Trên bàn ăn bày ba loại sủi cao, gồm một bát canh nhỏ, phần còn lại chia đôi, nửa hấp nửa chiên.
Lục Viện kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, không thể tin nổi trêu chọc: "Chu Phù Thế, anh thích em đến vậy sao?"
Chu Phù Thế không trả lời mà chỉ đặt một cái chai vào tay cô.
Mới chỉ một lát mà người đàn ông này thực sự coi đây là nhà mình đấy à? Biết tất cả vật dụng trong bếp?
Cô quay lại, nhìn thấy thứ nằm trong tay mình là giấm thì chợt nhớ lại lúc ở Sudan. Khi đó cô bắt anh lấy giấm để chấm trứng rán, anh vẫn còn nhớ sao?
"Chu Phù Thế, anh đang dùng đạn bọc đường đấy à." Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, "Nếu anh còn làm như vậy nữa, em sẽ..."
Anh đột nhiên đặt tay lên lưng ghế phía sau cô, giam cô giữa hai cánh tay, "Sẽ thế nào?"
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chưa đến năm cm, hơi thở ấm áp đan xen, như muốn quấn lấy trái tim nhau.
Trái tim đập nhanh, gương mặt ửng đỏ, cô đặt tay lên má Chu Phù Thế, ngón tay vô thức lướt dọc theo cằm anh.
Anh cúi xuống một chút, hơi nghiêng đầu, áp má mình vào lòng bàn tay ấm áp của cô.
Khoảng cách giữa hai đôi môi chưa đến hai cm, nhưng cô lại dùng sức đẩy anh ra: "Anh còn muốn ăn không?"
Anh bất đắc dĩ nhướng mày, rút tay lại, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, đẩy bát canh vào tầm tay cô: "Ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu."
Có mỗi một bát canh nhỏ, bên trong có bốn năm cái sủi cảo, nhìn như chỉ dành cho Lục Viện. Cô đã ăn hai cái sủi cảo ở nhà cũ rồi, ăn thêm bát canh nhỏ này là bụng no căng, "Em no rồi."
Chu Phù Thế gắp một cái sủi cảo chiên vào bát cô, nói: "Ăn nốt cái này đi."
Cô nhìn chằm chằm vào cái sủi cảo chiên trong bát rồi bĩu môi, gắp lên nhét vào miệng, quả nhiên sủi cảo chiên là ngon nhất.
Có lẽ Chu Phù Thế thật sự đói bụng, anh nhanh chóng ăn hết hai đĩa sủi cảo còn lại.
Nhìn Chu Phù Thế dọn dẹp bát đĩa, anh đã phụ trách nấu nướng, việc rửa bát, dù sao cô cũng phải khách khí một chút: "Để em rửa."
Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Chắc chưa?"
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của anh, cô kiên quyết nâng cằm lên nói: "Chỉ là rửa bát thôi mà."
Anh gật đầu đầy ngụ ý: "Được."
Anh nhìn cô không tình nguyện xả nước vào bồn rửa, còn nhỏ giọng phàn nàn: "Chu Phù Thế, anh nấu sủi cảo thôi mà sao dùng nhiều bát đĩa vậy, bây giờ em phải rửa hết nè."
Rõ ràng là cô muốn rửa mà, anh cười bất đắc dĩ, nắm lấy cổ tay cô, kéo ra khỏi bồn rửa: "Để anh làm."
Cô giơ tay cố ý hất nước lên mặt anh, "Được rồi, là anh chủ động muốn rửa đấy nhé."
Anh gật đầu, "Là anh muốn rửa."
Cô hài lòng mỉm cười ngọt ngào với anh: "Hì hì."
Anh vòng một tay quanh eo cô, bế cô ngồi lên quầy, cúi đầu lau những giọt nước trên mặt lên quần áo cô.
Cằm anh cọ vào hõm cổ cô, cô nhanh chóng lùi lại tránh né, "Này, này, anh đang làm gì vậy?"
"Tóc em dài thế này rồi à?" Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc dài ngang lưng ra sau tai cô.
Hai người luôn đối chọi gay gắt kể từ khi gặp lại vào hôm qua, đến bây giờ mới bình tĩnh nói chuyện.
"Giả đó, là tóc nối." Cô hất tóc, ngẩng đầu lên, không e dè đưa tay đặt lên xương quai xanh của mình: "Tóc thật mới dài đến mức này thôi."
Anh trầm ngâm gật đầu, ánh mắt rơi vào chiếc cổ trắng nõn thon thả của cô, may mà không để lại sẹo.
Anh dùng một tay nâng cằm cô, từ từ cúi người hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Cô hơi nhếch khóe miệng, ngẩng đầu, biết rõ còn cố hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Anh cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa: "Em nghĩ sao?"
Cô há miệng ngậm lấy môi dưới của anh, lôi kéo rồi buông ra, cười nói: "Em không biết."
Trong mắt cô như có những vì sao, ánh mắt vô tội khơi gợi ham muốn trong anh.
Anh cúi người muốn hôn cô, nhưng cô lại nghiêng người né tránh, nhướn mày với vẻ kiêu ngạo: "Anh còn chưa rửa bát đâu?"
"Lát nữa rửa." Anh nheo mắt lại, bàn tay lướt qua lướt lại ở phần đùi trong của cô.
Cô nâng đùi lên theo chuyển động của bàn tay anh, ngoài miệng lại nói: "Em phải về rồi."
"Về rồi có ngủ được không?" Anh hơi nhếch khóe miệng, tay còn lại ôm eo cô không cho cô cử động, cúi người về phía trước để nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi miêu tả viền môi cô
Cô hơi vặn eo, không ngừng cọ vào ngực anh, "Nếu không ngủ được thì tìm thứ khác giải quyết."
Anh lập tức cau mày, cắn mạnh môi dưới của cô, "Em dám?"
Nghe thấy cô rên rỉ đau đớn, anh hơi nhếch khóe miệng như thể thành công, đưa lưỡi thẳng vào sâu trong cổ họng cô, di chuyển lên xuống, quấn quanh chiếc lưỡi mềm mại của cô và mút mát liên hồi.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hòa quyện, cô bị anh hôn đến ý thức mơ màng, đôi tay vô thức ôm lấy eo anh, dựng thẳng người áp sát vào anh.
Tay anh vén vạt áo của cô lên, luồn vào trong, làn da mịn màng khiến anh không khỏi xoa qua lại trên vòng eo thon thả của cô. Ngón tay anh từ eo cô đi lên từng chút một, cách lớp nội y, bao phủ lên bầu ngực mềm mại, nhẹ nhàng nhào nặn.
Có dòng nước ấm trào ra từ bụng dưới, Lục Viện kẹp chặt hai chân theo bản năng, vô thức rên rỉ: "Ưm..."
Anh dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, chen vào giữa, áp đùi mình vào âm môi của cô, "Lục Viện......"
Lục Viện kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, không thể tin nổi trêu chọc: "Chu Phù Thế, anh thích em đến vậy sao?"
Chu Phù Thế không trả lời mà chỉ đặt một cái chai vào tay cô.
Mới chỉ một lát mà người đàn ông này thực sự coi đây là nhà mình đấy à? Biết tất cả vật dụng trong bếp?
Cô quay lại, nhìn thấy thứ nằm trong tay mình là giấm thì chợt nhớ lại lúc ở Sudan. Khi đó cô bắt anh lấy giấm để chấm trứng rán, anh vẫn còn nhớ sao?
"Chu Phù Thế, anh đang dùng đạn bọc đường đấy à." Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, "Nếu anh còn làm như vậy nữa, em sẽ..."
Anh đột nhiên đặt tay lên lưng ghế phía sau cô, giam cô giữa hai cánh tay, "Sẽ thế nào?"
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chưa đến năm cm, hơi thở ấm áp đan xen, như muốn quấn lấy trái tim nhau.
Trái tim đập nhanh, gương mặt ửng đỏ, cô đặt tay lên má Chu Phù Thế, ngón tay vô thức lướt dọc theo cằm anh.
Anh cúi xuống một chút, hơi nghiêng đầu, áp má mình vào lòng bàn tay ấm áp của cô.
Khoảng cách giữa hai đôi môi chưa đến hai cm, nhưng cô lại dùng sức đẩy anh ra: "Anh còn muốn ăn không?"
Anh bất đắc dĩ nhướng mày, rút tay lại, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, đẩy bát canh vào tầm tay cô: "Ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu."
Có mỗi một bát canh nhỏ, bên trong có bốn năm cái sủi cảo, nhìn như chỉ dành cho Lục Viện. Cô đã ăn hai cái sủi cảo ở nhà cũ rồi, ăn thêm bát canh nhỏ này là bụng no căng, "Em no rồi."
Chu Phù Thế gắp một cái sủi cảo chiên vào bát cô, nói: "Ăn nốt cái này đi."
Cô nhìn chằm chằm vào cái sủi cảo chiên trong bát rồi bĩu môi, gắp lên nhét vào miệng, quả nhiên sủi cảo chiên là ngon nhất.
Có lẽ Chu Phù Thế thật sự đói bụng, anh nhanh chóng ăn hết hai đĩa sủi cảo còn lại.
Nhìn Chu Phù Thế dọn dẹp bát đĩa, anh đã phụ trách nấu nướng, việc rửa bát, dù sao cô cũng phải khách khí một chút: "Để em rửa."
Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Chắc chưa?"
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của anh, cô kiên quyết nâng cằm lên nói: "Chỉ là rửa bát thôi mà."
Anh gật đầu đầy ngụ ý: "Được."
Anh nhìn cô không tình nguyện xả nước vào bồn rửa, còn nhỏ giọng phàn nàn: "Chu Phù Thế, anh nấu sủi cảo thôi mà sao dùng nhiều bát đĩa vậy, bây giờ em phải rửa hết nè."
Rõ ràng là cô muốn rửa mà, anh cười bất đắc dĩ, nắm lấy cổ tay cô, kéo ra khỏi bồn rửa: "Để anh làm."
Cô giơ tay cố ý hất nước lên mặt anh, "Được rồi, là anh chủ động muốn rửa đấy nhé."
Anh gật đầu, "Là anh muốn rửa."
Cô hài lòng mỉm cười ngọt ngào với anh: "Hì hì."
Anh vòng một tay quanh eo cô, bế cô ngồi lên quầy, cúi đầu lau những giọt nước trên mặt lên quần áo cô.
Cằm anh cọ vào hõm cổ cô, cô nhanh chóng lùi lại tránh né, "Này, này, anh đang làm gì vậy?"
"Tóc em dài thế này rồi à?" Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc dài ngang lưng ra sau tai cô.
Hai người luôn đối chọi gay gắt kể từ khi gặp lại vào hôm qua, đến bây giờ mới bình tĩnh nói chuyện.
"Giả đó, là tóc nối." Cô hất tóc, ngẩng đầu lên, không e dè đưa tay đặt lên xương quai xanh của mình: "Tóc thật mới dài đến mức này thôi."
Anh trầm ngâm gật đầu, ánh mắt rơi vào chiếc cổ trắng nõn thon thả của cô, may mà không để lại sẹo.
Anh dùng một tay nâng cằm cô, từ từ cúi người hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Cô hơi nhếch khóe miệng, ngẩng đầu, biết rõ còn cố hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Anh cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa: "Em nghĩ sao?"
Cô há miệng ngậm lấy môi dưới của anh, lôi kéo rồi buông ra, cười nói: "Em không biết."
Trong mắt cô như có những vì sao, ánh mắt vô tội khơi gợi ham muốn trong anh.
Anh cúi người muốn hôn cô, nhưng cô lại nghiêng người né tránh, nhướn mày với vẻ kiêu ngạo: "Anh còn chưa rửa bát đâu?"
"Lát nữa rửa." Anh nheo mắt lại, bàn tay lướt qua lướt lại ở phần đùi trong của cô.
Cô nâng đùi lên theo chuyển động của bàn tay anh, ngoài miệng lại nói: "Em phải về rồi."
"Về rồi có ngủ được không?" Anh hơi nhếch khóe miệng, tay còn lại ôm eo cô không cho cô cử động, cúi người về phía trước để nụ hôn sâu hơn, đầu lưỡi miêu tả viền môi cô
Cô hơi vặn eo, không ngừng cọ vào ngực anh, "Nếu không ngủ được thì tìm thứ khác giải quyết."
Anh lập tức cau mày, cắn mạnh môi dưới của cô, "Em dám?"
Nghe thấy cô rên rỉ đau đớn, anh hơi nhếch khóe miệng như thể thành công, đưa lưỡi thẳng vào sâu trong cổ họng cô, di chuyển lên xuống, quấn quanh chiếc lưỡi mềm mại của cô và mút mát liên hồi.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hòa quyện, cô bị anh hôn đến ý thức mơ màng, đôi tay vô thức ôm lấy eo anh, dựng thẳng người áp sát vào anh.
Tay anh vén vạt áo của cô lên, luồn vào trong, làn da mịn màng khiến anh không khỏi xoa qua lại trên vòng eo thon thả của cô. Ngón tay anh từ eo cô đi lên từng chút một, cách lớp nội y, bao phủ lên bầu ngực mềm mại, nhẹ nhàng nhào nặn.
Có dòng nước ấm trào ra từ bụng dưới, Lục Viện kẹp chặt hai chân theo bản năng, vô thức rên rỉ: "Ưm..."
Anh dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, chen vào giữa, áp đùi mình vào âm môi của cô, "Lục Viện......"
/63
|