“Thời Diệu, cậu có mệt không?”
“Tôi không sao.”
Du Thanh Quỳ ngẩng đầu nhìn ngọn núi ở phía xa, cô thong thả nháy mắt một cái, nói: “Nhưng mà tôi khát rồi.”
Thời Diệu đi về phía trước một lát mới dừng lại bên một khối đá có thể ngồi được, cậu đặt Du Thanh Quỳ ngồi lên trên.
“Cậu cúi người xuống một chút.” Du Thanh Quỳ kéo balo Thời Diệu đang đeo trước ngực, cô lấy một chai nước chưa mở đưa cho Thời Diệu, sau đó mới cầm một cái cốc giả vờ giả vịt nhấp một ngụm.
“Không phải cậu đang khát sao, sao lại chỉ uống một ngụm thế?” Thời Diệu nhìn chằm chằm chiếc cốc màu bạc hà trong tay cô.
Động tác đậy nắp cốc của Du Thanh Quỳ hơi dừng lại, cô lại mở nắp ra, uống tiếp hai ngụm mới dừng.
Thời Diệu mở chai nước khoáng uống hai ngụm, sau đó đứng dựa lưng vào núi đá bên cạnh, nhìn về phía xa. Bầu trời hôm nay không được tính là trong xanh, nhưng dãy núi trùng điệp phía xa có những đám mây bay lượn lờ.
“Tâm trạng cậu hôm nay không tốt sao?” Thời Diệu làm như đang tùy ý hỏi.
Du Thanh Quỳ cúi đầu, đầu tiên là cô lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Cô uống một ngụm nước, chờ lúc Thời Diệu nhìn sang mới nói: “Nhưng tôi không muốn nói, đây là bí mật giữa tôi và nam thần của tôi.”
Thời Diệu ‘xì’ một tiếng, cậu vắn chặt nắp chai nước nhét vào cặp, nói: “Đi thôi.”
Du Thanh Quỳ lại bò lên lưng Thời Diệu một lần nữa, hai cánh tay cô vòng lại đặt trước ngực Thời Diệu, lung la lung lay, thỉnh thoảng lại đụng trúng ba lo trước ngực Thời Diệu. Ánh mắt của Thời Diệu không tự chủ được cũng nhìn theo những ngón tay của cô.
“Nam thần của cậu là ai?” đột nhiên Thời Diệu hỏi.
“Có nói cậu cũng không biết.”
“Cậu không nói thì làm sao biết là tôi không biết.”
Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cô ‘ồ’ lên một tiếng, nói: “Đúng nha, cậu cũng là người vẽ tranh. Nhất định cậu cũng từng nghe qua đại danh của Hắc Diệu đại đại nhà tôi phải không?”
Khóe môi Thời Diệu hơi nhếch lên, có chút lười biếng nói: “Ai, không biết.”
“Cái gì? Sao cậu lại có thể không biết chứ?” Du Thanh Quỳ có chút nóng nảy. “Vậy nhất định cậu không phải người trong giới hội họa. Cũng đúng. . . . Cậu chỉ là một học sinh trung học, cũng chỉ vẽ tranh phác họa mà thôi, sao có thể tham gia vào giới hội họa được chứ. . . .”
Hai bàn chân nhỏ của Du Thanh Quỳ đung đưa, cô nói: “Nhưng mà cậu cũng thật là lạc hậu đó, trăm ngàn lần không cần nói với người khác là cậu có học vẽ tranh nhưng lại không biết nam thần của tôi.”
Thời Diệu khẽ ho một cái, cố gắng nhịn không phát ra tiếng cười, bày ra dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, nói: “À, tôi có biết. Hắc Diệu à, vẽ cũng bình thường thôi.”
“Nói bậy.”
“Tôi không nói bậy, anh ta vẽ còn không đẹp bằng tôi đâu. Tính tình cũng được gọi là một tên tiểu tử thối.”
“Nói bậy, nói bậy. Cậu đang nói bậy. Giống như cậu mới là tính tình thối, như nam thần nhà tôi được gọi là phong cách nghệ thuật cao ngạo lạnh lùng. Cậu thả tôi xuống, tôi không cần cậu cõng tôi nữa, tự tôi có thể đi.” Du Thanh Quỳ giãy giụa trên lưng Thời Diệu.
“Cậu đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống bây giờ, bên cạnh là vách núi đó.” Thời Diệu cảnh cáo cô.
Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn thoáng qua vị trí dốc đứng bên cạnh, khí thế của cô cũng héo xuống. Nhưng cô vẫn không vui, cô nằm trên lưng Thời Diệu lẩm bẩm lầu bầu.
“Xin lỗi, cậu phải xin lỗi.” Du Thanh Quỳ rất kiên trì.
“Lại muốn tôi nói xin lỗi sao?”
Du Thanh Quỳ nhỏ giọng ‘hừ’một tiếng: “Mấy chuyện trước đây tôi không muốn so đo với cậu, nhưng cậu phải xin lỗi Hắc Diệu đại đại nhà tôi. Nhất định phải xin lỗi.”
“Được, tôi xin lỗi nam thần nhà cậu. Anh ra là người vẽ tranh số một thiên hạ, con người cũng là phong cách nghệ thuật cao ngạo lạnh lùng.” Thời Diệu nghiêm túc gật đầu một cái. “Tốt vô cùng.”
“Vậy mới được chứ.”
Thời Diệu thấp giọng cười thành tiếng,lqd, tiếng cười cũng dần to lên, cười đến không khép được miệng.
“Này, này, này, này. Cậu cười cái gì chứ?” Du Thanh Quỳ vỗ vỗ bờ vai cậu.
“Khụ, không có gì.”
. . .
Cuối cùng hai người cũng lên đến đỉnh núi, Du Thanh Quỳ cũng thở phào thay Thời Diệu.
“Thời Diệu, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn như thế nào chứ, ít ra cậu cũng phải có chút hành động chứ.” Thời Diệu cố ý đùa cô.
Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút mới nói: “Chuyện này thì để tôi suy nghĩ một chút. . .”
“Du Thanh Quỳ?” Lục Vũ Toàn kinh ngạc nhìn Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ mới xuống khỏi lưng Thời Diệu, cô nhìn Lục Vũ Toàn cười rộ lên: “Vũ Toàn, lâu rồi không gặp cậu.”
Lục Vũ Toàn nhìn Du Thanh Quỳ, lại nhìn Thời Diệu, vẻ mặt có chút lúng túng. Cô gái đứng bên cạnh kéo cô ấy một cái, Lục Vũ Toàn quay người, nhanh chóng rời đi cùng cô gái kia.
Du Thanh Quỳ sững sờ một cái, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thời Diệu, hỏi: “Vừa rồi cậu ấy có nói gì mà tôi nghe không rõ sao?”
Thời Diệu nhìn Du Thanh Quỳ một cái, không
“Tôi không sao.”
Du Thanh Quỳ ngẩng đầu nhìn ngọn núi ở phía xa, cô thong thả nháy mắt một cái, nói: “Nhưng mà tôi khát rồi.”
Thời Diệu đi về phía trước một lát mới dừng lại bên một khối đá có thể ngồi được, cậu đặt Du Thanh Quỳ ngồi lên trên.
“Cậu cúi người xuống một chút.” Du Thanh Quỳ kéo balo Thời Diệu đang đeo trước ngực, cô lấy một chai nước chưa mở đưa cho Thời Diệu, sau đó mới cầm một cái cốc giả vờ giả vịt nhấp một ngụm.
“Không phải cậu đang khát sao, sao lại chỉ uống một ngụm thế?” Thời Diệu nhìn chằm chằm chiếc cốc màu bạc hà trong tay cô.
Động tác đậy nắp cốc của Du Thanh Quỳ hơi dừng lại, cô lại mở nắp ra, uống tiếp hai ngụm mới dừng.
Thời Diệu mở chai nước khoáng uống hai ngụm, sau đó đứng dựa lưng vào núi đá bên cạnh, nhìn về phía xa. Bầu trời hôm nay không được tính là trong xanh, nhưng dãy núi trùng điệp phía xa có những đám mây bay lượn lờ.
“Tâm trạng cậu hôm nay không tốt sao?” Thời Diệu làm như đang tùy ý hỏi.
Du Thanh Quỳ cúi đầu, đầu tiên là cô lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Cô uống một ngụm nước, chờ lúc Thời Diệu nhìn sang mới nói: “Nhưng tôi không muốn nói, đây là bí mật giữa tôi và nam thần của tôi.”
Thời Diệu ‘xì’ một tiếng, cậu vắn chặt nắp chai nước nhét vào cặp, nói: “Đi thôi.”
Du Thanh Quỳ lại bò lên lưng Thời Diệu một lần nữa, hai cánh tay cô vòng lại đặt trước ngực Thời Diệu, lung la lung lay, thỉnh thoảng lại đụng trúng ba lo trước ngực Thời Diệu. Ánh mắt của Thời Diệu không tự chủ được cũng nhìn theo những ngón tay của cô.
“Nam thần của cậu là ai?” đột nhiên Thời Diệu hỏi.
“Có nói cậu cũng không biết.”
“Cậu không nói thì làm sao biết là tôi không biết.”
Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cô ‘ồ’ lên một tiếng, nói: “Đúng nha, cậu cũng là người vẽ tranh. Nhất định cậu cũng từng nghe qua đại danh của Hắc Diệu đại đại nhà tôi phải không?”
Khóe môi Thời Diệu hơi nhếch lên, có chút lười biếng nói: “Ai, không biết.”
“Cái gì? Sao cậu lại có thể không biết chứ?” Du Thanh Quỳ có chút nóng nảy. “Vậy nhất định cậu không phải người trong giới hội họa. Cũng đúng. . . . Cậu chỉ là một học sinh trung học, cũng chỉ vẽ tranh phác họa mà thôi, sao có thể tham gia vào giới hội họa được chứ. . . .”
Hai bàn chân nhỏ của Du Thanh Quỳ đung đưa, cô nói: “Nhưng mà cậu cũng thật là lạc hậu đó, trăm ngàn lần không cần nói với người khác là cậu có học vẽ tranh nhưng lại không biết nam thần của tôi.”
Thời Diệu khẽ ho một cái, cố gắng nhịn không phát ra tiếng cười, bày ra dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, nói: “À, tôi có biết. Hắc Diệu à, vẽ cũng bình thường thôi.”
“Nói bậy.”
“Tôi không nói bậy, anh ta vẽ còn không đẹp bằng tôi đâu. Tính tình cũng được gọi là một tên tiểu tử thối.”
“Nói bậy, nói bậy. Cậu đang nói bậy. Giống như cậu mới là tính tình thối, như nam thần nhà tôi được gọi là phong cách nghệ thuật cao ngạo lạnh lùng. Cậu thả tôi xuống, tôi không cần cậu cõng tôi nữa, tự tôi có thể đi.” Du Thanh Quỳ giãy giụa trên lưng Thời Diệu.
“Cậu đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống bây giờ, bên cạnh là vách núi đó.” Thời Diệu cảnh cáo cô.
Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn thoáng qua vị trí dốc đứng bên cạnh, khí thế của cô cũng héo xuống. Nhưng cô vẫn không vui, cô nằm trên lưng Thời Diệu lẩm bẩm lầu bầu.
“Xin lỗi, cậu phải xin lỗi.” Du Thanh Quỳ rất kiên trì.
“Lại muốn tôi nói xin lỗi sao?”
Du Thanh Quỳ nhỏ giọng ‘hừ’một tiếng: “Mấy chuyện trước đây tôi không muốn so đo với cậu, nhưng cậu phải xin lỗi Hắc Diệu đại đại nhà tôi. Nhất định phải xin lỗi.”
“Được, tôi xin lỗi nam thần nhà cậu. Anh ra là người vẽ tranh số một thiên hạ, con người cũng là phong cách nghệ thuật cao ngạo lạnh lùng.” Thời Diệu nghiêm túc gật đầu một cái. “Tốt vô cùng.”
“Vậy mới được chứ.”
Thời Diệu thấp giọng cười thành tiếng,lqd, tiếng cười cũng dần to lên, cười đến không khép được miệng.
“Này, này, này, này. Cậu cười cái gì chứ?” Du Thanh Quỳ vỗ vỗ bờ vai cậu.
“Khụ, không có gì.”
. . .
Cuối cùng hai người cũng lên đến đỉnh núi, Du Thanh Quỳ cũng thở phào thay Thời Diệu.
“Thời Diệu, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn như thế nào chứ, ít ra cậu cũng phải có chút hành động chứ.” Thời Diệu cố ý đùa cô.
Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút mới nói: “Chuyện này thì để tôi suy nghĩ một chút. . .”
“Du Thanh Quỳ?” Lục Vũ Toàn kinh ngạc nhìn Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ mới xuống khỏi lưng Thời Diệu, cô nhìn Lục Vũ Toàn cười rộ lên: “Vũ Toàn, lâu rồi không gặp cậu.”
Lục Vũ Toàn nhìn Du Thanh Quỳ, lại nhìn Thời Diệu, vẻ mặt có chút lúng túng. Cô gái đứng bên cạnh kéo cô ấy một cái, Lục Vũ Toàn quay người, nhanh chóng rời đi cùng cô gái kia.
Du Thanh Quỳ sững sờ một cái, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thời Diệu, hỏi: “Vừa rồi cậu ấy có nói gì mà tôi nghe không rõ sao?”
Thời Diệu nhìn Du Thanh Quỳ một cái, không
/71
|