Lúc Lục Viện tỉnh dậy đã là tám giờ mười lăm, bình thường đồng hồ sinh học của cô đều trước bảy rưỡi sáng, có lẽ vì tối qua bị Chu Phù Thế hành hạ quá mệt mỏi nên cô mới dậy muộn như vậy.
Không thấy người đàn ông ngủ cùng đêm qua, cô xoay người sờ vị trí bên cạnh, trong chăn vẫn còn hơi ấm, chắc anh mới dậy chưa lâu.
Lục Viện kiểm tra weibo một hồi, sau đó mặc quần áo ở nhà, mở cửa rời khỏi phòng ngủ. Quần áo vương vãi trên sàn tối hôm qua đều đã được thu đi, rõ ràng có người đã dọn dẹp bãi chiến trường ở phòng khách.
"Dậy rồi à?"
Lục Viện nhìn quanh, phát hiện Chu Phù Thế đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Nhưng cô vẫn cố ý hỏi: "Đây là?"
Chu Phù Thế cắt bánh mì thành từng lát, "Anh thấy trong tủ lạnh chỉ có trứng và bánh mì, nên làm sandwich."
Đúng lúc điện thoại di động vang lên, Lục Viện nhìn tên người gọi, nhấc máy, nói thẳng: "Sáng nay tôi không đến công ty, cô cứ đi trước đi."
Tám giờ hàng ngày, Lý Du đều đón Lục Viện đến công ty. Nhưng hôm nay, cô ấy đợi ở bãi đậu xe đến tám rưỡi mà vẫn không có ai ra ngoài, liền gọi điện cho cô.
Chỉ là Lý Du không ngờ vừa vào nhà, lại nhìn thấy Chu Phù Thế đang bận rộn ở trong bếp đầu tiên, nên hoàn toàn sửng sốt: "Chu, đội trưởng Chu..."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy, Lục Viện không khỏi cảm thấy thú vị, khóe môi nhếch lên cười.
Chu Phù Thế không thay đổi cảm xúc, thản nhiên gật đầu với Lý Du coi như chào hỏi rồi tiếp tục làm bữa sáng.
Lý Du hoàn hồn, đưa chiếc máy tính bảng cho Lục Viện, "Đây là thông báo được chuẩn bị, mời cô xác nhận."
Nội dung của thông báo đại loại như sau: Lục Viện và Nhậm Tuấn Sanh hủy hôn ước do không hợp tính cách, sau này vẫn sẽ vẫn là bạn bè và đối tác tốt.
"Cứ vậy đi." Lục Viện lãnh đạm gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì, vẫy tay với Lý Du: "À, chờ một chút."
Lý Du vội vàng quay đầu lại, "Cô cứ nói?"
Lục Viện chống tay lên hông, suy nghĩ hai giây: "Ừm, gửi thông báo này cho Nhậm Tuấn Sanh xem, trước đó cô hãy thông báo dừng tất cả lịch trình của Y Sa."
Nhậm Tuấn Sanh? Vị hôn phu của Lục Viện?
Tay cầm đĩa của Chu Phù Thế dừng lại một giây, sau đó thản nhiên đặt đĩa đồ ăn lên quầy bar.
Lý Du ngẩn ra, thoáng chút do dự, "Bên phía Nhậm tổng thì sao ạ?"
Lục Viện và Nhậm Tuấn Sanh hợp tác mở một công ty giải trí, trong đó cô nắm giữ 55% cổ phần còn anh ta nắm giữ 45%. Khi đó hai người đã thương lượng rằng người có nhiều cổ phần hơn sẽ không tham gia quản lý công ty.
Mà Lục Viện cũng không có hứng thú với việc quản lý công ty giải trí nên đã giao quyền hành cho Nhậm Tuấn Sanh, không ngờ anh ta kiếm được ngày càng nhiều tiền.
Lý Du thấy vẻ mặt Lục Viện trở nên nghiêm túc hơn, lập tức đổi giọng: "Tôi làm ngay."
Lục Viện mím môi gật đầu, "Trần Vũ Hiền đâu?"
Lý Du nhìn đồng hồ nói: "Việc ở Đức đã giải quyết xong, chắc bây giờ trợ lý Trần đã lên máy bay, khoảng chín giờ tối sẽ hạ cánh."
Lục Viện nhếch môi như có điều suy nghĩ, "Cô bảo anh ta cứ nghỉ ngơi hai ngày."
Lý Du gật đầu, "Vâng."
Chu Phù Thế làm thêm một cái bánh sandwich rồi bưng ra bàn ăn, Lý Du nhìn thấy liền thức thời nói: "Lục tổng, đội trưởng Chu, tôi đi trước đây."
Anh trở lại quầy bar rót hai cốc sữa, "Cô ở lại ăn bữa sáng rồi hẵng đi?". Truyện Full
Lý Du vội vàng xua tay, "Không cần, Lục tổng, tôi xin phép đi trước."
Lục Viện gật đầu, "Hai giờ chiều tới đón tôi."
Lý Du gật đầu nói: "Vâng."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lục Viện đi đến bàn ăn, cầm sandwich lên cắn một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm: "Vừa rồi trông anh cứ như ông chủ vậy."
Anh dựa vào quầy bar nói: "Vừa rồi em rất có dáng dấp của một bà chủ."
Cô cười khúc khích, người đàn ông này thực sự không chịu thua cô một câu nào.
Cô kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục thong thả ăn hai miếng sandwich. Trước khi anh đi tới, cô đã chậm rãi quay đầu lại nhìn: "Anh không đưa sữa cho em sao?"
Lúc này anh mới đi đến bàn ăn, đặt cốc sữa vào trong tầm tay cô, "Anh tưởng em không muốn uống?"
"Sữa của em, vì sao lại không uống?" Nói xong, cô liền ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy hành động ấu trĩ của cô, không khỏi cảm thấy cô có chút đáng yêu, trên môi anh nở nụ cười trìu mến.
Ăn xong sandwich, Lục Viện cũng uống một hơi hết phần sữa còn lại.
Chu Phù Thế nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó từ từ đưa tay ra chạm vào cô. Cô vô thức lùi lại, anh hơi nghiêng người về phía trước, một tay giữ cằm để cô không thể trốn, dùng tay lau vệt sữa dính ở khóe miệng cô.
Cô vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, đầu lưỡi vô tình chạm vào đầu ngón tay anh. Anh cứ nhìn cô chằm chằm, mãi không buông chịu bỏ tay ra. Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Cô ho hai tiếng, nói lảng sang chuyện khác: "Anh sẽ ở lại bao lâu?"
Anh buông tay ra, nói: "Vẫn chưa quyết định."
Cô trầm tư gật đầu, tựa lưng vào ghế, thản nhiên hỏi: "Có chỗ ở không?"
Anh nghiêng người về phía trước, đặt hai tay lên lưng ghế, vòng tay ôm lấy cô: "Nếu không có thì sao?"
So với câu hỏi đùa cợt của anh, cô đặt một tay lên vai anh, nghiêm túc trả lời: "Em sẽ nhờ người tìm nhà cho anh".
Đột nhiên nhớ tới hai trăm nghìn đô la Mỹ mà cô đã đưa cho anh trước đó, anh chợt cảm thấy chán nản, chậm rãi rút tay lại: "Lục tổng thật hào phóng."
Giọng điệu của anh âm dương quái khí đến mức cô không biết mình đã nói gì sai nên tạm thời im lặng.
Anh đứng dậy lấy ví, rút thẻ ngân hàng đặt lên bàn: "Đây là phí dịch vụ Lục tổng đã trả trước đó. Tuy tôi không hào phóng bẳng Lục tổng nhưng vẫn bổ sung thêm một chút. Mong cô không chê."
Không thấy người đàn ông ngủ cùng đêm qua, cô xoay người sờ vị trí bên cạnh, trong chăn vẫn còn hơi ấm, chắc anh mới dậy chưa lâu.
Lục Viện kiểm tra weibo một hồi, sau đó mặc quần áo ở nhà, mở cửa rời khỏi phòng ngủ. Quần áo vương vãi trên sàn tối hôm qua đều đã được thu đi, rõ ràng có người đã dọn dẹp bãi chiến trường ở phòng khách.
"Dậy rồi à?"
Lục Viện nhìn quanh, phát hiện Chu Phù Thế đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Nhưng cô vẫn cố ý hỏi: "Đây là?"
Chu Phù Thế cắt bánh mì thành từng lát, "Anh thấy trong tủ lạnh chỉ có trứng và bánh mì, nên làm sandwich."
Đúng lúc điện thoại di động vang lên, Lục Viện nhìn tên người gọi, nhấc máy, nói thẳng: "Sáng nay tôi không đến công ty, cô cứ đi trước đi."
Tám giờ hàng ngày, Lý Du đều đón Lục Viện đến công ty. Nhưng hôm nay, cô ấy đợi ở bãi đậu xe đến tám rưỡi mà vẫn không có ai ra ngoài, liền gọi điện cho cô.
Chỉ là Lý Du không ngờ vừa vào nhà, lại nhìn thấy Chu Phù Thế đang bận rộn ở trong bếp đầu tiên, nên hoàn toàn sửng sốt: "Chu, đội trưởng Chu..."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy, Lục Viện không khỏi cảm thấy thú vị, khóe môi nhếch lên cười.
Chu Phù Thế không thay đổi cảm xúc, thản nhiên gật đầu với Lý Du coi như chào hỏi rồi tiếp tục làm bữa sáng.
Lý Du hoàn hồn, đưa chiếc máy tính bảng cho Lục Viện, "Đây là thông báo được chuẩn bị, mời cô xác nhận."
Nội dung của thông báo đại loại như sau: Lục Viện và Nhậm Tuấn Sanh hủy hôn ước do không hợp tính cách, sau này vẫn sẽ vẫn là bạn bè và đối tác tốt.
"Cứ vậy đi." Lục Viện lãnh đạm gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì, vẫy tay với Lý Du: "À, chờ một chút."
Lý Du vội vàng quay đầu lại, "Cô cứ nói?"
Lục Viện chống tay lên hông, suy nghĩ hai giây: "Ừm, gửi thông báo này cho Nhậm Tuấn Sanh xem, trước đó cô hãy thông báo dừng tất cả lịch trình của Y Sa."
Nhậm Tuấn Sanh? Vị hôn phu của Lục Viện?
Tay cầm đĩa của Chu Phù Thế dừng lại một giây, sau đó thản nhiên đặt đĩa đồ ăn lên quầy bar.
Lý Du ngẩn ra, thoáng chút do dự, "Bên phía Nhậm tổng thì sao ạ?"
Lục Viện và Nhậm Tuấn Sanh hợp tác mở một công ty giải trí, trong đó cô nắm giữ 55% cổ phần còn anh ta nắm giữ 45%. Khi đó hai người đã thương lượng rằng người có nhiều cổ phần hơn sẽ không tham gia quản lý công ty.
Mà Lục Viện cũng không có hứng thú với việc quản lý công ty giải trí nên đã giao quyền hành cho Nhậm Tuấn Sanh, không ngờ anh ta kiếm được ngày càng nhiều tiền.
Lý Du thấy vẻ mặt Lục Viện trở nên nghiêm túc hơn, lập tức đổi giọng: "Tôi làm ngay."
Lục Viện mím môi gật đầu, "Trần Vũ Hiền đâu?"
Lý Du nhìn đồng hồ nói: "Việc ở Đức đã giải quyết xong, chắc bây giờ trợ lý Trần đã lên máy bay, khoảng chín giờ tối sẽ hạ cánh."
Lục Viện nhếch môi như có điều suy nghĩ, "Cô bảo anh ta cứ nghỉ ngơi hai ngày."
Lý Du gật đầu, "Vâng."
Chu Phù Thế làm thêm một cái bánh sandwich rồi bưng ra bàn ăn, Lý Du nhìn thấy liền thức thời nói: "Lục tổng, đội trưởng Chu, tôi đi trước đây."
Anh trở lại quầy bar rót hai cốc sữa, "Cô ở lại ăn bữa sáng rồi hẵng đi?". Truyện Full
Lý Du vội vàng xua tay, "Không cần, Lục tổng, tôi xin phép đi trước."
Lục Viện gật đầu, "Hai giờ chiều tới đón tôi."
Lý Du gật đầu nói: "Vâng."
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lục Viện đi đến bàn ăn, cầm sandwich lên cắn một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm: "Vừa rồi trông anh cứ như ông chủ vậy."
Anh dựa vào quầy bar nói: "Vừa rồi em rất có dáng dấp của một bà chủ."
Cô cười khúc khích, người đàn ông này thực sự không chịu thua cô một câu nào.
Cô kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục thong thả ăn hai miếng sandwich. Trước khi anh đi tới, cô đã chậm rãi quay đầu lại nhìn: "Anh không đưa sữa cho em sao?"
Lúc này anh mới đi đến bàn ăn, đặt cốc sữa vào trong tầm tay cô, "Anh tưởng em không muốn uống?"
"Sữa của em, vì sao lại không uống?" Nói xong, cô liền ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy hành động ấu trĩ của cô, không khỏi cảm thấy cô có chút đáng yêu, trên môi anh nở nụ cười trìu mến.
Ăn xong sandwich, Lục Viện cũng uống một hơi hết phần sữa còn lại.
Chu Phù Thế nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó từ từ đưa tay ra chạm vào cô. Cô vô thức lùi lại, anh hơi nghiêng người về phía trước, một tay giữ cằm để cô không thể trốn, dùng tay lau vệt sữa dính ở khóe miệng cô.
Cô vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, đầu lưỡi vô tình chạm vào đầu ngón tay anh. Anh cứ nhìn cô chằm chằm, mãi không buông chịu bỏ tay ra. Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Cô ho hai tiếng, nói lảng sang chuyện khác: "Anh sẽ ở lại bao lâu?"
Anh buông tay ra, nói: "Vẫn chưa quyết định."
Cô trầm tư gật đầu, tựa lưng vào ghế, thản nhiên hỏi: "Có chỗ ở không?"
Anh nghiêng người về phía trước, đặt hai tay lên lưng ghế, vòng tay ôm lấy cô: "Nếu không có thì sao?"
So với câu hỏi đùa cợt của anh, cô đặt một tay lên vai anh, nghiêm túc trả lời: "Em sẽ nhờ người tìm nhà cho anh".
Đột nhiên nhớ tới hai trăm nghìn đô la Mỹ mà cô đã đưa cho anh trước đó, anh chợt cảm thấy chán nản, chậm rãi rút tay lại: "Lục tổng thật hào phóng."
Giọng điệu của anh âm dương quái khí đến mức cô không biết mình đã nói gì sai nên tạm thời im lặng.
Anh đứng dậy lấy ví, rút thẻ ngân hàng đặt lên bàn: "Đây là phí dịch vụ Lục tổng đã trả trước đó. Tuy tôi không hào phóng bẳng Lục tổng nhưng vẫn bổ sung thêm một chút. Mong cô không chê."
/63
|