Xe bọn họ vừa dừng trước cục cảnh sát, An Dĩ Phong liền thấy một nhóm cảnh sát bắt đầu khẩn trương chấp hành nhiệm vụ. Không cần nói cũng có thể biết là vì án mạng vừa rồi.
Hắn liếc nhìn Tư Đồ Thuần, tối nay cô so với mọi lần đều đẹp hơn, trang điểm tinh tế, ngọt ngào. Một cô gái như vậy có thể vì hắn mà lo lắng, hắn sao có thể không nhớ kĩ?
Hắn nhìn cô thật lâu, từng chi tiết, mà cô cũng không nhìn hắn, ngay cả một ánh mắt cũng không thể bố thí, vẫn luôn duy trì tư thế như cũ, giống một pho tượng hoàn mĩ nhưng không hề có linh hồn.
Điểm duy nhất bất thường là, hơi thở cô khó khăn, nặng nề, ngực phập phồng lên xuống. Hắn đẩy cửa xe, cười, nói với cô một câu cuối cùng: “Cảnh sát Tư Đồ, cho dù những lời này có bị làm chứng trước tòa anh cũng muốn nói: Yêu em, anh không hề hối hận!”
Cô vẫn không nhìn hắn!
Đèn cảnh sát đỏ tươi uốn lượn trên khuôn mặt tái nhợt của cô. Đôi mắt trong sáng như thủy tinh, trong ánh sáng đó chợt mông lung ...
An Dĩ Phong xuống xe, đội cảnh sát đang chuẩn bị xuất phát vừa nhìn thấy hắn đều thực kinh ngạc, đồng loạt nhìn. Trong đó, một người không cao, dáng gầy gầy đi về phía hắn. Bề ngoài của ông ta rất bình thường, nhưng ánh mắt ôn hòa, vừa nhìn thấy đã biết là mẫu người đàn ông không bao giờ biết nổi giận.
Ông ta tên là Vu Khải, là cảnh sát tốt nhất An Dĩ Phong từng gặp.
Bọn họ biết nhau từ một năm trước, khi đó An Dĩ Phong còn cùng Hàn Trạc Thần thuê chung một phòng trọ. Có một đêm, Hàn Trạc Thần đột nhiên nói muốn uống uống sữa đậu lành ở quán trà Vu Ký, nhưng lại không chịu tự mình đi mua, An Dĩ Phong không nói hai lời đi thay hắn. Ai ngờ hắn vừa bước vào quán, đột nhiên thấy mấy chục người mang dao vọt vào, bức hắn đến góc tường. May mắn đúng lúc đó cảnh sát Vu xuất hiện, nổ súng bắn chết một tên đang lao về phía hắn ... Một trận hỗn độn tiếp tục xảy ra, An Dĩ Phong may mắn giữ được mạng.
Sau hắn mới biết được, cảnh sát Vu không phải ngẫu nhiên xuất hiện, là bởi quán trà Vu Ký này là do ông mở, thím bán hàng xinh đẹp dịu dàng kia là vợ ông. Vì cảm kích, An Dĩ Phong lúc rỗi rãi cũng thường đem theo người đến quán trà để ủng hộ, Cảnh sát Vu cũng có chút để ý, nhưng thím Vu lại rất thân thiết, mỗi lần thấy hắn đều chủ động bắt chuyện vài câu, hỏi một chút lặt vặt.
Cho đến không lâu trước đó, thím Vu bị bệnh qua đời, quán trà Vu Ký đóng cửa, từ đó An Dĩ Phong chưa từng gặp lại cảnh sát Vu.
Đêm nay, ngoài ý muốn gặp được, An Dĩ Phong thấy ông gầy đi rất nhiều, trong lòng không khỏi cảm khái, “Cảnh sát Vu, đã lâu không thấy!”
Cảnh sát Vu không nói gì, cúi đầu nhìn Tư Đồ Thuần vẫn ngồi trong xe, lại nhìn An Dĩ Phong.
“Tôi là đến ...” An Dĩ Phong đóng cửa xe, định nói chính mình đến tự thú.
Bất ngờ một giọng nói vang lên cản hắn lại, “Cảnh sát Vu, tôi nghi An Dĩ Phong là hung thủ của vụ ám sát ngày hôm qua, liền dẫn anh ta trở về lấy khẩu cung ...”
Một câu này làm cho cảnh sát Vu hơi bất ngờ nhìn về phía An Dĩ Phong.
An Dĩ Phong kinh ngạc quay đầu nhìn Tư Đồ Thuần đang đóng cửa xe. Nếu không phải quanh đây chỉ có một cô gái thì hắn tuyệt đối không tin những lời này là từ miệng cô nói ra.
Cảnh sát Vu ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi cô: “Chín giờ đến mười một giờ hôm nay, cô ở cùng với anh ta sao?”
“Đúng! Từ tám giờ tối cho đến bây giờ, tôi một tấc cũng không rời khỏi anh ta.”
Nghe một câu này, ánh mắt An Dĩ Phong khẽ động. Dù thế giới này có ầm ĩ đến đâu, hắn cũng chỉ nghe thấy giọng nói của cô. Cuối cùng, cô vì hắn mà buông tay, mà phá bỏ nguyên tắc ...
Nếu sau lưng không có vô số ánh mắt nhìn họ, hắn sẽ tiến lên, dùng hết sức ôm cô!
Cảnh sát Vu không chút hoài nghi, lạnh nhạt nói: “Vậy cô mang vào đi, khách sạn Việt Hoa xảy ra án mạng, chúng tôi đến hiện trường!”
“Vậy sao?” Tư Đồ Thuần làm bộ như không biết hỏi: “Nạn nhân là ai?”
“Đại ca một bang phái, thủ hạ của hắn nói ... là An Dĩ Phong làm.” Cảnh sát Vu thoáng nhìn qua An Dĩ Phong, ánh mắt như nhìn thấu lòng người: “Coi như cậu gặp may, có chứng cớ ngoại phạm!”
“Đúng vậy, xem ra thù oán nhiều cũng không tốt, sẽ bị người ta vu oan giáng họa ...”
“Anh nói nhảm ít thôi!” Tư Đồ Thuần không cho hắn lôi thôi với cảnh sát Vu, kéo hắn vào phòng thẩm vấn. “Rầm” một cái, cửa phòng đóng lại.
An Dĩ Phong tự giác ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, nheo mắt lại, cười đến xấu xa.
“Anh thật bội phục sự thông minh của em – người bình thường sao có thể nghĩ ra như vậy.”
Cô ngồi xuống đối diện hắn, cúi đầu xoa trán, cặp lông mi dài hơi hơi rung động.
“Cho dù não không lớn lên, nhưng ánh mắt không phải cũng trường thành sao? Một người phụ nữ có thể nghĩ ra thủ đoạn như vậy, ngoài em còn có ai?”
Hắn nói xong, ánh mắt vẫn chăn chú xăm soi từng góc nhỏ, nơi này ngoài một chiếc máy quay cũng không còn máy nghe lén nào. Nếu không có máy quay đó, hắn hiện tại chỉ muốn hôn cô đến không thể hô hấp, một chút cũng không buông ra.
“Chúng ta dừng ở đây đi. Lần này coi như tôi báo đáp tình cảm của anh, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.” Lời nói của Tư Đồ Thuần làm cho hắn cứng ngắc lại. Hạnh phúc trong lòng vừa dâng lên, ngay lập tức bị dập nát.
Hắn thu tay, gắt gao nắm cùng một chỗ, các khớp ngón tay ở nơi đèn không chiếu tới trở nên tái nhợt.
Mắt hắn tối lại, dần dần mất đi thần thái, không tìm thấy tiêu cự.
Trong phòng thẩm vấn, ánh mắt bọn họ không còn chạm nhau, nhịp thở cũng càng ngày càng gấp.
An Dĩ Phong phá vỡ yên lặng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thuần, anh biết em yêu anh ...”
“Tôi cũng biết!” Cô xoay người, đưa lưng về phía hắn nói: “Nhưng tôi không có cách nào cùng một tên tội phạm tay dính đầy máu nói chuyện yêu đương!”
“Em nghĩ rằng anh muốn sao, anh cũng chỉ bất đắc dĩ!”
“Tôi là cảnh sát, ba tôi, anh tôi đều là cảnh sát. Từ lúc còn nhỏ tôi đã có thể phân biệt rõ ràng người tốt người xấu! An Dĩ Phong, anh là người xấu, đây là sự thật không cần tranh cãi ...”
Hắn ổn định hơi thở làm cho giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng: “Anh có thể hiểu sự mâu thuẫn của em, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ lại.”
“Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng! Tôi vì anh mà đánh mất lí trí cùng nguyên tắc, tôi không thể tiếp tục sai lầm! Tôi xin anh ... Để cho tôi giống như anh trai tôi làm một cảnh sát tốt, làm cho tôi làm việc tử tế ...” Cô dừng lại một lúc, mới tiếp tục nói: “An Dĩ Phong, nếu yêu tôi, xin đừng tiếp tục quấy rầy tôi.”
“Nếu đây là em muốn ... Được! Anh chấp nhận!”
Hắn nhìn bóng dáng cô, dưới ngọn đèn chói mắt của phòng thẩm vấn, cố gắng nhớ kĩ từng đường nét.
***
Rời đi khỏi cục cảnh sát, An Dĩ Phong lái xe trở lại câu lạc bộ đêm – hắn rất muốn đến một nơi khác, nhưng ngoài cái thế giới dơ bẩn hỗn độn kia, không một chỗ nào có thể để hắn an tâm nghỉ ngơi.
DJ bật lên khúc nhạc rộn rã, An Dĩ Phong kéo một chiếc ghế đặt trước quầy bar, ngồi lên, “Cho tôi một ly rượu, loại mạnh nhất!”
Bartender thuần thục tung hứng một phen, ly rượu đặc biệt được đặt trước mặt hắn. Chất lỏng tiêm hồng sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, những ánh sáng màu vàng nhảy nhót bên trên, quyến rũ mà yêu diễm, giống như một thứ độc dược.
An Dĩ Phong không hề do dự nâng ly, một hơi uống cạn. Rượu thực mạnh, một dòng nóng bỏng từ khoang miệng chảy xuống thiêu đốt ruột gan hắn.
“Thêm một ly!” Hắn nói, tiếp tục hỏi một câu: “Đây là rượu gì?”
“Lửa tình!”
Tên hay lắm, so với hương vị quả không sai.
Rất nhanh, lại một chén “lửa tình” đặt lên bàn. Tay hắn còn chưa kịp chạm vào chén rượu, một bàn tay đã che lại miệng chén. Vài giây sau, một giọng nói trầm thấp ở bên cạnh người hắn truyền đến.
“Rượu này ... sao phải uống như vậy?”
An Dĩ Phong ngay cả đầu cũng chưa ngẩng, bất mãn tà tà mặt: “Anh lần sau có thể phái bọn phế vật khác đến đón em?”
Hàn Trạc Thần ngồi xuống cạnh hắn, thản nhiên châm một điếu thuốc, giọng đàm đạm mà làm cho An Dĩ Phong suýt hộc máu: “Lúc cô ta theo cậu vào khách sạn, tôi ở ngay phía đối diện ...”
An Dĩ Phong đột nhiên ngẩng đầu, cắn răng nhìn Hàn Trạc Thần trước mặt.
Hàn Trạc Thần không nhìn thấy sự tức giận của hắn, tiếp tục nói: “Tôi chính là muốn cho cậu nhìn thấy rõ ràng, cô ta là loại phụ nữ gì.”
An Dĩ Phong hít vào một hơi, đem ly rượu trước mặt uống cạn, yết hầu nóng cháy đến mất đi tri giác. Hắn cố gắng rất nhiều lần mới nói lên tiếng: “Cảm ơn! Nhờ phúc của anh, em đã thấy thật rõ ràng!”
“Ờ! Vậy cậu lần này đã hết hi vọng?”
An Dĩ Phong gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu ...
Hắn thấy rõ: Cô yêu hắn. Một nữ cảnh sát yêu một tên tội phạm đôi tay đẫm máu, nhất định đau đớn, nhất định tuyệt vọng ...
Cho nên hắn lựa chọn buông tay. Nhưng hắn biết, lại vẫn chưa thể từ bỏ ý định.
Hộp đêm huyên náo đột nhiên ắng lại, An Dĩ Phong theo mọi người chăm chú nhìn qua, thấy một đám khách không mời mà tới đi vào – vài tên cao to lực lưỡng vây quanh một người đàn ông.
Người đàn ông đó không lùn, nhưng ở trong đám cơ bắp lực lưỡng kia, có chút nhỏ bé. Đầu của hắn nhuộm thành màu đỏ quái dị, làm cho da càng ngăm đen, diện mạo càng kì dị.
An Dĩ Phong vừa nhìn thấy hắn, bất đắc dĩ vò đầu. Tại sao những lúc hắn không hề muốn giết người, lại luôn có người tìm đến cửa xin chết?
Bảo vệ hộp đêm vừa nhìn thấy người kia, chần chờ một chút, cười trừ tiến lại: “Diệu ca, anh hôm nay sao lại rảnh như vậy. Xin mời vào trong, em lập tức tìm người bồi rượu anh ...”
Trác Diệu trợn mắt, ngăn lại bảo vệ, lập tức hướng An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần ở đối diện đi tới. An Dĩ Phong làm như không thấy, quay đầu chửi thầm một tiếng. Hàn Trạc Thần vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn bình tĩnh.
Vài giây sau, Trác Diệu đã đi đến, ngoài cười nhưng trong không cười, khẽ nhếch miệng lộ ra một hàm răng vàng, “An Dĩ Phong, đừng nói anh em không để ý đến mày. Tao có một vụ làm ăn tốt đây ...”
An Dĩ Phong lấy tay chỉa chỉa chiếc ly rỗng trước mặt. Bartender hiểu ý, xoay người chế rượu.
Trác Diệu sắc mặt không tốt lắm, tiện tay ném lên bàn hai bức ảnh: “Tao trả năm mươi vạn, mày giúp tao thịt hai tên cảnh sát này, thế nào?”
Hai ảnh chụp một nam một nữ, nam đương nhiên là cảnh sát Vu, mà nữ ... cố tình là Tư Đồ Thuần.
Ngón tay An Dĩ Phong vừa đặt lên bàn chợt co lại, nắm thành quyền.
Sau một tia xúc động, hắn rất nhanh tỉnh táo. Hắn ngẩng đầu cười với Trác Diệu: “Xin lỗi, tao không phải sát thủ!”
“Mày có ý gì?!” Khóe miệng Trác Diệu co rúm lại, ý cười trên mặt biến mất.
“Việc này mày vẫn là nên tìm người khác đi, động vào cảnh sát ... tao sợ đoạn tử tuyệt tôn!”
“Mày!”
Hắn tức giận gạt đổ ly rượu trước mặt An Dĩ Phong, tức giận mắng: “Mẹ nó, mày định làm trò với tao hả!”
An Dĩ Phong cười cười, không để ý tới hắn, nói với bartender, “Thêm một ly!”
Trác Diệu không chịu được thái đột thờ ơ của An Dĩ Phong, nhất là trước mặt nhiều người như vậy. Hắn chỉ vào An Dĩ Phong quát to: “Mẹ kiếp! Mày cho mày là ai! Tao nể tình Lôi lão đại, xem trọng mày ... Nếu không có Lôi lão đại, mẹ nó, mày trong mắt tao chỉ là con chó ...”
Hắn còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trước mặt nhoáng lên một cái, một chiếc ghế dựa văng lên hướng về phía sườn phải hắn. Trác Diệu nói thế nào cũng là người từng trải, qua bao nhiêu trận đao kiếm, hắn phản ứng nhanh nhẹn nghiêng người tránh được. Nhưng hắn lại không nghĩ đến, ghế dựa kia còn chưa rơi xuống đất, An Dĩ Phong bất ngờ nhấc chân, ở một góc độ hắn hoàn toàn không thể lường đến, đạp thẳng vào cằm hắn.
Động tác phiêu dật như gió, lực sát thương cực mạnh. Tiếng vỡ vụn răng rắc kêu lên, miệng Trác Diệu phun ra một ngụm máu, cùng với hai chiếc răng vàng bị gãy.
An Dĩ Phong khinh thường ngồi trở lại ghế, cười lạnh, “Nếu không phải để mặt mũi cho Khi Dã, mẹ nó, mày trong mắt tao ngay cả con chó cũng không bằng!!!”
“Mày ... dám ... “ Trác Diệu chửi không lên lời, mỗi lúc mở miệng, máu theo răng nanh ồ ồ tiến ra. Thủ hạ của hắn thấy thế, muốn động thủ nhưng thủ hạ của An Dĩ Phong nhanh hơn, trong nháy mắt mấy chục người đã vây quanh, không cho chúng hành động.
Cục diện hết sức căng thẳng, không ai dám động, nhưng tên đã lên dây, tùy thời có thể rời cung.
An Dĩ Phong từng bước tiến về phía trước, trong mắt nổi lên màu đỏ. Khuôn mặt tuấn mĩ giờ hoang dại như dã thú. Tay hắn sau lưng âm thầm vươn lên, hướng đến một tên thủ hạ cầm dao ...
Ngay tại một giây đó, Hàn Trạc Thần đột nhiên bắt được cổ tay hắn, đứng che ở trước, nói với Trác Diệu: “Diệu ca, hôm nay An Dĩ Phong uống nhiều ... anh đừng cùng cậu ta so đo, chờ cậu ta tỉnh rượu, tôi sẽ bắt đến tìm anh thỉnh tội!”
Trác Diệu gặp Hàn Trạc Thần hạ nước, lại khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo: “An Dĩ Phong, chuyện ... ngày hôm nay ... mày cứ nhớ lấy ...”
Hắn nhổ một ngụm máu, tiếp tục “ ... cho tao!”
An Dĩ Phong thấy Trác Diệu rời đi, giãy khỏi cổ tay Hàn Trạc Thần. Không ngờ hắn đuổi theo hai bước đã bị Hàn Trạc Thần ngăn lại,
“Thần ca?”
“Cậu điên rồi có phải hay không?” Giọng nói của Hàn Trạc Thần rõ ràng tức giận. Hắn là người rất ít khi nổi giận, nhất là đối với An Dĩ Phong.
“Hôm nay em không giết hắn, ngày mai hắn nhất định sẽ không bỏ qua em!”
Hàn Trạc Thần không trả lời, mà trực tiếp nắm cổ áo hắn kéo vào toilet, đặt dưới vòi nước mở lớn. Dòng nước lạnh như băng chảy xuống, chảy vào mắt vào tai hắn, làm ướt đẫm đầu cũng quần áo, cũng làm lửa giận tắt ngấm.
“Cậu giết hắn, cậu có còn sống được không?”
Hai tay An Dĩ Phong chống bên bồn rửa mặt, im lặng nhìn dòng nước chảy xiết. Kỳ thật, ở lúc hắn quyết định đánh Trác Diệu, hắn đã chọn cách cùng nhau nhảy xuống vực. Hắn cũng không sợ chết, đối với một tập hồ sơ giết người của hắn mà nói, “chết” là một sự cứu rỗi.
Hắn cả đời chỉ sợ một thứ: Sống không có tự trọng.
“Cùng loại người như vậy liều mạng, đáng sao?”
“Em là đàn ông! Chết, có thể! Nhưng cúi đầu trước một tên súc sinh, không thể!”
“Cậu không muốn sống, phải không? Còn mạng của anh em? Cậu cũng không để ý?”
An Dĩ Phong đột nhiên đứng thẳng, đẩy Hàn Trạc Thần bên người: “Em cùng Trác Diệu ai chết ai sống là chuyện của em, không can hệ đến anh!”
“Cậu?!”
“Thần ca. Em biết anh cùng đại ca e sợ Khi Dã, không muốn đối đầu. Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không liên lụy đến mọi người.”
“An Dĩ Phong!!!” Hàn Trạc Thần vung một quyền đánh vào má phải hắn, môi phá da, máu bắt đầu chảy.
Hắn vò mái tóc còn đẫm nước, lau máu trên khóe miệng, cười lạnh.
Trên người hắn chỉ còn dã tính thù hằn “Mọi người cam tâm bị Khi Dã dẫm nát dưới lòng bàn chân, như con chó lấy lòng hắn ... Em không cam lòng!!! Em thà rằng cùng tên súc sinh đó xuống địa ngục cũng không muốn sống uất ức như vậy!”
Nói xong hắn tông cửa đi ra, tiến vào màn đêm!
Hắn liếc nhìn Tư Đồ Thuần, tối nay cô so với mọi lần đều đẹp hơn, trang điểm tinh tế, ngọt ngào. Một cô gái như vậy có thể vì hắn mà lo lắng, hắn sao có thể không nhớ kĩ?
Hắn nhìn cô thật lâu, từng chi tiết, mà cô cũng không nhìn hắn, ngay cả một ánh mắt cũng không thể bố thí, vẫn luôn duy trì tư thế như cũ, giống một pho tượng hoàn mĩ nhưng không hề có linh hồn.
Điểm duy nhất bất thường là, hơi thở cô khó khăn, nặng nề, ngực phập phồng lên xuống. Hắn đẩy cửa xe, cười, nói với cô một câu cuối cùng: “Cảnh sát Tư Đồ, cho dù những lời này có bị làm chứng trước tòa anh cũng muốn nói: Yêu em, anh không hề hối hận!”
Cô vẫn không nhìn hắn!
Đèn cảnh sát đỏ tươi uốn lượn trên khuôn mặt tái nhợt của cô. Đôi mắt trong sáng như thủy tinh, trong ánh sáng đó chợt mông lung ...
An Dĩ Phong xuống xe, đội cảnh sát đang chuẩn bị xuất phát vừa nhìn thấy hắn đều thực kinh ngạc, đồng loạt nhìn. Trong đó, một người không cao, dáng gầy gầy đi về phía hắn. Bề ngoài của ông ta rất bình thường, nhưng ánh mắt ôn hòa, vừa nhìn thấy đã biết là mẫu người đàn ông không bao giờ biết nổi giận.
Ông ta tên là Vu Khải, là cảnh sát tốt nhất An Dĩ Phong từng gặp.
Bọn họ biết nhau từ một năm trước, khi đó An Dĩ Phong còn cùng Hàn Trạc Thần thuê chung một phòng trọ. Có một đêm, Hàn Trạc Thần đột nhiên nói muốn uống uống sữa đậu lành ở quán trà Vu Ký, nhưng lại không chịu tự mình đi mua, An Dĩ Phong không nói hai lời đi thay hắn. Ai ngờ hắn vừa bước vào quán, đột nhiên thấy mấy chục người mang dao vọt vào, bức hắn đến góc tường. May mắn đúng lúc đó cảnh sát Vu xuất hiện, nổ súng bắn chết một tên đang lao về phía hắn ... Một trận hỗn độn tiếp tục xảy ra, An Dĩ Phong may mắn giữ được mạng.
Sau hắn mới biết được, cảnh sát Vu không phải ngẫu nhiên xuất hiện, là bởi quán trà Vu Ký này là do ông mở, thím bán hàng xinh đẹp dịu dàng kia là vợ ông. Vì cảm kích, An Dĩ Phong lúc rỗi rãi cũng thường đem theo người đến quán trà để ủng hộ, Cảnh sát Vu cũng có chút để ý, nhưng thím Vu lại rất thân thiết, mỗi lần thấy hắn đều chủ động bắt chuyện vài câu, hỏi một chút lặt vặt.
Cho đến không lâu trước đó, thím Vu bị bệnh qua đời, quán trà Vu Ký đóng cửa, từ đó An Dĩ Phong chưa từng gặp lại cảnh sát Vu.
Đêm nay, ngoài ý muốn gặp được, An Dĩ Phong thấy ông gầy đi rất nhiều, trong lòng không khỏi cảm khái, “Cảnh sát Vu, đã lâu không thấy!”
Cảnh sát Vu không nói gì, cúi đầu nhìn Tư Đồ Thuần vẫn ngồi trong xe, lại nhìn An Dĩ Phong.
“Tôi là đến ...” An Dĩ Phong đóng cửa xe, định nói chính mình đến tự thú.
Bất ngờ một giọng nói vang lên cản hắn lại, “Cảnh sát Vu, tôi nghi An Dĩ Phong là hung thủ của vụ ám sát ngày hôm qua, liền dẫn anh ta trở về lấy khẩu cung ...”
Một câu này làm cho cảnh sát Vu hơi bất ngờ nhìn về phía An Dĩ Phong.
An Dĩ Phong kinh ngạc quay đầu nhìn Tư Đồ Thuần đang đóng cửa xe. Nếu không phải quanh đây chỉ có một cô gái thì hắn tuyệt đối không tin những lời này là từ miệng cô nói ra.
Cảnh sát Vu ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi cô: “Chín giờ đến mười một giờ hôm nay, cô ở cùng với anh ta sao?”
“Đúng! Từ tám giờ tối cho đến bây giờ, tôi một tấc cũng không rời khỏi anh ta.”
Nghe một câu này, ánh mắt An Dĩ Phong khẽ động. Dù thế giới này có ầm ĩ đến đâu, hắn cũng chỉ nghe thấy giọng nói của cô. Cuối cùng, cô vì hắn mà buông tay, mà phá bỏ nguyên tắc ...
Nếu sau lưng không có vô số ánh mắt nhìn họ, hắn sẽ tiến lên, dùng hết sức ôm cô!
Cảnh sát Vu không chút hoài nghi, lạnh nhạt nói: “Vậy cô mang vào đi, khách sạn Việt Hoa xảy ra án mạng, chúng tôi đến hiện trường!”
“Vậy sao?” Tư Đồ Thuần làm bộ như không biết hỏi: “Nạn nhân là ai?”
“Đại ca một bang phái, thủ hạ của hắn nói ... là An Dĩ Phong làm.” Cảnh sát Vu thoáng nhìn qua An Dĩ Phong, ánh mắt như nhìn thấu lòng người: “Coi như cậu gặp may, có chứng cớ ngoại phạm!”
“Đúng vậy, xem ra thù oán nhiều cũng không tốt, sẽ bị người ta vu oan giáng họa ...”
“Anh nói nhảm ít thôi!” Tư Đồ Thuần không cho hắn lôi thôi với cảnh sát Vu, kéo hắn vào phòng thẩm vấn. “Rầm” một cái, cửa phòng đóng lại.
An Dĩ Phong tự giác ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, nheo mắt lại, cười đến xấu xa.
“Anh thật bội phục sự thông minh của em – người bình thường sao có thể nghĩ ra như vậy.”
Cô ngồi xuống đối diện hắn, cúi đầu xoa trán, cặp lông mi dài hơi hơi rung động.
“Cho dù não không lớn lên, nhưng ánh mắt không phải cũng trường thành sao? Một người phụ nữ có thể nghĩ ra thủ đoạn như vậy, ngoài em còn có ai?”
Hắn nói xong, ánh mắt vẫn chăn chú xăm soi từng góc nhỏ, nơi này ngoài một chiếc máy quay cũng không còn máy nghe lén nào. Nếu không có máy quay đó, hắn hiện tại chỉ muốn hôn cô đến không thể hô hấp, một chút cũng không buông ra.
“Chúng ta dừng ở đây đi. Lần này coi như tôi báo đáp tình cảm của anh, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.” Lời nói của Tư Đồ Thuần làm cho hắn cứng ngắc lại. Hạnh phúc trong lòng vừa dâng lên, ngay lập tức bị dập nát.
Hắn thu tay, gắt gao nắm cùng một chỗ, các khớp ngón tay ở nơi đèn không chiếu tới trở nên tái nhợt.
Mắt hắn tối lại, dần dần mất đi thần thái, không tìm thấy tiêu cự.
Trong phòng thẩm vấn, ánh mắt bọn họ không còn chạm nhau, nhịp thở cũng càng ngày càng gấp.
An Dĩ Phong phá vỡ yên lặng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thuần, anh biết em yêu anh ...”
“Tôi cũng biết!” Cô xoay người, đưa lưng về phía hắn nói: “Nhưng tôi không có cách nào cùng một tên tội phạm tay dính đầy máu nói chuyện yêu đương!”
“Em nghĩ rằng anh muốn sao, anh cũng chỉ bất đắc dĩ!”
“Tôi là cảnh sát, ba tôi, anh tôi đều là cảnh sát. Từ lúc còn nhỏ tôi đã có thể phân biệt rõ ràng người tốt người xấu! An Dĩ Phong, anh là người xấu, đây là sự thật không cần tranh cãi ...”
Hắn ổn định hơi thở làm cho giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng: “Anh có thể hiểu sự mâu thuẫn của em, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ lại.”
“Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng! Tôi vì anh mà đánh mất lí trí cùng nguyên tắc, tôi không thể tiếp tục sai lầm! Tôi xin anh ... Để cho tôi giống như anh trai tôi làm một cảnh sát tốt, làm cho tôi làm việc tử tế ...” Cô dừng lại một lúc, mới tiếp tục nói: “An Dĩ Phong, nếu yêu tôi, xin đừng tiếp tục quấy rầy tôi.”
“Nếu đây là em muốn ... Được! Anh chấp nhận!”
Hắn nhìn bóng dáng cô, dưới ngọn đèn chói mắt của phòng thẩm vấn, cố gắng nhớ kĩ từng đường nét.
***
Rời đi khỏi cục cảnh sát, An Dĩ Phong lái xe trở lại câu lạc bộ đêm – hắn rất muốn đến một nơi khác, nhưng ngoài cái thế giới dơ bẩn hỗn độn kia, không một chỗ nào có thể để hắn an tâm nghỉ ngơi.
DJ bật lên khúc nhạc rộn rã, An Dĩ Phong kéo một chiếc ghế đặt trước quầy bar, ngồi lên, “Cho tôi một ly rượu, loại mạnh nhất!”
Bartender thuần thục tung hứng một phen, ly rượu đặc biệt được đặt trước mặt hắn. Chất lỏng tiêm hồng sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, những ánh sáng màu vàng nhảy nhót bên trên, quyến rũ mà yêu diễm, giống như một thứ độc dược.
An Dĩ Phong không hề do dự nâng ly, một hơi uống cạn. Rượu thực mạnh, một dòng nóng bỏng từ khoang miệng chảy xuống thiêu đốt ruột gan hắn.
“Thêm một ly!” Hắn nói, tiếp tục hỏi một câu: “Đây là rượu gì?”
“Lửa tình!”
Tên hay lắm, so với hương vị quả không sai.
Rất nhanh, lại một chén “lửa tình” đặt lên bàn. Tay hắn còn chưa kịp chạm vào chén rượu, một bàn tay đã che lại miệng chén. Vài giây sau, một giọng nói trầm thấp ở bên cạnh người hắn truyền đến.
“Rượu này ... sao phải uống như vậy?”
An Dĩ Phong ngay cả đầu cũng chưa ngẩng, bất mãn tà tà mặt: “Anh lần sau có thể phái bọn phế vật khác đến đón em?”
Hàn Trạc Thần ngồi xuống cạnh hắn, thản nhiên châm một điếu thuốc, giọng đàm đạm mà làm cho An Dĩ Phong suýt hộc máu: “Lúc cô ta theo cậu vào khách sạn, tôi ở ngay phía đối diện ...”
An Dĩ Phong đột nhiên ngẩng đầu, cắn răng nhìn Hàn Trạc Thần trước mặt.
Hàn Trạc Thần không nhìn thấy sự tức giận của hắn, tiếp tục nói: “Tôi chính là muốn cho cậu nhìn thấy rõ ràng, cô ta là loại phụ nữ gì.”
An Dĩ Phong hít vào một hơi, đem ly rượu trước mặt uống cạn, yết hầu nóng cháy đến mất đi tri giác. Hắn cố gắng rất nhiều lần mới nói lên tiếng: “Cảm ơn! Nhờ phúc của anh, em đã thấy thật rõ ràng!”
“Ờ! Vậy cậu lần này đã hết hi vọng?”
An Dĩ Phong gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu ...
Hắn thấy rõ: Cô yêu hắn. Một nữ cảnh sát yêu một tên tội phạm đôi tay đẫm máu, nhất định đau đớn, nhất định tuyệt vọng ...
Cho nên hắn lựa chọn buông tay. Nhưng hắn biết, lại vẫn chưa thể từ bỏ ý định.
Hộp đêm huyên náo đột nhiên ắng lại, An Dĩ Phong theo mọi người chăm chú nhìn qua, thấy một đám khách không mời mà tới đi vào – vài tên cao to lực lưỡng vây quanh một người đàn ông.
Người đàn ông đó không lùn, nhưng ở trong đám cơ bắp lực lưỡng kia, có chút nhỏ bé. Đầu của hắn nhuộm thành màu đỏ quái dị, làm cho da càng ngăm đen, diện mạo càng kì dị.
An Dĩ Phong vừa nhìn thấy hắn, bất đắc dĩ vò đầu. Tại sao những lúc hắn không hề muốn giết người, lại luôn có người tìm đến cửa xin chết?
Bảo vệ hộp đêm vừa nhìn thấy người kia, chần chờ một chút, cười trừ tiến lại: “Diệu ca, anh hôm nay sao lại rảnh như vậy. Xin mời vào trong, em lập tức tìm người bồi rượu anh ...”
Trác Diệu trợn mắt, ngăn lại bảo vệ, lập tức hướng An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần ở đối diện đi tới. An Dĩ Phong làm như không thấy, quay đầu chửi thầm một tiếng. Hàn Trạc Thần vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn bình tĩnh.
Vài giây sau, Trác Diệu đã đi đến, ngoài cười nhưng trong không cười, khẽ nhếch miệng lộ ra một hàm răng vàng, “An Dĩ Phong, đừng nói anh em không để ý đến mày. Tao có một vụ làm ăn tốt đây ...”
An Dĩ Phong lấy tay chỉa chỉa chiếc ly rỗng trước mặt. Bartender hiểu ý, xoay người chế rượu.
Trác Diệu sắc mặt không tốt lắm, tiện tay ném lên bàn hai bức ảnh: “Tao trả năm mươi vạn, mày giúp tao thịt hai tên cảnh sát này, thế nào?”
Hai ảnh chụp một nam một nữ, nam đương nhiên là cảnh sát Vu, mà nữ ... cố tình là Tư Đồ Thuần.
Ngón tay An Dĩ Phong vừa đặt lên bàn chợt co lại, nắm thành quyền.
Sau một tia xúc động, hắn rất nhanh tỉnh táo. Hắn ngẩng đầu cười với Trác Diệu: “Xin lỗi, tao không phải sát thủ!”
“Mày có ý gì?!” Khóe miệng Trác Diệu co rúm lại, ý cười trên mặt biến mất.
“Việc này mày vẫn là nên tìm người khác đi, động vào cảnh sát ... tao sợ đoạn tử tuyệt tôn!”
“Mày!”
Hắn tức giận gạt đổ ly rượu trước mặt An Dĩ Phong, tức giận mắng: “Mẹ nó, mày định làm trò với tao hả!”
An Dĩ Phong cười cười, không để ý tới hắn, nói với bartender, “Thêm một ly!”
Trác Diệu không chịu được thái đột thờ ơ của An Dĩ Phong, nhất là trước mặt nhiều người như vậy. Hắn chỉ vào An Dĩ Phong quát to: “Mẹ kiếp! Mày cho mày là ai! Tao nể tình Lôi lão đại, xem trọng mày ... Nếu không có Lôi lão đại, mẹ nó, mày trong mắt tao chỉ là con chó ...”
Hắn còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trước mặt nhoáng lên một cái, một chiếc ghế dựa văng lên hướng về phía sườn phải hắn. Trác Diệu nói thế nào cũng là người từng trải, qua bao nhiêu trận đao kiếm, hắn phản ứng nhanh nhẹn nghiêng người tránh được. Nhưng hắn lại không nghĩ đến, ghế dựa kia còn chưa rơi xuống đất, An Dĩ Phong bất ngờ nhấc chân, ở một góc độ hắn hoàn toàn không thể lường đến, đạp thẳng vào cằm hắn.
Động tác phiêu dật như gió, lực sát thương cực mạnh. Tiếng vỡ vụn răng rắc kêu lên, miệng Trác Diệu phun ra một ngụm máu, cùng với hai chiếc răng vàng bị gãy.
An Dĩ Phong khinh thường ngồi trở lại ghế, cười lạnh, “Nếu không phải để mặt mũi cho Khi Dã, mẹ nó, mày trong mắt tao ngay cả con chó cũng không bằng!!!”
“Mày ... dám ... “ Trác Diệu chửi không lên lời, mỗi lúc mở miệng, máu theo răng nanh ồ ồ tiến ra. Thủ hạ của hắn thấy thế, muốn động thủ nhưng thủ hạ của An Dĩ Phong nhanh hơn, trong nháy mắt mấy chục người đã vây quanh, không cho chúng hành động.
Cục diện hết sức căng thẳng, không ai dám động, nhưng tên đã lên dây, tùy thời có thể rời cung.
An Dĩ Phong từng bước tiến về phía trước, trong mắt nổi lên màu đỏ. Khuôn mặt tuấn mĩ giờ hoang dại như dã thú. Tay hắn sau lưng âm thầm vươn lên, hướng đến một tên thủ hạ cầm dao ...
Ngay tại một giây đó, Hàn Trạc Thần đột nhiên bắt được cổ tay hắn, đứng che ở trước, nói với Trác Diệu: “Diệu ca, hôm nay An Dĩ Phong uống nhiều ... anh đừng cùng cậu ta so đo, chờ cậu ta tỉnh rượu, tôi sẽ bắt đến tìm anh thỉnh tội!”
Trác Diệu gặp Hàn Trạc Thần hạ nước, lại khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo: “An Dĩ Phong, chuyện ... ngày hôm nay ... mày cứ nhớ lấy ...”
Hắn nhổ một ngụm máu, tiếp tục “ ... cho tao!”
An Dĩ Phong thấy Trác Diệu rời đi, giãy khỏi cổ tay Hàn Trạc Thần. Không ngờ hắn đuổi theo hai bước đã bị Hàn Trạc Thần ngăn lại,
“Thần ca?”
“Cậu điên rồi có phải hay không?” Giọng nói của Hàn Trạc Thần rõ ràng tức giận. Hắn là người rất ít khi nổi giận, nhất là đối với An Dĩ Phong.
“Hôm nay em không giết hắn, ngày mai hắn nhất định sẽ không bỏ qua em!”
Hàn Trạc Thần không trả lời, mà trực tiếp nắm cổ áo hắn kéo vào toilet, đặt dưới vòi nước mở lớn. Dòng nước lạnh như băng chảy xuống, chảy vào mắt vào tai hắn, làm ướt đẫm đầu cũng quần áo, cũng làm lửa giận tắt ngấm.
“Cậu giết hắn, cậu có còn sống được không?”
Hai tay An Dĩ Phong chống bên bồn rửa mặt, im lặng nhìn dòng nước chảy xiết. Kỳ thật, ở lúc hắn quyết định đánh Trác Diệu, hắn đã chọn cách cùng nhau nhảy xuống vực. Hắn cũng không sợ chết, đối với một tập hồ sơ giết người của hắn mà nói, “chết” là một sự cứu rỗi.
Hắn cả đời chỉ sợ một thứ: Sống không có tự trọng.
“Cùng loại người như vậy liều mạng, đáng sao?”
“Em là đàn ông! Chết, có thể! Nhưng cúi đầu trước một tên súc sinh, không thể!”
“Cậu không muốn sống, phải không? Còn mạng của anh em? Cậu cũng không để ý?”
An Dĩ Phong đột nhiên đứng thẳng, đẩy Hàn Trạc Thần bên người: “Em cùng Trác Diệu ai chết ai sống là chuyện của em, không can hệ đến anh!”
“Cậu?!”
“Thần ca. Em biết anh cùng đại ca e sợ Khi Dã, không muốn đối đầu. Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không liên lụy đến mọi người.”
“An Dĩ Phong!!!” Hàn Trạc Thần vung một quyền đánh vào má phải hắn, môi phá da, máu bắt đầu chảy.
Hắn vò mái tóc còn đẫm nước, lau máu trên khóe miệng, cười lạnh.
Trên người hắn chỉ còn dã tính thù hằn “Mọi người cam tâm bị Khi Dã dẫm nát dưới lòng bàn chân, như con chó lấy lòng hắn ... Em không cam lòng!!! Em thà rằng cùng tên súc sinh đó xuống địa ngục cũng không muốn sống uất ức như vậy!”
Nói xong hắn tông cửa đi ra, tiến vào màn đêm!
/36
|