Giang Đô vẫn náo nhiệt như ngày nào, hôm nay nhìn thoáng qua có vẻ tấp nập hơn, giống như đang tổ chức ăn mừng cái gì đó, dòng người qua lại trên đường đông hơn bình thường nhiều, mà trên tay mỗi người đều cầm một nhánh hoa đào chào hỏi nhau.
Khắp con đường đều tràn ngập không khí vui vẻ, nam nữ trên đường không ít người còn trao đổi hoa đào trong tay cho nhau, ý nghĩa không khác gì hẹn ước.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phong Tình Tuyết mới nhớ tới Giang Đô có Bách Hoa tế.
“Khắp nơi đều là hoa đào, đẹp quá… nhưng mà vẫn không bằng Đào hoa cốc của chúng ta, đúng không? Tô Tô.”
Phong Tình Tuyết vui vẻ ngẩng đầu nhìn, bên đường, trên các hàng quán, thậm chí là dòng người tấp nập ầm ĩ, chỗ nào cũng có thể thấy hoa đào.
Nàng từng nghe nói Bách Hoa tế ở Giang Đô đẹp như thế nào, nhưng chưa từng được thưởng thức. Không ngờ hôm nay lại tình cờ thấy được.
Bách Lý Đồ Tô nhìn gương mặt vui vẻ của nàng, không nói gì mà chỉ lẳng lặng quan sát, nàng đi đâu thì theo đó không rời nửa bước, chỉ là luôn đi ở phía sau.
“Tô Tô, Hoa Mãn lâu ở trước mặt rồi, mau đi nào, A Tường cũng nhất định là rất nhớ huynh.”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, biểu thị đã biết.
Hoa Mãn lâu không khác gì so với mười năm trước là mấy, hôm nay có lẽ do là ngày Bách Hoa tế, nên trên lầu cao trưng rất nhiều hoa đào, ngay cả trước cổng cũng trồng rất nhiều hoa đào. Khách nhân tới Hoa Mãn lâu, ai nấy trên tay đều có một nhành đào, gặp người thì vui vẻ bắt chuyện, hòa thuận khác hẳn ngày thường.
Nhìn mấy nhánh hoa đào trước mắt, Bách Lý Đồ Tô nhớ tới nhành hoa đào bị mình bỏ lại trong cốc, chạm cũng chưa chạm qua. Nhánh đào ngày đó Phương Lan Sinh để lại như thế nào, hôm nay Bách Lý Đồ Tô vẫn để nó nguyên dạng như thế.
Trước khi chưa hiểu rõ vì sao Phương Lan Sinh để lại nhánh đào ấy cho hắn, hắn sẽ không tùy tiện đồng ý nhận.
“Bách Hoa tế, Bách Hoa tế, mau mau tới dùng nhánh đào truyền đạt tâm ý đi nào!”
Giọng nói vang lên làm Bách Lý Đồ Tô đột nhiên dừng bước, thân thể giống như bị thứ gì níu lại mà đình chỉ hoạt động, không hề nhúc nhích, mà giọng nói kia vẫn liên tục vang lên.
“Bách Hoa tế, Bách Hoa tế, hoa đào ở Hoa Mãn lâu này chính là đẹp nhất Giang Đô, mau tới ngắm hoa, không nên bỏ lỡ a!”
Giọng nói ấy, sau khi tới gần sau lưng Bách Lý Đồ Tô, thì ngày càng nhỏ.
Nhỏ tới nỗi hầu như chỉ có Bách Lý Đồ Tô ngay gần mới có thể nghe thấy.
Nhánh hoa đào đung đưa trong tay ngừng lại yên lặng trong không trung, người nọ như hắn, đứng ngốc một chỗ.
Người lấy lại tinh thần trước, là Bách Lý Đồ Tô.
Hắn rất nhanh xoay người lại, chu sa đỏ thẫm, trong ánh mắt lộ ra sắc bén nhìn chằm chằm làm người trước mắt như giật mình hít thở càng khó khăn.
Người nọ theo bản năng xoay người chạy trốn, mà hắc y đối diện cũng lập tức đuổi theo.
Chạy càng nhanh, người phía sau đuổi càng sát.
“Đừng đuổi, đừng có đuổi theo nữa a!”
“…”
Không để tâm người trước mắt không ngừng la hét, Bách Lý Đồ Tô không hề giảm tốc độ đuổi theo, dường như chạy ngày càng nhanh hơn.
Nhưng dù sao thân thể hắn cũng chỉ vừa mới phục hồi, không lâu sau hắn đã cảm thấy sức lực mất hết, tốc độ dần chậm lại rất nhiều.
Còn người trước mắt, nhìn thấy sắc mặt ngày càng tái đi của hắn cũng lập tức dừng lại, còn chạy ngược lại chỗ hắn, nâng đỡ hai vai Bách Lý Đồ Tô.
“Không sao chứ đầu gỗ? Ngươi vừa mới hồi phục, chạy nhiều như thế làm gì… A!”
Vừa mới đặt tay lên vai hắn, Bách Lý Đồ Tô đáng lẽ vẫn thở hồng hộc nhìn như sắp chết đến nơi không biết lấy sức lực đâu ra vươn tay bắt được cổ tay y, túm chặt không buông không để y chạy nữa.
“Đầu… đầu gỗ!”
Phương Lan Sinh giật mình bối rối, sợ hãi nhìn Bách Lý Đồ Tô từ từ ngẩng đầu lên, đối diện nhìn thẳng y.
Trong đáy mắt hắc sắc sâu thẳm, không có phẫn nộ, hay oán giận, mà là…
“Ngươi sao phải chạy trốn?”
Sau khi hòa hoãn lại, Bách Lý Đồ Tô liền hỏi.
Vừa vặn làm Phương Lan Sinh sửng sột, vội ngoảnh mặt tránh, không biết nên giải thích thế nào.
Chính là nhìn thấy hắn, hai chân không nghe lệnh chủ mà lập tức chạy rồi.
Cổ tay bị hắn nắm, đã có chút nóng.
“Ta…ta… ngươi đuổi, nên ta đương nhiên phải chạy!”
“Nếu ta không đuổi, ngươi đã chạy mất rồi.”
“Có ý gì! Bản thiếu gia không…”
“Ngươi có!” Bách Lý Đồ Tô lập tức khẳng định cướp lời, “Như nhánh hoa đào ngươi bỏ lại cho ta, ngươi lại tiếp tục tránh mặt ta.”
“Ta…” Phương Lan Sinh nói không nên lời, chột dạ cúi đầu, “Ngươi buông ra đã, ta không chạy nữa là được chứ gì…”
Y thực sự không ngờ tới lại gặp Bách Lý Đồ Tô ở đây.
Việc này tới quá mức đột ngột, không cho Phương Lan Sinh có thời gian chuẩn bị. Dù hiện tại có thể bình thản đối diện với hắn, nhưng không ai biết, trong lòng y đang run rẩy thế nào.
Bách Lý Đồ Tô nhìn Phương Lan Sinh một lúc lâu, mới buông tay.
Phương Lan Sinh vuốt chỗ cổ tay bị Bách Lý Đồ Tô nắm đến tê dại, xoa vài cái, không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được mục đích hắn ở đây.
“Ngươi tới thăm gà mập đúng không, nó đợi ở trong Hoa Mãn lâu ấy.”
“A Tường có Cẩn nương chăm sóc, ta rất yên tâm.”
Yên tâm cái rắm —— Lời này khác nào bảo hắn rất bình tĩnh, không vội đón A Tường về.
Chính là rất dư thời gian nói chuyện với y một lúc.
Phương Lan Sinh thoáng thở dài, xem ra thực sự là không chạy được nữa.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta sau khi tới Giang Đô thì gặp lại Cẩn nương, tới nhà làm khách… Vừa đúng dịp nàng vì Bách Hoa tế mà bận bịu, nên ta muốn giúp.”
Vừa nói, thì thấy Bách Lý Đồ Tô mỉm cười.
“Cái tính thích giúp đỡ người khác của ngươi, vẫn không thay đổi.”
“Tướng mạo bản thiếu gia có thay đổi, nhưng nội tâm vẫn là Phương Lan Sinh được chứ!”
“Tướng mạo…” Nghe Phương Lan Sinh nói Bách Lý Đồ Tô mới chú ý tới, Phương Lan Sinh bây giờ đúng là thành thục trưởng thành hơn so với trong trí nhớ rất nhiều.
Tóc dài hơn, dáng người cao hơn, nhưng gương mặt y vẫn vậy, nên Bách Lý Đồ Tô mới không chú ý.
Với hắn mà nói, mười năm trước hay mười năm sau, người trước mắt vẫn chỉ là Phương Lan Sinh.
“Tại sao lại đi không lời từ biệt.”
Đối với vấn đề Phương Lan Sinh lo lắng hay băn khoăn, Bách Lý Đồ Tô tuyệt đối không quan tâm.
Hắn chỉ muốn biết vì sao y lại tránh gặp mặt hắn.
Với hắn mà nói, đây là chuyện mà hắn quan tâm nhất hiện giờ.
“Ta… ai nói là không từ biệt, không phải đã để lại đồ cho ngươi ư!”
“Hoa đào? Nếu ngươi không trực tiếp đưa, ta tuyệt đối không nhận.”
“Ta cũng không phải chỉ tặng mình ngươi.” Phương Lan Sinh bực bội, cầm một cành hoa đào trong giỏ trúc, đưa cho Bách Lý Đồ Tô nói với hắn, “Đây, cầm lấy.”
Bách Lý Đồ Tô nhìn cành đào trong tay Phương Lan Sinh, do dự không biết có nên nhận hay không Phương Lan Sinh đã đi trước nhét cành hoa đào vào ngực hắn, ép hắn cầm lấy.
“Trong Bách Hoa tế, trao tặng hoa đào, mang ý nghĩa như nặn tượng đất đem tặng.”
“…”
“Ngươi đừng có mà hiểu lầm, ta không phải tặng cho ngươi mà là đưa cho ngươi đem đi tặng Tình Tuyết.”
Phương Lan Sinh cấp thiết ôm ngực ngăn cõi lòng đang run rẩy, quay đầu sang hướng khác không dám nhìn biểu tình Bách Lý Đồ Tô hiện giờ.
Y sợ nhìn thấy hắn. Đúng là thà rằng cả đời đừng gặp lại…
“Tình Tuyết vì ngươi, bôn ba tròn mười năm! Không được cô phụ nàng.”
“…Ta biết.”
Bách Lý Đồ Tô nhận hoa đào của Phương Lan Sinh, cũng không khác gì đã nhận lời y.
“Đương nhiên, không phụ nàng.”
Đây là Bách Lý Đồ Tô hứa với Phong Tình Tuyết. Phong Tình Tuyết đợi hắn lâu như vậy, đương nhiên hắn sẽ không để nàng đau lòng thêm nữa.
—— Hắn tự nhủ như vậy.
Nhưng lúc này, hắn lại không dám nhìn thẳng Phương Lan Sinh.
Khắp con đường đều tràn ngập không khí vui vẻ, nam nữ trên đường không ít người còn trao đổi hoa đào trong tay cho nhau, ý nghĩa không khác gì hẹn ước.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phong Tình Tuyết mới nhớ tới Giang Đô có Bách Hoa tế.
“Khắp nơi đều là hoa đào, đẹp quá… nhưng mà vẫn không bằng Đào hoa cốc của chúng ta, đúng không? Tô Tô.”
Phong Tình Tuyết vui vẻ ngẩng đầu nhìn, bên đường, trên các hàng quán, thậm chí là dòng người tấp nập ầm ĩ, chỗ nào cũng có thể thấy hoa đào.
Nàng từng nghe nói Bách Hoa tế ở Giang Đô đẹp như thế nào, nhưng chưa từng được thưởng thức. Không ngờ hôm nay lại tình cờ thấy được.
Bách Lý Đồ Tô nhìn gương mặt vui vẻ của nàng, không nói gì mà chỉ lẳng lặng quan sát, nàng đi đâu thì theo đó không rời nửa bước, chỉ là luôn đi ở phía sau.
“Tô Tô, Hoa Mãn lâu ở trước mặt rồi, mau đi nào, A Tường cũng nhất định là rất nhớ huynh.”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, biểu thị đã biết.
Hoa Mãn lâu không khác gì so với mười năm trước là mấy, hôm nay có lẽ do là ngày Bách Hoa tế, nên trên lầu cao trưng rất nhiều hoa đào, ngay cả trước cổng cũng trồng rất nhiều hoa đào. Khách nhân tới Hoa Mãn lâu, ai nấy trên tay đều có một nhành đào, gặp người thì vui vẻ bắt chuyện, hòa thuận khác hẳn ngày thường.
Nhìn mấy nhánh hoa đào trước mắt, Bách Lý Đồ Tô nhớ tới nhành hoa đào bị mình bỏ lại trong cốc, chạm cũng chưa chạm qua. Nhánh đào ngày đó Phương Lan Sinh để lại như thế nào, hôm nay Bách Lý Đồ Tô vẫn để nó nguyên dạng như thế.
Trước khi chưa hiểu rõ vì sao Phương Lan Sinh để lại nhánh đào ấy cho hắn, hắn sẽ không tùy tiện đồng ý nhận.
“Bách Hoa tế, Bách Hoa tế, mau mau tới dùng nhánh đào truyền đạt tâm ý đi nào!”
Giọng nói vang lên làm Bách Lý Đồ Tô đột nhiên dừng bước, thân thể giống như bị thứ gì níu lại mà đình chỉ hoạt động, không hề nhúc nhích, mà giọng nói kia vẫn liên tục vang lên.
“Bách Hoa tế, Bách Hoa tế, hoa đào ở Hoa Mãn lâu này chính là đẹp nhất Giang Đô, mau tới ngắm hoa, không nên bỏ lỡ a!”
Giọng nói ấy, sau khi tới gần sau lưng Bách Lý Đồ Tô, thì ngày càng nhỏ.
Nhỏ tới nỗi hầu như chỉ có Bách Lý Đồ Tô ngay gần mới có thể nghe thấy.
Nhánh hoa đào đung đưa trong tay ngừng lại yên lặng trong không trung, người nọ như hắn, đứng ngốc một chỗ.
Người lấy lại tinh thần trước, là Bách Lý Đồ Tô.
Hắn rất nhanh xoay người lại, chu sa đỏ thẫm, trong ánh mắt lộ ra sắc bén nhìn chằm chằm làm người trước mắt như giật mình hít thở càng khó khăn.
Người nọ theo bản năng xoay người chạy trốn, mà hắc y đối diện cũng lập tức đuổi theo.
Chạy càng nhanh, người phía sau đuổi càng sát.
“Đừng đuổi, đừng có đuổi theo nữa a!”
“…”
Không để tâm người trước mắt không ngừng la hét, Bách Lý Đồ Tô không hề giảm tốc độ đuổi theo, dường như chạy ngày càng nhanh hơn.
Nhưng dù sao thân thể hắn cũng chỉ vừa mới phục hồi, không lâu sau hắn đã cảm thấy sức lực mất hết, tốc độ dần chậm lại rất nhiều.
Còn người trước mắt, nhìn thấy sắc mặt ngày càng tái đi của hắn cũng lập tức dừng lại, còn chạy ngược lại chỗ hắn, nâng đỡ hai vai Bách Lý Đồ Tô.
“Không sao chứ đầu gỗ? Ngươi vừa mới hồi phục, chạy nhiều như thế làm gì… A!”
Vừa mới đặt tay lên vai hắn, Bách Lý Đồ Tô đáng lẽ vẫn thở hồng hộc nhìn như sắp chết đến nơi không biết lấy sức lực đâu ra vươn tay bắt được cổ tay y, túm chặt không buông không để y chạy nữa.
“Đầu… đầu gỗ!”
Phương Lan Sinh giật mình bối rối, sợ hãi nhìn Bách Lý Đồ Tô từ từ ngẩng đầu lên, đối diện nhìn thẳng y.
Trong đáy mắt hắc sắc sâu thẳm, không có phẫn nộ, hay oán giận, mà là…
“Ngươi sao phải chạy trốn?”
Sau khi hòa hoãn lại, Bách Lý Đồ Tô liền hỏi.
Vừa vặn làm Phương Lan Sinh sửng sột, vội ngoảnh mặt tránh, không biết nên giải thích thế nào.
Chính là nhìn thấy hắn, hai chân không nghe lệnh chủ mà lập tức chạy rồi.
Cổ tay bị hắn nắm, đã có chút nóng.
“Ta…ta… ngươi đuổi, nên ta đương nhiên phải chạy!”
“Nếu ta không đuổi, ngươi đã chạy mất rồi.”
“Có ý gì! Bản thiếu gia không…”
“Ngươi có!” Bách Lý Đồ Tô lập tức khẳng định cướp lời, “Như nhánh hoa đào ngươi bỏ lại cho ta, ngươi lại tiếp tục tránh mặt ta.”
“Ta…” Phương Lan Sinh nói không nên lời, chột dạ cúi đầu, “Ngươi buông ra đã, ta không chạy nữa là được chứ gì…”
Y thực sự không ngờ tới lại gặp Bách Lý Đồ Tô ở đây.
Việc này tới quá mức đột ngột, không cho Phương Lan Sinh có thời gian chuẩn bị. Dù hiện tại có thể bình thản đối diện với hắn, nhưng không ai biết, trong lòng y đang run rẩy thế nào.
Bách Lý Đồ Tô nhìn Phương Lan Sinh một lúc lâu, mới buông tay.
Phương Lan Sinh vuốt chỗ cổ tay bị Bách Lý Đồ Tô nắm đến tê dại, xoa vài cái, không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được mục đích hắn ở đây.
“Ngươi tới thăm gà mập đúng không, nó đợi ở trong Hoa Mãn lâu ấy.”
“A Tường có Cẩn nương chăm sóc, ta rất yên tâm.”
Yên tâm cái rắm —— Lời này khác nào bảo hắn rất bình tĩnh, không vội đón A Tường về.
Chính là rất dư thời gian nói chuyện với y một lúc.
Phương Lan Sinh thoáng thở dài, xem ra thực sự là không chạy được nữa.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta sau khi tới Giang Đô thì gặp lại Cẩn nương, tới nhà làm khách… Vừa đúng dịp nàng vì Bách Hoa tế mà bận bịu, nên ta muốn giúp.”
Vừa nói, thì thấy Bách Lý Đồ Tô mỉm cười.
“Cái tính thích giúp đỡ người khác của ngươi, vẫn không thay đổi.”
“Tướng mạo bản thiếu gia có thay đổi, nhưng nội tâm vẫn là Phương Lan Sinh được chứ!”
“Tướng mạo…” Nghe Phương Lan Sinh nói Bách Lý Đồ Tô mới chú ý tới, Phương Lan Sinh bây giờ đúng là thành thục trưởng thành hơn so với trong trí nhớ rất nhiều.
Tóc dài hơn, dáng người cao hơn, nhưng gương mặt y vẫn vậy, nên Bách Lý Đồ Tô mới không chú ý.
Với hắn mà nói, mười năm trước hay mười năm sau, người trước mắt vẫn chỉ là Phương Lan Sinh.
“Tại sao lại đi không lời từ biệt.”
Đối với vấn đề Phương Lan Sinh lo lắng hay băn khoăn, Bách Lý Đồ Tô tuyệt đối không quan tâm.
Hắn chỉ muốn biết vì sao y lại tránh gặp mặt hắn.
Với hắn mà nói, đây là chuyện mà hắn quan tâm nhất hiện giờ.
“Ta… ai nói là không từ biệt, không phải đã để lại đồ cho ngươi ư!”
“Hoa đào? Nếu ngươi không trực tiếp đưa, ta tuyệt đối không nhận.”
“Ta cũng không phải chỉ tặng mình ngươi.” Phương Lan Sinh bực bội, cầm một cành hoa đào trong giỏ trúc, đưa cho Bách Lý Đồ Tô nói với hắn, “Đây, cầm lấy.”
Bách Lý Đồ Tô nhìn cành đào trong tay Phương Lan Sinh, do dự không biết có nên nhận hay không Phương Lan Sinh đã đi trước nhét cành hoa đào vào ngực hắn, ép hắn cầm lấy.
“Trong Bách Hoa tế, trao tặng hoa đào, mang ý nghĩa như nặn tượng đất đem tặng.”
“…”
“Ngươi đừng có mà hiểu lầm, ta không phải tặng cho ngươi mà là đưa cho ngươi đem đi tặng Tình Tuyết.”
Phương Lan Sinh cấp thiết ôm ngực ngăn cõi lòng đang run rẩy, quay đầu sang hướng khác không dám nhìn biểu tình Bách Lý Đồ Tô hiện giờ.
Y sợ nhìn thấy hắn. Đúng là thà rằng cả đời đừng gặp lại…
“Tình Tuyết vì ngươi, bôn ba tròn mười năm! Không được cô phụ nàng.”
“…Ta biết.”
Bách Lý Đồ Tô nhận hoa đào của Phương Lan Sinh, cũng không khác gì đã nhận lời y.
“Đương nhiên, không phụ nàng.”
Đây là Bách Lý Đồ Tô hứa với Phong Tình Tuyết. Phong Tình Tuyết đợi hắn lâu như vậy, đương nhiên hắn sẽ không để nàng đau lòng thêm nữa.
—— Hắn tự nhủ như vậy.
Nhưng lúc này, hắn lại không dám nhìn thẳng Phương Lan Sinh.
/21
|