Tôi chờ đợi đáp án của anh, quên cả hô hấp, đã quên trong nháy mắt, thậm chí tim quên cả đập, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Tôi sợ anh gật đầu, sợ vô cùng.
Em cho anh là loại nam nhân nào?! Anh không thích cô ấy, làm sao có thể chạm vào? Diệp Chính Thần chính nghĩa mà phủ nhận.
Tôi tâm tình nơi lỏng, có thể tưởng tượng lại Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân từ trước đến nay không có cái gì, nhưng vẫn cảm giác như bỏ qua một cái gì đó.
Tôi lại không tin mà hỏi lại lần nữa. Thật sự không có sao? Uống rượu, hoặc là nhất thời cầm giữ không được, hoặc là cô ấy...
Không có chần chờ, anh trực tiếp dứt lời tôi. Không có, một lần đều không có.
Tâm linh cũng không có phản bội, thân thể cũng vậy, tôi không tìm ra bất cứ lý do nào trách anh, trừ bỏ có ý giấu diếm có thiện ý.
Tôi ẩn ẩn nghe Diệp Chính Thần giải thích hợp tình hợp lý, nghĩ kỹ lại có một chút còn giấu diếm, bởi vì lời giải thích của anh rất theo lẽ thường phải làm, nếu hết thảy sự tình phát triển theo phương hướng đó anh sẽ không cần lo lắng, giấu diếm, lại càng không phải chịu Dụ Nhân uy hiếp...
Tôi suy nghĩ cẩn thận, một nam nhân không thương một nữ nhân, lại vẫn duy trì lui tới cùng cô ấy, bọn họ nhất định có quan hệ gì. Tôi đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề trọng yếu.
Hai người từng có hôn ước sao?
Tôi nhìn kỹ phản ứng của anh, nhằm bắt giữ biểu hiện ánh mắt anh, lấy phán đoán là anh sẽ phủ nhận. Trên thực tế, điều này không xảy ra, Diệp Chính Thần căn bản cũng không có tính gạt tôi.
Anh trầm mặc, mặt cúi thấp, tránh né ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của tôi.
Đây là đáp án, lửa nóng chờ mong theo đáp án này công bố chợt phục hồi, tư duy cũng như bị đóng băng, bình thường bình tĩnh.
Một người nam nhân, bị gia đình cường thế, đính hôn cùng một nữ nhân chính mình không thương. Về sau lại gặp gỡ người mình thích, anh đã giãy dụa cùng mâu thuẫn, cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí, ruồng bỏ thệ ước của chính mình.
Tôi còn không tìm thấy lý do trách cứ anh. Dù sao, một người nam nhân không có duyên yêu mình, như vậy anh có làm việc gì cũng có thể hiểu được, ít nhất tôi có thể tha thứ, về phần Dụ Nhân... Tôi không biết, tôi không thể lý giải được sự trầm mặc đáng kể của cô ấy, càng không hiểu nổi cô ấy đối với ta mà nhẹ ý cười?
Dù sao nếu tôi là cô ấy, tôi sớm lựa chọn buông tay.
Tựa như hiện tại...
Tôi đưa hai tay nắm chặt chăn, cất giấu nội tâm ba đào mãnh liệt mà chua xót. Anh đi đi.
Anh ngạc nhiên ngẩng đầu. Em... Vẫn không thể tha thứ anh?
Em không trách anh. Tôi cố gắng mỉm cười với anh, chắc rất là khó coi: Anh nên xin cô ấy tha thứ, không phải em.
Nha đầu...
Thấy anh đưa tay về phía anh, tôi lập tức đem tay đưa ra phía sau lưng, xê dịch thân thể hướng sâu vào trong giường, tỏ vẻ ra cự tuyệt. Dụ Nhân nói rất đúng, em không có khả năng tiếp tục cùng một chỗ với anh. Mặc kệ em rất thích, em cũng không thể cùng với một nam nhân đã có vị hôn thê kết giao. Thực xin lỗi! Tôi luôn luôn đối với dối trá lễ phép của người Nhật Bản thực khinh bỉ, thế nhưng lại bất tri bất giác lại học được.
Câu Thực xin lỗi này thật sự thật đáng buồn, nhưng là buồn cười.
Anh có chút nóng nảy, vội vã mong tôi đồng ý: Em cho anh một chút thời gian, anh có thể xử lý tốt chuyện này.
Bao lâu? Ba năm?
Dùng thời gian ba năm chờ một nam nhân có vị hôn thê, đáng giá sao?
Tôi nhìn người trước mắt, đổi thành nam nhân khác đương nhiên không đáng giá, là anh...
Có lẽ...
Tôi chạy vào toilet, mở nước lạnh với mức mạnh nhất, liều mạng dùng nước lạnh rửa mặt, buộc chính mình bình tĩnh.
Nhìn bên phải kệ thấy đồ của anh vẫn chỉnh tề bày ở đó.
Thấy chúng nó, nước từ trên mặt không ngừng chảy xuống, tôi không không ngừng dùng nước lạnh rửa mặt...
Tôi nhìn qua gương thấy anh, đứng ở phía sau lưng tôi, tựa hồ có vô số lời muốn nói nhưng không cách nào nói ra khỏi mồm.
Ra ngoài! Tôi dùng hai tay cầm đại đồ của anh, nện trở lại vào người anh. Cầm đồ của anh, ra ngoài!
Anh vẫn không nhúc nhích, đồ vật từ trên người anh đổ xuống mặt đất, tiếng rơi nặng nề liên tiếp không ngừng....
Em không muốn nhìn thấy anh. Tôi nói.
Em căn bản không có yêu anh... Diệp Chính Thần bình thản mà nói, không có sắc thái cảm tình, thanh âm mơ hồ giống như ở phương xa.
Anh đi rồi, nhẹ nhàng khóa cửa phòng tôi.
Bóng lưng cô đơn lại một lần đâm vào trong lòng tôi, từng mũi đâm vào lòng tôi, từng mũi lại từng mũi…
Vòi nước không ngừng chảy, tràn cả bồn, rơi trên mặt đất. Tôi bám vào vách tường, chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhặt đồ đã bị nước chảy vào, bàn chải đánh răng, khăn mặt, chén thủy tinh vỡ…đem ném thúng rác.
Tôi thật sự hy vọng thủy có thể chảy qua người tôi, chôn vùi lòng khiêu, như vậy lòng mới không còn muốn anh...
...
*
Từ ngày đó về sau, tôi chưa gặp lại qua Diệp Chính Thần.
Anh giống như im lặng biến mất khỏi cuộc sống của tôi, hoặc là chưa bao giờ từng xuất hiện.
Tôi tiếp tục đi học, xem tư liệu, dưỡng vi khuẩn.
Bất kể ngày nào, không kể ngày nghỉ, không thèm nghĩ đến mọt chuyện tôi chuyên tâm đi học, chuyên tâm ghi bài, chuyên tâm tại phòng thí nghiệm nghiên cứu tư liệu, toàn tâm toàn ý nuôi vi khuẩn.
Diệp Chính Thần viết tổng kết cho tôi, tôi cũng chuyên tâm đọc, mỗi điều anh chú thích, từng câu từng chữ rõ ràng, đánh dấu những ký hiệu trọng điểm.
Với tôi mà nói anh viết xuống một cái dấu chấm than đều là ý trọng điểm
Dưỡng vi khuẩn đến vài ngày mấu chốt, tôi mang chăn đệm đến phòng nghiên cứu, cứ ba tiếng lại mặc đồ phòng hộ đi quan sát chúng một lần. Có một lần phó giáo sư đến phòng thí nghiệm lúc sáng sớm, thấy tôi đang thu chăn đệm thì phi thường khó hiểu. Tôi nói cho ông tôi đang dưỡng vi khuẩn, lúc nào cũng phải chú ý. Phó giáo sư thay đổi thái độ đối với tôi, càng ngày càng thân thiết, cư nhiên còn dối trá mà nói với tôi: phải chú ý nghỉ ngơi.
Tôi cũng dối trá mà nói: Cám ơn!
Ở lâu tại Nhật Bản, con người thật sự càng ngày càng dối trá.
Tôi cùng bằng hữu cười nói chuyện phiếm, hưng phấn mà lôi kéo Lăng Lăng đi đi dạo phố, để cho người khác đã thấy tôi tốt vô cùng, kỳ thật, mỗi lần nằm ở trên giường, đắp nhanh chăn không hề có chút độ ấm, đều sẽ nhớ lại Diệp Chính Thần thường xuyên bị tôi chẩm ma bả vai, nhớ lại lúc gối đầu chúng tôi hai tay nắm chặt. Mất ngủ thì trong bóng tối nhìn chằm chằm chữ Chính đầy tường, từng nét từng nét mà chậm rãi sổ
Có đôi khi, sát vách truyền đến tiếng ca, uyển chuyển động lòng người 《 thiên hương 》.
Tôi cắn tay của mình yên lặng mà rơi lệ, dối trá ngay cả khóc cũng không chịu để cho người sát vách nghe thấy...
Còn có một lần, tôi nấu đầy một nồi mỳ, nghĩ mang cho anh một ít... Lại cắn răng nhịn xuống.
Tôi gọi điện thoại cho Tần Tuyết, cô ấy nói đã ăn, tôi lại gọi cho Lăng Lăng, cô ấy nói nói đang ở phòng nghiên cứu làm thí nghiệm.
Tôi đơn giản ăn một mình, đem mỳ tất cả đều ăn sạch.
Lăng Lăng quay về tới tìm tôi, tôi vừa ăn xong mỳ, mắt đỏ hồng cười cười với cô ấy.
Cô ấy thở dài, thật sâu mà thở dài.
Ta còn dối trá thuyết: Ta không sao.
Bạn cùng Diệp Chính Thần cãi nhau?
Tôi tiếp tục lắc đầu. Không phải cãi nhau, là chia tay.
Cô ấy cũng không kinh ngạc, cười vui vẻ. Lại chia tay?
Lăng Lăng... Tôi chăm chú mà nhìn cô ấy. Nếu người bạn yêu đột nhiên xuất hiện một vị hôn thê, bạn sẽ làm gì?
Lăng Lăng không cười nữa, đi đến ban công, nhìn về phía mảnh rừng cây hoa anh đáo đối diện, hoa tươi đã không còn, chỉ còn cành và lá xum xuê.
Tớ... Nhắc tới người kia, trong mắt cô ấy nồng đậm đau thương không thể che dấu. Tôi nghĩ cô ấy nhất định yêu thảm người kia. Chỉ cần anh ấy không buông tay, tớ sẽ chờ anh ấy, bao lâu cũng có thể...
Cô ấy buồn bã nói: Có những người. Một khi đã yêu người ta, không có cách nào lại yêu được người khác...
Cô ấy còn nói: Thực yêu một người, vì cái gì muốn đem người đó tặng cho nữ nhân khác? Là vị hôn thê thì đã sao? Không phải còn chưa kết hôn sao!
...
Lăng Lăng đi rồi, tôi đứng ở ban công, một đêm không ngủ.
Có những người. Một khi đã yêu người ta, không có cách nào lại yêu được người khác...
Thật sự không có biện pháp .
So với cả đời, ba năm cũng không dài lâu...
Sáng sớm hôm sau, tôi rửa mặt xong, tinh thần cố gắng chuẩn bị đến trường, Phùng ca chạy tới gõ cửa phòng tôi, hỏi tôi có thấy Diệp Chính Thần không.
Tôi nói cho anh ấy: Em hai mươi mấy ngày không gặp.
Anh nói tối hôm qua mọi người tại căn tin tán gẫu đến Diệp Chính Thần, đều nói đã lâu chưa nhìn thấy anh, ngay cả tiểu Lâm học cùng khoa anh cũng chưa gặp.
Tối hôm qua Phùng ca gọi điện cho anh, điện thoại tắt máy.
Tôi đột nhiên nhớ tới sát vách ngẫu nhiên mà truyền đến tiếng ca, khinh phiêu phiêu như thiên đường chi âm...
Sắc trời âm trầm, mây bay mênh mông, hành lang bừng tình làm chân tôi khuỵu xuống, tôi nắm lấy rào chắn, miễn cưỡng đứng vững.
Trong vòng một giây, tôi quên cả mang giày, vọt tới trước của phòng Diệp Chính Thần, đem hết toàn lực ấn chuông cửa, vừa ấn, vừa đập đập cửa phòng.
Sư huynh, sư huynh! Anh có trong đó hay không? mở cửa.
Bên trong im lặng, không âm thanh âm.
Tôi bắt đầu phá cửa, phát điên mà đập cửa. Diệp Chính Thần, em biết anh trong đó, anh mở cửa!
Anh vẫn không trả lời.
Máu toàn thân tôi như ngưng tụ thành băng, bàn tay gắt gao đập lên cửa lạnh lẽo, thanh âm điều chỉnh. Anh đừng làm em sợ, anh mở cửa, nhanh lên mở cửa...
Phùng ca đem tôi kéo sng một bên, hung hăng dùng chân đạp cửa, rống to vào bên trong: Diệp Chính Thần, mau mở cửa...
Bên trong phòng thực sự yên tĩnh.
Tôi sợ tới mức lui về phía sau, lúc này đây thật sự giống như rơi vào vách núi đen vạn trượng, rơi tan xương nát thịt.
Em chờ chút, anh đi xuống văn phòng lầu dưới mượn cái chìa khóa. Phùng ca nói.
Tôi mù quáng mà gật đầu, căn bản nghe không rõ anh nói cái gì.
Phùng ca chạy xuống dưới lầu, tôi một giây cũng không thể chờ, tôi phải biết rằng anh bị làm sao, tôi không thể nào chờ được...
Lảo đảo chạy trở về phòng, tôi cầm ghế dựa chạy đến ban công, giẫm lên ghế dựa đu lên thanh chắn cao hai thước kia.
Tôi cũng không biết chính mình như thế nào mà lên được , chỉ cảm thấy phía sau có một cỗ động lực thật lớn phụ giúp tôi, tôi lập tức liền lên được.
Đợi cho thân thể nằm ở đỉnh tấm ngăn, nhìn nhìn lại phía dưới khoảng cách hai thước rất cao, đầu tôi một trận choáng váng.
Phòng Diệp Chính Thần, bức màn sắc xanh nhạt không ngờ như thế, nhìn không thấy được hết thảy bên trong.
Tôi cắn răng một cái, nhắm mắt lại nhảy xuống.
Thân thể nghiêng ngả trầm xuống, người nằm lăn trên mặt đất. Tôi làm sao lo lắng sự đau đớn bén nhọn trên người, lấy tốc độ nhanh nhất đẩy ra cánh cửa sổ sát đất nhìn ra ban công, chạy vọt vào.
...
Tôi từ lúc quen Diệp Chính Thần cho tới bây giờ đều là ăn mặc sạch sẽ, lộ vẻ khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, mặt anh không một chút máu nằm trên mặt đất, giống như một người chết...
Nhà anh luôn luôn sạch sẽ, giờ bày đầy lon bia, đầy trên cả mặt đất.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu gay mũi.
Đây không phải là Diệp Chính Thần tôi đã biết, không phải...
Anh sẽ không yếu ớt như vậy!
Tôi chạy qua ôm lấy anh, thân thể anh vẫn mềm, vẫn là nóng. Tôi mới tìm được chút khí lực, liều mạng lay anh. Anh rốt cuộc làm cái gì, anh rốt cuộc muốn thế nào!
Sau đó tôi nằm ở trên người anh, lên tiếng khóc lớn, tôi cái gì đều không muốn làm, thầm nghĩ khóc...
Phùng ca cùng người của quản lý nhà trọ từ bên ngoài mở cửa, chạy vào. Phùng ca thấy tôi có chút kinh ngạc, lại nhìn xem cửa sổ đã mở ra, hiểu được.
Phùng ca không nói hai lời cõng Diệp Chính Thần lên hướng bệnh viện Phong Trung y viện chạy.
Anh ấy cư nhiên không có anh trước tiên chết hay sống, không có hỏi tôi cùng Diệp Chính Thần thế nào, cũng không có kêu xe cứu thương, anh ấy giống như cũng không có thất kinh, đoán chắc Diệp Chính Thần còn có được cứu trợ...
Tôi lúc ấy đã hoàn toàn rối loạn, đầu óc trống rỗng một mảnh, cũng đã quên kêu xe cứu thương, chỉ biết đi theo phía sau Phùng ca chạy.
...
Trong bệnh viện, bác sỹ phòng cấp cứu cho Diệp Chính Thần khẩn cấp truyền dịch, vừa truyền dịch vừa kiểm tra.
Tôi đuổi theo phía sau hỏi: Bác sỹ, anh ấy thế nào? Có nguy hiểm tánh mạng hay không?
Bác sỹ nói: Không sao, còn cứu được. Cô đi bên ngoài chờ...
Tôi mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở trên ghế bên ngoài, xoa mắt cá chân sưng đỏ.
Phùng ca đi theo tôi bước ra, quệt quệt mồ hôi trên trán, thở hổn hển. Hai người cùng một chỗ, giận dỗi, cãi nhau, cái này thực bình thường, hai người bọn em phải biến thành như vậy sao?
Tôi không nói lời nào, tôi không có ngôn ngữ có thể biểu đạt tâm tình của mình.
Phùng ca tức lên, giận đến ỗi đi vòng vòng.
Em, ai! Anh thực chưa thấy người con gái nào ý trí sắt đá như em vậy, hắn đã ra như vậy, em vẫn không thể tha thứ hắn...
...
Lúc ấy trong đầu tôi loạn thất bát tao. Về sau nghĩ lại chuyện này, tôi đặc biệt bội phục năng lực trinh thám của Phùng ca, chỉ thấy một màn như vậy, chỉ biết tôi cùng Diệp Chính Thần giận dỗi, có thể đoán được là tôi không chịu tha thứ cho anh. Để ý thấy nam nhân ngành kỹ thuật, tư duy lô-gích quả nhiên cường hãn.
Phùng ca thấy tôi còn không mở miệng, nén giận ngồi xuống bên cạnh tôi. Em ngẫm lại xem, vạn nhất hôm nay anh không tìm hắn, vạn nhất hắn thật sự đã chết... Em một chút cũng không hối hận...
Anh đừng nói nữa.
Tôi chỉ thấy hối hận, vừa nghĩ tới Diệp Chính Thần chết trong lòng tôi, tôi nghĩ sẽ ôm anh từ trên lầu nhảy xuống đi...
Tôi thật không nghĩ tới anh sẽ như vậy!
Anh bình thường nhìn qua không phải yếu ớt như vậy.
Ai! Phùng ca thở dài đưa cho khăn tay cho tôi. Anh không biết bọn em xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết hắn đối với em toàn tâm toàn ý...
Diệp Chính Thần khi...tỉnh lại, thấy tôi, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, chậm rãi đưa tay về phía tôi.
Tôi đưa tay xuống dưới giường, thản nhiên nói cho hắn. Về sau đừng làm việc ngốc như thế này.
Anh nói: Anh không làm chuyện gì điên rồ, anh chỉ là không muốn ra ngoài... Không muốn gặp bất luận kẻ nào, làm một chuyện gì.
Tôi nói: Kia em đi trước, chịu khó nghỉ ngơi.
Tôi đứng lên, anh đột nhiên dùng cánh tay đang truyền dịch kéo lấy tay áo tôi, không có dùng sức, cũng có thể là không có khí lực.
Tôi lại bị anh kéo lại, bình tĩnh dần dần hòa tan. Em đi gọi điện thoại cho Dụ Nhân, bảo cô ấy đến với anh.
Anh thả tay xuống, cay đắng cười cười. Quên đi, em muốn đi thì đi đi.
Tôi muốn đi, dưới chân như mọc rễ, không thể di động.
Anh hỏi tôi: Em có biết cảm giác mất tự do không?
... Tôi không biết.
Không nhớ rõ khi nào thì bắt đầu, anh biến thành một người sống như bị chụp mũ... Không phải vì trốn tránh sự thật, mà là bị người khác nhốt ở bên trong...
Tôi bị lời nói của anh hấp dẫn, không tự chủ được ngồi xuống đi...
Anh nói cho tôi biết, anh từng là một người không chịu bất luận kẻ nào thúc ước, mãi đến có một ngày, có một cái mũ sắt khóa anh lại.
Người khác muốn anh đứng, anh không thể ngồi xuống; người khác muốn anh ngồi xuống, anh không thể đứng.
Anh không chỉ bị trói buộc như vậy, tư tưởng cũng bị giam cầm, mặc kệ người khác muốn anh làm gì, anh chỉ có thể lựa chọn phục tùng, không có quyền lợi nói Không .
Với anh mà nói, Dụ Nhân cũng là một cái khóa, gắt gao chế trụ anh.
Anh hỏi tôi: Một người đối với khóa sinh ra cảm tình không?
Tôi đáp: Không biết.
Anh nói: Anh sẽ không, anh nghĩ mọi biện pháp đem khóa dỡ xuống.
Anh muốn không nhiều lắm, chỉ hai chữ Tự do .
Năm rộng tháng dài bị giam cầm, anh không chịu nổi nữa, thật nhiều thứ anh đều muốn tránh thoát cởi bỏ chiếc mũ trên đầu, nhưng anh không làm được.
Vì cái gì không làm được? Tôi hỏi anh.
Vì trách nhiệm, vì...
Anh không nói tiếp, thay đổi đề tài khác.
...
Anh nói: có một lần cuối mùa thu mỹ lệ, anh gặp được một người con gái, cô ấy bất lực mà đứng ở bên đường. Anh thực thích giúp người con gái này, không phải vì mỗi người đều cảm kích anh, nhưng người con gái này lại thực sự cảm kích, mới anh ăn một bữa tối ngon miệng.
Cô ấy gọi anh: sư huynh. Giọng nói ngây thơ, giống như kêu ca ca của mình.
Anh thích xưng hô này, cho nên, anh gọi cô ấy: Nha đầu.
Coi cô ấy như tiểu muội muội của mình.
Năm rộng tháng dài, anh càng ngày càng thích tiểu muội muội này, thích căn phòng cô ấy ấm áp tràn ngập hương vị khói lửa gia đình.
Mỗi lần mỏi mệt, đều muốn qua ngồi trong chốc lát.
Có một ngày, trong bệnh viện nội trú, có một bệnh nhân đã chết- một bé gái mười hai tuổi.
Cô bé Nhật bản này thật đáng yêu, cô bé không biết nói tiếng Trung, nhưng mỗi lần thấy anh, đều hội dùng tiếng Trung ngọng nghịu gọi anh: đại ca ca. Sau đó che miệng nhìn anh cười.
Tiểu nữ hài nhi đi rồi, anh ngồi tại giường bệnh của cô bé ngồi đến khuya, rồi kéo một thân mỏi mệt trở về.
Anh rất muốn tìm ai đó nói chuyện, lại không biết nên tìm ai. Đi qua hành lang, anh tại phòng sát vách đứng thật lâu.
Đêm khuya như vậy , gõ cửa phòng của một cô gái độc thân không thể nghi ngờ là rất đường đột.
Trải qua chần chờ, anh vẫn nhấn chuông cửa phòng cô ấy.
Cô ấy nghe được là anh, rất nhanh mở cửa, mặc một thân áo ngủ đơn bạc, ánh mắt đơn thuần mà thiên chân.
Em nói, mấy giờ rồi, anh lấy em làm khuê nữ mà sai sử đâu!? Cô ấy bĩu môi, cái miệng nhỏ nhắn nộn hồng nhạt thầm oán anh, khóe miệng cùng ánh mắt lại mang theo ý cười sáng lạn.
Anh bỗng nhiên rất muốn ôm cô ấy một cái, rất muốn, rất muốn...
Anh thậm chí còn xúc động, muốn tránh thoát trói buộc, đem tay nắm lấy cô ấy, đem cô ấy vĩnh viễn ở lại một cái địa phương với anh, vĩnh viễn...
Cô ấy cầm khăn mặt cho anh lau mặt, vì anh nấu mì...
Anh vụng trộm liếc mắt lên cái chăn màu hồng nhạt đang cuộn thành đống ở trên giường, thực ấm áp, ngủ ở trên đó nhất định thực thoải mái...
Anh nghĩ đến anh chính là bị gông cùm xiềng xiếc lâu lắm, mới có loại xúc động mãnh liệt muốn thoát trói buộc.
Mãi đến một ngày mùa hạ, mưa to, anh đi đón cô ấy trở về.
Anh ngồi trên xe, thấy một người thầm mến cô ấy thật lâu, một tay nắm lấy tay cô ấy, một tay ôm eo, mà cô ấy cũng không có phản kháng, nhẹ nhàng nhìn người đó. Anh chưa bao giờ có cái cảm giác phẫn nộ mãnh liệt như lúc này, hận không thể xông ra vặn bung tay của người con trai kia, đem cô ấy ôm ở trong lòng mình, không bao giờ cho nam nhân khác cơ hội nữa.
Một khắc này, anh biết, anh đã yêu cô ấy...
Cô ấy bị ướt mưa, thấm lên thân thể đã gợi lên dục vọng tối nguyên thủy của nam nhân.
Đúng vậy, dục vọng, đem cô ấy đặt ở dưới thân, đem chính mình chôn ở trong cơ thể cô ấy, thấy cô ấy mị nhãn như tơ, nghe tiếng cô vì dục vọng mà uyển chuyển rên rỉ...
Anh biết anh không thể yêu bất luận kẻ nào, anh ngay cả yêu một người tự do đều không có.
Anh cố gắng giãy dụa, cố gắng buông tha, cuối cùng rốt cục tại một đêm mưa sa gió giật, cô khóc nói: anh để cho em một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục...
Anh làm sao không như vậy, cũng một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục...
Ngay từ đầu, anh chỉ biết chính mình sai lầm rồi, anh sẽ làm cô bị thương tâm.
Anh không nên mưu toan đi tìm cầu tự do, anh nên thành thành thật thật đứng ở bên trong, chờ người khác thả anh ra...
Nhưng anh rất khát vọng cái cảm xúc mãnh liệt này, thật sự anh chưa bao giờ có khác vọng giống như vậy, giống như chỉ cần ôm cô, tài năng có được cái tự do tối nguyên thủy này.
Anh không phá được gông xiềng trên người, nhưng không cách nào tự kiềm chế mà càng lún càng sâu...
Nghe xong chuyện này, tôi cái gì đều không nói nên lời.
Tôi không thể tưởng được một nam nhân cười đến phóng đãng không kiềm chế được, nâng tay tiêu tiền như nước, sống lại đáng thương hèn mọn như thế...
Tôi muốn ôm lấy anh, cho anh ấm áp, cho anh tự do, nói cho anh: làm cho chúng ta yêu một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục…
Cho dù ngã tan xương nát thịt, chúng ta xương cốt muốn vỡ còn cùng một chỗ.
Tôi cắn răng chịu đựng mắt cá chân còn đau đớn đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Tôi nghe thấy anh nói: Nha đầu, anh rất nhớ em...
Tôi sợ anh gật đầu, sợ vô cùng.
Em cho anh là loại nam nhân nào?! Anh không thích cô ấy, làm sao có thể chạm vào? Diệp Chính Thần chính nghĩa mà phủ nhận.
Tôi tâm tình nơi lỏng, có thể tưởng tượng lại Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân từ trước đến nay không có cái gì, nhưng vẫn cảm giác như bỏ qua một cái gì đó.
Tôi lại không tin mà hỏi lại lần nữa. Thật sự không có sao? Uống rượu, hoặc là nhất thời cầm giữ không được, hoặc là cô ấy...
Không có chần chờ, anh trực tiếp dứt lời tôi. Không có, một lần đều không có.
Tâm linh cũng không có phản bội, thân thể cũng vậy, tôi không tìm ra bất cứ lý do nào trách anh, trừ bỏ có ý giấu diếm có thiện ý.
Tôi ẩn ẩn nghe Diệp Chính Thần giải thích hợp tình hợp lý, nghĩ kỹ lại có một chút còn giấu diếm, bởi vì lời giải thích của anh rất theo lẽ thường phải làm, nếu hết thảy sự tình phát triển theo phương hướng đó anh sẽ không cần lo lắng, giấu diếm, lại càng không phải chịu Dụ Nhân uy hiếp...
Tôi suy nghĩ cẩn thận, một nam nhân không thương một nữ nhân, lại vẫn duy trì lui tới cùng cô ấy, bọn họ nhất định có quan hệ gì. Tôi đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề trọng yếu.
Hai người từng có hôn ước sao?
Tôi nhìn kỹ phản ứng của anh, nhằm bắt giữ biểu hiện ánh mắt anh, lấy phán đoán là anh sẽ phủ nhận. Trên thực tế, điều này không xảy ra, Diệp Chính Thần căn bản cũng không có tính gạt tôi.
Anh trầm mặc, mặt cúi thấp, tránh né ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của tôi.
Đây là đáp án, lửa nóng chờ mong theo đáp án này công bố chợt phục hồi, tư duy cũng như bị đóng băng, bình thường bình tĩnh.
Một người nam nhân, bị gia đình cường thế, đính hôn cùng một nữ nhân chính mình không thương. Về sau lại gặp gỡ người mình thích, anh đã giãy dụa cùng mâu thuẫn, cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí, ruồng bỏ thệ ước của chính mình.
Tôi còn không tìm thấy lý do trách cứ anh. Dù sao, một người nam nhân không có duyên yêu mình, như vậy anh có làm việc gì cũng có thể hiểu được, ít nhất tôi có thể tha thứ, về phần Dụ Nhân... Tôi không biết, tôi không thể lý giải được sự trầm mặc đáng kể của cô ấy, càng không hiểu nổi cô ấy đối với ta mà nhẹ ý cười?
Dù sao nếu tôi là cô ấy, tôi sớm lựa chọn buông tay.
Tựa như hiện tại...
Tôi đưa hai tay nắm chặt chăn, cất giấu nội tâm ba đào mãnh liệt mà chua xót. Anh đi đi.
Anh ngạc nhiên ngẩng đầu. Em... Vẫn không thể tha thứ anh?
Em không trách anh. Tôi cố gắng mỉm cười với anh, chắc rất là khó coi: Anh nên xin cô ấy tha thứ, không phải em.
Nha đầu...
Thấy anh đưa tay về phía anh, tôi lập tức đem tay đưa ra phía sau lưng, xê dịch thân thể hướng sâu vào trong giường, tỏ vẻ ra cự tuyệt. Dụ Nhân nói rất đúng, em không có khả năng tiếp tục cùng một chỗ với anh. Mặc kệ em rất thích, em cũng không thể cùng với một nam nhân đã có vị hôn thê kết giao. Thực xin lỗi! Tôi luôn luôn đối với dối trá lễ phép của người Nhật Bản thực khinh bỉ, thế nhưng lại bất tri bất giác lại học được.
Câu Thực xin lỗi này thật sự thật đáng buồn, nhưng là buồn cười.
Anh có chút nóng nảy, vội vã mong tôi đồng ý: Em cho anh một chút thời gian, anh có thể xử lý tốt chuyện này.
Bao lâu? Ba năm?
Dùng thời gian ba năm chờ một nam nhân có vị hôn thê, đáng giá sao?
Tôi nhìn người trước mắt, đổi thành nam nhân khác đương nhiên không đáng giá, là anh...
Có lẽ...
Tôi chạy vào toilet, mở nước lạnh với mức mạnh nhất, liều mạng dùng nước lạnh rửa mặt, buộc chính mình bình tĩnh.
Nhìn bên phải kệ thấy đồ của anh vẫn chỉnh tề bày ở đó.
Thấy chúng nó, nước từ trên mặt không ngừng chảy xuống, tôi không không ngừng dùng nước lạnh rửa mặt...
Tôi nhìn qua gương thấy anh, đứng ở phía sau lưng tôi, tựa hồ có vô số lời muốn nói nhưng không cách nào nói ra khỏi mồm.
Ra ngoài! Tôi dùng hai tay cầm đại đồ của anh, nện trở lại vào người anh. Cầm đồ của anh, ra ngoài!
Anh vẫn không nhúc nhích, đồ vật từ trên người anh đổ xuống mặt đất, tiếng rơi nặng nề liên tiếp không ngừng....
Em không muốn nhìn thấy anh. Tôi nói.
Em căn bản không có yêu anh... Diệp Chính Thần bình thản mà nói, không có sắc thái cảm tình, thanh âm mơ hồ giống như ở phương xa.
Anh đi rồi, nhẹ nhàng khóa cửa phòng tôi.
Bóng lưng cô đơn lại một lần đâm vào trong lòng tôi, từng mũi đâm vào lòng tôi, từng mũi lại từng mũi…
Vòi nước không ngừng chảy, tràn cả bồn, rơi trên mặt đất. Tôi bám vào vách tường, chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhặt đồ đã bị nước chảy vào, bàn chải đánh răng, khăn mặt, chén thủy tinh vỡ…đem ném thúng rác.
Tôi thật sự hy vọng thủy có thể chảy qua người tôi, chôn vùi lòng khiêu, như vậy lòng mới không còn muốn anh...
...
*
Từ ngày đó về sau, tôi chưa gặp lại qua Diệp Chính Thần.
Anh giống như im lặng biến mất khỏi cuộc sống của tôi, hoặc là chưa bao giờ từng xuất hiện.
Tôi tiếp tục đi học, xem tư liệu, dưỡng vi khuẩn.
Bất kể ngày nào, không kể ngày nghỉ, không thèm nghĩ đến mọt chuyện tôi chuyên tâm đi học, chuyên tâm ghi bài, chuyên tâm tại phòng thí nghiệm nghiên cứu tư liệu, toàn tâm toàn ý nuôi vi khuẩn.
Diệp Chính Thần viết tổng kết cho tôi, tôi cũng chuyên tâm đọc, mỗi điều anh chú thích, từng câu từng chữ rõ ràng, đánh dấu những ký hiệu trọng điểm.
Với tôi mà nói anh viết xuống một cái dấu chấm than đều là ý trọng điểm
Dưỡng vi khuẩn đến vài ngày mấu chốt, tôi mang chăn đệm đến phòng nghiên cứu, cứ ba tiếng lại mặc đồ phòng hộ đi quan sát chúng một lần. Có một lần phó giáo sư đến phòng thí nghiệm lúc sáng sớm, thấy tôi đang thu chăn đệm thì phi thường khó hiểu. Tôi nói cho ông tôi đang dưỡng vi khuẩn, lúc nào cũng phải chú ý. Phó giáo sư thay đổi thái độ đối với tôi, càng ngày càng thân thiết, cư nhiên còn dối trá mà nói với tôi: phải chú ý nghỉ ngơi.
Tôi cũng dối trá mà nói: Cám ơn!
Ở lâu tại Nhật Bản, con người thật sự càng ngày càng dối trá.
Tôi cùng bằng hữu cười nói chuyện phiếm, hưng phấn mà lôi kéo Lăng Lăng đi đi dạo phố, để cho người khác đã thấy tôi tốt vô cùng, kỳ thật, mỗi lần nằm ở trên giường, đắp nhanh chăn không hề có chút độ ấm, đều sẽ nhớ lại Diệp Chính Thần thường xuyên bị tôi chẩm ma bả vai, nhớ lại lúc gối đầu chúng tôi hai tay nắm chặt. Mất ngủ thì trong bóng tối nhìn chằm chằm chữ Chính đầy tường, từng nét từng nét mà chậm rãi sổ
Có đôi khi, sát vách truyền đến tiếng ca, uyển chuyển động lòng người 《 thiên hương 》.
Tôi cắn tay của mình yên lặng mà rơi lệ, dối trá ngay cả khóc cũng không chịu để cho người sát vách nghe thấy...
Còn có một lần, tôi nấu đầy một nồi mỳ, nghĩ mang cho anh một ít... Lại cắn răng nhịn xuống.
Tôi gọi điện thoại cho Tần Tuyết, cô ấy nói đã ăn, tôi lại gọi cho Lăng Lăng, cô ấy nói nói đang ở phòng nghiên cứu làm thí nghiệm.
Tôi đơn giản ăn một mình, đem mỳ tất cả đều ăn sạch.
Lăng Lăng quay về tới tìm tôi, tôi vừa ăn xong mỳ, mắt đỏ hồng cười cười với cô ấy.
Cô ấy thở dài, thật sâu mà thở dài.
Ta còn dối trá thuyết: Ta không sao.
Bạn cùng Diệp Chính Thần cãi nhau?
Tôi tiếp tục lắc đầu. Không phải cãi nhau, là chia tay.
Cô ấy cũng không kinh ngạc, cười vui vẻ. Lại chia tay?
Lăng Lăng... Tôi chăm chú mà nhìn cô ấy. Nếu người bạn yêu đột nhiên xuất hiện một vị hôn thê, bạn sẽ làm gì?
Lăng Lăng không cười nữa, đi đến ban công, nhìn về phía mảnh rừng cây hoa anh đáo đối diện, hoa tươi đã không còn, chỉ còn cành và lá xum xuê.
Tớ... Nhắc tới người kia, trong mắt cô ấy nồng đậm đau thương không thể che dấu. Tôi nghĩ cô ấy nhất định yêu thảm người kia. Chỉ cần anh ấy không buông tay, tớ sẽ chờ anh ấy, bao lâu cũng có thể...
Cô ấy buồn bã nói: Có những người. Một khi đã yêu người ta, không có cách nào lại yêu được người khác...
Cô ấy còn nói: Thực yêu một người, vì cái gì muốn đem người đó tặng cho nữ nhân khác? Là vị hôn thê thì đã sao? Không phải còn chưa kết hôn sao!
...
Lăng Lăng đi rồi, tôi đứng ở ban công, một đêm không ngủ.
Có những người. Một khi đã yêu người ta, không có cách nào lại yêu được người khác...
Thật sự không có biện pháp .
So với cả đời, ba năm cũng không dài lâu...
Sáng sớm hôm sau, tôi rửa mặt xong, tinh thần cố gắng chuẩn bị đến trường, Phùng ca chạy tới gõ cửa phòng tôi, hỏi tôi có thấy Diệp Chính Thần không.
Tôi nói cho anh ấy: Em hai mươi mấy ngày không gặp.
Anh nói tối hôm qua mọi người tại căn tin tán gẫu đến Diệp Chính Thần, đều nói đã lâu chưa nhìn thấy anh, ngay cả tiểu Lâm học cùng khoa anh cũng chưa gặp.
Tối hôm qua Phùng ca gọi điện cho anh, điện thoại tắt máy.
Tôi đột nhiên nhớ tới sát vách ngẫu nhiên mà truyền đến tiếng ca, khinh phiêu phiêu như thiên đường chi âm...
Sắc trời âm trầm, mây bay mênh mông, hành lang bừng tình làm chân tôi khuỵu xuống, tôi nắm lấy rào chắn, miễn cưỡng đứng vững.
Trong vòng một giây, tôi quên cả mang giày, vọt tới trước của phòng Diệp Chính Thần, đem hết toàn lực ấn chuông cửa, vừa ấn, vừa đập đập cửa phòng.
Sư huynh, sư huynh! Anh có trong đó hay không? mở cửa.
Bên trong im lặng, không âm thanh âm.
Tôi bắt đầu phá cửa, phát điên mà đập cửa. Diệp Chính Thần, em biết anh trong đó, anh mở cửa!
Anh vẫn không trả lời.
Máu toàn thân tôi như ngưng tụ thành băng, bàn tay gắt gao đập lên cửa lạnh lẽo, thanh âm điều chỉnh. Anh đừng làm em sợ, anh mở cửa, nhanh lên mở cửa...
Phùng ca đem tôi kéo sng một bên, hung hăng dùng chân đạp cửa, rống to vào bên trong: Diệp Chính Thần, mau mở cửa...
Bên trong phòng thực sự yên tĩnh.
Tôi sợ tới mức lui về phía sau, lúc này đây thật sự giống như rơi vào vách núi đen vạn trượng, rơi tan xương nát thịt.
Em chờ chút, anh đi xuống văn phòng lầu dưới mượn cái chìa khóa. Phùng ca nói.
Tôi mù quáng mà gật đầu, căn bản nghe không rõ anh nói cái gì.
Phùng ca chạy xuống dưới lầu, tôi một giây cũng không thể chờ, tôi phải biết rằng anh bị làm sao, tôi không thể nào chờ được...
Lảo đảo chạy trở về phòng, tôi cầm ghế dựa chạy đến ban công, giẫm lên ghế dựa đu lên thanh chắn cao hai thước kia.
Tôi cũng không biết chính mình như thế nào mà lên được , chỉ cảm thấy phía sau có một cỗ động lực thật lớn phụ giúp tôi, tôi lập tức liền lên được.
Đợi cho thân thể nằm ở đỉnh tấm ngăn, nhìn nhìn lại phía dưới khoảng cách hai thước rất cao, đầu tôi một trận choáng váng.
Phòng Diệp Chính Thần, bức màn sắc xanh nhạt không ngờ như thế, nhìn không thấy được hết thảy bên trong.
Tôi cắn răng một cái, nhắm mắt lại nhảy xuống.
Thân thể nghiêng ngả trầm xuống, người nằm lăn trên mặt đất. Tôi làm sao lo lắng sự đau đớn bén nhọn trên người, lấy tốc độ nhanh nhất đẩy ra cánh cửa sổ sát đất nhìn ra ban công, chạy vọt vào.
...
Tôi từ lúc quen Diệp Chính Thần cho tới bây giờ đều là ăn mặc sạch sẽ, lộ vẻ khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, mặt anh không một chút máu nằm trên mặt đất, giống như một người chết...
Nhà anh luôn luôn sạch sẽ, giờ bày đầy lon bia, đầy trên cả mặt đất.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu gay mũi.
Đây không phải là Diệp Chính Thần tôi đã biết, không phải...
Anh sẽ không yếu ớt như vậy!
Tôi chạy qua ôm lấy anh, thân thể anh vẫn mềm, vẫn là nóng. Tôi mới tìm được chút khí lực, liều mạng lay anh. Anh rốt cuộc làm cái gì, anh rốt cuộc muốn thế nào!
Sau đó tôi nằm ở trên người anh, lên tiếng khóc lớn, tôi cái gì đều không muốn làm, thầm nghĩ khóc...
Phùng ca cùng người của quản lý nhà trọ từ bên ngoài mở cửa, chạy vào. Phùng ca thấy tôi có chút kinh ngạc, lại nhìn xem cửa sổ đã mở ra, hiểu được.
Phùng ca không nói hai lời cõng Diệp Chính Thần lên hướng bệnh viện Phong Trung y viện chạy.
Anh ấy cư nhiên không có anh trước tiên chết hay sống, không có hỏi tôi cùng Diệp Chính Thần thế nào, cũng không có kêu xe cứu thương, anh ấy giống như cũng không có thất kinh, đoán chắc Diệp Chính Thần còn có được cứu trợ...
Tôi lúc ấy đã hoàn toàn rối loạn, đầu óc trống rỗng một mảnh, cũng đã quên kêu xe cứu thương, chỉ biết đi theo phía sau Phùng ca chạy.
...
Trong bệnh viện, bác sỹ phòng cấp cứu cho Diệp Chính Thần khẩn cấp truyền dịch, vừa truyền dịch vừa kiểm tra.
Tôi đuổi theo phía sau hỏi: Bác sỹ, anh ấy thế nào? Có nguy hiểm tánh mạng hay không?
Bác sỹ nói: Không sao, còn cứu được. Cô đi bên ngoài chờ...
Tôi mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở trên ghế bên ngoài, xoa mắt cá chân sưng đỏ.
Phùng ca đi theo tôi bước ra, quệt quệt mồ hôi trên trán, thở hổn hển. Hai người cùng một chỗ, giận dỗi, cãi nhau, cái này thực bình thường, hai người bọn em phải biến thành như vậy sao?
Tôi không nói lời nào, tôi không có ngôn ngữ có thể biểu đạt tâm tình của mình.
Phùng ca tức lên, giận đến ỗi đi vòng vòng.
Em, ai! Anh thực chưa thấy người con gái nào ý trí sắt đá như em vậy, hắn đã ra như vậy, em vẫn không thể tha thứ hắn...
...
Lúc ấy trong đầu tôi loạn thất bát tao. Về sau nghĩ lại chuyện này, tôi đặc biệt bội phục năng lực trinh thám của Phùng ca, chỉ thấy một màn như vậy, chỉ biết tôi cùng Diệp Chính Thần giận dỗi, có thể đoán được là tôi không chịu tha thứ cho anh. Để ý thấy nam nhân ngành kỹ thuật, tư duy lô-gích quả nhiên cường hãn.
Phùng ca thấy tôi còn không mở miệng, nén giận ngồi xuống bên cạnh tôi. Em ngẫm lại xem, vạn nhất hôm nay anh không tìm hắn, vạn nhất hắn thật sự đã chết... Em một chút cũng không hối hận...
Anh đừng nói nữa.
Tôi chỉ thấy hối hận, vừa nghĩ tới Diệp Chính Thần chết trong lòng tôi, tôi nghĩ sẽ ôm anh từ trên lầu nhảy xuống đi...
Tôi thật không nghĩ tới anh sẽ như vậy!
Anh bình thường nhìn qua không phải yếu ớt như vậy.
Ai! Phùng ca thở dài đưa cho khăn tay cho tôi. Anh không biết bọn em xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết hắn đối với em toàn tâm toàn ý...
Diệp Chính Thần khi...tỉnh lại, thấy tôi, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, chậm rãi đưa tay về phía tôi.
Tôi đưa tay xuống dưới giường, thản nhiên nói cho hắn. Về sau đừng làm việc ngốc như thế này.
Anh nói: Anh không làm chuyện gì điên rồ, anh chỉ là không muốn ra ngoài... Không muốn gặp bất luận kẻ nào, làm một chuyện gì.
Tôi nói: Kia em đi trước, chịu khó nghỉ ngơi.
Tôi đứng lên, anh đột nhiên dùng cánh tay đang truyền dịch kéo lấy tay áo tôi, không có dùng sức, cũng có thể là không có khí lực.
Tôi lại bị anh kéo lại, bình tĩnh dần dần hòa tan. Em đi gọi điện thoại cho Dụ Nhân, bảo cô ấy đến với anh.
Anh thả tay xuống, cay đắng cười cười. Quên đi, em muốn đi thì đi đi.
Tôi muốn đi, dưới chân như mọc rễ, không thể di động.
Anh hỏi tôi: Em có biết cảm giác mất tự do không?
... Tôi không biết.
Không nhớ rõ khi nào thì bắt đầu, anh biến thành một người sống như bị chụp mũ... Không phải vì trốn tránh sự thật, mà là bị người khác nhốt ở bên trong...
Tôi bị lời nói của anh hấp dẫn, không tự chủ được ngồi xuống đi...
Anh nói cho tôi biết, anh từng là một người không chịu bất luận kẻ nào thúc ước, mãi đến có một ngày, có một cái mũ sắt khóa anh lại.
Người khác muốn anh đứng, anh không thể ngồi xuống; người khác muốn anh ngồi xuống, anh không thể đứng.
Anh không chỉ bị trói buộc như vậy, tư tưởng cũng bị giam cầm, mặc kệ người khác muốn anh làm gì, anh chỉ có thể lựa chọn phục tùng, không có quyền lợi nói Không .
Với anh mà nói, Dụ Nhân cũng là một cái khóa, gắt gao chế trụ anh.
Anh hỏi tôi: Một người đối với khóa sinh ra cảm tình không?
Tôi đáp: Không biết.
Anh nói: Anh sẽ không, anh nghĩ mọi biện pháp đem khóa dỡ xuống.
Anh muốn không nhiều lắm, chỉ hai chữ Tự do .
Năm rộng tháng dài bị giam cầm, anh không chịu nổi nữa, thật nhiều thứ anh đều muốn tránh thoát cởi bỏ chiếc mũ trên đầu, nhưng anh không làm được.
Vì cái gì không làm được? Tôi hỏi anh.
Vì trách nhiệm, vì...
Anh không nói tiếp, thay đổi đề tài khác.
...
Anh nói: có một lần cuối mùa thu mỹ lệ, anh gặp được một người con gái, cô ấy bất lực mà đứng ở bên đường. Anh thực thích giúp người con gái này, không phải vì mỗi người đều cảm kích anh, nhưng người con gái này lại thực sự cảm kích, mới anh ăn một bữa tối ngon miệng.
Cô ấy gọi anh: sư huynh. Giọng nói ngây thơ, giống như kêu ca ca của mình.
Anh thích xưng hô này, cho nên, anh gọi cô ấy: Nha đầu.
Coi cô ấy như tiểu muội muội của mình.
Năm rộng tháng dài, anh càng ngày càng thích tiểu muội muội này, thích căn phòng cô ấy ấm áp tràn ngập hương vị khói lửa gia đình.
Mỗi lần mỏi mệt, đều muốn qua ngồi trong chốc lát.
Có một ngày, trong bệnh viện nội trú, có một bệnh nhân đã chết- một bé gái mười hai tuổi.
Cô bé Nhật bản này thật đáng yêu, cô bé không biết nói tiếng Trung, nhưng mỗi lần thấy anh, đều hội dùng tiếng Trung ngọng nghịu gọi anh: đại ca ca. Sau đó che miệng nhìn anh cười.
Tiểu nữ hài nhi đi rồi, anh ngồi tại giường bệnh của cô bé ngồi đến khuya, rồi kéo một thân mỏi mệt trở về.
Anh rất muốn tìm ai đó nói chuyện, lại không biết nên tìm ai. Đi qua hành lang, anh tại phòng sát vách đứng thật lâu.
Đêm khuya như vậy , gõ cửa phòng của một cô gái độc thân không thể nghi ngờ là rất đường đột.
Trải qua chần chờ, anh vẫn nhấn chuông cửa phòng cô ấy.
Cô ấy nghe được là anh, rất nhanh mở cửa, mặc một thân áo ngủ đơn bạc, ánh mắt đơn thuần mà thiên chân.
Em nói, mấy giờ rồi, anh lấy em làm khuê nữ mà sai sử đâu!? Cô ấy bĩu môi, cái miệng nhỏ nhắn nộn hồng nhạt thầm oán anh, khóe miệng cùng ánh mắt lại mang theo ý cười sáng lạn.
Anh bỗng nhiên rất muốn ôm cô ấy một cái, rất muốn, rất muốn...
Anh thậm chí còn xúc động, muốn tránh thoát trói buộc, đem tay nắm lấy cô ấy, đem cô ấy vĩnh viễn ở lại một cái địa phương với anh, vĩnh viễn...
Cô ấy cầm khăn mặt cho anh lau mặt, vì anh nấu mì...
Anh vụng trộm liếc mắt lên cái chăn màu hồng nhạt đang cuộn thành đống ở trên giường, thực ấm áp, ngủ ở trên đó nhất định thực thoải mái...
Anh nghĩ đến anh chính là bị gông cùm xiềng xiếc lâu lắm, mới có loại xúc động mãnh liệt muốn thoát trói buộc.
Mãi đến một ngày mùa hạ, mưa to, anh đi đón cô ấy trở về.
Anh ngồi trên xe, thấy một người thầm mến cô ấy thật lâu, một tay nắm lấy tay cô ấy, một tay ôm eo, mà cô ấy cũng không có phản kháng, nhẹ nhàng nhìn người đó. Anh chưa bao giờ có cái cảm giác phẫn nộ mãnh liệt như lúc này, hận không thể xông ra vặn bung tay của người con trai kia, đem cô ấy ôm ở trong lòng mình, không bao giờ cho nam nhân khác cơ hội nữa.
Một khắc này, anh biết, anh đã yêu cô ấy...
Cô ấy bị ướt mưa, thấm lên thân thể đã gợi lên dục vọng tối nguyên thủy của nam nhân.
Đúng vậy, dục vọng, đem cô ấy đặt ở dưới thân, đem chính mình chôn ở trong cơ thể cô ấy, thấy cô ấy mị nhãn như tơ, nghe tiếng cô vì dục vọng mà uyển chuyển rên rỉ...
Anh biết anh không thể yêu bất luận kẻ nào, anh ngay cả yêu một người tự do đều không có.
Anh cố gắng giãy dụa, cố gắng buông tha, cuối cùng rốt cục tại một đêm mưa sa gió giật, cô khóc nói: anh để cho em một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục...
Anh làm sao không như vậy, cũng một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục...
Ngay từ đầu, anh chỉ biết chính mình sai lầm rồi, anh sẽ làm cô bị thương tâm.
Anh không nên mưu toan đi tìm cầu tự do, anh nên thành thành thật thật đứng ở bên trong, chờ người khác thả anh ra...
Nhưng anh rất khát vọng cái cảm xúc mãnh liệt này, thật sự anh chưa bao giờ có khác vọng giống như vậy, giống như chỉ cần ôm cô, tài năng có được cái tự do tối nguyên thủy này.
Anh không phá được gông xiềng trên người, nhưng không cách nào tự kiềm chế mà càng lún càng sâu...
Nghe xong chuyện này, tôi cái gì đều không nói nên lời.
Tôi không thể tưởng được một nam nhân cười đến phóng đãng không kiềm chế được, nâng tay tiêu tiền như nước, sống lại đáng thương hèn mọn như thế...
Tôi muốn ôm lấy anh, cho anh ấm áp, cho anh tự do, nói cho anh: làm cho chúng ta yêu một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục…
Cho dù ngã tan xương nát thịt, chúng ta xương cốt muốn vỡ còn cùng một chỗ.
Tôi cắn răng chịu đựng mắt cá chân còn đau đớn đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Tôi nghe thấy anh nói: Nha đầu, anh rất nhớ em...
/46
|