Nghe xong lời tự sự của Lâm Bình Chi, Khúc Phi Yên mới hiểu được, kỳ thật không phải là nhất kiến chung tình nhị kiến khuynh tâm, mà chính bởi vì Lâm Bình Chi thưởng thức Doanh Doanh nên mới thích thượng nàng, rồi vì yêu thích mà bày tỏ nha.
Khúc Phi Yên quay đầu lại nhìnn Điền Bá Quang, Điền Bá Quang cũng trả cho nàng một ánh mắt khích lệ, sau đó Khúc Phi Yên nghiêm nói với Lâm Bình Chi, “Ta nói với ngươi này, nếu như ngươi thực sự thích Doanh Doanh thì hẳn là nên biết ngươi phải đối mặt với những gì. Nói thẳng ra thì sự khảo nghiệm của mấy người Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc, Nhậm thúc thúc, Tang tam di, Đồng bá bá cùng với toàn bộ trên dưới Nhật Nguyệt thần giáo, ngươi xác định ngươi có khả năng thừa nhận?” Những người này toàn bộ đều không phải là dễ trêu, nếu Lâm Bình Chi thật sự có can đảm khiến Doanh Doanh đau lòng thì bọn họ nhất định sẽ làm cho hắn phải hận tại sao mình lại phải tồn tại trên đời này.
Lâm Bình Chi hiển nhiên đã sớm cân nhắc qua chuyện này, cười rất thản nhiên, “Tại hạ biết, Đông Phương giáo chủ và cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo đối Thánh cô và Thánh nữ vô cùng yêu thương là chuyện người giang hồ ai cũng hiểu.” Sau đó đứng lên hành lễ với Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang một cái, “Nhị vị, tại hạ thật sự thích Doanh Doanh tiểu thư, thế nhưng Doanh Doanh tiểu thư có thể là bởi vì chuyện của đại sư huynh mà đến giờ vẫn chưa chịu thật sự nhìn thẳng vào cảm tình của tại hạ, mong rằng nhị vị có thể ra tay trợ giúp một phen.”
Khúc Phi Yên vui vẻ gật đầu, vỗ vỗ ngực mình, “Yên tâm đi, hết thảy đều cứ giao cho bổn Thánh nữ, ta nhất định sẽ giúp ngươi thành công ở rể Nhật Nguyệt thần giáo!”
Sau khi ra cửa, Điền Bá Quang có chút oán giận sự lỗ mãng của Khúc Phi Yên, “Phi Yên, ngươi làm sao có thể đáp ứng tên Lâm Bình Chi kia dễ dàng như thế, nếu như Doanh Doanh thật sự không thích hắn, đến lúc đó ta xem ngươi phải khó xử thế nào!” Cái tiểu nha đầu này, nhất định là nhất thời cái đầu nóng lên, vẫn chưa suy nghĩ gì cả thì đã đáp ứng.
Khúc Phi Yên giả đáng yêu le lưỡi, “Yên tâm đi, tâm tư của Doanh Doanh thế nào ta còn không biết sao, nàng không phải không có hảo cảm với Lâm Bình Chi, bằng không chiếu theo tính cách của nàng khẳng định đã đem những lời Lâm Bình Chi nói xem như gió thoảng bên tai, làm sao có thể sầu não như thế. Ta dám đánh cược với ngươi, hiện giờ nàng vẫn còn ngây người ngồi ở trong phòng đấyi!”
Sự thực chứng minh, Khúc Phi Yên đối Nhậm Doanh Doanh quả thật lý giải không cạn, đến khi Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang quay về phòng vẫn còn thấy Doanh Doanh hai tay chống cằm, xuất thần nhìn ấm trà.
Khúc Phi Yên ba bước còn hai bước đến phía sau Doanh Doanh, nhẹ nhàng thổi một hơi vào lỗ tai nàng, thật không ngờ Doanh Doanh thật giống như hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ hơi thay đổi tư thế một chút rồi lại tiếp tục đờ ra.
Khúc Phi Yên hiếm khi thấy Doanh Doanh mất hồn như thế, rnh mãnh chớp mắt, “Doanh Doanh ~” thanh âm rất nhẹ nhàng như có như không, khiến cho người ta có cảm giác như là ảo mộng.
“Ừ?” Doanh Doanh vẫn còn chưa hồi thần, chỉ đáp lời theo phản xạ.
“Ngươi đang nghĩ chuyện gì đó?” Khúc Phi Yên dự định nắm bắt cơ hội hiếm có này mà thăm dò xem Doanh Doanh rốt cuộc đang nghĩ gì
“Nghĩ đến Lâm Bình Chi.” Doanh Doanh vừa trả lời xong, đã lập tức thanh tỉnh lại, “a, Phi Yên, ngươi đã về rồi!” vừa rồi chắc mình không có nói điều gì không nên nói đâu nhỉ?
Hy vọng của Doanh Doanh bị nụ cười như mèo trộm được cá của Khúc Phi Yên đánh vỡ, ” Doanh Doanh, ngươi vừa nói ngươi đang nghĩ về Lâm Bình Chi nha!” Khúc Phi Yên tỏ ra mình đã nắm được nhược điểm của Doanh Doanh khiến gương mặt của Doanh Doanh hiện lên một mãnh đỏ ửng, ############# Mình cư nhiên bị tiểu nha đầu này bắt được điểm yếu, thật là xấu hổ chết đi được mà.=
“Doanh Doanh, ngươi nói xem có phải ngươi cũng có cảm giác với Lâm Bình Chi không?” Khúc Phi Yên dùng ánh mắt đuổi đi Điền Bá Quang rồi tiếp tục tỏ ra tò mò mà đào sâu tâm sự của Doanh Doanh.
Đối với Khúc Phi Yên, Doanh Doanh vốn chẳng thể giấu diếm điều gì, mà thật ra nàng cũng chẳng muốn giấu diếm, “Cũng không phải là có hảo cảm, chỉ là không chán ghét.” Hiện tại Doanh Doanh đối với cảm tình vô cùng thận trọng, nếu không chân chính xác định được tình cảm của Lâm Bình Chi, nàng chắc chắn sẽ không đặt tâm tư lên người hắn.
“Như vậy, ngươi tốt nhất vẫn nên thử thách Lâm Bình Chi một chút, nếu như thông qua thử thách, Đông Phương thúc thúc lại có thể đá đi thêm một người chia sẻ lực chú ý của Vô Ngân thúc thúc.” Khúc Phi Yên lém lĩnh cười nói, thật ra Đông Phương thúc thúc cũng rất thương các nàng, nhưng có vài chuyện lại quá hẹp hòi, hoàn toàn không chịu được người nào phân tán dù chí nửa điểm sự quan tâm của Vô Ngân thúc thúc.
Khúc Phi Yên vẫn còn chưa tưởng tượng được, thực ra dấm chua của Đông Phương Bất Bại không chỉ đổ lên người của các nàng.
Hôm nay, Đông Phương Bất Bại ngẫu nhiên thấy một cảnh tượng ngoài ý muốn, sau đó tức giận đùng đùng từ chỗ ẩn thân phía sau bồn hoa trực tiếp phi thân ra đẩy ngã nữ tử mặc áo màu hồng nhạt đang dựa vào người của Đan Vô Ngân, “Ngươi đang làm gì!” đây là tiện nhân từ nơi nào đến, thế nào lại dám đánh chủ ý lên người Tử Khiêm chứ, đừng tưởng y không nhìn thấy, nàng rõ ràng là cố ý giả vờ ngã trước mặt Tử Khiêm.
Đan Vô Ngân đã sớm thấy vạt áo đỏ tươi thấp thoáng trong bồn hoa, hiện tại lại thấy Đông Phương Bất Bại nổi giận đùng đùng giống như hận không thể một đao chém chết nữ tử áo hồng này thì vừa bực mình vừa buồn cười. Đã lâu như vậy rồi, Đông Phương như thế nào lại vẫn còn dễ ghen đến vậy.
“Đông Phương, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Phó giáo chủNgũ Độc giáo, cũng là đường tỷ của tiểu Phượng hoàng, Hồng Đỗ Quyên. Đỗ Quyên, đây là bạn lữ của ta, Đông Phương Bất Bại.”
Đông Phương Bất Bại tuy rằng cảm thấy rất hài lòng vì Đan Vô Ngân ở trước mặt Hồng Đỗ Quyên gì đó thẳng thắn giới thiệu mình là bạn lữ của hắn, thế nhưng nghe được mới lần đầu gặp gỡ mà Đan Vô Ngân đã thân thiết đến mức gọi nàng là Đỗ Quyên thì dấm chua trong lòng lại không ngừng lên men. Y chăm chú tỉ mỉ nghiêng cứu xem nữ nhân trước mặt này đến tột cùng có gì tốt, khiến Đan Vô Ngân lại tỏ ra thân thiết với nàng đến thế.
Dung mạo của Hồng Đỗ Quyên thật ra có vài phần tương tự với Lam Phượng Hoàng, thế nhưng so với Lam Phượng Hoàng hồn nhiên thì lại nhiều hơn vài phần quyến rũ của nữ nhân thành thục. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại rất tin tưởng tình cảm của Đan Vô Ngân đối với y, thế nhưng giống như là bản năng, y hoàn toàn không hề có thiện cảm với nữ nhân gọi là Hồng Đỗ Quyên này.
“Nói vậy Đỗ Quyên cô nương nhất định là đường xa mệt mỏi rồi, người đâu, đưa Đỗ Quyên cô nương về phòng nghỉ ngơi.” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói, nghĩ rằng sau khi quay về hẳn tìm Đan Vô Ngân tính sổ.
Hồng Đỗ Quyên thản nhiên cười nóii, “Không nên phiền toái như vậy, Đông Phương giáo chủ, Vô Ngân ca ca đã đồng ý tự mình dẫn đường cho ta rồi.” Không biết là vô tình hay là cố ý, nàng đem mấy chữ “Vô Ngân ca ca” này nhấn giọng có chút nặng, nặng đến mức Đông Phương Bất Bại suýt nữa đã không nhịn được động thủ muốn giết nàng.
Hít sâu một hơi, “Như vậy sợ rằng Tử Khiêm phải thất hứa với Đỗ Quyên cô nương rồi, hắn đang có việc phải làm, thật sự không thể tiếp tục tiếp đãi nàng.” ################Đan Vô Ngân, ngươi cứ đợi xem lát nữa ta thu thập ngươi thế nào!########### Thế nhưng ngoài dự liệu của y, Đan Vô Ngân lại không thuận theo ý tứ của y mà cự tuyệt Hồng Đỗ Quyên, trái lại hắn lại lên tiếng điều đình, “Đông Phương, thật ra ta cũng chỉ có mấy việc linh tinh thôi, Đỗ Quyên vẫn là quan trọng hơn, ngươi cứ về trước, ta sẽ lập tức quay về.”
Đông Phương Bất Bại thoáng cái bị Đan Vô Ngân chọc giận đến mức không thở nổi, phất mạnh tay áo rồi xoay người bỏ đi, “Các ngươi cứ từ từ mà làm, bản tọa không vội!” Sau đó liến sử khinh công, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
“Chậc chậc, không hổ là võ lâm đệ nhất cao thủ, thân thủ thực sự rất cao cường.” Hồng Đỗ Quyên chẳng những không thấy sợ hãi vì mình đã chọc giận Đông Phương Bất Bại, ngược lại còn rất có tâm trạng tán thưởng võ công của đối phương.
Đan Vô Ngân có chút bất đắc dĩ cười khổ, “Đỗ Quyên cô nương, vở kịch của ngươi diễn đến đây cũng đã được rồi, lòng hiếu kỳ cũng đã thỏa mãn, ngươi có thể đem vật đã hứa giao cho ta không.” Nếu còn không quay về dập lửa thì sợ rằng nhà của bọn họ cũng sẽ phải thành tro mất.
Hồng đỗ quyên bất mãn cong cong môi, “Lời nói của nam nhân đúng là không thể tin, trước mặt thế này sau lưng lại thế khác, vừa rồi vẫn còn rất thân thiết gọi người ta là Đỗ Quyên hiện giờ lại trở thành cô nương rồi. Hừ! Đúng là quỷ hẹp hòi mà, cầm đi, một ngày dùng ba lần, sau khi hết bình này ta bảo đảm cơ thể vị đó của ngươi vạn vô nhất thất!” Sau đó đong đưa eo thon, nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Đan Vô Ngân một bên nháy mắt ra lệnh cho một huynh đệ hộ vệ còn đang nghẹn cười bên cạnh mình chạy theo dẫn đường cho Hồng Đỗ Quyên, một bên lại cầm chắc bình ngọc vừa đoạt đến chạy vội về nhà, bây giờ sợ rằng Đông Phương đã sắp dỡ luôn cả mái nhà xuống rồi.
Đông Phương Bất Bại một đường băng băng chạy thẳng về nhà riêng của y và Đan Vô Ngân gia, nhìn căn nhà nguyên bản y vẫn cảm thấy ấm áp, thoải mái lại đột nhiên trở nên vắng vẻ, lạnh lùng, cũng giống như… tâm tư của y hiện giờ.
Đợi hết nửa ngày cũng không đợi được Đan Vô Ngân quay về nhận lỗi với mình, lại nghĩ tới bộ dạng ôn nhu vừa rồi của Đan Vô Ngân đối với Hồng Đỗ Quyên, Đông Phương Bất Bại càng nghĩ càng giận, càng giận càng nghĩ, đầu ngón tay liền hiện lên vài đạo ngân châm tùy tiện đâm vào trên mặt bình phong xả giận
Đan Vô Ngân cương mới vừa vào cửa đã cảm nhận vài đạo kình phong lướt qua gương mặt, sau đó lại cảm thấy có vài sợi tóc bị ghim chặt vào ván cửa. Biết được Đông Phương Bất Bại đang rất tức giận, Đan Vô Ngân chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, nhổ đi mấy sợi tóc bị ghim vào ván cửa, hắn đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, vươn tay ôm lấy y “Giận rồi?”
Đông Phương Bất Bại cũng không có giãy dụa, chỉ bất quá thân thể hoàn toàn cứng ngắc, chết sống cũng không giống như bình thường tựa vào trong lòng Đan Vô Ngân.
Đông Phương Bất Bại trước giờ mặc dù rất hùng hổ, nhưng cũng chưa bao giờ đấu thắng sự giảo hoạt của Đan Vô Ngân, bàn tay Đan Vô Ngân chỉ vừa nhẹ nhàng xoa nắn hông của y một chút y đã không nhịn được phát ra một tiếng “Ưm”, rồi lại mềm nhũn tựa vào trong lòng đối phương.
Cho dù biết đã hoàn toàn bại trận nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn hờn dỗi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, “Ngươi quay về để làm gì, không tiếp tục tình chàng ý thiếp với tiểu mỹ nhân đó sao!” Dám đối với y như thế, lại còn dám quay về giở trò lừa bịp!
Đan Vô Ngân thở dài, “Đông Phương, ngươi biết rõ là ta không có khả năng làm chuyện có lỗi với ngươi mà, chỉ là ta muốn lấy được vài thứ từ chỗ của Đỗ Quyên cô nương kia nên mới phải đáp ứng yêu cầu của nàng, cũng nhau diễn một vở kịch trước mặt ngươi, thỏa mãn sự tỏ mò muốn nhìn thấy bộ dạng ngươi ghen tuông mà thôi.”
Đông Phương Bất Bại cũng không dễ dàng tin tưởng như thế, “Ba” một tiếng đánh lên bàn tay không thành thật của Đan Vô Ngân, “Nói thì hay lắm, rõ ràng trước mặt thế này quay lưng thế khác, vừa rồi là ai cứ “Đỗ Quyên, Đỗ Quyên” liền miệng vô cùng thân thiết chứ, hiện giờ lại thành cô nương rồi! Nói xem, trong tay nàng có cái gì mà Nhật Nguyệt thần giáo bọn ta không có?” Y thật sự không tin có thứ gì mà Phó giáo chủ Ngũ Độc giáo nho nhỏ kia có thể có, mà đường đường giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo như y lại không có.
Đan Vô Ngân thần bí nói nhỏ ở bên tai Đông Phương Bất Bại, khiến một mảnh đỏ rực cấp tốc xuất hiện từ vành tai của y rồi lan ra đến tận cổ, “Ngươi, ngươi làm sao có thể nói với nàng muốn những loại vật này!” Xấu hỗ chết người mà, vừa rồi y còn tỏ ra không lịch thiệp như thế trước mặt Hồng Đỗ Quyên nữa, thật sực là…
Càng nghĩ càng ngượng ngùng, Đông Phương Bất Bại thẳng thắn dậm chân, sau đó xoay người giận dỗi bước vào phòng trong, “Bính” một tiếng đóng cửa lại, Đan Vô Ngân xấu xa tự nhiên là bị nhốt ở ngoài cửa, đương nhiên cánh cửa này không hề bị khóa nha.
Khúc Phi Yên quay đầu lại nhìnn Điền Bá Quang, Điền Bá Quang cũng trả cho nàng một ánh mắt khích lệ, sau đó Khúc Phi Yên nghiêm nói với Lâm Bình Chi, “Ta nói với ngươi này, nếu như ngươi thực sự thích Doanh Doanh thì hẳn là nên biết ngươi phải đối mặt với những gì. Nói thẳng ra thì sự khảo nghiệm của mấy người Đông Phương thúc thúc, Vô Ngân thúc thúc, Nhậm thúc thúc, Tang tam di, Đồng bá bá cùng với toàn bộ trên dưới Nhật Nguyệt thần giáo, ngươi xác định ngươi có khả năng thừa nhận?” Những người này toàn bộ đều không phải là dễ trêu, nếu Lâm Bình Chi thật sự có can đảm khiến Doanh Doanh đau lòng thì bọn họ nhất định sẽ làm cho hắn phải hận tại sao mình lại phải tồn tại trên đời này.
Lâm Bình Chi hiển nhiên đã sớm cân nhắc qua chuyện này, cười rất thản nhiên, “Tại hạ biết, Đông Phương giáo chủ và cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo đối Thánh cô và Thánh nữ vô cùng yêu thương là chuyện người giang hồ ai cũng hiểu.” Sau đó đứng lên hành lễ với Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang một cái, “Nhị vị, tại hạ thật sự thích Doanh Doanh tiểu thư, thế nhưng Doanh Doanh tiểu thư có thể là bởi vì chuyện của đại sư huynh mà đến giờ vẫn chưa chịu thật sự nhìn thẳng vào cảm tình của tại hạ, mong rằng nhị vị có thể ra tay trợ giúp một phen.”
Khúc Phi Yên vui vẻ gật đầu, vỗ vỗ ngực mình, “Yên tâm đi, hết thảy đều cứ giao cho bổn Thánh nữ, ta nhất định sẽ giúp ngươi thành công ở rể Nhật Nguyệt thần giáo!”
Sau khi ra cửa, Điền Bá Quang có chút oán giận sự lỗ mãng của Khúc Phi Yên, “Phi Yên, ngươi làm sao có thể đáp ứng tên Lâm Bình Chi kia dễ dàng như thế, nếu như Doanh Doanh thật sự không thích hắn, đến lúc đó ta xem ngươi phải khó xử thế nào!” Cái tiểu nha đầu này, nhất định là nhất thời cái đầu nóng lên, vẫn chưa suy nghĩ gì cả thì đã đáp ứng.
Khúc Phi Yên giả đáng yêu le lưỡi, “Yên tâm đi, tâm tư của Doanh Doanh thế nào ta còn không biết sao, nàng không phải không có hảo cảm với Lâm Bình Chi, bằng không chiếu theo tính cách của nàng khẳng định đã đem những lời Lâm Bình Chi nói xem như gió thoảng bên tai, làm sao có thể sầu não như thế. Ta dám đánh cược với ngươi, hiện giờ nàng vẫn còn ngây người ngồi ở trong phòng đấyi!”
Sự thực chứng minh, Khúc Phi Yên đối Nhậm Doanh Doanh quả thật lý giải không cạn, đến khi Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang quay về phòng vẫn còn thấy Doanh Doanh hai tay chống cằm, xuất thần nhìn ấm trà.
Khúc Phi Yên ba bước còn hai bước đến phía sau Doanh Doanh, nhẹ nhàng thổi một hơi vào lỗ tai nàng, thật không ngờ Doanh Doanh thật giống như hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ hơi thay đổi tư thế một chút rồi lại tiếp tục đờ ra.
Khúc Phi Yên hiếm khi thấy Doanh Doanh mất hồn như thế, rnh mãnh chớp mắt, “Doanh Doanh ~” thanh âm rất nhẹ nhàng như có như không, khiến cho người ta có cảm giác như là ảo mộng.
“Ừ?” Doanh Doanh vẫn còn chưa hồi thần, chỉ đáp lời theo phản xạ.
“Ngươi đang nghĩ chuyện gì đó?” Khúc Phi Yên dự định nắm bắt cơ hội hiếm có này mà thăm dò xem Doanh Doanh rốt cuộc đang nghĩ gì
“Nghĩ đến Lâm Bình Chi.” Doanh Doanh vừa trả lời xong, đã lập tức thanh tỉnh lại, “a, Phi Yên, ngươi đã về rồi!” vừa rồi chắc mình không có nói điều gì không nên nói đâu nhỉ?
Hy vọng của Doanh Doanh bị nụ cười như mèo trộm được cá của Khúc Phi Yên đánh vỡ, ” Doanh Doanh, ngươi vừa nói ngươi đang nghĩ về Lâm Bình Chi nha!” Khúc Phi Yên tỏ ra mình đã nắm được nhược điểm của Doanh Doanh khiến gương mặt của Doanh Doanh hiện lên một mãnh đỏ ửng, ############# Mình cư nhiên bị tiểu nha đầu này bắt được điểm yếu, thật là xấu hổ chết đi được mà.=
“Doanh Doanh, ngươi nói xem có phải ngươi cũng có cảm giác với Lâm Bình Chi không?” Khúc Phi Yên dùng ánh mắt đuổi đi Điền Bá Quang rồi tiếp tục tỏ ra tò mò mà đào sâu tâm sự của Doanh Doanh.
Đối với Khúc Phi Yên, Doanh Doanh vốn chẳng thể giấu diếm điều gì, mà thật ra nàng cũng chẳng muốn giấu diếm, “Cũng không phải là có hảo cảm, chỉ là không chán ghét.” Hiện tại Doanh Doanh đối với cảm tình vô cùng thận trọng, nếu không chân chính xác định được tình cảm của Lâm Bình Chi, nàng chắc chắn sẽ không đặt tâm tư lên người hắn.
“Như vậy, ngươi tốt nhất vẫn nên thử thách Lâm Bình Chi một chút, nếu như thông qua thử thách, Đông Phương thúc thúc lại có thể đá đi thêm một người chia sẻ lực chú ý của Vô Ngân thúc thúc.” Khúc Phi Yên lém lĩnh cười nói, thật ra Đông Phương thúc thúc cũng rất thương các nàng, nhưng có vài chuyện lại quá hẹp hòi, hoàn toàn không chịu được người nào phân tán dù chí nửa điểm sự quan tâm của Vô Ngân thúc thúc.
Khúc Phi Yên vẫn còn chưa tưởng tượng được, thực ra dấm chua của Đông Phương Bất Bại không chỉ đổ lên người của các nàng.
Hôm nay, Đông Phương Bất Bại ngẫu nhiên thấy một cảnh tượng ngoài ý muốn, sau đó tức giận đùng đùng từ chỗ ẩn thân phía sau bồn hoa trực tiếp phi thân ra đẩy ngã nữ tử mặc áo màu hồng nhạt đang dựa vào người của Đan Vô Ngân, “Ngươi đang làm gì!” đây là tiện nhân từ nơi nào đến, thế nào lại dám đánh chủ ý lên người Tử Khiêm chứ, đừng tưởng y không nhìn thấy, nàng rõ ràng là cố ý giả vờ ngã trước mặt Tử Khiêm.
Đan Vô Ngân đã sớm thấy vạt áo đỏ tươi thấp thoáng trong bồn hoa, hiện tại lại thấy Đông Phương Bất Bại nổi giận đùng đùng giống như hận không thể một đao chém chết nữ tử áo hồng này thì vừa bực mình vừa buồn cười. Đã lâu như vậy rồi, Đông Phương như thế nào lại vẫn còn dễ ghen đến vậy.
“Đông Phương, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Phó giáo chủNgũ Độc giáo, cũng là đường tỷ của tiểu Phượng hoàng, Hồng Đỗ Quyên. Đỗ Quyên, đây là bạn lữ của ta, Đông Phương Bất Bại.”
Đông Phương Bất Bại tuy rằng cảm thấy rất hài lòng vì Đan Vô Ngân ở trước mặt Hồng Đỗ Quyên gì đó thẳng thắn giới thiệu mình là bạn lữ của hắn, thế nhưng nghe được mới lần đầu gặp gỡ mà Đan Vô Ngân đã thân thiết đến mức gọi nàng là Đỗ Quyên thì dấm chua trong lòng lại không ngừng lên men. Y chăm chú tỉ mỉ nghiêng cứu xem nữ nhân trước mặt này đến tột cùng có gì tốt, khiến Đan Vô Ngân lại tỏ ra thân thiết với nàng đến thế.
Dung mạo của Hồng Đỗ Quyên thật ra có vài phần tương tự với Lam Phượng Hoàng, thế nhưng so với Lam Phượng Hoàng hồn nhiên thì lại nhiều hơn vài phần quyến rũ của nữ nhân thành thục. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại rất tin tưởng tình cảm của Đan Vô Ngân đối với y, thế nhưng giống như là bản năng, y hoàn toàn không hề có thiện cảm với nữ nhân gọi là Hồng Đỗ Quyên này.
“Nói vậy Đỗ Quyên cô nương nhất định là đường xa mệt mỏi rồi, người đâu, đưa Đỗ Quyên cô nương về phòng nghỉ ngơi.” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói, nghĩ rằng sau khi quay về hẳn tìm Đan Vô Ngân tính sổ.
Hồng Đỗ Quyên thản nhiên cười nóii, “Không nên phiền toái như vậy, Đông Phương giáo chủ, Vô Ngân ca ca đã đồng ý tự mình dẫn đường cho ta rồi.” Không biết là vô tình hay là cố ý, nàng đem mấy chữ “Vô Ngân ca ca” này nhấn giọng có chút nặng, nặng đến mức Đông Phương Bất Bại suýt nữa đã không nhịn được động thủ muốn giết nàng.
Hít sâu một hơi, “Như vậy sợ rằng Tử Khiêm phải thất hứa với Đỗ Quyên cô nương rồi, hắn đang có việc phải làm, thật sự không thể tiếp tục tiếp đãi nàng.” ################Đan Vô Ngân, ngươi cứ đợi xem lát nữa ta thu thập ngươi thế nào!########### Thế nhưng ngoài dự liệu của y, Đan Vô Ngân lại không thuận theo ý tứ của y mà cự tuyệt Hồng Đỗ Quyên, trái lại hắn lại lên tiếng điều đình, “Đông Phương, thật ra ta cũng chỉ có mấy việc linh tinh thôi, Đỗ Quyên vẫn là quan trọng hơn, ngươi cứ về trước, ta sẽ lập tức quay về.”
Đông Phương Bất Bại thoáng cái bị Đan Vô Ngân chọc giận đến mức không thở nổi, phất mạnh tay áo rồi xoay người bỏ đi, “Các ngươi cứ từ từ mà làm, bản tọa không vội!” Sau đó liến sử khinh công, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
“Chậc chậc, không hổ là võ lâm đệ nhất cao thủ, thân thủ thực sự rất cao cường.” Hồng Đỗ Quyên chẳng những không thấy sợ hãi vì mình đã chọc giận Đông Phương Bất Bại, ngược lại còn rất có tâm trạng tán thưởng võ công của đối phương.
Đan Vô Ngân có chút bất đắc dĩ cười khổ, “Đỗ Quyên cô nương, vở kịch của ngươi diễn đến đây cũng đã được rồi, lòng hiếu kỳ cũng đã thỏa mãn, ngươi có thể đem vật đã hứa giao cho ta không.” Nếu còn không quay về dập lửa thì sợ rằng nhà của bọn họ cũng sẽ phải thành tro mất.
Hồng đỗ quyên bất mãn cong cong môi, “Lời nói của nam nhân đúng là không thể tin, trước mặt thế này sau lưng lại thế khác, vừa rồi vẫn còn rất thân thiết gọi người ta là Đỗ Quyên hiện giờ lại trở thành cô nương rồi. Hừ! Đúng là quỷ hẹp hòi mà, cầm đi, một ngày dùng ba lần, sau khi hết bình này ta bảo đảm cơ thể vị đó của ngươi vạn vô nhất thất!” Sau đó đong đưa eo thon, nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Đan Vô Ngân một bên nháy mắt ra lệnh cho một huynh đệ hộ vệ còn đang nghẹn cười bên cạnh mình chạy theo dẫn đường cho Hồng Đỗ Quyên, một bên lại cầm chắc bình ngọc vừa đoạt đến chạy vội về nhà, bây giờ sợ rằng Đông Phương đã sắp dỡ luôn cả mái nhà xuống rồi.
Đông Phương Bất Bại một đường băng băng chạy thẳng về nhà riêng của y và Đan Vô Ngân gia, nhìn căn nhà nguyên bản y vẫn cảm thấy ấm áp, thoải mái lại đột nhiên trở nên vắng vẻ, lạnh lùng, cũng giống như… tâm tư của y hiện giờ.
Đợi hết nửa ngày cũng không đợi được Đan Vô Ngân quay về nhận lỗi với mình, lại nghĩ tới bộ dạng ôn nhu vừa rồi của Đan Vô Ngân đối với Hồng Đỗ Quyên, Đông Phương Bất Bại càng nghĩ càng giận, càng giận càng nghĩ, đầu ngón tay liền hiện lên vài đạo ngân châm tùy tiện đâm vào trên mặt bình phong xả giận
Đan Vô Ngân cương mới vừa vào cửa đã cảm nhận vài đạo kình phong lướt qua gương mặt, sau đó lại cảm thấy có vài sợi tóc bị ghim chặt vào ván cửa. Biết được Đông Phương Bất Bại đang rất tức giận, Đan Vô Ngân chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, nhổ đi mấy sợi tóc bị ghim vào ván cửa, hắn đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, vươn tay ôm lấy y “Giận rồi?”
Đông Phương Bất Bại cũng không có giãy dụa, chỉ bất quá thân thể hoàn toàn cứng ngắc, chết sống cũng không giống như bình thường tựa vào trong lòng Đan Vô Ngân.
Đông Phương Bất Bại trước giờ mặc dù rất hùng hổ, nhưng cũng chưa bao giờ đấu thắng sự giảo hoạt của Đan Vô Ngân, bàn tay Đan Vô Ngân chỉ vừa nhẹ nhàng xoa nắn hông của y một chút y đã không nhịn được phát ra một tiếng “Ưm”, rồi lại mềm nhũn tựa vào trong lòng đối phương.
Cho dù biết đã hoàn toàn bại trận nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn hờn dỗi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, “Ngươi quay về để làm gì, không tiếp tục tình chàng ý thiếp với tiểu mỹ nhân đó sao!” Dám đối với y như thế, lại còn dám quay về giở trò lừa bịp!
Đan Vô Ngân thở dài, “Đông Phương, ngươi biết rõ là ta không có khả năng làm chuyện có lỗi với ngươi mà, chỉ là ta muốn lấy được vài thứ từ chỗ của Đỗ Quyên cô nương kia nên mới phải đáp ứng yêu cầu của nàng, cũng nhau diễn một vở kịch trước mặt ngươi, thỏa mãn sự tỏ mò muốn nhìn thấy bộ dạng ngươi ghen tuông mà thôi.”
Đông Phương Bất Bại cũng không dễ dàng tin tưởng như thế, “Ba” một tiếng đánh lên bàn tay không thành thật của Đan Vô Ngân, “Nói thì hay lắm, rõ ràng trước mặt thế này quay lưng thế khác, vừa rồi là ai cứ “Đỗ Quyên, Đỗ Quyên” liền miệng vô cùng thân thiết chứ, hiện giờ lại thành cô nương rồi! Nói xem, trong tay nàng có cái gì mà Nhật Nguyệt thần giáo bọn ta không có?” Y thật sự không tin có thứ gì mà Phó giáo chủ Ngũ Độc giáo nho nhỏ kia có thể có, mà đường đường giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo như y lại không có.
Đan Vô Ngân thần bí nói nhỏ ở bên tai Đông Phương Bất Bại, khiến một mảnh đỏ rực cấp tốc xuất hiện từ vành tai của y rồi lan ra đến tận cổ, “Ngươi, ngươi làm sao có thể nói với nàng muốn những loại vật này!” Xấu hỗ chết người mà, vừa rồi y còn tỏ ra không lịch thiệp như thế trước mặt Hồng Đỗ Quyên nữa, thật sực là…
Càng nghĩ càng ngượng ngùng, Đông Phương Bất Bại thẳng thắn dậm chân, sau đó xoay người giận dỗi bước vào phòng trong, “Bính” một tiếng đóng cửa lại, Đan Vô Ngân xấu xa tự nhiên là bị nhốt ở ngoài cửa, đương nhiên cánh cửa này không hề bị khóa nha.
/71
|