Sau khi trở lại căn nhà gỗ, Bách Lý Đồ Tô không còn nhắc lại chuyện Phương Lan Sinh tự ý xuống giường nữa mà chỉ giúp y đổi sang y phục mới, giúp y ăn cơm, mọi chuyện diễn ra vô cùng bình thường.
Thế nên, Phương Lan Sinh vẫn cảm thấy chuyện ở bờ suối lúc nãy không chân thật chút nào.
Phương Lan Sinh không hiểu Bách Lý Đồ Tô, vĩnh viễn không thể hiểu.
Một lần từng nghĩ rằng Bách Lý Đồ Tô mang tâm tình giống mình, nhưng sau đó Bách Lý Đồ Tô lại không chạm vào y. Rồi chuyện khi ở cạnh bờ suối, Phương Lan Sinh lại nghĩ Bách Lý Đồ Tô và y đều khát cầu đối phương.
Ở nơi cách xa thực tại này, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, nên Phương Lan Sinh mới có thể cảm nhận chuyện này rõ ràng như thế.
Mà cũng có lẽ là vì, trong lòng Phương Lan Sinh vẫn luôn mong Bách Lý Đồ Tô nghĩ giống mình, nên mới sinh ra loại cảm giác này.
Nếu chỉ là một giấc mộng, thì cứ để y mơ một giấc mộng thật mỹ mãn đi.
“Nên tỉnh lại đi thôi, Phương Lan Sinh!” Y co người đem mặt giấu vào trong chăn, nhắc nhở bản thân.
Đúng vậy, nên tỉnh mộng thôi.
Không cần nghe câu trả lời từ Bách Lý Đồ Tô, cũng không cần biết.
Những hồi ức mới qua, là đã thỏa mãn rồi.
Nhưng Phương Lan Sinh vẫn không thể hiểu nối vì sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, không chân thật.
Dù y đã tự nói với mình cả ngàn lần đây chỉ là một giấc mộng.
Có lẽ bởi sâu tận trong lòng mình, Phương Lan Sinh không muốn mình chỉ có thể cảm nhận được tình cảm này trong giấc mơ.
“Ngươi đang khóc à Lan Sinh?”
Bên ngoài cửa sổ là tiếng của Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh trốn trong chăn giật mình run một cái, nhưng không trả lời.
Bách Lý Đồ Tô cũng không quan tâm, tiếp tục tới gần cửa sổ, dùng cành hoa đào chọc Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh từ trong chăn thò đầu ra, trên mặt vẫn còn nước mắt, sụt sịt mũi không vui nói, “Muốn làm gì? Bản lão gia nhớ nhà nên muốn khóc, đừng có làm phiền!”
“Ta biết, ta không nên nhốt ngươi ở đây.” Bách Lý Đồ Tô đặt cành đào lên giường, tiếp tục nói, “Là ta tự ý làm, ta chỉ muốn có thể ở cạnh ngươi mỗi ngày.”
Phương Lan Sinh nhìn cành đào trên giường, không cầm lấy mà xoay người đưa lưng về phía cửa sổ.
“Bản, bản lão gia sao có thể ở bên cạnh ngươi. Ta… còn người nhà ở Cầm Xuyên…”
“Ngươi biết tại sao đêm hôm đó ta lại cưỡng hôn ngươi không?”
“Không muốn biết.”
“Ta muốn biết.”
Bách Lý Đồ Tô vừa dứt lời Phương Lan Sinh cũng kinh ngạc không nói nên lời, trong lòng tự nhiên bực tức quay đầu, thế nhưng Bách Lý Đồ Tô cũng đã tiến người vào trong cửa sổ, nhân lúc y quay đầu hôn xuống.
Phương Lan Sinh hoảng, lập tức giật về phía sau muốn tránh, nhưng Bách Lý Đồ Tô đã từ cửa sổ nhảy vào bắt lấy y.
Phương Lan Sinh nhìn thấy cặp mắt sắc bén làm người khác sợ hãi của hắn, theo bản năng muốn chạy lại bị Bách Lý Đồ Tô giữ chặt không buông.
“Đừng trốn nữa, Lan Sinh.” Bách Lý Đồ Tô gần như là khẩn cầu y, “Coi như ta van ngươi, đừng cự tuyệt nữa.”
Nói rồi, hắn cúi đầu, lần thứ hai hôn Phương Lan Sinh.
Chỉ ôn nhu, nhẹ nhàng như gãi ngứa, Phương Lan Sinh không ghét cảm giác này.
Ngang ngược nóng bỏng cũng được, nhẹ nhàng ôn nhu cũng thế, đều là Bách Lý Đồ Tô của Phương Lan Sinh.
Nước mắt lần nữa chảy xuống, lần này Bách Lý Đồ Tô giúp Phương Lan Sinh gạt nó đi.
Màn đêm buông, ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng phía xa, nhưng Phương Lan Sinh vẫn nhìn thấy rõ ràng gương mặt Bách Lý Đồ Tô, nhìn thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn thằng mình.
Chăm chú nhìn đối phương, từng chút từng chút cảm nhận môi đối phương. Bách Lý Đồ Tô trở người đè người trong lòng xuống, thật sâu hôn người trước mắt như muốn xác nhận, dung nhập cả thân thể người trước mặt vào lồng ngực mình, sau đó ôm y thật chặt thật chặt.
Đêm nay, hai người mười ngón đan xen nắm chặt, ôm nhau ngủ.
Thế nên, Phương Lan Sinh vẫn cảm thấy chuyện ở bờ suối lúc nãy không chân thật chút nào.
Phương Lan Sinh không hiểu Bách Lý Đồ Tô, vĩnh viễn không thể hiểu.
Một lần từng nghĩ rằng Bách Lý Đồ Tô mang tâm tình giống mình, nhưng sau đó Bách Lý Đồ Tô lại không chạm vào y. Rồi chuyện khi ở cạnh bờ suối, Phương Lan Sinh lại nghĩ Bách Lý Đồ Tô và y đều khát cầu đối phương.
Ở nơi cách xa thực tại này, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, nên Phương Lan Sinh mới có thể cảm nhận chuyện này rõ ràng như thế.
Mà cũng có lẽ là vì, trong lòng Phương Lan Sinh vẫn luôn mong Bách Lý Đồ Tô nghĩ giống mình, nên mới sinh ra loại cảm giác này.
Nếu chỉ là một giấc mộng, thì cứ để y mơ một giấc mộng thật mỹ mãn đi.
“Nên tỉnh lại đi thôi, Phương Lan Sinh!” Y co người đem mặt giấu vào trong chăn, nhắc nhở bản thân.
Đúng vậy, nên tỉnh mộng thôi.
Không cần nghe câu trả lời từ Bách Lý Đồ Tô, cũng không cần biết.
Những hồi ức mới qua, là đã thỏa mãn rồi.
Nhưng Phương Lan Sinh vẫn không thể hiểu nối vì sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, không chân thật.
Dù y đã tự nói với mình cả ngàn lần đây chỉ là một giấc mộng.
Có lẽ bởi sâu tận trong lòng mình, Phương Lan Sinh không muốn mình chỉ có thể cảm nhận được tình cảm này trong giấc mơ.
“Ngươi đang khóc à Lan Sinh?”
Bên ngoài cửa sổ là tiếng của Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh trốn trong chăn giật mình run một cái, nhưng không trả lời.
Bách Lý Đồ Tô cũng không quan tâm, tiếp tục tới gần cửa sổ, dùng cành hoa đào chọc Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh từ trong chăn thò đầu ra, trên mặt vẫn còn nước mắt, sụt sịt mũi không vui nói, “Muốn làm gì? Bản lão gia nhớ nhà nên muốn khóc, đừng có làm phiền!”
“Ta biết, ta không nên nhốt ngươi ở đây.” Bách Lý Đồ Tô đặt cành đào lên giường, tiếp tục nói, “Là ta tự ý làm, ta chỉ muốn có thể ở cạnh ngươi mỗi ngày.”
Phương Lan Sinh nhìn cành đào trên giường, không cầm lấy mà xoay người đưa lưng về phía cửa sổ.
“Bản, bản lão gia sao có thể ở bên cạnh ngươi. Ta… còn người nhà ở Cầm Xuyên…”
“Ngươi biết tại sao đêm hôm đó ta lại cưỡng hôn ngươi không?”
“Không muốn biết.”
“Ta muốn biết.”
Bách Lý Đồ Tô vừa dứt lời Phương Lan Sinh cũng kinh ngạc không nói nên lời, trong lòng tự nhiên bực tức quay đầu, thế nhưng Bách Lý Đồ Tô cũng đã tiến người vào trong cửa sổ, nhân lúc y quay đầu hôn xuống.
Phương Lan Sinh hoảng, lập tức giật về phía sau muốn tránh, nhưng Bách Lý Đồ Tô đã từ cửa sổ nhảy vào bắt lấy y.
Phương Lan Sinh nhìn thấy cặp mắt sắc bén làm người khác sợ hãi của hắn, theo bản năng muốn chạy lại bị Bách Lý Đồ Tô giữ chặt không buông.
“Đừng trốn nữa, Lan Sinh.” Bách Lý Đồ Tô gần như là khẩn cầu y, “Coi như ta van ngươi, đừng cự tuyệt nữa.”
Nói rồi, hắn cúi đầu, lần thứ hai hôn Phương Lan Sinh.
Chỉ ôn nhu, nhẹ nhàng như gãi ngứa, Phương Lan Sinh không ghét cảm giác này.
Ngang ngược nóng bỏng cũng được, nhẹ nhàng ôn nhu cũng thế, đều là Bách Lý Đồ Tô của Phương Lan Sinh.
Nước mắt lần nữa chảy xuống, lần này Bách Lý Đồ Tô giúp Phương Lan Sinh gạt nó đi.
Màn đêm buông, ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng phía xa, nhưng Phương Lan Sinh vẫn nhìn thấy rõ ràng gương mặt Bách Lý Đồ Tô, nhìn thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn thằng mình.
Chăm chú nhìn đối phương, từng chút từng chút cảm nhận môi đối phương. Bách Lý Đồ Tô trở người đè người trong lòng xuống, thật sâu hôn người trước mắt như muốn xác nhận, dung nhập cả thân thể người trước mặt vào lồng ngực mình, sau đó ôm y thật chặt thật chặt.
Đêm nay, hai người mười ngón đan xen nắm chặt, ôm nhau ngủ.
/21
|