Không biết qua bao lâu, không biết bao nhiêu người lên xe, bao nhiêu người xuống xe, An Dĩ Phong cũng vẫn như vậy hôn cô.
Hắn tựa như muốn tuyên bố với cả thế giới này: Hắn yêu cô, cho dù trước mặt tất cả mọi người, hắn cũng dám thừa nhận hắn yêu cô.
Mà cô vĩnh viễn làm không được.
Cuồng nhiệt qua đi, cô gắt gao ôm lấy hắn tưởng không bao giờ buông ra.
Cô rốt cuộc không thắng nổi tình cảm trong lòng, tựa vào ngực hắn nói: “Em không cần kết quả, cũng không cần hứa hẹn, có thể yêu một ngày thì yêu một ngày, có thể nhìn một lần thì nhìn một lần!”
Hắn ôm lấy vai, vô cùng kiên định đối diện với ánh mắt cô: “Tư Đồ Thuần, em nhớ kĩ, đời này An Dĩ Phong không phải em không lấy!”
“Nhưng em không thể lấy anh!”
“Anh biết ...” Hắn gắt gao ôm lấy cô, “Được em yêu là đủ rồi!”
Trên xe bus, bọn họ rúc vào nhau, hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi.
Có người nói, kết quả so với tất cả đều quan trọng hơn, cho nên xem nhẹ quá trình đẹp đẽ. Đối với An Dĩ Phong cùng Tư Đồ Thuần mà nói, bọn họ biết rõ rất nhanh sẽ phải dừng lại, cho nên càng thêm quý trọng những phong cảnh tuyệt vời ngoài kia.
Cô nắm lấy tay hắn đặt ở trong lòng, để cảm nhận hơi ấm của hắn, “Dù mai này kết cục ra sao, em nhất định sẽ không bao giờ hối hận đã yêu anh.”
Hắn đưa tay khoác lên vai cô, ôm sát vào mình. Cho dù tương lai như thế nào, hắn cũng không bao giờ hối hận vì đã yêu cô.
***
Không nhớ rõ ai đã từng nói qua: Phụ nữ khi yêu như con chim nhỏ, luôn luôn nép vào người mình yêu, không thể tách rời.
An Dĩ Phong vừa luyện quyền xong âm thầm thở dài, hắn gặp được, không phải là cô gái bình thường.
Ngày hôm qua cô nói, “Có thể yêu một ngày thì yêu một ngày.” Những lời nói chân tình kia làm hắn cảm động xém chút nữa lôi cô đi đăng kí kết hôn. Không nghĩ tới, ngày yêu đầu tiên đã tràn ngập chờ mong nhung nhớ, cô, ngay cả điện thoại cũng chưa thèm gọi.
Cuối cùng, An Dĩ Phong kiềm chế không được, tựa vào dây bảo hộ bao quanh sân quyền, cầm điện thoại gọi cho cô.
“Bận cái gì sao?”
“Án tử.” Giọng nói cô trước sau như một ngắn gọn.
“Buổi tối rảnh không? Mình cùng nhau ăn tối!”
“Không rảnh!”
“Vậy làm việc của em đi, anh không sao.” Thái độ cô thế này, như gần như xa làm cho hắn có chút phiền lòng. Hắn vừa muốn cúp điện, bỗng nhiên thấy Tư Đồ Thuần nhỏ giọng nói một câu: “Em rất nhớ anh ... Nhưng em thật sự rất bận.”
“A!” Phiền muộn trên mặt hắn nháy mắt biền thành nụ cười dạt dào giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Vậy em làm việc đi, xong liên lạc sau!”
“Bye!”
“Ừm!” Cúp điện, An Dĩ Phong mỏi mệt sau khi luyện quyền giờ trở thành hư không, cả người tràn ngập tinh thần.
Đứng ở đối diện hắn, Hàn Trạc Thần thản nhiên hỏi: “Là nữ cảnh sát kia?”
“Đúng!”
“Cậu nhàn rỗi không có việc gì thì đi giết người, phóng hỏa đi, nhất định phải đi dây dưa với cô ta sao?”
“Thần ca, anh đoán xem hôm qua cô ấy nói gì với em?” Nhớ tới tối hôm qua ý cười trên mặt An Dĩ Phong càng đậm: “Cô ấy nói cho dù kết quả thế nào, cũng không cần hứa hẹn, chỉ cần yêu em, cô ấy không bao giờ hối hận ...”
Hàn Trạc Thần nhíu mày nhìn hắn, bất giác hỏi một chuyện: “Số điện thoại ngày hôm qua là hỏi cho cô ta?”
“Đúng!”
“Phong, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, lời phụ nữ không thể tin, cô ta chẳng qua là lợi dụng cậu.”
“Cô ấy đối với em là thật lòng, em có thể cảm giác được ...”
“Thật lòng? Thật lòng không phải chỉ nói, mà là làm. Cô ta có thể vì cậu từ chức, có thể theo cậu đi vào con đường này sao?”
Một câu của Hàn Trạc Thần vừa vặn đâm vào nỗi đau của An Dĩ Phong. Hắn rốt cuộc cười không ra, tay nắm di động ngày càng chặt.
Đúng vậy! Nếu cô thực sự yêu hắn, có cái gì không thể từ bỏ được?
Vì sao không thể lấy hắn?
Hàn Trạc Thần còn nói: “Tôi nhận được tin, người mới về nhậm chức cảnh sát trưởng ở khu này có mục đích chỉnh đốn lại toàn khu, gần đây nhất cũng có một đội đặc công điều đến cùng. Cô gái Tư Đồ Thuần này bối cảnh phức tạp. Cô ta cùng với cậu, mục đích tuyệt đối không đơn thuần, cậu đừng cứng đầu nữa.”
“Thật không?” An Dĩ Phong tựa người vào rào chắn, trầm tư thật lâu sau, mới nói: “Mặc kệ cô ấy cùng với em có mục đích gì, em cũng không để ý.”
“Cậu điên rồi?”
“Đúng! Em điên rồi! Em chỉ muốn cô ấy cười với em, nói chuyện với em, chỉ muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, cùng cô ấy trên giường ... chỉ cần cô ấy nguyện ý, em có thể vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì.”
“Cậu!” Hàn Trạc Thần bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh hắn: “Cậu vì cái gì lại yêu cô ta?”
“Bởi cô ấy là cô gái tốt.”
“Thế giới này có rất nhiều cô gái tốt.”
“Người đầu tiên em gặp là cô ấy!”
Hàn Trạc Thần lại hỏi: “Cậu có hay không nghĩ đến, một ngày nào đó người đem cậu lên trước tòa án là cô ta, lúc đấy cậu sẽ thế nào?”
“Vì cô ấy chết cũng cam lòng!”
“Vậy sao? Tôi đã thấy rồi.” Hàn Trạc Thần ném khăn mặt cho hắn, “Nể tình anh em, lúc cậu chết nhất định tôi sẽ mua cho cậu cỗ quan tài tốt nhất.”
“Cảm ơn!”
Hắn thấy Hàn Trạc Thần mặc xong quần áo, nhảy xuống sân quyền, cũng không quay đầu lại rời đi.
Chính hắn cũng thừa nhận mình quả thực ngu ngốc đến đỉnh điểm.
Thật lâu về sau, có một sáng sớm Hàn Trạc Thần điện thoại cho hắn, kì lạ hỏi: “Lòng của phụ nữ có phải hay không đều làm bằng đá?”
Hắn đang ngủ, chỉ mơ hồ thuận miệng nói: “Không phải, chỉ có lòng con gái của anh a!”
“Cậu nên gọi là chị dâu, giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Hắn nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, nhịn xuống ý muốn ném thẳng đi cái điện thoại trên tay, lớn tiếng nói: “Anh muốn chết trực tiếp nhảy từ lầu 20 xuống đi, làm gì phải cài bom hẹn giờ lúc ngủ?”*
“Buổi chiều tôi sẽ mời luật sư đem toàn bộ tài sản tính toán một chút, nếu tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, một nửa sẽ chuyển tới danh nghĩa của cậu, nửa còn lại để cho cô ấy.” Trong điện thoại, Hàn Trạc Thần im lặng trong chốc lát, lại tiếp tục: “Phong, cho dù tôi chết như thế nào, đừng thay tôi báo thù, tôi chết đáng lắm.”
“ Vậy sao? Nể tình anh em, lúc anh chết nhất định em sẽ mua cho anh cỗ quan tài tốt nhất.”
“Cảm ơn!”
Khi đó, An Dĩ Phong rốt cuộc yêu được, người đàn ông một khi yêu đều là điên cuồng bất trị.
So với Hàn Trạc Thần, hắn đối với Tư Đồ Thuần, yêu đã là cực kì lí tính.
***
Hơn chín giờ tối, An Dĩ Phong ở trong hộp đêm ồn ào, nhìn điện thoại trên bàn thế nào cũng không kêu, chán nản uống rượu.
Vài tên tay chân bên cạnh hắn bỗng nhiên hứng thú nhìn phía cửa, nước miếng tung bay thảo luận.
“Trước chưa bao giờ nhìn thấy ...”
“Đúng, chưa thấy, cô gái này dáng người được lắm!”
“Khuôn mặt cũng đẹp!”
“Khí chất cũng không tầm thường ...”
An Dĩ Phong theo tầm mắt bọn họ liếc về phía quầy bar một cái, nheo mắt nhìn kĩ, một đường cong mượt mà lọt vào tầm mắt. So với những cô gái ở đây, váy ngắn màu đen không tay kia cũng không tính là hở hang, khoe ra một bờ vai gầy, cánh tay mảnh khảnh. Cô gái kia cũng không khoa trương kiểu ngực tấn công mông phòng thủ, nhưng thân thể so với những cô gái ở đây có phần ý nhị, những đường cong đầy đặn lại thon dài cân xứng biểu hiện cô ta rất có thẩm mĩ chứ không hề dung tục.
Cô nhận ly cocktail từ Bartender, hờ hững uống một ngụm, khi ngẩng đầu, mái tóc quăn dài khẽ bay nhảy, càng làm cho vòng eo nhỏ trong chiếc váy ngắn thêm phần quyến rũ.
An Dĩ Phong ngắm xong, thu lại ánh mắt. Tên bên cạnh hắn sán lại, nịnh nọt hỏi: “Phong ca, thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Anh thích không? Em gọi cô ta lại đây cùng anh uống rượu?”
An Dĩ Phong nâng chén rượu uống một ngụm, không kiên nhẫn nói: “Tôi không rảnh, cậu không thấy tôi bộn bề nhiều việc hay sao?”
Thủ hạ của hắn vẻ mặt nghi hoặc nhìn những người khác, mấy tên này biểu hiện là mê đắm, đủ để thấy An Dĩ Phong có bao nhiêu bất thường!
Đàn ông với nhau, đánh bạc luôn là trò kích thích nhất để giải khuây. Mấy tên thủ hạ của hắn hôm nay rất cao hứng, liền cá người nào được mĩ nữ kia ưu ái, nhà cái sẽ chơi một ăn năm.
“Tên kia khẳng định không được, tôi cược hai trăm.”
“Tôi cược một trắm!”
“Tôi cược năm mươi ...”
An Dĩ Phong liếc nhìn về phía quầy bar, muốn biết kết quả thế nào, vừa lúc nhìn thấy cô gái kia xoay người một chút, chiếc ghế nhỏ khẽ xoay, ánh mắt mát lành của cô lướt một vòng, giống như đang săn tìm con mồi.
Dưới ánh sáng ảm đạm, hắn thấy rõ mặt cô, so với những cô gái bình thường hơi nhỏ một chút, chiếc mũi hài hòa phối hợp cùng khuôn mặt. Mắt cô cũng không to, nhưng dưới ánh sáng màu vàng lại có cảm giác mềm mại đáng yêu, càng nhìn càng quyến rũ.
Rất nhanh, tầm mặt của cô chuyển qua hắn, lúc ánh mắt hai người giao nhau, thoáng ngưng trệ một chút.
Mềm mại đáng yêu kia trong nháy mắt còn là vô vàn quyến rũ, trong ánh sáng màu vàng, còn là ý cười dào dạt. Cô cúi mặt, xoay người, khẽ tung mái tóc xoăn cuốn đi cả hồn hắn.
“Cô gái này, đẹp lắm!”
An Dĩ Phong bỏ lại một câu, trong ánh mắt kinh ngạc của đám thủ hạ bên cạnh, buông chén rượu trong tay, đứng dậy hướng phía quầy bar.
Mấy tên phía sau vô cùng hưng phấn mà hô lên: “Tôi cá hai ngàn!”
“Tôi cá năm ngàn.”
“Tôi cá tiếp một vạn!”
An Dĩ Phong đi đến quầy bar, đem tên vừa ngồi bên cạnh cô đuổi đi, lại đem ghế đặt gần không thể gần hơn, ngồi xuống.
Hắn vừa ngồi, một làn hương từ cô bay đến, giống như một loài hoa gì đó, nhẹ nhàng lại khó quên, khiến cho đàn ông không thể cưỡng được mà nhớ nhung.
Hắn rốt cuộc không khống chế được khát vọng của mình, đưa tay đi ôm lấy eo cô, mặt dán lại trên vai tham lam khám phá mùi hương quyến rũ đó.
“Anh thực sự là yêu em chết mất!”
Cô hơi né tránh, cười duyên nhìn về phía hắn.
“Em đến tìm anh?” Hắn hỏi.
“Không phải, ngày hôm qua tầm mười hai giờ có một cô gái bị sát hại gần đây, em đến xem có thể hay không gặp được tên nào khả nghi.”
“Đã phát hiện mục tiêu chưa?”
Cô nghiêm túc gật đầu, “Anh giống lắm.”
Ánh mắt hắn không tự giác hạ xuống cổ váy khoét rất sâu nửa kín nửa hở của cô, “Em ăn mặc thành như vậy, chính nhân quân từ đều bị dụ dỗ thành tội phạm hết.”
“An Dĩ Phong, nếu anh là chính nhân quân tử, thế giới này vốn không có lưu manh.”
Hắn nghiêng người nói nhỏ vào tai cô: “Nếu không ... Ngày mai anh cho người giúp em điều tra ra tên đó, em đêm nay cũng đừng lãng phí thời gian ...”
Cô làm bộ như không nghe ra những lời hắn ám chỉ, nghiêm túc hỏi: “Anh biết người đó là ai?”
“Tay chân của anh mỗi ngày đều tụ tập ở đây, loại việc này muốn tra ra quá đơn giản!”
“Anh quả nhiên là có mạng lưới tốt a!”
“À còn việc kia, số điện thoại ngày hôm qua anh đưa em tra tới đâu rồi?”
“Đã tra, có hai viên cảnh sát khả nghi, ban công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị của thanh tra liên ngành ngày mai sẽ đến làm rõ việc này!”
“Hiệu suất làm việc cao như vậy, không giống tác phong của cảnh sát các em!”
“Em có đường tắt có thể ...”
“Đường tắt?”
“Là vì ...” Tầm mắt của cô chuyển sang ly cocktail trước mặt, hàng lông mi dài khẽ hạ, tựa như phân vân.
Hắn có thể hiểu được sự khó xử của cô. Dù sao giữa bọn họ có những vấn đề nhạy cảm rất khó nói.
Hắn dường như không để ý cười cười: “Người đẹp, có thể hay không cho tôi vinh hạnh mời cô ăn đêm?”
Tư Đồ Thuần ngẩng mặt, trong mắt tràn đầy cảm động: “Không! Tôi đây, cơm chiều cũng còn chưa ăn!”
“Vậy trước ăn cơm chiều, sau đó ăn đêm.”
Hắn đứng lên, cô cũng ở trong tay hắn nhẹ nhàng đứng dậy, giống cô gái nhỏ rúc vào người hắn: “Em quyết không ăn mì ăn liền!”
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
Cô ngay cả một giây cũng không cần suy nghĩ, “Em biết một quán ăn Nhật được lắm, không gian rất yên tĩnh ...”
“Được!” An Dĩ Phong bước hai bước, bỗng nhiên dừng lại như nghĩ ra điều gì, cúi đầu nhìn cô: “Em thật là đến điều tra án, chứ không phải đến tìm để anh mời em ăn tối sao?”
Cô còn thực sự suy nghĩ một chút, rồi nghiêm trang trả lời: “Không biết nữa!”
Hắn ôm lấy vai cô, đem cô tiến vào trong vòng tay. Cô chính là người con gái như vậy, dịu dàng lại kiên quyết, thông minh, lại khéo léo đem chính mình che giấu.
Cô không yêu cầu hắn bất kì điều gì, nhưng lại có thể đoán được hắn muốn gì.
Cô rõ ràng vì hắn làm rất nhiều. nhưng cũng sẽ không nói ra miệng.
Cho nên hắn đối với cô, yêu, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu đậm.
***
Quán ăn ở khu phố phồn hoa, cô trang điểm nhìn không còn dấu vết của một nữ cảnh sát, vì vậy, bọn họ không hề để ý mà tự nhiên ôm nhau ở trong dòng người, chậm rãi đi.
Tình yêu chính là ngay cả những chuyện bình thường như ôm nhau sóng bước cũng cảm thấy thực ngọt ngào.
“Chờ một chút!” Tư Đồ Thuần nắm chặt cánh tay An Dĩ Phong. dắt hắn tiến đến gần một cửa hàng bách hóa, ngẩng đầu nhìn TV phía trong.
Trên màn ảnh là một quan viên cao cấp trong ngành cảnh sát nhận phỏng vấn, luận đàm phải làm cách nào để tập trung lực lượng giải quyết xã hội đen, duy trì an ninh trật tự.
An Dĩ Phong khinh thường bĩu môi. Hắn không thể chịu được mấy loại quan lớn ba hoa chích chòe nói được mà không làm được.
Xoay mặt nhìn Tư Đồ Thuần bên người vẻ mặt kính trọng sùng bái chăm chú xem, lại thấy khó chịu. Nhịn không được giận dữ, thì thào nói: “Mẹ nó. thực đáng ghét, sớm muộn gì cũng có ngày đem con gái hắn chơi đùa xong bỏ ...”
Hắn còn chưa nói xong, Tư Đồ Thuần nhấc chân, dùng đầu gối hung hăng hướng phía dưới hắn ...
Hắn ôm bụng, lớn tiếng kháng nghị: “Em là phụ nữ, sao có thể dã man như vậy?”
“Anh đem mấy lời vừa nói lặp lại lần nữa coi!”
“Ghen sao?” Hắn cười côm thắt lưng, hôn cô: “Anh chi nói thế thôi, em yên tâm, An Dĩ Phong anh với em nhất định trung trinh như một.”
“Lời thề của đàn ông chính là gió thoảng! Có lẽ anh đối với em hứng thú sẽ nhanh chóng biến mất, sau đó chúng ta sẽ phát hiện mình cùng người kia không thích hợp, sau đó thản nhiên chia tay, không hề vướng bận ...”
“Có lẽ em sẽ tống anh vào nhà giam, cũng có lẽ em sẽ từ chức mà đi theo anh!”
“Cho dù chúng ta kết quả thế nào, An Dĩ Phong, em hi vọng anh có thể gặp người con gái thực sự thích hợp với mình, quý trọng cô ấy, yêu thương cô ấy!”
“Tiểu Thuần.” Hắn ôm cô, như muốn đem cô gắn vào mình, không cho cô rời đi, “Em có thể từ chức theo anh hay không?”
Cô lảng tránh nói: “Em đói bụng, chúng ta nhanh đi.”
“Vì sao không thể lấy anh?” An Dĩ Phong không buông tay, nhìn thẳng vào mắt cô, nhớ lại lời nói của Hàn Trạc Thần, trong lòng không khỏi chua xót.
“Chúng ta yêu nhau mới một ngày. Cho dù anh có cả đời hứa hẹn, em cũng không dám nhận.” Tư Đồ Thuần dịu dàng cười, dùng ngón tay mảnh khảnh mân mê miệng hắn: “An Dĩ Phong, em từ chức đi theo anh, anh sẽ phải chịu trách nhiệm với em cả đời ...”
“Nếu anh tình nguyện?”
“Chúng ta đều còn trẻ.” Cô lơ đãng nhìn qua màn hình TV nói, “Chuyện này về sau nói!”
An Dĩ Phong không nói nữa, trầm mặc đi về phía trước.
Tư Đồ Thuần đuổi theo, giữ cánh tay hắn lại nói: “Anh giận em sao?”
“Em cảm thấy anh là loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi sao?” Ngữ khí hắn rõ ràng không bình thường, chân bước càng nhanh.
“Chúng ta có thể gặp mặt một lần thật không dễ dàng, qua một phút đồng hồ ít đi một phút đồng hồ ...”
An Dĩ Phong chợt dừng chân, đưa tay nắm lấy bả vai Tư Đồ Thuần, không coi ai ra gì, cuồng nhiệt hôn lên môi cô.
Bọn họ có thể cùng nhau thực sự không dễ dàng gì, hôn một lần là mất đi một lần!
...
Quán ăn phong cách Nhật thuần túy, khônh gian không lớn lắm, nhưng rất tinh xảo. Một bên là một bức tranh cây anh đào lớn, một bên là cửa sổ nhỏ, chiếc rèm màu trắng được cuộn lên, có thể thấy được hồ nước ngoài công viên. Đúng là tháng sáu, hoa sen chính mùa, mùi hương thơm ngát.
Trong phòng, đồ đạc không có một hạt bụi, chính giữa có một chiếc bàn nhỏ chỉ vừa hai người ngồi.
Bọn họ vừa vào, một nữ phục vụ đã kính cẩn đưa thực đơn, còn tinh tế rót trà, hương Ô Long phả ra thơm ngát.
An Dĩ Phong tò mò nhìn đồ ăn trên bàn, lại nhìn Tư Đồ Thuần ở đối diện: “Em thường xuyên đến nơi này?”
Cô gật gật đầu: “Anh thấy nơi này thế nào?”
“So với hộp đêm hữu tình hơn nhiều.” An Dĩ Phong lại nhìn bốn phía, khó hiểu hỏi: “Cảnh sát các em tiền lương một tháng đáng bao nhiêu, sao có thể ăn uống ở nơi sang trọng như vậy?”
Tư Đồ Thuần nghe xong liền khép thực đơn lại, xấu hổ nhìn hắn, “Nếu anh không quen, chúng ta đi nơi khác.”
“Anh đâu nói không quen ...” An Dĩ Phong lập tức hiểu ý, cười nói với cô: “Em cho rằng anh trả không nổi?”
“Em ăn cái gì đều được.”
“Em yên tâm, cho dù mỗi ngày em đều đến đây ăn, anh đều trả được.” An Dĩ Phong lại chăm chú nhìn xung quanh phòng. Hắn đối với mức lương của cảnh sát cũng biết một chút. Một nữ cảnh sát trẻ tuổi như vậy, thời gian công tác còn chưa lâu, sao thế thể thường xuyên đến một quan ăn cao cấp thế này?
Trừ khi có người mời cô ...
“Trước kia ai hay mời em đến đây?” Hắn không nhịn được, ghen tuông hỏi.
“Em ...” Tư Đồ Thuần suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: “Ba em ...”
“À!” Hắn dường như đã quên, không phải ai cũng giống hắn, là cô nhi không ba không mẹ.
Hắn luôn không quan tâm đến chuyện gia đình người khác, nên không muốn hỏi nhiều. Nhưng Tư Đồ Thuần dường như muốn thể hiện thành ý, thẳng thắn nói cho hắn: “Mẹ em vài năm trước bị bệnh qua đời, anh trai cũng vì tai nạn ngoài ý muốn mà mất. Ba rất thương em, luôn cho em cuộc sống tốt nhất.”
“Ba em làm gì?” Hắn hỏi.
Cô do dự một chút, nói: “Cảnh sát.”
“A! Nếu ông ấy biết em cùng với anh, có thể hay không đánh gãy chân của em?”
Tư Đồ Thuần nhìn hắn, nở nụ cười: “Không, ba em sẽ xót xa. Ông ấy nhất định sẽ đánh gẫy chân của anh.”
“Không phải chứ? Ông ấy rốt cuộc là cảnh sát? Hay là đại ca xã hội đen a?”
“Sợ?”
“Sợ? Tiểu Thuần ... anh có chết cũng phải yêu em!”
Cô cúi đầu uống trà, ý cười đượm trên môi.
Ăn xong, An Dĩ Phong lặng lẽ vuốt ve tay cô hỏi: “Chốc nữa đi đâu?”
“Không phải ăn khuya sao?”
“Muốn ăn cái gì?”
“Anh quyết định đi.”
“Đến nhà em pha mì được không?”
Tư Đồ Thuần hiểu ý nhìn hắn, hít sâu một hơi: “Em đã nói là tùy anh quyết định.”
“Uống trà trước đã.” An Dĩ Phong vừa dứt lời điện thoại liền kêu. Hắn nhìn thoáng qua, là Hàn Trạc Thần.
“Thần ca, có việc gì sao?” Trong lòng hắn yên lặng cầu nguyện, xin đừng có việc gì.
“Lần trước không phải cậu nhờ tôi tìm người sao? Có người vừa thấy hắn mang theo gái vào khách sạn Việt Hoa, phòng 1129.”
“Tin tức chính xác không?”
“Cậu yên tâm! Nếu bây giờ cậu muốn động thủ, tôi giúp cậu chuẩn bị vài tên vệ sĩ.”
“Bây giờ?”
“Có vấn đề gì sao?” Giọng nói trong điện thoại hơi dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Vậy lần sau có tin tức gì tôi báo với cậu.”
“Không cần.” Hắn biết cơ hội như vậy không dễ có, “Em cũng đang ở gần đó, bây giờ sẽ qua.”
“Tôi cho người ở cửa khách sạn đợi cậu.”
“Mười phút nữa em đến!”
An Dĩ Phong cúp máy, nhìn Tư Đồ Thuần đang cúi đầu uống trà nói: “Anh có chuyện quan trọng, em có thể ở chỗ này đợi anh không?”
Cô thản nhiên hỏi: “Có thể không đi được không?”
“Nửa tiếng sau anh sẽ quay lại.”
Cô uống một ngụm trà, không nói nữa.
Hắn tựa như muốn tuyên bố với cả thế giới này: Hắn yêu cô, cho dù trước mặt tất cả mọi người, hắn cũng dám thừa nhận hắn yêu cô.
Mà cô vĩnh viễn làm không được.
Cuồng nhiệt qua đi, cô gắt gao ôm lấy hắn tưởng không bao giờ buông ra.
Cô rốt cuộc không thắng nổi tình cảm trong lòng, tựa vào ngực hắn nói: “Em không cần kết quả, cũng không cần hứa hẹn, có thể yêu một ngày thì yêu một ngày, có thể nhìn một lần thì nhìn một lần!”
Hắn ôm lấy vai, vô cùng kiên định đối diện với ánh mắt cô: “Tư Đồ Thuần, em nhớ kĩ, đời này An Dĩ Phong không phải em không lấy!”
“Nhưng em không thể lấy anh!”
“Anh biết ...” Hắn gắt gao ôm lấy cô, “Được em yêu là đủ rồi!”
Trên xe bus, bọn họ rúc vào nhau, hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi.
Có người nói, kết quả so với tất cả đều quan trọng hơn, cho nên xem nhẹ quá trình đẹp đẽ. Đối với An Dĩ Phong cùng Tư Đồ Thuần mà nói, bọn họ biết rõ rất nhanh sẽ phải dừng lại, cho nên càng thêm quý trọng những phong cảnh tuyệt vời ngoài kia.
Cô nắm lấy tay hắn đặt ở trong lòng, để cảm nhận hơi ấm của hắn, “Dù mai này kết cục ra sao, em nhất định sẽ không bao giờ hối hận đã yêu anh.”
Hắn đưa tay khoác lên vai cô, ôm sát vào mình. Cho dù tương lai như thế nào, hắn cũng không bao giờ hối hận vì đã yêu cô.
***
Không nhớ rõ ai đã từng nói qua: Phụ nữ khi yêu như con chim nhỏ, luôn luôn nép vào người mình yêu, không thể tách rời.
An Dĩ Phong vừa luyện quyền xong âm thầm thở dài, hắn gặp được, không phải là cô gái bình thường.
Ngày hôm qua cô nói, “Có thể yêu một ngày thì yêu một ngày.” Những lời nói chân tình kia làm hắn cảm động xém chút nữa lôi cô đi đăng kí kết hôn. Không nghĩ tới, ngày yêu đầu tiên đã tràn ngập chờ mong nhung nhớ, cô, ngay cả điện thoại cũng chưa thèm gọi.
Cuối cùng, An Dĩ Phong kiềm chế không được, tựa vào dây bảo hộ bao quanh sân quyền, cầm điện thoại gọi cho cô.
“Bận cái gì sao?”
“Án tử.” Giọng nói cô trước sau như một ngắn gọn.
“Buổi tối rảnh không? Mình cùng nhau ăn tối!”
“Không rảnh!”
“Vậy làm việc của em đi, anh không sao.” Thái độ cô thế này, như gần như xa làm cho hắn có chút phiền lòng. Hắn vừa muốn cúp điện, bỗng nhiên thấy Tư Đồ Thuần nhỏ giọng nói một câu: “Em rất nhớ anh ... Nhưng em thật sự rất bận.”
“A!” Phiền muộn trên mặt hắn nháy mắt biền thành nụ cười dạt dào giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Vậy em làm việc đi, xong liên lạc sau!”
“Bye!”
“Ừm!” Cúp điện, An Dĩ Phong mỏi mệt sau khi luyện quyền giờ trở thành hư không, cả người tràn ngập tinh thần.
Đứng ở đối diện hắn, Hàn Trạc Thần thản nhiên hỏi: “Là nữ cảnh sát kia?”
“Đúng!”
“Cậu nhàn rỗi không có việc gì thì đi giết người, phóng hỏa đi, nhất định phải đi dây dưa với cô ta sao?”
“Thần ca, anh đoán xem hôm qua cô ấy nói gì với em?” Nhớ tới tối hôm qua ý cười trên mặt An Dĩ Phong càng đậm: “Cô ấy nói cho dù kết quả thế nào, cũng không cần hứa hẹn, chỉ cần yêu em, cô ấy không bao giờ hối hận ...”
Hàn Trạc Thần nhíu mày nhìn hắn, bất giác hỏi một chuyện: “Số điện thoại ngày hôm qua là hỏi cho cô ta?”
“Đúng!”
“Phong, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, lời phụ nữ không thể tin, cô ta chẳng qua là lợi dụng cậu.”
“Cô ấy đối với em là thật lòng, em có thể cảm giác được ...”
“Thật lòng? Thật lòng không phải chỉ nói, mà là làm. Cô ta có thể vì cậu từ chức, có thể theo cậu đi vào con đường này sao?”
Một câu của Hàn Trạc Thần vừa vặn đâm vào nỗi đau của An Dĩ Phong. Hắn rốt cuộc cười không ra, tay nắm di động ngày càng chặt.
Đúng vậy! Nếu cô thực sự yêu hắn, có cái gì không thể từ bỏ được?
Vì sao không thể lấy hắn?
Hàn Trạc Thần còn nói: “Tôi nhận được tin, người mới về nhậm chức cảnh sát trưởng ở khu này có mục đích chỉnh đốn lại toàn khu, gần đây nhất cũng có một đội đặc công điều đến cùng. Cô gái Tư Đồ Thuần này bối cảnh phức tạp. Cô ta cùng với cậu, mục đích tuyệt đối không đơn thuần, cậu đừng cứng đầu nữa.”
“Thật không?” An Dĩ Phong tựa người vào rào chắn, trầm tư thật lâu sau, mới nói: “Mặc kệ cô ấy cùng với em có mục đích gì, em cũng không để ý.”
“Cậu điên rồi?”
“Đúng! Em điên rồi! Em chỉ muốn cô ấy cười với em, nói chuyện với em, chỉ muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, cùng cô ấy trên giường ... chỉ cần cô ấy nguyện ý, em có thể vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì.”
“Cậu!” Hàn Trạc Thần bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh hắn: “Cậu vì cái gì lại yêu cô ta?”
“Bởi cô ấy là cô gái tốt.”
“Thế giới này có rất nhiều cô gái tốt.”
“Người đầu tiên em gặp là cô ấy!”
Hàn Trạc Thần lại hỏi: “Cậu có hay không nghĩ đến, một ngày nào đó người đem cậu lên trước tòa án là cô ta, lúc đấy cậu sẽ thế nào?”
“Vì cô ấy chết cũng cam lòng!”
“Vậy sao? Tôi đã thấy rồi.” Hàn Trạc Thần ném khăn mặt cho hắn, “Nể tình anh em, lúc cậu chết nhất định tôi sẽ mua cho cậu cỗ quan tài tốt nhất.”
“Cảm ơn!”
Hắn thấy Hàn Trạc Thần mặc xong quần áo, nhảy xuống sân quyền, cũng không quay đầu lại rời đi.
Chính hắn cũng thừa nhận mình quả thực ngu ngốc đến đỉnh điểm.
Thật lâu về sau, có một sáng sớm Hàn Trạc Thần điện thoại cho hắn, kì lạ hỏi: “Lòng của phụ nữ có phải hay không đều làm bằng đá?”
Hắn đang ngủ, chỉ mơ hồ thuận miệng nói: “Không phải, chỉ có lòng con gái của anh a!”
“Cậu nên gọi là chị dâu, giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Hắn nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, nhịn xuống ý muốn ném thẳng đi cái điện thoại trên tay, lớn tiếng nói: “Anh muốn chết trực tiếp nhảy từ lầu 20 xuống đi, làm gì phải cài bom hẹn giờ lúc ngủ?”*
“Buổi chiều tôi sẽ mời luật sư đem toàn bộ tài sản tính toán một chút, nếu tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, một nửa sẽ chuyển tới danh nghĩa của cậu, nửa còn lại để cho cô ấy.” Trong điện thoại, Hàn Trạc Thần im lặng trong chốc lát, lại tiếp tục: “Phong, cho dù tôi chết như thế nào, đừng thay tôi báo thù, tôi chết đáng lắm.”
“ Vậy sao? Nể tình anh em, lúc anh chết nhất định em sẽ mua cho anh cỗ quan tài tốt nhất.”
“Cảm ơn!”
Khi đó, An Dĩ Phong rốt cuộc yêu được, người đàn ông một khi yêu đều là điên cuồng bất trị.
So với Hàn Trạc Thần, hắn đối với Tư Đồ Thuần, yêu đã là cực kì lí tính.
***
Hơn chín giờ tối, An Dĩ Phong ở trong hộp đêm ồn ào, nhìn điện thoại trên bàn thế nào cũng không kêu, chán nản uống rượu.
Vài tên tay chân bên cạnh hắn bỗng nhiên hứng thú nhìn phía cửa, nước miếng tung bay thảo luận.
“Trước chưa bao giờ nhìn thấy ...”
“Đúng, chưa thấy, cô gái này dáng người được lắm!”
“Khuôn mặt cũng đẹp!”
“Khí chất cũng không tầm thường ...”
An Dĩ Phong theo tầm mắt bọn họ liếc về phía quầy bar một cái, nheo mắt nhìn kĩ, một đường cong mượt mà lọt vào tầm mắt. So với những cô gái ở đây, váy ngắn màu đen không tay kia cũng không tính là hở hang, khoe ra một bờ vai gầy, cánh tay mảnh khảnh. Cô gái kia cũng không khoa trương kiểu ngực tấn công mông phòng thủ, nhưng thân thể so với những cô gái ở đây có phần ý nhị, những đường cong đầy đặn lại thon dài cân xứng biểu hiện cô ta rất có thẩm mĩ chứ không hề dung tục.
Cô nhận ly cocktail từ Bartender, hờ hững uống một ngụm, khi ngẩng đầu, mái tóc quăn dài khẽ bay nhảy, càng làm cho vòng eo nhỏ trong chiếc váy ngắn thêm phần quyến rũ.
An Dĩ Phong ngắm xong, thu lại ánh mắt. Tên bên cạnh hắn sán lại, nịnh nọt hỏi: “Phong ca, thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Anh thích không? Em gọi cô ta lại đây cùng anh uống rượu?”
An Dĩ Phong nâng chén rượu uống một ngụm, không kiên nhẫn nói: “Tôi không rảnh, cậu không thấy tôi bộn bề nhiều việc hay sao?”
Thủ hạ của hắn vẻ mặt nghi hoặc nhìn những người khác, mấy tên này biểu hiện là mê đắm, đủ để thấy An Dĩ Phong có bao nhiêu bất thường!
Đàn ông với nhau, đánh bạc luôn là trò kích thích nhất để giải khuây. Mấy tên thủ hạ của hắn hôm nay rất cao hứng, liền cá người nào được mĩ nữ kia ưu ái, nhà cái sẽ chơi một ăn năm.
“Tên kia khẳng định không được, tôi cược hai trăm.”
“Tôi cược một trắm!”
“Tôi cược năm mươi ...”
An Dĩ Phong liếc nhìn về phía quầy bar, muốn biết kết quả thế nào, vừa lúc nhìn thấy cô gái kia xoay người một chút, chiếc ghế nhỏ khẽ xoay, ánh mắt mát lành của cô lướt một vòng, giống như đang săn tìm con mồi.
Dưới ánh sáng ảm đạm, hắn thấy rõ mặt cô, so với những cô gái bình thường hơi nhỏ một chút, chiếc mũi hài hòa phối hợp cùng khuôn mặt. Mắt cô cũng không to, nhưng dưới ánh sáng màu vàng lại có cảm giác mềm mại đáng yêu, càng nhìn càng quyến rũ.
Rất nhanh, tầm mặt của cô chuyển qua hắn, lúc ánh mắt hai người giao nhau, thoáng ngưng trệ một chút.
Mềm mại đáng yêu kia trong nháy mắt còn là vô vàn quyến rũ, trong ánh sáng màu vàng, còn là ý cười dào dạt. Cô cúi mặt, xoay người, khẽ tung mái tóc xoăn cuốn đi cả hồn hắn.
“Cô gái này, đẹp lắm!”
An Dĩ Phong bỏ lại một câu, trong ánh mắt kinh ngạc của đám thủ hạ bên cạnh, buông chén rượu trong tay, đứng dậy hướng phía quầy bar.
Mấy tên phía sau vô cùng hưng phấn mà hô lên: “Tôi cá hai ngàn!”
“Tôi cá năm ngàn.”
“Tôi cá tiếp một vạn!”
An Dĩ Phong đi đến quầy bar, đem tên vừa ngồi bên cạnh cô đuổi đi, lại đem ghế đặt gần không thể gần hơn, ngồi xuống.
Hắn vừa ngồi, một làn hương từ cô bay đến, giống như một loài hoa gì đó, nhẹ nhàng lại khó quên, khiến cho đàn ông không thể cưỡng được mà nhớ nhung.
Hắn rốt cuộc không khống chế được khát vọng của mình, đưa tay đi ôm lấy eo cô, mặt dán lại trên vai tham lam khám phá mùi hương quyến rũ đó.
“Anh thực sự là yêu em chết mất!”
Cô hơi né tránh, cười duyên nhìn về phía hắn.
“Em đến tìm anh?” Hắn hỏi.
“Không phải, ngày hôm qua tầm mười hai giờ có một cô gái bị sát hại gần đây, em đến xem có thể hay không gặp được tên nào khả nghi.”
“Đã phát hiện mục tiêu chưa?”
Cô nghiêm túc gật đầu, “Anh giống lắm.”
Ánh mắt hắn không tự giác hạ xuống cổ váy khoét rất sâu nửa kín nửa hở của cô, “Em ăn mặc thành như vậy, chính nhân quân từ đều bị dụ dỗ thành tội phạm hết.”
“An Dĩ Phong, nếu anh là chính nhân quân tử, thế giới này vốn không có lưu manh.”
Hắn nghiêng người nói nhỏ vào tai cô: “Nếu không ... Ngày mai anh cho người giúp em điều tra ra tên đó, em đêm nay cũng đừng lãng phí thời gian ...”
Cô làm bộ như không nghe ra những lời hắn ám chỉ, nghiêm túc hỏi: “Anh biết người đó là ai?”
“Tay chân của anh mỗi ngày đều tụ tập ở đây, loại việc này muốn tra ra quá đơn giản!”
“Anh quả nhiên là có mạng lưới tốt a!”
“À còn việc kia, số điện thoại ngày hôm qua anh đưa em tra tới đâu rồi?”
“Đã tra, có hai viên cảnh sát khả nghi, ban công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị của thanh tra liên ngành ngày mai sẽ đến làm rõ việc này!”
“Hiệu suất làm việc cao như vậy, không giống tác phong của cảnh sát các em!”
“Em có đường tắt có thể ...”
“Đường tắt?”
“Là vì ...” Tầm mắt của cô chuyển sang ly cocktail trước mặt, hàng lông mi dài khẽ hạ, tựa như phân vân.
Hắn có thể hiểu được sự khó xử của cô. Dù sao giữa bọn họ có những vấn đề nhạy cảm rất khó nói.
Hắn dường như không để ý cười cười: “Người đẹp, có thể hay không cho tôi vinh hạnh mời cô ăn đêm?”
Tư Đồ Thuần ngẩng mặt, trong mắt tràn đầy cảm động: “Không! Tôi đây, cơm chiều cũng còn chưa ăn!”
“Vậy trước ăn cơm chiều, sau đó ăn đêm.”
Hắn đứng lên, cô cũng ở trong tay hắn nhẹ nhàng đứng dậy, giống cô gái nhỏ rúc vào người hắn: “Em quyết không ăn mì ăn liền!”
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
Cô ngay cả một giây cũng không cần suy nghĩ, “Em biết một quán ăn Nhật được lắm, không gian rất yên tĩnh ...”
“Được!” An Dĩ Phong bước hai bước, bỗng nhiên dừng lại như nghĩ ra điều gì, cúi đầu nhìn cô: “Em thật là đến điều tra án, chứ không phải đến tìm để anh mời em ăn tối sao?”
Cô còn thực sự suy nghĩ một chút, rồi nghiêm trang trả lời: “Không biết nữa!”
Hắn ôm lấy vai cô, đem cô tiến vào trong vòng tay. Cô chính là người con gái như vậy, dịu dàng lại kiên quyết, thông minh, lại khéo léo đem chính mình che giấu.
Cô không yêu cầu hắn bất kì điều gì, nhưng lại có thể đoán được hắn muốn gì.
Cô rõ ràng vì hắn làm rất nhiều. nhưng cũng sẽ không nói ra miệng.
Cho nên hắn đối với cô, yêu, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu đậm.
***
Quán ăn ở khu phố phồn hoa, cô trang điểm nhìn không còn dấu vết của một nữ cảnh sát, vì vậy, bọn họ không hề để ý mà tự nhiên ôm nhau ở trong dòng người, chậm rãi đi.
Tình yêu chính là ngay cả những chuyện bình thường như ôm nhau sóng bước cũng cảm thấy thực ngọt ngào.
“Chờ một chút!” Tư Đồ Thuần nắm chặt cánh tay An Dĩ Phong. dắt hắn tiến đến gần một cửa hàng bách hóa, ngẩng đầu nhìn TV phía trong.
Trên màn ảnh là một quan viên cao cấp trong ngành cảnh sát nhận phỏng vấn, luận đàm phải làm cách nào để tập trung lực lượng giải quyết xã hội đen, duy trì an ninh trật tự.
An Dĩ Phong khinh thường bĩu môi. Hắn không thể chịu được mấy loại quan lớn ba hoa chích chòe nói được mà không làm được.
Xoay mặt nhìn Tư Đồ Thuần bên người vẻ mặt kính trọng sùng bái chăm chú xem, lại thấy khó chịu. Nhịn không được giận dữ, thì thào nói: “Mẹ nó. thực đáng ghét, sớm muộn gì cũng có ngày đem con gái hắn chơi đùa xong bỏ ...”
Hắn còn chưa nói xong, Tư Đồ Thuần nhấc chân, dùng đầu gối hung hăng hướng phía dưới hắn ...
Hắn ôm bụng, lớn tiếng kháng nghị: “Em là phụ nữ, sao có thể dã man như vậy?”
“Anh đem mấy lời vừa nói lặp lại lần nữa coi!”
“Ghen sao?” Hắn cười côm thắt lưng, hôn cô: “Anh chi nói thế thôi, em yên tâm, An Dĩ Phong anh với em nhất định trung trinh như một.”
“Lời thề của đàn ông chính là gió thoảng! Có lẽ anh đối với em hứng thú sẽ nhanh chóng biến mất, sau đó chúng ta sẽ phát hiện mình cùng người kia không thích hợp, sau đó thản nhiên chia tay, không hề vướng bận ...”
“Có lẽ em sẽ tống anh vào nhà giam, cũng có lẽ em sẽ từ chức mà đi theo anh!”
“Cho dù chúng ta kết quả thế nào, An Dĩ Phong, em hi vọng anh có thể gặp người con gái thực sự thích hợp với mình, quý trọng cô ấy, yêu thương cô ấy!”
“Tiểu Thuần.” Hắn ôm cô, như muốn đem cô gắn vào mình, không cho cô rời đi, “Em có thể từ chức theo anh hay không?”
Cô lảng tránh nói: “Em đói bụng, chúng ta nhanh đi.”
“Vì sao không thể lấy anh?” An Dĩ Phong không buông tay, nhìn thẳng vào mắt cô, nhớ lại lời nói của Hàn Trạc Thần, trong lòng không khỏi chua xót.
“Chúng ta yêu nhau mới một ngày. Cho dù anh có cả đời hứa hẹn, em cũng không dám nhận.” Tư Đồ Thuần dịu dàng cười, dùng ngón tay mảnh khảnh mân mê miệng hắn: “An Dĩ Phong, em từ chức đi theo anh, anh sẽ phải chịu trách nhiệm với em cả đời ...”
“Nếu anh tình nguyện?”
“Chúng ta đều còn trẻ.” Cô lơ đãng nhìn qua màn hình TV nói, “Chuyện này về sau nói!”
An Dĩ Phong không nói nữa, trầm mặc đi về phía trước.
Tư Đồ Thuần đuổi theo, giữ cánh tay hắn lại nói: “Anh giận em sao?”
“Em cảm thấy anh là loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi sao?” Ngữ khí hắn rõ ràng không bình thường, chân bước càng nhanh.
“Chúng ta có thể gặp mặt một lần thật không dễ dàng, qua một phút đồng hồ ít đi một phút đồng hồ ...”
An Dĩ Phong chợt dừng chân, đưa tay nắm lấy bả vai Tư Đồ Thuần, không coi ai ra gì, cuồng nhiệt hôn lên môi cô.
Bọn họ có thể cùng nhau thực sự không dễ dàng gì, hôn một lần là mất đi một lần!
...
Quán ăn phong cách Nhật thuần túy, khônh gian không lớn lắm, nhưng rất tinh xảo. Một bên là một bức tranh cây anh đào lớn, một bên là cửa sổ nhỏ, chiếc rèm màu trắng được cuộn lên, có thể thấy được hồ nước ngoài công viên. Đúng là tháng sáu, hoa sen chính mùa, mùi hương thơm ngát.
Trong phòng, đồ đạc không có một hạt bụi, chính giữa có một chiếc bàn nhỏ chỉ vừa hai người ngồi.
Bọn họ vừa vào, một nữ phục vụ đã kính cẩn đưa thực đơn, còn tinh tế rót trà, hương Ô Long phả ra thơm ngát.
An Dĩ Phong tò mò nhìn đồ ăn trên bàn, lại nhìn Tư Đồ Thuần ở đối diện: “Em thường xuyên đến nơi này?”
Cô gật gật đầu: “Anh thấy nơi này thế nào?”
“So với hộp đêm hữu tình hơn nhiều.” An Dĩ Phong lại nhìn bốn phía, khó hiểu hỏi: “Cảnh sát các em tiền lương một tháng đáng bao nhiêu, sao có thể ăn uống ở nơi sang trọng như vậy?”
Tư Đồ Thuần nghe xong liền khép thực đơn lại, xấu hổ nhìn hắn, “Nếu anh không quen, chúng ta đi nơi khác.”
“Anh đâu nói không quen ...” An Dĩ Phong lập tức hiểu ý, cười nói với cô: “Em cho rằng anh trả không nổi?”
“Em ăn cái gì đều được.”
“Em yên tâm, cho dù mỗi ngày em đều đến đây ăn, anh đều trả được.” An Dĩ Phong lại chăm chú nhìn xung quanh phòng. Hắn đối với mức lương của cảnh sát cũng biết một chút. Một nữ cảnh sát trẻ tuổi như vậy, thời gian công tác còn chưa lâu, sao thế thể thường xuyên đến một quan ăn cao cấp thế này?
Trừ khi có người mời cô ...
“Trước kia ai hay mời em đến đây?” Hắn không nhịn được, ghen tuông hỏi.
“Em ...” Tư Đồ Thuần suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: “Ba em ...”
“À!” Hắn dường như đã quên, không phải ai cũng giống hắn, là cô nhi không ba không mẹ.
Hắn luôn không quan tâm đến chuyện gia đình người khác, nên không muốn hỏi nhiều. Nhưng Tư Đồ Thuần dường như muốn thể hiện thành ý, thẳng thắn nói cho hắn: “Mẹ em vài năm trước bị bệnh qua đời, anh trai cũng vì tai nạn ngoài ý muốn mà mất. Ba rất thương em, luôn cho em cuộc sống tốt nhất.”
“Ba em làm gì?” Hắn hỏi.
Cô do dự một chút, nói: “Cảnh sát.”
“A! Nếu ông ấy biết em cùng với anh, có thể hay không đánh gãy chân của em?”
Tư Đồ Thuần nhìn hắn, nở nụ cười: “Không, ba em sẽ xót xa. Ông ấy nhất định sẽ đánh gẫy chân của anh.”
“Không phải chứ? Ông ấy rốt cuộc là cảnh sát? Hay là đại ca xã hội đen a?”
“Sợ?”
“Sợ? Tiểu Thuần ... anh có chết cũng phải yêu em!”
Cô cúi đầu uống trà, ý cười đượm trên môi.
Ăn xong, An Dĩ Phong lặng lẽ vuốt ve tay cô hỏi: “Chốc nữa đi đâu?”
“Không phải ăn khuya sao?”
“Muốn ăn cái gì?”
“Anh quyết định đi.”
“Đến nhà em pha mì được không?”
Tư Đồ Thuần hiểu ý nhìn hắn, hít sâu một hơi: “Em đã nói là tùy anh quyết định.”
“Uống trà trước đã.” An Dĩ Phong vừa dứt lời điện thoại liền kêu. Hắn nhìn thoáng qua, là Hàn Trạc Thần.
“Thần ca, có việc gì sao?” Trong lòng hắn yên lặng cầu nguyện, xin đừng có việc gì.
“Lần trước không phải cậu nhờ tôi tìm người sao? Có người vừa thấy hắn mang theo gái vào khách sạn Việt Hoa, phòng 1129.”
“Tin tức chính xác không?”
“Cậu yên tâm! Nếu bây giờ cậu muốn động thủ, tôi giúp cậu chuẩn bị vài tên vệ sĩ.”
“Bây giờ?”
“Có vấn đề gì sao?” Giọng nói trong điện thoại hơi dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Vậy lần sau có tin tức gì tôi báo với cậu.”
“Không cần.” Hắn biết cơ hội như vậy không dễ có, “Em cũng đang ở gần đó, bây giờ sẽ qua.”
“Tôi cho người ở cửa khách sạn đợi cậu.”
“Mười phút nữa em đến!”
An Dĩ Phong cúp máy, nhìn Tư Đồ Thuần đang cúi đầu uống trà nói: “Anh có chuyện quan trọng, em có thể ở chỗ này đợi anh không?”
Cô thản nhiên hỏi: “Có thể không đi được không?”
“Nửa tiếng sau anh sẽ quay lại.”
Cô uống một ngụm trà, không nói nữa.
/36
|