, cậu khá lắm!
Lần đầu tiên, tôi nghe cha khen một người, Hà Thư Hoàn có vẻ sung sướng, hắn khẽ liếc tôi với nụ cười trên môị Nụ cười thật dễ thương làm cho tim tôi đập mạnh. Đột nhiên tôi như thấy rõ lòng tôị Tôi đã yêụ
Ngồi thêm một lúc tôi thấy Hà Thư Hoàn với cha có vẻ tương đắc. Dì Tuyết thì nóng nảy ra mặt. Như Bình vẫn ngồi yên lặng như tượng gỗ.
Tôi nhìn vào đồng hỗ đã gần mười giờ, tôi đứng lên định ra về, cha đứng lên nói:
- Cậu Hoàn, cậu làm ơn đưa con Y Bình về cho tôi, con bé này thích về đường tối quá!
Tôi nhìn cha, sao cha lại lo lắng cho tôi như vậỷ Tiếc là tôi vẫn dửng dưng, tình tôi dành cho cha đã nhạt từ lâu rồị Thư Hoàn sung sướng chào dì Tuyết, chào Như Bình. Như Bình lí nhí chào lại rồi bỏ về phòng. Khi Như Bình quay lưng bỏ đi, tôi trông thấy trên ánh mắt nàng những giọt lệ long lanh. Dì Tuyết đưa chúng tôi ra tới cổng, bà vẫn còn ráng hy vọng:
- Cậu Hoàn, cậu đừng quên là tối mốt có giờ dạy con Như Bình nhé?
Thư Hoàn cung kính:
- Vâng, thưa bác ạ.
Chúng tôi đã ra tới cổng, đột nhiên nghe tiếng cha gọi giật lại:
- Y Bình, đợi một chút.
Tôi đứng lại ngạc nhiên. Cha quay sang dì Tuyết bảo:
- Vào lấy cho tôi một trăm ngàn xem.
Dì Tuyết chần chờ:
- Nhưng mà...
Cha sốt ruột:
- Đi lấy đi, đừng có nhưng mà gì cả.
Tôi lạ lùng không hiểu tại sao mình không xin mà cha lại cho, hôm nay đâu phải là lúc phát tiền? Tại sao cha lại cho tới một trăm ngàn?
Nhưng dù sao có tiền dư dả cũng hơn. Dì Tuyết đem tiền rạ Cha trao cho tôi, nói:
- Đem về đi, chừng nào hết cho cha biết.
Tôi ngẩn ngơ cầm tiềm cùng Hà Thư Hoàn ra cổng. Dì Tuyết nhìn theo với cái nhìn thù hận. Để chọc tức bà ta, tôi quay lại cười chiến thắng. Mặt dì Tuyết xụ hẳn xuống. Nhớ đến hoạt cảnh xảy ra nơi đầu cầu lớn, tôi lại cườị Thư Hoàn hỏi:
- Cô cười gì đấỷ
Kéo cao cổ áo tôi nói:
- Không có gì cả.
Hà Thư Hoàn đi sát tôi:
- Lạnh à?
- Không.
- May mà trời không mưạ
Tôi nhìn lên trời, tuy chưa mưa nhưng mây đen nặng trĩu, trăng sao gì cũng trốn mất hết, gió thật lạnh, thổi rát cả mặt tôị
- Không bao giờ tôi thấy Y Bình mang theo khăn quàng.
Thư Hoàn nói xong choàng chiếc khăn quàng ngang cổ tôi rồi cánh tay anh chàng buông nhẹ xuống lưng tôi và nằm yên ở đấỵ Tôi rùng mình, niềm vui thầm kín len lén vào tim, tôi không phản đối, chúng tôi cứ thế đi bên nhaụ Một lúc tôi nghe chàng lên tiếng gọi:
- Y Bình!
- Em nên tử tế với cha em một chút.
- Tại saỏ
- ông ấy cô đơn lắm. Vả lại cha em có vẻ yêu em lắm mà.
Tôi cười mỉa:
- Hừ, cha mà yêu tôỉ Yêu tôi tại sao lại tống cổ mẹ con tôi ra khỏi nhà chứ?
- Đừng nói vậy, anh thấy rõ cha yêu em. Y Bình, cha em đã già rồi, em phải tha thứ, phải rộng lượng với ngườị Nhìn thấy ông hết lòng chiều chuộng em mà em vẫn lạnh lùng, anh khó chịu quá.
Tôi hơi giận:
- Anh không hiểu gì hết, cứ mặc em!
- Thôi được rồi, anh không nói nữa đâu, gia đình em thật phức tạp anh không hiểu nổị
Từ đầu đường, một chiếc xe du lịch vụt qua, đèn pha lóe mắt, chúng tôi lách người qua một bên, trên xe một thiếu nữ mặc áo đỏ sang trong tôi ngoái mắt nhìn theo, nhún vai:
- Lại Mộng Bình, nó ăn diện như bà hoàng ấy!
Thư Hoàn không nói gì cả, chúng tôi tiếp tục bước. Đi một lúc tôi thăm đò:
- Anh thấy Như Bình thế nàỏ
- Hiền hậu, nề nếp!
Hoàn nhìn tôi với đôi mắt dò xét, tôi vẫn không tha:
- Anh không nhìn thấy ý định của dì Tuyết à?
Hoàn giả vờ:
- ý định gì?
- Anh đừng giả vờ, không lẽ anh không biết thật à? Như Bình yêu anh, dì Tuyết đã chấm anh rồi đấy!
- Thế à!
Tôi cũng giả vờ lạnh nhạt:
- Tôi nghĩ là hai bên thật là môn đăng hộ đốị Trên phương diện gia thế, nhân phẩm... Như Bình đều có đầy đủ cả, cưới cô ta anh sẽ có hạnh phúc. Tuy Như Bình học hành không khá, nhưng cũng trên trung bình, vả lại đàn bà con gái đâu cần phải học nhiều, biết quán xuyến nhà cửa, con cái là đủ rồị
Chúng tôi đã đến trước cổng nhà tôi, khi ngừng lại tôi tiếp tục nói:
- Tính tình Như Bình được lắm, tuy con nhà giàu nhưng không hoang phí cũng không lãng mạn như Mộng Bình. Đối với đàn ông con trai, nàng là mẫu người vợ lý tưởng.
Thư Hoàn đặt tay lên cửa:
- Bao nhiêu đó đủ chưả
- Còn nữa, Như Bình còn....
Thư Hoàn đột nhiên cúi xuống, tay chàng xiết chặt thân tôi, miệng bắt chặt lấy miệng tôị Tôi không ngờ sự việc lại có thể xảy ra như vậy nên không kịp phản ứng gì cả. Đầu óc tôi mênh mang, toàn thân nóng sốt, tôi muốn nín thở, tim đập nhanh. Trong cơn bối rối, hình như tôi đã hưởng ứng cái hôn đó. Một chút đất trời đảo lộn.
- Y Bình! Y Bình!
Thư Hoàn thầm thì, tôi như bị một âm thanh xa vời từ đâu réo về. Mở mắt ra, tôi bắt gặp đầu tiên là đôi mắt.
- Y Bình!
Chàng lập lại, tôi không biết phải nói gì, chàng đưa tay sờ nhẹ môi tôị Nụ cười đến, tôi định cười với chàng, nhưng không hiểu sao mình chẳng cười được, hồn tôi dang phiêu du trong một thế giới nào khác.
âm thanh êm đềm kia lại đến:
- Y Bình! Anh chờ đợi cái ngày hôm nay lâu lắm rồi!
Câu nói của chàng làm tôi xúc động, gương mặt chàng kề sát mặt tôi quá làm sao tôi thở được.? Rồi như chợt tỉnh cơn mê, tôi xô chàng ra, bước tới đập mạnh vào cửa và nhẹ nhàng chào chàng.
Tôi đẩy chàng, bảo chàng đi đi mà chàng vẫn đứng bất động. Đến lúc mở cửa, tôi chạy nhanh vào nhà, mẹ ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao thế hả Y Bình?
- Không có gì cả.
Tôi đáp hấp tấp rồi chạy vào phòng, đến trước bàn trang điểm tôi nhìn vào kính, một khuôn mặt say đắm, ánh mắt long lanh đang nhìn tôị
Đặt tay lên ngực tôi định ngồi xuống ghế, nhưng tay tôi hình như chạm phải cái gì, chiếc khăn quàng cổ. Tối lấy xuống, trên nền lông trắng, hai chữ “Thư Hoàn” màu đỏ nằm khiêm nhượng trong một góc. Tối hôm ấy trên sổ nhật ký của tôi có mấy chữ:
Tôi đã chiến thắng, tôi đánh ngã dì Tuyết và Như Bình, tôi đã đoạt được Thư Hoàn, nhưng bây giờ... tôi ra saỏ
Có lẽ tôi đã yêu Thư Hoàn mất rồi, trong kế hoạch trả thù của tôi, một toa xe đã trật đường rầy, tôi không ngờ tình yêu lại đến, nhưng nó đã đến, bây giờ làm sao để ngăn chận lại đâỷ
Đêm ấy tôi không ngủ được, tiếng mẹ trằn trọc ở phòng bên làm tôi trỗi mình dậy, chui qua giường mẹ:
Mẹ đưa tay sờ mặt tôi hỏi:
- Con yêu Thư Hoàn rồi phải không?
Tôi đáp:
- Hình như là vậỵ
Mẹ ôm chặt tôi nói nhỏ:
- Mong trời phật phù hộ con tôi được hạnh phúc.
Mẹ yên lặng tôi hỏi thêm:
- Làm sao mà mẹ lấy cha vậỷ
Mẹ mơ màng chậm rãi đáp:
- Năm đó, mẹ vừa hai mươi tuổi... - Một tiếng thở dài - Cuộc đời có quá nhiều bất ngờ. Một hôm khi mẹ đến nhà bà dì của con chơị Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, trên đường trở về nhà nếu mẹ đi chậm một tí hay đi nhanh một tí thì đâu có gì xảy rạ Khi mẹ đến phố chợ, bỗng nhiên thấy dân chúng chạy lánh qua hai bên đường, đàng xa bụi dậy mù trờị Trong lúc hoảng hốt chưa kịp tìm chỗ lánh thì một xe quân sự chạy vút tớị Mẹ đứng nép người vào cổng nhà thờ, hiếu kỳ nhìn về phía đoàn người đi xẹ Dẫn dầu là cha con, người đã lướt qua khỏi mặt mẹ, nhưng lại quay lạị Đĩnh đạc trên xe người chăm chú nhìn mẹ
Mẹ hoảng sợ thu mình đứng yên. Cha con nói nhỏ mấy tiếng với vị sĩ quan hầu cận rồi bảo xe chạy đị Đoàn tùy tùng của cha con theo sau rầm rộ.
Về nhà mẹ cứ thấp thỏm lo âu, nhưng rồi ngày hôm sau cũng không có gì xảy rạ Mẹ vừa an tâm, thì qua ngày kế tiếp, một đoàn lính xe cộ rầm rộ mang thùng lễ vật vào nhà bảo là Đại tá Lục Chấn Hoa đã quyết định chọn mẹ làm vợ lẽ.
- Và thế là mẹ phải lấy chả
Trong bóng đêm, tôi vẫn có thể nhìn ra nụ cười thê lương của mẹ
- Hai ngày sau ngày mang lễ vật đến, là ngày chiếc xe hoa đã sẵn sàng trước ngõ. Mẹ đã khóc ngất trước mặt ông và bà ngoại con, rồi lên xe hoạ
Tôi hỏi tới:
- Rồi sau đó?
Mẹ cười:
- Sau đó à? Sau đó thì mẹ đã là vợ lẽ của Lục Chấn Hoạ Sống trong nhung lục, ăn cao lương mỹ vị, một mình ngụ trong tòa nhà lớn có kẻ hầu người hạ.
- Lúc đó cha có yêu mẹ không?
Mẹ thở dài:
- Yêu, yêu lắm chứ. Đó là cả một thời vàng son. Cha con đẹp trai, đa tình, mặc quân phục trông thật uy nghị Ai cũng bảo mẹ có phúc, nhưng khi mẹ mang bầu Tâm Bình thì cha con lại mang thêm một người vợ mới về, đó là dì Tuyết. Sau khi Tâm Bình chào đời được hai năm, thì dì Tuyết có mang thằng Hảọ Kể từ đó cha con còn mang thêm mấy bà nữa, nhưng sống với nhau không được bao lâu cha con lại bỏ rơi người tạ Chỉ có mẹ và dì Tuyết là bền vững nhất. Tâm Bình càng lớn càng đẹp, cha con lúc nào cũng cho theo bên mình và do đó mẹ cũng được yêu thương. Khi Tâm Bình mất, cha con buồn rơi nước mắt, đó là lần đầu tiên mẹ thấy cha khóc. Và cũng nhờ Tâm Bình mà mẹ mới được theo cha con đến thành phố nàỵ Có nhiều lúc mẹ thấy cha con cũng không đến nỗi vô tình lắm đâụ
Tôi mệt mỏi, bắt đầu ngáp dài:
- Con không chịu câu đó, cha đã đuổi mẹ con mình ra khỏi nhà mà mẹ còn bênh vực cái nỗi gì?
- Không thể trách cha con như vậy được, không ai hoàn toàn vô tình, cũng không ai hoàn toàn xấụ Rồi mai đây lớn lên thêm con sẽ hiểu điều đó. Lúc Tâm Bình bệnh nặng, cha con bất kể công việc quốc gia đại sự, lúc nào cũng ở bên Tâm Bình để đùa vui với nó, sự yếu đuối của Tâm Bình với sự nóng nảy của cha con thự là hai thái cực, thế mà cha con vẫn một mực yêu chiều quý nó. Khi bác sĩ bảo bệnh của Tâm Bình vô hy vọng thì suýt nữa cha con đã giết chết vị bác sĩ khả kính kiạ
Tôi thở dài:
- Cha con mà đối đãi với chị Tâm Bình được vậy thật là kỳ quặc.
- Cha mẹ sống với nhau mấy mươi năm trời, thế mà mẹ vẫn không làm sao hiểu nổi được cha con là người thế nào, có điều mẹ biết cha không phải thuộc hạng người vô tình mà là người có cảm xúc mạnh. Con đừng dùng cặp mắt bình thường mà xét đoán con người có cá tính rất mạnh của cha con.
Tôi lăn qua một bên, cơn buồn ngủ đã bò lên mắt:
- Lúc ông ấy đánh con, con không trông thấy một tình cảm nào hiện diện trong người ông ấy cả con có cảm tưởng như mình bị một người vô tâm hành hạ.
- Y Bình, mẹ lo quá, một trận đòn mà sao con lại căm thù như vậỷ Đừng thế con ạ. Nếu con lúc nào cũng nghĩ đến thù hận thì làm sao sống vui cho được?
Lời mẹ khuyên như vang dội lại từ đầu, tôi buồn ngủ quá rồị Ậm ự một vài tiếng cho xong chuyện, tôi định ngủ nhưng mẹ vẫn nói tiếp:
- Mẹ còn khổ hơn con nhiềụ Mẹ lo cho con quá, con khoan dung, độ lượng, như thế đời con mới sung sướng, mẹ không muốn nhìn thấy con rơi lệ, con hiểu không?
- Vâng.
Tôi mơ màng, mẹ tôi vẫn nói nhưng tôi nghe đoạn được đoạn không, hình như là:
- Y Bình, con hỏi mẹ đã từng yêu chưa à? Có, mẹ đã yêu, yêu thật... Đẹp trai, người đàn bà nào trông thấy cũng thích... Vì vậy, mấy năm nay, mẹ làm sao quên được...
Giọng nói của mẹ xa vời va tôi không buồn nghe gì nữa cả, đêm bình yên đã đến
- Sao cậu Hoàn, cậu có sẵn lòng kèm Y Bình học thi đại học không?
Giọng nói của cha lúc nào cũng ưa ra lệnh, Hà Thư Hoàn có vẻ thích, anh chàng nhìn tôi:
- Tôi rất sung sướng được kèm cho Y Bình, nếu được tôi sẽ cố gắng để Y Bình đỗ đạt.
Tôi trừng mắt nhìn Hoàn. Hôm nay anh chàng có vẻ “lên” quá, dám gọi cả tên tôị Nhưng một niềm vui nhỏ len lén chen vào hồn. Cha nhìn Hoàn nói:
- Cậu làm ơn cho biết xem ở đại học các cậu họ dạy cái gì, mà thằng Hảo nhà tôi năm thứ ba ngành Điện, thế mà về nhà khi tôi hỏi nó trong trường dạy những gì, nó chỉ biết xổ ra một lô danh từ ngoại ngữ điếc taị Trong khi đó điện trong nhà hư, nó chẳng biết sửa chữa gì cả.
Hà Thư Hoàn cười lớn, tôi cũng cười theo, chỉ có dì Tuyết là có vẻ không hài lòng lắm. Hà Thư Hoàn nói:
- Dạ chúng tôi chỉ học lý thuyết nhiều, nhưng ít thực hành lắm.
- Như vậy học để làm gì chứ?
- Dạ học lý thuyết nhiều để ứng dụng trên phương điện khảo cứu và phát minh ở cấp bực cao hơn.
Cha gõ nhẹ chiếc dọc tẩu lên gạt tàn, người nhướng mày bảo:
- Tôi thì tôi không thấy cậu cả nhà tôi có khả năng phát minh phát miếc gì cả mà chỉ thấy nó tiêu tiền là giỏi thôị
Dì Tuyết có vẻ ngượng, đứng lên đánh trống lảng:
- Cà phê lạnh hết rồi, nếu biết chẳng có ai uống tôi đâu thèm pha làm gì.
Cha hỏi Thư Hoàn:
- Cậu học môn gì?
- Dạ ngoại ngữ.
Cha có vẻ không hài lòng mấy:
- Ừ, nhàn rỗi học chơi cũng được.
- Anh văn bây giờ đã trở thành loại ngôn ngữ quốc tế rồi, thời buổi này không thể không học nó được. Có điều học để hiểu để thu nhập tinh hoa của nó để giúp ích cho quốc gia, chứ đừng vọng ngoại thì đâu có gì là xấụ Bác cũng thấy là nước mình lạc hậu hơn thiên hạ nhiềụ
Cha nhìn Hoàn một lúc nói:
- Cậu Hoàn, đúng ra cậu nên học chính trị
Thư Hoàn cười:
- Dạ, tôi không nhiều tham vọng.
Cha gõ nhẹ tẩu lên tay Hoàn:
- Nhưng tham vọng có gì là xấu đâủ Tham vọng là một điều đáng yêu, nó có thể đưa cậu đến thành công dễ dàng.
- Vậy nhưng nó cũng đáng sợ lắm, vì nó có thể làm ta thân bại danh liệt như chơị
Cha yên lặng nhìn Thư Hoàn, gật gù:
- Không tham vọng cũng được, nhưng phải có óc cầu tiến, cậu Hoàn, cậu khá lắm!
Lần đầu tiên, tôi nghe cha khen một người, Hà Thư Hoàn có vẻ sung sướng, hắn khẽ liếc tôi với nụ cười trên môị Nụ cười thật dễ thương làm cho tim tôi đập mạnh. Đột nhiên tôi như thấy rõ lòng tôị Tôi đã yêụ
Ngồi thêm một lúc tôi thấy Hà Thư Hoàn với cha có vẻ tương đắc. Dì Tuyết thì nóng nảy ra mặt. Như Bình vẫn ngồi yên lặng như tượng gỗ.
Tôi nhìn vào đồng hỗ đã gần mười giờ, tôi đứng lên định ra về, cha đứng lên nói:
- Cậu Hoàn, cậu làm ơn đưa con Y Bình về cho tôi, con bé này thích về đường tối quá!
Tôi nhìn cha, sao cha lại lo lắng cho tôi như vậỷ Tiếc là tôi vẫn dửng dưng, tình tôi dành cho cha đã nhạt từ lâu rồị Thư Hoàn sung sướng chào dì Tuyết, chào Như Bình. Như Bình lí nhí chào lại rồi bỏ về phòng. Khi Như Bình quay lưng bỏ đi, tôi trông thấy trên ánh mắt nàng những giọt lệ long lanh. Dì Tuyết đưa chúng tôi ra tới cổng, bà vẫn còn ráng hy vọng:
- Cậu Hoàn, cậu đừng quên là tối mốt có giờ dạy con Như Bình nhé?
Thư Hoàn cung kính:
- Vâng, thưa bác ạ.
Chúng tôi đã ra tới cổng, đột nhiên nghe tiếng cha gọi giật lại:
- Y Bình, đợi một chút.
Tôi đứng lại ngạc nhiên. Cha quay sang dì Tuyết bảo:
- Vào lấy cho tôi một trăm ngàn xem.
Dì Tuyết chần chờ:
- Nhưng mà...
Cha sốt ruột:
- Đi lấy đi, đừng có nhưng mà gì cả.
Tôi lạ lùng không hiểu tại sao mình không xin mà cha lại cho, hôm nay đâu phải là lúc phát tiền? Tại sao cha lại cho tới một trăm ngàn?
Nhưng dù sao có tiền dư dả cũng hơn. Dì Tuyết đem tiền rạ Cha trao cho tôi, nói:
- Đem về đi, chừng nào hết cho cha biết.
Tôi ngẩn ngơ cầm tiềm cùng Hà Thư Hoàn ra cổng. Dì Tuyết nhìn theo với cái nhìn thù hận. Để chọc tức bà ta, tôi quay lại cười chiến thắng. Mặt dì Tuyết xụ hẳn xuống. Nhớ đến hoạt cảnh xảy ra nơi đầu cầu lớn, tôi lại cườị Thư Hoàn hỏi:
- Cô cười gì đấỷ
Kéo cao cổ áo tôi nói:
- Không có gì cả.
Hà Thư Hoàn đi sát tôi:
- Lạnh à?
- Không.
- May mà trời không mưạ
Tôi nhìn lên trời, tuy chưa mưa nhưng mây đen nặng trĩu, trăng sao gì cũng trốn mất hết, gió thật lạnh, thổi rát cả mặt tôị
- Không bao giờ tôi thấy Y Bình mang theo khăn quàng.
Thư Hoàn nói xong choàng chiếc khăn quàng ngang cổ tôi rồi cánh tay anh chàng buông nhẹ xuống lưng tôi và nằm yên ở đấỵ Tôi rùng mình, niềm vui thầm kín len lén vào tim, tôi không phản đối, chúng tôi cứ thế đi bên nhaụ Một lúc tôi nghe chàng lên tiếng gọi:
- Y Bình!
- Em nên tử tế với cha em một chút.
- Tại saỏ
- ông ấy cô đơn lắm. Vả lại cha em có vẻ yêu em lắm mà.
Tôi cười mỉa:
- Hừ, cha mà yêu tôỉ Yêu tôi tại sao lại tống cổ mẹ con tôi ra khỏi nhà chứ?
- Đừng nói vậy, anh thấy rõ cha yêu em. Y Bình, cha em đã già rồi, em phải tha thứ, phải rộng lượng với ngườị Nhìn thấy ông hết lòng chiều chuộng em mà em vẫn lạnh lùng, anh khó chịu quá.
Tôi hơi giận:
- Anh không hiểu gì hết, cứ mặc em!
- Thôi được rồi, anh không nói nữa đâu, gia đình em thật phức tạp anh không hiểu nổị
Từ đầu đường, một chiếc xe du lịch vụt qua, đèn pha lóe mắt, chúng tôi lách người qua một bên, trên xe một thiếu nữ mặc áo đỏ sang trong tôi ngoái mắt nhìn theo, nhún vai:
- Lại Mộng Bình, nó ăn diện như bà hoàng ấy!
Thư Hoàn không nói gì cả, chúng tôi tiếp tục bước. Đi một lúc tôi thăm đò:
- Anh thấy Như Bình thế nàỏ
- Hiền hậu, nề nếp!
Hoàn nhìn tôi với đôi mắt dò xét, tôi vẫn không tha:
- Anh không nhìn thấy ý định của dì Tuyết à?
Hoàn giả vờ:
- ý định gì?
- Anh đừng giả vờ, không lẽ anh không biết thật à? Như Bình yêu anh, dì Tuyết đã chấm anh rồi đấy!
- Thế à!
Tôi cũng giả vờ lạnh nhạt:
- Tôi nghĩ là hai bên thật là môn đăng hộ đốị Trên phương diện gia thế, nhân phẩm... Như Bình đều có đầy đủ cả, cưới cô ta anh sẽ có hạnh phúc. Tuy Như Bình học hành không khá, nhưng cũng trên trung bình, vả lại đàn bà con gái đâu cần phải học nhiều, biết quán xuyến nhà cửa, con cái là đủ rồị
Chúng tôi đã đến trước cổng nhà tôi, khi ngừng lại tôi tiếp tục nói:
- Tính tình Như Bình được lắm, tuy con nhà giàu nhưng không hoang phí cũng không lãng mạn như Mộng Bình. Đối với đàn ông con trai, nàng là mẫu người vợ lý tưởng.
Thư Hoàn đặt tay lên cửa:
- Bao nhiêu đó đủ chưả
- Còn nữa, Như Bình còn....
Thư Hoàn đột nhiên cúi xuống, tay chàng xiết chặt thân tôi, miệng bắt chặt lấy miệng tôị Tôi không ngờ sự việc lại có thể xảy ra như vậy nên không kịp phản ứng gì cả. Đầu óc tôi mênh mang, toàn thân nóng sốt, tôi muốn nín thở, tim đập nhanh. Trong cơn bối rối, hình như tôi đã hưởng ứng cái hôn đó. Một chút đất trời đảo lộn.
- Y Bình! Y Bình!
Thư Hoàn thầm thì, tôi như bị một âm thanh xa vời từ đâu réo về. Mở mắt ra, tôi bắt gặp đầu tiên là đôi mắt.
- Y Bình!
Chàng lập lại, tôi không biết phải nói gì, chàng đưa tay sờ nhẹ môi tôị Nụ cười đến, tôi định cười với chàng, nhưng không hiểu sao mình chẳng cười được, hồn tôi dang phiêu du trong một thế giới nào khác.
âm thanh êm đềm kia lại đến:
- Y Bình! Anh chờ đợi cái ngày hôm nay lâu lắm rồi!
Câu nói của chàng làm tôi xúc động, gương mặt chàng kề sát mặt tôi quá làm sao tôi thở được.? Rồi như chợt tỉnh cơn mê, tôi xô chàng ra, bước tới đập mạnh vào cửa và nhẹ nhàng chào chàng.
Tôi đẩy chàng, bảo chàng đi đi mà chàng vẫn đứng bất động. Đến lúc mở cửa, tôi chạy nhanh vào nhà, mẹ ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao thế hả Y Bình?
- Không có gì cả.
Tôi đáp hấp tấp rồi chạy vào phòng, đến trước bàn trang điểm tôi nhìn vào kính, một khuôn mặt say đắm, ánh mắt long lanh đang nhìn tôị
Đặt tay lên ngực tôi định ngồi xuống ghế, nhưng tay tôi hình như chạm phải cái gì, chiếc khăn quàng cổ. Tối lấy xuống, trên nền lông trắng, hai chữ “Thư Hoàn” màu đỏ nằm khiêm nhượng trong một góc. Tối hôm ấy trên sổ nhật ký của tôi có mấy chữ:
Tôi đã chiến thắng, tôi đánh ngã dì Tuyết và Như Bình, tôi đã đoạt được Thư Hoàn, nhưng bây giờ... tôi ra saỏ
Có lẽ tôi đã yêu Thư Hoàn mất rồi, trong kế hoạch trả thù của tôi, một toa xe đã trật đường rầy, tôi không ngờ tình yêu lại đến, nhưng nó đã đến, bây giờ làm sao để ngăn chận lại đâỷ
Đêm ấy tôi không ngủ được, tiếng mẹ trằn trọc ở phòng bên làm tôi trỗi mình dậy, chui qua giường mẹ:
Mẹ đưa tay sờ mặt tôi hỏi:
- Con yêu Thư Hoàn rồi phải không?
Tôi đáp:
- Hình như là vậỵ
Mẹ ôm chặt tôi nói nhỏ:
- Mong trời phật phù hộ con tôi được hạnh phúc.
Mẹ yên lặng tôi hỏi thêm:
- Làm sao mà mẹ lấy cha vậỷ
Mẹ mơ màng chậm rãi đáp:
- Năm đó, mẹ vừa hai mươi tuổi... - Một tiếng thở dài - Cuộc đời có quá nhiều bất ngờ. Một hôm khi mẹ đến nhà bà dì của con chơị Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, trên đường trở về nhà nếu mẹ đi chậm một tí hay đi nhanh một tí thì đâu có gì xảy rạ Khi mẹ đến phố chợ, bỗng nhiên thấy dân chúng chạy lánh qua hai bên đường, đàng xa bụi dậy mù trờị Trong lúc hoảng hốt chưa kịp tìm chỗ lánh thì một xe quân sự chạy vút tớị Mẹ đứng nép người vào cổng nhà thờ, hiếu kỳ nhìn về phía đoàn người đi xẹ Dẫn dầu là cha con, người đã lướt qua khỏi mặt mẹ, nhưng lại quay lạị Đĩnh đạc trên xe người chăm chú nhìn mẹ
Mẹ hoảng sợ thu mình đứng yên. Cha con nói nhỏ mấy tiếng với vị sĩ quan hầu cận rồi bảo xe chạy đị Đoàn tùy tùng của cha con theo sau rầm rộ.
Về nhà mẹ cứ thấp thỏm lo âu, nhưng rồi ngày hôm sau cũng không có gì xảy rạ Mẹ vừa an tâm, thì qua ngày kế tiếp, một đoàn lính xe cộ rầm rộ mang thùng lễ vật vào nhà bảo là Đại tá Lục Chấn Hoa đã quyết định chọn mẹ làm vợ lẽ.
- Và thế là mẹ phải lấy chả
Trong bóng đêm, tôi vẫn có thể nhìn ra nụ cười thê lương của mẹ
- Hai ngày sau ngày mang lễ vật đến, là ngày chiếc xe hoa đã sẵn sàng trước ngõ. Mẹ đã khóc ngất trước mặt ông và bà ngoại con, rồi lên xe hoạ
Tôi hỏi tới:
- Rồi sau đó?
Mẹ cười:
- Sau đó à? Sau đó thì mẹ đã là vợ lẽ của Lục Chấn Hoạ Sống trong nhung lục, ăn cao lương mỹ vị, một mình ngụ trong tòa nhà lớn có kẻ hầu người hạ.
- Lúc đó cha có yêu mẹ không?
Mẹ thở dài:
- Yêu, yêu lắm chứ. Đó là cả một thời vàng son. Cha con đẹp trai, đa tình, mặc quân phục trông thật uy nghị Ai cũng bảo mẹ có phúc, nhưng khi mẹ mang bầu Tâm Bình thì cha con lại mang thêm một người vợ mới về, đó là dì Tuyết. Sau khi Tâm Bình chào đời được hai năm, thì dì Tuyết có mang thằng Hảọ Kể từ đó cha con còn mang thêm mấy bà nữa, nhưng sống với nhau không được bao lâu cha con lại bỏ rơi người tạ Chỉ có mẹ và dì Tuyết là bền vững nhất. Tâm Bình càng lớn càng đẹp, cha con lúc nào cũng cho theo bên mình và do đó mẹ cũng được yêu thương. Khi Tâm Bình mất, cha con buồn rơi nước mắt, đó là lần đầu tiên mẹ thấy cha khóc. Và cũng nhờ Tâm Bình mà mẹ mới được theo cha con đến thành phố nàỵ Có nhiều lúc mẹ thấy cha con cũng không đến nỗi vô tình lắm đâụ
Tôi mệt mỏi, bắt đầu ngáp dài:
- Con không chịu câu đó, cha đã đuổi mẹ con mình ra khỏi nhà mà mẹ còn bênh vực cái nỗi gì?
- Không thể trách cha con như vậy được, không ai hoàn toàn vô tình, cũng không ai hoàn toàn xấụ Rồi mai đây lớn lên thêm con sẽ hiểu điều đó. Lúc Tâm Bình bệnh nặng, cha con bất kể công việc quốc gia đại sự, lúc nào cũng ở bên Tâm Bình để đùa vui với nó, sự yếu đuối của Tâm Bình với sự nóng nảy của cha con thự là hai thái cực, thế mà cha con vẫn một mực yêu chiều quý nó. Khi bác sĩ bảo bệnh của Tâm Bình vô hy vọng thì suýt nữa cha con đã giết chết vị bác sĩ khả kính kiạ
Tôi thở dài:
- Cha con mà đối đãi với chị Tâm Bình được vậy thật là kỳ quặc.
- Cha mẹ sống với nhau mấy mươi năm trời, thế mà mẹ vẫn không làm sao hiểu nổi được cha con là người thế nào, có điều mẹ biết cha không phải thuộc hạng người vô tình mà là người có cảm xúc mạnh. Con đừng dùng cặp mắt bình thường mà xét đoán con người có cá tính rất mạnh của cha con.
Tôi lăn qua một bên, cơn buồn ngủ đã bò lên mắt:
- Lúc ông ấy đánh con, con không trông thấy một tình cảm nào hiện diện trong người ông ấy cả con có cảm tưởng như mình bị một người vô tâm hành hạ.
- Y Bình, mẹ lo quá, một trận đòn mà sao con lại căm thù như vậỷ Đừng thế con ạ. Nếu con lúc nào cũng nghĩ đến thù hận thì làm sao sống vui cho được?
Lời mẹ khuyên như vang dội lại từ đầu, tôi buồn ngủ quá rồị Ậm ự một vài tiếng cho xong chuyện, tôi định ngủ nhưng mẹ vẫn nói tiếp:
- Mẹ còn khổ hơn con nhiềụ Mẹ lo cho con quá, con khoan dung, độ lượng, như thế đời con mới sung sướng, mẹ không muốn nhìn thấy con rơi lệ, con hiểu không?
- Vâng.
Tôi mơ màng, mẹ tôi vẫn nói nhưng tôi nghe đoạn được đoạn không, hình như là:
- Y Bình, con hỏi mẹ đã từng yêu chưa à? Có, mẹ đã yêu, yêu thật... Đẹp trai, người đàn bà nào trông thấy cũng thích... Vì vậy, mấy năm nay, mẹ làm sao quên được...
Giọng nói của mẹ xa vời va tôi không buồn nghe gì nữa cả, đêm bình yên đã đến
/30
|