Tiếp cô là một người họ Mã, không phải cảnh sát giao thông mà là cảnh sát hình sự của thành phố. Lúc Giai Ninh đến, gương mặt cô đã không còn nhìn rõ đâu là nước mắt đâu là mồ hôi nữa, tim đập thình thịch, cô hốt hoảng kéo kéo viên cảnh sát: “Tôi là Cừu Giai Ninh, chủ của chiếc xe Ford mang biển số 25896. Chồng tôi sao rồi?”
Cảnh sát Mã nhìn cô đáp: “Tình huống rất kỳ lạ: Xe của cô bị nổ tung, rơi khỏi cầu vượt, nhưng bên trong lại không có người.”
Giai Ninh đang hoảng loạn khi nghe thấy câu cuối cùng, tảng đá trong lòng rơi thẳng xuống, sau đó lại cuống cuồng hỏi: “Vậy Tần Bân chồng tôi, anh ấy ở đâu?”
“Trước đó hai người đã gọi điện cho nhau à?” Viên cảnh sát không trả lời câu hỏi của cô.
“Lúc mười một giờ mười lăm.” Giai Ninh nhớ lại, lấy điện thoại ra, “Anh ấy gọi điện bảo sẽ đến Đại học Bắc Hoa đón tôi. Ở đây còn có nhật ký cuộc gọi.”
“Theo phỏng đoán của chúng tôi, vụ nổ đã xảy ra ngay trong khoảng thời gian đó.”
“Vụ nổ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn viên cảnh sát nọ, như thể mới chỉ nghe chứ chưa hiểu được ý của từ này.
“Đây không phải là tai nạn giao thông, chúng tôi phát hiện được vật liệu gây nổ. Chiếc xe nát tung, còn chuyên nghiệp hiệu quả hơn cả kỹ xảo điện ảnh.” Từng lời của cảnh sát Mã như đâm vào lòng cô, “Kết quả kiểm tra sơ bộ là có người rắp tâm hãm hại. Anh Tần Bân chồng cô có thù oán với ai không?”
Giai Ninh nhắm mắt lại, phút chốc không thể thở nổi. Có người rắp tâm hãm hạihành động quá sức đáng sợ, quá sức khủng khiếp đó không ngờ lại xảy ra với Tần Bân.
“Cô Cừu Giai Ninh…” Cảnh sát Mã gọi cô.
“Vâng.” Giai Ninh choàng tỉnh.
“Nghĩ ra điều gì rồi sao? Anh ta đắc tội với ai?” Viên cảnh sát hỏi, “Đó có thể là manh mối tìm thấy chồng cô.”
Cô nhìn gương mặt viên cảnh sát, nhanh chóng nhận ra một điều: Tần Bân vẫn đang mất tích.
Chắc chắn giờ anh ấy vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm.
Vậy cô càng không thể hoang mang, cô phải bình tĩnh.
“Anh ấy là phóng viên, đắc tội với rất nhiều người, nhưng rất ít khi nói đến chuyện công việc với tôi.” Giai Ninh lắc đầu, nghẹn ngào: “Giờ thì tôi không thể nhớ ra được.”
Cảnh sát gật đầu: “Vậy phải nhanh lên.”
Trong quá trình điền đơn tố giác, Giai Ninh không nói gì, cẩn thận điền bảng khai.
Viên cảnh sát xem xong rồi gật đầu: “Không ngờ ngày mai lại là hôn lễ của hai người. Thế nhưng có một chuyện mong cô chú ý, chủ nhân chiếc xe là cô, liệu có khả năng người đó không nhằm vào anh ta mà là nhằm vào cô không?”
Giai Ninh nhìn viên cảnh sát.
“Mong cô không giấu chúng tôi điều gì.”
Giai Ninh đi ra khỏi sở cảnh sát, lê từng bước về phía trước, điện thoại của cô hết pin, thấy bốt điện thoại công cộng cô bèn chạy qua gọi về nhà, còn khờ khạo nghĩ, phải chăng Tần Bân đã về nhà đợi cô rồi?
Không ai nghe máy.
Đương nhiên là không có ai nghe máy.
Lúc này cô bỗng thấy lạnh, mệt mỏi, đứng không vững. Cô trốn vào một cửa hàng KFC ven đường, cuộn mình trong góc, nhắm mắt lại, tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây ùa về, y như một đề toán rắc rối, tìm một đáp án nguy hiểm.
Lời cuối cùng của viên cảnh sát vang lên bên tai cô: “Liệu có khả năng người đó không nhằm vào anh ta mà là nhằm vào cô không?”
Nỗi sợ hãi ám ảnh trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng hiện rõ.
Một người đột nhiên mất tích, mang theo Tần Bân bên cạnh cô!
Châu Tiểu Sơn.
Dạ dày Giai Ninh bỗng nhiên đau dữ dội, cô che miệng, vịn tường chạy nhanh vào phòng vệ sinh, nôn tới mức quỳ rạp xuống sàn.
Đằng sau bỗng vang lên giọng của một cô gái, có chút quen thuộc như đã từng nghe thấy ở đâu: “Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi, không biết anh ấy coi trọng cô ở điểm nào?”
Cô từ từ quay đầu lại, là cô gái đó, cô gái từng xuất hiện trong phòng Châu Tiểu Sơn, gương mặt xinh đẹp nhưng độc ác đang khẽ cười nhìn xuống một Giai Ninh hoảng loạn nhếch nhác.
Giai Ninh đột nhiên mất bình tĩnh, cô nhào lên, nhưng cô gái kia lại dễ dàng tránh được, cô đâm vào vách tường lạnh băng, cơ thể không còn sức lực, nghiến răng nói: “Là cô? Các người đưa anh ấy đi đâu rồi?”
Cô gái đó không trả lời cô mà rút điện thoại ra, bấm phím rồi đưa cho cô.
Đó là một chiếc điện thoại nhỏ màu đen, giữa các phím còn lóe lên một ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
Cô chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy điện thoại.
Giọng Châu Tiểu Sơn vang lên từ đầu bên kia, vẫn bình thản như xưa: “Giai Ninh à.”
“Cậu đưa anh ấy đi đâu rồi?” Cô nắm điện thoại tới mức khớp tay trắng bệch.
“Anh ta đang ở chỗ tôi.” Tiểu Sơn nói, “Em đã đoán ra rồi đúng không? Không báo cảnh sát à? Giai Ninh, tôi quả không nhìn nhầm em. Em rất thông minh.”
Giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn Tần Bân đang nằm trong tay cậu ta. Cậu ta là ai mà có thể đạo diễn nên một vụ nổ lớn chuyên nghiệp đến vậy? Cô muốn cúi mình câu xin, thế nhưng nghĩ lại, làm vậy thì có ích gì? Nếu cậu ta chịu cho cơ hội thì sẽ không ra tay độc ác như thế, nghĩ vậy, Giai Ninh chuẩn bị tâm lý thương lượng, đứng thẳng dậy, nhìn sang cô gái vẫn khẽ cười kia, không hề tỏ ra yếu thế, nói vào điện thoại: “Tiểu Sơn, là tôi có lỗi với cậu. Cậu không vui, cậu muốn thế nào cũng được, cậu muốn tôi làm gì cũng được. Thả anh ấy đi.”
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Châu Tiểu Sơn, cậu ta chưa từng cười. Giờ tình thế lại nghịch chuyển, cô bị cậu ta khống chế, Châu Tiểu Sơn đã không còn là chàng học viên đáng yêu đáng thương trước kia nữa, giờ cậu ta là ma quỷ thao túng mọi việc.
“Em nói dối.” Tiểu Sơn nói, lộ vẻ trách móc, “Em thích nhất là nói dối.”
“Tần Bân đang ở trong tay cậu. Cậu biết tôi không dám.”
“Em biết là được.”
“Cậu hãy nêu điều kiện đi.”
“Vật liệu A. Phương pháp điều chế, cách thức tôi luyện.”
Thì ra là vậy.
Người đàn ông khiến cô không kịp đề phòng, không thể kháng cự mà bị mê hoặc, sự ôn tồn dịu dàng quấn quýt ấy và cả sự chiếm đoạt gian xảo độc ác kia, tất cả thì ra đều là vì vật liệu A, vì kỹ thuật công nghệ cao cấp tuyệt mật. Quả là một động cơ tàn khốc.
Cô lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề.”
“Trò chơi bắt đầu.”
z
Năm 2006, quốc bảo của Pháp bị đánh cắp.
Đó là một con sư tử lai hổ màu trắng đã trưởng thành, thân dài ba mét, nặng khoảng nửa tấn, tính khí hung tợn, đôi mắt rực rỡ ánh vàng. Để nuôi dưỡng báu vật hiếm thấy trên thế gian này, Pháp đã phải chi cả trăm triệu euro, thế nhưng vào một ngày hè, con hổ lai sư tử ấy bỗng nhiên mất tích ngay tại Trung tâm Nghiên cứu Sinh vật Pháp, nơi vẫn luôn chăm sóc nó.
Đó không phải là một bức tranh có thể đóng gói, không phải là châu báu có thể mang theo, cũng không phải là một danh sách hay phương trình có thể phát tán qua internet, mà đó là quái vật khổng lồ có thể cử động, có thể cắn xé, có thể chạy, có thể gào thét.
Thế nhưng nó lại biến mất như thể bốc hơi.
Có bảo vật, tất có người khao khát, ra một cái giá thỏa đáng sẽ có người lấy giúp anh.
Họ coi đó là một nghề, bước trên nguy hiểm, kiếm về lợi ích.
Châu Tiểu Sơn chính là kẻ buôn bán giỏi nhất.
Nếủ ngay cả một sư tử lai hổ mà cậu ta cũng trộm được rồi đưa đi thì việc mang theo một người có hề gì.
Lúc xuất cảnh ở sân bay, nhân viên hải quan cẩn thận kiểm tra hộ chiếu đến từ nước ngoài của hai người, Tiểu Sơn nói: “Anh trai tôi tới Bắc Kinh khám Đông y.”
“Chữa khỏi chưa?”
“Có khởi sắc, thế nhưng…” Tiểu Sơn chỉ vào đầu, “… tắc động mạch là một vấn đề lớn.”
“Phải điều trị dần dần.” Nhân viên hải quan nói.
Tần Bân đứng bên cạnh không nghe thấy gì, anh mở mắt, có thể nhìn đường nhưng lại không thể nghe thấy.
“Tiếng Trung của cậu thật tốt.”
“Tôi là Hoa kiều.” Châu Tiểu Sơn đáp.
Phía sau có hành khách ôn tồn giục, cô gái nói: “Có thể nhanh hơn một chút không?”
Tiểu Sơn dìu “ông anh” đi lên phía trước: “Xin lỗi…”
Bọn họ lên máy bay, ngồi cạnh nhau, Tiểu Sơn nói với Tần Bân: “Nghỉ một lát đi.” Sau đó giúp anh nhắm mắt lại.
Cô gái đó ngồi phía sau anh, anh giúp cô đặt hành lý rồi ngồi xuống đọc tạp chí – tạp chí du lịch toàn là những quảng cáo về Đông Nam Á, non sông gấm vóc đẹp tựa nụ cười mỹ nhân.
Nữ tiếp viên hàng không mặc trang phục dân tộc đưa đu đủ tươi đến, Tiểu Sơn cầm một miếng lên rồi nói cảm ơn.
Anh vừa lật mấy trang tạp chí, bỗng nhớ ra điều gì, bèn vẫy tay về phía sau: “Mạc Lị.”
Cô gái nghe thấy anh gọi mình, rướn người lên hỏi: “Sao thế?”
Anh khẽ hỏi: “Em đặt thuốc nổ ở chỗ nào trên xe anh ta vậy?”
“Trước máy gia tốc, dài hơn hai ngón tay, chếch sang bên phải bốn mươi lăm độ, phương nằm ngang.” Mạc Lị đáp, “Vừa dùng sức nặng của chất nổ để áp chế máy gia tốc, giữ vững tốc độ xe khi không có người lái, vừa đặt gần động cơ, nổ hoàn toàn, không để lại dấu tích.”
“Có một chút vấn đề.” Tiểu Sơn nói, “Đó là xe Ford, kết cấu khá rộng rãi, khoảng cách hơn hai ngón tay trước máy gia tốc không thể gần với tâm động cơ, nổ không hoàn toàn sẽ để lại dấu vết”
Mạc Lị cúi đầu.
Tiểu Sơn nói: “Lần này không có gì đáng ngại, chúng ta dùng chất nổ bình thường, bọn họ sẽ không điều tra ra đâu.”
Mạc Lị gật đầu: “Xin lỗi.”
“Không sao, không phải xin lỗi.” Anh nói, nghiêng đầu nhìn cô, “Vết thương ở tay lần trước đã khỏi chưa?”
“Khỏi rồi.” Mạc Lị đáp.
Tiểu Sơn lại nói: “Lần này đi hơi lâu, Bắc Kinh lại lạnh, trở về là ổn thôi.”
“Em muốn ăn phở.” Mạc Lị nói.
“Về đến nơi sẽ cho em ăn.” Tiểu Sơn nói, “Cả nem rán nữa.”
Máy bay cất cánh về phía chân trời, nhìn từ cửa sổ xuống, thành phố càng lúc càng xa.
Ký ức của Châu Tiểu Sơn xuyên qua lớp mây trùng trùng điệp điệp thoáng cái đã quay về quá khứ.
Châu Tiểu Sơn sáu tuổi đã là một chú lính nhỏ, mặc quân trang màu xanh, nấp trong rừng rậm, thăm dò động tĩnh của kẻ địch. Kẻ địch là ai, cậu không rõ lắm, bản thân là ai, cậu cũng không biết: Ở miền giáp ranh ba nước này mọi người nói tiếng Trung, tiếng Việt, tiếng Myanmar và tiếng Pháp, mặc áo và quần dài dệt từ sợi đay, lòng bàn chân giẫm thẳng lên những gờ đá và cát sỏi sắc lẹm, gương mặt và dáng vóc của họ đều giống nhau, vừa giống người mình, lại vừa giống kẻ địch.
Đó chưa bao giờ là một nơi an toàn, bị xâm lược, bị bóc lột, bị áp bức và chưa từng có thỏa hiệp. Trăm năm nay, pháo đạn và thi thể luân phiên ngã xuống, làm nguồn dinh dưỡng cho đất đai, loài thực vật xanh quỷ dị mà mạnh mẽ nở hoa trong mùa mưa, dưới gốc hoa ấy, một đứa bé thượng võ hiểu biết, dũng mãnh thiện chiến, ngang tàng bạo ngược ra đời.
Không thể sử dụng được vũ khí “nóng”, Tiểu Sơn thuần thục chặt bỏ cành trúc, tay nâng lên lia một phát đóng con rắn độc xuống mặt đất, hoặc sẽ chọc thẳng vào mắt mèo rừng, heo rừng. Bọn chúng không tốt, chúng cắn bà con, chúng ăn gà nuôi bên cây trà của mẹ. Bọn chúng là kẻ địch.
Người lớn nhét cây súng vào tay cậu, sắc thép đen huyền, hình ống dài, đòn cân nhỏ nhỏ hơi nhô ra, dù đối thủ có nhạy bén gian ngoan đến đâu cũng không thoát khỏi tầm ngắm, cánh tay thon dài cứng cáp trời sinh kéo chốt khóa, động tác gọn gàng, chưa từng được huấn luyện nhưng lại bắn phát nào trúng phát đó, khiến người lớn vô cùng kinh ngạc.
Kẻ địch khi đó là những người đến từ phương Bắc. Vốn từng là anh em bạn bè nay lại trở mặt thành thù. Mẹ cũng thắc mắc, bọn họ đã làm sai chuyện gì? Chúng ta đã làm sai chuyện gì?
Cậu vẫn là một đứa trẻ con, không hề nghi ngờ giữa đúng và sai. Lúc đó cậu lại được biết thêm một thứ còn đáng sợ hơn: hình tròn, hình thoi, hình vuông, màu đen, bề mặt lồi lên một cái chốt cảm ứng nho nhỏ. Đặt nó dưới đất, hay giữa nhành cây, vùi dưới lớp bùn, cành lá, khẽ chạm một cái, chỉ khẽ chạm thôi thì tiếng nổ cực lớn sẽ vang dội, tia lửa bùng lên, cơ thể bị nổ tanh bành. Thứ đó không giống đạn, nó phá hỏng mọi thứ đến tận cùng, đến tuyệt đẹp.
Tên nó là mìn.
Tiểu Sơn cần mẫn chôn tất cả chỗ mìn vào trong địa bàn được phân của mình, đợi tới lúc từng cái bị dẫn nổ, tình thế sẽ có chuyển biến mới.
Địch đã không còn là địch, biên giới giáp ranh quân địch biến thành vùng bị phong tỏa, sau đó lại bắt đầu giao thương qua lại. Nơi cậu chôn mìn, có người dùng rất nhiều cột mốc cảnh báo: Khu vực có mìn, xin đừng qua. Phía dưới còn vẽ đầu lâu xchéo.
Hòa hảo với kẻ địch trước kia, còn người một nhà cùng chung mối thù giờ lại vì thuốc lá, đá quý, lương thực và súng đạn mà quay sang cấu xé nhau, hơn nữa lại còn điên cuồng hơn. Chỗ mìn cậu chôn cuối cùng cũng có người giẫm phải, Tiểu Sơn ngồi trên cây ló đầu xuống nhìn, đó chính là người chú đã đặt cây súng vào tay cậu, ruột ông ta bị phòi ra ngoài, hai chân cụt mất.
Cậu nhìn ông ta.
Ông ta chỉ vào cây súng trong tay cậu.
Lúc tiễn ông ta lên đường, tay cậu không hề run, tim cũng không hề lạc nhịp.
Khi ấy, Châu Tiểu Sơn còn rất trẻ.
Cậu không giống người ở đây. Ánh nắng cháy bỏng, bầu không khí ngột ngạt hoặc rừng cây âm u ẩm ướt không thể tác động đến làn da hay cơ thể của cậu. Cậu cao ráo, da trắng, gầy nhưng không yếu, rắn rỏi nhưng không thô lậu. Niềm đam mê đối với sự chết chóc và tàn phá, cùng với những bài học kinh nghiệm trong quá khứ khiến cậu ra tay trước khi kịp suy nghĩ.
Vật cực tất phản, hỗn loạn và chiến tranh ít dần đi, vùng đất chia năm xẻ bảy bị một thế lực khổng lồ thâu tóm.
Châu Tiểu Sơn ngày càng nghe thấy mọi người nhắc nhiều đến một cái tên: Tướng quân Tra Tài.
Mẹ cũng nhắc đến ông ta lúc bà cẩn thận đảo lá trà đang sao trong nồi.
Có tướng quân Tra Tài, có trà ngon, bán được ra ngoài, thu tiền về.
Hôm đó, cuối cùng cậu cũng gặp ông ta.
Tướng quân Tra Tài cưỡi ngựa trắng, vẫy tay với mọi người. Ông ta độ ba mươi tuổi, mặc quân trang chỉnh tề, mặt mũi lương thiện. Tùy tùng đỡ ông ta xuống ngựa, làm theo phong tục địa phương, một thanh niên cường tráng khom người quỳ dưới đất làm bục xuống cho ông ta.
Người làm bục mặc một bộ áo trắng, khom người thành một góc tiêu chuẩn, sống lưng như tấm phản.
Tấm lưng đó nên phẳng như phản.
Thế nhưng bên trên lại có một chỗ hơi lồi ra, rất nhỏ, không ai chú ý đến quả mìn được gài trên người kẻ đó. Nhưng Tiểu Sơn lại không như thế, cậu là thiếu niên của rừng rậm, có thị lực tốt nhất, cậu quá quen thuộc với hình dáng cái chốt đó, cậu xông lên, ngay trước khi chân tướng quân giẫm lên bục xuống ngựa, đưa tay kéo lấy ông ta. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cậu đã cứu được tướng quân.
Sau đó cậu ở lại bên cạnh ông ta.
Từ ấy cậu nhớ kỹ mỗi một câu ông ta nói:
“Cậu thử nói xem vì sao ta lại có thể chiếm được vùng đất này? Mỗi người đều có nhu cầu của bản thân: Lương thực, hạt giống, lá trà, muối, giao thông thuận lợi, đoàn tụ với người thân, tôi thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.”
“Giao dịch nào cũng vì lợi ích. Tiểu Sơn, cậu giỏi như thế, nhưng từ giờ trở đi cậu phải nhớ, không có lợi ích, không cần ra tay, nếu không cũng chỉ lãng phí sức lực.”
“Quân đội khổng lồ chỉ là trang trí, tinh binh mới là mấu chốt giành thắng lợi. Tinh binh là gì? Tiểu Sơn, cậu phải học tri thức, ngôn ngữ, võ thuật, vũ khí. Cậu thích thuốc nổ nhất đúng không? Vậy chúng ta bắt đầu từ thuốc nổ…”
“Tiểu Sơn, có kẻ muốn viên đá này, cậu thấy chưa? Nhớ chưa? Đi mang nó về đây. Phải, nó ở trong hoàng cung Thái Lan…”
Còn cả:
“Tiểu Sơn, đây là con gái tôi, Hương Lan.”
Phía sau vang lên tiếng cười, cắt ngang hồi ức của Châu Tiểu Sơn.
Anh quay đầu lại, Mạc Lị đang xem phim, cô nàng cười rất vui vẻ y như trẻ con. Thấy anh ngoảnh lại, cô ta rướn lên nói: “Anh mau bật tivi lên đi, hay lắm đấy. Hoàn Châu cách cách cạo trọc đầu làm lính thủ thành.”
Tiểu Sơn nói: “Đây là phim cũ, anh xem rồi.”
Mạc Lị đáp: “Xem rồi thì xem lại cho đỡ buồn.”
Anh quay người lại, lật tờ báo trong tay: “Anh không thấy buồn.”
Mạc Lị tắt tivi, mãi lâu sau mới nói bên tai anh: “Liệu cô ta có tới không? Em đang nói Cừu Giai Ninh ấy. Liệu cô ta có đủ thông minh, đủ dũng cảm không?”
Anh buông báo xuống, nghĩ một lát, “Có thể.”
Cảnh sát Mã nhìn cô đáp: “Tình huống rất kỳ lạ: Xe của cô bị nổ tung, rơi khỏi cầu vượt, nhưng bên trong lại không có người.”
Giai Ninh đang hoảng loạn khi nghe thấy câu cuối cùng, tảng đá trong lòng rơi thẳng xuống, sau đó lại cuống cuồng hỏi: “Vậy Tần Bân chồng tôi, anh ấy ở đâu?”
“Trước đó hai người đã gọi điện cho nhau à?” Viên cảnh sát không trả lời câu hỏi của cô.
“Lúc mười một giờ mười lăm.” Giai Ninh nhớ lại, lấy điện thoại ra, “Anh ấy gọi điện bảo sẽ đến Đại học Bắc Hoa đón tôi. Ở đây còn có nhật ký cuộc gọi.”
“Theo phỏng đoán của chúng tôi, vụ nổ đã xảy ra ngay trong khoảng thời gian đó.”
“Vụ nổ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn viên cảnh sát nọ, như thể mới chỉ nghe chứ chưa hiểu được ý của từ này.
“Đây không phải là tai nạn giao thông, chúng tôi phát hiện được vật liệu gây nổ. Chiếc xe nát tung, còn chuyên nghiệp hiệu quả hơn cả kỹ xảo điện ảnh.” Từng lời của cảnh sát Mã như đâm vào lòng cô, “Kết quả kiểm tra sơ bộ là có người rắp tâm hãm hại. Anh Tần Bân chồng cô có thù oán với ai không?”
Giai Ninh nhắm mắt lại, phút chốc không thể thở nổi. Có người rắp tâm hãm hạihành động quá sức đáng sợ, quá sức khủng khiếp đó không ngờ lại xảy ra với Tần Bân.
“Cô Cừu Giai Ninh…” Cảnh sát Mã gọi cô.
“Vâng.” Giai Ninh choàng tỉnh.
“Nghĩ ra điều gì rồi sao? Anh ta đắc tội với ai?” Viên cảnh sát hỏi, “Đó có thể là manh mối tìm thấy chồng cô.”
Cô nhìn gương mặt viên cảnh sát, nhanh chóng nhận ra một điều: Tần Bân vẫn đang mất tích.
Chắc chắn giờ anh ấy vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm.
Vậy cô càng không thể hoang mang, cô phải bình tĩnh.
“Anh ấy là phóng viên, đắc tội với rất nhiều người, nhưng rất ít khi nói đến chuyện công việc với tôi.” Giai Ninh lắc đầu, nghẹn ngào: “Giờ thì tôi không thể nhớ ra được.”
Cảnh sát gật đầu: “Vậy phải nhanh lên.”
Trong quá trình điền đơn tố giác, Giai Ninh không nói gì, cẩn thận điền bảng khai.
Viên cảnh sát xem xong rồi gật đầu: “Không ngờ ngày mai lại là hôn lễ của hai người. Thế nhưng có một chuyện mong cô chú ý, chủ nhân chiếc xe là cô, liệu có khả năng người đó không nhằm vào anh ta mà là nhằm vào cô không?”
Giai Ninh nhìn viên cảnh sát.
“Mong cô không giấu chúng tôi điều gì.”
Giai Ninh đi ra khỏi sở cảnh sát, lê từng bước về phía trước, điện thoại của cô hết pin, thấy bốt điện thoại công cộng cô bèn chạy qua gọi về nhà, còn khờ khạo nghĩ, phải chăng Tần Bân đã về nhà đợi cô rồi?
Không ai nghe máy.
Đương nhiên là không có ai nghe máy.
Lúc này cô bỗng thấy lạnh, mệt mỏi, đứng không vững. Cô trốn vào một cửa hàng KFC ven đường, cuộn mình trong góc, nhắm mắt lại, tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây ùa về, y như một đề toán rắc rối, tìm một đáp án nguy hiểm.
Lời cuối cùng của viên cảnh sát vang lên bên tai cô: “Liệu có khả năng người đó không nhằm vào anh ta mà là nhằm vào cô không?”
Nỗi sợ hãi ám ảnh trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng hiện rõ.
Một người đột nhiên mất tích, mang theo Tần Bân bên cạnh cô!
Châu Tiểu Sơn.
Dạ dày Giai Ninh bỗng nhiên đau dữ dội, cô che miệng, vịn tường chạy nhanh vào phòng vệ sinh, nôn tới mức quỳ rạp xuống sàn.
Đằng sau bỗng vang lên giọng của một cô gái, có chút quen thuộc như đã từng nghe thấy ở đâu: “Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi, không biết anh ấy coi trọng cô ở điểm nào?”
Cô từ từ quay đầu lại, là cô gái đó, cô gái từng xuất hiện trong phòng Châu Tiểu Sơn, gương mặt xinh đẹp nhưng độc ác đang khẽ cười nhìn xuống một Giai Ninh hoảng loạn nhếch nhác.
Giai Ninh đột nhiên mất bình tĩnh, cô nhào lên, nhưng cô gái kia lại dễ dàng tránh được, cô đâm vào vách tường lạnh băng, cơ thể không còn sức lực, nghiến răng nói: “Là cô? Các người đưa anh ấy đi đâu rồi?”
Cô gái đó không trả lời cô mà rút điện thoại ra, bấm phím rồi đưa cho cô.
Đó là một chiếc điện thoại nhỏ màu đen, giữa các phím còn lóe lên một ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
Cô chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy điện thoại.
Giọng Châu Tiểu Sơn vang lên từ đầu bên kia, vẫn bình thản như xưa: “Giai Ninh à.”
“Cậu đưa anh ấy đi đâu rồi?” Cô nắm điện thoại tới mức khớp tay trắng bệch.
“Anh ta đang ở chỗ tôi.” Tiểu Sơn nói, “Em đã đoán ra rồi đúng không? Không báo cảnh sát à? Giai Ninh, tôi quả không nhìn nhầm em. Em rất thông minh.”
Giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn Tần Bân đang nằm trong tay cậu ta. Cậu ta là ai mà có thể đạo diễn nên một vụ nổ lớn chuyên nghiệp đến vậy? Cô muốn cúi mình câu xin, thế nhưng nghĩ lại, làm vậy thì có ích gì? Nếu cậu ta chịu cho cơ hội thì sẽ không ra tay độc ác như thế, nghĩ vậy, Giai Ninh chuẩn bị tâm lý thương lượng, đứng thẳng dậy, nhìn sang cô gái vẫn khẽ cười kia, không hề tỏ ra yếu thế, nói vào điện thoại: “Tiểu Sơn, là tôi có lỗi với cậu. Cậu không vui, cậu muốn thế nào cũng được, cậu muốn tôi làm gì cũng được. Thả anh ấy đi.”
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Châu Tiểu Sơn, cậu ta chưa từng cười. Giờ tình thế lại nghịch chuyển, cô bị cậu ta khống chế, Châu Tiểu Sơn đã không còn là chàng học viên đáng yêu đáng thương trước kia nữa, giờ cậu ta là ma quỷ thao túng mọi việc.
“Em nói dối.” Tiểu Sơn nói, lộ vẻ trách móc, “Em thích nhất là nói dối.”
“Tần Bân đang ở trong tay cậu. Cậu biết tôi không dám.”
“Em biết là được.”
“Cậu hãy nêu điều kiện đi.”
“Vật liệu A. Phương pháp điều chế, cách thức tôi luyện.”
Thì ra là vậy.
Người đàn ông khiến cô không kịp đề phòng, không thể kháng cự mà bị mê hoặc, sự ôn tồn dịu dàng quấn quýt ấy và cả sự chiếm đoạt gian xảo độc ác kia, tất cả thì ra đều là vì vật liệu A, vì kỹ thuật công nghệ cao cấp tuyệt mật. Quả là một động cơ tàn khốc.
Cô lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề.”
“Trò chơi bắt đầu.”
z
Năm 2006, quốc bảo của Pháp bị đánh cắp.
Đó là một con sư tử lai hổ màu trắng đã trưởng thành, thân dài ba mét, nặng khoảng nửa tấn, tính khí hung tợn, đôi mắt rực rỡ ánh vàng. Để nuôi dưỡng báu vật hiếm thấy trên thế gian này, Pháp đã phải chi cả trăm triệu euro, thế nhưng vào một ngày hè, con hổ lai sư tử ấy bỗng nhiên mất tích ngay tại Trung tâm Nghiên cứu Sinh vật Pháp, nơi vẫn luôn chăm sóc nó.
Đó không phải là một bức tranh có thể đóng gói, không phải là châu báu có thể mang theo, cũng không phải là một danh sách hay phương trình có thể phát tán qua internet, mà đó là quái vật khổng lồ có thể cử động, có thể cắn xé, có thể chạy, có thể gào thét.
Thế nhưng nó lại biến mất như thể bốc hơi.
Có bảo vật, tất có người khao khát, ra một cái giá thỏa đáng sẽ có người lấy giúp anh.
Họ coi đó là một nghề, bước trên nguy hiểm, kiếm về lợi ích.
Châu Tiểu Sơn chính là kẻ buôn bán giỏi nhất.
Nếủ ngay cả một sư tử lai hổ mà cậu ta cũng trộm được rồi đưa đi thì việc mang theo một người có hề gì.
Lúc xuất cảnh ở sân bay, nhân viên hải quan cẩn thận kiểm tra hộ chiếu đến từ nước ngoài của hai người, Tiểu Sơn nói: “Anh trai tôi tới Bắc Kinh khám Đông y.”
“Chữa khỏi chưa?”
“Có khởi sắc, thế nhưng…” Tiểu Sơn chỉ vào đầu, “… tắc động mạch là một vấn đề lớn.”
“Phải điều trị dần dần.” Nhân viên hải quan nói.
Tần Bân đứng bên cạnh không nghe thấy gì, anh mở mắt, có thể nhìn đường nhưng lại không thể nghe thấy.
“Tiếng Trung của cậu thật tốt.”
“Tôi là Hoa kiều.” Châu Tiểu Sơn đáp.
Phía sau có hành khách ôn tồn giục, cô gái nói: “Có thể nhanh hơn một chút không?”
Tiểu Sơn dìu “ông anh” đi lên phía trước: “Xin lỗi…”
Bọn họ lên máy bay, ngồi cạnh nhau, Tiểu Sơn nói với Tần Bân: “Nghỉ một lát đi.” Sau đó giúp anh nhắm mắt lại.
Cô gái đó ngồi phía sau anh, anh giúp cô đặt hành lý rồi ngồi xuống đọc tạp chí – tạp chí du lịch toàn là những quảng cáo về Đông Nam Á, non sông gấm vóc đẹp tựa nụ cười mỹ nhân.
Nữ tiếp viên hàng không mặc trang phục dân tộc đưa đu đủ tươi đến, Tiểu Sơn cầm một miếng lên rồi nói cảm ơn.
Anh vừa lật mấy trang tạp chí, bỗng nhớ ra điều gì, bèn vẫy tay về phía sau: “Mạc Lị.”
Cô gái nghe thấy anh gọi mình, rướn người lên hỏi: “Sao thế?”
Anh khẽ hỏi: “Em đặt thuốc nổ ở chỗ nào trên xe anh ta vậy?”
“Trước máy gia tốc, dài hơn hai ngón tay, chếch sang bên phải bốn mươi lăm độ, phương nằm ngang.” Mạc Lị đáp, “Vừa dùng sức nặng của chất nổ để áp chế máy gia tốc, giữ vững tốc độ xe khi không có người lái, vừa đặt gần động cơ, nổ hoàn toàn, không để lại dấu tích.”
“Có một chút vấn đề.” Tiểu Sơn nói, “Đó là xe Ford, kết cấu khá rộng rãi, khoảng cách hơn hai ngón tay trước máy gia tốc không thể gần với tâm động cơ, nổ không hoàn toàn sẽ để lại dấu vết”
Mạc Lị cúi đầu.
Tiểu Sơn nói: “Lần này không có gì đáng ngại, chúng ta dùng chất nổ bình thường, bọn họ sẽ không điều tra ra đâu.”
Mạc Lị gật đầu: “Xin lỗi.”
“Không sao, không phải xin lỗi.” Anh nói, nghiêng đầu nhìn cô, “Vết thương ở tay lần trước đã khỏi chưa?”
“Khỏi rồi.” Mạc Lị đáp.
Tiểu Sơn lại nói: “Lần này đi hơi lâu, Bắc Kinh lại lạnh, trở về là ổn thôi.”
“Em muốn ăn phở.” Mạc Lị nói.
“Về đến nơi sẽ cho em ăn.” Tiểu Sơn nói, “Cả nem rán nữa.”
Máy bay cất cánh về phía chân trời, nhìn từ cửa sổ xuống, thành phố càng lúc càng xa.
Ký ức của Châu Tiểu Sơn xuyên qua lớp mây trùng trùng điệp điệp thoáng cái đã quay về quá khứ.
Châu Tiểu Sơn sáu tuổi đã là một chú lính nhỏ, mặc quân trang màu xanh, nấp trong rừng rậm, thăm dò động tĩnh của kẻ địch. Kẻ địch là ai, cậu không rõ lắm, bản thân là ai, cậu cũng không biết: Ở miền giáp ranh ba nước này mọi người nói tiếng Trung, tiếng Việt, tiếng Myanmar và tiếng Pháp, mặc áo và quần dài dệt từ sợi đay, lòng bàn chân giẫm thẳng lên những gờ đá và cát sỏi sắc lẹm, gương mặt và dáng vóc của họ đều giống nhau, vừa giống người mình, lại vừa giống kẻ địch.
Đó chưa bao giờ là một nơi an toàn, bị xâm lược, bị bóc lột, bị áp bức và chưa từng có thỏa hiệp. Trăm năm nay, pháo đạn và thi thể luân phiên ngã xuống, làm nguồn dinh dưỡng cho đất đai, loài thực vật xanh quỷ dị mà mạnh mẽ nở hoa trong mùa mưa, dưới gốc hoa ấy, một đứa bé thượng võ hiểu biết, dũng mãnh thiện chiến, ngang tàng bạo ngược ra đời.
Không thể sử dụng được vũ khí “nóng”, Tiểu Sơn thuần thục chặt bỏ cành trúc, tay nâng lên lia một phát đóng con rắn độc xuống mặt đất, hoặc sẽ chọc thẳng vào mắt mèo rừng, heo rừng. Bọn chúng không tốt, chúng cắn bà con, chúng ăn gà nuôi bên cây trà của mẹ. Bọn chúng là kẻ địch.
Người lớn nhét cây súng vào tay cậu, sắc thép đen huyền, hình ống dài, đòn cân nhỏ nhỏ hơi nhô ra, dù đối thủ có nhạy bén gian ngoan đến đâu cũng không thoát khỏi tầm ngắm, cánh tay thon dài cứng cáp trời sinh kéo chốt khóa, động tác gọn gàng, chưa từng được huấn luyện nhưng lại bắn phát nào trúng phát đó, khiến người lớn vô cùng kinh ngạc.
Kẻ địch khi đó là những người đến từ phương Bắc. Vốn từng là anh em bạn bè nay lại trở mặt thành thù. Mẹ cũng thắc mắc, bọn họ đã làm sai chuyện gì? Chúng ta đã làm sai chuyện gì?
Cậu vẫn là một đứa trẻ con, không hề nghi ngờ giữa đúng và sai. Lúc đó cậu lại được biết thêm một thứ còn đáng sợ hơn: hình tròn, hình thoi, hình vuông, màu đen, bề mặt lồi lên một cái chốt cảm ứng nho nhỏ. Đặt nó dưới đất, hay giữa nhành cây, vùi dưới lớp bùn, cành lá, khẽ chạm một cái, chỉ khẽ chạm thôi thì tiếng nổ cực lớn sẽ vang dội, tia lửa bùng lên, cơ thể bị nổ tanh bành. Thứ đó không giống đạn, nó phá hỏng mọi thứ đến tận cùng, đến tuyệt đẹp.
Tên nó là mìn.
Tiểu Sơn cần mẫn chôn tất cả chỗ mìn vào trong địa bàn được phân của mình, đợi tới lúc từng cái bị dẫn nổ, tình thế sẽ có chuyển biến mới.
Địch đã không còn là địch, biên giới giáp ranh quân địch biến thành vùng bị phong tỏa, sau đó lại bắt đầu giao thương qua lại. Nơi cậu chôn mìn, có người dùng rất nhiều cột mốc cảnh báo: Khu vực có mìn, xin đừng qua. Phía dưới còn vẽ đầu lâu xchéo.
Hòa hảo với kẻ địch trước kia, còn người một nhà cùng chung mối thù giờ lại vì thuốc lá, đá quý, lương thực và súng đạn mà quay sang cấu xé nhau, hơn nữa lại còn điên cuồng hơn. Chỗ mìn cậu chôn cuối cùng cũng có người giẫm phải, Tiểu Sơn ngồi trên cây ló đầu xuống nhìn, đó chính là người chú đã đặt cây súng vào tay cậu, ruột ông ta bị phòi ra ngoài, hai chân cụt mất.
Cậu nhìn ông ta.
Ông ta chỉ vào cây súng trong tay cậu.
Lúc tiễn ông ta lên đường, tay cậu không hề run, tim cũng không hề lạc nhịp.
Khi ấy, Châu Tiểu Sơn còn rất trẻ.
Cậu không giống người ở đây. Ánh nắng cháy bỏng, bầu không khí ngột ngạt hoặc rừng cây âm u ẩm ướt không thể tác động đến làn da hay cơ thể của cậu. Cậu cao ráo, da trắng, gầy nhưng không yếu, rắn rỏi nhưng không thô lậu. Niềm đam mê đối với sự chết chóc và tàn phá, cùng với những bài học kinh nghiệm trong quá khứ khiến cậu ra tay trước khi kịp suy nghĩ.
Vật cực tất phản, hỗn loạn và chiến tranh ít dần đi, vùng đất chia năm xẻ bảy bị một thế lực khổng lồ thâu tóm.
Châu Tiểu Sơn ngày càng nghe thấy mọi người nhắc nhiều đến một cái tên: Tướng quân Tra Tài.
Mẹ cũng nhắc đến ông ta lúc bà cẩn thận đảo lá trà đang sao trong nồi.
Có tướng quân Tra Tài, có trà ngon, bán được ra ngoài, thu tiền về.
Hôm đó, cuối cùng cậu cũng gặp ông ta.
Tướng quân Tra Tài cưỡi ngựa trắng, vẫy tay với mọi người. Ông ta độ ba mươi tuổi, mặc quân trang chỉnh tề, mặt mũi lương thiện. Tùy tùng đỡ ông ta xuống ngựa, làm theo phong tục địa phương, một thanh niên cường tráng khom người quỳ dưới đất làm bục xuống cho ông ta.
Người làm bục mặc một bộ áo trắng, khom người thành một góc tiêu chuẩn, sống lưng như tấm phản.
Tấm lưng đó nên phẳng như phản.
Thế nhưng bên trên lại có một chỗ hơi lồi ra, rất nhỏ, không ai chú ý đến quả mìn được gài trên người kẻ đó. Nhưng Tiểu Sơn lại không như thế, cậu là thiếu niên của rừng rậm, có thị lực tốt nhất, cậu quá quen thuộc với hình dáng cái chốt đó, cậu xông lên, ngay trước khi chân tướng quân giẫm lên bục xuống ngựa, đưa tay kéo lấy ông ta. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cậu đã cứu được tướng quân.
Sau đó cậu ở lại bên cạnh ông ta.
Từ ấy cậu nhớ kỹ mỗi một câu ông ta nói:
“Cậu thử nói xem vì sao ta lại có thể chiếm được vùng đất này? Mỗi người đều có nhu cầu của bản thân: Lương thực, hạt giống, lá trà, muối, giao thông thuận lợi, đoàn tụ với người thân, tôi thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.”
“Giao dịch nào cũng vì lợi ích. Tiểu Sơn, cậu giỏi như thế, nhưng từ giờ trở đi cậu phải nhớ, không có lợi ích, không cần ra tay, nếu không cũng chỉ lãng phí sức lực.”
“Quân đội khổng lồ chỉ là trang trí, tinh binh mới là mấu chốt giành thắng lợi. Tinh binh là gì? Tiểu Sơn, cậu phải học tri thức, ngôn ngữ, võ thuật, vũ khí. Cậu thích thuốc nổ nhất đúng không? Vậy chúng ta bắt đầu từ thuốc nổ…”
“Tiểu Sơn, có kẻ muốn viên đá này, cậu thấy chưa? Nhớ chưa? Đi mang nó về đây. Phải, nó ở trong hoàng cung Thái Lan…”
Còn cả:
“Tiểu Sơn, đây là con gái tôi, Hương Lan.”
Phía sau vang lên tiếng cười, cắt ngang hồi ức của Châu Tiểu Sơn.
Anh quay đầu lại, Mạc Lị đang xem phim, cô nàng cười rất vui vẻ y như trẻ con. Thấy anh ngoảnh lại, cô ta rướn lên nói: “Anh mau bật tivi lên đi, hay lắm đấy. Hoàn Châu cách cách cạo trọc đầu làm lính thủ thành.”
Tiểu Sơn nói: “Đây là phim cũ, anh xem rồi.”
Mạc Lị đáp: “Xem rồi thì xem lại cho đỡ buồn.”
Anh quay người lại, lật tờ báo trong tay: “Anh không thấy buồn.”
Mạc Lị tắt tivi, mãi lâu sau mới nói bên tai anh: “Liệu cô ta có tới không? Em đang nói Cừu Giai Ninh ấy. Liệu cô ta có đủ thông minh, đủ dũng cảm không?”
Anh buông báo xuống, nghĩ một lát, “Có thể.”
/18
|