Chu Thừa Hi quăng chén rượu xuống, cũng không kiêng dè Thượng Quan Mẫn Hoa, mở ra một cái mật thất trong tân phòng, sau khi hắn chui vào thì cửa mật thất lại đóng chặt. Thấy người này rời đi, Mẫn Hoa cũng có thể thả lỏng tứ chi đã cứng ngắc, nàng đi đến trước gương đồng, ngiêng mặt nhìn vết thương trên gáy. Miệng vết thương trông hơi dữ tợn, máu chảy ra đã thấm đỏ một bên vai của nàng.
Kéo lại cổ áo, nhìn cái cửa mật thất kia nàng cười không hiểu sao lại cười vui vẻ. Cái cửa kia, cực kì bình thường, trên đó có một bức họa trừ quỷ có vẻ là của danh gia vẽ. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn nó như nhìn đến kết cục của Chu Thừa Hi. Nàng cười liên tục, đến chỗ chậu đồng trong góc phòng, giặt khăn vặt xử lý miệng vết thương. Bỗng dưng, nàng chú ý tới bóng mình phản chiếu trên mặt nước, hai mắt trắng đen rõ rang, dưới ánh nến lập lòe lại có vẻ nguy hiểm dị thường.
Nàng lùi về mấy bước, nhắm mắt thu liễm tâm trạng vui vẻ, thì thầm: “Phật tổ trên cao, tín nữ chỉ đang cố gắng tự bảo vệ mình thôi.”
Tất nhiên, nàng dù thế nào cũng không thể coi thường tính mệnh.
Nàng cũng không phải kẻ trung thành với thuyết duy vật, vô thần.
Cho nên, giờ phút này trong lòng nàng như có một con quỷ đang giơ nanh vuốt, làm cho nàng tối nay không thể nào an bình. Nếu như Chu Thừa Hi đúng như nàng mong đợi – chết ở Trú Mã Than, nàng cũng không nghi ngờ kẻ bị lừa gạt mà bỏ mạng chắc chắn sẽ không cam lòng, sẽ hóa thân thành ác quỷ đến lấy mạng nàng.
Nàng ngồi ở trên giường gỗ, ngón tay thon gầy siết đến chặt chẽ, trong lòng có điều do dự.
“Thất tiểu thư.” Giọng ám vệ vang lên bên tai.
Thượng Quan Mẫn Hoa cố gắng vực dậy tinh thần, cặp môi hồng mấp máy, vẫn không cách nào nói ra chỗ Chu Thừa Hi vừa mới biến mất. Nàng ngồi sau màn che, bất giác ôm lấy gối ngọc, bảo: “Đến Trú Mã Than xuống tay. Nói với Đại sư gia, chỗ này rất có tính phiêu lưu.”
Vút một tiếng, ám vệ rời đi. Thượng Quan Mẫn Hoa buông lỏng toàn thân, ngã xuống trên giường. Hai mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh màn thêu giang sơn gấm vóc, hận không thể tát cho mình một cái. Thế mà nàng đã giả lòng từ bi buông tha cho mối tai họa ngầm, quá cổ hủ, lại buồn cười. Sau này nếu có một ngày nàng chết không có chỗ chôn, đấy cũng vì ngày hôm này nàng buông tha cho người khác!
Bụp một tiếng, ánh nến khẽ chớp động, nổ bụp một tiếng.
Thượng Quan Mẫn Hoa giật mình một cái, bộ mặt tàn khốc, khát máu của Chu Thừa Hi xẹt qua trong đầu nàng, nàng kêu to: “”Linh Lung!”
Thị nữ thân cận của nàng tiến vào, theo sau còn có nội thị phụng kiếm của Chu Thừa Hi. Chu Thừa Hi khom người, ân cần hỏi chủ nhân có chỗ nào không khỏe. Đợi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn ngay trong đêm tân hôn kia, lập tức mở miệng mắng chửi không thôi.
Trong tân phòng đỏ rực, tên nội thị hai mắt đen âm trầm, thần sắc lạnh lùng, làm như không thấy cả phòng hỗn độn. Gã ôm kiếm trong ngực tiếp tục phục trách giám sát. Thượng Quan Mẫn Hoa thấy thế, lặng ngắt không nói gì, mặc cho Linh Lung sắp xếp.
“Tiểu thư, phòng này làm sao mà ngủ được?” Linh Lung tức giận ngút trời, quát tên nội thị kia: “Tai ngươi điếc à? Tiểu thư muốn đổi phòng khác!”
Tên nội thị phụng kiếm làm như mắt điếc tai ngơ, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không tỏ vẻ, hai mắt chỉ liếc qua một cái. Biết rõ thân phận người này xong nàng cũng không can thiệp nữa.
“Đi xuống đi.” Thượng Quan Mẫn Hoa ra lệnh, cơ hội đã bỏ qua rồi. Có lặp lại cũng vô dụng, không bằng tính kế lâu dài.
Linh Lung lẩm bẩm chửi hai tiếng: “Chó săn!” Lập tức rón ra rón rén đi ra ngoài cửa, hai bóng lưng mờ mờ ánh lên cửa sổ gỗ thiếp giấy. Linh Lung với nên nội thị phụng kiếm kia, một trái một phải đứng hai bên, tận trách canh giữ căn phòng này.
Trong rèm trướng thật dày, Thượng Quan Mẫn Hoa nằm xuống, theo thói quen túm lấy vật ở trước ngực, lại không thấy gì cả. Nàng nhớ tới Bạch đạo trưởng kì quái kia, lão nói sự khác thường của nàng là do vật này tác quái. Có chút khác thường chợt lóe trong lòng nàng, nàng biết có rất nhiều chuyện mà nàng không thể hiểu hết được. Nàng muốn nắm bắt được chút khác thường chợt lóe này, nhất định có thể hiểu rõ ý trong đó.
Thế mà lại cứ bỏ qua mất! Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể hiểu hàm nghĩa trong đó.
Còn đang mông lung thì đã đến giờ thức dậy trong cung, Thượng Quan Mẫn Hoa được thị nữ mặc cho một bộ lễ phục cực kì dày và nặng, nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương đồng, nàng hỏi: “Bây giờ là canh giờ nào rồi?”
“Giờ Dần một khắc rồi ạ!”
Thượng Quan Mẫn Hoa giật mình, đây là thời gian đi thỉnh an người đây.
Tới Vinh Phúc Cung, trong lúc đi qua mấy vòng tường cung còn đang chìm trong sương giá hơi mù, nàng đã nghĩ thông thấu thái độ của lão chủ tử trong cung đối với nàng. Cam hậu đã chết, còn có Bạch Thái Phi. Thượng Quan Mẫn Hoa kiêng kị vị lão thái thái này như vậy, kết quả lại đẻ Cam hậu chết.
Ai có khả năng xuống tay với Cam hậu nhất, ai có thể chọc thủng được sự canh giữ bao vây của Thượng Quan thị mà giết chết Cam hậu, sau đó lại vu oan cho Thượng Quan thị, ai có thể thu được lợi ích lớn nhất từ chuyện này... Ngoài vị chủ nhân của Vinh Phúc Cung này làm gì còn ai nữa?
Thượng Quan Mẫn Hoa hơi cụp mi xuống, dưới lớp y phục rộng thùng thình, nàng cẩn thận điều chỉnh tốt tư thế đứng, gắng không thể để bị ai bắt được lỗi gì. Giờ Thìn kém một khắc, tam phi mặc lễ phục long trọng, cầm khăn lụa, tóc búi cao dẫn theo một đoàn người đông đảo đến Vinh Phúc Cung thỉnh an. Giang Huệ Phi eo nhỏ, mặt hoa da phấn đi trước, mặt mũi mang theo ý cười, thấy Thượng Quan Mẫn Hoa đứng ngoài cửa cung, che môi cười, xoay thắt lưng đi vào Vinh Phúc Cung.
Giờ Thìn, hoàng đế khoan thai đến. Lão thấy Thượng Quan Mẫn Hoa đứng ngoài, đúng lúc ấy thì Thái thị nhân – tổng quản Vinh Phúc Cung đi ra mời người vào. Đợi hoàng đế đi vào được một nén hương rồi, Thượng Quan Mẫn Hoa mới theo thị nhân lê đôi chân cứng ngắc đi vào. Vào nội đình, lại theo chỉ thị của thị nhân mà hành lễ với các vị trưởng bối, nàng hết dập đầu lại dập đầu.
Bạch Thái Phi cùng hoàng đế hỏi Chu Thừa Hi đâu rồi, Thượng Quan Mẫn Hoa đáp không nổi.
Trong số các phi tần bắt đầu có người lên tiếng: “Không phải Thất hoàng tử cũng tin cái lời đồn kia, không muốn thành hôn với Thượng Quan tiểu thư?”
Lập tức liền có người hỏi dồn: “Là lời đồn gì vậy?”
“Là nói trên người Thượng Quan tiểu thư có yêu khí, ngay cả Thượng Quan Thượng Thư cũng sợ dính cái gì không sạch sẽ mà đặc biệt mời pháp sư đạo trưởng đến làm phép trừ ác đấy.” Các phi tần bừng tỉnh đại ngộ, hoàng đế vỗ bàn, thét lệnh bảo các nàng không được bàn tán chuyện vớ vẩn này. Văn công công gọi thị vệ bên người Chu Thừa Hi vào, tên nội thị phụng kiếm kia dâng lên một bức thư. Trong đó thể thiện lòng quyết tâm kiên định của Chu Thừa Hi khi đi lên tiền tuyến phía Bắc giết địch bảo vệ biên giới Đại Chu.
“Tính tình của Duyên Khánh đúng là càng lớn càng khó bảo.” Bạch Thái Phi liếc mắt hoàng đế một cái như có như không. Hoàng đế vẫy tay, tên nội thị phụng kiếm kia lui ra, lão nói với Bạch Thái Phi mấy câu, chỉ chốc lát sau, hoàng đế cũng từ biệt các phi tử nhà minh, đến Minh Tuyết Cung ôm Hiền Phi mềm mại và hoàng tử mới sinh của lão.
“Tính tình hoàng đế cũng thật nôn nóng.” Bạch Thái Phi oán trách một câu, các phi tần không một ai dám tiếp lời, bà ta nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa, rất “tri kỷ” mà đề nghị các trưởng bối trong cung dạy bảo nàng một vài câu.
Thượng Quan Mẫn Hoa không nói gì, chỉ cật lực lễ bái. Chờ Tam phi, Lục nghi, Tứ mỹ nhân, Thất tài tử cùng bảy mươi hai tiểu chủ khác thay nhau giáo huấn, răn dạy những lời thấm thía sâu sắc như là: như thế nào mới là con dâu tốt của hoàng gia, trong cung sinh tồn không dễ, một ngàn tám trăm chương lễ huấn trong cung cấm... các loại xong. Cứ như thế, đầu gối của Mẫn Hoa đã quỳ đến sưng đỏ, quỳ đến xương phát đau. Trong tình thế này, nàng chỉ có thể cắn đầu lưỡi nhịn xuống, tới giờ Thân, lão thái thái rốt cuộc lên tiếng: Dùng bữa!
Các phi tần lúc trước dù có chuẩn bị trước mới đến thì đến lúc này cũng bụng sôi ùng ục hết cả. Vài phi tần hơi béo một chút, món khai vị vừa được bưng lên đã hết nhẵn, Tam phi – Lục nghi còn để ý hình tượng, tốc độ cũng bình thường, không tỏ ra đói khát quá rõ ràng.
Thượng Quan Mẫn Hoa đã bị giày vò đến mất hết khẩu vị, cho dù đám người Bạch Thái Phi trước mặt dùng đủ thể loại giọng để châm chọc, nàng cũng chỉ uống hai ngụm canh không biết tên. Canh vừa xuống dạ dày, bụng dạ đã bắt đầu nhộn nhạo điên cuồng, nàng lập tức phun ra, hình như còn lẫn cả tơ máu.
“Ối, đau quá.” Một vị phi tần nào đó ôm bụng lăn lộn đầy đất, bàn ăn loảng xoảng mấy tiếng rồi bắt đầu chao đảo.
Một vị phi tần khác sùi bọt mép, trước lúc nhắm mắt chỉ nói được ba chữ: “Độc, có độc.”
Giang Huệ Phi, Bạch Hoa Phi cùng Lạc Hoa Phi mặt mũi xanh mét, khóe miệng dính máu. Bạch Thái Phi thở hổn hển, liều mạng giữ lại một hơi cuối cùng, kêu xong cho xong câu: “Thật độc ác!” Vinh Phúc Cung của bà ta đã biến thành cái ổ độc rồi.
Kéo lại cổ áo, nhìn cái cửa mật thất kia nàng cười không hiểu sao lại cười vui vẻ. Cái cửa kia, cực kì bình thường, trên đó có một bức họa trừ quỷ có vẻ là của danh gia vẽ. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn nó như nhìn đến kết cục của Chu Thừa Hi. Nàng cười liên tục, đến chỗ chậu đồng trong góc phòng, giặt khăn vặt xử lý miệng vết thương. Bỗng dưng, nàng chú ý tới bóng mình phản chiếu trên mặt nước, hai mắt trắng đen rõ rang, dưới ánh nến lập lòe lại có vẻ nguy hiểm dị thường.
Nàng lùi về mấy bước, nhắm mắt thu liễm tâm trạng vui vẻ, thì thầm: “Phật tổ trên cao, tín nữ chỉ đang cố gắng tự bảo vệ mình thôi.”
Tất nhiên, nàng dù thế nào cũng không thể coi thường tính mệnh.
Nàng cũng không phải kẻ trung thành với thuyết duy vật, vô thần.
Cho nên, giờ phút này trong lòng nàng như có một con quỷ đang giơ nanh vuốt, làm cho nàng tối nay không thể nào an bình. Nếu như Chu Thừa Hi đúng như nàng mong đợi – chết ở Trú Mã Than, nàng cũng không nghi ngờ kẻ bị lừa gạt mà bỏ mạng chắc chắn sẽ không cam lòng, sẽ hóa thân thành ác quỷ đến lấy mạng nàng.
Nàng ngồi ở trên giường gỗ, ngón tay thon gầy siết đến chặt chẽ, trong lòng có điều do dự.
“Thất tiểu thư.” Giọng ám vệ vang lên bên tai.
Thượng Quan Mẫn Hoa cố gắng vực dậy tinh thần, cặp môi hồng mấp máy, vẫn không cách nào nói ra chỗ Chu Thừa Hi vừa mới biến mất. Nàng ngồi sau màn che, bất giác ôm lấy gối ngọc, bảo: “Đến Trú Mã Than xuống tay. Nói với Đại sư gia, chỗ này rất có tính phiêu lưu.”
Vút một tiếng, ám vệ rời đi. Thượng Quan Mẫn Hoa buông lỏng toàn thân, ngã xuống trên giường. Hai mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh màn thêu giang sơn gấm vóc, hận không thể tát cho mình một cái. Thế mà nàng đã giả lòng từ bi buông tha cho mối tai họa ngầm, quá cổ hủ, lại buồn cười. Sau này nếu có một ngày nàng chết không có chỗ chôn, đấy cũng vì ngày hôm này nàng buông tha cho người khác!
Bụp một tiếng, ánh nến khẽ chớp động, nổ bụp một tiếng.
Thượng Quan Mẫn Hoa giật mình một cái, bộ mặt tàn khốc, khát máu của Chu Thừa Hi xẹt qua trong đầu nàng, nàng kêu to: “”Linh Lung!”
Thị nữ thân cận của nàng tiến vào, theo sau còn có nội thị phụng kiếm của Chu Thừa Hi. Chu Thừa Hi khom người, ân cần hỏi chủ nhân có chỗ nào không khỏe. Đợi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn ngay trong đêm tân hôn kia, lập tức mở miệng mắng chửi không thôi.
Trong tân phòng đỏ rực, tên nội thị hai mắt đen âm trầm, thần sắc lạnh lùng, làm như không thấy cả phòng hỗn độn. Gã ôm kiếm trong ngực tiếp tục phục trách giám sát. Thượng Quan Mẫn Hoa thấy thế, lặng ngắt không nói gì, mặc cho Linh Lung sắp xếp.
“Tiểu thư, phòng này làm sao mà ngủ được?” Linh Lung tức giận ngút trời, quát tên nội thị kia: “Tai ngươi điếc à? Tiểu thư muốn đổi phòng khác!”
Tên nội thị phụng kiếm làm như mắt điếc tai ngơ, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không tỏ vẻ, hai mắt chỉ liếc qua một cái. Biết rõ thân phận người này xong nàng cũng không can thiệp nữa.
“Đi xuống đi.” Thượng Quan Mẫn Hoa ra lệnh, cơ hội đã bỏ qua rồi. Có lặp lại cũng vô dụng, không bằng tính kế lâu dài.
Linh Lung lẩm bẩm chửi hai tiếng: “Chó săn!” Lập tức rón ra rón rén đi ra ngoài cửa, hai bóng lưng mờ mờ ánh lên cửa sổ gỗ thiếp giấy. Linh Lung với nên nội thị phụng kiếm kia, một trái một phải đứng hai bên, tận trách canh giữ căn phòng này.
Trong rèm trướng thật dày, Thượng Quan Mẫn Hoa nằm xuống, theo thói quen túm lấy vật ở trước ngực, lại không thấy gì cả. Nàng nhớ tới Bạch đạo trưởng kì quái kia, lão nói sự khác thường của nàng là do vật này tác quái. Có chút khác thường chợt lóe trong lòng nàng, nàng biết có rất nhiều chuyện mà nàng không thể hiểu hết được. Nàng muốn nắm bắt được chút khác thường chợt lóe này, nhất định có thể hiểu rõ ý trong đó.
Thế mà lại cứ bỏ qua mất! Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể hiểu hàm nghĩa trong đó.
Còn đang mông lung thì đã đến giờ thức dậy trong cung, Thượng Quan Mẫn Hoa được thị nữ mặc cho một bộ lễ phục cực kì dày và nặng, nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương đồng, nàng hỏi: “Bây giờ là canh giờ nào rồi?”
“Giờ Dần một khắc rồi ạ!”
Thượng Quan Mẫn Hoa giật mình, đây là thời gian đi thỉnh an người đây.
Tới Vinh Phúc Cung, trong lúc đi qua mấy vòng tường cung còn đang chìm trong sương giá hơi mù, nàng đã nghĩ thông thấu thái độ của lão chủ tử trong cung đối với nàng. Cam hậu đã chết, còn có Bạch Thái Phi. Thượng Quan Mẫn Hoa kiêng kị vị lão thái thái này như vậy, kết quả lại đẻ Cam hậu chết.
Ai có khả năng xuống tay với Cam hậu nhất, ai có thể chọc thủng được sự canh giữ bao vây của Thượng Quan thị mà giết chết Cam hậu, sau đó lại vu oan cho Thượng Quan thị, ai có thể thu được lợi ích lớn nhất từ chuyện này... Ngoài vị chủ nhân của Vinh Phúc Cung này làm gì còn ai nữa?
Thượng Quan Mẫn Hoa hơi cụp mi xuống, dưới lớp y phục rộng thùng thình, nàng cẩn thận điều chỉnh tốt tư thế đứng, gắng không thể để bị ai bắt được lỗi gì. Giờ Thìn kém một khắc, tam phi mặc lễ phục long trọng, cầm khăn lụa, tóc búi cao dẫn theo một đoàn người đông đảo đến Vinh Phúc Cung thỉnh an. Giang Huệ Phi eo nhỏ, mặt hoa da phấn đi trước, mặt mũi mang theo ý cười, thấy Thượng Quan Mẫn Hoa đứng ngoài cửa cung, che môi cười, xoay thắt lưng đi vào Vinh Phúc Cung.
Giờ Thìn, hoàng đế khoan thai đến. Lão thấy Thượng Quan Mẫn Hoa đứng ngoài, đúng lúc ấy thì Thái thị nhân – tổng quản Vinh Phúc Cung đi ra mời người vào. Đợi hoàng đế đi vào được một nén hương rồi, Thượng Quan Mẫn Hoa mới theo thị nhân lê đôi chân cứng ngắc đi vào. Vào nội đình, lại theo chỉ thị của thị nhân mà hành lễ với các vị trưởng bối, nàng hết dập đầu lại dập đầu.
Bạch Thái Phi cùng hoàng đế hỏi Chu Thừa Hi đâu rồi, Thượng Quan Mẫn Hoa đáp không nổi.
Trong số các phi tần bắt đầu có người lên tiếng: “Không phải Thất hoàng tử cũng tin cái lời đồn kia, không muốn thành hôn với Thượng Quan tiểu thư?”
Lập tức liền có người hỏi dồn: “Là lời đồn gì vậy?”
“Là nói trên người Thượng Quan tiểu thư có yêu khí, ngay cả Thượng Quan Thượng Thư cũng sợ dính cái gì không sạch sẽ mà đặc biệt mời pháp sư đạo trưởng đến làm phép trừ ác đấy.” Các phi tần bừng tỉnh đại ngộ, hoàng đế vỗ bàn, thét lệnh bảo các nàng không được bàn tán chuyện vớ vẩn này. Văn công công gọi thị vệ bên người Chu Thừa Hi vào, tên nội thị phụng kiếm kia dâng lên một bức thư. Trong đó thể thiện lòng quyết tâm kiên định của Chu Thừa Hi khi đi lên tiền tuyến phía Bắc giết địch bảo vệ biên giới Đại Chu.
“Tính tình của Duyên Khánh đúng là càng lớn càng khó bảo.” Bạch Thái Phi liếc mắt hoàng đế một cái như có như không. Hoàng đế vẫy tay, tên nội thị phụng kiếm kia lui ra, lão nói với Bạch Thái Phi mấy câu, chỉ chốc lát sau, hoàng đế cũng từ biệt các phi tử nhà minh, đến Minh Tuyết Cung ôm Hiền Phi mềm mại và hoàng tử mới sinh của lão.
“Tính tình hoàng đế cũng thật nôn nóng.” Bạch Thái Phi oán trách một câu, các phi tần không một ai dám tiếp lời, bà ta nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa, rất “tri kỷ” mà đề nghị các trưởng bối trong cung dạy bảo nàng một vài câu.
Thượng Quan Mẫn Hoa không nói gì, chỉ cật lực lễ bái. Chờ Tam phi, Lục nghi, Tứ mỹ nhân, Thất tài tử cùng bảy mươi hai tiểu chủ khác thay nhau giáo huấn, răn dạy những lời thấm thía sâu sắc như là: như thế nào mới là con dâu tốt của hoàng gia, trong cung sinh tồn không dễ, một ngàn tám trăm chương lễ huấn trong cung cấm... các loại xong. Cứ như thế, đầu gối của Mẫn Hoa đã quỳ đến sưng đỏ, quỳ đến xương phát đau. Trong tình thế này, nàng chỉ có thể cắn đầu lưỡi nhịn xuống, tới giờ Thân, lão thái thái rốt cuộc lên tiếng: Dùng bữa!
Các phi tần lúc trước dù có chuẩn bị trước mới đến thì đến lúc này cũng bụng sôi ùng ục hết cả. Vài phi tần hơi béo một chút, món khai vị vừa được bưng lên đã hết nhẵn, Tam phi – Lục nghi còn để ý hình tượng, tốc độ cũng bình thường, không tỏ ra đói khát quá rõ ràng.
Thượng Quan Mẫn Hoa đã bị giày vò đến mất hết khẩu vị, cho dù đám người Bạch Thái Phi trước mặt dùng đủ thể loại giọng để châm chọc, nàng cũng chỉ uống hai ngụm canh không biết tên. Canh vừa xuống dạ dày, bụng dạ đã bắt đầu nhộn nhạo điên cuồng, nàng lập tức phun ra, hình như còn lẫn cả tơ máu.
“Ối, đau quá.” Một vị phi tần nào đó ôm bụng lăn lộn đầy đất, bàn ăn loảng xoảng mấy tiếng rồi bắt đầu chao đảo.
Một vị phi tần khác sùi bọt mép, trước lúc nhắm mắt chỉ nói được ba chữ: “Độc, có độc.”
Giang Huệ Phi, Bạch Hoa Phi cùng Lạc Hoa Phi mặt mũi xanh mét, khóe miệng dính máu. Bạch Thái Phi thở hổn hển, liều mạng giữ lại một hơi cuối cùng, kêu xong cho xong câu: “Thật độc ác!” Vinh Phúc Cung của bà ta đã biến thành cái ổ độc rồi.
/191
|