Editor: Nguyen_Khanh
Beta: Quyền Khuyên
Trước Hội nghị bầu cử Bộ trưởng lâm thời, trong sự hộ tống tầng tầng lớp lớp của thành viên Hội Phượng Hoàng, Harry cũng đã đến nhà Black. Tôi dám khẳng định sự nhiệt tình chưa từng có mà tôi dành cho cậu ấy sẽ khiến cậu ấy khó hiểu.
"À phải…đúng là tớ có gầy chút…" Harry lắp bắp nói, "Cậu cũng biết là dượng tớ cũng không phải là loại người muốn người khác cảm thấy thoải mái, mà lần này tớ cũng chẳng phải chịu ngược đãi gì cả. Dì tớ vốn cũng có chút liên hệ với thế giới pháp thuật, cho nên bà ấy hẳn là biết được…" Khóe miệng của cậu nhếch lên đầy châm chọc, "...tầm quan trọng của tớ. Nhưng mà mới ở nhà Dursley được hai tuần đã được ra ngoài, chuyện này thật qua tuyệt vời đi!"
"Quả thật rất tuyệt." Tôi kéo cậu ấy đến cạnh ghế dựa, "Tớ cũng thấy thế. Mấy hôm nay tớ nhàm chán đến điên rồi, có cậu để nói chuyện là quá tốt rồi!"
"Tớ lại nghĩ trong số tất cả những người tớ quen biết, chỉ có cậu là giống Rapunzel nhất!" Harry ngạc nhiên nói.
"Cái gì?" Tôi nói.
Harry nhún nhún vai. "Cho dù có nhốt cậu trong tháp mười mấy năm thì chỉ cần có sách thì cậu cũng vẫn có thể ở yên trong đó."
"Nếu là như trước kia thì có thể là vậy." Tôi thở dài, "Nhưng mà sau khi xảy ra một đống chuyện thì tớ cũng không thờ ơ nổi nữa… Vì vậy nguyên cả một thư phòng Black toàn sách tớ cũng không có tâm trạng đọc. Và bây giờ thì tớ chỉ có thể dựa vào báo chí để biết được tin tức bên ngoài thôi…"
"Vài ngày nữa Hermione cũng sẽ tới." Harry nói với vẻ tràn ngập chờ mong, "Đến lúc đó ở đây cũng sẽ náo nhiệt hơn rồi! Nhưng mà… tóc cậu sao thế Sylvia?"
Tôi cười cười, "Đẹp không? Tớ mới nhờ Blaise cắt mấy hôm trước đấy!"
"Nhìn qua cũng không tệ lắm!" Harry nhìn mái tóc của tôi đầy hâm mộ, "Tớ vĩnh viễn cũng chẳng thể làm tóc gọn gàng hơn được. Nhưng mà sao cậu lại cắt tóc?"
"Có thể vì tớ không muốn bị người ta kéo tóc nữa…" Tôi nói ngắn gọn
"Này…" Harry nói, "Bellatrix đã chết."
"Nhưng những kẻ khác vẫn chưa chết! Và bọn họ cũng chẳng kiêng nể gì cả đâu!"
"Sao thế?" Harry hỏi, "Bọn chúng đã làm gì? Hai tuần qua tớ mù tịt thông tin luôn…"
"Nói ra thì phiền lắm! Báo cũ tớ để trong thư phòng ấy, lát nữa cậu có thể lấy xem!" Tôi nói, "Nhưng mà vẫn để sau hãy đi. Giờ chúng ta đi ăn cơm đi! Cậu có thể gặp Blaise đấy!"
Hermione đến. Và khi nghe hai trong ba người của tam giác vàng Gryffindor sẽ tụ tập tại nhà Black, đương nhiên Ron cũng không chịu an phận ngồi ngốc ở trong nhà mà theo chân Hermione đến đây. Hội Phượng Hoàng, hoặc là nói Dumbledore đã rất nhân từ mà chấp thuận, nếu chỗ này đã có thể đảm bảo an toàn cho ba phù thủy nhỏ thì thêm một đứa nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Khi họ đến, tôi vừa nhận được số mới của Nhật Báo Tiên Tri và đang đi lên lầu ba. Tôi trông thấy Hermione vừa ôm Harry, đứng ở đầu cầu thang tầng hai và cô ấy hét toáng lên khi vừa trông thấy tôi.
"Trời ạ!" Cô nói với vẻ ‘không thể tin được’, "Tóc cậu…"
Tuy tôi không cảm thấy chuyện tôi cắt tóc có gì khiến người khác kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Sao thế?" Tôi cầm lấy một lọn tóc xoăn của mình, ngượng ngùng hỏi, "Harry nói là đẹp mà…"
"Đúng vậy! Rất đẹp!" Ron ló đầu ra từ phía sau một đống loạn thất bát tao mà cậu ta đang ôm theo: một lồng chim, một chồng sách vở cao ngất, giấy da dê, cùng vài thứ vớ vẩn gì đó, có vẻ như chúng sắp đổ rồi.
Hermione nhíu mày nhìn cậu ta. "Rất giống kiểu tóc của con trai đó! Cho dù là Muggle, cũng có rất ít cô gái nào chịu cắt ngắn như thế đâu!"
"Trông rất có tinh thần mà…" Ron nhún nhún vai, ngoại hình này khiến tâm cậu ta có chút động đậy đó. Harry vội vàng chữa lời giúp cậu ta, "Rất hợp với cậu ấy!"
"Bọn con trai các cậu chẳng biết gì hết!" Hermione nói, "Vì hợp nên mới không tốt!"
Cô nàng vất đồ đang ôm trong tay vào chung với cái đống đồ khổng lồ của Ron, tiến về phía tôi quan sát đánh giá tôi.
"Này… không chỉ có kiểu tóc!" cô nhận xét, biểu tình khá giống bà Weasley, "Cậu gầy đi!"
"Là sao?" Tôi hỏi.
"Gần đây cậu có soi gương không Sylvia?" Hermione bi ai nói, "Chút thịt trên mặt cậu đâu rồi? Đường cong của cậu đâu? Cậu chẳng còn giống con gái nữa rồi…"
"Tệ như vậy sao?" Tôi hắng giọng một chút. Quả là nhận xét này chẳng thể khiến người ta cao hứng nổi. Harry cười cười với tôi.
"Cách xa Sylvia ra đi Hermione!" Ron cẩn thận đặt đống đồ lộn xộn xuống bàn trong phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa, thở hổn hển.
Tôi áy náy nhìn lồng chim bị sách vở chèn ép nghiêng hẳn về một bên, Pigwidgeon và Gadda phẫn nộ vuốt cánh của chúng trong lồng. Gadda đáng thương, cho đến tận lúc tôi trông thấy Hedwig, tôi thậm chí chẳng nhớ đến nó, và có vẻ Hermione đã chăm sóc nó rất tốt.
"Không sao cả!" Hermione coi như không có Ron, chờ mong nhìn tôi, "Chúng ta có thể pha chế một chút thuốc có thể khiến cậu trông khá hơn…"
Tôi nhận ra ý thức nữ tính của Hermione hiển nhiên là mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều. Bằng chứng là cho dù mỗi sáng chải mái tóc xù cho gọn gàng là việc vô cùng phiền toái nhưng cô ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cắt phéng nó đi, có vẻ mắt thẩm mỹ của cô ấy đáng tin hơn tôi nhiều. Nhưng mà…"Hay là thôi đi, tớ cảm thấy thế này thuận tiện hơn…"
Trông cô nàng thất vọng ra mặt, tôi vội lảng sang chuyện khác, "Tớ vừa nhận được Nhật Báo Tiên Tri số mới. Cậu muốn xem không Hermione?"
Tinh thần Hermione phấn khởi hẳn lên.
"Đương nhiên! Tớ nghĩ phải lát nữa báo của tớ mới đến!" Cô nhận tờ báo từ trong tay tôi, đi đến chỗ Ron và Harry ngồi xuống, cúi đầu tìm tin gì đó trên báo, "Hôm qua là xét xử Lucius Malfoy, chắc hẳn hôm nay sẽ công bố kết quả…AH!"
"Sao thế?" Ron lập tức ngồi thẳng dậy, ngướng cổ nhìn ké vào tờ báo.
"Vô tội phóng thích? Sao lại là vô tội phóng thích?" Hermione không thể tin nổi. Gương mặt đỏ lên vì tức giận.
"Không có khả năng!" Harry nói. Cậu ấy nhanh chóng lấy tờ báo lại từ tay Hermione, trải ra trên bàn, mày nhíu thật chặt.
"Thần Sáng từng điều tra trang viên Malfoy, làm sao ông ta lại là vô tội phóng thích?" Tôi mím môi, ngồi xuống trước mặt họ.
Qua một lúc lâu sau, Harry ngẩng đầu, khô khan nói, "Có thể do không bị bắt tại hiện trường. Hơn nữa… động tác của ông ta có vẻ nhanh hơn chúng ta tưởng tượng… Báo nói vì các quan tòa không thu được chứng cứ mấu chốt trong trang viên Malfoy."
"Cậu là nhân chứng, cậu và Sylvia đều là nhân chứng! Các cậu tận mắt nhìn thấy ông ta làm tay sai cho Chúa tể Hắc Ám" Ron nổi giận đùng đùng nói.
"Bọn tớ không thể ra làm chứng!" Harry nói.
"Vậy là bọn họ để ông ta yên ổn ra khỏi tòa sao?" Ron hỏi, "Một chút trừng phạt cũng không có?"
"À...đương nhiên là có." Harry lạnh nhạt nói, "Bởi vì bọn họ phát hiện ông ta cất giữ đồ vật có pháp thuật Hắc Ám nên phạt tiền ông ta! Một khoản lớn đấy!"
Chẳng ai trong chúng tôi nói được gì. Ai cũng biết tiền với nhà Malfoy chẳng là chuyện gì lớn lao, họ có hàng đống.
"Những Tử Thần Thực Tử khác thì sao?" Tôi xoa thái dương, thấp giọng hỏi.
"Hiện trường hôm đó vô cùng xác thực! Họ chỉ bắt những kẻ đó. Có ba kẻ được phóng thích, nhưng Bộ pháp thuật nói…bọn họ sẽ phái Thần Sáng đến giám sát chúng." Harry tức giận nói.
"Tớ lại nghĩ cuộc chiến với Chúa tể Hắc Ám sắp đến hồi kết rồi!." Tôi không thể kiềm chế nổi thất vọng của mình.
"Hiển nhiên không phải thế..." Ron nhún nhún vai, buồn bã nói.
"Xem ra chuyện không lạc quan như chúng ta vẫn nghĩ…" Hermione nói, "May mắn là tớ đã an bài cho cha mẹ tớ hết rồi. Vốn là tớ nghĩ giáo sư Dumbledore cẩn thận thế có chút thừa thãi."
"Hả? An bài thế nào?" Ron hỏi.
Hermione im lặng một lát.
"Dùng pháp thuật...lấy đi trí nhớ của họ, đưa họ đến Mỹ…" Cô ấy nói, giọng trầm xuống, "Sau khi chiến tranh kết thúc… sau khi bọn họ có thể thật sự an toàn mới trả lại trí nhớ cho họ…"
"Thật xin lỗi." Ron nhỏ giọng nói.
Harry có vẻ còn khó chịu hơn. "Người nên xin lỗi là tớ!" Cậu ấy nói, "Là tớ làm liên lụy đến cậu…"
"Không!" Hermione ngẩng đầu lên, kinh ngạc, "Tại sao lại phải trách cậu?"
"Không sai! Đến lúc nào cậu mới chịu bỏ tật xấu ôm đồm mọi lỗi lầm như thế?" Tôi cười cười, "Đều là lỗi của Voldermort. Tất cả chúng ta đều là người bị hại cả!"
Harry nhìn về phía chúng tôi.
"Cảm ơn!" Giọng nói mơ hồ. Một lúc sau, cậu ấy ngẩng đầu lên. "Vào hôm đó, khi tớ ném bể quả cầu tiên tri… cậu có nghe nó đã nói gì không?"
"Không có!" Tôi nói, "Lúc đó chúng ta phải lo chạy trốn mà!"
Harry tạm dừng một chút, hít sâu một hơi.
"Tớ biết nó nói về tớ. Hồi cuối năm học, tớ đã từng hỏi giáo sư Dumbledore về nội dung của nó."
"Vậy…" tôi nhìn cậu ấy, "Nội dung là gì?"
"Nó nói…" Harry ngẩng đầu nhìn chúng tôi, "Ít nhất là tớ nghĩ vậy. Tớ là người duy nhất có thể giết chết Voldermort. Vì… nó nói tớ và hắn ta, chỉ có thể có một người sống!"
Hermione có vẻ khiếp sợ.
"Trên thực tế, tớ từng nghĩ sẽ có loại khả năng này xảy ra…" Ron nhìn chúng tôi, thận trọng tiếp lời, "Giữa cậu và hắn, ý tớ là, có một mối liên hệ rất kỳ lạ…"
"Vậy sao cậu không muốn nói cho bọn tớ biết, Harry?" Tôi hỏi, "Nếu là tớ, tớ nghĩ sẽ nói cho bạn bè biết thì sẽ dễ chịu hơn…"
"Nói cho các cậu biết…trong tương lai tớ sẽ phải giết người? Sẽ trở thành kẻ sát nhân?" Harry vò tóc, "Thật sự nghe quá bi thảm rồi!"
"Harry…" Hermione cầm tay cậu ấy, "Cậu đang sợ?"
"Trước kia thì có thể…" Harry nhìn chúng tôi, khẽ cười, "Nhưng hiện tại tớ cảm thấy ổn rồi…"
"A! Vậy nhóm học pháp thuật phòng chống nghệ thuật hắc ám của chúng ta nên tăng cường luyện tập đi!" Ron vụng về nói, "Có lẽ chỉ có cậu là không đủ! Nếu có giáo sư nào thích hợp thì tốt quá…"
"Chỉ mong giáo sư kế tiếp của môn này không phải là kẻ đần!" Hermione phấn chấn nói, "Nhưng mà kỳ nghỉ hè chúng ta cũng có thể luyện tập mà! Giáo sư Lupin nói chú Sirius sắp xuất viện rồi... Có lẽ chú ấy sẽ có thời gian hướng dẫn cho chúng ta…"
"Không chỉ là trò chơi luyện tập của trẻ con! Chịu chút thương tổn cũng không là gì…" Tôi nói, "Nếu không khi gặp nguy hiểm trong tương lai thì lúc đó mới phát hiện ra bản thân chẳng thể làm gì được…"
"Cậu đã làm rất tốt mà…." Harry nói.
"Tớ không nghĩ như thế! Tớ thiếu quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu rồi! Lúc gặp nguy hiểm, đầu óc tớ chẳng suy nghĩ được gì hết!" Tôi kéo kéo lọn tóc ngắn ngủn của mình, "Lúc đó tớ còn quên bản thân mình là một Animagi! Tớ có thể trực tiếp biến thân chuồn đi!"
"Này! Nếu cậu trực tiếp chuồn đi…" Harry cười nói, "Tớ không nghĩ bản thân có thể chạy thoát được trong vòng vây Tử Thần Thực Tử đâu!"
Beta: Quyền Khuyên
Trước Hội nghị bầu cử Bộ trưởng lâm thời, trong sự hộ tống tầng tầng lớp lớp của thành viên Hội Phượng Hoàng, Harry cũng đã đến nhà Black. Tôi dám khẳng định sự nhiệt tình chưa từng có mà tôi dành cho cậu ấy sẽ khiến cậu ấy khó hiểu.
"À phải…đúng là tớ có gầy chút…" Harry lắp bắp nói, "Cậu cũng biết là dượng tớ cũng không phải là loại người muốn người khác cảm thấy thoải mái, mà lần này tớ cũng chẳng phải chịu ngược đãi gì cả. Dì tớ vốn cũng có chút liên hệ với thế giới pháp thuật, cho nên bà ấy hẳn là biết được…" Khóe miệng của cậu nhếch lên đầy châm chọc, "...tầm quan trọng của tớ. Nhưng mà mới ở nhà Dursley được hai tuần đã được ra ngoài, chuyện này thật qua tuyệt vời đi!"
"Quả thật rất tuyệt." Tôi kéo cậu ấy đến cạnh ghế dựa, "Tớ cũng thấy thế. Mấy hôm nay tớ nhàm chán đến điên rồi, có cậu để nói chuyện là quá tốt rồi!"
"Tớ lại nghĩ trong số tất cả những người tớ quen biết, chỉ có cậu là giống Rapunzel nhất!" Harry ngạc nhiên nói.
"Cái gì?" Tôi nói.
Harry nhún nhún vai. "Cho dù có nhốt cậu trong tháp mười mấy năm thì chỉ cần có sách thì cậu cũng vẫn có thể ở yên trong đó."
"Nếu là như trước kia thì có thể là vậy." Tôi thở dài, "Nhưng mà sau khi xảy ra một đống chuyện thì tớ cũng không thờ ơ nổi nữa… Vì vậy nguyên cả một thư phòng Black toàn sách tớ cũng không có tâm trạng đọc. Và bây giờ thì tớ chỉ có thể dựa vào báo chí để biết được tin tức bên ngoài thôi…"
"Vài ngày nữa Hermione cũng sẽ tới." Harry nói với vẻ tràn ngập chờ mong, "Đến lúc đó ở đây cũng sẽ náo nhiệt hơn rồi! Nhưng mà… tóc cậu sao thế Sylvia?"
Tôi cười cười, "Đẹp không? Tớ mới nhờ Blaise cắt mấy hôm trước đấy!"
"Nhìn qua cũng không tệ lắm!" Harry nhìn mái tóc của tôi đầy hâm mộ, "Tớ vĩnh viễn cũng chẳng thể làm tóc gọn gàng hơn được. Nhưng mà sao cậu lại cắt tóc?"
"Có thể vì tớ không muốn bị người ta kéo tóc nữa…" Tôi nói ngắn gọn
"Này…" Harry nói, "Bellatrix đã chết."
"Nhưng những kẻ khác vẫn chưa chết! Và bọn họ cũng chẳng kiêng nể gì cả đâu!"
"Sao thế?" Harry hỏi, "Bọn chúng đã làm gì? Hai tuần qua tớ mù tịt thông tin luôn…"
"Nói ra thì phiền lắm! Báo cũ tớ để trong thư phòng ấy, lát nữa cậu có thể lấy xem!" Tôi nói, "Nhưng mà vẫn để sau hãy đi. Giờ chúng ta đi ăn cơm đi! Cậu có thể gặp Blaise đấy!"
Hermione đến. Và khi nghe hai trong ba người của tam giác vàng Gryffindor sẽ tụ tập tại nhà Black, đương nhiên Ron cũng không chịu an phận ngồi ngốc ở trong nhà mà theo chân Hermione đến đây. Hội Phượng Hoàng, hoặc là nói Dumbledore đã rất nhân từ mà chấp thuận, nếu chỗ này đã có thể đảm bảo an toàn cho ba phù thủy nhỏ thì thêm một đứa nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Khi họ đến, tôi vừa nhận được số mới của Nhật Báo Tiên Tri và đang đi lên lầu ba. Tôi trông thấy Hermione vừa ôm Harry, đứng ở đầu cầu thang tầng hai và cô ấy hét toáng lên khi vừa trông thấy tôi.
"Trời ạ!" Cô nói với vẻ ‘không thể tin được’, "Tóc cậu…"
Tuy tôi không cảm thấy chuyện tôi cắt tóc có gì khiến người khác kinh ngạc nhưng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Sao thế?" Tôi cầm lấy một lọn tóc xoăn của mình, ngượng ngùng hỏi, "Harry nói là đẹp mà…"
"Đúng vậy! Rất đẹp!" Ron ló đầu ra từ phía sau một đống loạn thất bát tao mà cậu ta đang ôm theo: một lồng chim, một chồng sách vở cao ngất, giấy da dê, cùng vài thứ vớ vẩn gì đó, có vẻ như chúng sắp đổ rồi.
Hermione nhíu mày nhìn cậu ta. "Rất giống kiểu tóc của con trai đó! Cho dù là Muggle, cũng có rất ít cô gái nào chịu cắt ngắn như thế đâu!"
"Trông rất có tinh thần mà…" Ron nhún nhún vai, ngoại hình này khiến tâm cậu ta có chút động đậy đó. Harry vội vàng chữa lời giúp cậu ta, "Rất hợp với cậu ấy!"
"Bọn con trai các cậu chẳng biết gì hết!" Hermione nói, "Vì hợp nên mới không tốt!"
Cô nàng vất đồ đang ôm trong tay vào chung với cái đống đồ khổng lồ của Ron, tiến về phía tôi quan sát đánh giá tôi.
"Này… không chỉ có kiểu tóc!" cô nhận xét, biểu tình khá giống bà Weasley, "Cậu gầy đi!"
"Là sao?" Tôi hỏi.
"Gần đây cậu có soi gương không Sylvia?" Hermione bi ai nói, "Chút thịt trên mặt cậu đâu rồi? Đường cong của cậu đâu? Cậu chẳng còn giống con gái nữa rồi…"
"Tệ như vậy sao?" Tôi hắng giọng một chút. Quả là nhận xét này chẳng thể khiến người ta cao hứng nổi. Harry cười cười với tôi.
"Cách xa Sylvia ra đi Hermione!" Ron cẩn thận đặt đống đồ lộn xộn xuống bàn trong phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa, thở hổn hển.
Tôi áy náy nhìn lồng chim bị sách vở chèn ép nghiêng hẳn về một bên, Pigwidgeon và Gadda phẫn nộ vuốt cánh của chúng trong lồng. Gadda đáng thương, cho đến tận lúc tôi trông thấy Hedwig, tôi thậm chí chẳng nhớ đến nó, và có vẻ Hermione đã chăm sóc nó rất tốt.
"Không sao cả!" Hermione coi như không có Ron, chờ mong nhìn tôi, "Chúng ta có thể pha chế một chút thuốc có thể khiến cậu trông khá hơn…"
Tôi nhận ra ý thức nữ tính của Hermione hiển nhiên là mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều. Bằng chứng là cho dù mỗi sáng chải mái tóc xù cho gọn gàng là việc vô cùng phiền toái nhưng cô ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cắt phéng nó đi, có vẻ mắt thẩm mỹ của cô ấy đáng tin hơn tôi nhiều. Nhưng mà…"Hay là thôi đi, tớ cảm thấy thế này thuận tiện hơn…"
Trông cô nàng thất vọng ra mặt, tôi vội lảng sang chuyện khác, "Tớ vừa nhận được Nhật Báo Tiên Tri số mới. Cậu muốn xem không Hermione?"
Tinh thần Hermione phấn khởi hẳn lên.
"Đương nhiên! Tớ nghĩ phải lát nữa báo của tớ mới đến!" Cô nhận tờ báo từ trong tay tôi, đi đến chỗ Ron và Harry ngồi xuống, cúi đầu tìm tin gì đó trên báo, "Hôm qua là xét xử Lucius Malfoy, chắc hẳn hôm nay sẽ công bố kết quả…AH!"
"Sao thế?" Ron lập tức ngồi thẳng dậy, ngướng cổ nhìn ké vào tờ báo.
"Vô tội phóng thích? Sao lại là vô tội phóng thích?" Hermione không thể tin nổi. Gương mặt đỏ lên vì tức giận.
"Không có khả năng!" Harry nói. Cậu ấy nhanh chóng lấy tờ báo lại từ tay Hermione, trải ra trên bàn, mày nhíu thật chặt.
"Thần Sáng từng điều tra trang viên Malfoy, làm sao ông ta lại là vô tội phóng thích?" Tôi mím môi, ngồi xuống trước mặt họ.
Qua một lúc lâu sau, Harry ngẩng đầu, khô khan nói, "Có thể do không bị bắt tại hiện trường. Hơn nữa… động tác của ông ta có vẻ nhanh hơn chúng ta tưởng tượng… Báo nói vì các quan tòa không thu được chứng cứ mấu chốt trong trang viên Malfoy."
"Cậu là nhân chứng, cậu và Sylvia đều là nhân chứng! Các cậu tận mắt nhìn thấy ông ta làm tay sai cho Chúa tể Hắc Ám" Ron nổi giận đùng đùng nói.
"Bọn tớ không thể ra làm chứng!" Harry nói.
"Vậy là bọn họ để ông ta yên ổn ra khỏi tòa sao?" Ron hỏi, "Một chút trừng phạt cũng không có?"
"À...đương nhiên là có." Harry lạnh nhạt nói, "Bởi vì bọn họ phát hiện ông ta cất giữ đồ vật có pháp thuật Hắc Ám nên phạt tiền ông ta! Một khoản lớn đấy!"
Chẳng ai trong chúng tôi nói được gì. Ai cũng biết tiền với nhà Malfoy chẳng là chuyện gì lớn lao, họ có hàng đống.
"Những Tử Thần Thực Tử khác thì sao?" Tôi xoa thái dương, thấp giọng hỏi.
"Hiện trường hôm đó vô cùng xác thực! Họ chỉ bắt những kẻ đó. Có ba kẻ được phóng thích, nhưng Bộ pháp thuật nói…bọn họ sẽ phái Thần Sáng đến giám sát chúng." Harry tức giận nói.
"Tớ lại nghĩ cuộc chiến với Chúa tể Hắc Ám sắp đến hồi kết rồi!." Tôi không thể kiềm chế nổi thất vọng của mình.
"Hiển nhiên không phải thế..." Ron nhún nhún vai, buồn bã nói.
"Xem ra chuyện không lạc quan như chúng ta vẫn nghĩ…" Hermione nói, "May mắn là tớ đã an bài cho cha mẹ tớ hết rồi. Vốn là tớ nghĩ giáo sư Dumbledore cẩn thận thế có chút thừa thãi."
"Hả? An bài thế nào?" Ron hỏi.
Hermione im lặng một lát.
"Dùng pháp thuật...lấy đi trí nhớ của họ, đưa họ đến Mỹ…" Cô ấy nói, giọng trầm xuống, "Sau khi chiến tranh kết thúc… sau khi bọn họ có thể thật sự an toàn mới trả lại trí nhớ cho họ…"
"Thật xin lỗi." Ron nhỏ giọng nói.
Harry có vẻ còn khó chịu hơn. "Người nên xin lỗi là tớ!" Cậu ấy nói, "Là tớ làm liên lụy đến cậu…"
"Không!" Hermione ngẩng đầu lên, kinh ngạc, "Tại sao lại phải trách cậu?"
"Không sai! Đến lúc nào cậu mới chịu bỏ tật xấu ôm đồm mọi lỗi lầm như thế?" Tôi cười cười, "Đều là lỗi của Voldermort. Tất cả chúng ta đều là người bị hại cả!"
Harry nhìn về phía chúng tôi.
"Cảm ơn!" Giọng nói mơ hồ. Một lúc sau, cậu ấy ngẩng đầu lên. "Vào hôm đó, khi tớ ném bể quả cầu tiên tri… cậu có nghe nó đã nói gì không?"
"Không có!" Tôi nói, "Lúc đó chúng ta phải lo chạy trốn mà!"
Harry tạm dừng một chút, hít sâu một hơi.
"Tớ biết nó nói về tớ. Hồi cuối năm học, tớ đã từng hỏi giáo sư Dumbledore về nội dung của nó."
"Vậy…" tôi nhìn cậu ấy, "Nội dung là gì?"
"Nó nói…" Harry ngẩng đầu nhìn chúng tôi, "Ít nhất là tớ nghĩ vậy. Tớ là người duy nhất có thể giết chết Voldermort. Vì… nó nói tớ và hắn ta, chỉ có thể có một người sống!"
Hermione có vẻ khiếp sợ.
"Trên thực tế, tớ từng nghĩ sẽ có loại khả năng này xảy ra…" Ron nhìn chúng tôi, thận trọng tiếp lời, "Giữa cậu và hắn, ý tớ là, có một mối liên hệ rất kỳ lạ…"
"Vậy sao cậu không muốn nói cho bọn tớ biết, Harry?" Tôi hỏi, "Nếu là tớ, tớ nghĩ sẽ nói cho bạn bè biết thì sẽ dễ chịu hơn…"
"Nói cho các cậu biết…trong tương lai tớ sẽ phải giết người? Sẽ trở thành kẻ sát nhân?" Harry vò tóc, "Thật sự nghe quá bi thảm rồi!"
"Harry…" Hermione cầm tay cậu ấy, "Cậu đang sợ?"
"Trước kia thì có thể…" Harry nhìn chúng tôi, khẽ cười, "Nhưng hiện tại tớ cảm thấy ổn rồi…"
"A! Vậy nhóm học pháp thuật phòng chống nghệ thuật hắc ám của chúng ta nên tăng cường luyện tập đi!" Ron vụng về nói, "Có lẽ chỉ có cậu là không đủ! Nếu có giáo sư nào thích hợp thì tốt quá…"
"Chỉ mong giáo sư kế tiếp của môn này không phải là kẻ đần!" Hermione phấn chấn nói, "Nhưng mà kỳ nghỉ hè chúng ta cũng có thể luyện tập mà! Giáo sư Lupin nói chú Sirius sắp xuất viện rồi... Có lẽ chú ấy sẽ có thời gian hướng dẫn cho chúng ta…"
"Không chỉ là trò chơi luyện tập của trẻ con! Chịu chút thương tổn cũng không là gì…" Tôi nói, "Nếu không khi gặp nguy hiểm trong tương lai thì lúc đó mới phát hiện ra bản thân chẳng thể làm gì được…"
"Cậu đã làm rất tốt mà…." Harry nói.
"Tớ không nghĩ như thế! Tớ thiếu quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu rồi! Lúc gặp nguy hiểm, đầu óc tớ chẳng suy nghĩ được gì hết!" Tôi kéo kéo lọn tóc ngắn ngủn của mình, "Lúc đó tớ còn quên bản thân mình là một Animagi! Tớ có thể trực tiếp biến thân chuồn đi!"
"Này! Nếu cậu trực tiếp chuồn đi…" Harry cười nói, "Tớ không nghĩ bản thân có thể chạy thoát được trong vòng vây Tử Thần Thực Tử đâu!"
/224
|