“Chuyện gì?” Đông Phương Bất Bại cất tiếng hỏi, trong thanh âm đã tràn ngập lửa giận.
Dương Liên vội vàng ngồi dậy đẩy cửa xe ra, lúc này một người lập tức chạy tới quỳ gối trước xe ngựa. “Bẩm giáo chủ, phía trước có mấy người chặn đường.”
Dương Liên vừa nhìn về phía trước ánh mắt liền sáng lên, trước xe ngựa có khoảng mười người vây quanh, trên tay đều cầm binh khí, kẻ đứng đầu có một hàm râu quai nón, bộ dạng độc ác hung tợn, những người này vừa nhìn đã biết là thổ phỉ chứ chẳng phải dân lành.
“Đất này thuộc về Ngọa Long bang của bọn ta, nếu như các ngươi muốn đi qua đây phải để lại tiền mãi lộ.” Tên trùm thổ phỉ huơ huơ đại đao chỉ về phía bọn họ hô lớn.
“Đúng là không muốn sống nữa, người của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta mà ngươi cũng dám cướp.” Lúc này, một gã thủ hạ nhìn người nọ, khinh thường nói.
Những người nọ nghe nói là đoàn xe của Nhật Nguyệt thần giáo thì nhất thời hiện lên vẻ kinh hoảng, mà tên trùm thổ phỉ kia lại nhanh chóng trấn tĩnh lại, lập tức quét mắt qua đoàn người trước mặt. Những người đứng phía trước thoạt nhìn cũng không lợi hại gì, chỉ có lão đầu tóc bạc kia nhìn có vẻ có chút thủ đoạn, cái người vừa ra khỏi xe ngựa kia dáng dấp tuấn lãng thế nhưng da mặt nhẵn nhụi, vừa nhìn đã biết là một công tử ca thư sinh yếu ớt, người ở trong xe ngựa nhìn không ra tướng mạo, bất quá góc áo choàng lộ ra màu đỏ rực không rõ nam nữ, thanh âm vừa rồi cũng khá lanh lảnh, nói không chừng chỉ là một nữ nhân thích cậy mạnh. Một đoàn người như thế, tên trùm thổ phỉ kia tự nhận không hề sợ hãi.
“Hừ hừ, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng dám giả mạo Nhật Nguyệt giáo, ta coi như các ngươi lớn gan, bất quá đụng phải gia gia ta coi như các ngươi không may. Ta lặp lại lần nữa, hoặc để lại tiền tài hoặc để lại tính mạng.”
“Thối lắm, lão Đồng ta tung hoành giang hồ mấy mươi năm còn chưa bao giờ bị giặc cướp chăn đường, hôm nay các ngươi tự dâng lên cửa vừa lúc để ta bớt ngứa tay.” Mắt Đồng Bách Hùng lộ ra hung quang nhìn mấy người kia cười lạnh một tiếng, sau đó lão liền tung người nhảy xuống mặt đất, đám giáo chúng còn lại thấy vậy cũng xuống ngựa tuốt đao thủ thế. Nhất thời tình thế song phương vô cùng căng thẳng.
Dương Liên thấy như vậy thì vội vàng sửa sang y phục, nhìn quanh một vòng chuẩn bị xuống xe.
“Liên đệ…”
“Ta cũng đi xem.” Dương Liên vỗ vỗ tay Đông Phương Bất Bại hưng phấn nói.
Thấy biểu tình nóng lòng muốn tiến lên kia của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại mấp máy môi, rốt cuộc cũng buông tay ra, nhưng lại vén mành lên nhìn ra ngoài.
Thủ lĩnh thổ phỉ thấy Dương Liên cầm kiếm bước tới thì hừ lạnh một tiếng, trên tay làm một thủ thế với những người phía sau, ý tứ là nhắm vào Dương Liên trước tiên.
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, các huynh đệ, lên!”
Theo tiếng hô của thủ lĩnh thổ phỉ, song phương liền lập tức va chạm, những tên thổ phỉ này trên mặt võ công thật ra cũng có chút thành tựu không giống đám người lăn lộn cướp đường bình thường. Trong lúc nhất thời hai bên giằng co khó phân hơn kém.
Đồng Bách Hùng võ công cao cường, đối với đám người này có thể nói là đến tay liền bắt, trong nháy mắt đã chém ngang người hai ba tên thổ phỉ còn rảnh rỗi liếc nhìn về phía Dương Liên, mắt thấy Dương Liên bị mấy người lặng lẽ vây quanh thì hừ lạnh một tiếng quay đầu đánh tới bên kia.
Lần này Dương Liên ra tay không chút thủ hạ lưu tình, tất cả đều là một kiếm đoạt mạng, sau khi được Đông Phương Bất Bại giáo dục thực chiến hôm trước thì kinh nghiệm của hắn tăng lên nhiều, đối phó với những người này cũng không phải chật vật như trước nữa.
“Hóa ra đã xem thường tên mặt trắng này rồi.” Sau khi cái tên bang chủ Ngọa Long bang kia nhìn thấy Dương Liên giải quyết vài người thì tức giận mắng to một tiếng, sau đó dẫn người xông qua.
Dương Liên nhìn tên thủ lĩnh thổ phỉ trước mặt, trong mắt hiện lên hứng thú, cái tên này có lẽ là người có võ công cao nhất bọn, vừa lúc cũng để thử xem thân thủ của hắn đã đạt đến mức nào.
Hai người liếc nhìn nhau, đều có thể thấy được sát ý từ trong mắt đối phương, rất nhanh liền giao thủ.
“Liên đệ… chú ý hạ bàn1.” Trong lúc mọi người còn đang hỗn loạn thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, nhất thời khiến mọi người sửng sốt một chút nhìn về phía xe ngựa.
Dương Liên cũng sững sờ, quét mắt nhìn Đông Phương Bất Bại một chút, khóe miệng nhếch lên, chiêu thức trong tay cũng bắt đầu cải biến.
Thủ lĩnh thổ phỉ cũng trong một giây đó liếc nhìn qua xe ngựa, chỉ thấy một người mặc áo bào đỏ rực, thần sắc lạnh như băng thì trong lòng lập tức kinh hoảng, đột nhiên có loại cảm giác không ổn.
Bây giờ đám người tự xưng Ngọa Long bang kia đã bị giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo thu thập xong, Đồng Bách Hùng cũng thu đao đứng ở bên cạnh xe ngựa nhìn Dương Liên và thủ lĩnh thổ phỉ giao thủ. Chỉ mới mấy tháng không gặp, lão cũng không ngờ tới võ công của Dương Liên lại tiến bộ nhiều như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm ngạc nhiên.
Đám giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo cũng thu lại vũ khí đứng ở bên cạnh xe ngựa, tất cả mọi người đều đã nhìn ra bọn họ không thể tham dự trận đánh của Dương Liên và thủ lĩnh thổ phỉ này.
Đông Phương Bất Bại tựa ở cửa xe nhìn trận tỷ thí trước mặt, thỉnh thoảng chỉ điểm hai câu, thần tình thoạt nhìn vô cùng đạm mạc, chỉ khi nhìn thấy Dương Liên gặp nguy hiểm thì bàn tay đang đặt trên chân mới không tự chủ mà nắm chặt lại.
Ngọa Long bang chủ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, khi nhìn thấy đám thủ hạ của mình hầu như đã bị giết chết hết thì thần sắc lại càng khó coi, gã cũng hiểu đám người kia còn chưa ra tay phỏng chừng là vì để người trước mặt luyện thân thủ, nhất là cái người mặc y phục đỏ kia, mỗi một câu nói đều có thể khiến kiếm thế của người trước mặt tinh diệu hơn một chút, khiến tình huống của gã càng ngày càng không ổn.
“Kiếm đi hơi chếch, tay nâng… Liên đệ cẩn thận!” Đông Phương Bất Bại còn đang nhắc nhở khẩu quyết thì thấy thủ lĩnh thổ phỉ đưa một tay vào y phục, nhất thời kinh hoảng hô lớn.
Nghe được Đông Phương Bất Bại cảnh cáo, mũi chân Dương Liên điểm một chút liền lùi về phía sau, thế nhưng vẫn không tránh khỏi một đám bột phấn màu trắng lọt vào trong mắt, nhất thời đôi mắt cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Muốn chết mà!” Dương Liên che mắt, chỉ nghe được Đông Phương Bất Bại rống giận một tiếng, sau đó chính là một tiếng hét thảm.
“Liên đệ, ngươi sao rồi?” Dương Liên được Đông Phương Bất Bại nâng dậy, nghe thấy thanh âm lo lắng của đối phương thì bình tĩnh đỡ lấy vai y.
“Hắn đã trúng độc phấn của ta, nếu các ngươi không thả ta mắt của hắn sẽ mù.” Trùm thổ phỉ nhịn đau, dùng thanh âm đứt quãng nói.
Lúc này, có một giáo chúng đã cầm nước đi đến.
“Dùng nước chỉ khiến hắn mù nhanh hơn.”
Dương Liên che mắt chịu đựng đau đớn, chỉ nghe người nọ thét lên một tiếng thảm thiết, biết là do Đông Phương Bất Bại làm ra thì thè lưỡi, Dương Liên liếm liếm bột phấn vươn trên mặt, nhất thời trong lòng sáng tỏ, đây không phải là bột vôi sao?
“Giao ra giải dược, ta để cho ngươi toàn thây.” Đông Phương Bất Bại nhìn người trên mặt đất, âm ngoan nói.
“Đông Phương, không cần giải dược đâu…”
“Liên đệ…”
“Ngươi bảo người đi lấy chút vải sạch đến đây, cũng không phải là độc dược gì, dùng nước sẽ mù ngay, dùng vải thì không sao.” Dương Liên sờ soạng nắm lấy tay áo Đông Phương Bất Bại nói.
“Mang vải đến đây.” Đông Phương Bất Bại quay lại ra lệnh.
“Đây là độc dược, là độc dược do ta mật chế, không có giải dược nhất định ngươi sẽ bị mù.” Lúc này, trùm thổ phỉ vội vàng cao giọng nói.
Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì lộ ra thần sắc do dự, mà Dương Liên lại nhếch khóe miệng quay đầu nhìn gã “Phải không? Chúng ta cứ thử xem, nếu như ta không sao thì mạng ngươi liền xong, nếu như ta mù… ngươi sẽ không phải chết.”
“Ngươi…”
“Ta sẽ khiến cho ngươi muốn chết cũng không được!” Nói đến câu cuối thanh âm của Dương Liên có chút trầm thấp.
Nghe được Dương Liên nói như vậy, trong lòng Đông Phương Bất Bại không khỏi căng thẳng lạnh lùng nhìn người trên mặt đất đã mù hai mắt kia “Gã đã lấy đi thứ gì của Liên đệ, ta nhất định bắt gã trả lại gấp trăm lần.”
Rất nhanh vải sạch lã được lấy đến, Đông Phương Bất Bại đỡ Dương Liên ngồi vào trong xe ngựa dùng vải thận trọng lau mắt cho Dương Liên..
Dương Liên từ từ mở mắt ra thấy hình ảnh trước mắt hơi mơ hồ, nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sao rồi? Liên đệ có nhìn thấy ta không?” Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên vội vàng hỏi.
“Không thấy quá rõ ràng, bất quá không sao, mấy ngày nữa thì ổn rồi.”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm chặt Dương Liên một chút rồi mới vén màn xe nhìn người đang nằm trên mặt đất lộ ra thần sắc sợ hãi.
“Tuy rằng ta thật không muốn để ngươi chết dễ dàng như vậy, bất quá Liên đệ đã nói ra thì ta cũng không vi phạm.” Nói xong bàn tay phẩy nhẹ, hàng loạt mũi kim bay ra găm thẳng vào người kẻ nọ…
“Đi…” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng quát một tiếng rồi buông màn xe xuống.
Mọi người vội vàng xốc lại tinh thần chỉnh lý binh khí và hành trang, không ai đành lòng nhìn bộ dạng chết thảm của kẻ đang nằm trên mặt đất. Đồng Bách Hùng càng là hít sâu một hơi, đã mấy năm rồi lão chưa từng thấy Đông Phương Bất Bại xuất thủ như vậy, nhất thời cũng ý thức được người trong xe ngựa kia quả thật là Đông Phương Bất Bại, là Đông Phương Bất Bại đã từng vô cùng ngoan tuyệt trước đây, lão cứ tưởng rằng y đã thay đổi, nguyên lai chỉ là do Dương Liên kiềm chế, mà điểm mấu chốt cũng là Dương Liên. Đột nhiên Đồng Bách Hùng nghĩ đến vừa rồi mình đã cố ý không giúp Dương Liên, nhất thời trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, rất nhanh đã đến một thôn trấn, Đông Phương Bất Bại đỡ Dương Liên bước vào khách ***.
Dương Liên ngồi ở mép giường nhìn thân ảnh mơ hồ không ngừng chuyển động của Đông Phương Bất Bại, cho đến khi người nọ đưa một chung trà đến bên miệng y.
“Liên đệ, mắt của ngươi thế nào?” Đông Phương Bất Bại đau lòng nhìn Dương Liên cất tiếng hỏi.
“Bây giờ vẫn không nhìn rõ, bất quá đã tốt hơn nhiều.” Dương Liên ôn nhu nắm tay Đông Phương Bất Bại trấn an.
“Giáo chủ, đã mời đại phu tới.” Lúc này, ngoài cửa có tiếng thủ hạ bẩm báo.
“Đưa người vào đây.” Đông Phương Bất Bại trả lời, sau đó bước sang đứng bên cạnh nhìn đại phu từ bên ngoài đi vào “Đại phu, ngươi xem mắt cho hắn một chút.”
Đại phu gật đầu, dùng tay kéo mi mắt của Dương Liên lên nhìn một chút.
“May là không dùng nước rửa nếu không nhất định mắt sẽ cháy, dùng dầu cải rửa mắt cho y rồi sẽ không sao, vài hôm nữa thì khỏi hẳn, không có gì đáng ngại.”
Đại phu nói xong liền bước ra ngoài, chốc lát sau liền có người mang dầu cải tới, Đông Phương Bất Bại để Dương Liên nằm ở trên giường, bản thân thì thận trọng rửa mắt cho y.
Sau khi rửa xong, Dương Liên nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, hình ảnh mơ hồ hiện tại đã rõ ràng hơn nhiều, ít nhất có thể phân biệt được ngũ quan của người đối diện.
“Thế nào?”
“Không sao rồi, đã có thể nhìn thấy.”
Đông Phương Bất Bại nghe Dương Liên nói như vậy mới cảm thấy yên lòng, lại dùng tay vuốt nhẹ lên đôi mắt của đối phương.
“Đừng lo lắng, đều do ta sơ suất.” Dương Liên nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói.
——————————————-
1/ Hạ bàn: Vùng thân dưới, trong võ công là chỉ độ trụ vững và bộ pháp di chuyển của một người.
Dương Liên vội vàng ngồi dậy đẩy cửa xe ra, lúc này một người lập tức chạy tới quỳ gối trước xe ngựa. “Bẩm giáo chủ, phía trước có mấy người chặn đường.”
Dương Liên vừa nhìn về phía trước ánh mắt liền sáng lên, trước xe ngựa có khoảng mười người vây quanh, trên tay đều cầm binh khí, kẻ đứng đầu có một hàm râu quai nón, bộ dạng độc ác hung tợn, những người này vừa nhìn đã biết là thổ phỉ chứ chẳng phải dân lành.
“Đất này thuộc về Ngọa Long bang của bọn ta, nếu như các ngươi muốn đi qua đây phải để lại tiền mãi lộ.” Tên trùm thổ phỉ huơ huơ đại đao chỉ về phía bọn họ hô lớn.
“Đúng là không muốn sống nữa, người của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta mà ngươi cũng dám cướp.” Lúc này, một gã thủ hạ nhìn người nọ, khinh thường nói.
Những người nọ nghe nói là đoàn xe của Nhật Nguyệt thần giáo thì nhất thời hiện lên vẻ kinh hoảng, mà tên trùm thổ phỉ kia lại nhanh chóng trấn tĩnh lại, lập tức quét mắt qua đoàn người trước mặt. Những người đứng phía trước thoạt nhìn cũng không lợi hại gì, chỉ có lão đầu tóc bạc kia nhìn có vẻ có chút thủ đoạn, cái người vừa ra khỏi xe ngựa kia dáng dấp tuấn lãng thế nhưng da mặt nhẵn nhụi, vừa nhìn đã biết là một công tử ca thư sinh yếu ớt, người ở trong xe ngựa nhìn không ra tướng mạo, bất quá góc áo choàng lộ ra màu đỏ rực không rõ nam nữ, thanh âm vừa rồi cũng khá lanh lảnh, nói không chừng chỉ là một nữ nhân thích cậy mạnh. Một đoàn người như thế, tên trùm thổ phỉ kia tự nhận không hề sợ hãi.
“Hừ hừ, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng dám giả mạo Nhật Nguyệt giáo, ta coi như các ngươi lớn gan, bất quá đụng phải gia gia ta coi như các ngươi không may. Ta lặp lại lần nữa, hoặc để lại tiền tài hoặc để lại tính mạng.”
“Thối lắm, lão Đồng ta tung hoành giang hồ mấy mươi năm còn chưa bao giờ bị giặc cướp chăn đường, hôm nay các ngươi tự dâng lên cửa vừa lúc để ta bớt ngứa tay.” Mắt Đồng Bách Hùng lộ ra hung quang nhìn mấy người kia cười lạnh một tiếng, sau đó lão liền tung người nhảy xuống mặt đất, đám giáo chúng còn lại thấy vậy cũng xuống ngựa tuốt đao thủ thế. Nhất thời tình thế song phương vô cùng căng thẳng.
Dương Liên thấy như vậy thì vội vàng sửa sang y phục, nhìn quanh một vòng chuẩn bị xuống xe.
“Liên đệ…”
“Ta cũng đi xem.” Dương Liên vỗ vỗ tay Đông Phương Bất Bại hưng phấn nói.
Thấy biểu tình nóng lòng muốn tiến lên kia của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại mấp máy môi, rốt cuộc cũng buông tay ra, nhưng lại vén mành lên nhìn ra ngoài.
Thủ lĩnh thổ phỉ thấy Dương Liên cầm kiếm bước tới thì hừ lạnh một tiếng, trên tay làm một thủ thế với những người phía sau, ý tứ là nhắm vào Dương Liên trước tiên.
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, các huynh đệ, lên!”
Theo tiếng hô của thủ lĩnh thổ phỉ, song phương liền lập tức va chạm, những tên thổ phỉ này trên mặt võ công thật ra cũng có chút thành tựu không giống đám người lăn lộn cướp đường bình thường. Trong lúc nhất thời hai bên giằng co khó phân hơn kém.
Đồng Bách Hùng võ công cao cường, đối với đám người này có thể nói là đến tay liền bắt, trong nháy mắt đã chém ngang người hai ba tên thổ phỉ còn rảnh rỗi liếc nhìn về phía Dương Liên, mắt thấy Dương Liên bị mấy người lặng lẽ vây quanh thì hừ lạnh một tiếng quay đầu đánh tới bên kia.
Lần này Dương Liên ra tay không chút thủ hạ lưu tình, tất cả đều là một kiếm đoạt mạng, sau khi được Đông Phương Bất Bại giáo dục thực chiến hôm trước thì kinh nghiệm của hắn tăng lên nhiều, đối phó với những người này cũng không phải chật vật như trước nữa.
“Hóa ra đã xem thường tên mặt trắng này rồi.” Sau khi cái tên bang chủ Ngọa Long bang kia nhìn thấy Dương Liên giải quyết vài người thì tức giận mắng to một tiếng, sau đó dẫn người xông qua.
Dương Liên nhìn tên thủ lĩnh thổ phỉ trước mặt, trong mắt hiện lên hứng thú, cái tên này có lẽ là người có võ công cao nhất bọn, vừa lúc cũng để thử xem thân thủ của hắn đã đạt đến mức nào.
Hai người liếc nhìn nhau, đều có thể thấy được sát ý từ trong mắt đối phương, rất nhanh liền giao thủ.
“Liên đệ… chú ý hạ bàn1.” Trong lúc mọi người còn đang hỗn loạn thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, nhất thời khiến mọi người sửng sốt một chút nhìn về phía xe ngựa.
Dương Liên cũng sững sờ, quét mắt nhìn Đông Phương Bất Bại một chút, khóe miệng nhếch lên, chiêu thức trong tay cũng bắt đầu cải biến.
Thủ lĩnh thổ phỉ cũng trong một giây đó liếc nhìn qua xe ngựa, chỉ thấy một người mặc áo bào đỏ rực, thần sắc lạnh như băng thì trong lòng lập tức kinh hoảng, đột nhiên có loại cảm giác không ổn.
Bây giờ đám người tự xưng Ngọa Long bang kia đã bị giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo thu thập xong, Đồng Bách Hùng cũng thu đao đứng ở bên cạnh xe ngựa nhìn Dương Liên và thủ lĩnh thổ phỉ giao thủ. Chỉ mới mấy tháng không gặp, lão cũng không ngờ tới võ công của Dương Liên lại tiến bộ nhiều như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm ngạc nhiên.
Đám giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo cũng thu lại vũ khí đứng ở bên cạnh xe ngựa, tất cả mọi người đều đã nhìn ra bọn họ không thể tham dự trận đánh của Dương Liên và thủ lĩnh thổ phỉ này.
Đông Phương Bất Bại tựa ở cửa xe nhìn trận tỷ thí trước mặt, thỉnh thoảng chỉ điểm hai câu, thần tình thoạt nhìn vô cùng đạm mạc, chỉ khi nhìn thấy Dương Liên gặp nguy hiểm thì bàn tay đang đặt trên chân mới không tự chủ mà nắm chặt lại.
Ngọa Long bang chủ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, khi nhìn thấy đám thủ hạ của mình hầu như đã bị giết chết hết thì thần sắc lại càng khó coi, gã cũng hiểu đám người kia còn chưa ra tay phỏng chừng là vì để người trước mặt luyện thân thủ, nhất là cái người mặc y phục đỏ kia, mỗi một câu nói đều có thể khiến kiếm thế của người trước mặt tinh diệu hơn một chút, khiến tình huống của gã càng ngày càng không ổn.
“Kiếm đi hơi chếch, tay nâng… Liên đệ cẩn thận!” Đông Phương Bất Bại còn đang nhắc nhở khẩu quyết thì thấy thủ lĩnh thổ phỉ đưa một tay vào y phục, nhất thời kinh hoảng hô lớn.
Nghe được Đông Phương Bất Bại cảnh cáo, mũi chân Dương Liên điểm một chút liền lùi về phía sau, thế nhưng vẫn không tránh khỏi một đám bột phấn màu trắng lọt vào trong mắt, nhất thời đôi mắt cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Muốn chết mà!” Dương Liên che mắt, chỉ nghe được Đông Phương Bất Bại rống giận một tiếng, sau đó chính là một tiếng hét thảm.
“Liên đệ, ngươi sao rồi?” Dương Liên được Đông Phương Bất Bại nâng dậy, nghe thấy thanh âm lo lắng của đối phương thì bình tĩnh đỡ lấy vai y.
“Hắn đã trúng độc phấn của ta, nếu các ngươi không thả ta mắt của hắn sẽ mù.” Trùm thổ phỉ nhịn đau, dùng thanh âm đứt quãng nói.
Lúc này, có một giáo chúng đã cầm nước đi đến.
“Dùng nước chỉ khiến hắn mù nhanh hơn.”
Dương Liên che mắt chịu đựng đau đớn, chỉ nghe người nọ thét lên một tiếng thảm thiết, biết là do Đông Phương Bất Bại làm ra thì thè lưỡi, Dương Liên liếm liếm bột phấn vươn trên mặt, nhất thời trong lòng sáng tỏ, đây không phải là bột vôi sao?
“Giao ra giải dược, ta để cho ngươi toàn thây.” Đông Phương Bất Bại nhìn người trên mặt đất, âm ngoan nói.
“Đông Phương, không cần giải dược đâu…”
“Liên đệ…”
“Ngươi bảo người đi lấy chút vải sạch đến đây, cũng không phải là độc dược gì, dùng nước sẽ mù ngay, dùng vải thì không sao.” Dương Liên sờ soạng nắm lấy tay áo Đông Phương Bất Bại nói.
“Mang vải đến đây.” Đông Phương Bất Bại quay lại ra lệnh.
“Đây là độc dược, là độc dược do ta mật chế, không có giải dược nhất định ngươi sẽ bị mù.” Lúc này, trùm thổ phỉ vội vàng cao giọng nói.
Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì lộ ra thần sắc do dự, mà Dương Liên lại nhếch khóe miệng quay đầu nhìn gã “Phải không? Chúng ta cứ thử xem, nếu như ta không sao thì mạng ngươi liền xong, nếu như ta mù… ngươi sẽ không phải chết.”
“Ngươi…”
“Ta sẽ khiến cho ngươi muốn chết cũng không được!” Nói đến câu cuối thanh âm của Dương Liên có chút trầm thấp.
Nghe được Dương Liên nói như vậy, trong lòng Đông Phương Bất Bại không khỏi căng thẳng lạnh lùng nhìn người trên mặt đất đã mù hai mắt kia “Gã đã lấy đi thứ gì của Liên đệ, ta nhất định bắt gã trả lại gấp trăm lần.”
Rất nhanh vải sạch lã được lấy đến, Đông Phương Bất Bại đỡ Dương Liên ngồi vào trong xe ngựa dùng vải thận trọng lau mắt cho Dương Liên..
Dương Liên từ từ mở mắt ra thấy hình ảnh trước mắt hơi mơ hồ, nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sao rồi? Liên đệ có nhìn thấy ta không?” Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên vội vàng hỏi.
“Không thấy quá rõ ràng, bất quá không sao, mấy ngày nữa thì ổn rồi.”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm chặt Dương Liên một chút rồi mới vén màn xe nhìn người đang nằm trên mặt đất lộ ra thần sắc sợ hãi.
“Tuy rằng ta thật không muốn để ngươi chết dễ dàng như vậy, bất quá Liên đệ đã nói ra thì ta cũng không vi phạm.” Nói xong bàn tay phẩy nhẹ, hàng loạt mũi kim bay ra găm thẳng vào người kẻ nọ…
“Đi…” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng quát một tiếng rồi buông màn xe xuống.
Mọi người vội vàng xốc lại tinh thần chỉnh lý binh khí và hành trang, không ai đành lòng nhìn bộ dạng chết thảm của kẻ đang nằm trên mặt đất. Đồng Bách Hùng càng là hít sâu một hơi, đã mấy năm rồi lão chưa từng thấy Đông Phương Bất Bại xuất thủ như vậy, nhất thời cũng ý thức được người trong xe ngựa kia quả thật là Đông Phương Bất Bại, là Đông Phương Bất Bại đã từng vô cùng ngoan tuyệt trước đây, lão cứ tưởng rằng y đã thay đổi, nguyên lai chỉ là do Dương Liên kiềm chế, mà điểm mấu chốt cũng là Dương Liên. Đột nhiên Đồng Bách Hùng nghĩ đến vừa rồi mình đã cố ý không giúp Dương Liên, nhất thời trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, rất nhanh đã đến một thôn trấn, Đông Phương Bất Bại đỡ Dương Liên bước vào khách ***.
Dương Liên ngồi ở mép giường nhìn thân ảnh mơ hồ không ngừng chuyển động của Đông Phương Bất Bại, cho đến khi người nọ đưa một chung trà đến bên miệng y.
“Liên đệ, mắt của ngươi thế nào?” Đông Phương Bất Bại đau lòng nhìn Dương Liên cất tiếng hỏi.
“Bây giờ vẫn không nhìn rõ, bất quá đã tốt hơn nhiều.” Dương Liên ôn nhu nắm tay Đông Phương Bất Bại trấn an.
“Giáo chủ, đã mời đại phu tới.” Lúc này, ngoài cửa có tiếng thủ hạ bẩm báo.
“Đưa người vào đây.” Đông Phương Bất Bại trả lời, sau đó bước sang đứng bên cạnh nhìn đại phu từ bên ngoài đi vào “Đại phu, ngươi xem mắt cho hắn một chút.”
Đại phu gật đầu, dùng tay kéo mi mắt của Dương Liên lên nhìn một chút.
“May là không dùng nước rửa nếu không nhất định mắt sẽ cháy, dùng dầu cải rửa mắt cho y rồi sẽ không sao, vài hôm nữa thì khỏi hẳn, không có gì đáng ngại.”
Đại phu nói xong liền bước ra ngoài, chốc lát sau liền có người mang dầu cải tới, Đông Phương Bất Bại để Dương Liên nằm ở trên giường, bản thân thì thận trọng rửa mắt cho y.
Sau khi rửa xong, Dương Liên nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, hình ảnh mơ hồ hiện tại đã rõ ràng hơn nhiều, ít nhất có thể phân biệt được ngũ quan của người đối diện.
“Thế nào?”
“Không sao rồi, đã có thể nhìn thấy.”
Đông Phương Bất Bại nghe Dương Liên nói như vậy mới cảm thấy yên lòng, lại dùng tay vuốt nhẹ lên đôi mắt của đối phương.
“Đừng lo lắng, đều do ta sơ suất.” Dương Liên nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói.
——————————————-
1/ Hạ bàn: Vùng thân dưới, trong võ công là chỉ độ trụ vững và bộ pháp di chuyển của một người.
/53
|