Phó Trầm Trạch dùng hết sức lực trong cuộc đời này giành giật từng giây để cứu Phó Sương Trì ra ngoài.
Anh ấy muốn quay lại, nhưng Phó Sương Trì bên cạnh lại kéo anh ấy lại.
Trong nháy mắt anh ấy quay đầu, xà nhà ngoài cùng của cửa chính ầm ầm ngã xuống.
Những ngày sau đó, anh ấy dùng thời gian rất lâu để thử thuyết phục bản thân mình giống như trước kia.
Ngày đó lửa quá lớn, thật ra mình cũng muốn cứu cậu, mình cũng đã cố hết sức rồi...
Nhưng cho dù anh ấy nói gì, làm như thế nào, đều không thay đổi được sự thật vào thời khắc đó anh ấy đã bỏ rơi em trai ruột của mình.
Kỳ thật câu "Cậu chờ tôi một chút" đó chính là nói dối, trong lòng anh ấy biết, không có nhiều thời gian như vậy.
Ý nghĩ này càng ngày càng sâu, càng ngày càng nặng nề, một năm trôi qua này Yến Thu đã chôn từng hạt nỗi hổ thẹn vào trong lòng anh ấy, cuối cùng vào ngày hôm đó chui lên từ dưới đất, nảy mầm nở hoa.
Cho nên anh ấy ngừng tất cả công việc lại dốc sức tìm kiếm, treo thưởng số tiền rất lớn cho tin tức của cậu, không ngại xa xôi ngàn dặm bôn ba đưa cậu trở về.
Trên đường anh ấy suy nghĩ vô số lần, chỉ cần lần này Yến Thu chịu trở về, từ nay về sau mình nhất định sẽ bù đắp cho cậu thật tốt, sẽ đối đãi với cậu giống như đối đãi với Phó Sương Trì.
Nhưng mà...
Chỉ là một con mèo mà thôi.
Sương Trì khi còn bé chỉ ôm qua một lần, ngày hôm đó trên người đã đỏ ửng toàn thân, nằm ở trong lòng mẹ không thở được.
Cho nên không thể mang mèo về được.
Anh ấy đã lấy mèo ra, mở cửa sổ muốn thả nó tự mình rời đi, nhưng đúng lúc đó, anh ấy nghe thấy Yến Thu ở trong mơ đột nhiên kêu một tiếng: "Đâu Đâu."
Phó Trầm Trạch ngây ngẩn cả người, cuối cùng vẫn đặt mèo lại.
Cùng lắm thì gửi cho hàng xóm nuôi trước.
Nhưng anh ấy không ngờ con mèo đó lại đột nhiên cắn anh ấy một cái.
Anh ấy gần như theo bản năng rút tay về, sau đó trơ mắt nhìn nó từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Anh ấy đã đi tìm rất lâu nhưng cũng không tìm thấy.
Anh ấy không nói cho Yến Thu biết thật ra mình hối hận, chứ không phải cố ý vứt bỏ nó.
Nhưng anh ấy biết Yến Thu chắc chắn sẽ không tin mình.
Anh ấy đã vứt bỏ sự tin tưởng giữa bọn họ từ lâu.
-
Hôm nay Lục Nhuyễn đã vào đây lần thứ ba.
Yến Thu vẫn không ngẩng đầu, chỉ dựa vào ghế lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa nho nhỏ, bên trong là một cành khô.
Cành cây hạch đào khô.
Đó là cậu bẻ xuống từ trên cây hạch đào trong sân, cẩn thận cất kỹ bỏ vào trong ba lô, giữ suốt quãng đường ôm về nhà.
Tuy rằng cậu hết sức cẩn thận, nhưng lúc trở lại nhà họ Phó nó vẫn khô héo.
Thế nhưng Yến Thu cũng không quan tâm, vẫn tìm chậu hoa cắm nó vào trong, sau đó đặt trên ban công, ngày ngày chăm sóc.
Kỳ thật nói là chăm sóc cũng không chính xác lắm, ngoại trừ mỗi ngày tưới nước ra, cậu cũng không quản nữa.
Thứ nhất nó có lẽ cũng không cần, thứ hai là bởi vì Yến Thu thật sự không có sức.
Sau khi trở về từ thị trấn Thiển An, cậu không nói gì nữa, cũng không ra khỏi cửa, chỉ có ăn rồi uống thuốc.
Không phải là không có thuốc, nhưng có lẽ là quá đắng, hoặc có thể là quên mất, cũng có thể là không muốn uống.
Ngừng thuốc ung thư là một việc rất chí mạng, bụng lúc nào cũng đau đớn, nhưng cũng chẳng phải là đau đến mức không chịu được, có đôi khi chịu đựng rồi ngủ mất, ngủ thì sẽ hết đau.
Khi thức dậy, mở mắt ra và nhìn cành hạch đào bên cửa sổ, sau đó ngày sẽ trôi qua.
Một ngày lại một ngày, đông đi xuân đến, năm tháng cũng hết.
Thật ra cậu đã không phân biệt rõ lắm bây giờ là mùa nào, có đôi khi cửa sổ không đóng chặt, có gió thuận theo khe hở chen vào trong, thổi vào trên mặt cậu là ấm áp, cậu ngỡ là mùa xuân đã đến rồi, nhưng ngay sau đó đã thấy bên ngoài có tuyết rơi.
Tuyết lớn bay lả tả, thiếu chút nữa đè gãy cành khô cậu đặt ở ngoài cửa sổ.
Chỉ có loại thời điểm này mới có thể kí©h thí©ɧ cảm xúc ít ỏi của cậu, cậu sợ tới mức vội vàng đứng lên, ôm chậu hoa vào trong phòng.
"Tiểu Thu, con lại đang ngắm cành cây đó sao?" Lục Nhuyễn hỏi cậu.
Hôm nay Lục Nhuyễn đã vào đây lần thứ ba.
Lần này cậu trở về, từ trên xuống dưới nhà họ Phó đối với cậu có thể nói là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong nháy mắt khi Lục Nhuyễn nhìn thấy cậu không nhịn được xông tới ôm cậu, khóc tới mức không kiềm chế được.
Phó Kiến Đình vỗ vỗ bờ vai của cậu, không ngừng nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, đừng chạy lung tung nữa."
Ngay cả Phó Sương Trì cũng lộ ra nụ cười giả mù sa mưa với cậu, đưa tay muốn cầm tay cậu: "Anh hai, anh đã về rồi."
Nhưng bị Yến Thu không chút do dự tránh thoát.
Tất cả mọi người đều thấy, nhưng lần này lại chẳng có ai nói gì cậu như lúc trước nữa.
"Tiểu Thu, như vậy là không lịch sự."
"Tiểu Thu, không được không có giáo dục."
"Tiểu Thu, con nhường em nó chút đi."
"... "
Bọn họ vì cậu chuẩn bị một bữa tiệc gia đình, còn chuẩn bị cho cậu một cái bánh gato.
Bọn họ nói: "Đây là bánh gato bù lại cho sinh nhật của con."
Mỗi người còn chuẩn bị quà cho cậu.
Bọn họ đội vương miện sinh nhật cho cậu, tháo khẩu trang của cậu xuống để cho cậu ước nguyện và thổi nến, rõ ràng thấy được vết sẹo trên mặt cậu, lại tự cho là sợ cậu khổ sở mà cố gắng làm ra dáng vẻ như bình thường, từng người từng người nhét quà vào tay cậu.
Cậu lập tức có được tất cả những thứ mà cậu từng mơ ước.
Cùng gia đình tổ chức một sinh nhật thuộc về mình, có thể nhận được rất nhiều quà tặng, có người hát bài hát sinh nhật cho cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Nhưng chẳng biết tại sao, trước mắt cậu là người nhà của cậu, trong tay cậu cầm một đống quà tặng, nhưng cậu lại không cần nữa.
Tất cả mọi người đều thúc giục cậu ước nguyện.
Yến Thu dựa theo lời bọn họ, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
"Mừng ngày sinh nhật của con."
"Mừng ngày sinh nhật của con."
"Mừng ngày sinh nhật của con."
"Mừng ngày sinh nhật của con."
"..."
Bài hát sinh nhật kết thúc, Yến Thu mở to mắt, thổi tắt nến, tất cả mọi người nhìn cậu, mỉm cười hỏi cậu đã ước gì?
Yến Thu biết bọn họ muốn giúp mình thực hiện nguyện vọng, đây cũng là một hạng mục trong "bù đắp" của bọn họ.
Nhưng cậu suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra được gì.
Bởi vậy chỉ có thể cười xin lỗi với bọn họ.
"Hình như tôi không còn mong muốn gì nữa."
Tối hôm qua lại là một đêm tuyết rơi, cũng may không quá lớn, tựa như là bị ai đó tiện tay rải xuống một nắm muối nhỏ, rắc lung tung, rơi đầy nhân gian.
Bởi vậy Yến Thu vừa thức dậy vào buổi sáng, đã thấy khắp nơi đều là tuyết trắng, tuyết rơi giống như là nối liền thành một màu.
Cậu vội vàng chuyển chậu hạch đào ngoài cửa sổ vào.
Chẳng mấy chốc, tầng tuyết mỏng trên cành cây đã tan chảy trong nhiệt độ ấm áp của cả phòng, biến thành nước tuyết trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lúc Lục Nhuyễn đi vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Bà ấy thật sự không hiểu được Yến Thu, vì sao trong nhà nhiều hoa cỏ quý giá như vậy thì không nhìn, cứ phải ngắm cành cây khô này mỗi ngày?
Vỏ cây màu nâu xám, bề mặt trụi lủi, giống như củi đốt vào mùa đông của nông dân trước đây.
Khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới bẩn cũ và rách nát.
Nhưng Yến Thu lại trân trọng cành cây gãy này như vậy, bà ấy cũng không tiện nói gì.
Dù sao lần này sau khi trở về cậu thay đổi thật sự quá lớn.
Lớn đến mức có lúc bà ấy ngờ ngợ, có phải Phó Trầm Trạch đón nhầm người hay không?
Nhưng loại suy nghĩ này cũng chỉ thoáng lóe lên trong đầu bà ấy.
Dù sao bà ấy cũng biết chính họ là nguyên nhân gây ra chuyện này.
Cuối cùng trong lòng Lục Nhuyễn vẫn là mắc nợ.
Bởi vậy bà ấy chỉ nhìn thoáng qua cái chậu tử sa* trước kia bà ấy dùng để trồng hoa, cành cây gãy còn đang không ngừng nhỏ nước, cố nén xúc động ném nó ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Yến Thu.
*Đồ gốm được làm từ đất sét tím Nghi Hưng.
Sau đó cẩn thận thăm dò: "Tiểu Thu, thật sự không cân nhắc một chút đề nghị của cha con sao?"
Yến Thu nghe vậy dừng động tác trong tay lại.
Trong tay cậu cầm chính là khối gỗ du vẫn chưa khắc xong trước đây, mấy ngày nay cậu khá hơn một chút nên một lần nữa từ trong túi lấy ra, rảnh rỗi sẽ khắc trong chốc lát.
Tuy rằng cánh tay vẫn không thể dùng sức, nhưng cậu có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, mệt mỏi thì dừng lại, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục.
Cứ khắc khắc rồi dừng như vậy, vậy mà cũng sắp khắc xong.
Chỉ còn mỗi Đâu Đâu nữa thôi.
Đường nét đã khắc xong, nhưng ở những chỗ cần tỉ mỉ hơn nữa, cậu làm thế nào cũng khắc không ra.
Rõ ràng hình dáng Đâu Đâu ở ngay trước mắt, nhưng vừa cầm dao khắc thì giống như lại quên, trong đầu chỉ toàn một mảng trắng xóa.
Yến Thu nghĩ, có lẽ là bởi vì nó giận mình rồi.
Giận mình bỏ rơi nó hết lần này tới lần khác, cho nên mới không muốn để cho mình khắc xong.
"Tiểu Thu?"
Yến Thu nghe thấy Lục Nhuyễn gọi mình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi trả lời: "Không, tôi không muốn quay lại."
Ngày cậu vừa trở về đã nói rõ với bọn họ rằng mình không có mong muốn gì, cũng không cần bù đắp.
Nhưng họ có vẻ không tin.
Phó Kiến Đình chỉ cho rằng cậu ngại nói, thế nên trầm ngâm hồi lâu, tựa như ban ân nói với cậu: "Tháng sau con trở lại công ty lần nữa đi, lần này đi theo bên cạnh cha, làm từ trợ lý lên."
Tất cả mọi người đều hiểu những lời này là có ý gì.
Phó Trầm Trạch ở đối diện trái lại không phản ứng quá lớn, thậm chí thái độ khác thường hoàn toàn khác với thái độ lần trước: "Sau này ở công ty có bất kỳ vấn đề gì đều có thể tới tìm tôi."
Lục Nhuyễn thì vẻ mặt vui mừng nói với cậu: "Còn không mau cảm ơn cha con đi."
Chỉ có nụ cười trên mặt Phó Sương Trì rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cứ thế rũ xuống.
Yến Thu đang cụp mắt nhìn bánh gato trước mặt, những miếng xoài vàng óng được trang trí trên bánh gato cực kỳ mê người, nhưng thật đáng tiếc, cậu lại dị ứng với xoài.
Bởi vậy chỉ có thể cầm lấy nĩa, chọn từng miếng xoài trên cái bánh ra.
"Không cần, tôi không muốn quay lại."
Câu nói này giống như thêm một thìa đá vào trong nước đang sôi, không khí vừa rồi còn sôi nổi lập tức nguội lạnh.
Trên mặt Phó Kiến Đình chợt lóe lên gì đó, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn nuốt tất cả những không vui vào trong, nói câu: "Ăn thôi."
Lục Nhuyễn cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Chỉ là buổi tối lại tới khuyên cậu một lúc lâu, thấy cậu vẫn không lay chuyển, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Tiểu Thu, có phải con vẫn còn giận chuyện lúc trước không?"
Khi Yến Thu vừa về nhà họ Phó, Phó Kiến Đình lập tức sắp xếp cậu vào công ty.
Nhưng bởi vì sau khi cậu tốt nghiệp trung học, vợ chồng nhà họ Yến không muốn đầu tư vào cậu nữa, vì thế xé thư thông báo trúng tuyển đại học trọng điểm của cậu, nhốt cậu ở nhà ba tháng, không cho phép cậu tiếp tục đi học.
Cho nên cậu chỉ có bằng tốt nghiệp trung học.
Với loại bằng cấp này thật sự là kém cỏi tại Phó thị, bởi vậy Phó Kiến Đình cũng không có hy vọng gì với cậu, chỉ sắp xếp cậu làm từ nhân viên bình thường nhất lên.
Bọn họ cũng không công khai mối quan hệ của mình trong công ty.
Thế nhưng Yến Thu đối với việc này đã cực kỳ thỏa mãn rồi, mỗi ngày đều rụt rè làm tốt chuyện của mình.
Cho đến một ngày tổ trưởng bảo cậu điều chỉnh một phần văn kiện, cậu tăng ca làm xong, nhưng chẳng biết tại sao, sau khi nộp lên lại bị sai dấu thập phân.
Bởi vì sai lầm này, trực tiếp tổn thất gần một triệu tệ.
_____
Anh ấy muốn quay lại, nhưng Phó Sương Trì bên cạnh lại kéo anh ấy lại.
Trong nháy mắt anh ấy quay đầu, xà nhà ngoài cùng của cửa chính ầm ầm ngã xuống.
Những ngày sau đó, anh ấy dùng thời gian rất lâu để thử thuyết phục bản thân mình giống như trước kia.
Ngày đó lửa quá lớn, thật ra mình cũng muốn cứu cậu, mình cũng đã cố hết sức rồi...
Nhưng cho dù anh ấy nói gì, làm như thế nào, đều không thay đổi được sự thật vào thời khắc đó anh ấy đã bỏ rơi em trai ruột của mình.
Kỳ thật câu "Cậu chờ tôi một chút" đó chính là nói dối, trong lòng anh ấy biết, không có nhiều thời gian như vậy.
Ý nghĩ này càng ngày càng sâu, càng ngày càng nặng nề, một năm trôi qua này Yến Thu đã chôn từng hạt nỗi hổ thẹn vào trong lòng anh ấy, cuối cùng vào ngày hôm đó chui lên từ dưới đất, nảy mầm nở hoa.
Cho nên anh ấy ngừng tất cả công việc lại dốc sức tìm kiếm, treo thưởng số tiền rất lớn cho tin tức của cậu, không ngại xa xôi ngàn dặm bôn ba đưa cậu trở về.
Trên đường anh ấy suy nghĩ vô số lần, chỉ cần lần này Yến Thu chịu trở về, từ nay về sau mình nhất định sẽ bù đắp cho cậu thật tốt, sẽ đối đãi với cậu giống như đối đãi với Phó Sương Trì.
Nhưng mà...
Chỉ là một con mèo mà thôi.
Sương Trì khi còn bé chỉ ôm qua một lần, ngày hôm đó trên người đã đỏ ửng toàn thân, nằm ở trong lòng mẹ không thở được.
Cho nên không thể mang mèo về được.
Anh ấy đã lấy mèo ra, mở cửa sổ muốn thả nó tự mình rời đi, nhưng đúng lúc đó, anh ấy nghe thấy Yến Thu ở trong mơ đột nhiên kêu một tiếng: "Đâu Đâu."
Phó Trầm Trạch ngây ngẩn cả người, cuối cùng vẫn đặt mèo lại.
Cùng lắm thì gửi cho hàng xóm nuôi trước.
Nhưng anh ấy không ngờ con mèo đó lại đột nhiên cắn anh ấy một cái.
Anh ấy gần như theo bản năng rút tay về, sau đó trơ mắt nhìn nó từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Anh ấy đã đi tìm rất lâu nhưng cũng không tìm thấy.
Anh ấy không nói cho Yến Thu biết thật ra mình hối hận, chứ không phải cố ý vứt bỏ nó.
Nhưng anh ấy biết Yến Thu chắc chắn sẽ không tin mình.
Anh ấy đã vứt bỏ sự tin tưởng giữa bọn họ từ lâu.
-
Hôm nay Lục Nhuyễn đã vào đây lần thứ ba.
Yến Thu vẫn không ngẩng đầu, chỉ dựa vào ghế lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa nho nhỏ, bên trong là một cành khô.
Cành cây hạch đào khô.
Đó là cậu bẻ xuống từ trên cây hạch đào trong sân, cẩn thận cất kỹ bỏ vào trong ba lô, giữ suốt quãng đường ôm về nhà.
Tuy rằng cậu hết sức cẩn thận, nhưng lúc trở lại nhà họ Phó nó vẫn khô héo.
Thế nhưng Yến Thu cũng không quan tâm, vẫn tìm chậu hoa cắm nó vào trong, sau đó đặt trên ban công, ngày ngày chăm sóc.
Kỳ thật nói là chăm sóc cũng không chính xác lắm, ngoại trừ mỗi ngày tưới nước ra, cậu cũng không quản nữa.
Thứ nhất nó có lẽ cũng không cần, thứ hai là bởi vì Yến Thu thật sự không có sức.
Sau khi trở về từ thị trấn Thiển An, cậu không nói gì nữa, cũng không ra khỏi cửa, chỉ có ăn rồi uống thuốc.
Không phải là không có thuốc, nhưng có lẽ là quá đắng, hoặc có thể là quên mất, cũng có thể là không muốn uống.
Ngừng thuốc ung thư là một việc rất chí mạng, bụng lúc nào cũng đau đớn, nhưng cũng chẳng phải là đau đến mức không chịu được, có đôi khi chịu đựng rồi ngủ mất, ngủ thì sẽ hết đau.
Khi thức dậy, mở mắt ra và nhìn cành hạch đào bên cửa sổ, sau đó ngày sẽ trôi qua.
Một ngày lại một ngày, đông đi xuân đến, năm tháng cũng hết.
Thật ra cậu đã không phân biệt rõ lắm bây giờ là mùa nào, có đôi khi cửa sổ không đóng chặt, có gió thuận theo khe hở chen vào trong, thổi vào trên mặt cậu là ấm áp, cậu ngỡ là mùa xuân đã đến rồi, nhưng ngay sau đó đã thấy bên ngoài có tuyết rơi.
Tuyết lớn bay lả tả, thiếu chút nữa đè gãy cành khô cậu đặt ở ngoài cửa sổ.
Chỉ có loại thời điểm này mới có thể kí©h thí©ɧ cảm xúc ít ỏi của cậu, cậu sợ tới mức vội vàng đứng lên, ôm chậu hoa vào trong phòng.
"Tiểu Thu, con lại đang ngắm cành cây đó sao?" Lục Nhuyễn hỏi cậu.
Hôm nay Lục Nhuyễn đã vào đây lần thứ ba.
Lần này cậu trở về, từ trên xuống dưới nhà họ Phó đối với cậu có thể nói là đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong nháy mắt khi Lục Nhuyễn nhìn thấy cậu không nhịn được xông tới ôm cậu, khóc tới mức không kiềm chế được.
Phó Kiến Đình vỗ vỗ bờ vai của cậu, không ngừng nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, đừng chạy lung tung nữa."
Ngay cả Phó Sương Trì cũng lộ ra nụ cười giả mù sa mưa với cậu, đưa tay muốn cầm tay cậu: "Anh hai, anh đã về rồi."
Nhưng bị Yến Thu không chút do dự tránh thoát.
Tất cả mọi người đều thấy, nhưng lần này lại chẳng có ai nói gì cậu như lúc trước nữa.
"Tiểu Thu, như vậy là không lịch sự."
"Tiểu Thu, không được không có giáo dục."
"Tiểu Thu, con nhường em nó chút đi."
"... "
Bọn họ vì cậu chuẩn bị một bữa tiệc gia đình, còn chuẩn bị cho cậu một cái bánh gato.
Bọn họ nói: "Đây là bánh gato bù lại cho sinh nhật của con."
Mỗi người còn chuẩn bị quà cho cậu.
Bọn họ đội vương miện sinh nhật cho cậu, tháo khẩu trang của cậu xuống để cho cậu ước nguyện và thổi nến, rõ ràng thấy được vết sẹo trên mặt cậu, lại tự cho là sợ cậu khổ sở mà cố gắng làm ra dáng vẻ như bình thường, từng người từng người nhét quà vào tay cậu.
Cậu lập tức có được tất cả những thứ mà cậu từng mơ ước.
Cùng gia đình tổ chức một sinh nhật thuộc về mình, có thể nhận được rất nhiều quà tặng, có người hát bài hát sinh nhật cho cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Nhưng chẳng biết tại sao, trước mắt cậu là người nhà của cậu, trong tay cậu cầm một đống quà tặng, nhưng cậu lại không cần nữa.
Tất cả mọi người đều thúc giục cậu ước nguyện.
Yến Thu dựa theo lời bọn họ, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
"Mừng ngày sinh nhật của con."
"Mừng ngày sinh nhật của con."
"Mừng ngày sinh nhật của con."
"Mừng ngày sinh nhật của con."
"..."
Bài hát sinh nhật kết thúc, Yến Thu mở to mắt, thổi tắt nến, tất cả mọi người nhìn cậu, mỉm cười hỏi cậu đã ước gì?
Yến Thu biết bọn họ muốn giúp mình thực hiện nguyện vọng, đây cũng là một hạng mục trong "bù đắp" của bọn họ.
Nhưng cậu suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra được gì.
Bởi vậy chỉ có thể cười xin lỗi với bọn họ.
"Hình như tôi không còn mong muốn gì nữa."
Tối hôm qua lại là một đêm tuyết rơi, cũng may không quá lớn, tựa như là bị ai đó tiện tay rải xuống một nắm muối nhỏ, rắc lung tung, rơi đầy nhân gian.
Bởi vậy Yến Thu vừa thức dậy vào buổi sáng, đã thấy khắp nơi đều là tuyết trắng, tuyết rơi giống như là nối liền thành một màu.
Cậu vội vàng chuyển chậu hạch đào ngoài cửa sổ vào.
Chẳng mấy chốc, tầng tuyết mỏng trên cành cây đã tan chảy trong nhiệt độ ấm áp của cả phòng, biến thành nước tuyết trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lúc Lục Nhuyễn đi vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Bà ấy thật sự không hiểu được Yến Thu, vì sao trong nhà nhiều hoa cỏ quý giá như vậy thì không nhìn, cứ phải ngắm cành cây khô này mỗi ngày?
Vỏ cây màu nâu xám, bề mặt trụi lủi, giống như củi đốt vào mùa đông của nông dân trước đây.
Khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới bẩn cũ và rách nát.
Nhưng Yến Thu lại trân trọng cành cây gãy này như vậy, bà ấy cũng không tiện nói gì.
Dù sao lần này sau khi trở về cậu thay đổi thật sự quá lớn.
Lớn đến mức có lúc bà ấy ngờ ngợ, có phải Phó Trầm Trạch đón nhầm người hay không?
Nhưng loại suy nghĩ này cũng chỉ thoáng lóe lên trong đầu bà ấy.
Dù sao bà ấy cũng biết chính họ là nguyên nhân gây ra chuyện này.
Cuối cùng trong lòng Lục Nhuyễn vẫn là mắc nợ.
Bởi vậy bà ấy chỉ nhìn thoáng qua cái chậu tử sa* trước kia bà ấy dùng để trồng hoa, cành cây gãy còn đang không ngừng nhỏ nước, cố nén xúc động ném nó ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Yến Thu.
*Đồ gốm được làm từ đất sét tím Nghi Hưng.
Sau đó cẩn thận thăm dò: "Tiểu Thu, thật sự không cân nhắc một chút đề nghị của cha con sao?"
Yến Thu nghe vậy dừng động tác trong tay lại.
Trong tay cậu cầm chính là khối gỗ du vẫn chưa khắc xong trước đây, mấy ngày nay cậu khá hơn một chút nên một lần nữa từ trong túi lấy ra, rảnh rỗi sẽ khắc trong chốc lát.
Tuy rằng cánh tay vẫn không thể dùng sức, nhưng cậu có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, mệt mỏi thì dừng lại, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục.
Cứ khắc khắc rồi dừng như vậy, vậy mà cũng sắp khắc xong.
Chỉ còn mỗi Đâu Đâu nữa thôi.
Đường nét đã khắc xong, nhưng ở những chỗ cần tỉ mỉ hơn nữa, cậu làm thế nào cũng khắc không ra.
Rõ ràng hình dáng Đâu Đâu ở ngay trước mắt, nhưng vừa cầm dao khắc thì giống như lại quên, trong đầu chỉ toàn một mảng trắng xóa.
Yến Thu nghĩ, có lẽ là bởi vì nó giận mình rồi.
Giận mình bỏ rơi nó hết lần này tới lần khác, cho nên mới không muốn để cho mình khắc xong.
"Tiểu Thu?"
Yến Thu nghe thấy Lục Nhuyễn gọi mình, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi trả lời: "Không, tôi không muốn quay lại."
Ngày cậu vừa trở về đã nói rõ với bọn họ rằng mình không có mong muốn gì, cũng không cần bù đắp.
Nhưng họ có vẻ không tin.
Phó Kiến Đình chỉ cho rằng cậu ngại nói, thế nên trầm ngâm hồi lâu, tựa như ban ân nói với cậu: "Tháng sau con trở lại công ty lần nữa đi, lần này đi theo bên cạnh cha, làm từ trợ lý lên."
Tất cả mọi người đều hiểu những lời này là có ý gì.
Phó Trầm Trạch ở đối diện trái lại không phản ứng quá lớn, thậm chí thái độ khác thường hoàn toàn khác với thái độ lần trước: "Sau này ở công ty có bất kỳ vấn đề gì đều có thể tới tìm tôi."
Lục Nhuyễn thì vẻ mặt vui mừng nói với cậu: "Còn không mau cảm ơn cha con đi."
Chỉ có nụ cười trên mặt Phó Sương Trì rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cứ thế rũ xuống.
Yến Thu đang cụp mắt nhìn bánh gato trước mặt, những miếng xoài vàng óng được trang trí trên bánh gato cực kỳ mê người, nhưng thật đáng tiếc, cậu lại dị ứng với xoài.
Bởi vậy chỉ có thể cầm lấy nĩa, chọn từng miếng xoài trên cái bánh ra.
"Không cần, tôi không muốn quay lại."
Câu nói này giống như thêm một thìa đá vào trong nước đang sôi, không khí vừa rồi còn sôi nổi lập tức nguội lạnh.
Trên mặt Phó Kiến Đình chợt lóe lên gì đó, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn nuốt tất cả những không vui vào trong, nói câu: "Ăn thôi."
Lục Nhuyễn cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Chỉ là buổi tối lại tới khuyên cậu một lúc lâu, thấy cậu vẫn không lay chuyển, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Tiểu Thu, có phải con vẫn còn giận chuyện lúc trước không?"
Khi Yến Thu vừa về nhà họ Phó, Phó Kiến Đình lập tức sắp xếp cậu vào công ty.
Nhưng bởi vì sau khi cậu tốt nghiệp trung học, vợ chồng nhà họ Yến không muốn đầu tư vào cậu nữa, vì thế xé thư thông báo trúng tuyển đại học trọng điểm của cậu, nhốt cậu ở nhà ba tháng, không cho phép cậu tiếp tục đi học.
Cho nên cậu chỉ có bằng tốt nghiệp trung học.
Với loại bằng cấp này thật sự là kém cỏi tại Phó thị, bởi vậy Phó Kiến Đình cũng không có hy vọng gì với cậu, chỉ sắp xếp cậu làm từ nhân viên bình thường nhất lên.
Bọn họ cũng không công khai mối quan hệ của mình trong công ty.
Thế nhưng Yến Thu đối với việc này đã cực kỳ thỏa mãn rồi, mỗi ngày đều rụt rè làm tốt chuyện của mình.
Cho đến một ngày tổ trưởng bảo cậu điều chỉnh một phần văn kiện, cậu tăng ca làm xong, nhưng chẳng biết tại sao, sau khi nộp lên lại bị sai dấu thập phân.
Bởi vì sai lầm này, trực tiếp tổn thất gần một triệu tệ.
_____
/94
|