Khoảnh khắc cửa đóng lại, căn phòng trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng, nhưng hai người đứng ở huyền quan vẫn không di chuyển.
Lục Viện nhìn chằm chằm người đang nắm cổ tay mình, "Chu Phù Thế, đừng vượt quá giới hạn."
Chu Phù Thế không những không buông tay, còn tiến lên một bước, "Lục Viện, em nói cho anh biết, đâu là giới hạn?"
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Chu Phù Thế, anh được ở đây không có nghĩa là anh có thể can thiệp vào chuyện của em. Chỉ vì em để anh sống ở đây không có nghĩa là em động lòng với anh."
Anh mấp máy môi, ngắt lời cô: "Anh biết, Lục tổng có ý tốt nên mới cho anh ở nhờ một thời gian."
Lục tổng? Ở nhờ một thời gian? Nói nghe thật là đáng thương.
Vất vả lắm hai người mới hòa hợp được một chút, nhưng sau cách gọi này, bầu không khí giữa đôi bên lại quay trở lại sự đối chọi gay gắt lúc trước.
Cô cười nhẹ, ánh mắt toát lên vẻ cạn lời, dùng sức hất tay anh ra: "Biết thì tốt."
Nhìn cô tức giận bước nhanh về phòng, anh không khỏi bật cười.
Cuối cùng Lục Viện vẫn không đi. Tắm xong, cô ra khỏi phòng ngủ, đi ngang qua phòng dành cho khách của Chu Phù Thế, phát hiện cửa mở nhưng bên trong lại không có người.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong bếp, cô chậm rãi đi tới, thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước bồn rửa bát, "Chu Phù Thế, anh đang làm gì vậy?"
Chu Phù Thế bối rối quay người lại, giơ đôi tay ướt đẫm lên: "À, rửa bát."
Lúc này mà anh lại rửa bát? Sau khi hai người cãi nhau? Điều này giáng vào trái tim đang dao động của cô mạnh hơn cả những viên đạn bọc đường.
Từ nhỏ đến lớn, mười ngón tay của Lục Viện chưa từng dính nước, đám nam sinh xung quanh cũng đều sống trong nhung lụa. Lắm lúc Nhậm Tuấn Sanh còn được nuông chiều hơn cả cô, chưa từng làm những việc nhỏ nhặt như vậy cho cô bao giờ.
Điều này khiến Lục Viện nhớ lại lúc ở Sudan, nhiệm vụ của Chu Phù Thế là bảo vệ cô và anh quả thực đã cứu cô rất nhiều lần.
Lục Viện bước nhanh về phía trước, hai tay nắm lấy cổ áo anh kéo xuống, kiễng chân lên, áp môi mình vào môi anh.
Nụ hôn bất ngờ này khiến Chu Phù Thế có chút bối rối, nhưng giây tiếp theo đã đảo khách thành chủ, há miệng ngậm lấy môi cô.
Bàn tay ướt đẫm của anh chạm vào gò má hơi nóng của cô, cảm giác lạnh lẽo khiến cô vô thức muốn lùi lại, "Ừm..."
Anh đặt một tay lên gáy cô, không cho phép cô lùi bước, tay còn lại trực tiếp áp lên eo cô, ấn cô sát vào người anh.
Cô dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh, chiếc lưỡi mềm mại quấn quýt triền miền với lưỡi anh.
Anh thuận thế khẽ cắn đầu lưỡi cô, nhưng nụ hôn dần dần mất kiểm soát, lưỡi anh tiến sâu vào cổ họng cô, đùa giỡn với chiếc lưỡi mềm mại của cô.
Cô bị anh hôn đến choáng váng, đôi bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh mỗi lúc một nhanh hơn.
Dần dần, trái tim hai người hoà chung một nhịp đập.
Một tay anh ôm lấy eo cô, bế cô lên ngồi trên bồn rửa bát. Cô dịch mông về phía sau, lúc này mới ngồi vững hơn.
Lúc này, hai người lại khôi phục tư thế mập mờ trước khi Từ Thiến đến, như thể chuyện cãi vã trước đó chưa từng xảy ra.
Môi lưỡi triền miên, Chu Phù Thế kịp thời buông Lục Viện ra trước khi cô ngạt thở, khóe miệng hai người còn dính vài sợi chỉ bạc.
Cô thở hổn hển tựa đầu vào vai anh. Bàn tay to lớn của anh đặt trên eo cô dần dần đi xuống, dừng lại ở đôi chân thon dài thẳng tắp dưới lớp váy ngủ.
Đêm nay cô mặc một chiếc váy ngủ cotton trắng rộng rãi, so với chiếc váy ngủ bằng lụa hai dây trước đó thì thiếu chút gợi cảm, nhưng lại thêm vài phần thuần khiết. Tuy nhiên, anh lại muốn biết cô có không mặc quần lót giống như lần trước không?
Cô nâng cổ chân mảnh khảnh trượt qua trượt lại trên bắp chân anh, nhẹ nhàng gọi: "Chu Phù Thế..."
Anh cười khẽ, dùng ngón tay vén làn váy đang phủ trên đùi cô lên, "Lục Viện, ướt rồi à?"
Cô ngẩng đầu hôn lên xương quai xanh của anh, rồi cắn một nhát, "Anh chạm vào chẳng phải sẽ biết sao."
Ngón tay anh từ đùi trong mịn màng của cô đưa lên trên, chạm vào lớp vải mềm mại. Hóa ra cô có mặc quần lót, nhưng nó đó đã ướt một mảng rồi, "Chưa sờ đã ướt rồi."
Vừa đẩy quần lót sang một bên, ngón tay đã cảm nhận được sự nhớp nháp, "Nhiều nước thế?"
Cô vặn eo, để nơi riêng tư áp sát vào ngón tay anh. Không chịu thua kém, cô đưa tay xuống, luồn vào chiếc quần thể thao nắm lấy nơi đã sưng tấy của anh, "Cứng rồi à?"
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, ngón tay uốn cong moi móc phần thịt mềm bên trong, "Ở đây luôn à?"
"Ưm......" Cô nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Sao cũng được."
Anh nắm lấy tay cô nhét vào trong quần lót của mình, "Chưa đeo bao đâu."
Cô nâng cẳng chân lên, dùng ngón chân nhỏ xinh kéo quần anh xuống, côn th*t vốn đã cương cứng bật ra, đập mạnh vào mu bàn tay cô.
Cô nắm lấy côn th*t của anh, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Cô ngẩng cao đầu, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy vành tai anh, nhẹ nhàng quyến rũ nói: "Anh trai, không sao đâu."
Hơi thở ấm áp phả vào sau tai, da đầu anh tê dại vì bị cô trêu chọc, dục hỏa nhanh chóng dâng trào, anh chỉ muốn mau đè cô xuống dưới thân.
Chẳng quan tâm đến việc cô cởi quần lót hay chưa, anh dùng ngón tay gạt nó sang một bên, đưa côn th*t vào trong lỗ nhỏ ấm áp.
Lục Viện nhìn chằm chằm người đang nắm cổ tay mình, "Chu Phù Thế, đừng vượt quá giới hạn."
Chu Phù Thế không những không buông tay, còn tiến lên một bước, "Lục Viện, em nói cho anh biết, đâu là giới hạn?"
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Chu Phù Thế, anh được ở đây không có nghĩa là anh có thể can thiệp vào chuyện của em. Chỉ vì em để anh sống ở đây không có nghĩa là em động lòng với anh."
Anh mấp máy môi, ngắt lời cô: "Anh biết, Lục tổng có ý tốt nên mới cho anh ở nhờ một thời gian."
Lục tổng? Ở nhờ một thời gian? Nói nghe thật là đáng thương.
Vất vả lắm hai người mới hòa hợp được một chút, nhưng sau cách gọi này, bầu không khí giữa đôi bên lại quay trở lại sự đối chọi gay gắt lúc trước.
Cô cười nhẹ, ánh mắt toát lên vẻ cạn lời, dùng sức hất tay anh ra: "Biết thì tốt."
Nhìn cô tức giận bước nhanh về phòng, anh không khỏi bật cười.
Cuối cùng Lục Viện vẫn không đi. Tắm xong, cô ra khỏi phòng ngủ, đi ngang qua phòng dành cho khách của Chu Phù Thế, phát hiện cửa mở nhưng bên trong lại không có người.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong bếp, cô chậm rãi đi tới, thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước bồn rửa bát, "Chu Phù Thế, anh đang làm gì vậy?"
Chu Phù Thế bối rối quay người lại, giơ đôi tay ướt đẫm lên: "À, rửa bát."
Lúc này mà anh lại rửa bát? Sau khi hai người cãi nhau? Điều này giáng vào trái tim đang dao động của cô mạnh hơn cả những viên đạn bọc đường.
Từ nhỏ đến lớn, mười ngón tay của Lục Viện chưa từng dính nước, đám nam sinh xung quanh cũng đều sống trong nhung lụa. Lắm lúc Nhậm Tuấn Sanh còn được nuông chiều hơn cả cô, chưa từng làm những việc nhỏ nhặt như vậy cho cô bao giờ.
Điều này khiến Lục Viện nhớ lại lúc ở Sudan, nhiệm vụ của Chu Phù Thế là bảo vệ cô và anh quả thực đã cứu cô rất nhiều lần.
Lục Viện bước nhanh về phía trước, hai tay nắm lấy cổ áo anh kéo xuống, kiễng chân lên, áp môi mình vào môi anh.
Nụ hôn bất ngờ này khiến Chu Phù Thế có chút bối rối, nhưng giây tiếp theo đã đảo khách thành chủ, há miệng ngậm lấy môi cô.
Bàn tay ướt đẫm của anh chạm vào gò má hơi nóng của cô, cảm giác lạnh lẽo khiến cô vô thức muốn lùi lại, "Ừm..."
Anh đặt một tay lên gáy cô, không cho phép cô lùi bước, tay còn lại trực tiếp áp lên eo cô, ấn cô sát vào người anh.
Cô dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh, chiếc lưỡi mềm mại quấn quýt triền miền với lưỡi anh.
Anh thuận thế khẽ cắn đầu lưỡi cô, nhưng nụ hôn dần dần mất kiểm soát, lưỡi anh tiến sâu vào cổ họng cô, đùa giỡn với chiếc lưỡi mềm mại của cô.
Cô bị anh hôn đến choáng váng, đôi bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh mỗi lúc một nhanh hơn.
Dần dần, trái tim hai người hoà chung một nhịp đập.
Một tay anh ôm lấy eo cô, bế cô lên ngồi trên bồn rửa bát. Cô dịch mông về phía sau, lúc này mới ngồi vững hơn.
Lúc này, hai người lại khôi phục tư thế mập mờ trước khi Từ Thiến đến, như thể chuyện cãi vã trước đó chưa từng xảy ra.
Môi lưỡi triền miên, Chu Phù Thế kịp thời buông Lục Viện ra trước khi cô ngạt thở, khóe miệng hai người còn dính vài sợi chỉ bạc.
Cô thở hổn hển tựa đầu vào vai anh. Bàn tay to lớn của anh đặt trên eo cô dần dần đi xuống, dừng lại ở đôi chân thon dài thẳng tắp dưới lớp váy ngủ.
Đêm nay cô mặc một chiếc váy ngủ cotton trắng rộng rãi, so với chiếc váy ngủ bằng lụa hai dây trước đó thì thiếu chút gợi cảm, nhưng lại thêm vài phần thuần khiết. Tuy nhiên, anh lại muốn biết cô có không mặc quần lót giống như lần trước không?
Cô nâng cổ chân mảnh khảnh trượt qua trượt lại trên bắp chân anh, nhẹ nhàng gọi: "Chu Phù Thế..."
Anh cười khẽ, dùng ngón tay vén làn váy đang phủ trên đùi cô lên, "Lục Viện, ướt rồi à?"
Cô ngẩng đầu hôn lên xương quai xanh của anh, rồi cắn một nhát, "Anh chạm vào chẳng phải sẽ biết sao."
Ngón tay anh từ đùi trong mịn màng của cô đưa lên trên, chạm vào lớp vải mềm mại. Hóa ra cô có mặc quần lót, nhưng nó đó đã ướt một mảng rồi, "Chưa sờ đã ướt rồi."
Vừa đẩy quần lót sang một bên, ngón tay đã cảm nhận được sự nhớp nháp, "Nhiều nước thế?"
Cô vặn eo, để nơi riêng tư áp sát vào ngón tay anh. Không chịu thua kém, cô đưa tay xuống, luồn vào chiếc quần thể thao nắm lấy nơi đã sưng tấy của anh, "Cứng rồi à?"
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, ngón tay uốn cong moi móc phần thịt mềm bên trong, "Ở đây luôn à?"
"Ưm......" Cô nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Sao cũng được."
Anh nắm lấy tay cô nhét vào trong quần lót của mình, "Chưa đeo bao đâu."
Cô nâng cẳng chân lên, dùng ngón chân nhỏ xinh kéo quần anh xuống, côn th*t vốn đã cương cứng bật ra, đập mạnh vào mu bàn tay cô.
Cô nắm lấy côn th*t của anh, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, khiến hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Cô ngẩng cao đầu, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy vành tai anh, nhẹ nhàng quyến rũ nói: "Anh trai, không sao đâu."
Hơi thở ấm áp phả vào sau tai, da đầu anh tê dại vì bị cô trêu chọc, dục hỏa nhanh chóng dâng trào, anh chỉ muốn mau đè cô xuống dưới thân.
Chẳng quan tâm đến việc cô cởi quần lót hay chưa, anh dùng ngón tay gạt nó sang một bên, đưa côn th*t vào trong lỗ nhỏ ấm áp.
/63
|