Chẳng mấy chốc đã đến tiệc mừng thọ của ông
cụ Lê. Sáng sớm Lê Chất đã tới nhà tổ, vì vậy anh không thể ra ngoài được, nên đã cho tài xế tới
đón cậu.
Lê Chất gọi điện thoại tới để giải thích, lúc đó Yến Thu muốn nói thật ra không cần phiền
phức như vậy, cậu tự đi qua đó cũng được. Nhưng không chịu nổi sự kiên trì của Lê Chất,
cuối cùng cậu vẫn đồng ý. Tiệc mừng thọ của ông cụ Lê được tổ chức tại
nhà tổ. Yến Thu vốn tưởng rằng ngôi biệt thự trên đỉnh núi của Lê Chất đã đủ xa hoa lắm rồi, nhưng khi đến nhà tổ rồi mới hiểu được, lúc trước chỉ
là tiểu vu kiến đại vu* mà thôi. *Ý chỉ có sự chênh lệch rất lớn ở một phươ ng
diện nào đó.
Nhà tô của nhà họ Lê nằm trên một ngọn núi, được xây dựa vào nửi, từ cổng lớn đi vào,
thậm chí không thể nhìn thấy phía bên kia. Tất cả các kiến trúc đều làm the0 phong cách cổ xưa, lấy kiến trúc sơn đính* đời nhà Thanh làm chủ đạo, mái nhà dốc đứng, vô cùng khí
thế.
* Bao gồm một mái hông, trọng đó các đàn hồi của mái được tích hợp với đầy hồi ở hai mặt đối diện. Nó thường được xây dựng với hai phần mái dốc lớn lần lượt ở phía trước và phía sau, trong khi mỗi bên thường được xây
dựng với phần mái dốc nhỏ hơn. Lúc Yến Thu bước vào trong còn tưởng rằng mình đang đi vào cung đình biệt uyển thời cổ
đại gì đó. Người đến chúc thọ cũng không ít, nhưng đều
rất yên tĩnh, cả tòa viện chỉ có tiếng bước chân. Cho đến khi sắp đến phòng tiếp khách, mới có
thêm một vài tiếng người.
Thật ra Yến Thu cũng không thích ứng với trường hợp như thế này, bởi vậy vừa bước vào đã bảo tài xế dẫn cậu đi tìm Lê Chất. Cậu muốn mau chóng giao món quà cho anh, thì coi như
mình đã hOàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà còn chưa đi được bao xa, chợt nghe
phía sau truyền đến một giọng nói ngạc nhiên:
"Tiểu Thu?"
Yến Thu nghe thế dừng bước, quay người lại.
Sau đó thì thấy Phó Trầm Trạch và Phó Kiến
Đình cách đó không xa đang nhìn mình. Tiệc mừng thọ của ông cụ Lê được tố chức long trọng, thật ra cũng không có nhiều khách
mời lắm, số lượng thiệp mời cũng có hạn. Bởi vậy nếu như không phải được mời thì hOàn
toàn không có tư cách vào. Hơn nữa ông cụ Phó lại không chịu giúp đỡ, bởi vậy Phó Kiến Đình nhờ vả rất nhiều mối quan hệ, mới miễn cưỡng đi vào theo đối tác
kinh doanh từng hợp tác trước đây. Thế nên Phó Kiến Đình vô cùng nghi hoặc với
việc Yến Thu có thể xuất hiện ở đây.
Đương nhiên càng ngạc nhiên hơn còn phải kể
đến Phó Trầm Trạch ở bên cạnh. "Tại sao cậu lại ở đây?" Phó Trầm Trạch đi tới
hỏi trước ông ta. "Liên quan gì đến anh à?" Yến Thu hờ hững trả
lời.
Phó Trầm Trạch vốn cũng không trông mong Yến Thu sẽ trả lời câu hỏi của anh ta, vì thế ánh
mắt dừng lại trên người tài xế bên cạnh cậu. Nhìn tài xế đứng bên cạnh Yến Thu, Phó Trầm
Trạch cảm thấy người này trông có hơi quen.
Tài xế thấy dáng vẻ không thân thiện lắm của Phó Trầm Trạch, lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, sau đó tiến lên một bước, chắn trước người Yến Thu, đúng mực mặc kệ anh ta nhìn
chằm chằm. Phó Trầm Trạch nhìn tài xế một lúc lâu, lúc này mới nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy ông ấy
quen thuộc? Đây chẳng phải là tài xế trên chiếc Bentley màu đen mà anh ta nhìn thấy trước cửa
công ty ngày hôm đó sao.
Lúc ấy Yến Thu đang chuẩn bị lên xe, ông ấy
còn cố ý xuống xe mở cửa xe cho Yến Thu. Lại liên tưởng đến Yến Thu hôm nay đột nhiên xuất hiện ở tiệc mừng thọ của ông cụ Lê, Phó
Trầm Trạch ngay lập tức hiểu ra tất cả.
chẳng táchv ha của nhà h siêu miành bọn họ không lầm gì được. Chẳng trách Yến Thu dám không hề kiêng nể gì chống đối với
cả nhà bọn họ, suốt ngày quật tường như vậy. Chẳng trách cậu có thể thoải mái tham dự tiệc
mừng thọ của ông cụ Lê như vậy.
Thì ra là đe0 bám vị tiên sinh đó của nhà họ Lê. "Tiểu Thu..." Trên mặt' Phó Kiến Đình mang the0 thắc mắc cũng bước tới hỏi: "Tại sao con
lại ở đây?" Yến Thu còn chưa nghĩ ra giải thích thế nào, chợt nghe Phó Trầm Trạch đột nhiên khẽ xì một tiếng, cười nói: "Tại sao nó ở đây? Tất
nhiên là bời vì có chỗ dựa."
"Trầm Trạch, con nói thế là ý gì?" Lời nói của Phó Trầm Trạch có ý mỉa mai, Phó Kiến Đình
nghe thấy không khỏi cau mày. "Con có ý gì?" Phó Trầm Trạch âm trầm quét mắt nhìn Yến Thu, lấy điện thoại từ trong túi
ra, mở tấm hình đó lên.
Sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Phó Kiến
Đình. "Nếu như con đoán không sai, người ngồi
trong xe chắc hẳn là Lê tiên sinh." Phó Kiến Đình rũ mắt nhìn tấm hình trong điện thoại, một chiếc Bentley màu đen đỗ ở bên đường công ty bọn họ, tài xế cung kính mở xe
để cậu bước lên, quả thật không kho" để nhìn ra
Yến Thu có mối quan hệ thân thiết với chủ xe. Kết hợp với lời của Phó Trầm Trạch, sao ông ta
lại không hiểu?
Phó Kiến Đình không thể nói rõ cảm xúc lúc
này của mình là gì, ông ta tắt điện thoại của Phó Trầm Trạch đi, đôi mắt hơi tối sầm lại,
ngẩng đầy lên nhìn về phía Yến Thu.
"Con và Lê tiên sinh có quan hệ như thế nào?" "Cha, chuyện này còn phải hỏi sao?" Phó Trầm Trạch xem trò vui không ngại lớn chuyện, quạt gió thổi lửa nói: "Chuyện này chẳng phải rất rõ
ràng rồi à." "Nếu như nó và Lê tiên sinh không có mối quan hệ không muốn ai biết, thì sao Lê tiên sinh sẽ tự mình nhúng tay vào vụ án của Sương Trì,
còn tự mình đến công ty đón Yến Thu."
Nói tới đây, Phó Trầm Trạch ở nụ cười châm chọc: "Nếu sớm biết em trai con có bản lĩnh
lớn như vậy, thì cha nên tìm đến nó, để nó tìm Lê tiên sinh xin một tấm thiệp mời không phải là chuyện rất dễ dàng sao. Còn khiến cha phải
lượn một vòng lớn như vậy."
Phó Trầm Trạch đã nói tới mức này rồi, sao
Phó Kiến Đình không hiểu cho được.
Nhưng từ đầu đến cuối Yến Thu vẫn không nói gì, bởi vậy ông ta vẫn muốn nghe Yến Thu giải
thích. "Tiểu Thu, rốt cuộc con và Lê tiên sinh có quan
hệ gì? Tại sao con lại xuất hiện ở đây?" Yến Thu bình tĩnh nhìn bọn họ, như thể đang
nhìn hai tên hề. Quả thật mối quan hệ giữa cậu và Lê tiên sinh rất kho" diễn tả, nhưng chuyện này cũng không
cần thiết phải nói cho người nhà họ Phó. Hai mươi năm trước chưa bao giờ quản cậu, bây giờ lại lấy danh nghĩa người nhà để dạy dỗ
cậu, thật là nực cười. Phó Kiến Đình thấy cậu không nói lời nào, thì mặc định là cậu thừa nhận, trơng chốc lát cảm
xúc phức tạp. Tư thế giằng co của mấy người bọn họ quá mức nổi bật, bởi vậy chung quanh cũng dần dần có
ánh mắt nhìn sang.
Phó Kiến Đình cũng biết hiện tại không phải là lúc tốt nhất để tra hỏi Yến Thu, nhưng Phó Trầm Trạch và Phó Sương Trì đã từng xuất hiện vấn đề, nếu Yến Thu cũng như vậy, ông ta thật sự có chút nghi ngờ liệu có phải gen nhà
bọn họ có vấn đề hay không? Bởi vậy vẫn tiếp tục ép hỏi: "Con không nói lời nào cũng vô dụng, hôm nay con phải giải thích rõ ràng cho cha, rốt cuộc con và Lê tiên sinh có
quan hệ gì? Tại sao con lại xuất hiện ở đây?"
"Rốt cuộc là ai mời con?" "Tôi mời. "Một giọng nói đột nhiên xuất hiện
phía sau bọn họ. Phó Kiến Đình và Phó Trầm Trạch nghe vậy đồng loạt quay người lại, sau đó thì thấy một người đàn ông chẳng biết đã xuất hiện phía sau
bọn họ từ lúc nào. Vóc dáng người đàn ông cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, mặc một bộ Đường trang* khiêm tốn màu
đen, chậm rãi đi về phía bọn họ.
*Trang phục đời Đường.
Phó Kiến Đình nhanh chóng phản ứng lại với thân phận của người vừa xuất hiện, vội vàng
nói: "Lê tiên sinh, tôi là..."
Lê Chất không quan tâm tói lời tự giới thiệu của ông ta, trực tiếp lướt qua ông ta đi tới đứng bên canh Yến Thu, đầu tiên anh nhìn thoáng qua Yến Thu, thấy cậu không có việc gì, lúc này mới quay đầy lại, đưa mắt dời về phía bọn
họ. "Yến Thu là khách do tôi mời, hai vị có gì chỉ
giáo?"
Lê Chất không nhanh không chậm nói. Kính mắt không gọng trên sống mũi che khuất phần lớn cảm xúc trong mắt anh, nhưng Phó Kiến Đình vẫn nhạy bén cảm nhận được chút
không vui từ trên người anh. "Không có." Phó Kiến Đình lập tức nói: "Lê
tiên sinh, chỉ là..."
Lê Chất nhìn ông ta, đột nhiên giơ tay lên, dùng ngón tay đẩy kính mắt trên sống mũi lên, hỏi ngược lại: "Các người là? Tôi nhớ trên thiệp mời của tôi hình như không có tên của các
người?" Phó Trầm Trạch nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, dù sao quả thật bọn họ không phải đi
vào nhờ thiệp mời.
Sắc mặt Phó Kiến Đình vẫn như thường, không nhanh không chậm giải thích: "Đúng thế, chúng tôi đi cùng với Phong tiên sinh. Là thế này, chúng tôi từng thuê biệt thự ở sân trượt tuyết của nhà họ Lê. Là do tôi không biết dạy con, để nó gây ra chuyện lớn như vậy, trong lòng tôi luôn thấy có lỗi. Nghe nói hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lê nên mới cố ý chuẩn bị chút quà mọn, vừa là quà
mừng cũng là áy náy." Phó Kiến Đình nói xong, cầm lấy quà mừng thọ đã chuẩn bị trong tay Phó Trầm Trạch
Muốn đưa tới.
Nhưng Lê Chât ngay cả nhìn cũng không liêc ông ta một lần, chỉ nâng tay lên, chắn trước
mặt, làm động tác "Không cần".
Sau đó anh không mặn không nhạt nói:
"Chuyện đó đã kết thúc rồi, không cần nhắc lại. Nếu không phải khách do tôi mời, xin mời đi
cho." Dứt lời, quay sang tài xế ở bên cạnh nói: "Trần
Nghiệp, tiễn khách."
"Vâng, tiên sinh." Phó Kiến Đình không ngờ tới Lê Chất lại
không nể tình như thế, huống chi chung quanh
conconhieucapmasdangrhinmithuhrvay. trong đó cũng có vài người đã từng hợp tác, nếu cứ như vậy bị đuổi ra ngoài, không chỉ thể diện của của hai cha con bọn họ, sau này tập
đoàn nhà họ Phó cũng không ngẩng đầy lên
được trong giới. Bởi vậy Phó Kiến Đình còn Muốn nói thêm gì đó, thế nhưng vừa mới tiến lên một bước đã bị
tài xế ngăn cản.
"Lê tiên sinh..." Phó Kiến Đình vẫn chưa từ bỏ
ý định. Nhưng mà tài xế đã làm động tác chỉ về phía
cửa, nghiêm túc nói: "Xin mời."
cụ Lê. Sáng sớm Lê Chất đã tới nhà tổ, vì vậy anh không thể ra ngoài được, nên đã cho tài xế tới
đón cậu.
Lê Chất gọi điện thoại tới để giải thích, lúc đó Yến Thu muốn nói thật ra không cần phiền
phức như vậy, cậu tự đi qua đó cũng được. Nhưng không chịu nổi sự kiên trì của Lê Chất,
cuối cùng cậu vẫn đồng ý. Tiệc mừng thọ của ông cụ Lê được tổ chức tại
nhà tổ. Yến Thu vốn tưởng rằng ngôi biệt thự trên đỉnh núi của Lê Chất đã đủ xa hoa lắm rồi, nhưng khi đến nhà tổ rồi mới hiểu được, lúc trước chỉ
là tiểu vu kiến đại vu* mà thôi. *Ý chỉ có sự chênh lệch rất lớn ở một phươ ng
diện nào đó.
Nhà tô của nhà họ Lê nằm trên một ngọn núi, được xây dựa vào nửi, từ cổng lớn đi vào,
thậm chí không thể nhìn thấy phía bên kia. Tất cả các kiến trúc đều làm the0 phong cách cổ xưa, lấy kiến trúc sơn đính* đời nhà Thanh làm chủ đạo, mái nhà dốc đứng, vô cùng khí
thế.
* Bao gồm một mái hông, trọng đó các đàn hồi của mái được tích hợp với đầy hồi ở hai mặt đối diện. Nó thường được xây dựng với hai phần mái dốc lớn lần lượt ở phía trước và phía sau, trong khi mỗi bên thường được xây
dựng với phần mái dốc nhỏ hơn. Lúc Yến Thu bước vào trong còn tưởng rằng mình đang đi vào cung đình biệt uyển thời cổ
đại gì đó. Người đến chúc thọ cũng không ít, nhưng đều
rất yên tĩnh, cả tòa viện chỉ có tiếng bước chân. Cho đến khi sắp đến phòng tiếp khách, mới có
thêm một vài tiếng người.
Thật ra Yến Thu cũng không thích ứng với trường hợp như thế này, bởi vậy vừa bước vào đã bảo tài xế dẫn cậu đi tìm Lê Chất. Cậu muốn mau chóng giao món quà cho anh, thì coi như
mình đã hOàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà còn chưa đi được bao xa, chợt nghe
phía sau truyền đến một giọng nói ngạc nhiên:
"Tiểu Thu?"
Yến Thu nghe thế dừng bước, quay người lại.
Sau đó thì thấy Phó Trầm Trạch và Phó Kiến
Đình cách đó không xa đang nhìn mình. Tiệc mừng thọ của ông cụ Lê được tố chức long trọng, thật ra cũng không có nhiều khách
mời lắm, số lượng thiệp mời cũng có hạn. Bởi vậy nếu như không phải được mời thì hOàn
toàn không có tư cách vào. Hơn nữa ông cụ Phó lại không chịu giúp đỡ, bởi vậy Phó Kiến Đình nhờ vả rất nhiều mối quan hệ, mới miễn cưỡng đi vào theo đối tác
kinh doanh từng hợp tác trước đây. Thế nên Phó Kiến Đình vô cùng nghi hoặc với
việc Yến Thu có thể xuất hiện ở đây.
Đương nhiên càng ngạc nhiên hơn còn phải kể
đến Phó Trầm Trạch ở bên cạnh. "Tại sao cậu lại ở đây?" Phó Trầm Trạch đi tới
hỏi trước ông ta. "Liên quan gì đến anh à?" Yến Thu hờ hững trả
lời.
Phó Trầm Trạch vốn cũng không trông mong Yến Thu sẽ trả lời câu hỏi của anh ta, vì thế ánh
mắt dừng lại trên người tài xế bên cạnh cậu. Nhìn tài xế đứng bên cạnh Yến Thu, Phó Trầm
Trạch cảm thấy người này trông có hơi quen.
Tài xế thấy dáng vẻ không thân thiện lắm của Phó Trầm Trạch, lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, sau đó tiến lên một bước, chắn trước người Yến Thu, đúng mực mặc kệ anh ta nhìn
chằm chằm. Phó Trầm Trạch nhìn tài xế một lúc lâu, lúc này mới nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy ông ấy
quen thuộc? Đây chẳng phải là tài xế trên chiếc Bentley màu đen mà anh ta nhìn thấy trước cửa
công ty ngày hôm đó sao.
Lúc ấy Yến Thu đang chuẩn bị lên xe, ông ấy
còn cố ý xuống xe mở cửa xe cho Yến Thu. Lại liên tưởng đến Yến Thu hôm nay đột nhiên xuất hiện ở tiệc mừng thọ của ông cụ Lê, Phó
Trầm Trạch ngay lập tức hiểu ra tất cả.
chẳng táchv ha của nhà h siêu miành bọn họ không lầm gì được. Chẳng trách Yến Thu dám không hề kiêng nể gì chống đối với
cả nhà bọn họ, suốt ngày quật tường như vậy. Chẳng trách cậu có thể thoải mái tham dự tiệc
mừng thọ của ông cụ Lê như vậy.
Thì ra là đe0 bám vị tiên sinh đó của nhà họ Lê. "Tiểu Thu..." Trên mặt' Phó Kiến Đình mang the0 thắc mắc cũng bước tới hỏi: "Tại sao con
lại ở đây?" Yến Thu còn chưa nghĩ ra giải thích thế nào, chợt nghe Phó Trầm Trạch đột nhiên khẽ xì một tiếng, cười nói: "Tại sao nó ở đây? Tất
nhiên là bời vì có chỗ dựa."
"Trầm Trạch, con nói thế là ý gì?" Lời nói của Phó Trầm Trạch có ý mỉa mai, Phó Kiến Đình
nghe thấy không khỏi cau mày. "Con có ý gì?" Phó Trầm Trạch âm trầm quét mắt nhìn Yến Thu, lấy điện thoại từ trong túi
ra, mở tấm hình đó lên.
Sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Phó Kiến
Đình. "Nếu như con đoán không sai, người ngồi
trong xe chắc hẳn là Lê tiên sinh." Phó Kiến Đình rũ mắt nhìn tấm hình trong điện thoại, một chiếc Bentley màu đen đỗ ở bên đường công ty bọn họ, tài xế cung kính mở xe
để cậu bước lên, quả thật không kho" để nhìn ra
Yến Thu có mối quan hệ thân thiết với chủ xe. Kết hợp với lời của Phó Trầm Trạch, sao ông ta
lại không hiểu?
Phó Kiến Đình không thể nói rõ cảm xúc lúc
này của mình là gì, ông ta tắt điện thoại của Phó Trầm Trạch đi, đôi mắt hơi tối sầm lại,
ngẩng đầy lên nhìn về phía Yến Thu.
"Con và Lê tiên sinh có quan hệ như thế nào?" "Cha, chuyện này còn phải hỏi sao?" Phó Trầm Trạch xem trò vui không ngại lớn chuyện, quạt gió thổi lửa nói: "Chuyện này chẳng phải rất rõ
ràng rồi à." "Nếu như nó và Lê tiên sinh không có mối quan hệ không muốn ai biết, thì sao Lê tiên sinh sẽ tự mình nhúng tay vào vụ án của Sương Trì,
còn tự mình đến công ty đón Yến Thu."
Nói tới đây, Phó Trầm Trạch ở nụ cười châm chọc: "Nếu sớm biết em trai con có bản lĩnh
lớn như vậy, thì cha nên tìm đến nó, để nó tìm Lê tiên sinh xin một tấm thiệp mời không phải là chuyện rất dễ dàng sao. Còn khiến cha phải
lượn một vòng lớn như vậy."
Phó Trầm Trạch đã nói tới mức này rồi, sao
Phó Kiến Đình không hiểu cho được.
Nhưng từ đầu đến cuối Yến Thu vẫn không nói gì, bởi vậy ông ta vẫn muốn nghe Yến Thu giải
thích. "Tiểu Thu, rốt cuộc con và Lê tiên sinh có quan
hệ gì? Tại sao con lại xuất hiện ở đây?" Yến Thu bình tĩnh nhìn bọn họ, như thể đang
nhìn hai tên hề. Quả thật mối quan hệ giữa cậu và Lê tiên sinh rất kho" diễn tả, nhưng chuyện này cũng không
cần thiết phải nói cho người nhà họ Phó. Hai mươi năm trước chưa bao giờ quản cậu, bây giờ lại lấy danh nghĩa người nhà để dạy dỗ
cậu, thật là nực cười. Phó Kiến Đình thấy cậu không nói lời nào, thì mặc định là cậu thừa nhận, trơng chốc lát cảm
xúc phức tạp. Tư thế giằng co của mấy người bọn họ quá mức nổi bật, bởi vậy chung quanh cũng dần dần có
ánh mắt nhìn sang.
Phó Kiến Đình cũng biết hiện tại không phải là lúc tốt nhất để tra hỏi Yến Thu, nhưng Phó Trầm Trạch và Phó Sương Trì đã từng xuất hiện vấn đề, nếu Yến Thu cũng như vậy, ông ta thật sự có chút nghi ngờ liệu có phải gen nhà
bọn họ có vấn đề hay không? Bởi vậy vẫn tiếp tục ép hỏi: "Con không nói lời nào cũng vô dụng, hôm nay con phải giải thích rõ ràng cho cha, rốt cuộc con và Lê tiên sinh có
quan hệ gì? Tại sao con lại xuất hiện ở đây?"
"Rốt cuộc là ai mời con?" "Tôi mời. "Một giọng nói đột nhiên xuất hiện
phía sau bọn họ. Phó Kiến Đình và Phó Trầm Trạch nghe vậy đồng loạt quay người lại, sau đó thì thấy một người đàn ông chẳng biết đã xuất hiện phía sau
bọn họ từ lúc nào. Vóc dáng người đàn ông cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, mặc một bộ Đường trang* khiêm tốn màu
đen, chậm rãi đi về phía bọn họ.
*Trang phục đời Đường.
Phó Kiến Đình nhanh chóng phản ứng lại với thân phận của người vừa xuất hiện, vội vàng
nói: "Lê tiên sinh, tôi là..."
Lê Chất không quan tâm tói lời tự giới thiệu của ông ta, trực tiếp lướt qua ông ta đi tới đứng bên canh Yến Thu, đầu tiên anh nhìn thoáng qua Yến Thu, thấy cậu không có việc gì, lúc này mới quay đầy lại, đưa mắt dời về phía bọn
họ. "Yến Thu là khách do tôi mời, hai vị có gì chỉ
giáo?"
Lê Chất không nhanh không chậm nói. Kính mắt không gọng trên sống mũi che khuất phần lớn cảm xúc trong mắt anh, nhưng Phó Kiến Đình vẫn nhạy bén cảm nhận được chút
không vui từ trên người anh. "Không có." Phó Kiến Đình lập tức nói: "Lê
tiên sinh, chỉ là..."
Lê Chất nhìn ông ta, đột nhiên giơ tay lên, dùng ngón tay đẩy kính mắt trên sống mũi lên, hỏi ngược lại: "Các người là? Tôi nhớ trên thiệp mời của tôi hình như không có tên của các
người?" Phó Trầm Trạch nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, dù sao quả thật bọn họ không phải đi
vào nhờ thiệp mời.
Sắc mặt Phó Kiến Đình vẫn như thường, không nhanh không chậm giải thích: "Đúng thế, chúng tôi đi cùng với Phong tiên sinh. Là thế này, chúng tôi từng thuê biệt thự ở sân trượt tuyết của nhà họ Lê. Là do tôi không biết dạy con, để nó gây ra chuyện lớn như vậy, trong lòng tôi luôn thấy có lỗi. Nghe nói hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lê nên mới cố ý chuẩn bị chút quà mọn, vừa là quà
mừng cũng là áy náy." Phó Kiến Đình nói xong, cầm lấy quà mừng thọ đã chuẩn bị trong tay Phó Trầm Trạch
Muốn đưa tới.
Nhưng Lê Chât ngay cả nhìn cũng không liêc ông ta một lần, chỉ nâng tay lên, chắn trước
mặt, làm động tác "Không cần".
Sau đó anh không mặn không nhạt nói:
"Chuyện đó đã kết thúc rồi, không cần nhắc lại. Nếu không phải khách do tôi mời, xin mời đi
cho." Dứt lời, quay sang tài xế ở bên cạnh nói: "Trần
Nghiệp, tiễn khách."
"Vâng, tiên sinh." Phó Kiến Đình không ngờ tới Lê Chất lại
không nể tình như thế, huống chi chung quanh
conconhieucapmasdangrhinmithuhrvay. trong đó cũng có vài người đã từng hợp tác, nếu cứ như vậy bị đuổi ra ngoài, không chỉ thể diện của của hai cha con bọn họ, sau này tập
đoàn nhà họ Phó cũng không ngẩng đầy lên
được trong giới. Bởi vậy Phó Kiến Đình còn Muốn nói thêm gì đó, thế nhưng vừa mới tiến lên một bước đã bị
tài xế ngăn cản.
"Lê tiên sinh..." Phó Kiến Đình vẫn chưa từ bỏ
ý định. Nhưng mà tài xế đã làm động tác chỉ về phía
cửa, nghiêm túc nói: "Xin mời."
/94
|