Hai ngày này Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại thật sự là có chút quá điên cuồng, quả thực suýt nữa đã đến trình độ miệt mài, vì thế cho dù Đông Phương Bất Bại là võ lâm đệ nhất cao thủ cũng không tránh khỏi đau nhức xướng sống thắt lưng, phải nằm dưỡng sức chừng mấy ngày mới có thể miễn cưỡng khôi phục bình thường cùng Đan Vô Ngân thu thập hành lý thượng kinh.
Hoàng cung đại nội không hổ là giới bị sâm nghiêm, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng bởi vì phải mang theo Đan Vô Ngân mà hành sự trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều. Hai người họ căn cứ theo sự suy đoán của Bình Nhất Chỉ mà đột nhập đến nơi chuyên lưu lại dược phương của thái y viện, trách nhiệm của Đan Vô Ngân là dùng tốc độ nhanh nhất phân loại và sao chép những dược phương cần thiết, sau đó Đông Phương Bất Bại sẽ mang theo hắn thần không biết quỷ không hay ly khai hoàng cung.
Không nói đến Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân cũng nhau thực hiện một màn đầu trộm đuôi cướp, chúng ta quay về với Nhậm Doanh Doanh vì nhận được lời mời đến Hoa sơn của Lâm Bình chi mà thực hiện chuyến đi ngoại giao đầu tiên của mình dưới thân phận Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo.
“Lâm chưởng môn, biệt lai vô dạng1.” Bởi vì đang dùng thân phận Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo đến bái phỏng phái Hoa Sơn, nên Doanh Doanh hoàn toàn che giấu những hoạt bát và non nớt trong dĩ vãng của mình, thay vào đó là bộ dáng cao quý lãnh diễm.
Lâm Bình Chi vẫn là lần đầu tiên thấy phương diện này của Nhậm Doanh Doanh, hắn khéo léo che giấu kinh diễm dưới đáy mắt, bình tĩnh nói với Nhậm Doanh Doanh nói, “Thánh cô đại giá quang lâm, khiến cho phái Hoa Sơn nhờ đó mà thêm vẻ vang sáng lạn, xin mời mọi người vào trong.” Sau đó đưa tay mời đoàn người của Nhậm Doanh Doanh vào phòng nghị sự của phái Hoa Sơn.
“Chẳng Lâm chưởng môn lần này gởi thư mời chúng ta đến đây là vì chuyện gì?” Doanh Doanh trực tiếp tiến nhập chủ đề, ở trong thư Lâm Bình Chi chỉ đã cường điệu nói rằng có chuyện rât trọng yếu muốn cùng Nhật Nguyệt thần giáo tiến hành trao đổi, cần Nhật Nguyệt thần giáo phái ra một người có đầy đủ thân phận đến đây tiến hành đàm phán, thế nhưng trước sau hắn vẫn không nói cụ thể vấn đề đó là gì.
“Lần này, ta vốn muốn bàn về một số chuyện nội bộ trong Ngũ Nhạc kiếm minh. Theo tình hình bây giờ, quản sự của các phái hầu hết đều là bậc trưởng bối tuổi tác đã có chút cao, những hậu bối như chúng ta hẳn là nên tiếp lấy… trọng trách thay bọn họ, cũng là để những trưởng bối đáng tôn kính đó có thời gian bảo dưỡng tuổi già. Có những việc không cần thiết, chúng ta cũng không nên làm phiền họ.” Lâm Bình Chi tựa hồ đang nhớ lại những phiền phức mà đám người kia đã gây ra cho hắn trong khoảng thời gian này, thế nên giọng điệu cũng đặc biệt băng lãnh.
“Ồ, như vậy, Lâm chưởng môn đự định sẽ làm thế nào?.” Trước khi khởi hành đến Hoa Sơn, Vô Ngân thúc thúc đã từng cố ý nói qua với nàng, Lâm Bình Chi trong một thời gian ngắn ngủi đã có thể hoàn toàn thích ứng thân phận chưởng môn phái Hoa Sơn và minh chủ Ngũ Nhạc kiếm minh, đồng dạng có thể xử lý mọi chuyện ngay ngắn sạch sẽ, khiến cho những môn phái lớn khác trong giang hồ cũng không thể chiếm nửa điểm tiện nghi nào trên tay hắn. Người như thế tuyệt đối là nhân tài tương lai khó lường, không thể bất cẩn khinh thường.
“Tại hạ và Nhật Nguyệt thần giáo hợp tác cũng không phải lần một lần hai, tại hạ so với Thánh cô may mắn lớn hơn vài tuổi, Thánh cô gọi Lâm đại ca là tốt rồi, không cần phải xa lạ như thế.” Lâm Bình Chi không trả lời câu hỏi của Nhậm Doanh Doanh, mà lại cùng nàng nói đến những việc không có quan hệ đến việc trọng yếu.
Doanh Doanh cũng không nóng lòng, cười nói, “Như vậy rất tốt, Lâm đại ca cũng gọi ta Doanh Doanh là được rồi.” Đối với những người có đủ khả năng được Vô Ngân thúc thúc cọi trọng, Nhậm Doanh Doanh trước giờ vẫn luôn có hảo cảm.
“Kỳ thực vấn đề những lão gia hỏa đó cũng rất dễ giải quyết, chỉ phải xem Doanh Doanh có đủ can đảm và quyết đoán hay không mà thôi.” Lâm Bình Chi đã sớm không thể chịu nổi mấy lão già cả ngày chỉ biết quơ tay múa chân kia, bất quá ngại vì chỉ với thế lực của phái Hoa Sơn thì không đủ để chống lại những môn phái khác nên trước giờ cứ phải nhịn xuống. Thậm chí ngay cả lần trước bị mấy người Tả Lãnh Thiền gài bẫy công khai như thế mà hắn cũng không trả đũa đươc, thế nhưng chỉ cần có sự giúp đỡ của Nhật Nguyệt thần giáo thì tất cả mọi thứ đều dễ dàng hơn nhiều.
Doanh Doanh khẽ nhíu mày, tên Lâm Bình Chi này muốn làm gì, “Chẳng hay Lâm đại ca có thể nói thêm một ít cho tiểu muội đây được rõ.” Lần đầu tiên Nhậm Doanh Doanh cảm thấy mình vẫn còn thua kém rất nhiều, nếu là Vô Ngân thúc thúc hoặc là Đông Phương thúc thúc ở chỗ này, nhất định có thể lập tức hiểu được ý tứ của Lâm Bình Chi.
“Ta là đang muốn mượn một vài người của Nhật Nguyệt thần giáo, trực tiếp dùng võ lực ngăn chặn những kẻ không biết xống chết kia xen vào việc của chúng ta.” Trên mặt Lâm Bình Chi hiện ra một ít lệ khí, xem ra gần đây những người đó là thật sự đã đem hắn chọc giận rồi.
“Vậy bọn ta có lợi ích gì.” Biết mình dùng những chiêu mưu kế khúc chiết không lợi hại bằng Lâm Bình Chi, nên Doanh Doanh thẳng thắn bỏ qua dự định nói chuyện quanh co mà trực tiếp đi vào trọng điểm. Cứ nói thẳng ra như vậy, hẳn là Lâm Bình Chi cũng không dám mạo hiểm đắc tội Nhật Nguyệt thần mà lừa dối nàng.
Lâm Bình Chi hiển nhiên không ngờ Doanh Doanh sẽ trực tiếp nói đến lợi ích nên có chút ngẫn người, hắn vốn cho rằng hai bên sẽ quanh co thăm dò điểm mấu chốt của nhau một chút rồi mới ra giá, dù thế nào đi nữa cũng phải nên có chút khách sáo, Doanh Doanh cư nhiên…
Lâm Bình Chi chẳng những không vì thái độ trực tiếp của Nhậm Doanh Doanh mà tỏ ra tức giận, trái lại càng thêm thưởng thức nàng. Một người có thể nhanh chóng nhận ra nhược điểm của mình, đồng thời có thể tận lực giải quyết nó, Nhậm Doanh Doanh thật sự là người khiến hắn có thể động tâm.
“Như vậy nếu ta ở rể Nhật Nguyệt thần giáo thì thế nào?” Lời nói của Lâm Bình Chi phảng phất như tiếng sấm ngang trởi khiến Nhậm Doanh Doanh giận tím mặt, tay nhỏ bé của nàng vỗ bàn “Ba” một tiếng, “Lâm chưởng môn, thỉnh người nói chuyện nghiêm chỉnh.” Lời nói vừa rồi của hắn đã sắp sỉ tính như trêu đùa nàng, nếu không phải bây giờ đang ở trên địa phận của Hoa Sơn, Nhậm Doanh Doanh hẳn là đã sớm gọi người đến thu thập cái tên đăng đồ tử này.
Lâm Bình Chi rất bình tĩnh nhấp một ngụm trà, giống như người vừa nói chuyện hoàn toàn không phải hắn, “Doanh Doanh, trước tiên muội nên bình tĩnh một chút rồi nghe ta nói hết có được không.” Làm một thợ săn, Lâm Bình Chi hoàn toàn đủ bình tĩnh và kiên trì, hắn luôn bảo đảm rằng tiểu hồ ly mà hắn muốn săn rốt cục phải sa vào lưới.
“Nói đi, nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời thuyết phục thì cứ chờ nhận lửa giận của Nhật Nguyệt thần giáo đi!” Nhậm Doanh Doanh cũng biết đại cục làm trọng, nhiệm vụ lần này rất trọng yếu, Đông Phương thúc thúc và Vô Ngân thúc thúc đem nhiệm vụ này giao cho nàng là đã tin tưởng năng lực của nàng, nàng nhất định không thể làm hỏng chuyện.
Lâm Bình Chi ôn nhu nhìn Nhậm Doanh Doanh cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh, sau đó lại xấu xa bỏ thêm một khối thuốc nổi, “Doanh Doanh, huynh thích muội.” Khiến Nhậm Doanh Doanh đang cố gắng hít sâu thoáng cái bị sặc.
“Khụ khụ, ngươi vừa nói cái gì? Lập lại lần nữa!” Nhất định là nàng nghe lầm, nàng và Lâm Bình Chi tính cả lần này cũng chỉ mới gặp mặt được ba lần, làm sao có thể yêu thích dễ dàng như vậy.“Nhậm Doanh Doanh, Lâm Bình Chi ta thích muội.” Lâm Bình Chi có chút đau đầu, trước đây tại sao không hề phát hiện Doanh Doanh có bản tính đà điểu chứ, nghe được chuyện không muốn nghe thì liền giả bộ thành cái gì cũng không nghe được, lại còn muốn đứng dậy đào tẩu nữa chứ.
“Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao, Lâm chưởng môn.” Nhậm Doanh Doanh cảm giác mình thật sự đang bị đùa bỡn, nàng tức giận đứng dậy truy hỏi Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi không chút nào bị cơn giận của Doanh Doanh làm chùn bước, “Đương nhiên là biết, ta thích muội, Nhậm Doanh Doanh.” Nói với ngữ khí khẳng định, cứ như bọn họ đang thật sự lưỡng tình tương duyệt.
Doanh Doanh bỗng nhiên cảm thấy cả người vô lực, nàng đến đây không phải để bàn về chuyện hợp tác hay sao, làm sao mà trọng điểm vấn đề lại đi đến chỗ này vậy, “Lâm chưởng môn, vô luận người nói thích ta là thật lòng hay giả dối, hiện nay ta thật sự không có cái loại tâm tình đàm luận những vấn đề này với Lâm chưởng môn. Trước tiên chúng ta có thể nói về chuyện hợp tác đã, được chứ?” Nhậm Doanh Doanh chỉ có thể chân thành mong rằng những câu nói mang sức công phá ngoài tưởng tượng của Lâm Bình Chi ngày hôm nay là do hắn nhất thời thần kinh thác loạn, chờ đến ngày mai hẳn là sẽ khôi phục bình thường.
Lâm Bình Chi cũng biết không thể ép Doanh Doanh quá chặt, gật đầu, “Chúng ta tiếp tục nói đại khái về kế hoạch tiếp theo đã.”
Đợi đến khi hai người đàm luận xong đã là thời gian ăn cơm trưa, Doanh Doanh cự tuyệt lời mời dùng cơm chung của Lâm Bình Chi mà quay về tiểu viện đã được bố trí trước.
Ở trong phòng ăn, Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang đang ngươi một ngụm ta một ngụm ngọt đến khiến người ta phát ngấy mà dùng bữa trưa, thấy Doanh Doanh còn sớm thể đã quay về thì rất là kỳ quái, “Doanh Doanh, các ngươi nói xong rồi?” Trước lúc đến Hoa Sơn, nàng đã cùng Doanh Doanh chuẩn bị kế hoạch, những việc cần bàn bạc với Lâm Bình Chi thật sự rất nhiều, thế nào vừa đến trưa đã quay về rồi.
Doanh Doanh nhớ tới câu nói vừa rồi trước khi ly khai của Lâm Bình Chi, “Ta chờ câu trả lời của muội” liền cảm thấy rất đau đầu, nàng khẽ ấn ấn huyệt thái dương, “Phi Yên, ngươi vào phòng với ta một chút đi.”
Thấy bộ dạng khác lạ của Doanh Doanh, Khúc Phi Yên hết sức lo lắng, nàng gật đầu trấn an Điền Bá Quang rồi liền nhanh chóng theo Doanh Doanh vào phòng, “Doanh Doanh, làm sao vậy, Lâm Bình Chi dám khó dễ ngươi?” Phản ứng đầu tiên của Khúc Phi Yên là nghĩ đến Lâm Bình Chi dám làm khó dễ Doanh Doanh, khí thế của nàng dâng trào đến mức chỉ cần Doanh Doanh gật đầu một cái, nàng sẽ lập tức mang theo đám đệ tử của Nhật Nguyệt thần giáo đi bắt tên Lâm Bình Chi kia tính sổ.
Doanh Doanh lắc đầu, “Vừa rồi hắn nói thích ta.” Doanh Doanh trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không rõ vì sao Lâm Bình Chi mới gặp nàng có ba lần liền nói thích nàng, còn nói đến kiên định như thế.
Khúc Phi Yên vốn đang tỏ ra lo lắng thoáng cái liền buông lỏng, tùy ý ngồi lên ghế, “Vậy thì có gì kỳ quái, ta đã sớm nhìn ra thái độ của tên Lâm Bình Chi kia đối với ngươi có chút kỳ lạ rồi, nguyên lai hắn thực sự tđã đông lòng a. Vậy Doanh Doanh, ngươi có thích hắn không?” Khúc Phi Yên tò mò mở to hai mắt, cố gắng dò thám tin tức của tỷ muội tốt.
Vốn Doanh Doanh nói chuyện này với Khúc Phi Yên là muốn nàng ta cho mình một chủ ý, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng chỉ sợ giang hồ chưa đủ loạn của Khúc Phi yên nàng đã thấy hối hận, “Ta không biết.”
“A!” Khúc Phi Yên kinh ngạc mở to hai mắt, “Chuyện đơn giản như vậy làm sao lại không biết! Khi Lâm Bình Chi tỏ tình với ngươi thì ngươi có thấy động lòng không?” Nghĩ đến ban đầu, lúc mình và Điền Bá Quang mới có cảm tình, trái tim của mình cũng thường xuyên không thể khống chế mà bang bang nhảy loạn, Khúc Phi Yên tỏ ra rất có kinh nghiệm hỏi Doanh Doanh.
Doanh Doanh xì một tiếng nở nụ cười, “Ta và Lâm Bình Chi tính cho hết cũng chỉ mới gặp mặt có ba lần, lần đầu tiên còn bị hắn mắng là ma nữ, đến bây giờ ngay cả bằng hữu bình thường cũng chưa phải, làm gì nghĩ được đến chuyện có thích hay không chứ.” Doanh Doanh nghĩ mãi cũng không hiểu, thật ra Lâm Bình chi thích nàng ở điểm nào? Nàng bây giờ sửa có kịp không?
Khúc Phi Yên phẩy phẩy ta tỏ vẻ ta đây rất có kinh nghiệm, “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, Lâm Bình Chi đối với ngươi không chừng là nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm.” nhìn thấy bộ dạng không tin của đối phương, nàng liền lôi kéo Doanh Doanh chạy ra khỏi phòng, “Không tin ngươi cứ đi hỏi Bá Quang xem, hắn cũng có thể xem như là một tay già đời trong chốn phong nguyệt, hắn khẳng định biết nam nhân đang nghỉ gì.” Khúc Phi Yên nhắc tới quá khứ của Điền Bá Quang chẳng những không có ghen tuông trái lại còn thấy rất đắc ý, nàng cảm thấy mình có thể khiến cho một hái hoa tặc quay đầu vào bờ như thế là vô cùng có bản lĩnh.
“Ngươi nói là Lâm Bình Chi đã tỏ tình, sau đó còn nói muốn ở rể Nhật Nguyệt thần giáo?” Với trực giác của một nam nhân, ngay từ lúc mới bắt đầu Điền Bá Quang đã thấy thái độ của Lâm Bình Chi đối Nhậm Doanh Doanh có chút khác lạ, Khúc Phi Yên sở dĩ nhận định Lâm Bình Chi thích Doanh Doanh cũng là do chịu ảnh hưởng của gã. Bây giờ nghe được Lâm Bình Chi đã thẳng thắng bày tỏ với Nhậm Doanh Doanh gã càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
“Doanh Doanh, ngươi nghĩ Lâm Bình Chi nếu không phải thật tâm thích ngươi thì tại sao phải tỏ tình với ngươi?” Điền Bá Quang biết nếu Nhậm Doanh Doanh nhận định Lâm Bình Chi đang trêu đùa nàng thì sẽ rất khó thay đổi suy nghĩ đó, chẳng bằng làm ngược lại khiến nàng phải tự phủ định.
Doanh Doanh nhăn mày suy nghĩ, “Chẳng lẽ là vì quyền thế của Nhật Nguyệt thần giáo?” Sau đó tự nàng lại lắc đầu phủ nhận, “Không có khả năng, bằng không ban đầu hắn cũng sẽ không vì giữ danh dự cho Nhạc Linh Sam mà cự tuyệt thú nàng.” Thế nhưng, như vậy hắn là vì cái gì nha?
————————
1/ Biệt lai vô dạng: Từ ngày tạm biệt không có gì xấu xảy ra. Một cách chào hỏi, ý nôm na từ lúc tạm biệt đến giờ vẫn khỏe chứ.
Hoàng cung đại nội không hổ là giới bị sâm nghiêm, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng bởi vì phải mang theo Đan Vô Ngân mà hành sự trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều. Hai người họ căn cứ theo sự suy đoán của Bình Nhất Chỉ mà đột nhập đến nơi chuyên lưu lại dược phương của thái y viện, trách nhiệm của Đan Vô Ngân là dùng tốc độ nhanh nhất phân loại và sao chép những dược phương cần thiết, sau đó Đông Phương Bất Bại sẽ mang theo hắn thần không biết quỷ không hay ly khai hoàng cung.
Không nói đến Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân cũng nhau thực hiện một màn đầu trộm đuôi cướp, chúng ta quay về với Nhậm Doanh Doanh vì nhận được lời mời đến Hoa sơn của Lâm Bình chi mà thực hiện chuyến đi ngoại giao đầu tiên của mình dưới thân phận Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo.
“Lâm chưởng môn, biệt lai vô dạng1.” Bởi vì đang dùng thân phận Thánh nữ của Nhật Nguyệt thần giáo đến bái phỏng phái Hoa Sơn, nên Doanh Doanh hoàn toàn che giấu những hoạt bát và non nớt trong dĩ vãng của mình, thay vào đó là bộ dáng cao quý lãnh diễm.
Lâm Bình Chi vẫn là lần đầu tiên thấy phương diện này của Nhậm Doanh Doanh, hắn khéo léo che giấu kinh diễm dưới đáy mắt, bình tĩnh nói với Nhậm Doanh Doanh nói, “Thánh cô đại giá quang lâm, khiến cho phái Hoa Sơn nhờ đó mà thêm vẻ vang sáng lạn, xin mời mọi người vào trong.” Sau đó đưa tay mời đoàn người của Nhậm Doanh Doanh vào phòng nghị sự của phái Hoa Sơn.
“Chẳng Lâm chưởng môn lần này gởi thư mời chúng ta đến đây là vì chuyện gì?” Doanh Doanh trực tiếp tiến nhập chủ đề, ở trong thư Lâm Bình Chi chỉ đã cường điệu nói rằng có chuyện rât trọng yếu muốn cùng Nhật Nguyệt thần giáo tiến hành trao đổi, cần Nhật Nguyệt thần giáo phái ra một người có đầy đủ thân phận đến đây tiến hành đàm phán, thế nhưng trước sau hắn vẫn không nói cụ thể vấn đề đó là gì.
“Lần này, ta vốn muốn bàn về một số chuyện nội bộ trong Ngũ Nhạc kiếm minh. Theo tình hình bây giờ, quản sự của các phái hầu hết đều là bậc trưởng bối tuổi tác đã có chút cao, những hậu bối như chúng ta hẳn là nên tiếp lấy… trọng trách thay bọn họ, cũng là để những trưởng bối đáng tôn kính đó có thời gian bảo dưỡng tuổi già. Có những việc không cần thiết, chúng ta cũng không nên làm phiền họ.” Lâm Bình Chi tựa hồ đang nhớ lại những phiền phức mà đám người kia đã gây ra cho hắn trong khoảng thời gian này, thế nên giọng điệu cũng đặc biệt băng lãnh.
“Ồ, như vậy, Lâm chưởng môn đự định sẽ làm thế nào?.” Trước khi khởi hành đến Hoa Sơn, Vô Ngân thúc thúc đã từng cố ý nói qua với nàng, Lâm Bình Chi trong một thời gian ngắn ngủi đã có thể hoàn toàn thích ứng thân phận chưởng môn phái Hoa Sơn và minh chủ Ngũ Nhạc kiếm minh, đồng dạng có thể xử lý mọi chuyện ngay ngắn sạch sẽ, khiến cho những môn phái lớn khác trong giang hồ cũng không thể chiếm nửa điểm tiện nghi nào trên tay hắn. Người như thế tuyệt đối là nhân tài tương lai khó lường, không thể bất cẩn khinh thường.
“Tại hạ và Nhật Nguyệt thần giáo hợp tác cũng không phải lần một lần hai, tại hạ so với Thánh cô may mắn lớn hơn vài tuổi, Thánh cô gọi Lâm đại ca là tốt rồi, không cần phải xa lạ như thế.” Lâm Bình Chi không trả lời câu hỏi của Nhậm Doanh Doanh, mà lại cùng nàng nói đến những việc không có quan hệ đến việc trọng yếu.
Doanh Doanh cũng không nóng lòng, cười nói, “Như vậy rất tốt, Lâm đại ca cũng gọi ta Doanh Doanh là được rồi.” Đối với những người có đủ khả năng được Vô Ngân thúc thúc cọi trọng, Nhậm Doanh Doanh trước giờ vẫn luôn có hảo cảm.
“Kỳ thực vấn đề những lão gia hỏa đó cũng rất dễ giải quyết, chỉ phải xem Doanh Doanh có đủ can đảm và quyết đoán hay không mà thôi.” Lâm Bình Chi đã sớm không thể chịu nổi mấy lão già cả ngày chỉ biết quơ tay múa chân kia, bất quá ngại vì chỉ với thế lực của phái Hoa Sơn thì không đủ để chống lại những môn phái khác nên trước giờ cứ phải nhịn xuống. Thậm chí ngay cả lần trước bị mấy người Tả Lãnh Thiền gài bẫy công khai như thế mà hắn cũng không trả đũa đươc, thế nhưng chỉ cần có sự giúp đỡ của Nhật Nguyệt thần giáo thì tất cả mọi thứ đều dễ dàng hơn nhiều.
Doanh Doanh khẽ nhíu mày, tên Lâm Bình Chi này muốn làm gì, “Chẳng hay Lâm đại ca có thể nói thêm một ít cho tiểu muội đây được rõ.” Lần đầu tiên Nhậm Doanh Doanh cảm thấy mình vẫn còn thua kém rất nhiều, nếu là Vô Ngân thúc thúc hoặc là Đông Phương thúc thúc ở chỗ này, nhất định có thể lập tức hiểu được ý tứ của Lâm Bình Chi.
“Ta là đang muốn mượn một vài người của Nhật Nguyệt thần giáo, trực tiếp dùng võ lực ngăn chặn những kẻ không biết xống chết kia xen vào việc của chúng ta.” Trên mặt Lâm Bình Chi hiện ra một ít lệ khí, xem ra gần đây những người đó là thật sự đã đem hắn chọc giận rồi.
“Vậy bọn ta có lợi ích gì.” Biết mình dùng những chiêu mưu kế khúc chiết không lợi hại bằng Lâm Bình Chi, nên Doanh Doanh thẳng thắn bỏ qua dự định nói chuyện quanh co mà trực tiếp đi vào trọng điểm. Cứ nói thẳng ra như vậy, hẳn là Lâm Bình Chi cũng không dám mạo hiểm đắc tội Nhật Nguyệt thần mà lừa dối nàng.
Lâm Bình Chi hiển nhiên không ngờ Doanh Doanh sẽ trực tiếp nói đến lợi ích nên có chút ngẫn người, hắn vốn cho rằng hai bên sẽ quanh co thăm dò điểm mấu chốt của nhau một chút rồi mới ra giá, dù thế nào đi nữa cũng phải nên có chút khách sáo, Doanh Doanh cư nhiên…
Lâm Bình Chi chẳng những không vì thái độ trực tiếp của Nhậm Doanh Doanh mà tỏ ra tức giận, trái lại càng thêm thưởng thức nàng. Một người có thể nhanh chóng nhận ra nhược điểm của mình, đồng thời có thể tận lực giải quyết nó, Nhậm Doanh Doanh thật sự là người khiến hắn có thể động tâm.
“Như vậy nếu ta ở rể Nhật Nguyệt thần giáo thì thế nào?” Lời nói của Lâm Bình Chi phảng phất như tiếng sấm ngang trởi khiến Nhậm Doanh Doanh giận tím mặt, tay nhỏ bé của nàng vỗ bàn “Ba” một tiếng, “Lâm chưởng môn, thỉnh người nói chuyện nghiêm chỉnh.” Lời nói vừa rồi của hắn đã sắp sỉ tính như trêu đùa nàng, nếu không phải bây giờ đang ở trên địa phận của Hoa Sơn, Nhậm Doanh Doanh hẳn là đã sớm gọi người đến thu thập cái tên đăng đồ tử này.
Lâm Bình Chi rất bình tĩnh nhấp một ngụm trà, giống như người vừa nói chuyện hoàn toàn không phải hắn, “Doanh Doanh, trước tiên muội nên bình tĩnh một chút rồi nghe ta nói hết có được không.” Làm một thợ săn, Lâm Bình Chi hoàn toàn đủ bình tĩnh và kiên trì, hắn luôn bảo đảm rằng tiểu hồ ly mà hắn muốn săn rốt cục phải sa vào lưới.
“Nói đi, nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời thuyết phục thì cứ chờ nhận lửa giận của Nhật Nguyệt thần giáo đi!” Nhậm Doanh Doanh cũng biết đại cục làm trọng, nhiệm vụ lần này rất trọng yếu, Đông Phương thúc thúc và Vô Ngân thúc thúc đem nhiệm vụ này giao cho nàng là đã tin tưởng năng lực của nàng, nàng nhất định không thể làm hỏng chuyện.
Lâm Bình Chi ôn nhu nhìn Nhậm Doanh Doanh cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh, sau đó lại xấu xa bỏ thêm một khối thuốc nổi, “Doanh Doanh, huynh thích muội.” Khiến Nhậm Doanh Doanh đang cố gắng hít sâu thoáng cái bị sặc.
“Khụ khụ, ngươi vừa nói cái gì? Lập lại lần nữa!” Nhất định là nàng nghe lầm, nàng và Lâm Bình Chi tính cả lần này cũng chỉ mới gặp mặt được ba lần, làm sao có thể yêu thích dễ dàng như vậy.“Nhậm Doanh Doanh, Lâm Bình Chi ta thích muội.” Lâm Bình Chi có chút đau đầu, trước đây tại sao không hề phát hiện Doanh Doanh có bản tính đà điểu chứ, nghe được chuyện không muốn nghe thì liền giả bộ thành cái gì cũng không nghe được, lại còn muốn đứng dậy đào tẩu nữa chứ.
“Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao, Lâm chưởng môn.” Nhậm Doanh Doanh cảm giác mình thật sự đang bị đùa bỡn, nàng tức giận đứng dậy truy hỏi Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi không chút nào bị cơn giận của Doanh Doanh làm chùn bước, “Đương nhiên là biết, ta thích muội, Nhậm Doanh Doanh.” Nói với ngữ khí khẳng định, cứ như bọn họ đang thật sự lưỡng tình tương duyệt.
Doanh Doanh bỗng nhiên cảm thấy cả người vô lực, nàng đến đây không phải để bàn về chuyện hợp tác hay sao, làm sao mà trọng điểm vấn đề lại đi đến chỗ này vậy, “Lâm chưởng môn, vô luận người nói thích ta là thật lòng hay giả dối, hiện nay ta thật sự không có cái loại tâm tình đàm luận những vấn đề này với Lâm chưởng môn. Trước tiên chúng ta có thể nói về chuyện hợp tác đã, được chứ?” Nhậm Doanh Doanh chỉ có thể chân thành mong rằng những câu nói mang sức công phá ngoài tưởng tượng của Lâm Bình Chi ngày hôm nay là do hắn nhất thời thần kinh thác loạn, chờ đến ngày mai hẳn là sẽ khôi phục bình thường.
Lâm Bình Chi cũng biết không thể ép Doanh Doanh quá chặt, gật đầu, “Chúng ta tiếp tục nói đại khái về kế hoạch tiếp theo đã.”
Đợi đến khi hai người đàm luận xong đã là thời gian ăn cơm trưa, Doanh Doanh cự tuyệt lời mời dùng cơm chung của Lâm Bình Chi mà quay về tiểu viện đã được bố trí trước.
Ở trong phòng ăn, Khúc Phi Yên và Điền Bá Quang đang ngươi một ngụm ta một ngụm ngọt đến khiến người ta phát ngấy mà dùng bữa trưa, thấy Doanh Doanh còn sớm thể đã quay về thì rất là kỳ quái, “Doanh Doanh, các ngươi nói xong rồi?” Trước lúc đến Hoa Sơn, nàng đã cùng Doanh Doanh chuẩn bị kế hoạch, những việc cần bàn bạc với Lâm Bình Chi thật sự rất nhiều, thế nào vừa đến trưa đã quay về rồi.
Doanh Doanh nhớ tới câu nói vừa rồi trước khi ly khai của Lâm Bình Chi, “Ta chờ câu trả lời của muội” liền cảm thấy rất đau đầu, nàng khẽ ấn ấn huyệt thái dương, “Phi Yên, ngươi vào phòng với ta một chút đi.”
Thấy bộ dạng khác lạ của Doanh Doanh, Khúc Phi Yên hết sức lo lắng, nàng gật đầu trấn an Điền Bá Quang rồi liền nhanh chóng theo Doanh Doanh vào phòng, “Doanh Doanh, làm sao vậy, Lâm Bình Chi dám khó dễ ngươi?” Phản ứng đầu tiên của Khúc Phi Yên là nghĩ đến Lâm Bình Chi dám làm khó dễ Doanh Doanh, khí thế của nàng dâng trào đến mức chỉ cần Doanh Doanh gật đầu một cái, nàng sẽ lập tức mang theo đám đệ tử của Nhật Nguyệt thần giáo đi bắt tên Lâm Bình Chi kia tính sổ.
Doanh Doanh lắc đầu, “Vừa rồi hắn nói thích ta.” Doanh Doanh trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không rõ vì sao Lâm Bình Chi mới gặp nàng có ba lần liền nói thích nàng, còn nói đến kiên định như thế.
Khúc Phi Yên vốn đang tỏ ra lo lắng thoáng cái liền buông lỏng, tùy ý ngồi lên ghế, “Vậy thì có gì kỳ quái, ta đã sớm nhìn ra thái độ của tên Lâm Bình Chi kia đối với ngươi có chút kỳ lạ rồi, nguyên lai hắn thực sự tđã đông lòng a. Vậy Doanh Doanh, ngươi có thích hắn không?” Khúc Phi Yên tò mò mở to hai mắt, cố gắng dò thám tin tức của tỷ muội tốt.
Vốn Doanh Doanh nói chuyện này với Khúc Phi Yên là muốn nàng ta cho mình một chủ ý, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng chỉ sợ giang hồ chưa đủ loạn của Khúc Phi yên nàng đã thấy hối hận, “Ta không biết.”
“A!” Khúc Phi Yên kinh ngạc mở to hai mắt, “Chuyện đơn giản như vậy làm sao lại không biết! Khi Lâm Bình Chi tỏ tình với ngươi thì ngươi có thấy động lòng không?” Nghĩ đến ban đầu, lúc mình và Điền Bá Quang mới có cảm tình, trái tim của mình cũng thường xuyên không thể khống chế mà bang bang nhảy loạn, Khúc Phi Yên tỏ ra rất có kinh nghiệm hỏi Doanh Doanh.
Doanh Doanh xì một tiếng nở nụ cười, “Ta và Lâm Bình Chi tính cho hết cũng chỉ mới gặp mặt có ba lần, lần đầu tiên còn bị hắn mắng là ma nữ, đến bây giờ ngay cả bằng hữu bình thường cũng chưa phải, làm gì nghĩ được đến chuyện có thích hay không chứ.” Doanh Doanh nghĩ mãi cũng không hiểu, thật ra Lâm Bình chi thích nàng ở điểm nào? Nàng bây giờ sửa có kịp không?
Khúc Phi Yên phẩy phẩy ta tỏ vẻ ta đây rất có kinh nghiệm, “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, Lâm Bình Chi đối với ngươi không chừng là nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm.” nhìn thấy bộ dạng không tin của đối phương, nàng liền lôi kéo Doanh Doanh chạy ra khỏi phòng, “Không tin ngươi cứ đi hỏi Bá Quang xem, hắn cũng có thể xem như là một tay già đời trong chốn phong nguyệt, hắn khẳng định biết nam nhân đang nghỉ gì.” Khúc Phi Yên nhắc tới quá khứ của Điền Bá Quang chẳng những không có ghen tuông trái lại còn thấy rất đắc ý, nàng cảm thấy mình có thể khiến cho một hái hoa tặc quay đầu vào bờ như thế là vô cùng có bản lĩnh.
“Ngươi nói là Lâm Bình Chi đã tỏ tình, sau đó còn nói muốn ở rể Nhật Nguyệt thần giáo?” Với trực giác của một nam nhân, ngay từ lúc mới bắt đầu Điền Bá Quang đã thấy thái độ của Lâm Bình Chi đối Nhậm Doanh Doanh có chút khác lạ, Khúc Phi Yên sở dĩ nhận định Lâm Bình Chi thích Doanh Doanh cũng là do chịu ảnh hưởng của gã. Bây giờ nghe được Lâm Bình Chi đã thẳng thắng bày tỏ với Nhậm Doanh Doanh gã càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
“Doanh Doanh, ngươi nghĩ Lâm Bình Chi nếu không phải thật tâm thích ngươi thì tại sao phải tỏ tình với ngươi?” Điền Bá Quang biết nếu Nhậm Doanh Doanh nhận định Lâm Bình Chi đang trêu đùa nàng thì sẽ rất khó thay đổi suy nghĩ đó, chẳng bằng làm ngược lại khiến nàng phải tự phủ định.
Doanh Doanh nhăn mày suy nghĩ, “Chẳng lẽ là vì quyền thế của Nhật Nguyệt thần giáo?” Sau đó tự nàng lại lắc đầu phủ nhận, “Không có khả năng, bằng không ban đầu hắn cũng sẽ không vì giữ danh dự cho Nhạc Linh Sam mà cự tuyệt thú nàng.” Thế nhưng, như vậy hắn là vì cái gì nha?
————————
1/ Biệt lai vô dạng: Từ ngày tạm biệt không có gì xấu xảy ra. Một cách chào hỏi, ý nôm na từ lúc tạm biệt đến giờ vẫn khỏe chứ.
/71
|