Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi
Chương 26: Ủa, Sao Cô Không Tới Chỗ Của Đội Trưởng Dương?
/82
|
Không đợi Dương Cảnh Thừa nói xong thì Lộ Diêu Diêu đã buông anh ra, chạy về phía trước. Anh xoay người, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phía trước có mấy người đeo khăn trùm đầu, ai cũng mang theo một cái ba lô, chỉ thấy bà lão cầm theo một cái giỏ tre. Chiếc giỏ được một tấm vải bố màu xanh bọc lại, không biết chứa gì bên trong. Mà Lộ Diêu Diêu thì đang chạy về phía bà lão đó.
Dương Cảnh Thừa liếc nhìn qua bóng dáng của Lộ Diêu Diêu, cũng nhanh chân bước theo.
Lộ Diêu Diêu chạy tới trước mặt bà lão, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Cảnh Thừa đang đi về phía mình. Cô cười với anh một cái, sau đó khoa tay múa chân nói gì đó với bà lão. Hóa ra tai bà lão bị điếc, không nghe được gì hết, chỉ có thể nhìn ngôn ngữ ký hiệu để biết.
Bà lão vừa thấy Lộ Diêu Diêu thì lập tức nở nụ cười, không chờ Lộ Diêu Diêu khoa tay múa chân xong thì gật đầu liên tục, lấy tấm vải bố màu xanh che trên giỏ tre ra, bên trong chỉ thấy vài tấm gỗ đã được điêu khắc. Trong đó có tấm gỗ được khắc lạc đà, có tấm khắc con người. Trong đó có một tấm được khắc hình người vô cùng bắt mắt. Người đó mặc một chiếc váy dài trên eo, để lộ ra tấm lưng trần với một đường cong hoàn mỹ. Ở phần trên không hề mặc gì hết, chỉ có một chiếc sa mỏng che nghiêng từ vai xuống giữa ngực, nơi đầy đặn cao vút như ẩn như hiện. Một bàn tay mảnh khảnh thong dài đang đè lên tấm vải sa đó, phảng phất như sợ tầng vải sa kia rớt xuống, một bàn tay khác để hờ lên đỉnh đầu, để lộ ra cái rốn nhỏ trông rất gợi cảm. Là một cô gái đang khiêu vũ. Mà ngạc nhiên hơn là, ngũ quan của cô gái này giống hệt với Lộ Diêu Diêu.
Bà lão đưa tấm gỗ đó cho Lộ Diêu Diêu, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: Bà mới làm xong đó, vốn muốn tự tay đưa cho con, ai ngờ lại gặp con ở đây.
Lộ Diêu Diêu cũng khoa tay múa chân: Cảm ơn bà, làm bà mất nhiều ngày như vậy mới làm xong.
Hai người vừa cười vừa khoa tay múa chân một hồi lâu, bà lão lại lấy vải bố trùm lên giỏ tre. Lộ Diêu Diêu vẫy vẫy tay với bà lão, sau đó nhìn thoáng qua tấm gỗ trong tay.
Bà lão là một nhà điêu khắc gỗ nổi tiếng sống ở ngoài rìa sa mạc. Kỹ thuật khắc gỗ vô cùng sống động và tinh xảo. Tấm gỗ này là do Lộ Diêu Diêu nhờ bà lão khắc một tháng trước, lúc đó Dương Cảnh Thừa còn chưa tới sa mạc. Chỉ là cô đột nhiên muốn có một tấm gỗ khắc hình mình thôi.
Mà bây giờ cô lại có suy nghĩ khác. Cô cầm tấm gỗ kia, quay đầu, muốn đem tấm gỗ tặng cho Dương Cảnh Thừa, lại không thấy anh đâu. Rõ ràng lúc nãy cô thấy anh đi về phía này mà, lại đi đâu mất rồi? Cô cầm tấm gỗ đi một vòng, chỉ thấy tốp năm tốp ba người đi đường, không thấy thân ảnh của Dương Cảnh Thừa đâu.
Khóe miệng của Lộ Diêu Diêu lập tức liền thu lại, dậm dậm chân. Bộ anh biết thuật độn thổ hay sao vậy? Vừa mới ở đây xong, quay qua quay lại liền không thấy đâu. Sự hưng phấn trong ánh mắt cô cũng dần dần biến mất.
Cô lấy di động ra, gọi cho Dương Cảnh Thừa số điện thoại vừa mới gọi thì bị cúp mất. Cô nhíu mày.
*
Tất nhiên Dương Cảnh Thừa không biết thuật độn thổ, chỉ là đi hơi nhanh thôi. Lúc này anh vừa mới tiến vào sa mạc. Anh vốn muốn đi xem thử Lộ Diêu Diêu đang muốn làm trò gì thì nhận được điện thoại của Triệu Tín. Triệu Tín nói Giang Tây đang gặp phải rắc rối. Thế nên anh phải chạy tới xử lý ngay, ăn cắp điện thoại của Lộ Diêu Diêu, gọi tới một số khác “Tôi lập tức đến ngay.”
Anh chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại, sau đó nhét điện thoại vào túi quần, tiếp tục đi vào sa mạc. Khoảng năm phút đồng hồ sau, đi vòng qua cồn cát, nhìn thấy ở phía Bắc tầm hai mươi mét, có một chiếc xe việt dã màu đỏ. Bên ngoài chiếc xe, trừ Giang Tây ra còn có hai người khác, một nam một nữ.
Dương Cảnh Thừa đi về phía bọn họ, nhìn về phía Giang Tây, “Sao vậy?”
Giang Tây không nghĩ người tới lại là Dương Cảnh Thừa. Anh ta còn chưa kịp mở miệng thì người đàn ông bên cạnh đã tức giận hét lên: “Tôi là nhiếp ảnh gia, anh ta đi đường không có mắt, đâm hỏng máy quay phim của tôi rồi! Cái máy quay phim này nhiều hơn hai vạn năm lận đó, mau trả tiền lại đây!”
Người đàn ông kia cũng khoảng ba mươi hai tuổi, nhìn cũng khá đẹp trai.
Giang Tây lập tức phản bác: “Là do lúc anh chụp ảnh cứ lùi về phía sau, nên tôi mới đâm trúng mà! Máy quay phim bị hỏng là chuyện của anh, không liên quan tới tôi!”
“Nhưng tôi lùi rất chậm!”
“Không đúng! Anh lùi rất nhanh! Là anh không có mắt!”
“Anh mới là người không có mắt!”
Lúc Dương Cảnh Thừa chưa tới thì hai người họ đã gây lộn một trận, bây giờ lại bắt đầu chửi nhau.
Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông kia cau mày, có chút lo lắng, nhưng không nói chuyện.
Dương Cảnh Thừa nhìn về mấy cái dấu chân in lên trên cát. Nhìn vài lần, lấy di động ra chụp hình lại. Chụp xong rồi thì ngồi so sánh, Giang Tây và người nọ vẫn còn đang cãi nhau. Dương Cảnh Thừa nói: “Dấu chân đằng trước này là của cô gái kia, ở giữa là dấu chân của anh chàng nhiếp ảnh gia, còn ở đây là dấu chân em tôi.”
Dương Cảnh Thừa chỉ vào từng dấu chân, Giang Tây và người đàn ông lập tức dừng cãi nhau. “Đúng thế thì sao?” Người đàn ông hé mắt nhìn Dương Cảnh Thừa.
Dương Cảnh Thừa chậm rãi nói: “Kết luận lại, là vì anh lùi về sau quá nhanh nên máy quay phim mới rớt xuống đất, rồi bị hư.”
“Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
“Khi anh đi chậm, đi nhanh, chạy hay lùi chậm, lùi nhanh thì lực chân khác nhau, chỗ dùng lực cũng khác nhau, vậy nên vị trí in xuống cũng khác nhau. Mấy dấu chân bị in xuống trên cát này độ nông sâu hay vị trí và kích thước đều có chỗ khác.” Dương Cảnh Thừa giải thích.
Ngay cả Giang Tây, người đàn ông và người phụ nữ đều im lặng suy nghĩ.
Dương Cảnh Thừa nhìn về phía người đàn ông, “Từ hình dạng và độ nông sâu của dấu chân có thể nhìn ra được, ban đầu anh đi rất thong thả, tới chỗ này thì bắt đầu đi lui lại. Mà anh xem thử dấu chân của em tôi, dấu chân rất liên tiếp, cũng khá giống nhau, cho đến chỗ này thì bước chân mới có chút loạn xạ vì bị anh đụng trúng. Vậy có thể hiểu là em tôi đang đi với một tốc độ đều nhau, mà anh thì lùi lại quá nhanh và đột ngột, sau đó đụng vào người em tôi, máy quay phim của anh rơi xuống đất, màn hình máy ảnh mới bị hư.”
Người đàn ông hừ một tiếng, “Anh là anh của anh ta đúng không? Vậy anh nói chuyện giúp anh ta là đúng rồi! Rõ ràng tôi lùi rất chậm!”
“Nếu anh không được thì gọi cảnh sát tới đi.” Dương Cảnh Thừa nói, “Tôi đã chụp mấy dấu chân này lại hết rồi, cho dù lúc cảnh sát tới dấu chân bị gió thổi bay hoặc bị cát lớp thì vẫn có thể dựa vào mấy tấm ảnh này để đoán ra.”
Người phụ nữ kéo kéo áo của người đàn ông một cái. Người đàn ông mắng một tiếng, “Coi như tôi xui xẻo!” Sau đó quay đầu nói với người phụ nữ: “Trinh Trinh, chúng ta đi!” Nói xong, hai người lập tức leo lên chiếc xe chiếc xe việt dã màu đỏ.
Trinh Trinh? Dương Cảnh Thừa nhớ tới tối hôm qua có một cậu nhóc tới khách sạn của Diêu Diêu để tìm một người phụ nữ tên là Tần Trinh Trinh. Anh nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, nhưng cũng thu tầm mắt lại rất nhanh, nói với Giang Tây: “Đi thôi.”
Giang Tây nhớ tới lúc nãy Dương Cảnh Thừa nói với người đàn ông kia rằng anh ta là em của Dương Cảnh Thừa. Lúc trước ở trong đội cứu viện, quả thật mọi người xem nhau là anh em. Sau khi anh trai của anh ta chết, anh ta cũng không xem người tiếp nhận vị trí của anh mình là Dương Cảnh Thừa làm anh em, anh ta đứng tại chỗ, sửng sốt một hồi.
Dương Cảnh Thừa tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại.
Phía sau vang lên tiếng động cơ xe, rồi lại đột nhiên im lặng. Giang Tây quay đầu lại nhìn thoáng qua, chiếc xe việt dã màu đỏ kia đang đậu ngay ở chỗ sườn dốc của cồn cát, bánh xe đã lún sâu vào cát rồi, sao mà chạy được. Anh ta hừ một tiếng.
Mà Dương Cảnh Thừa đã sớm nghe ra âm thanh khác thường phát ra từ chiếc xe, xoay người lại, nhìn chiếc xe việt dã màu đỏ đằng kia.
“Gọi điện thoại cứu viện! Hình như chỗ này có đội cứu hộ ở sa mạc mà.” Người đàn ông quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ, vội la lên: “Trinh Trinh, em xem thử số điện thoại của đội cứu hộ sa mạc là gì.”
Người phụ nữ lấy một quyển hướng dẫn du lịch ra, ở trong đó có số điện thoại của đội cứu viện sa mạc.
“15***” người phụ nữ đọc số cho người đàn ông nghe.
Người đàn ông lập tức Gọi điện thoại cho đội cứu hộ trên sa mạc. Sau đó mở cửa xe đi xuống. Người phụ nữ cố mở cửa xe ra.
“Tôi khuyên cô đừng cử động!” Giang Tây hô một tiếng.
Người phụ nữ dừng động tác, nghi hoặc nhìn về phía Giang Tây.
“Anh nói gì?” Người đàn ông nghe Giang Tây nói vậy, không để bụng hừ một tiếng.
“Sẽ lật xe!”
Là giọng nói của Dương Cảnh Thừa. Dương Cảnh Thừa chậm rãi trở lại, để lại dấu chân không sâu không chậm trên sa mạc, giống hệt như lúc nãy anh nói, dấu chân của lúc đi và lúc chạy không giống nhau.
Người đàn ông nửa tin nửa ngờ, nhìn xuống chỗ xe bị lún.
“Minh Đào…”
Người phụ nữ còn trong xe nhìn về phía người đàn ông xin giúp đỡ, ý hỏi mình có nên xuống xe hay không.
Người đàn ông không để ý tới lời Dương Cảnh Thừa và Giang Tây nói, duỗi tay đỡ lấy tay người phụ nữ.
Dương Cảnh Thừa nhận được cuộc gọi từ đội cứu hộ, nói rằng có một chiếc xe bị mắc kẹt trong sa mạc, cần giúp đỡ.
Người trong đội cứu viện cũng biết Dương Cảnh Thừa và Giang Tây đang ở gần vị trí này, vì thế hỏi Dương Cảnh Thừa có chuyện gì đang xảy ra ở đó.
Dương Cảnh Thừa cúp điện thoại, đi nhanh về phía ghế phụ của xe, duỗi tay cản ngăn người đàn ông đang muốn dắt người phụ nữ đi xuống.
Dương Cảnh Thừa nhàn nhạt nói: “Không muốn xe lật thì đừng động đậy gì hết, tránh ra đi.”
Người đàn ông thu tay lại, vẫn còn chưa hết tức giận, “Anh tránh ra đi!”
“Anh chắc chứ?” Dương Cảnh Thừa cũng thu tay lại, nhìn anh.
Người đàn ông cầm tay của người phụ nữ, an ủi cô ta, “Trinh Trinh, xuống thôi, người của đội cứu viện sắp tới rồi.”
Giang Tây hừ một tiếng, “Ngại quá, chúng tôi là đội cứu viện đây, còn vị bên cạnh tôi đây là đội trưởng của chúng tôi.”
Người đàn ông lắp bắp kinh hãi.
*
Hai người Dương Cảnh Thừa và Giang Tây cuối cùng cũng kéo được chiếc xe đã vùi sâu trong cát ra. Người phụ nữ vừa cảm ơn xong thì Dương Cảnh Thừa lập tức nói: “Nếu không có kiến thức để lái xe trên sa mạc thì đừng lái.” nói xong thì xoay người rời khỏi.
*
Lộ Diêu Diêu đang ngồi trên sofa trong khách sạn đọc sách. Lật một tờ rồi lại một tờ, đọc rất nhanh.
Cô xem xong rất nhanh, sau đó đem sách ném qua một bên, ngồi suy nghĩ. Suy nghĩ một hồi, cô mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Lộ Diêu Diêu đi tới quán nướng. Trời vẫn còn chưa tối, chủ tiệm cũng chỉ mới bày quán ra, lửa trại cách đó không xa vẫn còn chưa đốt lên.
Lộ Diêu Diêu gọi hơn mười xâu thịt nướng, ngồi trên cát ăn ngon lành.
“A! Bà chủ Lộ ở bên kia kìa.” Lục Bạch nói với một người trong đội cứu viện.
Hạo Nhiên gật đầu, “Đúng rồi.”
“Đội trưởng Dương, bà chủ Lộ ở bên kia kìa, anh có thấy không?” Triệu Tín cười, nhắc nhở Dương Cảnh Thừa đang ngồi bên cạnh.
Dương Cảnh Thừa giương mắt nhìn lại, Lộ Diêu Diêu cũng vừa lúc nhìn về phía bên này.
“Bà chủ Lộ, tối nay qua đây đốt lửa trại với chúng tôi không?” Có người kêu lên với Lộ Diêu Diêu.
Lộ Diêu Diêu thu hồi ánh mắt từ trên người Dương Cảnh Thừa lại, cười híp mắt đáp lại, “Được thôi.”
Cô đứng lên đi về phía bên kia.
Ánh mắt mọi người cũng di chuyển theo cử động của cô.
“Ủa, sao cô không tới chỗ của đội trưởng Dương?” Lục Bạch cười ha hả trêu ghẹo.
Dương Cảnh Thừa liếc nhìn qua bóng dáng của Lộ Diêu Diêu, cũng nhanh chân bước theo.
Lộ Diêu Diêu chạy tới trước mặt bà lão, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Cảnh Thừa đang đi về phía mình. Cô cười với anh một cái, sau đó khoa tay múa chân nói gì đó với bà lão. Hóa ra tai bà lão bị điếc, không nghe được gì hết, chỉ có thể nhìn ngôn ngữ ký hiệu để biết.
Bà lão vừa thấy Lộ Diêu Diêu thì lập tức nở nụ cười, không chờ Lộ Diêu Diêu khoa tay múa chân xong thì gật đầu liên tục, lấy tấm vải bố màu xanh che trên giỏ tre ra, bên trong chỉ thấy vài tấm gỗ đã được điêu khắc. Trong đó có tấm gỗ được khắc lạc đà, có tấm khắc con người. Trong đó có một tấm được khắc hình người vô cùng bắt mắt. Người đó mặc một chiếc váy dài trên eo, để lộ ra tấm lưng trần với một đường cong hoàn mỹ. Ở phần trên không hề mặc gì hết, chỉ có một chiếc sa mỏng che nghiêng từ vai xuống giữa ngực, nơi đầy đặn cao vút như ẩn như hiện. Một bàn tay mảnh khảnh thong dài đang đè lên tấm vải sa đó, phảng phất như sợ tầng vải sa kia rớt xuống, một bàn tay khác để hờ lên đỉnh đầu, để lộ ra cái rốn nhỏ trông rất gợi cảm. Là một cô gái đang khiêu vũ. Mà ngạc nhiên hơn là, ngũ quan của cô gái này giống hệt với Lộ Diêu Diêu.
Bà lão đưa tấm gỗ đó cho Lộ Diêu Diêu, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: Bà mới làm xong đó, vốn muốn tự tay đưa cho con, ai ngờ lại gặp con ở đây.
Lộ Diêu Diêu cũng khoa tay múa chân: Cảm ơn bà, làm bà mất nhiều ngày như vậy mới làm xong.
Hai người vừa cười vừa khoa tay múa chân một hồi lâu, bà lão lại lấy vải bố trùm lên giỏ tre. Lộ Diêu Diêu vẫy vẫy tay với bà lão, sau đó nhìn thoáng qua tấm gỗ trong tay.
Bà lão là một nhà điêu khắc gỗ nổi tiếng sống ở ngoài rìa sa mạc. Kỹ thuật khắc gỗ vô cùng sống động và tinh xảo. Tấm gỗ này là do Lộ Diêu Diêu nhờ bà lão khắc một tháng trước, lúc đó Dương Cảnh Thừa còn chưa tới sa mạc. Chỉ là cô đột nhiên muốn có một tấm gỗ khắc hình mình thôi.
Mà bây giờ cô lại có suy nghĩ khác. Cô cầm tấm gỗ kia, quay đầu, muốn đem tấm gỗ tặng cho Dương Cảnh Thừa, lại không thấy anh đâu. Rõ ràng lúc nãy cô thấy anh đi về phía này mà, lại đi đâu mất rồi? Cô cầm tấm gỗ đi một vòng, chỉ thấy tốp năm tốp ba người đi đường, không thấy thân ảnh của Dương Cảnh Thừa đâu.
Khóe miệng của Lộ Diêu Diêu lập tức liền thu lại, dậm dậm chân. Bộ anh biết thuật độn thổ hay sao vậy? Vừa mới ở đây xong, quay qua quay lại liền không thấy đâu. Sự hưng phấn trong ánh mắt cô cũng dần dần biến mất.
Cô lấy di động ra, gọi cho Dương Cảnh Thừa số điện thoại vừa mới gọi thì bị cúp mất. Cô nhíu mày.
*
Tất nhiên Dương Cảnh Thừa không biết thuật độn thổ, chỉ là đi hơi nhanh thôi. Lúc này anh vừa mới tiến vào sa mạc. Anh vốn muốn đi xem thử Lộ Diêu Diêu đang muốn làm trò gì thì nhận được điện thoại của Triệu Tín. Triệu Tín nói Giang Tây đang gặp phải rắc rối. Thế nên anh phải chạy tới xử lý ngay, ăn cắp điện thoại của Lộ Diêu Diêu, gọi tới một số khác “Tôi lập tức đến ngay.”
Anh chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại, sau đó nhét điện thoại vào túi quần, tiếp tục đi vào sa mạc. Khoảng năm phút đồng hồ sau, đi vòng qua cồn cát, nhìn thấy ở phía Bắc tầm hai mươi mét, có một chiếc xe việt dã màu đỏ. Bên ngoài chiếc xe, trừ Giang Tây ra còn có hai người khác, một nam một nữ.
Dương Cảnh Thừa đi về phía bọn họ, nhìn về phía Giang Tây, “Sao vậy?”
Giang Tây không nghĩ người tới lại là Dương Cảnh Thừa. Anh ta còn chưa kịp mở miệng thì người đàn ông bên cạnh đã tức giận hét lên: “Tôi là nhiếp ảnh gia, anh ta đi đường không có mắt, đâm hỏng máy quay phim của tôi rồi! Cái máy quay phim này nhiều hơn hai vạn năm lận đó, mau trả tiền lại đây!”
Người đàn ông kia cũng khoảng ba mươi hai tuổi, nhìn cũng khá đẹp trai.
Giang Tây lập tức phản bác: “Là do lúc anh chụp ảnh cứ lùi về phía sau, nên tôi mới đâm trúng mà! Máy quay phim bị hỏng là chuyện của anh, không liên quan tới tôi!”
“Nhưng tôi lùi rất chậm!”
“Không đúng! Anh lùi rất nhanh! Là anh không có mắt!”
“Anh mới là người không có mắt!”
Lúc Dương Cảnh Thừa chưa tới thì hai người họ đã gây lộn một trận, bây giờ lại bắt đầu chửi nhau.
Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông kia cau mày, có chút lo lắng, nhưng không nói chuyện.
Dương Cảnh Thừa nhìn về mấy cái dấu chân in lên trên cát. Nhìn vài lần, lấy di động ra chụp hình lại. Chụp xong rồi thì ngồi so sánh, Giang Tây và người nọ vẫn còn đang cãi nhau. Dương Cảnh Thừa nói: “Dấu chân đằng trước này là của cô gái kia, ở giữa là dấu chân của anh chàng nhiếp ảnh gia, còn ở đây là dấu chân em tôi.”
Dương Cảnh Thừa chỉ vào từng dấu chân, Giang Tây và người đàn ông lập tức dừng cãi nhau. “Đúng thế thì sao?” Người đàn ông hé mắt nhìn Dương Cảnh Thừa.
Dương Cảnh Thừa chậm rãi nói: “Kết luận lại, là vì anh lùi về sau quá nhanh nên máy quay phim mới rớt xuống đất, rồi bị hư.”
“Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
“Khi anh đi chậm, đi nhanh, chạy hay lùi chậm, lùi nhanh thì lực chân khác nhau, chỗ dùng lực cũng khác nhau, vậy nên vị trí in xuống cũng khác nhau. Mấy dấu chân bị in xuống trên cát này độ nông sâu hay vị trí và kích thước đều có chỗ khác.” Dương Cảnh Thừa giải thích.
Ngay cả Giang Tây, người đàn ông và người phụ nữ đều im lặng suy nghĩ.
Dương Cảnh Thừa nhìn về phía người đàn ông, “Từ hình dạng và độ nông sâu của dấu chân có thể nhìn ra được, ban đầu anh đi rất thong thả, tới chỗ này thì bắt đầu đi lui lại. Mà anh xem thử dấu chân của em tôi, dấu chân rất liên tiếp, cũng khá giống nhau, cho đến chỗ này thì bước chân mới có chút loạn xạ vì bị anh đụng trúng. Vậy có thể hiểu là em tôi đang đi với một tốc độ đều nhau, mà anh thì lùi lại quá nhanh và đột ngột, sau đó đụng vào người em tôi, máy quay phim của anh rơi xuống đất, màn hình máy ảnh mới bị hư.”
Người đàn ông hừ một tiếng, “Anh là anh của anh ta đúng không? Vậy anh nói chuyện giúp anh ta là đúng rồi! Rõ ràng tôi lùi rất chậm!”
“Nếu anh không được thì gọi cảnh sát tới đi.” Dương Cảnh Thừa nói, “Tôi đã chụp mấy dấu chân này lại hết rồi, cho dù lúc cảnh sát tới dấu chân bị gió thổi bay hoặc bị cát lớp thì vẫn có thể dựa vào mấy tấm ảnh này để đoán ra.”
Người phụ nữ kéo kéo áo của người đàn ông một cái. Người đàn ông mắng một tiếng, “Coi như tôi xui xẻo!” Sau đó quay đầu nói với người phụ nữ: “Trinh Trinh, chúng ta đi!” Nói xong, hai người lập tức leo lên chiếc xe chiếc xe việt dã màu đỏ.
Trinh Trinh? Dương Cảnh Thừa nhớ tới tối hôm qua có một cậu nhóc tới khách sạn của Diêu Diêu để tìm một người phụ nữ tên là Tần Trinh Trinh. Anh nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, nhưng cũng thu tầm mắt lại rất nhanh, nói với Giang Tây: “Đi thôi.”
Giang Tây nhớ tới lúc nãy Dương Cảnh Thừa nói với người đàn ông kia rằng anh ta là em của Dương Cảnh Thừa. Lúc trước ở trong đội cứu viện, quả thật mọi người xem nhau là anh em. Sau khi anh trai của anh ta chết, anh ta cũng không xem người tiếp nhận vị trí của anh mình là Dương Cảnh Thừa làm anh em, anh ta đứng tại chỗ, sửng sốt một hồi.
Dương Cảnh Thừa tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại.
Phía sau vang lên tiếng động cơ xe, rồi lại đột nhiên im lặng. Giang Tây quay đầu lại nhìn thoáng qua, chiếc xe việt dã màu đỏ kia đang đậu ngay ở chỗ sườn dốc của cồn cát, bánh xe đã lún sâu vào cát rồi, sao mà chạy được. Anh ta hừ một tiếng.
Mà Dương Cảnh Thừa đã sớm nghe ra âm thanh khác thường phát ra từ chiếc xe, xoay người lại, nhìn chiếc xe việt dã màu đỏ đằng kia.
“Gọi điện thoại cứu viện! Hình như chỗ này có đội cứu hộ ở sa mạc mà.” Người đàn ông quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ, vội la lên: “Trinh Trinh, em xem thử số điện thoại của đội cứu hộ sa mạc là gì.”
Người phụ nữ lấy một quyển hướng dẫn du lịch ra, ở trong đó có số điện thoại của đội cứu viện sa mạc.
“15***” người phụ nữ đọc số cho người đàn ông nghe.
Người đàn ông lập tức Gọi điện thoại cho đội cứu hộ trên sa mạc. Sau đó mở cửa xe đi xuống. Người phụ nữ cố mở cửa xe ra.
“Tôi khuyên cô đừng cử động!” Giang Tây hô một tiếng.
Người phụ nữ dừng động tác, nghi hoặc nhìn về phía Giang Tây.
“Anh nói gì?” Người đàn ông nghe Giang Tây nói vậy, không để bụng hừ một tiếng.
“Sẽ lật xe!”
Là giọng nói của Dương Cảnh Thừa. Dương Cảnh Thừa chậm rãi trở lại, để lại dấu chân không sâu không chậm trên sa mạc, giống hệt như lúc nãy anh nói, dấu chân của lúc đi và lúc chạy không giống nhau.
Người đàn ông nửa tin nửa ngờ, nhìn xuống chỗ xe bị lún.
“Minh Đào…”
Người phụ nữ còn trong xe nhìn về phía người đàn ông xin giúp đỡ, ý hỏi mình có nên xuống xe hay không.
Người đàn ông không để ý tới lời Dương Cảnh Thừa và Giang Tây nói, duỗi tay đỡ lấy tay người phụ nữ.
Dương Cảnh Thừa nhận được cuộc gọi từ đội cứu hộ, nói rằng có một chiếc xe bị mắc kẹt trong sa mạc, cần giúp đỡ.
Người trong đội cứu viện cũng biết Dương Cảnh Thừa và Giang Tây đang ở gần vị trí này, vì thế hỏi Dương Cảnh Thừa có chuyện gì đang xảy ra ở đó.
Dương Cảnh Thừa cúp điện thoại, đi nhanh về phía ghế phụ của xe, duỗi tay cản ngăn người đàn ông đang muốn dắt người phụ nữ đi xuống.
Dương Cảnh Thừa nhàn nhạt nói: “Không muốn xe lật thì đừng động đậy gì hết, tránh ra đi.”
Người đàn ông thu tay lại, vẫn còn chưa hết tức giận, “Anh tránh ra đi!”
“Anh chắc chứ?” Dương Cảnh Thừa cũng thu tay lại, nhìn anh.
Người đàn ông cầm tay của người phụ nữ, an ủi cô ta, “Trinh Trinh, xuống thôi, người của đội cứu viện sắp tới rồi.”
Giang Tây hừ một tiếng, “Ngại quá, chúng tôi là đội cứu viện đây, còn vị bên cạnh tôi đây là đội trưởng của chúng tôi.”
Người đàn ông lắp bắp kinh hãi.
*
Hai người Dương Cảnh Thừa và Giang Tây cuối cùng cũng kéo được chiếc xe đã vùi sâu trong cát ra. Người phụ nữ vừa cảm ơn xong thì Dương Cảnh Thừa lập tức nói: “Nếu không có kiến thức để lái xe trên sa mạc thì đừng lái.” nói xong thì xoay người rời khỏi.
*
Lộ Diêu Diêu đang ngồi trên sofa trong khách sạn đọc sách. Lật một tờ rồi lại một tờ, đọc rất nhanh.
Cô xem xong rất nhanh, sau đó đem sách ném qua một bên, ngồi suy nghĩ. Suy nghĩ một hồi, cô mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Lộ Diêu Diêu đi tới quán nướng. Trời vẫn còn chưa tối, chủ tiệm cũng chỉ mới bày quán ra, lửa trại cách đó không xa vẫn còn chưa đốt lên.
Lộ Diêu Diêu gọi hơn mười xâu thịt nướng, ngồi trên cát ăn ngon lành.
“A! Bà chủ Lộ ở bên kia kìa.” Lục Bạch nói với một người trong đội cứu viện.
Hạo Nhiên gật đầu, “Đúng rồi.”
“Đội trưởng Dương, bà chủ Lộ ở bên kia kìa, anh có thấy không?” Triệu Tín cười, nhắc nhở Dương Cảnh Thừa đang ngồi bên cạnh.
Dương Cảnh Thừa giương mắt nhìn lại, Lộ Diêu Diêu cũng vừa lúc nhìn về phía bên này.
“Bà chủ Lộ, tối nay qua đây đốt lửa trại với chúng tôi không?” Có người kêu lên với Lộ Diêu Diêu.
Lộ Diêu Diêu thu hồi ánh mắt từ trên người Dương Cảnh Thừa lại, cười híp mắt đáp lại, “Được thôi.”
Cô đứng lên đi về phía bên kia.
Ánh mắt mọi người cũng di chuyển theo cử động của cô.
“Ủa, sao cô không tới chỗ của đội trưởng Dương?” Lục Bạch cười ha hả trêu ghẹo.
/82
|