Lộ Diêu Diêu thu tay đang giơ trước mắt lại, chuyển sang vuốt nhẹ mặt lạc đà. Song, nó quay đầu chạy thẳng vào trong sa mạc, dấu chân lưu lại thành một hàng trên đường đi, sau bị gió thổi cát lấp đi một ít.
Cô ngồi xuống tại chỗ. Bĩnh tĩnh nhớ lại lời mà Tề An Thành vừa nói. Đội cứu viện đang ở trong sa mạc làm nhiệm vụ, không biết là người bị lạc hay xe bị mắc kẹt. Theo cách nói của Tề An Thành, vậy là Dương Cảnh Thừa cũng ở đây. Mà cô lại chọn đi hướng ngược lại với nơi của đội cứu viện tiếp ứng, bản thân cô vẫn không có cách nào chấp nhận được chuyện mẹ của mình và ba Dương Cảnh Thừa bên nhau. Nhưng cô vẫn luôn nghĩ về anh. Đã hơn hai tháng rồi không gặp, đối với cô mà nói, đây là một khoảng thời gian quá lâu. Anh đang nghĩ gì? Anh cũng không chủ động đến tìm cô. Liệu rằng anh có nhớ cô như cô nhớ anh không?
Lộ Diêu Diêu suy nghĩ mỗi lúc càng nhiều, cô muốn gặp anh ngay lập tức, nhưng tấm hình kia lại làm cho cô phải suy nghĩ lại, khiến cô không khỏi bận tâm. Cho dù mẹ cô có thể là loại phụ nữ bỏ rơi chồng và con gái, người đàn ông bà quen có thể là bất kỳ ai, nhưng không thể nào lại là ba của Dương Cảnh Thừa. Mà ngay lúc này đây cô không biết chính xác thực hư như thế nào. Trong lòng cô tràn đầy phức tạp, cô chưa từng xảy ra chuyện khó xử như thế này bao giờ.
Cô ngồi bệt dưới đất, suy nghĩ vớ vẩn.
*
Bên kia, cách chỗ của Lộ Diêu Diêu chừng 5km, đội cứu viện đang cứu người. Một chiếc xe rơi xuống dưới gò cát, chìm trong biển cát, người bên trong bị thương không nhẹ, họ không thể cử động, cũng không thể di chuyển.
Tất tần tậ, từ dỡ xe, di chuyển người bị thương trong ghế lái chật hẹp, Dương Cảnh Thừa đều tự mình làm hết.
“Ồ, lạc đà bị lạc kìa!” Hạo Nhiên giật mình.
Vừa đúng lúc Lục Bạch rảnh rang, ngẩng đầu nhìn lên, thấy có một con lạc đà bị lạc đang đứng cách đó không xa. Nó ngồi xổm trên mặt đất, tựa như đang ngồi đó ngắm bọn họ cứu viện, không muốn rời đi.
“Nhìn nó hơi quen…” Lục Bạch nói. Anh ta chợt nhớ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Dương Cảnh Thừa đang khom người đưa người trong xe ra: “Đội trưởng, hình như là lạc đà của chị dâu. À, đây là lạc đà của chị dâu!”
Ánh mắt Dương Cảnh Thừa thoáng nhìn qua, rồi vẫn tiếp tục nhẹ dời người bị thương ra khỏi xe. Chỉ một cái liếc mắt anh cũng có thể nhận ra đó là lạc đà của Diêu Diêu. lạc đà ở đây, vậy thì ắt hẳn cô cũng đang ở sa mạc. Cô lại thả A Tục ra. Bây giờ anh đang cứu người, không được phép suy nghĩ lan man. Anh thu lại những suy nghĩ trong lòng, dành toàn bộ sự chú ý lên việc cứu người.
Triệu Tín và những đội viên khác đều ngẩng đầu lên nhìn con vật đang ngồi đó. Ai cũng nhớ ra là đã lâu lắm rồi không thấy Lộ Diêu Diêu đến tìm đội trưởng Dương, cả đám đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều suy đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Đội trưởng Dương, trời sắp tối rồi.” Ngay sau đó, Triệu Tín cũng quay lại nhiệm vụ. Anh ta đứng bên cạnh Dương Cảnh Thừa, vừa hỗ trợ, vừa nói.
“Phải ra khỏi đây ngay lập tức.” Dương Cảnh Thừa nói. Gần như ngay khi nói xong, anh nhanh chóng kéo người kia ra khỏi xe: “Phụ tôi một tay.” Anh nói.
Triệu Tín vội đưa tay đến, cùng Dường Cảnh Thừa kéo người ra, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Dương Cảnh Thừa cho người mang cáng tới, bảo Giang Tây lập tức đưa người đang nằm bất tỉnh nhân sự đến bệnh viện.
“Những người khác giúp tôi giải quyết cho xong chuyện chiếc xe.” Dương Cảnh Thừa nhìn sang những người ở lại: “Tiếp tục làm việc!”
Chờ giải quyết xong chuyện chiếc xe, sắc trời cũng đã hơi tối. Dương Cảnh Thừa theo bản năng ngẩng đầu lên, lạc đà vẫn còn ở đó. Anh bảo mọi người về trước, lái xe anh mà đi, sau đó, anh đi về phía lạc đà ngồi.
“A Tục, đã lâu không gặp.” Dương Cảnh Thừa đến trước mặt lạc đà, đưa tay khẽ vuốt mặt nó.
Lạc đà cà lên lòng bàn tay anh, đưa mắt nhìn Dương Cảnh Thừa.
Anh lẳng lặng vuốt nó, sờ một lúc mới cười nói: “Giờ cũng không còn sớm, chúng ta về thôi. Sựo cô ấy chờ lâu, đừng làm cô ấy lo lắng.”
Lạc đà đứng dậy. Dương Cảnh Thừa leo lên, rồi vỗ nhẹ vào lưng nó: “Đưa tao đến gặp cô ấy.”
*
Sắc trời mờ tối, Lộ Diêu Diêu mới phát hiện ra là mình đã ngồi đây hơn mấy tiếng đồng hồ rồi. Cô cất mọi tâm tư lại, chợt nhớ lạc đà vẫn chưa về. Lộ Diêu Diêu đứng lên, nhìn khắp mọi nơi, không thấy bóng dáng của A Tục đâu. Cô dừng lại, suy nghĩ một chút, định đợi thêm mười phút nữa, nếu A Tục vẫn chưa trở lại, cô sẽ đi tìm nó.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh đợi hơn mười phút, ngay khi vừa muốn đi tìm A Tục thì nghe được tiếng chương reo. Thanh âm quen thuộc, đó chính là tiếng chuông của A Tục. Trong lòng không khỏi vui mừng: “Cuối cùng cũng đã trở về. Ham chơi đến quên cả thời gian.”
Cô đứng tại chỗ, tay đặt trên chân mày, nghe theo tiếng chuông mà tìm hướng. Nơi đó là một gò cát. Có một đầu người nhô ra. Khi nhìn thấy người đó, sắc mặt của Lộ Diêu Diêu trở nên kinh hãi. A Tục đến chỗ của Dương Cảnh Thừa, nó đi tìm anh…
Dần dần, hình ảnh của Dương Cảnh Thừa và lạc đà hiện rõ trên gò cát, cách cô có hơn 6 mét.
Tâm trạng cô phức tạp nhìn người nọ cưỡi lạc đà đi xuống gò cát, cách cô mỗi lúc một gần.
Cuối cùng, anh cũng đã đến, ngồi trên lưng lạc đà nhìn xuống cô.
Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Hai người đều im lặng.
Một lúc sau, Dương Cảnh Thừa đưa tay về phía cô: “Em lên đây!”
“Anh xuống ngay!” Dường như cô đang nói với A Tục, khi chưa có sự cho phép của cô thì anh không được cưỡi lạc đà của cô, anh phải xuống. Những nỗi buồn tạm thời biến mất, cô chỉ nhớ có vậy.
Anh vừa ngồi trên đó đưa tay nhìn cô. Một lúc sau thấy cô không nhúc nhích, anh thu tay về, leo xuống khỏi lưng lạc đà, sãi bước đến trước mặt cô, đưa tay ôm ngang cô.
Động tác của anh nhẹ như nước chảy mây trôi, mà tốc độ lại nhanh, Lộ Diêu Diêu còn chưa kịp chẩn bị, cô liên tục giãy giữa trong lòng anh.
“Em còn động đậy nữa là sẽ té đấy.” Anh cúi đầu nói.
Hai tay Lộ Diêu diêu choàng lên cô anh, chân cũng thôi không đá. Đầu tựa hẳn vào ngực anh, vừa tức vừa giận, lại vừa nhớ.
“Lâu rồi không ẵm em, có hơi nặng một tí.”
Tiếng anh cười khẽ bay vào trong tai cô, là trêu ghẹo nhưng vẫn dịu dàng. Cô ngẩng đầu mở to mắt nìn anh.
Nụ cười đó của anh vẫn không tắt, chẳng qua kèm theo sau đó là tiếng thở dài. Anh ôm cô đến bên lạc đà, đặt cô ngồi lên. Kế đến anh xoay mình nhảy lên phía sau lưng cô, một tay vắt ngang eo cô, tay khác dắt dây cương.
“A Tục là của em, sao giờ anh lại giống như chủ của nó vậy?”
“Từ lúc mới quen nó đã có duyên với anh, nó thích anh. Luôn ngồi đó nhìn anh cứu người và xe. Nó đang đợi anh.”
Lộ Diêu Diêu không lên tiếng.
Cô chờ mãi vẫn không thấy anh kêu lạc đà đi, đang muốn lên tiếng bảo A Tục đi, chợt cô có cảm giác anh hạ thấp đầu xuống, hôn nhẹ lên tai cô.
“Diêu Diêu.”
Anh khẽ cất tiếng.
Cô ngồi xuống tại chỗ. Bĩnh tĩnh nhớ lại lời mà Tề An Thành vừa nói. Đội cứu viện đang ở trong sa mạc làm nhiệm vụ, không biết là người bị lạc hay xe bị mắc kẹt. Theo cách nói của Tề An Thành, vậy là Dương Cảnh Thừa cũng ở đây. Mà cô lại chọn đi hướng ngược lại với nơi của đội cứu viện tiếp ứng, bản thân cô vẫn không có cách nào chấp nhận được chuyện mẹ của mình và ba Dương Cảnh Thừa bên nhau. Nhưng cô vẫn luôn nghĩ về anh. Đã hơn hai tháng rồi không gặp, đối với cô mà nói, đây là một khoảng thời gian quá lâu. Anh đang nghĩ gì? Anh cũng không chủ động đến tìm cô. Liệu rằng anh có nhớ cô như cô nhớ anh không?
Lộ Diêu Diêu suy nghĩ mỗi lúc càng nhiều, cô muốn gặp anh ngay lập tức, nhưng tấm hình kia lại làm cho cô phải suy nghĩ lại, khiến cô không khỏi bận tâm. Cho dù mẹ cô có thể là loại phụ nữ bỏ rơi chồng và con gái, người đàn ông bà quen có thể là bất kỳ ai, nhưng không thể nào lại là ba của Dương Cảnh Thừa. Mà ngay lúc này đây cô không biết chính xác thực hư như thế nào. Trong lòng cô tràn đầy phức tạp, cô chưa từng xảy ra chuyện khó xử như thế này bao giờ.
Cô ngồi bệt dưới đất, suy nghĩ vớ vẩn.
*
Bên kia, cách chỗ của Lộ Diêu Diêu chừng 5km, đội cứu viện đang cứu người. Một chiếc xe rơi xuống dưới gò cát, chìm trong biển cát, người bên trong bị thương không nhẹ, họ không thể cử động, cũng không thể di chuyển.
Tất tần tậ, từ dỡ xe, di chuyển người bị thương trong ghế lái chật hẹp, Dương Cảnh Thừa đều tự mình làm hết.
“Ồ, lạc đà bị lạc kìa!” Hạo Nhiên giật mình.
Vừa đúng lúc Lục Bạch rảnh rang, ngẩng đầu nhìn lên, thấy có một con lạc đà bị lạc đang đứng cách đó không xa. Nó ngồi xổm trên mặt đất, tựa như đang ngồi đó ngắm bọn họ cứu viện, không muốn rời đi.
“Nhìn nó hơi quen…” Lục Bạch nói. Anh ta chợt nhớ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Dương Cảnh Thừa đang khom người đưa người trong xe ra: “Đội trưởng, hình như là lạc đà của chị dâu. À, đây là lạc đà của chị dâu!”
Ánh mắt Dương Cảnh Thừa thoáng nhìn qua, rồi vẫn tiếp tục nhẹ dời người bị thương ra khỏi xe. Chỉ một cái liếc mắt anh cũng có thể nhận ra đó là lạc đà của Diêu Diêu. lạc đà ở đây, vậy thì ắt hẳn cô cũng đang ở sa mạc. Cô lại thả A Tục ra. Bây giờ anh đang cứu người, không được phép suy nghĩ lan man. Anh thu lại những suy nghĩ trong lòng, dành toàn bộ sự chú ý lên việc cứu người.
Triệu Tín và những đội viên khác đều ngẩng đầu lên nhìn con vật đang ngồi đó. Ai cũng nhớ ra là đã lâu lắm rồi không thấy Lộ Diêu Diêu đến tìm đội trưởng Dương, cả đám đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều suy đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Đội trưởng Dương, trời sắp tối rồi.” Ngay sau đó, Triệu Tín cũng quay lại nhiệm vụ. Anh ta đứng bên cạnh Dương Cảnh Thừa, vừa hỗ trợ, vừa nói.
“Phải ra khỏi đây ngay lập tức.” Dương Cảnh Thừa nói. Gần như ngay khi nói xong, anh nhanh chóng kéo người kia ra khỏi xe: “Phụ tôi một tay.” Anh nói.
Triệu Tín vội đưa tay đến, cùng Dường Cảnh Thừa kéo người ra, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Dương Cảnh Thừa cho người mang cáng tới, bảo Giang Tây lập tức đưa người đang nằm bất tỉnh nhân sự đến bệnh viện.
“Những người khác giúp tôi giải quyết cho xong chuyện chiếc xe.” Dương Cảnh Thừa nhìn sang những người ở lại: “Tiếp tục làm việc!”
Chờ giải quyết xong chuyện chiếc xe, sắc trời cũng đã hơi tối. Dương Cảnh Thừa theo bản năng ngẩng đầu lên, lạc đà vẫn còn ở đó. Anh bảo mọi người về trước, lái xe anh mà đi, sau đó, anh đi về phía lạc đà ngồi.
“A Tục, đã lâu không gặp.” Dương Cảnh Thừa đến trước mặt lạc đà, đưa tay khẽ vuốt mặt nó.
Lạc đà cà lên lòng bàn tay anh, đưa mắt nhìn Dương Cảnh Thừa.
Anh lẳng lặng vuốt nó, sờ một lúc mới cười nói: “Giờ cũng không còn sớm, chúng ta về thôi. Sựo cô ấy chờ lâu, đừng làm cô ấy lo lắng.”
Lạc đà đứng dậy. Dương Cảnh Thừa leo lên, rồi vỗ nhẹ vào lưng nó: “Đưa tao đến gặp cô ấy.”
*
Sắc trời mờ tối, Lộ Diêu Diêu mới phát hiện ra là mình đã ngồi đây hơn mấy tiếng đồng hồ rồi. Cô cất mọi tâm tư lại, chợt nhớ lạc đà vẫn chưa về. Lộ Diêu Diêu đứng lên, nhìn khắp mọi nơi, không thấy bóng dáng của A Tục đâu. Cô dừng lại, suy nghĩ một chút, định đợi thêm mười phút nữa, nếu A Tục vẫn chưa trở lại, cô sẽ đi tìm nó.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh đợi hơn mười phút, ngay khi vừa muốn đi tìm A Tục thì nghe được tiếng chương reo. Thanh âm quen thuộc, đó chính là tiếng chuông của A Tục. Trong lòng không khỏi vui mừng: “Cuối cùng cũng đã trở về. Ham chơi đến quên cả thời gian.”
Cô đứng tại chỗ, tay đặt trên chân mày, nghe theo tiếng chuông mà tìm hướng. Nơi đó là một gò cát. Có một đầu người nhô ra. Khi nhìn thấy người đó, sắc mặt của Lộ Diêu Diêu trở nên kinh hãi. A Tục đến chỗ của Dương Cảnh Thừa, nó đi tìm anh…
Dần dần, hình ảnh của Dương Cảnh Thừa và lạc đà hiện rõ trên gò cát, cách cô có hơn 6 mét.
Tâm trạng cô phức tạp nhìn người nọ cưỡi lạc đà đi xuống gò cát, cách cô mỗi lúc một gần.
Cuối cùng, anh cũng đã đến, ngồi trên lưng lạc đà nhìn xuống cô.
Lộ Diêu Diêu ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Hai người đều im lặng.
Một lúc sau, Dương Cảnh Thừa đưa tay về phía cô: “Em lên đây!”
“Anh xuống ngay!” Dường như cô đang nói với A Tục, khi chưa có sự cho phép của cô thì anh không được cưỡi lạc đà của cô, anh phải xuống. Những nỗi buồn tạm thời biến mất, cô chỉ nhớ có vậy.
Anh vừa ngồi trên đó đưa tay nhìn cô. Một lúc sau thấy cô không nhúc nhích, anh thu tay về, leo xuống khỏi lưng lạc đà, sãi bước đến trước mặt cô, đưa tay ôm ngang cô.
Động tác của anh nhẹ như nước chảy mây trôi, mà tốc độ lại nhanh, Lộ Diêu Diêu còn chưa kịp chẩn bị, cô liên tục giãy giữa trong lòng anh.
“Em còn động đậy nữa là sẽ té đấy.” Anh cúi đầu nói.
Hai tay Lộ Diêu diêu choàng lên cô anh, chân cũng thôi không đá. Đầu tựa hẳn vào ngực anh, vừa tức vừa giận, lại vừa nhớ.
“Lâu rồi không ẵm em, có hơi nặng một tí.”
Tiếng anh cười khẽ bay vào trong tai cô, là trêu ghẹo nhưng vẫn dịu dàng. Cô ngẩng đầu mở to mắt nìn anh.
Nụ cười đó của anh vẫn không tắt, chẳng qua kèm theo sau đó là tiếng thở dài. Anh ôm cô đến bên lạc đà, đặt cô ngồi lên. Kế đến anh xoay mình nhảy lên phía sau lưng cô, một tay vắt ngang eo cô, tay khác dắt dây cương.
“A Tục là của em, sao giờ anh lại giống như chủ của nó vậy?”
“Từ lúc mới quen nó đã có duyên với anh, nó thích anh. Luôn ngồi đó nhìn anh cứu người và xe. Nó đang đợi anh.”
Lộ Diêu Diêu không lên tiếng.
Cô chờ mãi vẫn không thấy anh kêu lạc đà đi, đang muốn lên tiếng bảo A Tục đi, chợt cô có cảm giác anh hạ thấp đầu xuống, hôn nhẹ lên tai cô.
“Diêu Diêu.”
Anh khẽ cất tiếng.
/82
|