Quân nhân làm việc luôn đặc biệt có hiệu quả, không đầy nửa giờ, Tiểu Trần liền cầm giấy chuyển viện cùng thật nhiều giấy tờ trở về.
Cha Diệp Chính Thần đưa tay nhận lấy xếp giấy tờ, Tiểu Trần vô tình hay cố ý chuyển xếp giấy này sang tay kia. Y tá trưởng không thấy, tôi tìm viện trưởng, thủ tục đều làm xong , tùy thời có thể xuất viện.
Đây là cái gì? Ngài tư lệnh làm sao mà dễ ứng phó .
Này là... bản sao bệnh án.
Vừa nghe là bệnh án, cha Diệp Chính Thần đưa tay ra, Tiểu Trần không thể không đem bệnh án đưa bằng hai tay lên.
Đặt năm vé máy bay quay về Bắc Kinh, cùng bệnh viện Tổng cục liên hệ một chút.
Dạ! Lĩnh mệnh xong, Tiểu Trần ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi hiểu ý, lấy trong túi ra chứng minh thư.
Anh ta tiếp nhận bằng hai tay, lập tức ra ngoài đi đặt vé máy bay, cha Diệp Chính Thần ngồi ở trên ghế sa lon tỉ mỉ xem bệnh án. Tôi không biết là ông có thể hiểu đến đâu, chỉ cảm thấy đôi lông mày nhíu lại đến giao nhau, còn không thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi, giống như đang cân nhắc cái gì...
Trong phòng bệnh thật im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở, hai ánh mắt cường thế giống như laser, cơ hồ đem tôi nướng tiêu .
Cần tránh cũng không được, tôi cố lấy dũng khí đón nhận. Bác trai, bác gái, mời hai bác ăn điểm tâm? Ở đây có một ít, cháu vừa mua.
Chúng ta đã ăn trên máy bay. Mẹ Diệp Chính Thần mỉm cười, vẻ tươi cười làm cho thấy thân thiết hơn.
Diệp Chính Thần lay lay tay tôi, nhỏ giọng nói: Em không phải đói bụng sao, ăn một chút gì đi.
Tôi lặng lẽ lắc đầu, trong không khí cường đại bao phủ như thế này, tôi ngay cả hô hấpkhó khăn, nào có khẩu vị mà ăn cái gì.
Anh đói bụng, muốn ăn cái gì đó.
Nga!
Tôi lấy cháo trong lòng đưa ra cho anh, anh nhưng lại múc ra đưa đến trước mặt tôi, khóe miệng của anh giơ lên, ngấn tất cả nhu tình.
Như mộc xuân phong, trong lòng nhất thời yên ổn rất nhiều. Em không muốn ăn.
Em giúp anh nếm thử xem nóng hay không.
Trong phòng, cha mẹ nghiêm khắc của ai đó đồng thời ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chúng tôi.
Thần sắc khó tin của cha mẹ anh đủ để chứng minh: tính tình đại thiếu gia của Diệp Chính Thần này cùng hai người không hề có quan hệ, đều là bị tôi làm hư. .
Thấy tay anh trước mặt tôi không có chút ý tứ thu hồi, tôi chỉ biết mở mồm, nuốt thìa cháo,
Cháo còn ấm, tản ra mùi thơm của hạt gạo
Không nóng, rất vừa ăn.
Anh dùng lại chiếc thìa tôi vừa ăn múc lấy một thìa, ăn chầm chậm rồi nói Mùi vị rất ngon.
Tôi lại cầm một miếng bánh điểm tâm đưa cho anh. Món điểm tâm này hương vị cũng rất ngon, anh nếm thử.
Anh nhận lấy cắn một miếng, nhìn nhân bên trong thấy mứt táo đen tuyền hỏi. Đây là cái gì?
Mứt táo. Tôi thấy vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên, vội hỏi: Không thể ăn sao?
Anh cái gì cũng không nói, tiếp tục ăn.
Chính Thần rất kén ăn, không chỉ không ăn mứt táo. Trả lời tôi là lời mẹ anh, trong giọng nói không hề có chút trách cứ. Mọi thức ăn nghiền nhuyễn hắn đều không ăn.
Tôi giật mình, Bánh đậu thì sao? Cũng không ăn sao?
Một miếng cũng không ăn.
Tôi áy náy mà nhìn về phía Diệp Chính Thần, lúc chúng tôi vừa mới kết giao được một thời gian, Phùng tẩu dạy tôi làm bánh đậu xanh hãm quai chèo kiểu Thiên Tân, tôi nhất thời quật khởi làm thật nhiều, chia cho nhiều người còn không hết, liền buộc Diệp Chính Thần giúp tôi ăn, anh cầu xin tôi tha cho nhưng tôi chỉ tưởng anh nói đùa liền nắm tay áo anh mà uy hiếp: Anh không ăn, em sẽ không cho ngủ cùng em.
Sắc lang nào đó hai mắt sáng lên. Ăn có thể ngủ... Hiện tại?
...
Dưới sự cưỡng bức cùng dụ dỗ của tôi, anh đi vào khuôn khổ, tất nhiên cũng có được sự bồi thường của tôi.
Thấy tôi vẻ xấu hổ đầy mặt, Diệp Chính Thần an ủi mà vỗ vỗ vào ngón tay rối rắm của tôi. Em làm bánh đậu hãm bánh quai chèo ăn rất ngon, sau khi em đi, anh thường xuyên cầu Phùng tẩu làm cho anh ăn..
Chỉ một câu nói bình thản nhất, tôi không biết cha mẹ anh trong phòng bệnh nghĩ thế nào, có thể cảm nhận thấy ba năm qua, nỗi bận tâm của anh đối với tôi chưa bao giờ phai nhạt, rất sâu đậm.
Có cơ hội em lại làm cho anh ăn.
Điều kiện không thay đổi mới được!
Tôi cúi đầu, may mắn là cha mẹ anh nghe không rõ a!
***
Tiểu Trần trở về báo cáo lại, vé máy bay đặt xong rồi, buổi chiều 4 giờ bay, thủ tục nhập viện bên bệnh viện Tổng cục cũng làm xong, còn an bài xe cứu thương đi sân bay đón.
Tôi nghĩ giúp Diệp Chính Thần sắp xếp một chút này nọ, nhưng phát hiện anh căn bản không cần vì cái gì đều không có!
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, tôi nhỏ giọng nói với Diệp Chính Thần: Sư huynh, em về nhà một chút, nói với cha mẹ em một tiếng, thuận tiện thu thập vài thứ.
Anh và em cùng đi. Diệp Chính Thần nói.
A? Tôi cho rằng mình nghe lầm .
Anh cũng nên dặn dò một tiếng với bố mẹ vợ tương lai, miễn cho hai người tưởng anh đem em bỏ trốn .
Một tiếng khụ lạnh lùng, ám chỉ anh lời này còn chờ thương thảo. Diệp Chính Thần căn bản mắt điếc tai ngơ, đứng dậy xuống giường.
Tôi vội ngăn cản anh. Anh có thương tích, bác sĩ không muốn anh đi loạn.
Anh ta chỉ nói không muốn anh làm vận động kịch liệt...
Hai chữ Kịch liệt anh cố ý nhấn mạnh, ánh mắt ám muội, nếu không phải vì vãn hồi chút hình tượng thục nữ của tôi đang đầy nguy cơ, tôi quả thật muốn đạp anh một cái.
Muốn gặp, cũng phải chờ anh vết thương tốt hơn rồi hãy gặp. Rõ ràng là một câu tràn ngập sự quan tâm nhưng từ miệng cha anh nói ra, thấy cứng rắn giống như ra lệnh, không lưu đường sống.
Thương thế của con không có việc gì, hoàn toàn có thể xuất viện quay về bộ đội.
Cha anh trừng mắt nhìn anh một trận, cố gắng hạ giọng. Trước hết về Bắc Kinh chữa bệnh cho tốt, chờ cha có thời gian cùng anh đi Nam Châu, chính thức gặp mặt.
Không phải cha bề bộn nhiều việc sao? Có chút việc nhỏ, không phiền tư lệnh Diệp.
Ngài tư lệnh vừa nghe thấy xưng hô này, nhất thời nổi trận lôi đình, lại không thể biểu đạt được, tức giận chỉ vào Diệp Chính Thần rống to: Anh đang nói chuyện với ai! Tư lệnh Diệp mà anh cũng gọi!
Tôi thực hoài nghi hai người này rốt cuộc có phải là cha con hay không, quả thực nhìn thật giống như có thâm cừu đại hận.
Cha nói con nên gọi ngài là cái gì? Gọi là cha?! Diệp Chính Thần cũng phát hỏa. Cha có coi con là con sao?! Con chơi với bạn phải được cha phê chuẩn, con học đại học cũng cần cha phê chuẩn, con làm việc gì cha cũng muốn phê chuẩn, ngay cả con có bạn gái cha cũng muốn phê chuẩn... Con không phải là quân của cha, lại càng không phải là anh của con.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Diệp Chính Thần nhắc tới anh trai anh, mà cha mẹ anh sắc mặt khẩn trương, thể hiện sự bi thống đến thấu xương, làm cho tôi ẩn ẩn cảm giác được một loại thê lãnh.
Mắt của mẹ Diệp Chính Thần có chút đỏ, tay không ngừng phát run.
Cha anh quay lưng đi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh sáng như chỉ bạc soi rõ nếp nhăn của ông.
Bầu trời vào cuối mùa thu, vừa cao lại vừa xa, thỉnh thoảng có vài chiếc lá cây bị gió cuồn cuộn bốc lên, không mục đích mà xoay tròn.
Tôi lặng lẽ dịch chuyển đến bên người Diệp Chính Thần, giật nhẹ quần áo của anh, ngẩng đầu về phía anh mặt nhăn nhíu mày, anh xoay mặt đi, không nhìn tôi.
Tôi bất đắc dĩ, đưa tay lấy túi của mình, chuẩn bị đi ra, vừa muốn xoay người Diệp Chính Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi...
Thực xin lỗi, cha. Anh thấp giọng nói.
Thở dài, cha anh cũng nói giọng mềm nhũn. Được rồi, nếu cha và mẹ con đã đến, vậy thấy mặt luôn đi. Bạc tiểu thư, giữa trưa hẹn cha mẹ cô cùng ăn bữa cơm rau dưa, nói chuyện đi.
Nga, dạ. Tôi nghĩ nghĩ, lo lắng đến bệnh tình của cha tôi, cùng với tính tình của ngài tư lệnh, tôi không thể không trước hết nhắc nhở ông: Bác trai, cha cháu thân thể thật không tốt, không thể chịu kích thích.
Phải, bác biết.
Để cháu đi đặt một chỗ ở khách sạn.
Không cần, bác sẽ để Tiểu Trần đặt.
Đây là ở Nam châu, về lý nên để nhà cháu làm chủ.
Tôi đặt chỗ ở khách sạn đặc sắc nhất Nam châu, đặt một bàn đầy những món ăn bản địa.
Tôi không phải không đặt được chỗ ở khách sạn xa hoa, cũng không phải gọi không được s hào hải vị, nhưng tôi là một người bình thường, trải qua cuộc sống bình thường nhất, tội gì phải xa xỉ lãng phí, để dựa vào đó mà lấy sự vừa mắt của người khác, tội gì đâu?
Những con người xa lạ, vì một quan hệ đặc thù mà ngồi cùng một chỗ. Tôi lần đầu tiên trải qua trường hợp như thế này, không khỏi có chút xấu hổ, may mắn có Diệp Chính Thần thỉnh thoảng lại điều tiết một chút không khí.
Vài chén rượu uống xong, mọi người lẫn nhau hỏi một ít vấn đề về tuổi, thân thế, ở thành phố nào, liền có chút quen thuộc .
Sau, không thể tránh né hỏi đến một ít vấn đề mẫn cảm, ví dụ như gia đình.
Nói tới công việc của nhau, mẹ Diệp Chính Thần cũng không có lảng tránh cái gì, dùng ngữ điệu bình thản trả lời: Lão Diệp hiện tại là tư lệnh quân khu N... Tôi trước cũng trong quân đội, lúc tuổi trẻ có làm hộ sĩ vài năm, sau đó…chuyên tâm ở nhà chiếu cố bọn trẻ.
Vừa nghe đến từ Tư lệnh , cha mẹ tôi đều ngây ngẩn cả người, kinh hỉ nhưng cũng không giấu được có chút sầu lo.
Này cũng không thể trách được, tuy thành phố Nam Châu nhỏ, nhưng cũng không ít con ông cháu cha bị làm hư, kiêu căng ương ngạnh, đạo đức bại hoại, có khi kết hôn rồi còn ở bên ngoài làm loạn, làm xôn xao dư luận ở đây.
Xuất phát từ lo lắng, mẹ tôi thử thăm dò hỏi: Nhà anh chị chỉ có một cháu sao?
Vấn đề này vừa hỏi ra, tôi chỉ thấy trên lưng mồ hôi đầm đìa, vội vàng chạm vào vai mẹ một chút.
Dạ. Diệp Chính Thần vội nói sang chuyện khác: Bác trai, bác gái khi nào rảnh thì đến Bắc Kinh đi dạo đi.
Không đợi mẹ tôi trả lời, cha anh lại đột nhiên mở miệng. Chính Thần nguyên bản có một người anh trai, hắn trước đây vụng trộm đi bộ đội tìm ta, đã xảy ra... ngoài ý muốn. Cho nên tôi đối Chính Thần luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc, hắn cũng thực tiến bộ...
Ánh mắt Diệp Chính Thần đột nhiên trầm xuống, thất thần thật lâu.
Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Mẹ vội vã giải thích.
Không quan hệ, đều là chuyện quá khứ . Mẹ anh vội vàng nói: Ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội rồi.
Tôi lặng lẽ liếc Diệp Chính Thần một cái, anh cười cười với tôi, dùng khẩu hình nói với tôi: Đừng lo lắng, có anh ở đây!
Đúng vậy, có mặt anh, tôi còn lo lắng cái gì, thế giới này vốn không có anh, vấn đề sẽ không giải quyết được.!
***
Trên máy bay đi Bắc Kinh, tôi nhỏ giọng nói với Diệp Chính Thần: Anh về sau có thể đừng cãi nhau với cha anh được không?
Anh không gọi là cãi nhau, mà gọi là đấu tranh! Anh nói cho tôi biết: Từ nhỏ đến lớn, anh luôn luôn đấu tranh chống lại chế độ chuyên chế của tư lệnh Diệp, lúc thắng lúc bại, đây là lần đầu tiên anh thắng lợi hoàn toàn!
Tham mưu Diệp, sự chuyên chế như vậy anh còn dám phản kháng, nếu ông có chút dân chủ, anh còn không tạo phản!
Anh không phục: Chỗ nào có áp bách, chỗ đó mới có phản kháng.
Áp bách? Anh mỗi ngày trước mặt quan chức, khoe ra xe đắt tiền, mang theo đồng hồ xịn…Em như thế nào một chút cũng nhìn không ra anh bị áp bách?
Anh không có tự do! Tự do em hiểu không?!
Cùng quân nhân thảo luận vấn đề chính quyền cùng dân chủ rất không sáng suốt, tôi quyết định cùng anh thảo luận sang vấn đề cảm tình. Cha của anh đối với anh thực để ý, chỉ có thể yêu sâu đậm mới đanh thép như thế đi.
Anh nhẹ nhàng Ân một tiếng, Anh hôm nay mới hiểu được. Ông trước kia rất thương anh trai anh, gần như rất cưng chiều, từ khi anh ấy phát sinh ngoài ý muốn, ông ấy giống thay đổi hoàn toàn, đối với anh cái gì cũng trách móc nặng nề, anh nghĩ rằng ông chê anh không bằng anh ấy...
Cha anh sợ lại mất đi anh.
Đúng vậy.
Máy bay vững vàng bay trên trời, tôi dXào ghế da cho thoải mái, không khí xung quanh đầy hương vị của anh, tôi nhắm mắt lại.
Nha đầu, em mệt không?
Anh nói xem? Tôi ánh mắt cũng chưa mở, tối hôm qua ép buộc đến trễ như vậy, tôi làm sao lại không buồn ngủ..
Diệp Chính Thần đứng lên, tôi vội vàng ngồi thẳng, Anh muốn cái gì? Em giúp anh.
Anh đi toilet, em không cần giúp.
...
Khả năng quá mệt mỏi, không bao lâu tôi liền ngủ, trong mông lung tôi cảm giác có cái chăn đắp trên người, còn có người kê gối dưới đầu tôi, có độ ấm .
Tôi ngủ rất say sưa, tôi mơ thấy tôi cùng Diệp Chính Thần kết hôn, thật nhiều người tới tham gia hôn lễ, Phùng ca cười ngồi ở trên chiếu bà mối, Phùng tẩu cùng Lăng Lăng cũng đến...
Tôi còn thấy Ấn Chung Thiêm, bóng dáng rất xa, mặc áo sơ mi màu trắng giống hồi còn thiếu niên.
Tôi kêu anh, hô gọi rất nhiều, anh mới quay đầu lại, tôi nói: Về sau mặc kệ có cái gì cần em hỗ trợ, cũng có thể tới tìm em.
Anh nhìn lại, rời đi, vẫn không thể tha thứ cho tôi.
Nha đầu...
Tôi nghe thấy Diệp Chính Thần kêu tôi, kéo áo cưới chạy đến lễ đường, trong khúc quân hành du dương làm nhạc đệm, tôi khoác lên cánh tay của Diệp Chính Thần, đi lên thảm đỏ.
Trước khi trao đổi nhẫn người chủ trì chỉ vào Diệp Chính Thần hỏi tôi, Cô yêu anh ta sao?
Tôi không chút do dự trả lời: yêu!
Người chủ trì lại hỏi Diệp Chính Thần, Anh yêu cô ấy sao?
Tôi chờ mong ...
Tỉnh tỉnh! tiếng Diệp Chính Thần không kiên nhẫn làm tôi tỉnh lại, mở mắt ra, mới phát hiện chính mình đang gối trên vai người nào đó.
Diệp Chính Thần chỉ chỉ lên tay anh, Mơ giấc mộng đẹp gì sao? Nước nhãi chảy đầy tay anh.
Tôi không để ý tới anh, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Ngủ tiếp một phút nữa đã.
Anh lập tức sẽ nói: anh yêu em!
Đừng ngủ, tiếp viên hàng không còn đang cười anh đâu.
Tôi nhất thời hết cả cơn buồn ngủ ngồi thẳng dậy, véo anh. Anh không thấy người ta, làm sao biết người ta cười với anh?
Máy bay bắt đầu hạ cánh, xuyên qua những đám mây tầng tầng lớp lớp.
Anh nắm lấy tay tôi, gắt gao chế trụ. Máy bay hạ cánh, đừng ngủ, trong chốc lát xuống máy bay sợ cảm lạnh .
...
Câu nói tôi chờ mong đã lâu Anh yêu em - đã không còn quan trọng!
Cha Diệp Chính Thần đưa tay nhận lấy xếp giấy tờ, Tiểu Trần vô tình hay cố ý chuyển xếp giấy này sang tay kia. Y tá trưởng không thấy, tôi tìm viện trưởng, thủ tục đều làm xong , tùy thời có thể xuất viện.
Đây là cái gì? Ngài tư lệnh làm sao mà dễ ứng phó .
Này là... bản sao bệnh án.
Vừa nghe là bệnh án, cha Diệp Chính Thần đưa tay ra, Tiểu Trần không thể không đem bệnh án đưa bằng hai tay lên.
Đặt năm vé máy bay quay về Bắc Kinh, cùng bệnh viện Tổng cục liên hệ một chút.
Dạ! Lĩnh mệnh xong, Tiểu Trần ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi hiểu ý, lấy trong túi ra chứng minh thư.
Anh ta tiếp nhận bằng hai tay, lập tức ra ngoài đi đặt vé máy bay, cha Diệp Chính Thần ngồi ở trên ghế sa lon tỉ mỉ xem bệnh án. Tôi không biết là ông có thể hiểu đến đâu, chỉ cảm thấy đôi lông mày nhíu lại đến giao nhau, còn không thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi, giống như đang cân nhắc cái gì...
Trong phòng bệnh thật im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở, hai ánh mắt cường thế giống như laser, cơ hồ đem tôi nướng tiêu .
Cần tránh cũng không được, tôi cố lấy dũng khí đón nhận. Bác trai, bác gái, mời hai bác ăn điểm tâm? Ở đây có một ít, cháu vừa mua.
Chúng ta đã ăn trên máy bay. Mẹ Diệp Chính Thần mỉm cười, vẻ tươi cười làm cho thấy thân thiết hơn.
Diệp Chính Thần lay lay tay tôi, nhỏ giọng nói: Em không phải đói bụng sao, ăn một chút gì đi.
Tôi lặng lẽ lắc đầu, trong không khí cường đại bao phủ như thế này, tôi ngay cả hô hấpkhó khăn, nào có khẩu vị mà ăn cái gì.
Anh đói bụng, muốn ăn cái gì đó.
Nga!
Tôi lấy cháo trong lòng đưa ra cho anh, anh nhưng lại múc ra đưa đến trước mặt tôi, khóe miệng của anh giơ lên, ngấn tất cả nhu tình.
Như mộc xuân phong, trong lòng nhất thời yên ổn rất nhiều. Em không muốn ăn.
Em giúp anh nếm thử xem nóng hay không.
Trong phòng, cha mẹ nghiêm khắc của ai đó đồng thời ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chúng tôi.
Thần sắc khó tin của cha mẹ anh đủ để chứng minh: tính tình đại thiếu gia của Diệp Chính Thần này cùng hai người không hề có quan hệ, đều là bị tôi làm hư. .
Thấy tay anh trước mặt tôi không có chút ý tứ thu hồi, tôi chỉ biết mở mồm, nuốt thìa cháo,
Cháo còn ấm, tản ra mùi thơm của hạt gạo
Không nóng, rất vừa ăn.
Anh dùng lại chiếc thìa tôi vừa ăn múc lấy một thìa, ăn chầm chậm rồi nói Mùi vị rất ngon.
Tôi lại cầm một miếng bánh điểm tâm đưa cho anh. Món điểm tâm này hương vị cũng rất ngon, anh nếm thử.
Anh nhận lấy cắn một miếng, nhìn nhân bên trong thấy mứt táo đen tuyền hỏi. Đây là cái gì?
Mứt táo. Tôi thấy vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên, vội hỏi: Không thể ăn sao?
Anh cái gì cũng không nói, tiếp tục ăn.
Chính Thần rất kén ăn, không chỉ không ăn mứt táo. Trả lời tôi là lời mẹ anh, trong giọng nói không hề có chút trách cứ. Mọi thức ăn nghiền nhuyễn hắn đều không ăn.
Tôi giật mình, Bánh đậu thì sao? Cũng không ăn sao?
Một miếng cũng không ăn.
Tôi áy náy mà nhìn về phía Diệp Chính Thần, lúc chúng tôi vừa mới kết giao được một thời gian, Phùng tẩu dạy tôi làm bánh đậu xanh hãm quai chèo kiểu Thiên Tân, tôi nhất thời quật khởi làm thật nhiều, chia cho nhiều người còn không hết, liền buộc Diệp Chính Thần giúp tôi ăn, anh cầu xin tôi tha cho nhưng tôi chỉ tưởng anh nói đùa liền nắm tay áo anh mà uy hiếp: Anh không ăn, em sẽ không cho ngủ cùng em.
Sắc lang nào đó hai mắt sáng lên. Ăn có thể ngủ... Hiện tại?
...
Dưới sự cưỡng bức cùng dụ dỗ của tôi, anh đi vào khuôn khổ, tất nhiên cũng có được sự bồi thường của tôi.
Thấy tôi vẻ xấu hổ đầy mặt, Diệp Chính Thần an ủi mà vỗ vỗ vào ngón tay rối rắm của tôi. Em làm bánh đậu hãm bánh quai chèo ăn rất ngon, sau khi em đi, anh thường xuyên cầu Phùng tẩu làm cho anh ăn..
Chỉ một câu nói bình thản nhất, tôi không biết cha mẹ anh trong phòng bệnh nghĩ thế nào, có thể cảm nhận thấy ba năm qua, nỗi bận tâm của anh đối với tôi chưa bao giờ phai nhạt, rất sâu đậm.
Có cơ hội em lại làm cho anh ăn.
Điều kiện không thay đổi mới được!
Tôi cúi đầu, may mắn là cha mẹ anh nghe không rõ a!
***
Tiểu Trần trở về báo cáo lại, vé máy bay đặt xong rồi, buổi chiều 4 giờ bay, thủ tục nhập viện bên bệnh viện Tổng cục cũng làm xong, còn an bài xe cứu thương đi sân bay đón.
Tôi nghĩ giúp Diệp Chính Thần sắp xếp một chút này nọ, nhưng phát hiện anh căn bản không cần vì cái gì đều không có!
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, tôi nhỏ giọng nói với Diệp Chính Thần: Sư huynh, em về nhà một chút, nói với cha mẹ em một tiếng, thuận tiện thu thập vài thứ.
Anh và em cùng đi. Diệp Chính Thần nói.
A? Tôi cho rằng mình nghe lầm .
Anh cũng nên dặn dò một tiếng với bố mẹ vợ tương lai, miễn cho hai người tưởng anh đem em bỏ trốn .
Một tiếng khụ lạnh lùng, ám chỉ anh lời này còn chờ thương thảo. Diệp Chính Thần căn bản mắt điếc tai ngơ, đứng dậy xuống giường.
Tôi vội ngăn cản anh. Anh có thương tích, bác sĩ không muốn anh đi loạn.
Anh ta chỉ nói không muốn anh làm vận động kịch liệt...
Hai chữ Kịch liệt anh cố ý nhấn mạnh, ánh mắt ám muội, nếu không phải vì vãn hồi chút hình tượng thục nữ của tôi đang đầy nguy cơ, tôi quả thật muốn đạp anh một cái.
Muốn gặp, cũng phải chờ anh vết thương tốt hơn rồi hãy gặp. Rõ ràng là một câu tràn ngập sự quan tâm nhưng từ miệng cha anh nói ra, thấy cứng rắn giống như ra lệnh, không lưu đường sống.
Thương thế của con không có việc gì, hoàn toàn có thể xuất viện quay về bộ đội.
Cha anh trừng mắt nhìn anh một trận, cố gắng hạ giọng. Trước hết về Bắc Kinh chữa bệnh cho tốt, chờ cha có thời gian cùng anh đi Nam Châu, chính thức gặp mặt.
Không phải cha bề bộn nhiều việc sao? Có chút việc nhỏ, không phiền tư lệnh Diệp.
Ngài tư lệnh vừa nghe thấy xưng hô này, nhất thời nổi trận lôi đình, lại không thể biểu đạt được, tức giận chỉ vào Diệp Chính Thần rống to: Anh đang nói chuyện với ai! Tư lệnh Diệp mà anh cũng gọi!
Tôi thực hoài nghi hai người này rốt cuộc có phải là cha con hay không, quả thực nhìn thật giống như có thâm cừu đại hận.
Cha nói con nên gọi ngài là cái gì? Gọi là cha?! Diệp Chính Thần cũng phát hỏa. Cha có coi con là con sao?! Con chơi với bạn phải được cha phê chuẩn, con học đại học cũng cần cha phê chuẩn, con làm việc gì cha cũng muốn phê chuẩn, ngay cả con có bạn gái cha cũng muốn phê chuẩn... Con không phải là quân của cha, lại càng không phải là anh của con.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Diệp Chính Thần nhắc tới anh trai anh, mà cha mẹ anh sắc mặt khẩn trương, thể hiện sự bi thống đến thấu xương, làm cho tôi ẩn ẩn cảm giác được một loại thê lãnh.
Mắt của mẹ Diệp Chính Thần có chút đỏ, tay không ngừng phát run.
Cha anh quay lưng đi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh sáng như chỉ bạc soi rõ nếp nhăn của ông.
Bầu trời vào cuối mùa thu, vừa cao lại vừa xa, thỉnh thoảng có vài chiếc lá cây bị gió cuồn cuộn bốc lên, không mục đích mà xoay tròn.
Tôi lặng lẽ dịch chuyển đến bên người Diệp Chính Thần, giật nhẹ quần áo của anh, ngẩng đầu về phía anh mặt nhăn nhíu mày, anh xoay mặt đi, không nhìn tôi.
Tôi bất đắc dĩ, đưa tay lấy túi của mình, chuẩn bị đi ra, vừa muốn xoay người Diệp Chính Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi...
Thực xin lỗi, cha. Anh thấp giọng nói.
Thở dài, cha anh cũng nói giọng mềm nhũn. Được rồi, nếu cha và mẹ con đã đến, vậy thấy mặt luôn đi. Bạc tiểu thư, giữa trưa hẹn cha mẹ cô cùng ăn bữa cơm rau dưa, nói chuyện đi.
Nga, dạ. Tôi nghĩ nghĩ, lo lắng đến bệnh tình của cha tôi, cùng với tính tình của ngài tư lệnh, tôi không thể không trước hết nhắc nhở ông: Bác trai, cha cháu thân thể thật không tốt, không thể chịu kích thích.
Phải, bác biết.
Để cháu đi đặt một chỗ ở khách sạn.
Không cần, bác sẽ để Tiểu Trần đặt.
Đây là ở Nam châu, về lý nên để nhà cháu làm chủ.
Tôi đặt chỗ ở khách sạn đặc sắc nhất Nam châu, đặt một bàn đầy những món ăn bản địa.
Tôi không phải không đặt được chỗ ở khách sạn xa hoa, cũng không phải gọi không được s hào hải vị, nhưng tôi là một người bình thường, trải qua cuộc sống bình thường nhất, tội gì phải xa xỉ lãng phí, để dựa vào đó mà lấy sự vừa mắt của người khác, tội gì đâu?
Những con người xa lạ, vì một quan hệ đặc thù mà ngồi cùng một chỗ. Tôi lần đầu tiên trải qua trường hợp như thế này, không khỏi có chút xấu hổ, may mắn có Diệp Chính Thần thỉnh thoảng lại điều tiết một chút không khí.
Vài chén rượu uống xong, mọi người lẫn nhau hỏi một ít vấn đề về tuổi, thân thế, ở thành phố nào, liền có chút quen thuộc .
Sau, không thể tránh né hỏi đến một ít vấn đề mẫn cảm, ví dụ như gia đình.
Nói tới công việc của nhau, mẹ Diệp Chính Thần cũng không có lảng tránh cái gì, dùng ngữ điệu bình thản trả lời: Lão Diệp hiện tại là tư lệnh quân khu N... Tôi trước cũng trong quân đội, lúc tuổi trẻ có làm hộ sĩ vài năm, sau đó…chuyên tâm ở nhà chiếu cố bọn trẻ.
Vừa nghe đến từ Tư lệnh , cha mẹ tôi đều ngây ngẩn cả người, kinh hỉ nhưng cũng không giấu được có chút sầu lo.
Này cũng không thể trách được, tuy thành phố Nam Châu nhỏ, nhưng cũng không ít con ông cháu cha bị làm hư, kiêu căng ương ngạnh, đạo đức bại hoại, có khi kết hôn rồi còn ở bên ngoài làm loạn, làm xôn xao dư luận ở đây.
Xuất phát từ lo lắng, mẹ tôi thử thăm dò hỏi: Nhà anh chị chỉ có một cháu sao?
Vấn đề này vừa hỏi ra, tôi chỉ thấy trên lưng mồ hôi đầm đìa, vội vàng chạm vào vai mẹ một chút.
Dạ. Diệp Chính Thần vội nói sang chuyện khác: Bác trai, bác gái khi nào rảnh thì đến Bắc Kinh đi dạo đi.
Không đợi mẹ tôi trả lời, cha anh lại đột nhiên mở miệng. Chính Thần nguyên bản có một người anh trai, hắn trước đây vụng trộm đi bộ đội tìm ta, đã xảy ra... ngoài ý muốn. Cho nên tôi đối Chính Thần luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc, hắn cũng thực tiến bộ...
Ánh mắt Diệp Chính Thần đột nhiên trầm xuống, thất thần thật lâu.
Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Mẹ vội vã giải thích.
Không quan hệ, đều là chuyện quá khứ . Mẹ anh vội vàng nói: Ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội rồi.
Tôi lặng lẽ liếc Diệp Chính Thần một cái, anh cười cười với tôi, dùng khẩu hình nói với tôi: Đừng lo lắng, có anh ở đây!
Đúng vậy, có mặt anh, tôi còn lo lắng cái gì, thế giới này vốn không có anh, vấn đề sẽ không giải quyết được.!
***
Trên máy bay đi Bắc Kinh, tôi nhỏ giọng nói với Diệp Chính Thần: Anh về sau có thể đừng cãi nhau với cha anh được không?
Anh không gọi là cãi nhau, mà gọi là đấu tranh! Anh nói cho tôi biết: Từ nhỏ đến lớn, anh luôn luôn đấu tranh chống lại chế độ chuyên chế của tư lệnh Diệp, lúc thắng lúc bại, đây là lần đầu tiên anh thắng lợi hoàn toàn!
Tham mưu Diệp, sự chuyên chế như vậy anh còn dám phản kháng, nếu ông có chút dân chủ, anh còn không tạo phản!
Anh không phục: Chỗ nào có áp bách, chỗ đó mới có phản kháng.
Áp bách? Anh mỗi ngày trước mặt quan chức, khoe ra xe đắt tiền, mang theo đồng hồ xịn…Em như thế nào một chút cũng nhìn không ra anh bị áp bách?
Anh không có tự do! Tự do em hiểu không?!
Cùng quân nhân thảo luận vấn đề chính quyền cùng dân chủ rất không sáng suốt, tôi quyết định cùng anh thảo luận sang vấn đề cảm tình. Cha của anh đối với anh thực để ý, chỉ có thể yêu sâu đậm mới đanh thép như thế đi.
Anh nhẹ nhàng Ân một tiếng, Anh hôm nay mới hiểu được. Ông trước kia rất thương anh trai anh, gần như rất cưng chiều, từ khi anh ấy phát sinh ngoài ý muốn, ông ấy giống thay đổi hoàn toàn, đối với anh cái gì cũng trách móc nặng nề, anh nghĩ rằng ông chê anh không bằng anh ấy...
Cha anh sợ lại mất đi anh.
Đúng vậy.
Máy bay vững vàng bay trên trời, tôi dXào ghế da cho thoải mái, không khí xung quanh đầy hương vị của anh, tôi nhắm mắt lại.
Nha đầu, em mệt không?
Anh nói xem? Tôi ánh mắt cũng chưa mở, tối hôm qua ép buộc đến trễ như vậy, tôi làm sao lại không buồn ngủ..
Diệp Chính Thần đứng lên, tôi vội vàng ngồi thẳng, Anh muốn cái gì? Em giúp anh.
Anh đi toilet, em không cần giúp.
...
Khả năng quá mệt mỏi, không bao lâu tôi liền ngủ, trong mông lung tôi cảm giác có cái chăn đắp trên người, còn có người kê gối dưới đầu tôi, có độ ấm .
Tôi ngủ rất say sưa, tôi mơ thấy tôi cùng Diệp Chính Thần kết hôn, thật nhiều người tới tham gia hôn lễ, Phùng ca cười ngồi ở trên chiếu bà mối, Phùng tẩu cùng Lăng Lăng cũng đến...
Tôi còn thấy Ấn Chung Thiêm, bóng dáng rất xa, mặc áo sơ mi màu trắng giống hồi còn thiếu niên.
Tôi kêu anh, hô gọi rất nhiều, anh mới quay đầu lại, tôi nói: Về sau mặc kệ có cái gì cần em hỗ trợ, cũng có thể tới tìm em.
Anh nhìn lại, rời đi, vẫn không thể tha thứ cho tôi.
Nha đầu...
Tôi nghe thấy Diệp Chính Thần kêu tôi, kéo áo cưới chạy đến lễ đường, trong khúc quân hành du dương làm nhạc đệm, tôi khoác lên cánh tay của Diệp Chính Thần, đi lên thảm đỏ.
Trước khi trao đổi nhẫn người chủ trì chỉ vào Diệp Chính Thần hỏi tôi, Cô yêu anh ta sao?
Tôi không chút do dự trả lời: yêu!
Người chủ trì lại hỏi Diệp Chính Thần, Anh yêu cô ấy sao?
Tôi chờ mong ...
Tỉnh tỉnh! tiếng Diệp Chính Thần không kiên nhẫn làm tôi tỉnh lại, mở mắt ra, mới phát hiện chính mình đang gối trên vai người nào đó.
Diệp Chính Thần chỉ chỉ lên tay anh, Mơ giấc mộng đẹp gì sao? Nước nhãi chảy đầy tay anh.
Tôi không để ý tới anh, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Ngủ tiếp một phút nữa đã.
Anh lập tức sẽ nói: anh yêu em!
Đừng ngủ, tiếp viên hàng không còn đang cười anh đâu.
Tôi nhất thời hết cả cơn buồn ngủ ngồi thẳng dậy, véo anh. Anh không thấy người ta, làm sao biết người ta cười với anh?
Máy bay bắt đầu hạ cánh, xuyên qua những đám mây tầng tầng lớp lớp.
Anh nắm lấy tay tôi, gắt gao chế trụ. Máy bay hạ cánh, đừng ngủ, trong chốc lát xuống máy bay sợ cảm lạnh .
...
Câu nói tôi chờ mong đã lâu Anh yêu em - đã không còn quan trọng!
/46
|