Trong nhà, một cặp vợ chồng thuận hòa ngồi trước bàn ăn cơm.
An Dĩ Phong kéo tay Tiểu An đi vào cửa, không đợi người khác hỏi han đã khẩn trương khoe con trai mình: “Thần ca, anh đoán xem nó là ai?”
Hàn Trạc Thần buông đôi đũa trong tay, nghiêm túc trả lời: “Không phải con cậu sao?”
An Dĩ Phong sửng sốt, “Làm sao anh biết?”
“Bộ dáng rất giống cậu lúc mười bảy tuổi.”
An Dĩ Phong trừng lớn mắt nhìn Hàn Trạc Thần, “Đứng nói với em là anh đã sớm biết?”
“Ờ, ít nhất sớm hơn cậu!”
“Mẹ nó! Đúng là anh em tốt!”
.....
Hôm nay, là ngày chuyển nhà.
An Dĩ Phong giúp Tư Đồ Thuần thu dọn này nọ, không ngờ lại phát hiện trong hòm có một bộ cảnh phục màu lam. Dưới ánh nắng, ngôi sao trên cảnh hàm lóe sáng.
“Cảnh sát cấp cao?” An Dĩ Phong ngạc nhiên giương mắt về phía Tư Đồ Thuần đang dọn quần áo, “Không ngờ cấp bậc của em cao như vậy!”
“Cũng không phải cao lắm!”
An Dĩ Phong đem bộ cảnh phục ra, nhìn lại một lần, “Có thể mặc cho anh xem hay không?”
“Có gì hay?”
“Anh vẫn thích bộ dáng em mặc cảnh phục hồi đó!”
Tư Đồ Thuần cười nhợt nhạt, nhận lấy cảnh phục đi vào phòng thay quần áo.
Vài phút sau, cô đi ra. Nhất thời An Dĩ Phong cảm thấy một trận máu nóng dâng lên, nhịn xuống rủa thầm một tiếng: “Cảnh phục này không biết ai thiết kế, mẹ kiếp, khêu gợi chết người!”
Cảnh phục kiểu dáng mùa hè, bên trên là áo sơmi màu lam tay ngắn, đường cắt tinh tế mượt mà tô đậm khí chất nữ cảnh sát, cao quý không thể xâm phạm. Phía dưới là chiếc váy ngắn xanh ngọc, kiểu dáng xem ra là đoan trang thanh nhã, nhưng để lộ cặp chân thon dài, mê người không nói nên lời ...
“Anh nói cái gì?” Cô nghi hoặc nhìn hắn.
An Dĩ Phong đi lên, một bàn tay không an phận đặt ở vai cô, đầu ngón tay chạm đến cảnh hàm, “Madame! Mang còng tay sao?”
“Anh muốn làm gì?”
Không phải là giọng nói cô có vài phần đề phòng, hay là bộ cảnh phục chói mắt trên người kia, An Dĩ Phong giống như tỉnh lại, hắn bỗng nhiên rất muốn làm thứ gì đó không nên làm.
Hắn cười tà, nhẹ nhàng hôn cảnh hàm trên vai, tiếp theo dính sát vào tai cô nói: “Madame ... Em có biết hay không, mỗi lần thấy em mặc cảnh phục ... anh liền cực kì muốn phạm tội!”
Cảm giác được Tư Đồ Thuần hô hấp không thuận, hắn càng sáp lại gần, miệng dường như đã đụng đến vành tai cô, “Anh không chỉ một lần nghĩ, nếu anh cởi sạch cảnh phục của em, cường bạo em ... Em ở trước mặt anh còn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy không.”
Cơ thể của cô khẽ run lên, bị những lời hắn nói cùng ánh mắt hắn châm lửa. Hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, đem cô ôm vào trong lòng, tay kia nâng khuôn mặt tinh tế lên: “sợ? Em không phải muốn chơi trò kích thích sao?”
Cô quay mặt, lấy tay đẩy hắn, “Đừng làm loạn!”
An Dĩ Phong hoàn toàn không cho cơ hội cự tuyệt, bắt lấy hai tay cô, dùng một tay mình giữ lại phía sau lưng, sau đó tùy tiện cởi váy.
“Anh, đừng như vậy ...” Cô có chút bối rối, vẻ mặt vô cùng bức bách, nhìn cơ thể hắn mỗi chỗ đã sôi trào nhiệt huyết.
Hắn cởi từng chiếc từng chiếc cúc, mỗi lần cởi ra, làn da trắng ngần lại từ từ hé lộ, áo ngực màu tím như ẩn như hiện. Hắn nhìn đôi mắt cô, trong sáng lại sâu thăm thẳm nhìn hắn. Mỗi lần đối mặt với cặp mắt này, hắn đều như tê dại, bị cô nhấn chìm trong đó.
“Tư Đồ Thuần! Anh muốn em!” Hắn hung hăng hôn mắt cô, môi cô ...
Tay hắn chạy khắp thân thể cô, tháo nút áo ngực, vuốt ve nơi mềm mại.
Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, hai tay bị giữ, bàn tay phóng đãng của hắn vuốt ve bừa bãi, đôi môi như lửa nóng liếm mút, bị xâm phạm lại không thể kháng cự.
Nhưng, chỉ cần nghĩ người đàn ông ôm cô là An Dĩ Phong – người từng làm cho cố liều lĩnh yêu, cô lại cảm thấy tim đập thật nhanh, cơ thể bỏng cháy ...
Cô nhắm mắt lại, giống như nhớ lại vị môi hôn nơi ngõ nhỏ, nụ hôn đầu tiên tràn ngập mâu thuẫn cùng kích thích. Khi đó An Dĩ Phong cũng không phóng đãng như giờ. Nếu hắn cường hãn lại cứng rắn một chút, chỉ sợ cô cũng không chống đỡ được.
Cô chợt thấy cả người nhẹ bẫng, mở mắt ra, đã bị hắn ôm lấy, đặt lên trên giường. Mà hắn rất nhanh cởi áo sơmi, quần, da thịt màu đồng lộ ra, như một bức phù điêu không tỳ vết. Thật lòng mà nói, dáng người hắn không phải đẹp bình thường!
“Madame, anh phát hiện em có một thân hình chữ S cực kì hoàn mĩ!”
Cô nhịn không được nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn cơ thể mình. Cảnh phục bị xé không nhìn rõ hình dạng, lộ ra một bên vai trần, dây áo ngực tuột bên cánh tay, sớm đã không còn che được bộ ngực ngạo nghễ. Chiếc váy vốn đoan trang đã bị kéo lên bên hông, cặp chân thon dài trần trụi lộ ra không còn sót lại điều gì...
“Cảnh phục quyến rũ” thêm vào “Dáng người chữ S hoàn hảo” này, đừng nói An Dĩ Phong phạm tội, mà chính nhân quân tử cũng khó mà an phận.
Cô nhìn cơ thể cao ngất của hắn, co rúm một chút, gắt gao khép hai chân lại.
“Em biết không ...” Hắn lên giường, đặt ở trên người cô, một bên dùng đầu lưỡi liếm cánh môi cô đang hé mở, một bên nói: “Khí chất cùng hương vị trên người em, những cô gái khác đều không có!”
“Thế nào?”
“Một loại ngông nghênh ...” Hắn liếm chiếc cổ trắng ngần của cô, xương quai xanh, tiến xuống xương sườn. “Cho dù bị đàn ông đối đãi như vậy, em vẫn lạnh lùng, tĩnh tại.”
“Còn phải nhìn xem người đàn ông đó là ai ...” Cô rụt người lại, giọng nói cũng mềm nhũn.
“A?”
Đầu lưỡi hắn di chuyển đến ngực cô, dừng ở nụ hoa, trên đó uốn lượn, cho đến lúc nó thẳng đứng.
Da thịt của cô không chịu nổi thiêu đốt, bất đắc dĩ vặn vẹo, nhưng dù có thể nào, nơi mẫn cảm cũng không trốn thoát khỏi đầu lưỡi hắn.
“A ... Không ...”
“Không thích như vậy? Anh đổi ...” Hắn chuyển sang cắn, cắn ngực cô, vai cô, cổ cô, sức dùng vừa phải, vừa khiến cô đau lại vừa làm cô ngứa ngáy, thở gấp liên tục.
“Em xin ... Xin anh ...”
An Dĩ Phong liếm liếm môi dưới cô, cười xấu xa khôn cùng, “Em đừng xin anh, chỉ cần em xin một lần, anh càng hưng phấn ...”
Cô cắn răng, hung hăng nhìn hắn, biểu tình có chút tức giận.
“Bực mình?”
“Đừng động vào em!”
Đầu ngón tay hắn vòng quanh ngực cô, “Anh cứ động, em có thể làm gì nào?”
Thấy hai tay cô ở sau lưng giãy dụa, hắn liền đem chúng đặt lên đỉnh đầu, giữ chặt lại, tung mái tóc dài của cô, xõa lên hai vai, màu đen tóc, trắng ngần da thịt hòa quyện càng thêm quyến rũ. Sau đó, tay hắn chuyển xuống hai chân cô, tách nhẹ hai đầu gối, cởi chiếc quần lót màu tím ... Cơ thể cô toàn bộ lộ ra dưới ánh mặt trời. Bức tranh này thật đẹp! Đẹp làm cho hạ thể hắn rung động, còn chưa kịp bắt đầu đã hưng phấn đến cực điểm!
Hắn rất nhanh xoay người xuống giường nói, “Từ từ!”
Tư Đồ Thuần nghĩ hắn đi lấy áo mưa, có chút chờ mong. Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ, An Dĩ Phong lấy vào một chiếc một chiếc máy quay, để ở bục đối diện, bật nút bắt đầu.
Cô hoảng, khép hai chân lại, xoay người.
“Không được! Anh quá đáng!”
Hắn bắt lấy hai chân cô, đem cô kéo trở lại, đặt ở dưới thân, “Em yên tâm, anh sẽ đem nó cất ở két sắt, ngoài anh ai cũng không nhìn thấy!”
“Biến thái! An Dĩ Phong, anh biến thái!”
“Hiện tại mới biết, quá muộn!”
Cô bị hắn ép đến hít thở không thông, cô dùng hai tay bị trói đẩy hắn, dùng chân đá hắn. Hắn không né không tránh, hưởng thụ bộ dáng cô kịch liệt phản kháng, cảm giác như thế nào gọi là dẫm chân lên pháp luật!
Thị giác mang đến khoái cảm, hắn khó giữ được cảnh phục của cô, kéo đến khuỷu tay, sau đó nắm lấy mắt cá chân, cố định hai đầu gối, dùng sức tách ra.
“Không cần!” Cô không hề phản ứng kịch liệt, khẩn thiết nhìn hắn, “Anh muốn em cũng được, đem máy quay tắt đi!”
“Em đừng lo, chứng cớ “phạm tội” quan trọng như vậy anh tuyệt đối sẽ không cho bất kì ai thấy!”
“Nhưng em không quen, cảm giác như có ai nhìn trộm!”
“Anh cần chính là cảm giác này!”
“Anh!”
“Madame, phạm tội có một cảm giác cực kì hấp dẫn, em thử xem sẽ biết!”
Tay hắn chuyển đến giữa hai chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve ...
Cô mẫn cảm không thể chịu nổi run rẩy, dòng nóng trong người như trào ra, thấm ướt đầu ngón tay hắn, mà cảm giác thẹn thùng làm cô cảm thấy khó khăn, muốn trốn lại không có đường trốn. Lý trí cùng tình cảm va chạm, một loại khoái cảm kì lạ tác động vào thần kinh. An Dĩ Phong nói đúng, càng mâu thuẫn, càng có một sức hấp dẫn mãnh liệt.
Cô một bên hô không cần, lại ở môi hắn, thưởng thức cơ thể ngày một nóng cháy. Trời đất như điên đảo, cơ thể như trầm luân, trong lúc đó, cô bắt đầu hùa theo hắn, càng không ngừng rên rỉ.
Cuối cùng, cô nhìn thấy trước mắt mơ hồ, thầm suy nghĩ, như vậy rốt cuộc là cảm giác gì? Là đau khổ, hay là sung sướng?”
“Muốn sao?” Hắn hỏi.
Cô liều mạng lắc đầu.
Hắn vẫn cười như cũ, đem hạ thể nóng bỏng đặt ngay ở lối vào của cô, nhẹ nhàng vuốt phẳng, cũng không ngừng đè ép nơi mẫn cảm.
“A ...ưm ...”
Nơi đó khoái cảm ngày càng mãnh liệt, mồ hôi túa ra, đùi đã bắt đầu co rút, cơ thể run rẩy.
“Muốn sao?”
Cô do dự một chút, lắc đầu.
Hắn dừng động tác lại, lẳng lặng nhìn cô ....
Hắn lại tàn nhẫn dừng lại ngay lúc nước sôi lửa bỏng. Cô cố gắng hít thở, vừa muốn mở miệng mắng hắn, hắn đã dùng miệng chặn lại, hôn cô thật sâu.
Lời lẽ dây dưa, tâm hồn dung hợp, tình yêu cùng dục vọng giao hòa tốt đẹp làm cho cô quên tức giận. Chưa kịp hồi phục, lửa nóng lại bắt đầu thiêu đốt ý chí. Khi ngón tay hắn tiếp tục, cô rốt cuộc không chịu được áp lực, cả người tê dại, mỗi chỗ nếu run rẩy, co rút. Cô rên rỉ tránh miệng hắn, “Phong, xin anh!”
“Ưm?” Hắn làm bộ như không nghe thấy.
“Em muốn anh! Bây giờ!”
Hắn nâng người tiến vào, không chút nào thương tiếc va chạm nơi sâu nhất
Đau, đau đến tê dại!
Khoái cảm, cũng là đến tận cùng!
An Dĩ Phong kéo tay Tiểu An đi vào cửa, không đợi người khác hỏi han đã khẩn trương khoe con trai mình: “Thần ca, anh đoán xem nó là ai?”
Hàn Trạc Thần buông đôi đũa trong tay, nghiêm túc trả lời: “Không phải con cậu sao?”
An Dĩ Phong sửng sốt, “Làm sao anh biết?”
“Bộ dáng rất giống cậu lúc mười bảy tuổi.”
An Dĩ Phong trừng lớn mắt nhìn Hàn Trạc Thần, “Đứng nói với em là anh đã sớm biết?”
“Ờ, ít nhất sớm hơn cậu!”
“Mẹ nó! Đúng là anh em tốt!”
.....
Hôm nay, là ngày chuyển nhà.
An Dĩ Phong giúp Tư Đồ Thuần thu dọn này nọ, không ngờ lại phát hiện trong hòm có một bộ cảnh phục màu lam. Dưới ánh nắng, ngôi sao trên cảnh hàm lóe sáng.
“Cảnh sát cấp cao?” An Dĩ Phong ngạc nhiên giương mắt về phía Tư Đồ Thuần đang dọn quần áo, “Không ngờ cấp bậc của em cao như vậy!”
“Cũng không phải cao lắm!”
An Dĩ Phong đem bộ cảnh phục ra, nhìn lại một lần, “Có thể mặc cho anh xem hay không?”
“Có gì hay?”
“Anh vẫn thích bộ dáng em mặc cảnh phục hồi đó!”
Tư Đồ Thuần cười nhợt nhạt, nhận lấy cảnh phục đi vào phòng thay quần áo.
Vài phút sau, cô đi ra. Nhất thời An Dĩ Phong cảm thấy một trận máu nóng dâng lên, nhịn xuống rủa thầm một tiếng: “Cảnh phục này không biết ai thiết kế, mẹ kiếp, khêu gợi chết người!”
Cảnh phục kiểu dáng mùa hè, bên trên là áo sơmi màu lam tay ngắn, đường cắt tinh tế mượt mà tô đậm khí chất nữ cảnh sát, cao quý không thể xâm phạm. Phía dưới là chiếc váy ngắn xanh ngọc, kiểu dáng xem ra là đoan trang thanh nhã, nhưng để lộ cặp chân thon dài, mê người không nói nên lời ...
“Anh nói cái gì?” Cô nghi hoặc nhìn hắn.
An Dĩ Phong đi lên, một bàn tay không an phận đặt ở vai cô, đầu ngón tay chạm đến cảnh hàm, “Madame! Mang còng tay sao?”
“Anh muốn làm gì?”
Không phải là giọng nói cô có vài phần đề phòng, hay là bộ cảnh phục chói mắt trên người kia, An Dĩ Phong giống như tỉnh lại, hắn bỗng nhiên rất muốn làm thứ gì đó không nên làm.
Hắn cười tà, nhẹ nhàng hôn cảnh hàm trên vai, tiếp theo dính sát vào tai cô nói: “Madame ... Em có biết hay không, mỗi lần thấy em mặc cảnh phục ... anh liền cực kì muốn phạm tội!”
Cảm giác được Tư Đồ Thuần hô hấp không thuận, hắn càng sáp lại gần, miệng dường như đã đụng đến vành tai cô, “Anh không chỉ một lần nghĩ, nếu anh cởi sạch cảnh phục của em, cường bạo em ... Em ở trước mặt anh còn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy không.”
Cơ thể của cô khẽ run lên, bị những lời hắn nói cùng ánh mắt hắn châm lửa. Hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng cô, đem cô ôm vào trong lòng, tay kia nâng khuôn mặt tinh tế lên: “sợ? Em không phải muốn chơi trò kích thích sao?”
Cô quay mặt, lấy tay đẩy hắn, “Đừng làm loạn!”
An Dĩ Phong hoàn toàn không cho cơ hội cự tuyệt, bắt lấy hai tay cô, dùng một tay mình giữ lại phía sau lưng, sau đó tùy tiện cởi váy.
“Anh, đừng như vậy ...” Cô có chút bối rối, vẻ mặt vô cùng bức bách, nhìn cơ thể hắn mỗi chỗ đã sôi trào nhiệt huyết.
Hắn cởi từng chiếc từng chiếc cúc, mỗi lần cởi ra, làn da trắng ngần lại từ từ hé lộ, áo ngực màu tím như ẩn như hiện. Hắn nhìn đôi mắt cô, trong sáng lại sâu thăm thẳm nhìn hắn. Mỗi lần đối mặt với cặp mắt này, hắn đều như tê dại, bị cô nhấn chìm trong đó.
“Tư Đồ Thuần! Anh muốn em!” Hắn hung hăng hôn mắt cô, môi cô ...
Tay hắn chạy khắp thân thể cô, tháo nút áo ngực, vuốt ve nơi mềm mại.
Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, hai tay bị giữ, bàn tay phóng đãng của hắn vuốt ve bừa bãi, đôi môi như lửa nóng liếm mút, bị xâm phạm lại không thể kháng cự.
Nhưng, chỉ cần nghĩ người đàn ông ôm cô là An Dĩ Phong – người từng làm cho cố liều lĩnh yêu, cô lại cảm thấy tim đập thật nhanh, cơ thể bỏng cháy ...
Cô nhắm mắt lại, giống như nhớ lại vị môi hôn nơi ngõ nhỏ, nụ hôn đầu tiên tràn ngập mâu thuẫn cùng kích thích. Khi đó An Dĩ Phong cũng không phóng đãng như giờ. Nếu hắn cường hãn lại cứng rắn một chút, chỉ sợ cô cũng không chống đỡ được.
Cô chợt thấy cả người nhẹ bẫng, mở mắt ra, đã bị hắn ôm lấy, đặt lên trên giường. Mà hắn rất nhanh cởi áo sơmi, quần, da thịt màu đồng lộ ra, như một bức phù điêu không tỳ vết. Thật lòng mà nói, dáng người hắn không phải đẹp bình thường!
“Madame, anh phát hiện em có một thân hình chữ S cực kì hoàn mĩ!”
Cô nhịn không được nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn cơ thể mình. Cảnh phục bị xé không nhìn rõ hình dạng, lộ ra một bên vai trần, dây áo ngực tuột bên cánh tay, sớm đã không còn che được bộ ngực ngạo nghễ. Chiếc váy vốn đoan trang đã bị kéo lên bên hông, cặp chân thon dài trần trụi lộ ra không còn sót lại điều gì...
“Cảnh phục quyến rũ” thêm vào “Dáng người chữ S hoàn hảo” này, đừng nói An Dĩ Phong phạm tội, mà chính nhân quân tử cũng khó mà an phận.
Cô nhìn cơ thể cao ngất của hắn, co rúm một chút, gắt gao khép hai chân lại.
“Em biết không ...” Hắn lên giường, đặt ở trên người cô, một bên dùng đầu lưỡi liếm cánh môi cô đang hé mở, một bên nói: “Khí chất cùng hương vị trên người em, những cô gái khác đều không có!”
“Thế nào?”
“Một loại ngông nghênh ...” Hắn liếm chiếc cổ trắng ngần của cô, xương quai xanh, tiến xuống xương sườn. “Cho dù bị đàn ông đối đãi như vậy, em vẫn lạnh lùng, tĩnh tại.”
“Còn phải nhìn xem người đàn ông đó là ai ...” Cô rụt người lại, giọng nói cũng mềm nhũn.
“A?”
Đầu lưỡi hắn di chuyển đến ngực cô, dừng ở nụ hoa, trên đó uốn lượn, cho đến lúc nó thẳng đứng.
Da thịt của cô không chịu nổi thiêu đốt, bất đắc dĩ vặn vẹo, nhưng dù có thể nào, nơi mẫn cảm cũng không trốn thoát khỏi đầu lưỡi hắn.
“A ... Không ...”
“Không thích như vậy? Anh đổi ...” Hắn chuyển sang cắn, cắn ngực cô, vai cô, cổ cô, sức dùng vừa phải, vừa khiến cô đau lại vừa làm cô ngứa ngáy, thở gấp liên tục.
“Em xin ... Xin anh ...”
An Dĩ Phong liếm liếm môi dưới cô, cười xấu xa khôn cùng, “Em đừng xin anh, chỉ cần em xin một lần, anh càng hưng phấn ...”
Cô cắn răng, hung hăng nhìn hắn, biểu tình có chút tức giận.
“Bực mình?”
“Đừng động vào em!”
Đầu ngón tay hắn vòng quanh ngực cô, “Anh cứ động, em có thể làm gì nào?”
Thấy hai tay cô ở sau lưng giãy dụa, hắn liền đem chúng đặt lên đỉnh đầu, giữ chặt lại, tung mái tóc dài của cô, xõa lên hai vai, màu đen tóc, trắng ngần da thịt hòa quyện càng thêm quyến rũ. Sau đó, tay hắn chuyển xuống hai chân cô, tách nhẹ hai đầu gối, cởi chiếc quần lót màu tím ... Cơ thể cô toàn bộ lộ ra dưới ánh mặt trời. Bức tranh này thật đẹp! Đẹp làm cho hạ thể hắn rung động, còn chưa kịp bắt đầu đã hưng phấn đến cực điểm!
Hắn rất nhanh xoay người xuống giường nói, “Từ từ!”
Tư Đồ Thuần nghĩ hắn đi lấy áo mưa, có chút chờ mong. Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ, An Dĩ Phong lấy vào một chiếc một chiếc máy quay, để ở bục đối diện, bật nút bắt đầu.
Cô hoảng, khép hai chân lại, xoay người.
“Không được! Anh quá đáng!”
Hắn bắt lấy hai chân cô, đem cô kéo trở lại, đặt ở dưới thân, “Em yên tâm, anh sẽ đem nó cất ở két sắt, ngoài anh ai cũng không nhìn thấy!”
“Biến thái! An Dĩ Phong, anh biến thái!”
“Hiện tại mới biết, quá muộn!”
Cô bị hắn ép đến hít thở không thông, cô dùng hai tay bị trói đẩy hắn, dùng chân đá hắn. Hắn không né không tránh, hưởng thụ bộ dáng cô kịch liệt phản kháng, cảm giác như thế nào gọi là dẫm chân lên pháp luật!
Thị giác mang đến khoái cảm, hắn khó giữ được cảnh phục của cô, kéo đến khuỷu tay, sau đó nắm lấy mắt cá chân, cố định hai đầu gối, dùng sức tách ra.
“Không cần!” Cô không hề phản ứng kịch liệt, khẩn thiết nhìn hắn, “Anh muốn em cũng được, đem máy quay tắt đi!”
“Em đừng lo, chứng cớ “phạm tội” quan trọng như vậy anh tuyệt đối sẽ không cho bất kì ai thấy!”
“Nhưng em không quen, cảm giác như có ai nhìn trộm!”
“Anh cần chính là cảm giác này!”
“Anh!”
“Madame, phạm tội có một cảm giác cực kì hấp dẫn, em thử xem sẽ biết!”
Tay hắn chuyển đến giữa hai chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve ...
Cô mẫn cảm không thể chịu nổi run rẩy, dòng nóng trong người như trào ra, thấm ướt đầu ngón tay hắn, mà cảm giác thẹn thùng làm cô cảm thấy khó khăn, muốn trốn lại không có đường trốn. Lý trí cùng tình cảm va chạm, một loại khoái cảm kì lạ tác động vào thần kinh. An Dĩ Phong nói đúng, càng mâu thuẫn, càng có một sức hấp dẫn mãnh liệt.
Cô một bên hô không cần, lại ở môi hắn, thưởng thức cơ thể ngày một nóng cháy. Trời đất như điên đảo, cơ thể như trầm luân, trong lúc đó, cô bắt đầu hùa theo hắn, càng không ngừng rên rỉ.
Cuối cùng, cô nhìn thấy trước mắt mơ hồ, thầm suy nghĩ, như vậy rốt cuộc là cảm giác gì? Là đau khổ, hay là sung sướng?”
“Muốn sao?” Hắn hỏi.
Cô liều mạng lắc đầu.
Hắn vẫn cười như cũ, đem hạ thể nóng bỏng đặt ngay ở lối vào của cô, nhẹ nhàng vuốt phẳng, cũng không ngừng đè ép nơi mẫn cảm.
“A ...ưm ...”
Nơi đó khoái cảm ngày càng mãnh liệt, mồ hôi túa ra, đùi đã bắt đầu co rút, cơ thể run rẩy.
“Muốn sao?”
Cô do dự một chút, lắc đầu.
Hắn dừng động tác lại, lẳng lặng nhìn cô ....
Hắn lại tàn nhẫn dừng lại ngay lúc nước sôi lửa bỏng. Cô cố gắng hít thở, vừa muốn mở miệng mắng hắn, hắn đã dùng miệng chặn lại, hôn cô thật sâu.
Lời lẽ dây dưa, tâm hồn dung hợp, tình yêu cùng dục vọng giao hòa tốt đẹp làm cho cô quên tức giận. Chưa kịp hồi phục, lửa nóng lại bắt đầu thiêu đốt ý chí. Khi ngón tay hắn tiếp tục, cô rốt cuộc không chịu được áp lực, cả người tê dại, mỗi chỗ nếu run rẩy, co rút. Cô rên rỉ tránh miệng hắn, “Phong, xin anh!”
“Ưm?” Hắn làm bộ như không nghe thấy.
“Em muốn anh! Bây giờ!”
Hắn nâng người tiến vào, không chút nào thương tiếc va chạm nơi sâu nhất
Đau, đau đến tê dại!
Khoái cảm, cũng là đến tận cùng!
/36
|