Từ khi sự việc nổ ra vào lúc tám giờ sáng cho đến chưa đầy mười một giờ hôm nay, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa trước khi Lục Viện ra mặt.
Lục Viện nhất thời không nghĩ ra ai giúp mình, cách làm "Thương địch một vạn, hại mình tám trăm" này đương nhiên không phải của Nhậm Tuấn Sanh, rốt cuộc là ai?
Đang nghĩ đến Nhậm Tuấn Sanh thì anh ta gọi tới, Lục Viện liếc nhìn Lý Du, Lý Du hiểu ý xoay người đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lý Du ra khỏi văn phòng, Lục Viện mới bắt máy, nhưng chưa kịp nói gì thì Nhậm Tuấn Sanh ở đầu bên kia điện thoại đã hét lên: "Lục Viện, cô điên rồi sao?"
Lục Viện không rõ nguyên do, "Có ý gì?"
Nhậm Tuấn Sanh hùng hùng hổ hổ: "Lục Viện, cô giả vờ làm gì nữa? Những tin hot đó không phải do cô tiết lộ sao? Tôi đã nói sẽ xử lý hot search. Cho dù tối qua Y Sa có phát sóng trực tiếp và ăn nói có hơi quá đáng, nhưng sao cô lại kéo cả tôi xuống nước?
"Nhậm Tuấn Sanh, anh là chó điên à? Vừa đến đã cắn người?" Lục Viện lạnh lùng mắng: "Hơn nữa, anh và Y Sa bị paparazzi chụp được bao nhiêu lần rồi? Còn cần tôi kéo anh xuống nước sao?"
Lúc này Nhậm Tuấn Sanh mới nhận ra có gì đó không đúng: "Cô có ý gì? Nếu không phải cô thì còn có thể là ai?"
Lục Viện cười lạnh cúp điện thoại, không muốn nói chuyện vô nghĩa nữa.
Cúp điện thoại không lâu, Chu Phù Thế gửi cho cô một tin nhắn Wechat: Anh mua đồ ăn, em có về ăn trưa không?
Lục Viện nhìn chằm chằm tin nhắn, hơi cau mày, đột nhiên có một suy đoán táo bạo. Sáng nay tỉnh dậy cô đã không nhìn thấy anh, có phải anh đã thấy hot search? Chẳng lẽ là anh??
Nhưng sau đó nghĩ lại, cô thấy điều đó là không thể, Chu Phù Thế còn không kiểm tra Weibo, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện này ấy chứ?
Nếu đã có người giúp cô xử lý chuyện này thì cô cũng không cần lo lắng nữa. Cô bảo Lý Du tìm hiểu xem ai có lòng tốt đến báo tin, nhưng account marketing chỉ nói nhận được thông tin từ cư dân mạng.
Xem ra đối phương không muốn tiết lộ thân phận nên cô cũng không có ý định điều tra tỉ mỉ. Cô cho rằng đến thời điểm thích hợp, người này tự nhiên sẽ xuất hiện.
Đêm qua Từ Thiến uống không ít, mãi đến trưa mới dậy, lúc này mới biết hot search, vội vàng gọi điện cho Lục Viện: "Viện Viện, cậu ở đâu? Có sao không?"
Lục Viện đặt tài liệu trong tay xuống, nói: "Từ đại tiểu thư, cô quan tâm cũng muộn rồi, chuyện đã giải quyết xong."
Từ Thiến thở phào nhẹ nhõm, "Tớ vừa mới tỉnh lại, không sao là tốt rồi."
Hot search trước đó đã bị xóa, nhưng điều không ai ngờ tới là Lục Viện lại trở thành hot search nhờ sự tốt bụng của cô, weibo chính thức của công ty trước đó đã đăng một số bức ảnh Lục Viện đến thăm trại trẻ mồ côi. Cư dân mạng đặc biệt có thiện cảm với cô gái trẻ xinh đẹp, gia thế tốt, lại còn nhiệt tình làm việc thiện. Nhờ đó, nhiều sản phẩm khác nhau của Tập đoàn Lục thị đã được lựa chọn và chỉ trong vài giờ, doanh số bán hàng tăng lên đều đặn.
Buổi sáng các cổ đông hùng hổ gọi điện thoại, gửi Wechat chất vấn Lục Viện, lúc này đều quan tâm hỏi han và xin lỗi vì những lời quá khích.
Lục Viện ở công ty làm việc đến chiều mới rời đi, không về Cẩm Huy mà về nhà cũ.
Lý Du liếc nhìn Lục Viện qua kính chiếu hậu, "Lục tổng, trợ lý Trần gọi điện thoại nói, DB và người phụ trách vấn đề pháp lý của công ty ta sẽ soạn thảo hợp đồng, chuyện hợp tác tiếp tục như bình thường."
Lục Viện thuận miệng đáp, "Ồ."
Trước đèn đỏ, Lý Du liên tiếp quay lại nhìn Lục Viện.
Nhận ra Lý Du muốn nói lại thôi, Lục Viện quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Có chuyện gì thì cứ nói đi."
Lý Du mím môi nói: "Lục tổng, sáng nay nhân viên pháp lý của công ty đã đến đồn cảnh sát, sẽ khởi tố nam sinh kia về tội gây rối và cố ý làm người khác bị thương. Tuy nhiên, cảnh sát cho biết cậu thanh niên đó chỉ mới 21 tuổi, vẫn đang là sinh viên đại học. Nếu cậu ta bị giam giữ thì sẽ để lại tiền án, có khả năng nhà trường sẽ buộc thôi học..."
Lục Viện ngắt lời: "Lý Du, cậu ta chưa trưởng thành sao?"
Lý Du hít sâu, "Không phải."
Tiếp theo không cần Lục Viện phải nói, Lý Du đương nhiên hiểu rằng nếu cậu ta đã trưởng thành, thì phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Trở lại nhà cũ, dì Lưu biết Lục Viện chưa ăn trưa nên nhanh chóng nấu cho cô một bát mì.
Ăn mì xong, Lục Viện trở về phòng nằm nghỉ. Khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối, cô nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối, trái tim chợt cảm thấy trống rỗng, cô cảm thấy như mình bị cả thế giới bỏ rơi.
Cô xuống giường, mở cửa, đi chéo sang căn phòng đối diện, đặt tay lên nắm cửa, do dự một lúc rồi mới chậm rãi xoay chốt mở.
Đây là phòng của mẹ Lục Viện, dì Lưu thường xuyên dọn dẹp, mẹ cô qua đời đã gần bốn năm nhưng đồ đạc bên trong vẫn không hề thay đổi, khắp nơi vẫn còn dấu vết thói quen sinh hoạt.
Cô đứng trước gương trang điểm của mẹ, nhớ ngày xưa mẹ cô thường trang điểm ở đây, khi còn nhỏ cô thường lén thoa kem và son của mẹ.
Cô ngồi bên bàn mẹ, nhớ lại lần cô không chịu làm bài tập ở trường, mẹ đã bắt cô ngồi vào bàn này và làm bài tập.
Căn phòng này, ngôi nhà này, nơi nơi đều có bóng dáng mẹ.
Mẹ của Lục Viện thực chất là một người rất hay ép buộc. Từ khi còn nhỏ, Lục Viện đã bị mẹ ép phải học tập, khiêu vũ, chơi piano. Bây giờ chẳng còn ai quản cô nữa, nhưng cô lại bắt đầu nhớ kỷ luật của mẹ.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Lục Viện nhìn chằm chằm ba chữ "Chu Phù Thế" hiển thị trên màn hình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô đột nhiên cảm thấy trên thế giới này vẫn còn có người nhớ đến mình, quan tâm đến mình.
Lục Viện nhất thời không nghĩ ra ai giúp mình, cách làm "Thương địch một vạn, hại mình tám trăm" này đương nhiên không phải của Nhậm Tuấn Sanh, rốt cuộc là ai?
Đang nghĩ đến Nhậm Tuấn Sanh thì anh ta gọi tới, Lục Viện liếc nhìn Lý Du, Lý Du hiểu ý xoay người đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lý Du ra khỏi văn phòng, Lục Viện mới bắt máy, nhưng chưa kịp nói gì thì Nhậm Tuấn Sanh ở đầu bên kia điện thoại đã hét lên: "Lục Viện, cô điên rồi sao?"
Lục Viện không rõ nguyên do, "Có ý gì?"
Nhậm Tuấn Sanh hùng hùng hổ hổ: "Lục Viện, cô giả vờ làm gì nữa? Những tin hot đó không phải do cô tiết lộ sao? Tôi đã nói sẽ xử lý hot search. Cho dù tối qua Y Sa có phát sóng trực tiếp và ăn nói có hơi quá đáng, nhưng sao cô lại kéo cả tôi xuống nước?
"Nhậm Tuấn Sanh, anh là chó điên à? Vừa đến đã cắn người?" Lục Viện lạnh lùng mắng: "Hơn nữa, anh và Y Sa bị paparazzi chụp được bao nhiêu lần rồi? Còn cần tôi kéo anh xuống nước sao?"
Lúc này Nhậm Tuấn Sanh mới nhận ra có gì đó không đúng: "Cô có ý gì? Nếu không phải cô thì còn có thể là ai?"
Lục Viện cười lạnh cúp điện thoại, không muốn nói chuyện vô nghĩa nữa.
Cúp điện thoại không lâu, Chu Phù Thế gửi cho cô một tin nhắn Wechat: Anh mua đồ ăn, em có về ăn trưa không?
Lục Viện nhìn chằm chằm tin nhắn, hơi cau mày, đột nhiên có một suy đoán táo bạo. Sáng nay tỉnh dậy cô đã không nhìn thấy anh, có phải anh đã thấy hot search? Chẳng lẽ là anh??
Nhưng sau đó nghĩ lại, cô thấy điều đó là không thể, Chu Phù Thế còn không kiểm tra Weibo, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện này ấy chứ?
Nếu đã có người giúp cô xử lý chuyện này thì cô cũng không cần lo lắng nữa. Cô bảo Lý Du tìm hiểu xem ai có lòng tốt đến báo tin, nhưng account marketing chỉ nói nhận được thông tin từ cư dân mạng.
Xem ra đối phương không muốn tiết lộ thân phận nên cô cũng không có ý định điều tra tỉ mỉ. Cô cho rằng đến thời điểm thích hợp, người này tự nhiên sẽ xuất hiện.
Đêm qua Từ Thiến uống không ít, mãi đến trưa mới dậy, lúc này mới biết hot search, vội vàng gọi điện cho Lục Viện: "Viện Viện, cậu ở đâu? Có sao không?"
Lục Viện đặt tài liệu trong tay xuống, nói: "Từ đại tiểu thư, cô quan tâm cũng muộn rồi, chuyện đã giải quyết xong."
Từ Thiến thở phào nhẹ nhõm, "Tớ vừa mới tỉnh lại, không sao là tốt rồi."
Hot search trước đó đã bị xóa, nhưng điều không ai ngờ tới là Lục Viện lại trở thành hot search nhờ sự tốt bụng của cô, weibo chính thức của công ty trước đó đã đăng một số bức ảnh Lục Viện đến thăm trại trẻ mồ côi. Cư dân mạng đặc biệt có thiện cảm với cô gái trẻ xinh đẹp, gia thế tốt, lại còn nhiệt tình làm việc thiện. Nhờ đó, nhiều sản phẩm khác nhau của Tập đoàn Lục thị đã được lựa chọn và chỉ trong vài giờ, doanh số bán hàng tăng lên đều đặn.
Buổi sáng các cổ đông hùng hổ gọi điện thoại, gửi Wechat chất vấn Lục Viện, lúc này đều quan tâm hỏi han và xin lỗi vì những lời quá khích.
Lục Viện ở công ty làm việc đến chiều mới rời đi, không về Cẩm Huy mà về nhà cũ.
Lý Du liếc nhìn Lục Viện qua kính chiếu hậu, "Lục tổng, trợ lý Trần gọi điện thoại nói, DB và người phụ trách vấn đề pháp lý của công ty ta sẽ soạn thảo hợp đồng, chuyện hợp tác tiếp tục như bình thường."
Lục Viện thuận miệng đáp, "Ồ."
Trước đèn đỏ, Lý Du liên tiếp quay lại nhìn Lục Viện.
Nhận ra Lý Du muốn nói lại thôi, Lục Viện quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Có chuyện gì thì cứ nói đi."
Lý Du mím môi nói: "Lục tổng, sáng nay nhân viên pháp lý của công ty đã đến đồn cảnh sát, sẽ khởi tố nam sinh kia về tội gây rối và cố ý làm người khác bị thương. Tuy nhiên, cảnh sát cho biết cậu thanh niên đó chỉ mới 21 tuổi, vẫn đang là sinh viên đại học. Nếu cậu ta bị giam giữ thì sẽ để lại tiền án, có khả năng nhà trường sẽ buộc thôi học..."
Lục Viện ngắt lời: "Lý Du, cậu ta chưa trưởng thành sao?"
Lý Du hít sâu, "Không phải."
Tiếp theo không cần Lục Viện phải nói, Lý Du đương nhiên hiểu rằng nếu cậu ta đã trưởng thành, thì phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Trở lại nhà cũ, dì Lưu biết Lục Viện chưa ăn trưa nên nhanh chóng nấu cho cô một bát mì.
Ăn mì xong, Lục Viện trở về phòng nằm nghỉ. Khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối, cô nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối, trái tim chợt cảm thấy trống rỗng, cô cảm thấy như mình bị cả thế giới bỏ rơi.
Cô xuống giường, mở cửa, đi chéo sang căn phòng đối diện, đặt tay lên nắm cửa, do dự một lúc rồi mới chậm rãi xoay chốt mở.
Đây là phòng của mẹ Lục Viện, dì Lưu thường xuyên dọn dẹp, mẹ cô qua đời đã gần bốn năm nhưng đồ đạc bên trong vẫn không hề thay đổi, khắp nơi vẫn còn dấu vết thói quen sinh hoạt.
Cô đứng trước gương trang điểm của mẹ, nhớ ngày xưa mẹ cô thường trang điểm ở đây, khi còn nhỏ cô thường lén thoa kem và son của mẹ.
Cô ngồi bên bàn mẹ, nhớ lại lần cô không chịu làm bài tập ở trường, mẹ đã bắt cô ngồi vào bàn này và làm bài tập.
Căn phòng này, ngôi nhà này, nơi nơi đều có bóng dáng mẹ.
Mẹ của Lục Viện thực chất là một người rất hay ép buộc. Từ khi còn nhỏ, Lục Viện đã bị mẹ ép phải học tập, khiêu vũ, chơi piano. Bây giờ chẳng còn ai quản cô nữa, nhưng cô lại bắt đầu nhớ kỷ luật của mẹ.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Lục Viện nhìn chằm chằm ba chữ "Chu Phù Thế" hiển thị trên màn hình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô đột nhiên cảm thấy trên thế giới này vẫn còn có người nhớ đến mình, quan tâm đến mình.
/63
|