Chương 13.2: Giang Ngộ, trước đây anh anh đã từng quen bạn gái chưa?
Buổi tối, sau khi tan làm anh sẽ quay lại đón cô.
Lục Chi trở về nghỉ ngơi một lát thì Giang Ngộ cũng tan tầm, anh quay lại đón cô. Cô đi xuống lầu, lên xe
Điểm hẹn chính là một quán lẩu, ăn lẩu thì mới có không khí được.
Bạn thân và ông xã nhà cô ấy đã đến từ rất sớm, Lục Chi nắm tay Giang Ngộ đi vào.
Vừa bước vào cô đã nhìn thấy cô bạn thân của mình, cô kéo tay Giang Ngộ đi qua đó.
Giang Ngộ chào hỏi hai người bọn họ.
Cô bạn thân đã gặp được Giang Ngộ, cô ấy kinh ngạc quay sang nhìn Lục Chi. Thời điểm biết Lục Chi vừa mới kết hôn, cô ấy còn nghi ngờ Giang Ngộ này là gay, kết hôn với bạn thân của mình chỉ để lừa dối mọi người.
Người đàn ông vừa ưu tú vừa có điều kiện tốt như vậy nhưng đến tuổi này lại chưa kết hôn, đúng là đáng kinh ngạc.
Trước đây, khi nhìn thấy ảnh, cô ấy chỉ nghĩ người này trông cũng khá đẹp trai, nhưng hiện tại gặp ngoài đời mới biết, người ta còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.
Hiện tại thời tiết đã ấm áp hơn rất nhiều, mùa xuân cũng đang đến, ngày thường anh sẽ mặc áo sơ mi màu lam hoặc màu trắng kết hợp với quần tây để đi làm.
Lúc anh giả dạng mấy cán bộ già quả thực rất có hương vị.
Khó trách Lục Chi hay nói hình tượng cán bộ già gắn lên trên người của ông xã nhà cô.
Cô bạn thân cứ nhìn chằm chằm Giang Ngộ, ông xã của cô ấy tức giận mắng. “Em nhìn người ta chằm chằm như vậy để làm gì, ông xã của em vẫn đang ngồi ở đây này.”
Nghe được những lời anh ấy nói, cô bạn thân che miệng của anh ấy lại. “Em nhìn không phải vì người ta trông rất đẹp trai hay sao?”
Thật sự rất đẹp.
Giang Ngộ mỉm cười đánh vỡ sự xấu hổ.
Tính cách của cô bạn thân này nhiệt tình hơn Lục Chí rất nhiều, Lục Chi không dám hỏi, nhưng sau khi cô bạn thân gọi món xong, nhân lúc đợi đồ ăn lên, cô ấy trực tiếp hỏi. “Giang Ngộ, đang trong thời gian nghỉ ngơi nên không gọi Giang phó sở nữa, trước đây anh đã từng quen bạn gái chưa vậy? Rốt cuộc, ở tuổi này, việc chưa có bạn gái nghe không thực tế cho lắm.”
Vừa nghe cô ấy hỏi như vậy, Lục Chi lập tức vểnh tai lên để nghe, trước đó cô cũng rất tò mò mà không dám hỏi.
Xét cho cùng, nếu một người phụ nữ cứ nhắc đến người yêu cũ, điều đó sẽ làm người đàn ông phản cảm.
Giang Ngộ lau bát đũa cho Lục Chi, nghe được những lời này, anh quay sang liếc nhìn Lục Chi một cái, sau đó thành thật thừa nhận: "Không có."
Suýt chút nữa Lục Chi đã làm rơi chiếc điện thoại xuống mặt đất, chuyện này… Cũng quá sốc đi.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng trước đây anh đã có bạn gái.
Cô cảm thấy anh biết rất nhiều thứ, không giống người chưa từng gặp mặt đối tượng nào.
Cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết như vậy có thể xảy ra ở trên người cô được không?
Vẻ mặt của cô bạn thân cũng giống y hệt cô, không thể tin được.
“Trước kia tôi bận học, thời điểm học đại học cũng vùi đầu vào học tập, sau khi thi công chức xong thì đi làm thêm ở cơ sở, xây dựng nông thôn mới, không có thời gian nói chuyện yêu đương, mãi đến sau này ba mẹ của tôi sốt ruột, mới giới thiệu đối tượng xem mắt.” Giang Ngộ giải thích.
Leo lên được chức vị cao như vậy ở tuổi này, chắc chắn hồi còn trẻ anh phải xuống nông thôn làm rất nhiều việc nặng nhọc, nếu cứ ở lại cơ sở xây dựng dần dần lên trên, đúng là rất khó để quen biết với những người phụ nữ khác.
Nếu anh là người một lòng tập trung vào sự nghiệp của mình, thì chắc chắn anh không có tâm tư tìm đối tượng yêu đương đâu.
Lục Chi không nhịn được hỏi một câu, “Thời đại học không có sao? Hồi còn học đại học điều kiện của anh tốt như vậy, không phải có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh hay sao?”
Giang Ngộ thành thật giải thích, “Không, khi còn học đại học anh một lòng tập trung vào việc học tập, không có thời gian để mắt đến chuyện yêu đương.”
Nói cách khác, kiểu người anh thích chính là dịu dàng hiền thục.
Thời đại học quả thực có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, nhưng anh không thích bọn họ. Bọn họ quá nhiệt tình và sôi nổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Chi, anh đã cảm thấy dịu dàng chính là kiểu này.
Đôi khi duyên phận bằng mắt rất quan trọng.
“Vậy anh đã yêu Lục Chi nhà chúng tôi từ cái nhìn đầu tiên hay sao?”
Cô bạn thân cũng hỏi một câu.
Giang Ngộ gật đầu, “Đúng vậy, sau này mới gặp.”
Vừa nghe anh nói câu này, khuôn mặt của Lục Chi trở nên đỏ bừng!
Cô xấu hổ.
Nói cách khác, sau buổi xem mắt đó, Giang Ngộ mờ cô đi ăn cơm là vì có ý với cô thật, cho nên mới có năm lần bảy lượt tiếp theo như vậy!
...
Sau khi ăn lẩu xong, Lục Chi cảm thấy mình đã ăn no, vốn dĩ cô bạn thân nói mời cô và ông xã của cô đi ăn tối, kết quả Giang Ngộ lại lén thanh toán hoá đơn.
Trên đường về nhà, cô bạn thân gửi cho Lục Chi một tin nhắn Wechat.
[Tuyệt vời a, người đàn ông của cậu cũng khéo quá đi. Hoàn toàn phù hợp với mọi yêu cầu của một nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.]
Lục Chi cũng không hiểu tại sao mình lại may mắn đến như vậy, mặc dù có đôi lúc tình tính của Giang Ngộ thẳng thắn đến mức khiến người khác tức muốn chết, nhưng thật sự không có gì để mà bắt bẻ được anh.
Sau khi trở về, Lục Chi liền chui vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô ra ngoài, nằm trên giường, Giang Ngộ cũng đi vào trong phòng.
Hình như anh tắm ở nhà tắm của phòng bên cạnh.
Lục Chi nhìn anh, hơi xấu hổ, cô đỏ mặt hỏi. “Đêm nay, có thể không anh?”
Vừa nghe cô nói như vậy, Giang Ngộ đi về phía của cô, anh nhanh chóng cởi áo ngủ của cô ra, sau đó ném sang một bên, rất cuồng dã.
Anh cởi áo của mình ra, sau đó ôm Lục Chi nằm lên trên giường, kéo quần của cô xuống.
Lục Chi đã lâu không làm chuyện này với anh, cô muốn chủ động nên đã lật người lại, ngồi lên trên eo của anh.
Bắt đầu đảo khách thành chủ.
Lục Chi muốn bạo gan chủ động một lần, cô đổi thư thế quay lưng về phía anh, để mông của mình đối diện với mặt của anh.
Cô bám vào người anh, sau đó cởi quần của anh ra, cố gắng để cho anh dùng miệng.
Giang Ngộ hiểu ý của cô, anh giữ chặt lấy cặp mông của cô, sau đó tách hai chân của cô ra, để tiểu huyệt của cô dán lên trên mặt của mình.
/144
|