Thành thân?….
“Giờ là giờ nào?” Liên tục có tiếng người hỏi thời gian, Khâu trưởng lão buồn bực đi ra ngoài, hỏi một thị nữ bưng trà.
“Thưa trưởng lão: đã qua canh ba buổi trưa!” Thị nữ cúi đầu nói, cũng không trách mọi người nóng vội, dù hôm nay cũng không phải lần đầu tiên giáo chủ đến trễ, nhưng đây là lần đầu tiên trễ tới mức này.
“Nga?” Khâu trưởng lão nhíu mày, đây không phải chuyện tốt, hắn đã từng xa xa thấy mặt Dương tổng quản nổi danh kia, y cũng coi như là một mỹ nam tử, có dáng người khôi vĩ khuôn mặt rám nắng, mười thành nam tính, hoàn toàn là thái cực đối lập với giáo chủ càng lúc càng kiều mị kia.
“Có thấy Dương tổng quản ở đâu không?” Khâu trưởng lão thấp giọng hỏi.
“Hiện tại thì không rõ, mọi người đều đã chạy quanh tìm rồi, nhưng nô tỳ nhớ vào lúc chạng vạng thì có thấy tổng quản một mình uống rượu giải sầu dưới tàng cây, trước đó ngài ấy còn nói gì với Khúc trưởng lão.” Thị nữ nói xong, vội hỏi:“Trưởng lão còn phân phó gì ạ?”
Khâu trưởng lão khoát tay, thị nữ lập tức đi, lại đột nhiên bị gọi lại:“Trước đó là ai phái người đi tìm?” Nếu đoạn tụ thì cũng thôi, chỉ sợ có mưu kế gì bên trong, giáo chủ đã hơn một tháng không hỏi giáo vụ, trong giáo đã xôn xao bất an, có người nói giáo chủ hiện tại trầm mê nam sắc, cũng có người nói giáo chủ thật ra luyện công đã luyện đến tẩu hỏa nhập ma, chuyện Dương Liên Đình đều là nói dối…… Lí do trước có thể nói là hợp tình hợp lý, nhưng lí do sau thì chính là bụng dạ khó lường có âm mưu.
“Đồng trưởng lão trước khi đến đã phái người tìm tổng quản. Sau đó Cát trưởng lão cũng phái người tìm qua!” Khi thị nữ nhắc tới tổng quản, trong mắt ẩn ẩn lo lắng.
“Nga.” Khâu trưởng lão gật đầu, ý bảo nữ tử có thể ly khai, nhưng mắt lại nhìn Hắc Mộc Nhai sương mù mờ mịt, nghiền ngẫm nghĩ về biểu lộ của thị nữ kia, lòng không khỏi cân nhắc.
Đồng Bách Hùng là hảo huynh đệ của Đông Phương Bất Bại, hắn đối Dương Liên Đình kia có thể nói là chán ghét đến cực điểm, còn Khâu trưởng lão lại không để tâm nhiều như thế, từ thông tin hắn biết và quan sát cá nhân, thì Dương Liên Đình cũng không phải hạng người vô năng như tất cả nói, chỉ là miệng người quá nhiều xói mòn bia đá, lại thêm việc võ công của tổng quản quả thực tệ đến cực điểm, làm mờ đi rất nhiều ưu điểm của y, ngay cả như thế, thì nhìn ngữ khí vẻ mặt lo lắng của thị nữ kia khi nhắc đến tổng quản, liền biết Dương Liên Đình trên Hắc Mộc Nhai cũng xem như một quân tử.
“Khâu trưởng lão! Xin dừng bước!” Một thanh âm thấp gọi bên tai.
Khâu trưởng lão quay đầu, thấy Mạc trưởng lão, Cát trưởng lão, tính cả đám người Tang Tam Nương đều sắc mặt khó xử rời khỏi phòng, liền không khỏi nâng mày.
“Có người thả ưng báo tin, là giáo chủ hình như ở sau núi Hắc Mộc Nhai! Mọi người nghĩ rằng……” Cát trưởng lão khó xử giải thích, da mặt hơi phiếm hồng, điều y muốn bảo không cần nói cũng biết.
Khâu trưởng lão hạ mắt, nhất thời hiểu được, đây là đám đông cùng chung ý tưởng, mọi người muốn cùng đi tìm chết a — giáo chủ cùng Dương Liên Đình làm gì sau núi? Ngốc tử cũng biết a! Chỉ là lòng tò mò hại chết mèo…… Hắn đây cũng thật muốn xem……
Khâu trưởng lão giương mắt, hơn mười vị trưởng lão đứng trước mặt, đây căn bản không cho phép hắn từ chối — tuy nói việc giáo chủ ham mê nam sắc ở Nhật Nguyệt thần giáo cũng không coi là kinh thế hãi tục, nhưng nếu ngài ấy hành vi phóng đãng, trầm mê nam sắc, như phác họa trong đầu mọi người hiện tại, thì sẽ là cả một vấn đề…… Phải biết rằng khi Đông Phương Bất Bại thân là phó giáo chủ, thì mặc dù bên người có bảy mĩ thiếp xinh đẹp như hoa, thì cũng chưa từng dậy nên tin đồn y sủng qua ai, chỉ nói rằng phó giáo chủ yêu võ thành si.
“Ân!” Khâu trưởng lão gật đầu, vì thế đoàn người mang tâm tư, lo sợ bất an đi hướng sau núi Hắc Mộc Nhai.
Người dẫm trên cỏ, Đông Phương Bất Bại cách mấy dặm đã nghe được tiếng chân đạp cỏ mà đi.
Chính là Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, cũng không muốn nhúc nhích, chỉ như trước lười nhác dựa vào ***g ngực phập phồng của Dương Liên Đình, yên lặng nghe tiếng tim Dương Liên Đình đập, hòa nhịp với hô hấp của hắn, tựa như hắn cùng Liên đệ, hôm nay đều là nhất thể, yên tĩnh, thả lỏng. Sinh mệnh bắt đầu khởi động mang đầy vui sướng, hoa cỏ vui sướng, bùn đất vui sướng. Tính cả vũ đạo của ánh mặt trời giữa cành lá kia, cũng đều không bình thản như bình thường……
“Liên đệ, ngươi nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được, chúng ta nhất định sẽ làm vợ chồng …… Đi nói với phụ mẫu ngươi đi, bảo họ đừng thu xếp ……” Đông Phương Bất Bại thì thào nói nhỏ bên tai Dương Liên Đình, sau đó ôm sát Dương Liên Đình, muốn cắn một ngụm, lại nghe thấy tiếng bước chân dừng lại cách đó mấy trượng, tựa như khiếp sợ, Đông Phương Bất Bại nâng người dậy, liếc mắt nhìn qua, trên mặt không cười, không nộ mà uy.
Chúng trưởng lão đứng tại chỗ, trợn tròn mắt, giáo chủ? Giáo chủ không mặc quần áo…… thật trắng……
Mọi người giây lát ngừng thở, hai mắt chỉ thấy giữa cây xanh um úc trong rừng, giáo chủ đại nhân của họ eo khoác lụa hồng bào như yêu tinh tuyết sắc khóa ngồi trên người Dương tổng quản……[ nuốt nuốt nước miếng ] dưới y bào là đôi chân giáo chủ thẳng tắp như ẩn như hiện……
“Lá gan—-thật lớn!”
Đông Phương Bất Bại sắc mặt không thay đổi, lạnh lùng trầm giọng nói, tựa hồ không chút ý thức tư thế hắn có bao nhiêu câu nhân, tư thế này sẽ khiến bao người nghĩ lung tung.
“Nhật Nguyệt thần giáo văn thành vũ đức, thánh giáo chủ ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Đông Phương giáo chủ trung hưng thánh giáo, thọ cùng trời đất!”
Chúng trưởng lão nghe giọng Đông Phương Bất Bại, lúc này mới lập tức hoàn hồn, đều lập tức quì một gối tại chỗ cúi đầu thi lễ hô to, mà trái tim chấn kinh lại chậm rãi xoa xoa kinh hồng thoáng nhìn mới vừa rồi — giảm thọ nga! May là khí phách Đông Phương giáo chủ có tăng không giảm, giảm bớt phần kiều mỵ, bằng không mấy người họ thật sợ mình sẽ khí huyết dâng lên, chảy máu mũi sau đó bị giáo chủ bóp chết!
“Hừ hừ hừ! Sau núi chính là nơi bổn tọa luyện công, các ngươi chưa được truyền sao dám xông vào!” Muốn chết sao?
Đông Phương Bất Bại cười lạnh, mọi người chỉ thấy quang hồng ảnh trước mắt chợt lóe, nghĩ giáo chủ đại nhân đang mặc lại y phục, liền không ai dám nâng đầu lên chút nào, họ không hẹn cùng dán trán xuống đất, tuyệt không dám nhìn.
“Đông Phương huynh đệ, chúng ta là sợ ngươi có gì bất trắc, nhất thời sốt ruột……” Đồng Bách Hùng có thâm giao với Đông Phương Bất Bại, liền vươn người dậy, là kẻ đầu tiên chủ động mở miệng xóa bỏ hiểu lầm,“Ngươi không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi!” Chúng trưởng lão đang quỳ cũng cao giọng đồng tình với y, thật là khốn khổ a!
“Nếu không có việc gì, thì ca ca…… sẽ ra ngoài chờ ngươi!” Đồng Bách Hùng nói xong liền vươn tay muốn vỗ vai Đông Phương, nhưng khi tay còn ở giữa không trung lại chợt nhớ bộ dáng Đông Phương Bất Bại vừa rồi, liền không khỏi ngừng lại, cảm thấy có chút xấu hổ– hắn chưa từng biết Đông Phương huynh đệ của hắn còn quyến rũ hơn nữ nhân a?
“Giáo chủ, chúng ta cáo từ!” Các ngươi…… Tiếp tục!
Chúng trưởng lão gật đầu, ngài cứ làm tiếp đi!
Chỉ là trước khi rời đi, tất cả mọi người đều không khỏi dùng dư quang nhìn Dương Liên Đình còn nằm trên cỏ bên kia, lại xấu hổ: Giáo chủ quả nhiên là giáo chủ a, khó trách bảy nữ nhân kia đều không được…… Ngay cả Dương tổng quản cường tráng như vậy cũng không chịu nổi ép buộc, hấp hối nằm đó không có sức thở a — giáo chủ có mĩ hơn thì cũng không thể đa tưởng mơ ước nhiều.
Nhìn chúng trưởng lão đi còn nhanh hơn đến, khóe miệng Đông Phương Bất Bại dậy lên chút cười lạnh.
“…” Dương Liên Đình nằm không nhúc nhích, cứ thế hứng chịu ánh dương quang, hoàn toàn không có gì để nói — nếu hắn nhớ không nhầm, thì hình như cha mẹ hắn ở ngay dưới Hắc Mộc Nhai.
“Liên đệ dậy rồi?” sắc mặt Đông Phương Bất Bại lập tức thay đổi, tươi cười như nở hoa, ngồi giúp Liên Đình mặc y phục, hại Dương Liên Đình còn đang buồn ngủ bị dọa cho tỉnh luôn — đây là…… mặt trời mọc đằng Tây?
“Liên đệ, chúng ta thành thân được không?” Đông Phương Bất Bại sắc mặt ôn nhu, bộ dáng thẹn thùng xấu hổ muốn nói lại thôi.
“Ách……” Mình còn chưa ngủ dậy hay sao? Dương Liên Đình trừng lớn mắt, thẳng tắp nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy y đang cười vui vẻ.
“Không muốn sao?” Mắt Đông Phương Bất Bại đang cong cong tươi cười, khi mở ra nhìn y liền mang chút sắc bén: Ngươi nói không muốn thử xem?
Dương Liên Đình mờ mịt gật đầu, Đông Phương Bất Bại lập tức cười đến sáng bừng, giữ chặt tay Dương Liên Đình, đặt nó trước ngực mình:“Liên đệ, ta sẽ đối tốt với ngươi, ngươi đi nói với phụ mẫu đi, bảo họ đừng thu xếp tìm dâu gì cả, nói ngươi sẽ chỉ cưới ta, không cưới người khác!”
Ngữ khí Đông Phương Bất Bại kia tưởng như thương lượng, hảo mị hoặc, hảo mị hoặc, chỉ là Dương Liên Đình nháy mắt liền cảm thấy trước tương lai, hắn có thể thấy cha hắn đã bị hắn chọc tức đến mức trừng lớn mắt rồi lăn đùng ra chết ngất…… Sau đó nương hắn sẽ khóc đến lê hoa đái vũ, thiên địa biến sắc, khóc đến cả hắn cũng muốn khóc theo: “Con trai bất hiếu a, ngươi còn muốn cho chúng ta sống không a……”
Nhưng không đáp ứng…… Dương Liên Đình quay mắt nhìn thái độ ôn nhu khác thường của Đông Phương Bất Bại, ôn nhu kia rõ ràng là lão hổ ôn nhu a.
“Liên đệ, ngươi nói…… được không?” Đông Phương Bất Bại dán người lại gần, cười đến có thể làm người chết sống lại, nhưng mâu quang kia lại là uy hiếp rõ ràng, ý bảo chính là ngươi không muốn theo cũng phải theo! Nhất là khi Đông Phương Bất Bại kéo tay hắn đặt trên đùi y, thì càng là nhắc nhở hắn, rằng hắn đã làm gì, lúc chìm trong say đắm quên hết mọi chuyện kia, hắn đã hứa hẹn điều gì.
“Ha ha a……” Dương Liên Đình cười, trong lòng hắn tự nhiên đã coi Đông Phương Bất Bại là người của mình, nhưng gấp gáp như vậy, thì hắn sợ mình sẽ thực khiến cha mẹ tươi sống tức chết.
“Ha ha cái gì? Là đáp ứng rồi?” Rèn sắt phải thừa dịp còn nóng, Đông Phương Bất Bại chỉnh khuôn mặt Dương Liên Đình, để đầu y sát đầu mình, thanh âm hạ xuống tràn đầy ôn nhu cùng uy hiếp ngọt đến chết người, hắn muốn hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm dám can đảm cưới người khác trong đầu Dương Liên Đình.
“Ách…… Ha ha!” đầu Dương Liên Đình hơi ngửa ra sau, Đông Phương Bất Bại ngôn ngữ ôn nhu, ánh mắt sắc bén, hắn nhất định muốn Dương Liên Đình hứa hẹn, chỉ cần hứa hẹn hắn liền không sợ Dương Liên Đình không chấp hành, hắn là ai chứ? Hắn là Đông Phương Bất Bại?
“Liên đệ, ngươi nói trong chuyện giữa vợ chồng này, ta có chuyện gì không thuận theo ngươi?” Đông Phương Bất Bại giữ chặt cằm Dương Liên Đình, để sát vào, mị nhãn như tơ, ngôn từ ái muội luôn kéo dài âm cuối, ám chỉ thân mật khi hoan ái, còn ngầm mang ý uy hiếp:“Chính là mới vừa rồi……” Đông Phương Bất Bại hạ mắt, ra vẻ thẹn thùng [ hoặc là thực thẹn thùng ] nói nhỏ: “Ngươi muốn xem…… Ta không phải đều cho ngươi xem sao……”
“……” mặt Dương Liên Đình co rút, hồng như quả cà chua.
“Ngươi muốn xem, ta đều cho ngươi xem!” Nói xong Đông Phương Bất Bại liền muốn cởi áo,“Muốn xem thế nào cũng đều chiều ngươi!”
“…… Không……” Dương Liên Đình vội kéo tay Đông Phương Bất Bại, nhưng vừa nhấc mắt, liền phát hiện sắc mặt Đông Phương Bất Bại hơi trầm xuống.
“Không thích?” mị nhãn của Đông Phương Bất Bại chỉ một thoáng đã như mây đen dầy đặc, xem chừng muốn phát giận.
“Ý ta bảo là đợi đã!” Dương Liên Đình cười làm lành, hắn phát hiện Đông Phương Bất Bại ôn nhu kỳ thật còn đáng sợ hơn cả khi y mặt lạnh không đổi sắc, hơn nữa giữa họ đã thân mật như thế, nên hắn cũng không nguyện ý chọc giận Đông Phương Bất Bại, ngày tháng còn dài, làm hảo trượng phu thì phải thương yêu lão bà của mình, huống chi “lão bà” của hắn còn rất tốt.
“Hừ! Đợi sao?” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, nếu cứ đợi thì hắn sẽ không là Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình là của Đông Phương Bất Bại hắn, Dương Liên Đình không được nhớ đến người khác, cho dù là liếc mắt xem người khác một cái cũng không được! Y sinh là Đông Phương Bất Bại nhân, tử là Đông Phương Bất Bại quỷ!
“Chờ chút……” Dương Liên Đình ôm Đông Phương Bất Bại:“Chờ buổi tối được không?” Dương Liên Đình đột nhiên phát hiện hắn rất có thiên phú dỗ nữ nhân giống lão ba.
Đông Phương Bất Bại bới móc thiếu sót xong, sắc mặt liền dịu đi, nhưng mục đích của hắn còn chưa đạt tới: “Vậy còn chỗ cha mẹ ngươi?” Hắn mặc kệ cái gì nối dõi tông đường, hắn chỉ biết là hắn muốn, thì Dương Liên Đình phải cho!
“Ta…… sẽ bảo họ…..” Dương Liên Đình hứa hẹn, chỉ cảm thấy đầu mình dưới Đông Phương Bất Bại ý cười càng phồng to, nhưng có “thê” như thế, sao có thể không thương? Nhưng…… chỗ cha mẹ…… nên nói thế nào đây?
“Giờ là giờ nào?” Liên tục có tiếng người hỏi thời gian, Khâu trưởng lão buồn bực đi ra ngoài, hỏi một thị nữ bưng trà.
“Thưa trưởng lão: đã qua canh ba buổi trưa!” Thị nữ cúi đầu nói, cũng không trách mọi người nóng vội, dù hôm nay cũng không phải lần đầu tiên giáo chủ đến trễ, nhưng đây là lần đầu tiên trễ tới mức này.
“Nga?” Khâu trưởng lão nhíu mày, đây không phải chuyện tốt, hắn đã từng xa xa thấy mặt Dương tổng quản nổi danh kia, y cũng coi như là một mỹ nam tử, có dáng người khôi vĩ khuôn mặt rám nắng, mười thành nam tính, hoàn toàn là thái cực đối lập với giáo chủ càng lúc càng kiều mị kia.
“Có thấy Dương tổng quản ở đâu không?” Khâu trưởng lão thấp giọng hỏi.
“Hiện tại thì không rõ, mọi người đều đã chạy quanh tìm rồi, nhưng nô tỳ nhớ vào lúc chạng vạng thì có thấy tổng quản một mình uống rượu giải sầu dưới tàng cây, trước đó ngài ấy còn nói gì với Khúc trưởng lão.” Thị nữ nói xong, vội hỏi:“Trưởng lão còn phân phó gì ạ?”
Khâu trưởng lão khoát tay, thị nữ lập tức đi, lại đột nhiên bị gọi lại:“Trước đó là ai phái người đi tìm?” Nếu đoạn tụ thì cũng thôi, chỉ sợ có mưu kế gì bên trong, giáo chủ đã hơn một tháng không hỏi giáo vụ, trong giáo đã xôn xao bất an, có người nói giáo chủ hiện tại trầm mê nam sắc, cũng có người nói giáo chủ thật ra luyện công đã luyện đến tẩu hỏa nhập ma, chuyện Dương Liên Đình đều là nói dối…… Lí do trước có thể nói là hợp tình hợp lý, nhưng lí do sau thì chính là bụng dạ khó lường có âm mưu.
“Đồng trưởng lão trước khi đến đã phái người tìm tổng quản. Sau đó Cát trưởng lão cũng phái người tìm qua!” Khi thị nữ nhắc tới tổng quản, trong mắt ẩn ẩn lo lắng.
“Nga.” Khâu trưởng lão gật đầu, ý bảo nữ tử có thể ly khai, nhưng mắt lại nhìn Hắc Mộc Nhai sương mù mờ mịt, nghiền ngẫm nghĩ về biểu lộ của thị nữ kia, lòng không khỏi cân nhắc.
Đồng Bách Hùng là hảo huynh đệ của Đông Phương Bất Bại, hắn đối Dương Liên Đình kia có thể nói là chán ghét đến cực điểm, còn Khâu trưởng lão lại không để tâm nhiều như thế, từ thông tin hắn biết và quan sát cá nhân, thì Dương Liên Đình cũng không phải hạng người vô năng như tất cả nói, chỉ là miệng người quá nhiều xói mòn bia đá, lại thêm việc võ công của tổng quản quả thực tệ đến cực điểm, làm mờ đi rất nhiều ưu điểm của y, ngay cả như thế, thì nhìn ngữ khí vẻ mặt lo lắng của thị nữ kia khi nhắc đến tổng quản, liền biết Dương Liên Đình trên Hắc Mộc Nhai cũng xem như một quân tử.
“Khâu trưởng lão! Xin dừng bước!” Một thanh âm thấp gọi bên tai.
Khâu trưởng lão quay đầu, thấy Mạc trưởng lão, Cát trưởng lão, tính cả đám người Tang Tam Nương đều sắc mặt khó xử rời khỏi phòng, liền không khỏi nâng mày.
“Có người thả ưng báo tin, là giáo chủ hình như ở sau núi Hắc Mộc Nhai! Mọi người nghĩ rằng……” Cát trưởng lão khó xử giải thích, da mặt hơi phiếm hồng, điều y muốn bảo không cần nói cũng biết.
Khâu trưởng lão hạ mắt, nhất thời hiểu được, đây là đám đông cùng chung ý tưởng, mọi người muốn cùng đi tìm chết a — giáo chủ cùng Dương Liên Đình làm gì sau núi? Ngốc tử cũng biết a! Chỉ là lòng tò mò hại chết mèo…… Hắn đây cũng thật muốn xem……
Khâu trưởng lão giương mắt, hơn mười vị trưởng lão đứng trước mặt, đây căn bản không cho phép hắn từ chối — tuy nói việc giáo chủ ham mê nam sắc ở Nhật Nguyệt thần giáo cũng không coi là kinh thế hãi tục, nhưng nếu ngài ấy hành vi phóng đãng, trầm mê nam sắc, như phác họa trong đầu mọi người hiện tại, thì sẽ là cả một vấn đề…… Phải biết rằng khi Đông Phương Bất Bại thân là phó giáo chủ, thì mặc dù bên người có bảy mĩ thiếp xinh đẹp như hoa, thì cũng chưa từng dậy nên tin đồn y sủng qua ai, chỉ nói rằng phó giáo chủ yêu võ thành si.
“Ân!” Khâu trưởng lão gật đầu, vì thế đoàn người mang tâm tư, lo sợ bất an đi hướng sau núi Hắc Mộc Nhai.
Người dẫm trên cỏ, Đông Phương Bất Bại cách mấy dặm đã nghe được tiếng chân đạp cỏ mà đi.
Chính là Đông Phương Bất Bại không nhúc nhích, cũng không muốn nhúc nhích, chỉ như trước lười nhác dựa vào ***g ngực phập phồng của Dương Liên Đình, yên lặng nghe tiếng tim Dương Liên Đình đập, hòa nhịp với hô hấp của hắn, tựa như hắn cùng Liên đệ, hôm nay đều là nhất thể, yên tĩnh, thả lỏng. Sinh mệnh bắt đầu khởi động mang đầy vui sướng, hoa cỏ vui sướng, bùn đất vui sướng. Tính cả vũ đạo của ánh mặt trời giữa cành lá kia, cũng đều không bình thản như bình thường……
“Liên đệ, ngươi nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được, chúng ta nhất định sẽ làm vợ chồng …… Đi nói với phụ mẫu ngươi đi, bảo họ đừng thu xếp ……” Đông Phương Bất Bại thì thào nói nhỏ bên tai Dương Liên Đình, sau đó ôm sát Dương Liên Đình, muốn cắn một ngụm, lại nghe thấy tiếng bước chân dừng lại cách đó mấy trượng, tựa như khiếp sợ, Đông Phương Bất Bại nâng người dậy, liếc mắt nhìn qua, trên mặt không cười, không nộ mà uy.
Chúng trưởng lão đứng tại chỗ, trợn tròn mắt, giáo chủ? Giáo chủ không mặc quần áo…… thật trắng……
Mọi người giây lát ngừng thở, hai mắt chỉ thấy giữa cây xanh um úc trong rừng, giáo chủ đại nhân của họ eo khoác lụa hồng bào như yêu tinh tuyết sắc khóa ngồi trên người Dương tổng quản……[ nuốt nuốt nước miếng ] dưới y bào là đôi chân giáo chủ thẳng tắp như ẩn như hiện……
“Lá gan—-thật lớn!”
Đông Phương Bất Bại sắc mặt không thay đổi, lạnh lùng trầm giọng nói, tựa hồ không chút ý thức tư thế hắn có bao nhiêu câu nhân, tư thế này sẽ khiến bao người nghĩ lung tung.
“Nhật Nguyệt thần giáo văn thành vũ đức, thánh giáo chủ ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Đông Phương giáo chủ trung hưng thánh giáo, thọ cùng trời đất!”
Chúng trưởng lão nghe giọng Đông Phương Bất Bại, lúc này mới lập tức hoàn hồn, đều lập tức quì một gối tại chỗ cúi đầu thi lễ hô to, mà trái tim chấn kinh lại chậm rãi xoa xoa kinh hồng thoáng nhìn mới vừa rồi — giảm thọ nga! May là khí phách Đông Phương giáo chủ có tăng không giảm, giảm bớt phần kiều mỵ, bằng không mấy người họ thật sợ mình sẽ khí huyết dâng lên, chảy máu mũi sau đó bị giáo chủ bóp chết!
“Hừ hừ hừ! Sau núi chính là nơi bổn tọa luyện công, các ngươi chưa được truyền sao dám xông vào!” Muốn chết sao?
Đông Phương Bất Bại cười lạnh, mọi người chỉ thấy quang hồng ảnh trước mắt chợt lóe, nghĩ giáo chủ đại nhân đang mặc lại y phục, liền không ai dám nâng đầu lên chút nào, họ không hẹn cùng dán trán xuống đất, tuyệt không dám nhìn.
“Đông Phương huynh đệ, chúng ta là sợ ngươi có gì bất trắc, nhất thời sốt ruột……” Đồng Bách Hùng có thâm giao với Đông Phương Bất Bại, liền vươn người dậy, là kẻ đầu tiên chủ động mở miệng xóa bỏ hiểu lầm,“Ngươi không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi!” Chúng trưởng lão đang quỳ cũng cao giọng đồng tình với y, thật là khốn khổ a!
“Nếu không có việc gì, thì ca ca…… sẽ ra ngoài chờ ngươi!” Đồng Bách Hùng nói xong liền vươn tay muốn vỗ vai Đông Phương, nhưng khi tay còn ở giữa không trung lại chợt nhớ bộ dáng Đông Phương Bất Bại vừa rồi, liền không khỏi ngừng lại, cảm thấy có chút xấu hổ– hắn chưa từng biết Đông Phương huynh đệ của hắn còn quyến rũ hơn nữ nhân a?
“Giáo chủ, chúng ta cáo từ!” Các ngươi…… Tiếp tục!
Chúng trưởng lão gật đầu, ngài cứ làm tiếp đi!
Chỉ là trước khi rời đi, tất cả mọi người đều không khỏi dùng dư quang nhìn Dương Liên Đình còn nằm trên cỏ bên kia, lại xấu hổ: Giáo chủ quả nhiên là giáo chủ a, khó trách bảy nữ nhân kia đều không được…… Ngay cả Dương tổng quản cường tráng như vậy cũng không chịu nổi ép buộc, hấp hối nằm đó không có sức thở a — giáo chủ có mĩ hơn thì cũng không thể đa tưởng mơ ước nhiều.
Nhìn chúng trưởng lão đi còn nhanh hơn đến, khóe miệng Đông Phương Bất Bại dậy lên chút cười lạnh.
“…” Dương Liên Đình nằm không nhúc nhích, cứ thế hứng chịu ánh dương quang, hoàn toàn không có gì để nói — nếu hắn nhớ không nhầm, thì hình như cha mẹ hắn ở ngay dưới Hắc Mộc Nhai.
“Liên đệ dậy rồi?” sắc mặt Đông Phương Bất Bại lập tức thay đổi, tươi cười như nở hoa, ngồi giúp Liên Đình mặc y phục, hại Dương Liên Đình còn đang buồn ngủ bị dọa cho tỉnh luôn — đây là…… mặt trời mọc đằng Tây?
“Liên đệ, chúng ta thành thân được không?” Đông Phương Bất Bại sắc mặt ôn nhu, bộ dáng thẹn thùng xấu hổ muốn nói lại thôi.
“Ách……” Mình còn chưa ngủ dậy hay sao? Dương Liên Đình trừng lớn mắt, thẳng tắp nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy y đang cười vui vẻ.
“Không muốn sao?” Mắt Đông Phương Bất Bại đang cong cong tươi cười, khi mở ra nhìn y liền mang chút sắc bén: Ngươi nói không muốn thử xem?
Dương Liên Đình mờ mịt gật đầu, Đông Phương Bất Bại lập tức cười đến sáng bừng, giữ chặt tay Dương Liên Đình, đặt nó trước ngực mình:“Liên đệ, ta sẽ đối tốt với ngươi, ngươi đi nói với phụ mẫu đi, bảo họ đừng thu xếp tìm dâu gì cả, nói ngươi sẽ chỉ cưới ta, không cưới người khác!”
Ngữ khí Đông Phương Bất Bại kia tưởng như thương lượng, hảo mị hoặc, hảo mị hoặc, chỉ là Dương Liên Đình nháy mắt liền cảm thấy trước tương lai, hắn có thể thấy cha hắn đã bị hắn chọc tức đến mức trừng lớn mắt rồi lăn đùng ra chết ngất…… Sau đó nương hắn sẽ khóc đến lê hoa đái vũ, thiên địa biến sắc, khóc đến cả hắn cũng muốn khóc theo: “Con trai bất hiếu a, ngươi còn muốn cho chúng ta sống không a……”
Nhưng không đáp ứng…… Dương Liên Đình quay mắt nhìn thái độ ôn nhu khác thường của Đông Phương Bất Bại, ôn nhu kia rõ ràng là lão hổ ôn nhu a.
“Liên đệ, ngươi nói…… được không?” Đông Phương Bất Bại dán người lại gần, cười đến có thể làm người chết sống lại, nhưng mâu quang kia lại là uy hiếp rõ ràng, ý bảo chính là ngươi không muốn theo cũng phải theo! Nhất là khi Đông Phương Bất Bại kéo tay hắn đặt trên đùi y, thì càng là nhắc nhở hắn, rằng hắn đã làm gì, lúc chìm trong say đắm quên hết mọi chuyện kia, hắn đã hứa hẹn điều gì.
“Ha ha a……” Dương Liên Đình cười, trong lòng hắn tự nhiên đã coi Đông Phương Bất Bại là người của mình, nhưng gấp gáp như vậy, thì hắn sợ mình sẽ thực khiến cha mẹ tươi sống tức chết.
“Ha ha cái gì? Là đáp ứng rồi?” Rèn sắt phải thừa dịp còn nóng, Đông Phương Bất Bại chỉnh khuôn mặt Dương Liên Đình, để đầu y sát đầu mình, thanh âm hạ xuống tràn đầy ôn nhu cùng uy hiếp ngọt đến chết người, hắn muốn hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm dám can đảm cưới người khác trong đầu Dương Liên Đình.
“Ách…… Ha ha!” đầu Dương Liên Đình hơi ngửa ra sau, Đông Phương Bất Bại ngôn ngữ ôn nhu, ánh mắt sắc bén, hắn nhất định muốn Dương Liên Đình hứa hẹn, chỉ cần hứa hẹn hắn liền không sợ Dương Liên Đình không chấp hành, hắn là ai chứ? Hắn là Đông Phương Bất Bại?
“Liên đệ, ngươi nói trong chuyện giữa vợ chồng này, ta có chuyện gì không thuận theo ngươi?” Đông Phương Bất Bại giữ chặt cằm Dương Liên Đình, để sát vào, mị nhãn như tơ, ngôn từ ái muội luôn kéo dài âm cuối, ám chỉ thân mật khi hoan ái, còn ngầm mang ý uy hiếp:“Chính là mới vừa rồi……” Đông Phương Bất Bại hạ mắt, ra vẻ thẹn thùng [ hoặc là thực thẹn thùng ] nói nhỏ: “Ngươi muốn xem…… Ta không phải đều cho ngươi xem sao……”
“……” mặt Dương Liên Đình co rút, hồng như quả cà chua.
“Ngươi muốn xem, ta đều cho ngươi xem!” Nói xong Đông Phương Bất Bại liền muốn cởi áo,“Muốn xem thế nào cũng đều chiều ngươi!”
“…… Không……” Dương Liên Đình vội kéo tay Đông Phương Bất Bại, nhưng vừa nhấc mắt, liền phát hiện sắc mặt Đông Phương Bất Bại hơi trầm xuống.
“Không thích?” mị nhãn của Đông Phương Bất Bại chỉ một thoáng đã như mây đen dầy đặc, xem chừng muốn phát giận.
“Ý ta bảo là đợi đã!” Dương Liên Đình cười làm lành, hắn phát hiện Đông Phương Bất Bại ôn nhu kỳ thật còn đáng sợ hơn cả khi y mặt lạnh không đổi sắc, hơn nữa giữa họ đã thân mật như thế, nên hắn cũng không nguyện ý chọc giận Đông Phương Bất Bại, ngày tháng còn dài, làm hảo trượng phu thì phải thương yêu lão bà của mình, huống chi “lão bà” của hắn còn rất tốt.
“Hừ! Đợi sao?” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, nếu cứ đợi thì hắn sẽ không là Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình là của Đông Phương Bất Bại hắn, Dương Liên Đình không được nhớ đến người khác, cho dù là liếc mắt xem người khác một cái cũng không được! Y sinh là Đông Phương Bất Bại nhân, tử là Đông Phương Bất Bại quỷ!
“Chờ chút……” Dương Liên Đình ôm Đông Phương Bất Bại:“Chờ buổi tối được không?” Dương Liên Đình đột nhiên phát hiện hắn rất có thiên phú dỗ nữ nhân giống lão ba.
Đông Phương Bất Bại bới móc thiếu sót xong, sắc mặt liền dịu đi, nhưng mục đích của hắn còn chưa đạt tới: “Vậy còn chỗ cha mẹ ngươi?” Hắn mặc kệ cái gì nối dõi tông đường, hắn chỉ biết là hắn muốn, thì Dương Liên Đình phải cho!
“Ta…… sẽ bảo họ…..” Dương Liên Đình hứa hẹn, chỉ cảm thấy đầu mình dưới Đông Phương Bất Bại ý cười càng phồng to, nhưng có “thê” như thế, sao có thể không thương? Nhưng…… chỗ cha mẹ…… nên nói thế nào đây?
/46
|