Dịch: Thanh Hoan
Biển giấm, nghĩa là ghen tuông khủng khiếp đó chư vị.=))
Dùng bữa trưa xong, Chu Thừa Hi dẫn người vội vàng về ngự thư phòng cho đòi cận thần vào thương nghị chuyện về viện hàn lâm. Thượng Quan Mẫn Hoa vừa nằm xuống chuẩn bị nghỉ trưa thì thị nữ hầu hạ bên chỗ Chu Quảng Hoằng đã đưa lại tờ giấy do Họa Ý viết, nàng giở ra nhìn, lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Nguyên nhân là do phong ba đêm trước, sau khi tin đồn hoàng hậu ghen tị, thủ đoạn tàn nhẫn khiến tần phi vô tội chết oan truyền ra ngoài, trên triều đình lập tức dâng lên một đợt sóng đòi phế hậu. Chu Quảng Hoằng đi dâng bản tấu thấy nhiều người phản đối mẫu hậu của mình như vậy, bị kích động, cảm thấy mẫu hậu sống trong cung quá gian nan, không đành lòng để mẫu hậu phải phiền lòng khó xử về chuyện đi học của mình nữa nên nó mới tỏ vẻ bình tĩnh thế kia để nói mấy câu làm an lòng mẫu hậu.
Thượng Quan Mẫn Hoa không khỏi tự xem xét lại, chẳng lẽ là vì nàng đối xử với thằng bé quá nghiêm khắc, nên mới để con đến nước này cũng không dám làm nũng hay mách mẹ?
“Nương nương, người nhẫn tâm nhìn tiểu chủ nhân Thành Thành phải thương tâm khổ sở sao? Vốn dĩ chúng ta sống sung sướng tự do tự tại ở Trú Mã Than như thế, hơn đứt tên hoàng đế vô dụng này rồi.”
“Thái tử mà phải nhẫn nhục thế này, không làm còn hơn!”
Tiếng oán thán của các thị nữ làm Thượng Quan Mẫn Hoa ngơ ngẩn, xưa nay nàng vẫn luôn đặt con lên vị trí hàng đầu để tính toán, sao có thể nhẫn tâm để tuổi thơ của con trai cũng phải trôi qua đầy nơm nớp lo sợ như mình chứ? Nàng lặng lẽ quét mắt qua, hàn ý lạnh băng tỏa ra trong mắt: “Đi thôi, cho những người kia biết hai chữ Thượng Quan nghĩa là gì!”
Thu Đường cùng đám thị nữ vui sướng đáp lời, nhanh chóng lao ra ngoài cung. Cấm vệ quân Bắc Nha nhìn thấy có nhân sĩ võ lâm tự tiện ra vào cung cấm, lập tức điều ra đội phòng ngự có cung nỏ. Văn tổng quản mồ hôi mồ kê nhễ nhại cấp tốc đuổi tới, ngăn cản hành vi chặn đường của Tuyên Sở.
“Tuyên tướng quân, kia là người của cung Diên Khánh, hoàng hậu nương nương sai mấy cô kia đi làm việc đó.”
Sắc mặt Tuyên Sở khẽ đổi, nhưng vẫn phất tay bảo: “Văn tổng quản, đây là chức trách của ta, khó mà tòng mệnh!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không nhanh không chậm đuổi tới. Đón chút ánh nắng hiếm hoi đầu đông, nàng gọi khẽ: “Tuyên tướng quân!”
Mặt Tuyên Sở lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng và bối rối, điều này làm những người chứng kiến cảm thấy hoàn toàn kinh ngạc. Vốn chỉ là cuộc gặp gỡ rất bình thường giữa quân và thần, thấy hắn phản ứng như thế lại khiến cho những người có mặt ở đây phát giác ra điều gì đó không bình thường. Tuyên Sở khó nhọc kiềm chế cảm xúc, hành lễ chào hỏi. Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ đi ngang qua, thuận miệng nói câu bình thân, sau đó kéo làn váy thản nhiên đi rồi.
Đợi đến khi cả đội cấm vệ quân hành lễ cung tiễn nàng xong ngẩng đầu lên, thì phụ cận tường cung đã mất tung tích của đám nhân sĩ võ lâm kia từ lâu.
Văn tổng quản đi theo Thượng Quan Mẫn Hoa, vẻ mặt cung kính báo cáo thu hoạch kinh người của trưa hôm qua. Thượng Quan Mẫn Hoa nhận lấy quyển sổ, lật đến trang cuối, nhìn thấy con số khả quan kia thì không khỏi mỉm cười. Sau đó đóng sổ lại, ý cười trên mặt nàng cũng thu lại, quay đầu nhìn Văn tổng quản, nàng bảo: “Bản cung vẫn nghĩ Văn công công là người thông minh.”
Giọng nàng cực nhẹ nhàng lại khiến người nghe thấy lạnh cả người, tuyệt đối không làm người nghe nghe không ra nàng đang tức giận.
“Còn xin hoàng hậu nương nương chỉ thị!” Văn tổng quản cười hòa hòa khí khí, không hề nhúc nhích. Cánh tay phải gập lại, đỡ lấy phất trần, tỏ vẻ lão hoàn toàn không hiểu.
Thượng Quan Mẫn Hoa chọc thủng luôn mặt nạ của lão cáo già này, nàng bảo: “Cung Lăng Ba trên hồ Lăng Ba. Bản cung hôm nay muốn xem xem giá trị của nó có đến mức khuynh quốc khuynh thành hay không!”
“Vốn dĩ phải như thế, là nô tài đêm qua thấy hoàng hậu nương nương do dự, ta bèn thu binh. Chỉ sợ làm hỏng kế sách mà nương nương đã bày bố.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh, khiển trách lão ta dám tự ý hiểu sai ý bề trên. Sai càng thêm sai, nàng ra lệnh lão nhanh chóng đi làm việc, trước lúc mặt trời lặn nàng muốn nhìn thấy kết quả. Văn tổng quản lúc này mới nhúc nhích, tay phải vung phất trần lên, thản nhiên cáo lui: “Vốn dĩ nên như thế. Nương nương, từ xưa đến nay, hậu cung này luôn là chốn ăn người không nhả xương mà.”
Đầu bên kia, Văn tổng quản nhận ý chỉ của hoàng hậu đi giẫm đạp uy phong của Lăng Ba Các. Đầu bên này, Chu Thừa Hi nhận được tin, lập tức bỏ lại một đám đại thần chạy thẳng đến cung Diên Khánh chất vấn nàng, có phải nàng khinh người quá đáng quá rồi không.
Thượng Quan Mẫn Hoa kinh ngạc, nàng chỉ làm việc nàng đáng lẽ phải làm từ lâu, vậy mà người này lại mắng nàng khinh người quá đáng? Sao có thể tiếp tục đè xuống cơn giận trong lòng nữa, nàng cũng nổi xung lên, bảo hắn đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu nàng!
“Ai cho phép cô phá bỏ Lăng Ba Các?” Chu Thừa Hi hung tợn đay nghiến nàng một cái, bảo nàng rõ ràng đêm qua đã đồng ý tha cho Tả Khuynh Thành, vì cớ gì hôm nay còn đi gây chuyện với nàng ta? Chuyện chính sự mà thay đổi xoành xoạch như thế, định để mặt mũi hoàng đế ở đâu?
“Người không phạm ta, ta không phạm người, người mà phạm ta, ta trả cả vốn lẫn lời!” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng cười một tiếng, lửa giận trong lòng không thể khắc chế được nữa, bắt đầu bừng lên phừng phừng. Người này thế mà nhớ kỹ chuyện hứa hẹn về Tả Khuynh Thành, lại quên ngày đó hắn hứa gì với nàng!
Chu Thừa Hi thấy nàng nổi giận, sắc mặt hơi đổi, đang định nói gì, cung nhân hầu cận vội vàng xông vào, không để ý đến cục diện tranh chấp của hai người Đế Hậu, nhỏ giọng ghé vào tai Khánh Đức Đế bẩm báo việc gấp: Người của Giám Sát Tư thấy có sát thủ của Thất Sát Đường đang trên đường đến phủ của các trọng thần trong triều, vội hỏi xem Khánh Đức Đế định xử lý thế nào.
“Cô dám tru sát đại thần trong triều?” Trong mắt Chu Thừa Hi bắn ra một vòng sáng hung tàn, đây là lần đầu tiên sát khí trong mắt hắn không hề che lấp, vô tình lại vô nghĩa, hắn lạnh lùng bảo: “Thượng Quan Mẫn Hoa, đừng tưởng rằng trẫm tha thứ cô, cô liền không biết trời cao đất dày là gì!”
“Chu Thừa Hi, ta đã khuyên anh từ lâu, bảo lũ đàn bà của anh an phận chút, đừng chọc đến con trai ta!” Thượng Quan Mẫn Hoa ngẩng đầu, hung thần ác sát trừng ngược lại hắn, nàng mà sợ hắn, cũng sẽ không đi đến một bước hôm nay!
“Cô!” Chu Thừa Hi nâng tay lên, muốn vung tay đánh vào khuôn mặt lạnh lùng vô tình kia, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh hơn cả băng giá của Thượng Quan Mẫn Hoa thì mọi cảm xúc kích động lại xẹp xuống. Hắn giữa đường đổi hướng chụp về phía tên hầu cận ở bên cạnh. Một tay hắn còn dính máu cung nhân, siết nắm đấm, đạp lên lửa giận rời đi.
“Người tới! Đưa hắn đi viện thái y.” Thị nữ đỡ người cung nhân vô tội gặp họa vô đơn chí ý ra ngoài, ở cửa cung lại đụng phải tổng thủ lĩnh cấm quân, vội cúi người hành lễ: “Tuyên tướng quân.”
“Không cần đa lễ, bản quan có việc muốn cầu kiến hoàng hậu.”
Thị nữ ngoài cung vội nói đợi nàng thông báo đã. Thượng Quan Mẫn Hoa thu lại lửa giận, chỉnh đốn qua trang phục dung nhan rồi ra ngoài tiếp kiến người. Sau khi vẫy lui người hầu, Tuyên Sở quỳ một gối xuống, hai tay dâng lên một vật: “Hạ quan có thẹn với sự nhờ vả của người.”
Đợi Thượng Quan Mẫn Hoa nhận lấy rồi, Tuyên Sở vội vã cáo lui.
“Hì hì, người này thật thú vị, đùa hắn vui lắm. Nương nương, cứ chọn hắn là sư phụ dậy võ cho thái tử đi!”
Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu, hỏi nàng ta vì sao lại nói như vậy. Họa Ý thò đầu từ sau tấm bình phong ra, cười hì hì trả lời: “Nương nương chịu về cung, cũng là để Thành Thành có một người cha oai hùng bất phàm. Nô gia thấy Tuyên Sở này rất tốt. Ngài thấy đấy, hắn ngay cả vật định tình cũng dám đưa, có một nam tử vĩ đại quyết đoán bực này, chủ nhân làm gì phải hùa theo Chu Thừa Hi diễn kịch, làm đám người dưới chúng em đau lòng."
“Em nhàn lắm à?”
“Mặc Tứ trông thiếu gia Thành Thành mà.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lườm nàng một cái, khẽ nói: “Theo em nên dùng cách gì để mượn lời Tuyên Sở, truyền tin tức hoàng đế bệ hạ hôm nay đánh giết bản cung ra ngoài cho bằng được?”
“Là phải nói đến càng đáng thương, càng khổ sở càng tốt ạ?” Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu tỏ vẻ đúng vậy, hai mắt Họa Ý lập tức tỏa sáng lấp lánh, nàng ta chớp mắt liên tục, vội hỏi: “Nương nương, nhân vật mục tiêu là?”
“Tĩnh Viễn Hầu Chu Đạm!”
“Tên này còn có tác dụng lớn như thế kia?” Họa Ý rất không hiểu, Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu nhíu mày, trong mắt tràn đầy ý xấu, nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Thấy hắn nguyên khí đại thương, còn định cho hắn sống thêm mấy ngày thoải mái. Hừ hừ, đã không biết điều, đừng trách chính ta động thủ!”
“Thật à cơ?” Họa Ý hoảng sợ cực kì, nàng ta hình như đã hiểu ra ẩn ý sâu xa trong lời nói của Thượng Quan Mẫn Hoa, lại vừa hi vọng mình chưa từng nghe hiểu. Thượng Quan Mẫn Hoa cười khẽ, hai đầu lông mày giãn ra, giọng điệu phong lưu mà thoải mái, nhẹ nhàng liếc thị nữ của mình một cái, quát khẽ: “Còn không đi làm đi?”
Họa ý bị kinh sợ, gần như chạy trối chết thoát khỏi phạm vi tiếng cười của Thượng Quan Mẫn Hoa.
Biển giấm, nghĩa là ghen tuông khủng khiếp đó chư vị.=))
Dùng bữa trưa xong, Chu Thừa Hi dẫn người vội vàng về ngự thư phòng cho đòi cận thần vào thương nghị chuyện về viện hàn lâm. Thượng Quan Mẫn Hoa vừa nằm xuống chuẩn bị nghỉ trưa thì thị nữ hầu hạ bên chỗ Chu Quảng Hoằng đã đưa lại tờ giấy do Họa Ý viết, nàng giở ra nhìn, lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Nguyên nhân là do phong ba đêm trước, sau khi tin đồn hoàng hậu ghen tị, thủ đoạn tàn nhẫn khiến tần phi vô tội chết oan truyền ra ngoài, trên triều đình lập tức dâng lên một đợt sóng đòi phế hậu. Chu Quảng Hoằng đi dâng bản tấu thấy nhiều người phản đối mẫu hậu của mình như vậy, bị kích động, cảm thấy mẫu hậu sống trong cung quá gian nan, không đành lòng để mẫu hậu phải phiền lòng khó xử về chuyện đi học của mình nữa nên nó mới tỏ vẻ bình tĩnh thế kia để nói mấy câu làm an lòng mẫu hậu.
Thượng Quan Mẫn Hoa không khỏi tự xem xét lại, chẳng lẽ là vì nàng đối xử với thằng bé quá nghiêm khắc, nên mới để con đến nước này cũng không dám làm nũng hay mách mẹ?
“Nương nương, người nhẫn tâm nhìn tiểu chủ nhân Thành Thành phải thương tâm khổ sở sao? Vốn dĩ chúng ta sống sung sướng tự do tự tại ở Trú Mã Than như thế, hơn đứt tên hoàng đế vô dụng này rồi.”
“Thái tử mà phải nhẫn nhục thế này, không làm còn hơn!”
Tiếng oán thán của các thị nữ làm Thượng Quan Mẫn Hoa ngơ ngẩn, xưa nay nàng vẫn luôn đặt con lên vị trí hàng đầu để tính toán, sao có thể nhẫn tâm để tuổi thơ của con trai cũng phải trôi qua đầy nơm nớp lo sợ như mình chứ? Nàng lặng lẽ quét mắt qua, hàn ý lạnh băng tỏa ra trong mắt: “Đi thôi, cho những người kia biết hai chữ Thượng Quan nghĩa là gì!”
Thu Đường cùng đám thị nữ vui sướng đáp lời, nhanh chóng lao ra ngoài cung. Cấm vệ quân Bắc Nha nhìn thấy có nhân sĩ võ lâm tự tiện ra vào cung cấm, lập tức điều ra đội phòng ngự có cung nỏ. Văn tổng quản mồ hôi mồ kê nhễ nhại cấp tốc đuổi tới, ngăn cản hành vi chặn đường của Tuyên Sở.
“Tuyên tướng quân, kia là người của cung Diên Khánh, hoàng hậu nương nương sai mấy cô kia đi làm việc đó.”
Sắc mặt Tuyên Sở khẽ đổi, nhưng vẫn phất tay bảo: “Văn tổng quản, đây là chức trách của ta, khó mà tòng mệnh!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không nhanh không chậm đuổi tới. Đón chút ánh nắng hiếm hoi đầu đông, nàng gọi khẽ: “Tuyên tướng quân!”
Mặt Tuyên Sở lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng và bối rối, điều này làm những người chứng kiến cảm thấy hoàn toàn kinh ngạc. Vốn chỉ là cuộc gặp gỡ rất bình thường giữa quân và thần, thấy hắn phản ứng như thế lại khiến cho những người có mặt ở đây phát giác ra điều gì đó không bình thường. Tuyên Sở khó nhọc kiềm chế cảm xúc, hành lễ chào hỏi. Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ đi ngang qua, thuận miệng nói câu bình thân, sau đó kéo làn váy thản nhiên đi rồi.
Đợi đến khi cả đội cấm vệ quân hành lễ cung tiễn nàng xong ngẩng đầu lên, thì phụ cận tường cung đã mất tung tích của đám nhân sĩ võ lâm kia từ lâu.
Văn tổng quản đi theo Thượng Quan Mẫn Hoa, vẻ mặt cung kính báo cáo thu hoạch kinh người của trưa hôm qua. Thượng Quan Mẫn Hoa nhận lấy quyển sổ, lật đến trang cuối, nhìn thấy con số khả quan kia thì không khỏi mỉm cười. Sau đó đóng sổ lại, ý cười trên mặt nàng cũng thu lại, quay đầu nhìn Văn tổng quản, nàng bảo: “Bản cung vẫn nghĩ Văn công công là người thông minh.”
Giọng nàng cực nhẹ nhàng lại khiến người nghe thấy lạnh cả người, tuyệt đối không làm người nghe nghe không ra nàng đang tức giận.
“Còn xin hoàng hậu nương nương chỉ thị!” Văn tổng quản cười hòa hòa khí khí, không hề nhúc nhích. Cánh tay phải gập lại, đỡ lấy phất trần, tỏ vẻ lão hoàn toàn không hiểu.
Thượng Quan Mẫn Hoa chọc thủng luôn mặt nạ của lão cáo già này, nàng bảo: “Cung Lăng Ba trên hồ Lăng Ba. Bản cung hôm nay muốn xem xem giá trị của nó có đến mức khuynh quốc khuynh thành hay không!”
“Vốn dĩ phải như thế, là nô tài đêm qua thấy hoàng hậu nương nương do dự, ta bèn thu binh. Chỉ sợ làm hỏng kế sách mà nương nương đã bày bố.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh, khiển trách lão ta dám tự ý hiểu sai ý bề trên. Sai càng thêm sai, nàng ra lệnh lão nhanh chóng đi làm việc, trước lúc mặt trời lặn nàng muốn nhìn thấy kết quả. Văn tổng quản lúc này mới nhúc nhích, tay phải vung phất trần lên, thản nhiên cáo lui: “Vốn dĩ nên như thế. Nương nương, từ xưa đến nay, hậu cung này luôn là chốn ăn người không nhả xương mà.”
Đầu bên kia, Văn tổng quản nhận ý chỉ của hoàng hậu đi giẫm đạp uy phong của Lăng Ba Các. Đầu bên này, Chu Thừa Hi nhận được tin, lập tức bỏ lại một đám đại thần chạy thẳng đến cung Diên Khánh chất vấn nàng, có phải nàng khinh người quá đáng quá rồi không.
Thượng Quan Mẫn Hoa kinh ngạc, nàng chỉ làm việc nàng đáng lẽ phải làm từ lâu, vậy mà người này lại mắng nàng khinh người quá đáng? Sao có thể tiếp tục đè xuống cơn giận trong lòng nữa, nàng cũng nổi xung lên, bảo hắn đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu nàng!
“Ai cho phép cô phá bỏ Lăng Ba Các?” Chu Thừa Hi hung tợn đay nghiến nàng một cái, bảo nàng rõ ràng đêm qua đã đồng ý tha cho Tả Khuynh Thành, vì cớ gì hôm nay còn đi gây chuyện với nàng ta? Chuyện chính sự mà thay đổi xoành xoạch như thế, định để mặt mũi hoàng đế ở đâu?
“Người không phạm ta, ta không phạm người, người mà phạm ta, ta trả cả vốn lẫn lời!” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng cười một tiếng, lửa giận trong lòng không thể khắc chế được nữa, bắt đầu bừng lên phừng phừng. Người này thế mà nhớ kỹ chuyện hứa hẹn về Tả Khuynh Thành, lại quên ngày đó hắn hứa gì với nàng!
Chu Thừa Hi thấy nàng nổi giận, sắc mặt hơi đổi, đang định nói gì, cung nhân hầu cận vội vàng xông vào, không để ý đến cục diện tranh chấp của hai người Đế Hậu, nhỏ giọng ghé vào tai Khánh Đức Đế bẩm báo việc gấp: Người của Giám Sát Tư thấy có sát thủ của Thất Sát Đường đang trên đường đến phủ của các trọng thần trong triều, vội hỏi xem Khánh Đức Đế định xử lý thế nào.
“Cô dám tru sát đại thần trong triều?” Trong mắt Chu Thừa Hi bắn ra một vòng sáng hung tàn, đây là lần đầu tiên sát khí trong mắt hắn không hề che lấp, vô tình lại vô nghĩa, hắn lạnh lùng bảo: “Thượng Quan Mẫn Hoa, đừng tưởng rằng trẫm tha thứ cô, cô liền không biết trời cao đất dày là gì!”
“Chu Thừa Hi, ta đã khuyên anh từ lâu, bảo lũ đàn bà của anh an phận chút, đừng chọc đến con trai ta!” Thượng Quan Mẫn Hoa ngẩng đầu, hung thần ác sát trừng ngược lại hắn, nàng mà sợ hắn, cũng sẽ không đi đến một bước hôm nay!
“Cô!” Chu Thừa Hi nâng tay lên, muốn vung tay đánh vào khuôn mặt lạnh lùng vô tình kia, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh hơn cả băng giá của Thượng Quan Mẫn Hoa thì mọi cảm xúc kích động lại xẹp xuống. Hắn giữa đường đổi hướng chụp về phía tên hầu cận ở bên cạnh. Một tay hắn còn dính máu cung nhân, siết nắm đấm, đạp lên lửa giận rời đi.
“Người tới! Đưa hắn đi viện thái y.” Thị nữ đỡ người cung nhân vô tội gặp họa vô đơn chí ý ra ngoài, ở cửa cung lại đụng phải tổng thủ lĩnh cấm quân, vội cúi người hành lễ: “Tuyên tướng quân.”
“Không cần đa lễ, bản quan có việc muốn cầu kiến hoàng hậu.”
Thị nữ ngoài cung vội nói đợi nàng thông báo đã. Thượng Quan Mẫn Hoa thu lại lửa giận, chỉnh đốn qua trang phục dung nhan rồi ra ngoài tiếp kiến người. Sau khi vẫy lui người hầu, Tuyên Sở quỳ một gối xuống, hai tay dâng lên một vật: “Hạ quan có thẹn với sự nhờ vả của người.”
Đợi Thượng Quan Mẫn Hoa nhận lấy rồi, Tuyên Sở vội vã cáo lui.
“Hì hì, người này thật thú vị, đùa hắn vui lắm. Nương nương, cứ chọn hắn là sư phụ dậy võ cho thái tử đi!”
Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu, hỏi nàng ta vì sao lại nói như vậy. Họa Ý thò đầu từ sau tấm bình phong ra, cười hì hì trả lời: “Nương nương chịu về cung, cũng là để Thành Thành có một người cha oai hùng bất phàm. Nô gia thấy Tuyên Sở này rất tốt. Ngài thấy đấy, hắn ngay cả vật định tình cũng dám đưa, có một nam tử vĩ đại quyết đoán bực này, chủ nhân làm gì phải hùa theo Chu Thừa Hi diễn kịch, làm đám người dưới chúng em đau lòng."
“Em nhàn lắm à?”
“Mặc Tứ trông thiếu gia Thành Thành mà.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lườm nàng một cái, khẽ nói: “Theo em nên dùng cách gì để mượn lời Tuyên Sở, truyền tin tức hoàng đế bệ hạ hôm nay đánh giết bản cung ra ngoài cho bằng được?”
“Là phải nói đến càng đáng thương, càng khổ sở càng tốt ạ?” Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu tỏ vẻ đúng vậy, hai mắt Họa Ý lập tức tỏa sáng lấp lánh, nàng ta chớp mắt liên tục, vội hỏi: “Nương nương, nhân vật mục tiêu là?”
“Tĩnh Viễn Hầu Chu Đạm!”
“Tên này còn có tác dụng lớn như thế kia?” Họa Ý rất không hiểu, Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu nhíu mày, trong mắt tràn đầy ý xấu, nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Thấy hắn nguyên khí đại thương, còn định cho hắn sống thêm mấy ngày thoải mái. Hừ hừ, đã không biết điều, đừng trách chính ta động thủ!”
“Thật à cơ?” Họa Ý hoảng sợ cực kì, nàng ta hình như đã hiểu ra ẩn ý sâu xa trong lời nói của Thượng Quan Mẫn Hoa, lại vừa hi vọng mình chưa từng nghe hiểu. Thượng Quan Mẫn Hoa cười khẽ, hai đầu lông mày giãn ra, giọng điệu phong lưu mà thoải mái, nhẹ nhàng liếc thị nữ của mình một cái, quát khẽ: “Còn không đi làm đi?”
Họa ý bị kinh sợ, gần như chạy trối chết thoát khỏi phạm vi tiếng cười của Thượng Quan Mẫn Hoa.
/191
|