Lục thị và DB Electric chính thức ký hợp đồng tại khu nghỉ dưỡng. Trên đường trở về sau khi ký hợp đồng, Lục Viện ghé qua nhà lão Chu.
Lần trước lão Chu nói bị đau cổ, tình cờ công ty lại làm đại lý cho một nhãn hiệu y tế, máy mát xa để trên xe mấy ngày nay, vừa hay cô đi qua biếu lão Chu.
Đẩy mở cánh cửa gỗ của căn nhà cũ, Lục Viện cầm máy mát xa, gọi vào trong: “Lão Chu.”
Không chờ câu đáp lại, cô đã bước vào. Vừa vào sân đã nghe thấy giọng nói của lão Chu ở bên trong, “Tôi nói lần cuối, nếu anh không tìm cháu tôi về thì sau này đừng tới nhà tôi nữa.”
Người đàn ông trung niên bất lực đáp: “Bố, con đã nói với bố rồi, mẹ nó đã tái giá, mấy năm nay toàn đi du lịch vòng quanh thế giới. Cháu trai lớn của bố cũng luôn nước ngoài và rất ít khi về.”
Lão Chu dùng sức đập bàn: “Nếu không phải anh làm những chuyện dơ bẩn đó thì cháu trai lớn của tôi có bị mẹ nó đưa đi không? Khiến hai mươi năm nay tôi không được gặp cháu?”
Nghe vậy, Lục Viện định lặng lẽ đặt đồ xuống rồi đi. Cô cúi xuống đặt đồ xong, khi ngẩng đầu lên thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của người đàn ông trung niên bên trong.
Cô đành gượng cười nói: “Chào bác Chu.”
Chu Quốc Giang cũng hơi xấu hổ gật đầu.
Lão Chu nghe tiếng nhìn sang, khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng nhiên nở nụ cười, “Này, Viện Viện tới rồi, mau vào đi.”
“Vâng.” Lục Viện lại cầm máy mát xa lên, đi vào nhà.
Có Chu Quốc Giang ở đây, Lục Viện thu hồi tính nghịch ngợm, trở nên cực kỳ lễ phép, ngoan ngoãn: “Ông nội Chu, đây là máy mát xa cổ, khi nào có thời gian ông thử nhé.”
Lão Chu mỉm cười, sờ vỏ hộp, “Chỉ có cháu nhớ đến ông lão này thôi, cảm ơn cháu.”
Lục Viện cười xua tay, “Ông nội Chu, hai người tiếp tục nói chuyện đi. Cháu đi trước đây.”
Lão Chu giữ chặt tay Lục Viện, “Vội thế làm gì, ở lại ăn cơm chiều đi?”
Chu Quốc Giang phụ họa, “Đúng vậy, Lục Viện, ở lại ăn cơm chiều nhé.”
“Không được ạ, công ty còn có việc, lúc nào rảnh rỗi cháu sẽ đến ăn cơm với ông.” Lục Viện quay người đi ra ngoài, “Ông Chu, bác Chu, tạm biệt.”
Gần giờ tan tầm, Lục Viện mới về đến công ty, Trần Vũ Hiền cầm một tập văn kiện và một tấm thẻ đi vào văn phòng: “Lục tổng, những tài liệu này đều cần chữ ký của cô. Còn đây là thiệp mời tân gia của Triệu tổng của Chính Kinh Capital vào tối mai mà tôi nói với cô mấy hôm trước.”
Chính Kinh Capital mới thành lập được sáu năm, kể từ khi thành lập đến nay đã thu mua một số công ty lớn và đầu tư vào một số dự án lớn. Cả công ty và chủ tịch Triệu Chính Triết lập tức nổi tiếng trong giới đầu tư. Hiện tại Lục thị có hai dự án đang thảo luận hợp tác với bên đó.
Lục Viện nhìn địa chỉ trên thiệp mời, nói: “Ồ, tôi biết rồi.”
Trần Vũ Hiền đi ra ngoài hai bước, nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, Lục tổng, cô có hẹn ăn tối với cô Từ, tôi đưa cô đến đó nhé?”
Lục Viện buông văn kiện trong tay, “Không cần, khoảng thời gian này hai người vất vả rồi, anh và Lý Du tan làm sớm đi. Từ Thiến sẽ qua đón tôi.”
Tan làm, Từ Thiến vẫn chưa đến đón, Lục Viện gọi điện thì mới biết cô nàng bị tông vào đuôi xe ở ngã tư trước công ty.
Lục Viện vội vàng chạy tới nơi, thấy con xe Audi của Từ Thiến ở phía trước, phía sau là một chiếc Land Rover.
Từ Thiến hét lên: “Tôi đang giảm tốc độ để rẽ phải, anh không chú ý nên mới tông trúng, thế mà anh còn trách tôi.”
Người đàn ông hừ lạnh: “Cô không bật xi nhan. Làm sao tôi biết cô sẽ rẽ phải?”
Giọng nói của người đàn ông nghe quen quen, Lục Viện nghiêng người, nhận ra người kia chính là La Duyên Hàng, vội vàng bước tới trước gọi: “Thiến Thiến.”
Từ Thiến quay lại nhìn thấy Lục Viện, lập tức bĩu môi ấm ức: “Viện Viện.”
La Duyên Hàng nghe tiếng nhìn sang, “ Cô Lục?”
Từ Thiến ngẩn ra, “Hai người quen nhau à?”
Lục Viện vỗ lưng Từ Thiến, cười xấu hổ với La Duyên Hàng: “Hai người không sao chứ?”
Từ Thiến tức giận nhìn La Duyên Hàng, “Không sao.”
“Được rồi, được rồi.” Lục Viện liếc nhìn chiếc xe, lấy điện thoại ra chụp ảnh, “Chỉ tróc sơn một, không phải vấn đề gì lớn đâu, đừng làm phiền cảnh sát giao thông. Hai người đừng đứng ở đây nữa, phía sau có nhiều xe lắm, chúng ta cho xe vào trước nhé. “
Hai người đỗ xe vào lề đường, La Duyên Hàng chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, “Cô Lục, tôi có một người bạn là chủ tiệm sửa xe, cô hỏi xem bạn cô muốn lái xe đến đó sửa hay là đến cửa hàng 4S. Cứ gọi cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản.”
Lục Viện liếc nhìn Từ Thiến, cô nàng bất đắc dĩ thở dài: “Tôi mới mua xe này chưa đến nửa năm, nhất định phải đến cửa hàng 4S.”
La Duyên Hàng để lại số điện thoại cho Từ Thiến: “Được rồi, người đẹp, sửa xong thì gọi cho tôi.”
Từ Thiến miễn cưỡng đáp, “Được.”
La Duyên Hàng bất đắc dĩ cười: “Đúng rồi, cô Lục, tôi và đội trưởng hẹn ăn tối ở gần đây. Cô và người đẹp này có thời gian không? Đi cùng nhé?”
Đội trưởng? Từ Thiến nhìn La Duyên Hàng từ trên xuống dưới, với dáng người cao lớn và vạm vỡ như vậy, đội trưởng mà anh ta nhắc đến chắc chắn là Chu Phù Thế?
Từ Thiến lập tức có hứng thú, chủ động đồng ý trước khi Lục Viện từ chối, “Được thôi.”
Lần trước lão Chu nói bị đau cổ, tình cờ công ty lại làm đại lý cho một nhãn hiệu y tế, máy mát xa để trên xe mấy ngày nay, vừa hay cô đi qua biếu lão Chu.
Đẩy mở cánh cửa gỗ của căn nhà cũ, Lục Viện cầm máy mát xa, gọi vào trong: “Lão Chu.”
Không chờ câu đáp lại, cô đã bước vào. Vừa vào sân đã nghe thấy giọng nói của lão Chu ở bên trong, “Tôi nói lần cuối, nếu anh không tìm cháu tôi về thì sau này đừng tới nhà tôi nữa.”
Người đàn ông trung niên bất lực đáp: “Bố, con đã nói với bố rồi, mẹ nó đã tái giá, mấy năm nay toàn đi du lịch vòng quanh thế giới. Cháu trai lớn của bố cũng luôn nước ngoài và rất ít khi về.”
Lão Chu dùng sức đập bàn: “Nếu không phải anh làm những chuyện dơ bẩn đó thì cháu trai lớn của tôi có bị mẹ nó đưa đi không? Khiến hai mươi năm nay tôi không được gặp cháu?”
Nghe vậy, Lục Viện định lặng lẽ đặt đồ xuống rồi đi. Cô cúi xuống đặt đồ xong, khi ngẩng đầu lên thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của người đàn ông trung niên bên trong.
Cô đành gượng cười nói: “Chào bác Chu.”
Chu Quốc Giang cũng hơi xấu hổ gật đầu.
Lão Chu nghe tiếng nhìn sang, khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng nhiên nở nụ cười, “Này, Viện Viện tới rồi, mau vào đi.”
“Vâng.” Lục Viện lại cầm máy mát xa lên, đi vào nhà.
Có Chu Quốc Giang ở đây, Lục Viện thu hồi tính nghịch ngợm, trở nên cực kỳ lễ phép, ngoan ngoãn: “Ông nội Chu, đây là máy mát xa cổ, khi nào có thời gian ông thử nhé.”
Lão Chu mỉm cười, sờ vỏ hộp, “Chỉ có cháu nhớ đến ông lão này thôi, cảm ơn cháu.”
Lục Viện cười xua tay, “Ông nội Chu, hai người tiếp tục nói chuyện đi. Cháu đi trước đây.”
Lão Chu giữ chặt tay Lục Viện, “Vội thế làm gì, ở lại ăn cơm chiều đi?”
Chu Quốc Giang phụ họa, “Đúng vậy, Lục Viện, ở lại ăn cơm chiều nhé.”
“Không được ạ, công ty còn có việc, lúc nào rảnh rỗi cháu sẽ đến ăn cơm với ông.” Lục Viện quay người đi ra ngoài, “Ông Chu, bác Chu, tạm biệt.”
Gần giờ tan tầm, Lục Viện mới về đến công ty, Trần Vũ Hiền cầm một tập văn kiện và một tấm thẻ đi vào văn phòng: “Lục tổng, những tài liệu này đều cần chữ ký của cô. Còn đây là thiệp mời tân gia của Triệu tổng của Chính Kinh Capital vào tối mai mà tôi nói với cô mấy hôm trước.”
Chính Kinh Capital mới thành lập được sáu năm, kể từ khi thành lập đến nay đã thu mua một số công ty lớn và đầu tư vào một số dự án lớn. Cả công ty và chủ tịch Triệu Chính Triết lập tức nổi tiếng trong giới đầu tư. Hiện tại Lục thị có hai dự án đang thảo luận hợp tác với bên đó.
Lục Viện nhìn địa chỉ trên thiệp mời, nói: “Ồ, tôi biết rồi.”
Trần Vũ Hiền đi ra ngoài hai bước, nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, Lục tổng, cô có hẹn ăn tối với cô Từ, tôi đưa cô đến đó nhé?”
Lục Viện buông văn kiện trong tay, “Không cần, khoảng thời gian này hai người vất vả rồi, anh và Lý Du tan làm sớm đi. Từ Thiến sẽ qua đón tôi.”
Tan làm, Từ Thiến vẫn chưa đến đón, Lục Viện gọi điện thì mới biết cô nàng bị tông vào đuôi xe ở ngã tư trước công ty.
Lục Viện vội vàng chạy tới nơi, thấy con xe Audi của Từ Thiến ở phía trước, phía sau là một chiếc Land Rover.
Từ Thiến hét lên: “Tôi đang giảm tốc độ để rẽ phải, anh không chú ý nên mới tông trúng, thế mà anh còn trách tôi.”
Người đàn ông hừ lạnh: “Cô không bật xi nhan. Làm sao tôi biết cô sẽ rẽ phải?”
Giọng nói của người đàn ông nghe quen quen, Lục Viện nghiêng người, nhận ra người kia chính là La Duyên Hàng, vội vàng bước tới trước gọi: “Thiến Thiến.”
Từ Thiến quay lại nhìn thấy Lục Viện, lập tức bĩu môi ấm ức: “Viện Viện.”
La Duyên Hàng nghe tiếng nhìn sang, “ Cô Lục?”
Từ Thiến ngẩn ra, “Hai người quen nhau à?”
Lục Viện vỗ lưng Từ Thiến, cười xấu hổ với La Duyên Hàng: “Hai người không sao chứ?”
Từ Thiến tức giận nhìn La Duyên Hàng, “Không sao.”
“Được rồi, được rồi.” Lục Viện liếc nhìn chiếc xe, lấy điện thoại ra chụp ảnh, “Chỉ tróc sơn một, không phải vấn đề gì lớn đâu, đừng làm phiền cảnh sát giao thông. Hai người đừng đứng ở đây nữa, phía sau có nhiều xe lắm, chúng ta cho xe vào trước nhé. “
Hai người đỗ xe vào lề đường, La Duyên Hàng chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, “Cô Lục, tôi có một người bạn là chủ tiệm sửa xe, cô hỏi xem bạn cô muốn lái xe đến đó sửa hay là đến cửa hàng 4S. Cứ gọi cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản.”
Lục Viện liếc nhìn Từ Thiến, cô nàng bất đắc dĩ thở dài: “Tôi mới mua xe này chưa đến nửa năm, nhất định phải đến cửa hàng 4S.”
La Duyên Hàng để lại số điện thoại cho Từ Thiến: “Được rồi, người đẹp, sửa xong thì gọi cho tôi.”
Từ Thiến miễn cưỡng đáp, “Được.”
La Duyên Hàng bất đắc dĩ cười: “Đúng rồi, cô Lục, tôi và đội trưởng hẹn ăn tối ở gần đây. Cô và người đẹp này có thời gian không? Đi cùng nhé?”
Đội trưởng? Từ Thiến nhìn La Duyên Hàng từ trên xuống dưới, với dáng người cao lớn và vạm vỡ như vậy, đội trưởng mà anh ta nhắc đến chắc chắn là Chu Phù Thế?
Từ Thiến lập tức có hứng thú, chủ động đồng ý trước khi Lục Viện từ chối, “Được thôi.”
/63
|