Tần Quan Nguyệt như vầng trăng lạnh lùng chiếu sáng trên ngọn núi cô độc, đứng gần cũng có thể làm lòng người an tĩnh. Thượng Quan Mẫn Hoa được lão quan tâm, người người đều nói đây là tam sinh hữu hạnh. Cũng có người phỏng đoán, Thượng Quan Mẫn Hoa muốn mượn thế quốc sư, xoay người quật khởi.
Thượng Quan Mẫn Hoa nghe thấy những câu này, mi mày không nhúc nhích. Nàng vẫn duy trì thói quen khi còn ở Duyên Khánh Cung, vẫn tiếp tục đứng một mình yên lặng nhìn lên mảnh trời kia, thản nhiên và hờ hững.
Tần Quan Nguyệt hỏi nàng, nàng liền đáp: “Trời xanh hằng cao xa, mây trắng hóa cổ kim.” Một lời làm chấn động Tần quốc sư, lão nhận định thiếu nữ này thiên phú dị bẩm, lòng dạ bao dung, ôm lấy cả thiên hạ.
Chu Thanh Mi nghe thấy thì tỏ vẻ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy tình nết Thượng Quan Mẫn Hoa càng ngày càng kì quái.
Từ sau khi nàng theo phu quân Tư Không Tiêu về Đại Đô, vào cung nàng ta cũng chưa từng đi gặp Thái tử phi, có chuyện chỉ tìm bạn cũ thổ lộ. Đại để là chút chuyện lông gà vỏ tỏi của Đại Đô mà thôi, cũng may Thượng Quan Mẫn Hoa tính tình tốt, để nàng ta ngày ngày quấy rầy. Một ngày, Chu Thanh Mi lại tới nhiễu nàng, đi dọc theo ven hồ, thả bước nói chuyện. Bên hồ Minh Nguyệt, dưỡng liễu thướt tha, những cành liễu xanh ngắt rập rờn, đây là nơi an bình thanh tịnh hiếm hoi trong hoàng cung.
“Tiệc tối ngày kia muội có đến không?” Chu Thanh Minh giữ chặt ống tay áo của Thượng Quan Mẫn Hoa, vẻ mặt ai oán như bị vứt bỏ.
Thượng Quan Mẫn Hoa xua tay: “Nay ta rơi xuống tình thế như vậy rồi, còn đến đó làm gì? Chọc người chê cười thôi.”
Chu Thanh Mi sửng sốt, không nói thêm gì nữa. Nàng ta quay đầu, nhìn thị nữ đi theo không xa kia, lại hỏi: “Thị nữ của muội kia tên là gì, cho ta mượn dùng một chút được không?”
Thượng Quan Mẫn Hoa hơi nhướng đuôi lông mày, nói: “Ta cô độc một thân, lấy đâu ra thị nữ, Thanh Mi tự đến chỗ Văn tổng quản mượn người là được.”
Chu Thanh Mi vui vẻ đáp: “Vậy tốt rồi, quý phủ nhà ta đang cần một đứa tay chân nhanh nhẹn, đầu óc thông minh, nàng ta có thể ở bên cạnh muội nhiều năm, chắc chắn phải là người tinh tế khéo léo. Đúng rồi, ta muốn tu sửa cái liễu viện trong phủ Tướng quân kia. Cũng muốn xây một loạt giống như nơi mà phu tử ở, muội nói Thanh Sơn ca ca có thích hay không?”
Những lời này đều là suy nghĩ của Chu Thanh Mi – một phụ nữ đã thành hôn, nàng ta cũng không phải thực sự muốn hỏi ý kiến người khác, chẳng qua là dùng cách này đến để nhấn mạnh quyền sở hữu đối với Tư Không Tiêu mà thôi.
Thượng Quan Mẫn Hoa chưa bao giờ dây dưa mấy vấn đề này với nàng ta, nàng chỉ nhìn từ góc độ khác mà phát hiện vấn đề. Hai người chậm rãi bước đi, đi một hồi lâu, nàng mới lên tiếng: “Tư Không tướng quân sắp phải xa nhà sao?”
Vẻ mặt Chu Thanh Mi ảm đạm đi một chút, cúi đầu nói: “Hoàng đế thúc thúc muốn Thanh Sơn ca ca xuôn Nam hộ tống tiền và lương thực chẩn tai, ba tháng mới về. Ta thật muốn đi theo, Thanh Sơn ca ca lại kiên quyết không cho. Đáng ghét, không hiểu tại sao trên đường lại nhiều sơn tặc thế, bắt mãi không xong.”
Thượng Quan Mẫn Hoa nghe thấy thế thì âm thầm hừ lạnh, sơn tặc không nhiều mới là lạ. Chính Đức Đế chỉ lo chèn ép các thế gia vọng tộc để củng cố hoàng quyền, chưa từng để tâm đến nạn dân. Toàn bộ quan viên liên quan đến Thượng Quan thị ngã xuống một cái, thế cục lại loạn càng thêm loạn. Kho lương và quốc khố vốn đã không có mấy, chẩn tai còn phải dựa vào nước khác cứu tế. Chẳng may đại vương tử Nam Lương lại bị thương nặng ở Đại Chu, lương thực cứu tế lại bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Vì vậy, ngoài Đại Đô ở Quan Trung có thể thấy cảnh thái bình giả tạo thì hai bờ sông Tấn Hà ngoài quan ngoại đã có người khởi nghĩa vũ trang từ lâu rồi.
Về phần tiệc tối ngày kia, Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ đều đoán được ra. Tên lão thần Nam Lương là Sầm Nam lại đưa ra cái vấn đề khó khăn gì, hòng trì hoãn chuyện cứu tế lương thực thêm một thời gian nữa. Cái đại sự của Chu quốc vốn chẳng liên quan gì đến Thượng Quan Mẫn Hoa này, sau hai ngày, bởi vì Chu Thanh Mi khóc kể, lại trở thành vấn đề khó khăn mà nàng phải giải quyết.
Nguyên nhân của sự việc quả thực là do Sầm Nam bới xương trong trứng. Người ta nói phỉ khấu xuất thân từ nạn dân của Đại Chu tàn sát bừa bãi, chỉ e nạn dân chưa kịp nghe nói gì đã cướp lương thực đi rồi, yêu cầu Chính Đức Đế phái người đi giải quyết tình huống sơn tặc tùy ý chặn đường. Chính Đức Đế liền quái Nam Chinh tướng quân mới nhậm chức là Tư Không Tiêu đi hộ tống Sầm Nam về nước. Đây vốn là chuyện đã thương nghị tốt, thân phận của Tư Không Tiêu cũng chẳng bôi nhọ Sầm Nam. Nào ngờ giữa đường lại nảy lòi ra một Trình Giảo Kim.
Thái Tử Phi Chu Thanh Ca đề nghị để Thái tử tự mình hộ tống Sầm Nam về nước, tiện đường giải quyết chuyện giặc cỏ, gạt bỏ chướng ngại cho việc vận chuyển lương thực cứu tế. Lý do là Chu Thừa Hi điều binh khiển tướng cực kì dũng mãnh, ngay cả thiết kỵ của Bắc Mạc đều ngăn chặn được, huống hồ là chút nạn dân?
Thiết kỵ Bắc Mạc là điều mà toàn bộ mọi quốc gia đều kiêng dè. So ra như thế, Tư Không Tiêu và Chu Thừa Hi ai cao ai thấp đều đã rõ ràng.
Đêm yến hội đó, Chính Đức Đế vẫn chưa nói gì, chỉ bảo sẽ cân nhắc.
Vì thế mới có một màn khóc kể của Chu Thanh Mi ven hồ Minh Nguyệt sớm nay.
Chu Thanh Mi kêu khóc, nghe một lúc cũng ra trọng tâm. Ba câu không rời Thái tử phi Chu Thanh Ca. Thì ra Chu Thanh Kia kia vốn là trưởng nữ của Trung Sơn quận vương, ở Quận vương phủ cũng là thân kiều thịt quý, từ nhỏ đã được miệng vàng lời ngọc của hoàng đế hứa thưởng cho ngôi vị Thái tử phi, thân phận lại càng thêm cao quý không thế với tới. Trong phủ không ai không dám nhường nàng ta ba phần. Còn Chu Thanh Mi thì sao? Do sủng cơ của Trung Sơn quận vương sinh ra, sau khi mẹ đẻ chết được Quận Vương phi nhận nuôi, phong quận nữ.
Dù có Trung Sơn quận vương yêu thương, lại nâng được thân phận thì nàng ta cũng không thể so sánh với Chu Thanh Ca. Cũng may mà từ nhỏ Chu Thanh Mi đã dồn hết tâm tư lên người Tư Không Tiêu, không hề có lòng so bì với trưởng tỷ. Nhưng là, những người rảnh rỗi sinh nông nổi trên đời này nhiều quá thể, tự nhiên sẽ có vài người có lòng riêng ở bên tai hai người các nàng thủ thỉ, dần dần, chuyện thân phận cao thấp đã trở thành tâm bệnh của hai tỷ muội nhà này.
Thượng Quan Mẫn Hoa nhớ lại vẻ phong tình của Chu Thanh Ca trong Tứ Tú, chỉ nhớ rõ tin đồn nàng ta mê luyến hoàng đế thôi, những cái khác chẳng có ấn tượng gì.
“Muội xem, nàng ta nay đã trở thành Thái tử phi cao quý, tội gì còn phải làm khó ta?” Chu Thanh Mi thút tha thút thít không ngừng, nàng lau nước mắt, nói lung tung: “Ta cũng không muốn cướp chút công lao này, mặc kệ nàng ta cũng không sao. Nhưng ta nói với muội là vì nàng ta đang lấy lòng Thái tử! Không phải vì ta, còn là vì Mẫn Hoa muội muội, cơn tức này ta tuyệt đối không nuốt trôi!” Những lời này rõ ràng là có người ở phía sau châm ngòi, lấy tính tình của Chu Thanh Mi, làm sao kiếm được cái cớ vì nàng như thế? Ánh mắt Thượng Quan Mẫn Hoa biến ảo không ngừng, âm thầm suy đoán xem ai muốn gây chuyện với nàng.
Chu Thanh Mi khóc lâu như vậy cũng không thấy Thượng Quan Mẫn Hoa chú ý chút nào, không khỏi ngừng khóc, hỏi: “Mẫn Hoa muội muội, tại sao muội không nói lời nào?”
Thượng Quan Mẫn Hoa cầm khăn tay, lau nước mắt cho nàng ta, nói: “Sao lại khóc nhiều như vậy, mắt sưng húp hết cả lên rồi.”
Chu Thanh Mi cầm lấy mấy đầu ngón tay của nàng, nước mắt lại như châu ngọc rơi xuống không ngừng, nàng ta nói: “Nàng ta đã khi dễ đến mức này rồi, sao muội vẫn còn không biết tiến thủ. Năm đó, mẹ ta cũng không tranh không giành như thế này mới đánh mất ngôi vị Chính phi, sau rồi còn mất luôn tánh mạng đấy.”
“Ngày xưa Chu Linh biểu tỷ chẳng phải cũng ỷ vào hai mẹ con muội thân cô thế cô mới nhục nhã khắp nơi, hiện giờ, Thượng Quan gia chỉ còn lại một mình muội, cho dù không tranh giành cho mình, muội cũng phải lưu lại căn cơ cho Thượng Quan gia chứ. Muội nghĩ vị tỷ tỷ Thái Tử Phi của ta và muội kia là người dễ bắt nạt sao?”
Lần này thì đúng là khóc thảm vì vận mệnh của bạn thân chốn khuê phòng từ nhỏ thật, thấy nàng ta vừa khóc vừa nấc, Thượng Quan Mẫn Hoa đành phải thỏa hiệp, nói: “Biện pháp thì không phải không có, chỉ là cần Trung Sơn Vương quay vần từ trong ra.”
“Tất nhiên, phụ thân yêu thương ta nhất, ông cũng rất thích Thanh Sơn ca ca, vẫn nói giá mà Thanh Sơn ca ca là con trai ông thì tốt biết mấy.”
Thượng Quan Mẫn Hoa nghe thấy những câu này, mi mày không nhúc nhích. Nàng vẫn duy trì thói quen khi còn ở Duyên Khánh Cung, vẫn tiếp tục đứng một mình yên lặng nhìn lên mảnh trời kia, thản nhiên và hờ hững.
Tần Quan Nguyệt hỏi nàng, nàng liền đáp: “Trời xanh hằng cao xa, mây trắng hóa cổ kim.” Một lời làm chấn động Tần quốc sư, lão nhận định thiếu nữ này thiên phú dị bẩm, lòng dạ bao dung, ôm lấy cả thiên hạ.
Chu Thanh Mi nghe thấy thì tỏ vẻ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy tình nết Thượng Quan Mẫn Hoa càng ngày càng kì quái.
Từ sau khi nàng theo phu quân Tư Không Tiêu về Đại Đô, vào cung nàng ta cũng chưa từng đi gặp Thái tử phi, có chuyện chỉ tìm bạn cũ thổ lộ. Đại để là chút chuyện lông gà vỏ tỏi của Đại Đô mà thôi, cũng may Thượng Quan Mẫn Hoa tính tình tốt, để nàng ta ngày ngày quấy rầy. Một ngày, Chu Thanh Mi lại tới nhiễu nàng, đi dọc theo ven hồ, thả bước nói chuyện. Bên hồ Minh Nguyệt, dưỡng liễu thướt tha, những cành liễu xanh ngắt rập rờn, đây là nơi an bình thanh tịnh hiếm hoi trong hoàng cung.
“Tiệc tối ngày kia muội có đến không?” Chu Thanh Minh giữ chặt ống tay áo của Thượng Quan Mẫn Hoa, vẻ mặt ai oán như bị vứt bỏ.
Thượng Quan Mẫn Hoa xua tay: “Nay ta rơi xuống tình thế như vậy rồi, còn đến đó làm gì? Chọc người chê cười thôi.”
Chu Thanh Mi sửng sốt, không nói thêm gì nữa. Nàng ta quay đầu, nhìn thị nữ đi theo không xa kia, lại hỏi: “Thị nữ của muội kia tên là gì, cho ta mượn dùng một chút được không?”
Thượng Quan Mẫn Hoa hơi nhướng đuôi lông mày, nói: “Ta cô độc một thân, lấy đâu ra thị nữ, Thanh Mi tự đến chỗ Văn tổng quản mượn người là được.”
Chu Thanh Mi vui vẻ đáp: “Vậy tốt rồi, quý phủ nhà ta đang cần một đứa tay chân nhanh nhẹn, đầu óc thông minh, nàng ta có thể ở bên cạnh muội nhiều năm, chắc chắn phải là người tinh tế khéo léo. Đúng rồi, ta muốn tu sửa cái liễu viện trong phủ Tướng quân kia. Cũng muốn xây một loạt giống như nơi mà phu tử ở, muội nói Thanh Sơn ca ca có thích hay không?”
Những lời này đều là suy nghĩ của Chu Thanh Mi – một phụ nữ đã thành hôn, nàng ta cũng không phải thực sự muốn hỏi ý kiến người khác, chẳng qua là dùng cách này đến để nhấn mạnh quyền sở hữu đối với Tư Không Tiêu mà thôi.
Thượng Quan Mẫn Hoa chưa bao giờ dây dưa mấy vấn đề này với nàng ta, nàng chỉ nhìn từ góc độ khác mà phát hiện vấn đề. Hai người chậm rãi bước đi, đi một hồi lâu, nàng mới lên tiếng: “Tư Không tướng quân sắp phải xa nhà sao?”
Vẻ mặt Chu Thanh Mi ảm đạm đi một chút, cúi đầu nói: “Hoàng đế thúc thúc muốn Thanh Sơn ca ca xuôn Nam hộ tống tiền và lương thực chẩn tai, ba tháng mới về. Ta thật muốn đi theo, Thanh Sơn ca ca lại kiên quyết không cho. Đáng ghét, không hiểu tại sao trên đường lại nhiều sơn tặc thế, bắt mãi không xong.”
Thượng Quan Mẫn Hoa nghe thấy thế thì âm thầm hừ lạnh, sơn tặc không nhiều mới là lạ. Chính Đức Đế chỉ lo chèn ép các thế gia vọng tộc để củng cố hoàng quyền, chưa từng để tâm đến nạn dân. Toàn bộ quan viên liên quan đến Thượng Quan thị ngã xuống một cái, thế cục lại loạn càng thêm loạn. Kho lương và quốc khố vốn đã không có mấy, chẩn tai còn phải dựa vào nước khác cứu tế. Chẳng may đại vương tử Nam Lương lại bị thương nặng ở Đại Chu, lương thực cứu tế lại bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Vì vậy, ngoài Đại Đô ở Quan Trung có thể thấy cảnh thái bình giả tạo thì hai bờ sông Tấn Hà ngoài quan ngoại đã có người khởi nghĩa vũ trang từ lâu rồi.
Về phần tiệc tối ngày kia, Thượng Quan Mẫn Hoa cơ hồ đều đoán được ra. Tên lão thần Nam Lương là Sầm Nam lại đưa ra cái vấn đề khó khăn gì, hòng trì hoãn chuyện cứu tế lương thực thêm một thời gian nữa. Cái đại sự của Chu quốc vốn chẳng liên quan gì đến Thượng Quan Mẫn Hoa này, sau hai ngày, bởi vì Chu Thanh Mi khóc kể, lại trở thành vấn đề khó khăn mà nàng phải giải quyết.
Nguyên nhân của sự việc quả thực là do Sầm Nam bới xương trong trứng. Người ta nói phỉ khấu xuất thân từ nạn dân của Đại Chu tàn sát bừa bãi, chỉ e nạn dân chưa kịp nghe nói gì đã cướp lương thực đi rồi, yêu cầu Chính Đức Đế phái người đi giải quyết tình huống sơn tặc tùy ý chặn đường. Chính Đức Đế liền quái Nam Chinh tướng quân mới nhậm chức là Tư Không Tiêu đi hộ tống Sầm Nam về nước. Đây vốn là chuyện đã thương nghị tốt, thân phận của Tư Không Tiêu cũng chẳng bôi nhọ Sầm Nam. Nào ngờ giữa đường lại nảy lòi ra một Trình Giảo Kim.
Thái Tử Phi Chu Thanh Ca đề nghị để Thái tử tự mình hộ tống Sầm Nam về nước, tiện đường giải quyết chuyện giặc cỏ, gạt bỏ chướng ngại cho việc vận chuyển lương thực cứu tế. Lý do là Chu Thừa Hi điều binh khiển tướng cực kì dũng mãnh, ngay cả thiết kỵ của Bắc Mạc đều ngăn chặn được, huống hồ là chút nạn dân?
Thiết kỵ Bắc Mạc là điều mà toàn bộ mọi quốc gia đều kiêng dè. So ra như thế, Tư Không Tiêu và Chu Thừa Hi ai cao ai thấp đều đã rõ ràng.
Đêm yến hội đó, Chính Đức Đế vẫn chưa nói gì, chỉ bảo sẽ cân nhắc.
Vì thế mới có một màn khóc kể của Chu Thanh Mi ven hồ Minh Nguyệt sớm nay.
Chu Thanh Mi kêu khóc, nghe một lúc cũng ra trọng tâm. Ba câu không rời Thái tử phi Chu Thanh Ca. Thì ra Chu Thanh Kia kia vốn là trưởng nữ của Trung Sơn quận vương, ở Quận vương phủ cũng là thân kiều thịt quý, từ nhỏ đã được miệng vàng lời ngọc của hoàng đế hứa thưởng cho ngôi vị Thái tử phi, thân phận lại càng thêm cao quý không thế với tới. Trong phủ không ai không dám nhường nàng ta ba phần. Còn Chu Thanh Mi thì sao? Do sủng cơ của Trung Sơn quận vương sinh ra, sau khi mẹ đẻ chết được Quận Vương phi nhận nuôi, phong quận nữ.
Dù có Trung Sơn quận vương yêu thương, lại nâng được thân phận thì nàng ta cũng không thể so sánh với Chu Thanh Ca. Cũng may mà từ nhỏ Chu Thanh Mi đã dồn hết tâm tư lên người Tư Không Tiêu, không hề có lòng so bì với trưởng tỷ. Nhưng là, những người rảnh rỗi sinh nông nổi trên đời này nhiều quá thể, tự nhiên sẽ có vài người có lòng riêng ở bên tai hai người các nàng thủ thỉ, dần dần, chuyện thân phận cao thấp đã trở thành tâm bệnh của hai tỷ muội nhà này.
Thượng Quan Mẫn Hoa nhớ lại vẻ phong tình của Chu Thanh Ca trong Tứ Tú, chỉ nhớ rõ tin đồn nàng ta mê luyến hoàng đế thôi, những cái khác chẳng có ấn tượng gì.
“Muội xem, nàng ta nay đã trở thành Thái tử phi cao quý, tội gì còn phải làm khó ta?” Chu Thanh Mi thút tha thút thít không ngừng, nàng lau nước mắt, nói lung tung: “Ta cũng không muốn cướp chút công lao này, mặc kệ nàng ta cũng không sao. Nhưng ta nói với muội là vì nàng ta đang lấy lòng Thái tử! Không phải vì ta, còn là vì Mẫn Hoa muội muội, cơn tức này ta tuyệt đối không nuốt trôi!” Những lời này rõ ràng là có người ở phía sau châm ngòi, lấy tính tình của Chu Thanh Mi, làm sao kiếm được cái cớ vì nàng như thế? Ánh mắt Thượng Quan Mẫn Hoa biến ảo không ngừng, âm thầm suy đoán xem ai muốn gây chuyện với nàng.
Chu Thanh Mi khóc lâu như vậy cũng không thấy Thượng Quan Mẫn Hoa chú ý chút nào, không khỏi ngừng khóc, hỏi: “Mẫn Hoa muội muội, tại sao muội không nói lời nào?”
Thượng Quan Mẫn Hoa cầm khăn tay, lau nước mắt cho nàng ta, nói: “Sao lại khóc nhiều như vậy, mắt sưng húp hết cả lên rồi.”
Chu Thanh Mi cầm lấy mấy đầu ngón tay của nàng, nước mắt lại như châu ngọc rơi xuống không ngừng, nàng ta nói: “Nàng ta đã khi dễ đến mức này rồi, sao muội vẫn còn không biết tiến thủ. Năm đó, mẹ ta cũng không tranh không giành như thế này mới đánh mất ngôi vị Chính phi, sau rồi còn mất luôn tánh mạng đấy.”
“Ngày xưa Chu Linh biểu tỷ chẳng phải cũng ỷ vào hai mẹ con muội thân cô thế cô mới nhục nhã khắp nơi, hiện giờ, Thượng Quan gia chỉ còn lại một mình muội, cho dù không tranh giành cho mình, muội cũng phải lưu lại căn cơ cho Thượng Quan gia chứ. Muội nghĩ vị tỷ tỷ Thái Tử Phi của ta và muội kia là người dễ bắt nạt sao?”
Lần này thì đúng là khóc thảm vì vận mệnh của bạn thân chốn khuê phòng từ nhỏ thật, thấy nàng ta vừa khóc vừa nấc, Thượng Quan Mẫn Hoa đành phải thỏa hiệp, nói: “Biện pháp thì không phải không có, chỉ là cần Trung Sơn Vương quay vần từ trong ra.”
“Tất nhiên, phụ thân yêu thương ta nhất, ông cũng rất thích Thanh Sơn ca ca, vẫn nói giá mà Thanh Sơn ca ca là con trai ông thì tốt biết mấy.”
/191
|