Phó Trầm Trạch nhìn bộ dạng cực kỳ đau khổ của cậu ta, theo bản năng đứng dậy, nhưng cũng hiểu được mình hOàn toàn không thể đi qua đó được, bởi vậy chỉ có thể bất lực nhìn
cậu ta, hai tay siết chặt bên người. Yến Thu không vội đi, lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn tiết mục "Anh em tình thâm" của bọn
họ. Trong đầy lần lượt hiện ra những chuyện đã
xảy ra ở kiếp trước.
Sinh nhật, sân trượt tuyết, Cố Lý, tai nạn xe... Mà hôm nay, Phó Sương Trì cuối cùng cũng
phải trả giá đắt vì những chuyện cậu ta đã làm.
Phó Sương Trì nhìn vẻ mặt của Phó Trầm Trạch là biết lần này anh ta cũng không giúp
được mình.
Ngay lập tức cậu ta đưa mắt nhìn sang Yến
Thu ở bên cạnh.
Ánh mắt căm ghét mà thù hận: "Đều tại mày! Đều tại vì mày! Yến Thu, tao sẽ không bỏ qua
cho mày!"
Yến Thu nghe thế từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào cậu ta, môi khẽ mấp máy, dùng khẩu hình*
với cậu ta.
*Hình dáng của miệng khi phát âm. Thật ra khoảng cách giữa bọn họ không tính là gần, nhưng Phó Sương Trì vẫn nhận ra rõ ràng
câu nói đó.
"Đây là báo ứng mày đáng phải nhận." "Yến Thu! Tao giết mày! Tao nhất định sẽ giết mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày! Yến Thu,
mày chờ tao ra ngoài.
..." Phó Sương Trì hOàn toàn sụp đổ, muốn tránh thoát khỏi cảnh sát tư pháp ở hai bên, nhưng
nhanh chóng bị đè lại, đưa ra ngoài. Yến Thu nhìn Phó Sương Trì bị cảnh sát tư pháp kéo đi từng chút một ra ngoài, trong miệng vẫn không chịu buông tha gọi tên của cậu, khẽ thở dài lắc đầy, cái tên này thật sự là
hết thuốc chữa. Phiên tòa kết thúc, Yến Thu cũng chuẩn bị rời
đi.
Nhưng mà vừa bước ra khỏi tòa án, lại đột
nhiên bị người gọi lại. Yến Thu quay người lại, sau đó thì thấy Phó
Trầm Trạch bước tới. Vừa nãy gọi anh cả là vì trêu chọc, hiện tại Phó Sương Trì cũng đã được xét xử xong, Yến Thu cũng chẳng có tâm trạng đùa với anh ta nữa,
bởi vậy hỏi thẳng: "Có việc gì?" Phó Trầm Trạch không nói gì, chỉ cụp mắt nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười này xen lẫn châm biếm, khiến Yến Thu có
chút kho" chịu. Cậu lười diễn kịch câm với Phó Trầm Trạch,
quay người lại định đi.
Lại bỗng nhiên nghe anh ta hờ hững nói: "Yến
Thu, cậu thật là có bản lĩnh." Yến Thu nghe thế bèn ngước mắt lên nhìn anh
ta.
Sau đó lại nghe anh tiếp tục nói: "Đầu tiên là
cố ý không nói cho mọi người biết chuyện cậu
lamphanthuat,saudotuminhanthamphau thuật xong lại tìm ông nội để lấy sự đồng tình, dọn đến nhà cũ, tìm ông nội làm chỗ dựa vững khắc, lại còn bán nhan sắc, đe0 bám người giàu có, xem ra cậu thật sự rất cố gắng tranh
thắng thua với tôi." Rõ ràng mỗi chữ anh ta nói Yến Thu đều có thể nghe hiểu được, thế nhưng khi gộp lại với nhau
lại khiến cho cậu mờ mịt. Lấy sự đồng tình, tìm chỗ dựa, đe0 bám người
giàu có? Tuy rằng đe0 bám người giàu có ở vế sau đó không biết là rút kết luận ra được từ đâu, nhưng tìm ông nội để lấy sự đồng tình ở vế trước đúng là suy nghĩ tiêu chuẩn của người nhà họ
Phó.
"Anh có ý gì?" Yến Thu hỏi ngược lại. "Có ý gì?" Phó Trầm Trạch lấy điện thoại ra, tìm bức hình ngày đó anh ta chụp ở cửa công ty
đưa tới trước mặt Yến Thu.
Bởi vì khoảng cách khá xa, thế nên chụp cũng
không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ Yến Thu đang ôm món đồ gì đó bước lên một
chiếc xe Bentley màu đen. Bởi vì do góc độ, cho nên không thấy rõ lắm người trơng xe cùng biển số xe, nhưng từ chiếc xe nhìn thấy được trơng bức hình, đó là một chiếc Bentley sang trọng. Những người có
thể sở hữu chiếc xe này không giàu thì cũng quý, bởi vậy ngay lập tức Phó Trầm Trạch nghĩ
đến loại chuyện bẩn thỉu đó. Yến Thu không ngờ tới cảnh tượng hôm đó Lê tiên sinh đến đón mình sẽ bị Phó Trầm Trạch
(b)ăt gặp được. Càng không ngờ tới anh ta dựa vào một bức
hình đã gán lên cho mình một tội danh. Yến Thu quả thật của bị tức đến bật cười: "Cho
nên?" Phó Trầm Trạch thu lại điện thoại, lẳng lặng nhìn cậu, vẻ mặt trịch thượng, ánh mắt tràn đầy
xem thường.
"Cho nên Yến Thu, cậu đúng là khiến tôi buồn
nôn."
Bun nốn? Yến Thu không ngờ rằng loại người anh em
loạn lvâu, không biết phân biệt phải trái như Phó Trầm Trạch ấy thế mà không biết xấu hổ
nói cậu. Lúc anh ta và Phó Sương Trì mập mờ không rõ
thì sao không cảm thấy mình buồn nôn đi? Có điều Yến Thu cũng không có ý định giải thích, dù sao đối với loại người tự cho là đúng như Phó Trầm Trạch mà nói, cho dù cậu có mổ bụng ra để chứng minh sự trong sạch của mình
thì anh ta cũng sẽ không tin. Loại người này chỉ thích hợp lấy gậy ông đập
lưng ông.
Bởi vậy Yến Thu nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, nở nụ cười với anh ta rồi nói: "Như nhau cả thôi, quan hệ giữa anh và Phó Sương Trì cũng thật khiến cho người ta buồn nôn. Nhưng
mà anh đừn J hiểu lầm nhé, tôi vẫn luôn đứng
về phía anh, rất hy vọng các người ở bên nhau. Dù sao các người đúng thật là một cặp trời sinh, tôi thật sự rất sợ các người mà tách ra sẽ đi gây họa cho người khác. Nhưng rất đáng tiếc, em trai yêu quý của anh còn phải ngồi tù
những mười năm."
Phó Trầm Trạch nghe cậu nhắc tới Phó Sương
Trì, quả nhiên thay đổi sắc mặt: "Cậu!" Yến Thu ngắt lời anh ta: "'Anh đừnJ nôn nóng, dù sao anh thích cậu ta như vậy kia mà, chờ cậu ta mưới năm là được rồi. Đương nhiên nếu như anh không đợi được, cũng có thể tìm một chỗ đốt lửa rồi vào chung với cậu ta, chẳng phải người ta nói chồng hát vợ the0 sau đó sao,
anh có thể làm ngược lại." Vô luận như thế nào, chuyện Phó Sương Trì phóng hỏa đều đuối lý, bởi vậy Phó Trầm Trạch
trong chốc lát cũng không thể nào cãi lại được. Yến Thu nhìn bộ dạng ăn quả đắng của anh ta, nhân cơ hội đó kết thúc câu chuyện: "Được rồi, tôi còn cố Việc, đi trước đây. Anh cũng đừng đi sớm, mau đi chuẩn bị cho em trai yêu quý của mình đi. Dù sao cũng phải ở trong tù, với cái tính cách gợi đòn như cậu ta, tôi sợ là cậu
ta chưa kịp ra tù đã bị người ta đánh chết rồi."
Trông thấy sắc mặt' Phó Trầm Trạch ngay lập tức tối sầm lại, Yến Thu chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, khoát tay áo một cái với anh ta tựa như khiêu khíCh, sau đó mới quay người đi ra
ngoài. Trái lại Phó Trầm Trạch thật sự chưa đi, khắc là còn Muốn ở lại đến thăm Phó Sương Trì một
chút. Yến Thu không biết anh ta có đi chuẩn bị thật hay không, nhưng cậu biết chắc chắn là không
có tác dụng gì. Dù sao đây cũng là vụ án được chính nhà họ Lê can thiệp vào, Phó Trầm Trạch chưa có năng
lực lớn như vậy để nhúng tay vào.
Hơn nữa nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Phó Sương Trì, cậu biết rằng những ngày qua cậu ta
trải qua chắc chắn không tốt đẹp gì. Biết cậu ta sống không tốt, Yến Thu cũng yên
tâm. Buổi tối chị Vương khao, bởi vậy Yến Thu không về nhà, mà đi dạo bên ngoài đến buổi tối, lúc này mới chạy tới nhà hàng đã hẹn từ
tước.
Lúc Yến Thu đến mọi người gần như đã đến đông đủ, mọi người ngồi vây quanh một vòng,
đang trò chuyện rôm rả. Bộ phận của họ không phải là bộ phận nòng cốt, không có nhiều áp lực, cũng không có mối quan hệ cạnh tranh, vì vậy mối quan hệ giữa
các đồng nghiệp rất tốt. Thấy cậu đến, mọi người sôi nổi (b)ắt chuyện
mời cậu ngồi xuống. Ai nấy đều nhiệt tình hỏi thăm bệnh tình của cậu, và cả tình trạng phục hồi sau khi phẫu
thuật. Đời này cậu chữa trị sớm, nên thật ra cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng cụm từ ung thư dạ dày nói ra dẫu sao cũng rất dọa người,
bởi vậy nhắc tới việc liên quan đến bệnh tình,
Yến Thu đều hời hợt nói qua loa. Cũng may đề tài này cũng không tán gẫu được bao lâu, chẳng mấy chốc đã nói sang những
chuyện khác. Mọi người biết cậu vừa khôi phục không lâu,
bởi vậy đều gọi những món rất thanh đạm, còn
Gọi riêng trái cây cho cậu.
Yến Thu rất thích bầu không khí náo nhiệt này,
không bao lâu đã tán gẫu với bọn họ.
Cũng không biết là ai đột nhiên nói đến Phó Sương Trì, đề tài này trong nháy mắt không thể
ngăn cản nối. Dù sao đây cũng là drama lớn nhất gần đây của công ty, bởi vậy mọi người đều cảm thấy rất hứng thú, anh một câu tôi một câu, chẳng bao
lâu đã tán dóc với nhau. "Thật ra trước đây tôi đã gặp cậu hai rồi, trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn có vẻ khá nhã nhặn, kết quả đột nhiên giống như bị quỷ nhập, vừa tráo hợp đồng, vừa phóng hỏa. Cậu nói xem cậu ta là bị người nào hạ cổ hay là tinh thần xảy ra
vấn đề gì thế?" "Chuyện này ai mà biết, chắc là Chủ tịch gây áp lực quá lớn cho cậu ta, ép người ta phát điên
thì sao." "Theo tôi thấy thì không phải." Lời này vừa nói
ra, lập tức có người (b)ắt đầy tranh luận.
"Rõ ràng kỳ vọng của Chủ tịch đều ở chỗ cậu cả, đã công khai bồi dưỡng cậu cả trở thành người thừa kế, còn với cậu hai nhiều hơn là
nuông chiều đi." "Em đồng ý. Chủ tịch đúng là đối xử tốt với
cậu hai, từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay. Dù sao ở công ty có cậu cả rồi, không cần phải
tạo áp lực lớn như vậy cho cậu hai." "Đương nhiên rồi, lúc trước ở công ty tôi (b)ắt gặp mấy người nịnh bợ xung quanh Chủ tịch đang khen ngợi cậu hai. Chủ tịch bình thường nghiêm túc thận trọng là thế, vậy mà trên mặt
lại cười như hoa." Chị Vương nghe bọn họ nói tới đây, cũng đặt
đũa xuống, gia nhập vào.
"Chị làm ở công ty lâu rồi, để chị kể cho mọi người nghe những gì chị biết. Chủ tịch thật sự rất thương cậu hai đó, chị cảm thấy còn thương yêu hơn so với cậu cả. Chị nhớ hồi đó cậu hai còn nhỏ, mỗi khi Chủ tịch mở cuộc họp đều ôm cậu ta lên trên đùi. Có lần cậu hai trong lúc chơi không cẩn thận té từ trên cầu thang xuống, Chủ tịch tự mình ôm cậu ta tới bệnh viện. Có điều chuyện này cũng bình thường, người làm cha mà, làm gì có ai không
thương con cái mình."
Mọi người vừa nghe thế đều gật gù. Yến Thu nghe vậy cũng cười the0, có điều trong nụ người pha lẫn thêm mấy phần cay
đắng.
cậu ta, hai tay siết chặt bên người. Yến Thu không vội đi, lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn tiết mục "Anh em tình thâm" của bọn
họ. Trong đầy lần lượt hiện ra những chuyện đã
xảy ra ở kiếp trước.
Sinh nhật, sân trượt tuyết, Cố Lý, tai nạn xe... Mà hôm nay, Phó Sương Trì cuối cùng cũng
phải trả giá đắt vì những chuyện cậu ta đã làm.
Phó Sương Trì nhìn vẻ mặt của Phó Trầm Trạch là biết lần này anh ta cũng không giúp
được mình.
Ngay lập tức cậu ta đưa mắt nhìn sang Yến
Thu ở bên cạnh.
Ánh mắt căm ghét mà thù hận: "Đều tại mày! Đều tại vì mày! Yến Thu, tao sẽ không bỏ qua
cho mày!"
Yến Thu nghe thế từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào cậu ta, môi khẽ mấp máy, dùng khẩu hình*
với cậu ta.
*Hình dáng của miệng khi phát âm. Thật ra khoảng cách giữa bọn họ không tính là gần, nhưng Phó Sương Trì vẫn nhận ra rõ ràng
câu nói đó.
"Đây là báo ứng mày đáng phải nhận." "Yến Thu! Tao giết mày! Tao nhất định sẽ giết mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày! Yến Thu,
mày chờ tao ra ngoài.
..." Phó Sương Trì hOàn toàn sụp đổ, muốn tránh thoát khỏi cảnh sát tư pháp ở hai bên, nhưng
nhanh chóng bị đè lại, đưa ra ngoài. Yến Thu nhìn Phó Sương Trì bị cảnh sát tư pháp kéo đi từng chút một ra ngoài, trong miệng vẫn không chịu buông tha gọi tên của cậu, khẽ thở dài lắc đầy, cái tên này thật sự là
hết thuốc chữa. Phiên tòa kết thúc, Yến Thu cũng chuẩn bị rời
đi.
Nhưng mà vừa bước ra khỏi tòa án, lại đột
nhiên bị người gọi lại. Yến Thu quay người lại, sau đó thì thấy Phó
Trầm Trạch bước tới. Vừa nãy gọi anh cả là vì trêu chọc, hiện tại Phó Sương Trì cũng đã được xét xử xong, Yến Thu cũng chẳng có tâm trạng đùa với anh ta nữa,
bởi vậy hỏi thẳng: "Có việc gì?" Phó Trầm Trạch không nói gì, chỉ cụp mắt nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười này xen lẫn châm biếm, khiến Yến Thu có
chút kho" chịu. Cậu lười diễn kịch câm với Phó Trầm Trạch,
quay người lại định đi.
Lại bỗng nhiên nghe anh ta hờ hững nói: "Yến
Thu, cậu thật là có bản lĩnh." Yến Thu nghe thế bèn ngước mắt lên nhìn anh
ta.
Sau đó lại nghe anh tiếp tục nói: "Đầu tiên là
cố ý không nói cho mọi người biết chuyện cậu
lamphanthuat,saudotuminhanthamphau thuật xong lại tìm ông nội để lấy sự đồng tình, dọn đến nhà cũ, tìm ông nội làm chỗ dựa vững khắc, lại còn bán nhan sắc, đe0 bám người giàu có, xem ra cậu thật sự rất cố gắng tranh
thắng thua với tôi." Rõ ràng mỗi chữ anh ta nói Yến Thu đều có thể nghe hiểu được, thế nhưng khi gộp lại với nhau
lại khiến cho cậu mờ mịt. Lấy sự đồng tình, tìm chỗ dựa, đe0 bám người
giàu có? Tuy rằng đe0 bám người giàu có ở vế sau đó không biết là rút kết luận ra được từ đâu, nhưng tìm ông nội để lấy sự đồng tình ở vế trước đúng là suy nghĩ tiêu chuẩn của người nhà họ
Phó.
"Anh có ý gì?" Yến Thu hỏi ngược lại. "Có ý gì?" Phó Trầm Trạch lấy điện thoại ra, tìm bức hình ngày đó anh ta chụp ở cửa công ty
đưa tới trước mặt Yến Thu.
Bởi vì khoảng cách khá xa, thế nên chụp cũng
không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ Yến Thu đang ôm món đồ gì đó bước lên một
chiếc xe Bentley màu đen. Bởi vì do góc độ, cho nên không thấy rõ lắm người trơng xe cùng biển số xe, nhưng từ chiếc xe nhìn thấy được trơng bức hình, đó là một chiếc Bentley sang trọng. Những người có
thể sở hữu chiếc xe này không giàu thì cũng quý, bởi vậy ngay lập tức Phó Trầm Trạch nghĩ
đến loại chuyện bẩn thỉu đó. Yến Thu không ngờ tới cảnh tượng hôm đó Lê tiên sinh đến đón mình sẽ bị Phó Trầm Trạch
(b)ăt gặp được. Càng không ngờ tới anh ta dựa vào một bức
hình đã gán lên cho mình một tội danh. Yến Thu quả thật của bị tức đến bật cười: "Cho
nên?" Phó Trầm Trạch thu lại điện thoại, lẳng lặng nhìn cậu, vẻ mặt trịch thượng, ánh mắt tràn đầy
xem thường.
"Cho nên Yến Thu, cậu đúng là khiến tôi buồn
nôn."
Bun nốn? Yến Thu không ngờ rằng loại người anh em
loạn lvâu, không biết phân biệt phải trái như Phó Trầm Trạch ấy thế mà không biết xấu hổ
nói cậu. Lúc anh ta và Phó Sương Trì mập mờ không rõ
thì sao không cảm thấy mình buồn nôn đi? Có điều Yến Thu cũng không có ý định giải thích, dù sao đối với loại người tự cho là đúng như Phó Trầm Trạch mà nói, cho dù cậu có mổ bụng ra để chứng minh sự trong sạch của mình
thì anh ta cũng sẽ không tin. Loại người này chỉ thích hợp lấy gậy ông đập
lưng ông.
Bởi vậy Yến Thu nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, nở nụ cười với anh ta rồi nói: "Như nhau cả thôi, quan hệ giữa anh và Phó Sương Trì cũng thật khiến cho người ta buồn nôn. Nhưng
mà anh đừn J hiểu lầm nhé, tôi vẫn luôn đứng
về phía anh, rất hy vọng các người ở bên nhau. Dù sao các người đúng thật là một cặp trời sinh, tôi thật sự rất sợ các người mà tách ra sẽ đi gây họa cho người khác. Nhưng rất đáng tiếc, em trai yêu quý của anh còn phải ngồi tù
những mười năm."
Phó Trầm Trạch nghe cậu nhắc tới Phó Sương
Trì, quả nhiên thay đổi sắc mặt: "Cậu!" Yến Thu ngắt lời anh ta: "'Anh đừnJ nôn nóng, dù sao anh thích cậu ta như vậy kia mà, chờ cậu ta mưới năm là được rồi. Đương nhiên nếu như anh không đợi được, cũng có thể tìm một chỗ đốt lửa rồi vào chung với cậu ta, chẳng phải người ta nói chồng hát vợ the0 sau đó sao,
anh có thể làm ngược lại." Vô luận như thế nào, chuyện Phó Sương Trì phóng hỏa đều đuối lý, bởi vậy Phó Trầm Trạch
trong chốc lát cũng không thể nào cãi lại được. Yến Thu nhìn bộ dạng ăn quả đắng của anh ta, nhân cơ hội đó kết thúc câu chuyện: "Được rồi, tôi còn cố Việc, đi trước đây. Anh cũng đừng đi sớm, mau đi chuẩn bị cho em trai yêu quý của mình đi. Dù sao cũng phải ở trong tù, với cái tính cách gợi đòn như cậu ta, tôi sợ là cậu
ta chưa kịp ra tù đã bị người ta đánh chết rồi."
Trông thấy sắc mặt' Phó Trầm Trạch ngay lập tức tối sầm lại, Yến Thu chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, khoát tay áo một cái với anh ta tựa như khiêu khíCh, sau đó mới quay người đi ra
ngoài. Trái lại Phó Trầm Trạch thật sự chưa đi, khắc là còn Muốn ở lại đến thăm Phó Sương Trì một
chút. Yến Thu không biết anh ta có đi chuẩn bị thật hay không, nhưng cậu biết chắc chắn là không
có tác dụng gì. Dù sao đây cũng là vụ án được chính nhà họ Lê can thiệp vào, Phó Trầm Trạch chưa có năng
lực lớn như vậy để nhúng tay vào.
Hơn nữa nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của Phó Sương Trì, cậu biết rằng những ngày qua cậu ta
trải qua chắc chắn không tốt đẹp gì. Biết cậu ta sống không tốt, Yến Thu cũng yên
tâm. Buổi tối chị Vương khao, bởi vậy Yến Thu không về nhà, mà đi dạo bên ngoài đến buổi tối, lúc này mới chạy tới nhà hàng đã hẹn từ
tước.
Lúc Yến Thu đến mọi người gần như đã đến đông đủ, mọi người ngồi vây quanh một vòng,
đang trò chuyện rôm rả. Bộ phận của họ không phải là bộ phận nòng cốt, không có nhiều áp lực, cũng không có mối quan hệ cạnh tranh, vì vậy mối quan hệ giữa
các đồng nghiệp rất tốt. Thấy cậu đến, mọi người sôi nổi (b)ắt chuyện
mời cậu ngồi xuống. Ai nấy đều nhiệt tình hỏi thăm bệnh tình của cậu, và cả tình trạng phục hồi sau khi phẫu
thuật. Đời này cậu chữa trị sớm, nên thật ra cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng cụm từ ung thư dạ dày nói ra dẫu sao cũng rất dọa người,
bởi vậy nhắc tới việc liên quan đến bệnh tình,
Yến Thu đều hời hợt nói qua loa. Cũng may đề tài này cũng không tán gẫu được bao lâu, chẳng mấy chốc đã nói sang những
chuyện khác. Mọi người biết cậu vừa khôi phục không lâu,
bởi vậy đều gọi những món rất thanh đạm, còn
Gọi riêng trái cây cho cậu.
Yến Thu rất thích bầu không khí náo nhiệt này,
không bao lâu đã tán gẫu với bọn họ.
Cũng không biết là ai đột nhiên nói đến Phó Sương Trì, đề tài này trong nháy mắt không thể
ngăn cản nối. Dù sao đây cũng là drama lớn nhất gần đây của công ty, bởi vậy mọi người đều cảm thấy rất hứng thú, anh một câu tôi một câu, chẳng bao
lâu đã tán dóc với nhau. "Thật ra trước đây tôi đã gặp cậu hai rồi, trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn có vẻ khá nhã nhặn, kết quả đột nhiên giống như bị quỷ nhập, vừa tráo hợp đồng, vừa phóng hỏa. Cậu nói xem cậu ta là bị người nào hạ cổ hay là tinh thần xảy ra
vấn đề gì thế?" "Chuyện này ai mà biết, chắc là Chủ tịch gây áp lực quá lớn cho cậu ta, ép người ta phát điên
thì sao." "Theo tôi thấy thì không phải." Lời này vừa nói
ra, lập tức có người (b)ắt đầy tranh luận.
"Rõ ràng kỳ vọng của Chủ tịch đều ở chỗ cậu cả, đã công khai bồi dưỡng cậu cả trở thành người thừa kế, còn với cậu hai nhiều hơn là
nuông chiều đi." "Em đồng ý. Chủ tịch đúng là đối xử tốt với
cậu hai, từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay. Dù sao ở công ty có cậu cả rồi, không cần phải
tạo áp lực lớn như vậy cho cậu hai." "Đương nhiên rồi, lúc trước ở công ty tôi (b)ắt gặp mấy người nịnh bợ xung quanh Chủ tịch đang khen ngợi cậu hai. Chủ tịch bình thường nghiêm túc thận trọng là thế, vậy mà trên mặt
lại cười như hoa." Chị Vương nghe bọn họ nói tới đây, cũng đặt
đũa xuống, gia nhập vào.
"Chị làm ở công ty lâu rồi, để chị kể cho mọi người nghe những gì chị biết. Chủ tịch thật sự rất thương cậu hai đó, chị cảm thấy còn thương yêu hơn so với cậu cả. Chị nhớ hồi đó cậu hai còn nhỏ, mỗi khi Chủ tịch mở cuộc họp đều ôm cậu ta lên trên đùi. Có lần cậu hai trong lúc chơi không cẩn thận té từ trên cầu thang xuống, Chủ tịch tự mình ôm cậu ta tới bệnh viện. Có điều chuyện này cũng bình thường, người làm cha mà, làm gì có ai không
thương con cái mình."
Mọi người vừa nghe thế đều gật gù. Yến Thu nghe vậy cũng cười the0, có điều trong nụ người pha lẫn thêm mấy phần cay
đắng.
/94
|