Lỗ tai tai của Đông Phương Bất Bại vốn đã ửng đỏ do sự than cận của Đan Vô Ngân, lại bởi vì lời nói đùa bỡn và hành động ám muội của hắn mà “phừng” một cái biến thành một quả cà chua.
“Tử Khiêm… Ngươi…” Ngay cả nói cũng đã không nên lời nữa.
“Ta ở đây, gọi ta làm gì?” Đan Vô Ngân cảm giác được mình càng đùa càng ác liệt, thế nhưng không có biện pháp, nhìn Đông Phương đại giáo chủ thường ngày uy phong lẫm lẫm lại lộ ra bộ dáng bị khi dễ này, thật là… Hài lòng nha!
Thấy Đan Vô Ngân đùa giỡn ác liệt, Đông Phương Bất Bại cắn răng một cái, hai tay ôm lấy cổ Đan Vô Ngân mạnh tay kéo xuống.
“Tử Khiêm, ngươi ta không phải chỉ muốn báo thù sao? Ngươi nhường ta một lần có được hay không?” Nói xong liền hơi nâng người dậy hung hăng cắn một phát lên cổ của Đan Vô Ngân, sau khi căn xong Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu thỏa mãn nhìn biểu tình đờ đẫn của Đan Vô Ngân và dấu răng tiên diễm tươi mới trên cần cổ hắn. Hừ! con cọp không phát uy thì ngươi cho ta là mèo bệnh!
Đan Vô Ngân nhìn Đông Phương Bất Bại đương dương đắc chí ngồi trở lại trước kính trang điểm không khỏi vuốt cái cổ còn đang đau nhức của bản thân cười khổ, a, chọc giận Đông Phương mất rồi!
Đông Phương Bất Bại tâm tình rất tốt cầm cây lược gỗ chải nhẹ mái tóc dài của mình, ánh mắt có chút tinh quái như con mèo trộm được cá liên tục liếc về phía Đan Vô Ngân. Chỉ thấy Đan Vô Ngân từ phía sau chăm chú ngắm nhìn, đôi mắt của hắn dán chặt lên mái tóc dài buông xõa mềm mại như nước của y. Thấy kẻ thích gây sự kia đang chậm rãi tiến gần, Đông Phương Bất Bại có chút bối rối, “Làm sao đây, hình như lỗ tai lại đỏ mất rồi, nhỡ hắn trêu chọc mình nữa thì phải làm thế nào a!”. Trong lúc tâm trạng của y còn đang không biết nên xoắn xuýt hay nên mong đợi thì cái người gây sự đó đã đứng sau lưng y.
Đan Vô Ngân tiếp nhận lược gỗ trong tay Đông Phương Bất Bại, một chút lại một chút kiên nhẫn vi Đông Phương Bất Bại chải đầu. Nhìn chất tóc mềm mại như tơ lụa trong tay mình Đan Vô Ngân có chút say mê, các cô gái ở thời đại của hắn thật biết cách hành hạ mái tóc, cả đám phụ nữ không uốn thì cắt, không nhuộm thì duỗi, mặc dù cũng có những người để tóc dài nhưng mái tóc hoàn toàn tự nhiên, nhẹ nhàng thế này vẫn là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc. Sau khi chải xong, hắn nhẹ nhàng ấn môi mình lên một lọn tóc, hành động đó thành công khiến quả cà chua Đông Phương lần nữa xuất hiện, chỉ là lần này có xu hướng còn đỏ hơn trước nha.
Đan Vô Ngân liếc ngang qua bàn trang điểm, hắn định tìm một cái phát quan giúp Đông Phương búi tóc, thế nhưng hắn chợt nhìn thấy trong một cái hộp ở góc bàn có một cái trâm cài tóc đơn giản của nữ. Chiếc trâm đó cũng không có gì đặc biêt, nó có hình chim phượng, đuôi phượng bung dài đính theo vài cái dãy tơ vàng, cuối mỗi đoạn tơ vàng là một viên trân châu tròn trĩnh và một cái chuông vàng bé xíu, hẳn là để nữ tử cài trâm mỗi khi chuyển động có thể phát ra âm thanh vui tai. Đan Vô Ngân chợt nhớ đến Đông Phương nhà hắn hình như thích y trang của nữ nhân, trong lòng khẽ động.
Cầm lấy cái trâm cài tóc đơn giản mà xinh đẹp kia, Đan Vô Ngân đối Đông Phương Bất Bại nói, “Đông Phương, đêm nay ngươi mặc y phục nữ nhân cho ta xem có được hay không? Ta giúp ngươi trang điểm”
Đông Phương Bất Bại nguyên bản đang xấu hổ hưởng thụ sự ôn nhu của Đan Vô Ngân, vừa nghe lời này cả người có chút chấn động, “Nhưng… Sẽ rất xấu.” Y đã từng ở lúc không có người len lén mặc thử trang phục nữ, thế nhưng nhìn như thế nào đi nữa cũng là rất kệch cỡm, dù y đã rất cố gắng trang điểm thủy chung cũng không thể sánh bằng nữ tử chân chính.
“Sẽ không, Đông Phương của ta là đẹp nhất.” Đan Vô Ngân xoa dịu Đông Phương Bất Bại sau đó dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn.
Vô pháp cự tuyệt yêu cầu của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại có chút thấp thỏm lại có chút mong đợi gật đầu.
====================
Buổi tối rất nhanh thì tới, Đông Phương Bất Bại cắn môi nhìn Đan Vô Ngân cầm thật nhiều thứ yên chi thủy phấn dùng để hóa trang cho mình.
Lúc xế chiều, Đan Vô Ngân đã đặc biệt rời khỏi Hắc Mộc Nhai xuống trấn nhỏ dưới núi, hắn đến cửa tiệm son phấn cán quét tất cả son phấn và đồ dùng trang điểm, lại đến tiệm y phục tốt nhất lựa chọn quần áo nữ thích hợp cho Đông Phương Bất Bại. Suốt cả quá trình hắn hoàn toàn không thèm để ý biểu tình thất thố của lão bản và khách nhân trong tiệm, lão bản nương của tiệm son phấn còn đặc biệt tặng hắn thêm một hộp hương cao vì “Cô nương nào lấy được phu quân như ngươi thật là có phúc a, mấy nam nhân kia chẳng đời nào biết giúp vợ đi mua y trang đâu”.
Cố gắng nhớ lại hình tượng nữ tử cổ trang đã từng nhìn thấy trên phim truyền hình, lại nghĩ đến đường nét khuôn mặt có chút phong vị nam nhân vuông vắn của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân cẩn thận đem hai lọn tóc thả rơi che bớt góc cạnh nơi khuôn hàm khiến cho gương mặt của y nhìn qua có chút tiêm gầy, phần tóc còn lại thì dùng trâm phượng cuốn lên búi nhẹ thành hình xoắn ốc phía sau đầu. Hắn lại lấy ra hộp son giúp Đông Phương tô môi, điểm má; gương mặt anh khí ngời ngời bỗng dưng lại trở nên có phần nhu mị ( mềm mại, xinh đẹp).
Sau đó là vẽ lông mày, điểm chu sa. Đan Vô Ngân`khi cầm bút vẽ thì không làm giống như cách trang điểm của thời đại này, hắn dùng chì nhạt nhẹ nhàng tô theo lông mày có sẵn, sau đó lại dùng tạm bàn chải đánh răng sạch chải lên lông mày để tạo đường nét nhẹ nhàng. Hắn cũng dùng thứ bột vẽ mày đó hòa thêm chút thuốc mỡ cho sánh lại, dùng một cây bút viết tiểu tự viền mi mắt, sau đó tiếp tục dùng bàn chải sạch vừa rồi chuốt từng sợi lông mi. Vết chu sa nơi giữa trán được hắn họa thành một đóa thủy tiên, trong mắt hắn Đông Phương vẻ đẹp của Đông Phương Bất Bại chỉ có loài hoa tuyệt mỹ cao ngạo ấy mới có thể so sánh.
Sau khi trang điểm xong, vì muốn có ấn tượng đầu tiên hoàn mỹ nhất, Đan Vô Ngân vẫn chưa vội chiêm ngưỡng thành phẩm của mình mà là nhanh chóng giục Đông Phương đi thay quần áo. Hắn thật nóng lòng muốn biết khi nhìn thấy người trong lòng mang bộ dáng nữ nhân thì sẽ có bao nhiêu tình thú.
Đợi đến khi Đông Phương thay xong bộ xiêm y màu vàng nhạt, ngượng ngùng từ sau bình phong bước ra, Đan Vô Ngân lập tức ngẩn người.
Tuy nói diện mạo là do Đan Vô Ngân tự tay trang điểm, y phục cũng là do Đan Vô Ngân đích thân lựa chọn, thế nhưng hắn chưa bao giờ cho là Đông Phương lại phù hợp tạo hình này đến thế. Răng trắng môi hồng, xiêm y phơ phất, mặt dù cũng có mấy phần do “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” nhưng không thể phủ nhận Đông Phương Bất Bại trong tạo hình này tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng cái khí thế của thượng vị giả* cố hữu trên thân của y cùng với dáng người dong dỏng, dung mạo hiên ngang lại khiến cho y phảng phất có cảm giác thiên chi kiều nữ, tuyệt thế phương hoa**.
“Tử Khiêm… Bộ dáng của ta có đẹp?” Đông Phương Bất Bại lên tiếng dò hỏi, gương mặt vì ngượng ngùng có hơi ửng đỏ, Đan Vô Ngân càng nhìn càng thấy mình quá may mắt vì chọn được ái nhân vô cùng hoàn mỹ. Ngươi xem, ngươi xem, Đông Phương nhà ta muốn phóng khoáng có phóng khoáng, muốn mị hoặc có mị hoặc, muốn ngây thơ cũng có thể ngây thơ đến khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo nha.
Đông Phương Bất Bại nhìn biểu hiện của Đan Vô Ngân cũng đã đoán được mình hóa trang nhất định không xấu, thế nhưng trong lòng y cũng có đôi chút bất an. Mình dù sao cũng là nam nhân, mặc y trang phụ nữ tuy rằng không quá tệ nhưng hẳn là cũng không xuất sắc, biểu hiện của Tử Khiêm thế này hẳn là… hài lòng đi!
Đan Vô Ngân sau khi phục hồi tinh thần lại cũng không nói gì, hắn chỉ đơn giản cầm tay Đông Phương Bất Bại lôi kéo đến trước gương.
Đông Phương Bất Bại lấy hết dũng khí nhìn vào trong gương, sau khi nhìn thấy bộ dạng của mình, cả bản thân y cũng có chút ngây ngốc. Nữ tử trong gương không giống những cô gái bình thường ôn nhu uyển ước***, cách trang điểm cũng không nùng trang diễm mạt**** như hắn thường thấy, nữ tử này nhìn qua thoải mái sạch sẽ, gương mặt trang điểm như có như không vẻ đẹp cứ như đến từ sâu trong cốt cách. Trước giờ Đông Phương Bất Bại dù thích nhưng cũng không dám ăn vận như nữ nhân chủ yếu bởi vì vẻ ngoài của y hoàn toàn không thích hợp với cách hóa trang thường dùng ở thế giới này, mỗi khi Đông Phương Bất Bại cố ý hóa trang theo lối tiên diễm cũng đều cảm thấy chính mình thô lỗ tục tằng, điều này làm y vô cùng phiền muộn. Mà nay, Đan Vô Ngân lại dùng ánh mắt của hiện đại trang điểm cho y, cái khí chất tự do tự tại cùng vẻ đẹp tự nhiên khoáng đạt này hiển nhiên làm y hài lòng vô cùng.
Nhìn thấy giấc mộng bấy lâu nay tưởng chừng vô vọng lại được ái nhân trợ giúp hoàn thành, cái mũi của Đông Phương Bất Bại không nhịn được có chút chua.
Đan Vô Ngân cúi đầu nhìn Đông Phương Bất Bại bởi vì mặc nữ trang hình như lại khiến tâm tình của y cũng trở nên giống như một thiếu nữ thích khóc, hắn chỉ đành mỉm cười sủng nịch, thế nhưng dù có sủng đến thế nào đi nữa hắn cũng không thể quên mục đích chính của đêm nay.
“Phu nhân, đêm nay ngươi đã đáp ứng đem thù lao trả cho vi phu, đúng không?”
Bởi vì tâm trạng thật tốt mà Đông Phương Bất Bại khó có một lần phóng khoáng dung túng ý xấu của Đan Vô Ngân, “Hảo…” Tuy rằng thanh âm nhỏ đến mức Đan Vô Ngân hầu như nghe không rõ.
Nửa ôm nữa kéo Đông Phương Bất Bại đến trên giường, tay của Đan Vô Ngân chậm chạp vuốt ve gương mặt của y, đôi môi, cái mũi, gò má, lông mày đêu chạm qua một lượt; không chỉ dừng lại ở đó, bàn tay xấu xa ấy còn nhẹ nhàng dò xét tiến lên phía đỉn đầu của Đông Phương Bất Bại rút xuống cây trâm cái tóc. Mái tóc đen dài như thác nước lập tức rũ xuống, Đông Phương Bất Bại cũng không ngờ Đan Vô Ngân lại hấp tấp như vậy, nhất thời kinh ngạc “A” lên một tiếng.
Bàn tay khéo léo giải khai vạt áo của Đông Phương Bất Bại vạt, cái miệng của hắn cũng không nhàn rỗi, “Đông Phương, ngươi biết không? Có người nói, nam nhân mua quần áo cho ái nhân chính là vì có thể đích thân thủ cởi nó.”
Đông Phương Bất Bại vừa nghe, cả người đều biến thành đó như tôm luộc, Tử Khiêm này, thế nào có thể không đứng đắn như thế…
Một đêm không ngủ.
==================================
Lúc ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào trong phòng, Đan Vô Ngân vẻ mặt thoả mãn mở mắt, nhìn Đông Phương Bất Bại ngoan ngoãn vùi ở trong lồng ngực mình, khóe miệng hắn bất giác mỉm cười hạnh phúc
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hơi mệt mỏi của Đông Phương Bất Bại, từ cái trán, mũi, môi đỏ mọng một đường xuống phía dưới, lại trở về khuôn ngực tối qua hắn đã nhiều lần chà đạp.
Nhẹ nhàng mà chạm đến điểm hồng hồng nhẹ nhàng khảy niết, suy nghĩ xấu xa chợt nỗi lên khiến hắn mạnh tay bấm xuống
“A… Tử Khiêm, không nên… Ta mệt mỏi quá!” Đông Phương Bất Bại còn chưa thanh tỉnh theo bản năng nỉ non.
—————
* thượng vị giả: người ở vị trí cao
** Thiện chi kiều nữ: Con gái cưng của trời, thường dùng với nghĩa những người có số phận may mắn, đôi khi dùng sát nghĩa hơn là cô gái thuộc dòng dõi quý tộc.
Tuyệt đại phương hoa: Phong hoa tuyệt đại, cái này thường không chỉ riêng về sắc đẹp mà chỉ về tổng thể khí chất của một con người.
*** Ôn nhu uyển ước: dịu dàng, kín đáo, hàm súc
*** Nùng trang diễm mạt: phấn son lòe loẹt
“Tử Khiêm… Ngươi…” Ngay cả nói cũng đã không nên lời nữa.
“Ta ở đây, gọi ta làm gì?” Đan Vô Ngân cảm giác được mình càng đùa càng ác liệt, thế nhưng không có biện pháp, nhìn Đông Phương đại giáo chủ thường ngày uy phong lẫm lẫm lại lộ ra bộ dáng bị khi dễ này, thật là… Hài lòng nha!
Thấy Đan Vô Ngân đùa giỡn ác liệt, Đông Phương Bất Bại cắn răng một cái, hai tay ôm lấy cổ Đan Vô Ngân mạnh tay kéo xuống.
“Tử Khiêm, ngươi ta không phải chỉ muốn báo thù sao? Ngươi nhường ta một lần có được hay không?” Nói xong liền hơi nâng người dậy hung hăng cắn một phát lên cổ của Đan Vô Ngân, sau khi căn xong Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu thỏa mãn nhìn biểu tình đờ đẫn của Đan Vô Ngân và dấu răng tiên diễm tươi mới trên cần cổ hắn. Hừ! con cọp không phát uy thì ngươi cho ta là mèo bệnh!
Đan Vô Ngân nhìn Đông Phương Bất Bại đương dương đắc chí ngồi trở lại trước kính trang điểm không khỏi vuốt cái cổ còn đang đau nhức của bản thân cười khổ, a, chọc giận Đông Phương mất rồi!
Đông Phương Bất Bại tâm tình rất tốt cầm cây lược gỗ chải nhẹ mái tóc dài của mình, ánh mắt có chút tinh quái như con mèo trộm được cá liên tục liếc về phía Đan Vô Ngân. Chỉ thấy Đan Vô Ngân từ phía sau chăm chú ngắm nhìn, đôi mắt của hắn dán chặt lên mái tóc dài buông xõa mềm mại như nước của y. Thấy kẻ thích gây sự kia đang chậm rãi tiến gần, Đông Phương Bất Bại có chút bối rối, “Làm sao đây, hình như lỗ tai lại đỏ mất rồi, nhỡ hắn trêu chọc mình nữa thì phải làm thế nào a!”. Trong lúc tâm trạng của y còn đang không biết nên xoắn xuýt hay nên mong đợi thì cái người gây sự đó đã đứng sau lưng y.
Đan Vô Ngân tiếp nhận lược gỗ trong tay Đông Phương Bất Bại, một chút lại một chút kiên nhẫn vi Đông Phương Bất Bại chải đầu. Nhìn chất tóc mềm mại như tơ lụa trong tay mình Đan Vô Ngân có chút say mê, các cô gái ở thời đại của hắn thật biết cách hành hạ mái tóc, cả đám phụ nữ không uốn thì cắt, không nhuộm thì duỗi, mặc dù cũng có những người để tóc dài nhưng mái tóc hoàn toàn tự nhiên, nhẹ nhàng thế này vẫn là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc. Sau khi chải xong, hắn nhẹ nhàng ấn môi mình lên một lọn tóc, hành động đó thành công khiến quả cà chua Đông Phương lần nữa xuất hiện, chỉ là lần này có xu hướng còn đỏ hơn trước nha.
Đan Vô Ngân liếc ngang qua bàn trang điểm, hắn định tìm một cái phát quan giúp Đông Phương búi tóc, thế nhưng hắn chợt nhìn thấy trong một cái hộp ở góc bàn có một cái trâm cài tóc đơn giản của nữ. Chiếc trâm đó cũng không có gì đặc biêt, nó có hình chim phượng, đuôi phượng bung dài đính theo vài cái dãy tơ vàng, cuối mỗi đoạn tơ vàng là một viên trân châu tròn trĩnh và một cái chuông vàng bé xíu, hẳn là để nữ tử cài trâm mỗi khi chuyển động có thể phát ra âm thanh vui tai. Đan Vô Ngân chợt nhớ đến Đông Phương nhà hắn hình như thích y trang của nữ nhân, trong lòng khẽ động.
Cầm lấy cái trâm cài tóc đơn giản mà xinh đẹp kia, Đan Vô Ngân đối Đông Phương Bất Bại nói, “Đông Phương, đêm nay ngươi mặc y phục nữ nhân cho ta xem có được hay không? Ta giúp ngươi trang điểm”
Đông Phương Bất Bại nguyên bản đang xấu hổ hưởng thụ sự ôn nhu của Đan Vô Ngân, vừa nghe lời này cả người có chút chấn động, “Nhưng… Sẽ rất xấu.” Y đã từng ở lúc không có người len lén mặc thử trang phục nữ, thế nhưng nhìn như thế nào đi nữa cũng là rất kệch cỡm, dù y đã rất cố gắng trang điểm thủy chung cũng không thể sánh bằng nữ tử chân chính.
“Sẽ không, Đông Phương của ta là đẹp nhất.” Đan Vô Ngân xoa dịu Đông Phương Bất Bại sau đó dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn.
Vô pháp cự tuyệt yêu cầu của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại có chút thấp thỏm lại có chút mong đợi gật đầu.
====================
Buổi tối rất nhanh thì tới, Đông Phương Bất Bại cắn môi nhìn Đan Vô Ngân cầm thật nhiều thứ yên chi thủy phấn dùng để hóa trang cho mình.
Lúc xế chiều, Đan Vô Ngân đã đặc biệt rời khỏi Hắc Mộc Nhai xuống trấn nhỏ dưới núi, hắn đến cửa tiệm son phấn cán quét tất cả son phấn và đồ dùng trang điểm, lại đến tiệm y phục tốt nhất lựa chọn quần áo nữ thích hợp cho Đông Phương Bất Bại. Suốt cả quá trình hắn hoàn toàn không thèm để ý biểu tình thất thố của lão bản và khách nhân trong tiệm, lão bản nương của tiệm son phấn còn đặc biệt tặng hắn thêm một hộp hương cao vì “Cô nương nào lấy được phu quân như ngươi thật là có phúc a, mấy nam nhân kia chẳng đời nào biết giúp vợ đi mua y trang đâu”.
Cố gắng nhớ lại hình tượng nữ tử cổ trang đã từng nhìn thấy trên phim truyền hình, lại nghĩ đến đường nét khuôn mặt có chút phong vị nam nhân vuông vắn của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân cẩn thận đem hai lọn tóc thả rơi che bớt góc cạnh nơi khuôn hàm khiến cho gương mặt của y nhìn qua có chút tiêm gầy, phần tóc còn lại thì dùng trâm phượng cuốn lên búi nhẹ thành hình xoắn ốc phía sau đầu. Hắn lại lấy ra hộp son giúp Đông Phương tô môi, điểm má; gương mặt anh khí ngời ngời bỗng dưng lại trở nên có phần nhu mị ( mềm mại, xinh đẹp).
Sau đó là vẽ lông mày, điểm chu sa. Đan Vô Ngân`khi cầm bút vẽ thì không làm giống như cách trang điểm của thời đại này, hắn dùng chì nhạt nhẹ nhàng tô theo lông mày có sẵn, sau đó lại dùng tạm bàn chải đánh răng sạch chải lên lông mày để tạo đường nét nhẹ nhàng. Hắn cũng dùng thứ bột vẽ mày đó hòa thêm chút thuốc mỡ cho sánh lại, dùng một cây bút viết tiểu tự viền mi mắt, sau đó tiếp tục dùng bàn chải sạch vừa rồi chuốt từng sợi lông mi. Vết chu sa nơi giữa trán được hắn họa thành một đóa thủy tiên, trong mắt hắn Đông Phương vẻ đẹp của Đông Phương Bất Bại chỉ có loài hoa tuyệt mỹ cao ngạo ấy mới có thể so sánh.
Sau khi trang điểm xong, vì muốn có ấn tượng đầu tiên hoàn mỹ nhất, Đan Vô Ngân vẫn chưa vội chiêm ngưỡng thành phẩm của mình mà là nhanh chóng giục Đông Phương đi thay quần áo. Hắn thật nóng lòng muốn biết khi nhìn thấy người trong lòng mang bộ dáng nữ nhân thì sẽ có bao nhiêu tình thú.
Đợi đến khi Đông Phương thay xong bộ xiêm y màu vàng nhạt, ngượng ngùng từ sau bình phong bước ra, Đan Vô Ngân lập tức ngẩn người.
Tuy nói diện mạo là do Đan Vô Ngân tự tay trang điểm, y phục cũng là do Đan Vô Ngân đích thân lựa chọn, thế nhưng hắn chưa bao giờ cho là Đông Phương lại phù hợp tạo hình này đến thế. Răng trắng môi hồng, xiêm y phơ phất, mặt dù cũng có mấy phần do “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” nhưng không thể phủ nhận Đông Phương Bất Bại trong tạo hình này tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng cái khí thế của thượng vị giả* cố hữu trên thân của y cùng với dáng người dong dỏng, dung mạo hiên ngang lại khiến cho y phảng phất có cảm giác thiên chi kiều nữ, tuyệt thế phương hoa**.
“Tử Khiêm… Bộ dáng của ta có đẹp?” Đông Phương Bất Bại lên tiếng dò hỏi, gương mặt vì ngượng ngùng có hơi ửng đỏ, Đan Vô Ngân càng nhìn càng thấy mình quá may mắt vì chọn được ái nhân vô cùng hoàn mỹ. Ngươi xem, ngươi xem, Đông Phương nhà ta muốn phóng khoáng có phóng khoáng, muốn mị hoặc có mị hoặc, muốn ngây thơ cũng có thể ngây thơ đến khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo nha.
Đông Phương Bất Bại nhìn biểu hiện của Đan Vô Ngân cũng đã đoán được mình hóa trang nhất định không xấu, thế nhưng trong lòng y cũng có đôi chút bất an. Mình dù sao cũng là nam nhân, mặc y trang phụ nữ tuy rằng không quá tệ nhưng hẳn là cũng không xuất sắc, biểu hiện của Tử Khiêm thế này hẳn là… hài lòng đi!
Đan Vô Ngân sau khi phục hồi tinh thần lại cũng không nói gì, hắn chỉ đơn giản cầm tay Đông Phương Bất Bại lôi kéo đến trước gương.
Đông Phương Bất Bại lấy hết dũng khí nhìn vào trong gương, sau khi nhìn thấy bộ dạng của mình, cả bản thân y cũng có chút ngây ngốc. Nữ tử trong gương không giống những cô gái bình thường ôn nhu uyển ước***, cách trang điểm cũng không nùng trang diễm mạt**** như hắn thường thấy, nữ tử này nhìn qua thoải mái sạch sẽ, gương mặt trang điểm như có như không vẻ đẹp cứ như đến từ sâu trong cốt cách. Trước giờ Đông Phương Bất Bại dù thích nhưng cũng không dám ăn vận như nữ nhân chủ yếu bởi vì vẻ ngoài của y hoàn toàn không thích hợp với cách hóa trang thường dùng ở thế giới này, mỗi khi Đông Phương Bất Bại cố ý hóa trang theo lối tiên diễm cũng đều cảm thấy chính mình thô lỗ tục tằng, điều này làm y vô cùng phiền muộn. Mà nay, Đan Vô Ngân lại dùng ánh mắt của hiện đại trang điểm cho y, cái khí chất tự do tự tại cùng vẻ đẹp tự nhiên khoáng đạt này hiển nhiên làm y hài lòng vô cùng.
Nhìn thấy giấc mộng bấy lâu nay tưởng chừng vô vọng lại được ái nhân trợ giúp hoàn thành, cái mũi của Đông Phương Bất Bại không nhịn được có chút chua.
Đan Vô Ngân cúi đầu nhìn Đông Phương Bất Bại bởi vì mặc nữ trang hình như lại khiến tâm tình của y cũng trở nên giống như một thiếu nữ thích khóc, hắn chỉ đành mỉm cười sủng nịch, thế nhưng dù có sủng đến thế nào đi nữa hắn cũng không thể quên mục đích chính của đêm nay.
“Phu nhân, đêm nay ngươi đã đáp ứng đem thù lao trả cho vi phu, đúng không?”
Bởi vì tâm trạng thật tốt mà Đông Phương Bất Bại khó có một lần phóng khoáng dung túng ý xấu của Đan Vô Ngân, “Hảo…” Tuy rằng thanh âm nhỏ đến mức Đan Vô Ngân hầu như nghe không rõ.
Nửa ôm nữa kéo Đông Phương Bất Bại đến trên giường, tay của Đan Vô Ngân chậm chạp vuốt ve gương mặt của y, đôi môi, cái mũi, gò má, lông mày đêu chạm qua một lượt; không chỉ dừng lại ở đó, bàn tay xấu xa ấy còn nhẹ nhàng dò xét tiến lên phía đỉn đầu của Đông Phương Bất Bại rút xuống cây trâm cái tóc. Mái tóc đen dài như thác nước lập tức rũ xuống, Đông Phương Bất Bại cũng không ngờ Đan Vô Ngân lại hấp tấp như vậy, nhất thời kinh ngạc “A” lên một tiếng.
Bàn tay khéo léo giải khai vạt áo của Đông Phương Bất Bại vạt, cái miệng của hắn cũng không nhàn rỗi, “Đông Phương, ngươi biết không? Có người nói, nam nhân mua quần áo cho ái nhân chính là vì có thể đích thân thủ cởi nó.”
Đông Phương Bất Bại vừa nghe, cả người đều biến thành đó như tôm luộc, Tử Khiêm này, thế nào có thể không đứng đắn như thế…
Một đêm không ngủ.
==================================
Lúc ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào trong phòng, Đan Vô Ngân vẻ mặt thoả mãn mở mắt, nhìn Đông Phương Bất Bại ngoan ngoãn vùi ở trong lồng ngực mình, khóe miệng hắn bất giác mỉm cười hạnh phúc
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hơi mệt mỏi của Đông Phương Bất Bại, từ cái trán, mũi, môi đỏ mọng một đường xuống phía dưới, lại trở về khuôn ngực tối qua hắn đã nhiều lần chà đạp.
Nhẹ nhàng mà chạm đến điểm hồng hồng nhẹ nhàng khảy niết, suy nghĩ xấu xa chợt nỗi lên khiến hắn mạnh tay bấm xuống
“A… Tử Khiêm, không nên… Ta mệt mỏi quá!” Đông Phương Bất Bại còn chưa thanh tỉnh theo bản năng nỉ non.
—————
* thượng vị giả: người ở vị trí cao
** Thiện chi kiều nữ: Con gái cưng của trời, thường dùng với nghĩa những người có số phận may mắn, đôi khi dùng sát nghĩa hơn là cô gái thuộc dòng dõi quý tộc.
Tuyệt đại phương hoa: Phong hoa tuyệt đại, cái này thường không chỉ riêng về sắc đẹp mà chỉ về tổng thể khí chất của một con người.
*** Ôn nhu uyển ước: dịu dàng, kín đáo, hàm súc
*** Nùng trang diễm mạt: phấn son lòe loẹt
/71
|