Chương 26: Đồ ngốc, quả thực quá hoàn mỹ!
Diệp Thiên Lạc hít sâu một hơi, thực sự ước gì có thể đánh tên nhóc này bay vào tường.
Kiếp trước cô tạo nghiệt gì mà đời này phải mang theo tên ác ma khó bảo này chứ?
Diệp Thiên Lạc cũng bất chấp tất cả, ngẫm nghĩ một lát, cô nghiến răng nghiến lợi nói, “Dì của con thực sự đã bỏ chạy cùng cha con, cho nên mới bỏ lại cô nhi quả phụ chúng ta. May mắn mẹ của con đây có ý chí kiên định, không tự sát, nếu không thì sao có thể sinh ra tai họa nghìn năm như con chứ?”
Phù…
Người luôn nhã nhặn ôn hòa như Nam Cung Dương nay cũng không nhịn được mà phải bật cười.
Không biết cha ruột của Bình An là ai, người này vớ được cặp mẹ con cực phẩm này cũng coi như là may mắn vậy.
Diệp Bình An không dám làm càn quá mức, cậu nắm chặt ống tay áo của Nam Cung Dương mới khó khăn lắm mà ngừng được tràng cười sắp trào ra khỏi cổ họng.
Mẹ giỏi thật đấy.
Cuối cùng thì cậu cũng biết được tài lật ngược trắng đen này của mình được di truyền từ ai.
Sắc mặt Diệp Thiên Nhan biến đổi, nhưng, đứng trước mắt Nam Cung Diệp và Nam Cung Dương, cô ta lại không thể làm gì, đã thế còn phải duy trì nụ cười duyên dáng, tao nhã nữa.
Chẳng phải hai mẹ con nhà này đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao?
Trước mặt Nam Cung Diệp mà hạ thấp cô ta.
Diệp Thiên Lạc, không ngờ chị cũng trở nên nông cạn như vậy!
Oh yeah…
Thắng rồi…
Cắt…
Tại góc độ mà mọi người không nhìn thấy, Diệp Bình An ra hiệu bằng tay với Diệp Thiên Lạc, ý bảo: Đồ… ngốc!
Khụ khụ!
Quả thực quá hoàn mỹ!!
Cặp môi mỏng của Nam Cung Diệp khẽ cong, để lộ nụ cười tà tứ. Ánh mắt nhìn Diệp Bình An càng thêm thâm thúy.
Hừm, tên nhóc này thật sự rất thú vị.
Người phụ nữ kia thì càng thú vị hơn!
Chẳng qua, nghĩ đến kết quả xét nghiệm AND kia, đáy mắt anh để lộ tia cảm xúc phức tạp.
Theo lời Từ Trạch đã nói, A Dũng tự lấy mẫu tóc của thằng bé này, Tô Cảnh tự làm xét nghiệm DNA, nếu trên báo cáo cho thấy hai người họ không có quan hệ cha con thì thực sự là không có.
Nhưng…
Nếu nhà họ Diệp có hai người con gái thì thực ra anh có thể suy xét việc liên hôn với Diệp thị.
“Cha Tiểu Dương, có ăn cơm không ạ? Nếu không ăn thì con ra đường tìm đại quán mì nào đó đây. Để trẻ con chịu đói quả thực là hành vi vô nhân tính, đáng bị khiển trách đấy ạ.”
Diệp Thiên Lạc vô cùng tán đồng, túm lấy cổ áo của Bánh Bao Nhỏ, kéo cậu bé khỏi lòng Nam Cung Dương. Cô không muốn cô và ác ma nhỏ này phá hỏng hứng thú tán gái của tổng giám đốc.
Nam Cung Diệp là cơm, là áo của cô đấy. Xin thứ lỗi cho sự mềm yếu của cô. Cô thực sự không dám chọc anh.
“Nếu đã đến đây thì cùng ăn một bữa đi.”
Người đàn ông vẫn chưa từng mở miệng nào đó cuối cùng cũng tốt bụng nói ra câu nói khiến trán Diệp Thiên Lạc đổ mồ hôi lạnh.
“Ăn cơm ạ? Được, cùng ăn nào.” Bánh Bao Nhỏ mở miệng trước, xem ra cha ruột và mẹ ruột có tia lửa…
Hấp dẫn rồi đây…
Diệp Thiên Lạc lạnh lùng liếc cậu một cái.
Cả người cậu run lên, vội vàng cười làm lành, “Nếu không đồng ý là không lễ phép đấy, chị Diệp ạ.”
Diệp Thiên Lạc cười như không cười nhìn cậu nhóc. Được lắm, thằng nhóc này sợ là lại ngứa da mà, đợt lát về xem cô xử tên nhóc này thế nào!
Diệp Bình An rụt rụt cổ, quay sang nhìn cha ruột, thấy vị trí bên cạnh anh còn trống thì vội vàng dịch bước tới chỗ đó.
Tuy rằng cha ruột khá lạnh lùng nhưng dù sao thì cậu cũng là con của cha mà, chắc là cha sẽ không ném thân thể bé nhỏ này của cậu từ tầng hai xuống đâu!
/2186
|