“Mẹ con sẽ trở về.” Trước khi Lộ Lịch Dương đi ra khỏi sân sau có để lại một câu.
Ông vẫn cố chấp như thế. Liệu nó sẽ kéo dài được đến năm sau không? Lộ Diêu Diêu không thể nào tưởng tượng được, bởi vì từ mặt đến giọng nói của bà, cô còn chưa lần nào nhìn thấy hay chạm đến; thứ cô nhìn thấy là tấm hình kia, và được kể lại từ một người khác.
Cô đi đến ngồi xuống trước chậu cây, giơ tay khẽ chạm nhẹ vào mặt đất, khẽ thở dài rồi cũng đứng lên đi ra khỏi sân sau.
Lộ Lịch Dương ngồi trong phòng khách, đeo kính đang viết gì đó. Cô không cần nhìn cũng biết, ông đang viết ghi chép về loài cây đó. Ngoại trừ chờ đợi, ông còn nghiên cứu về cây, nói chính xác hơn là ông nghiên cứu là vì một người.
Lộ Diêu Diêu đứng bên cạnh cửa nhìn ông. Đã hơn hai ba tháng rồi cô không về đây, đã hai ba tháng gì đấy cô không tới nơi này, nhưng hiện tại cũng chẳng khác gì trước kia. Ông vẫn đắm chìm trong thế giới đó, cô nhìn trong chốc lát rồi xoay người bỏ đi.
“Diêu Diêu.” Lộ Dịch Dương bỗng nhiên gọi cô lại, sắc mặt lúc này cũng đã dịu lại: “Con phải tin tưởng mẹ mình. Bà ấy rất yêu con.”
“Con lại không thấy vậy.” Lộ Diêu Diêu xoay người nhìn ông: “Nhưng chuyện này không quan trọng nữa, con đi đây.”
Lộ Lịch Dương nghiêm mặt nói: “Bất kì ai cũng có thể nghi ngờ mẹ con, nhưng riêng con thì không được.”
“Chỉ vì do bà ta sinh ra con?”
“Bà ấy vì con mà chịu rất nhiều đau khổ! Lúc mang thai con, bà ấy ăn uống chẳng vào, người gầy hẳn một vòng. Lúc sinh con ra cũng dằn vặt quằn quại đến hai mươi tiếng. Con chào đời được hai tháng, lúc bà ấy ôm con ra ngoài thì có chiếc xe bị hỏng, xông thẳng tới chỗ hai người, bà ấy đã bảo vệ con trong lòng, thiếu chút nữa là không thể giữ lại đôi chân! Con không được nghi ngờ bà ấy.”
“Nhưng bà ta đã bỏ đi, ba chưa nhìn thấy …”
“Con im miệng! Dù là chuyện gì đi chăng nữa, ba cũng sẽ không tin.”
Lời cô nói bị ông cắt ngang: “Thôi bỏ đi, ba không muốn cãi lộn với con. Ba tin tưởng bà ấy, mãi tin bà ấy.”
“Vậy thì ba cứ tin tưởng tiếp đi.”
Lộ Diêu Diêu nhìn ông, ánh mắt ấy vừa kiên định vừa cố chấp. Cô biết, mình không thể nào thuyết phục được Lộ Lịch Dương, cũng như không thể thay đổi sự tin tưởng của ông. Vì không muốn cãi vã, nên cô xoay người bỏ đi ra ngoài cửa.
“Ăn cơm đã rồi hẵng đi.” Ông hạ giọng.
“Con không ăn.” Cô quay người lại.
“Vậy con ráng giữ sức khỏe.”
“Dạ.” Lần này đi, phải qua một khoảng thời gian nữa mới đến. Lại tiếp tục nhìn ông nói: “À đúng rồi, con cũng có người yêu rồi….là đội trưởng đội cứu hộ sa mạc, Dương Cảnh Thừa.”
“Không phải là Trương Tục sao?”
“Trương Tục chỉ là anh của con thôi.”
“Con đã từng nói là con muốn gả cho nó mà.” Lộ Lịch Dương nhớ lại nói.
Đến cả chuyện này mà ông cũng biết sao? Vì khi cô còn nhỏ, ba mẹ của Trương Tục đã từng hỏi cô có muốn làm con dâu của nhà họ không.
“Lời nói khi còn nhỏ sao có thể xem là thật được chứ?” Cô nói xong liền xoay người đi ra khỏi cửa.
Giọng nói của Lộ Lịch Dương truyền đến từ phía sau: “Khi nào con có người mình yêu thì sẽ hiểu được tình cảm của ba dành cho mẹ con thôi.”
Bước chân của Lộ Diêu Diêu ngừng lại một chút nhưng vẫn không quay đầu, tiếp tục đi, rồi biến mất ở cửa.
*
“Két…” Lộ Diêu Diêu thắng gấp, ngẩng đầu nhìn chiếc xe việt dã màu trắng đột nhiên lao ra từ quốc lộ.
“Bà chủ Lộ.” Cửa xe hạ xuống, Tề An Thành rướn đầu ra nhìn, ngạc nhiên nói.
“Anh không nhìn đường à?” Lộ Diêu Diêu hừ lạnh.
“Dĩ nhiên là có nhìn nên tôi mới gặp được cô chứ. Cô về thăm ba mình à?”
Khi còn nhỏ, anh ta đã nói với cô biết bao nhiêu lần về việc mẹ cô bỏ trốn với trai. Nghĩ đến đây, cô hung ác trừng anh ta.
“Bà chủ Lộ, bây giờ tôi xem cô là ân nhân nên cô đừng tránh tôi nữa.”
Lộ Diêu Diêu nhớ tới việc phòng đã đặt trước bỗng nhiên giảm giá hai mươi phần trăm, liền hỏi Tề An Thành: “Gần đây việc làm ăn của khách sạn nhà cậu như thế nào?”
“Haizz, chẳng khá khẩm gì cả. Khách hàng bỗng nhiên giảm tận hai mươi phần trăm.”
Thì ra khách sạn Long Phượng cũng giống với khách sạn của cô. Vậy thì vì sao khách của cả hai khách sạn lại giảm mạnh nhỉ?
Bỗng nhiên có hai bóng dáng quen thuộc đi đến trước mặt cô. Cô ngẩng đầu thì thấy là Tần Trinh Trinh và Tề Tư Tần. Một tay Tần Trinh Trinh cầm một tờ giấy, tay còn lại nắm tay Tề Tư Tần.
“Bà chủ Lộ.”
“Dì.”
Cả hai đồng thanh gọi, rồi cùng chạy đến chỗ cô.
“Bà chủ Lộ, nghe nói bên kia cũng có nhà họ Tề phải không?” Tần Trinh Trinh hỏi.
“Ừ.” Lộ Diêu Diêu bình thản nói.
“Vậy chúng tôi qua đó xem thử, cảm ơn bà chủ Lộ.”
“Cảm ơn dì.”
Giờ nhìn Tần Trinh Trinh cứ như một người khác vậy. Lộ Diêu Diêu đợi họ đi xa rồi quay đầu nhìn Tề An Thành: “Anh biết vì sao chúng ta bị bớt khách không?”
Tề An Thành suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi cùng nhau thảo luận nhé?”
Lộ Diêu Diêu cười lạnh, leo lên xe máy rồi định đi.
Thân xe lay động, cô đứng lại, liếc Tề An Thành: “Đừng nói là anh có con riêng đấy nhé.”
Anh ta nhìn cô với vẻ khiếp sợ: “Cái gì? Con riêng? Tôi chưa từng chạm vào phụ nữ thì lấy đâu ra con trai chứ?”
Chưa từng chạm vào phụ nữ? Lộ Diêu Diêu cười mỉa mai. Ba năm trước, cô đã từng thấy anh ta từng hôn một vị khách nữ ở phía sau khách sạn của cô.
“Thật đó, tôi không lừa cô đâu.”
“Lừa hay không thì cũng không sao cả, tôi không quan tâm đến việc anh có con riêng hay không. Nhưng tôi đã hứa với đứa trẻ Tề Tư Tần là sẽ giúp nó tìm ba mẹ rồi. Nếu anh là ba nó thì tôi không cần phải tốn công tìm.” Cô còn chưa tìm được người mình muốn tìm đâu.
“Không có. Bà chủ Lộ, cô hãy tin tôi đi.”
Cô nheo mắt, không nói thêm gì nữa, leo lên xe máy đi luôn. Tề An Thành đi theo phía sau cô.
Phong cảnh dọc đường vẫn hoang vu như vậy, cô nhìn bên phải, bỗng nhiên ngừng xe, xoay người vội vàng chạy xuống một cồn cát nhỏ, rất nhanh đã đến đỉnh, thấy ở đó có mấy đoá hoa màu vàng nhỏ nhắn. Ở sa mạc, hoa dại rất ít, ngay cả khách sạn của cô cũng chỉ dùng hoa bằng nhựa.
Thấy vậy, cô ngồi xổm xuống hái hoa.
“Thì ra cô chạy nhanh như vậy là để hái hoa à?” Tề An Thành cũng đã bò lên, cười trêu ghẹo.
“Đừng dẫm trúng chúng nó.” Cô nhìn chằm chằm chân anh ta.
Anh tránh ra, đứng nhìn cô hái hoa.
*
Sau khi trở về khách sạn, cô đặt bó hoa đó vào phòng. Nhưng sau khi nhìn chúng nó vài lần thì bỗng nhiên đổi ý.
Cô gọi La Quân tới, đưa bó hoa đó cho anh ta rồi bảo: “Đưa đến chỗ đội trưởng Dương đi.”
Mấy ngày nay, chỉ có một việc và một người khiến cô hài lòng.
“Mười giờ đêm nay, giai nhân hẹn gặp tại lối vào ở phía nam của sa mạc.” Cô viết một tờ giấy, cắm ở giữa đoá hoa.
Sau đó, bắt đầu điều tra nguyên nhân khiến khách sạn bị ế.
*
Dương Cảnh Thừa nhíu mày nhìn đoá hoa Triệu Tín mới lấy vào: “Mấy bông cúc dại từ đâu đến vậy?”
“Bà chủ Lộ đưa đến.”
Triệu Tín thấy anh như nuốt phải ruồi thì hỏi: “Muốn vứt không?”
Anh ghét bỏ nhìn thoáng qua: “Đi tìm một cái chai để cắm nó đi.”
Vì trong đội không có bình hoa nên rất nhanh Triệu Tín đã tìm được một chai bia để cắm hoa.
Dương Cảnh Thừa ngồi trên ghế, mắt nhìn bó hoa, miệng lại nói: “Tối nay đi chợ đêm chung với tôi.”
“Chi vậy?”
“Đi gặp một người.”
Nói xong, anh mới phát hiện tờ giấy nhỏ bên trong bó hoa.
Ông vẫn cố chấp như thế. Liệu nó sẽ kéo dài được đến năm sau không? Lộ Diêu Diêu không thể nào tưởng tượng được, bởi vì từ mặt đến giọng nói của bà, cô còn chưa lần nào nhìn thấy hay chạm đến; thứ cô nhìn thấy là tấm hình kia, và được kể lại từ một người khác.
Cô đi đến ngồi xuống trước chậu cây, giơ tay khẽ chạm nhẹ vào mặt đất, khẽ thở dài rồi cũng đứng lên đi ra khỏi sân sau.
Lộ Lịch Dương ngồi trong phòng khách, đeo kính đang viết gì đó. Cô không cần nhìn cũng biết, ông đang viết ghi chép về loài cây đó. Ngoại trừ chờ đợi, ông còn nghiên cứu về cây, nói chính xác hơn là ông nghiên cứu là vì một người.
Lộ Diêu Diêu đứng bên cạnh cửa nhìn ông. Đã hơn hai ba tháng rồi cô không về đây, đã hai ba tháng gì đấy cô không tới nơi này, nhưng hiện tại cũng chẳng khác gì trước kia. Ông vẫn đắm chìm trong thế giới đó, cô nhìn trong chốc lát rồi xoay người bỏ đi.
“Diêu Diêu.” Lộ Dịch Dương bỗng nhiên gọi cô lại, sắc mặt lúc này cũng đã dịu lại: “Con phải tin tưởng mẹ mình. Bà ấy rất yêu con.”
“Con lại không thấy vậy.” Lộ Diêu Diêu xoay người nhìn ông: “Nhưng chuyện này không quan trọng nữa, con đi đây.”
Lộ Lịch Dương nghiêm mặt nói: “Bất kì ai cũng có thể nghi ngờ mẹ con, nhưng riêng con thì không được.”
“Chỉ vì do bà ta sinh ra con?”
“Bà ấy vì con mà chịu rất nhiều đau khổ! Lúc mang thai con, bà ấy ăn uống chẳng vào, người gầy hẳn một vòng. Lúc sinh con ra cũng dằn vặt quằn quại đến hai mươi tiếng. Con chào đời được hai tháng, lúc bà ấy ôm con ra ngoài thì có chiếc xe bị hỏng, xông thẳng tới chỗ hai người, bà ấy đã bảo vệ con trong lòng, thiếu chút nữa là không thể giữ lại đôi chân! Con không được nghi ngờ bà ấy.”
“Nhưng bà ta đã bỏ đi, ba chưa nhìn thấy …”
“Con im miệng! Dù là chuyện gì đi chăng nữa, ba cũng sẽ không tin.”
Lời cô nói bị ông cắt ngang: “Thôi bỏ đi, ba không muốn cãi lộn với con. Ba tin tưởng bà ấy, mãi tin bà ấy.”
“Vậy thì ba cứ tin tưởng tiếp đi.”
Lộ Diêu Diêu nhìn ông, ánh mắt ấy vừa kiên định vừa cố chấp. Cô biết, mình không thể nào thuyết phục được Lộ Lịch Dương, cũng như không thể thay đổi sự tin tưởng của ông. Vì không muốn cãi vã, nên cô xoay người bỏ đi ra ngoài cửa.
“Ăn cơm đã rồi hẵng đi.” Ông hạ giọng.
“Con không ăn.” Cô quay người lại.
“Vậy con ráng giữ sức khỏe.”
“Dạ.” Lần này đi, phải qua một khoảng thời gian nữa mới đến. Lại tiếp tục nhìn ông nói: “À đúng rồi, con cũng có người yêu rồi….là đội trưởng đội cứu hộ sa mạc, Dương Cảnh Thừa.”
“Không phải là Trương Tục sao?”
“Trương Tục chỉ là anh của con thôi.”
“Con đã từng nói là con muốn gả cho nó mà.” Lộ Lịch Dương nhớ lại nói.
Đến cả chuyện này mà ông cũng biết sao? Vì khi cô còn nhỏ, ba mẹ của Trương Tục đã từng hỏi cô có muốn làm con dâu của nhà họ không.
“Lời nói khi còn nhỏ sao có thể xem là thật được chứ?” Cô nói xong liền xoay người đi ra khỏi cửa.
Giọng nói của Lộ Lịch Dương truyền đến từ phía sau: “Khi nào con có người mình yêu thì sẽ hiểu được tình cảm của ba dành cho mẹ con thôi.”
Bước chân của Lộ Diêu Diêu ngừng lại một chút nhưng vẫn không quay đầu, tiếp tục đi, rồi biến mất ở cửa.
*
“Két…” Lộ Diêu Diêu thắng gấp, ngẩng đầu nhìn chiếc xe việt dã màu trắng đột nhiên lao ra từ quốc lộ.
“Bà chủ Lộ.” Cửa xe hạ xuống, Tề An Thành rướn đầu ra nhìn, ngạc nhiên nói.
“Anh không nhìn đường à?” Lộ Diêu Diêu hừ lạnh.
“Dĩ nhiên là có nhìn nên tôi mới gặp được cô chứ. Cô về thăm ba mình à?”
Khi còn nhỏ, anh ta đã nói với cô biết bao nhiêu lần về việc mẹ cô bỏ trốn với trai. Nghĩ đến đây, cô hung ác trừng anh ta.
“Bà chủ Lộ, bây giờ tôi xem cô là ân nhân nên cô đừng tránh tôi nữa.”
Lộ Diêu Diêu nhớ tới việc phòng đã đặt trước bỗng nhiên giảm giá hai mươi phần trăm, liền hỏi Tề An Thành: “Gần đây việc làm ăn của khách sạn nhà cậu như thế nào?”
“Haizz, chẳng khá khẩm gì cả. Khách hàng bỗng nhiên giảm tận hai mươi phần trăm.”
Thì ra khách sạn Long Phượng cũng giống với khách sạn của cô. Vậy thì vì sao khách của cả hai khách sạn lại giảm mạnh nhỉ?
Bỗng nhiên có hai bóng dáng quen thuộc đi đến trước mặt cô. Cô ngẩng đầu thì thấy là Tần Trinh Trinh và Tề Tư Tần. Một tay Tần Trinh Trinh cầm một tờ giấy, tay còn lại nắm tay Tề Tư Tần.
“Bà chủ Lộ.”
“Dì.”
Cả hai đồng thanh gọi, rồi cùng chạy đến chỗ cô.
“Bà chủ Lộ, nghe nói bên kia cũng có nhà họ Tề phải không?” Tần Trinh Trinh hỏi.
“Ừ.” Lộ Diêu Diêu bình thản nói.
“Vậy chúng tôi qua đó xem thử, cảm ơn bà chủ Lộ.”
“Cảm ơn dì.”
Giờ nhìn Tần Trinh Trinh cứ như một người khác vậy. Lộ Diêu Diêu đợi họ đi xa rồi quay đầu nhìn Tề An Thành: “Anh biết vì sao chúng ta bị bớt khách không?”
Tề An Thành suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi cùng nhau thảo luận nhé?”
Lộ Diêu Diêu cười lạnh, leo lên xe máy rồi định đi.
Thân xe lay động, cô đứng lại, liếc Tề An Thành: “Đừng nói là anh có con riêng đấy nhé.”
Anh ta nhìn cô với vẻ khiếp sợ: “Cái gì? Con riêng? Tôi chưa từng chạm vào phụ nữ thì lấy đâu ra con trai chứ?”
Chưa từng chạm vào phụ nữ? Lộ Diêu Diêu cười mỉa mai. Ba năm trước, cô đã từng thấy anh ta từng hôn một vị khách nữ ở phía sau khách sạn của cô.
“Thật đó, tôi không lừa cô đâu.”
“Lừa hay không thì cũng không sao cả, tôi không quan tâm đến việc anh có con riêng hay không. Nhưng tôi đã hứa với đứa trẻ Tề Tư Tần là sẽ giúp nó tìm ba mẹ rồi. Nếu anh là ba nó thì tôi không cần phải tốn công tìm.” Cô còn chưa tìm được người mình muốn tìm đâu.
“Không có. Bà chủ Lộ, cô hãy tin tôi đi.”
Cô nheo mắt, không nói thêm gì nữa, leo lên xe máy đi luôn. Tề An Thành đi theo phía sau cô.
Phong cảnh dọc đường vẫn hoang vu như vậy, cô nhìn bên phải, bỗng nhiên ngừng xe, xoay người vội vàng chạy xuống một cồn cát nhỏ, rất nhanh đã đến đỉnh, thấy ở đó có mấy đoá hoa màu vàng nhỏ nhắn. Ở sa mạc, hoa dại rất ít, ngay cả khách sạn của cô cũng chỉ dùng hoa bằng nhựa.
Thấy vậy, cô ngồi xổm xuống hái hoa.
“Thì ra cô chạy nhanh như vậy là để hái hoa à?” Tề An Thành cũng đã bò lên, cười trêu ghẹo.
“Đừng dẫm trúng chúng nó.” Cô nhìn chằm chằm chân anh ta.
Anh tránh ra, đứng nhìn cô hái hoa.
*
Sau khi trở về khách sạn, cô đặt bó hoa đó vào phòng. Nhưng sau khi nhìn chúng nó vài lần thì bỗng nhiên đổi ý.
Cô gọi La Quân tới, đưa bó hoa đó cho anh ta rồi bảo: “Đưa đến chỗ đội trưởng Dương đi.”
Mấy ngày nay, chỉ có một việc và một người khiến cô hài lòng.
“Mười giờ đêm nay, giai nhân hẹn gặp tại lối vào ở phía nam của sa mạc.” Cô viết một tờ giấy, cắm ở giữa đoá hoa.
Sau đó, bắt đầu điều tra nguyên nhân khiến khách sạn bị ế.
*
Dương Cảnh Thừa nhíu mày nhìn đoá hoa Triệu Tín mới lấy vào: “Mấy bông cúc dại từ đâu đến vậy?”
“Bà chủ Lộ đưa đến.”
Triệu Tín thấy anh như nuốt phải ruồi thì hỏi: “Muốn vứt không?”
Anh ghét bỏ nhìn thoáng qua: “Đi tìm một cái chai để cắm nó đi.”
Vì trong đội không có bình hoa nên rất nhanh Triệu Tín đã tìm được một chai bia để cắm hoa.
Dương Cảnh Thừa ngồi trên ghế, mắt nhìn bó hoa, miệng lại nói: “Tối nay đi chợ đêm chung với tôi.”
“Chi vậy?”
“Đi gặp một người.”
Nói xong, anh mới phát hiện tờ giấy nhỏ bên trong bó hoa.
/82
|