Chẳng biết có phải do tác dụng của thuốc hạ sốt, đêm hôm đó, Nguyễn Vi ngủ rất say, không hề gặp ác mộng. Cô ngủ một lèo đến gần buổi trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cô phát hiện rèm cửa rèm cửa sổ hơi hé mở, ánh nắng rọi vào, khiến căn phòng ấm áp hơn.
Làn da của Nguyễn Vi đặc biệt nhạy cảm, ánh nắng ở tỉnh Nam rất độc, phơi nắng một lúc là bị mẩn đỏ. Hồi nhỏ giúp bố làm việc trong vườn, cô luôn phải mặc quần áo dày, thế mà mấy lần suýt nữa bị cảm nắng. Biết được tật này của cô, Diệp Tĩnh Hiên cười nhạo cô quá tiểu thư, nhưng lại ghi nhớ trong lòng.
Nguyễn Vi đặt tay lên trán, thấy không còn nóng nữa. Cô vừa ngồi dậy, bên ngoài có người đi vào.
Phương Thạnh mang quần áo cho cô thay. Biết cô vẫn mặc đồ ngủ, anh ta cúi đầu, cung kính đặt trên ghế, lui ra ngoài cửa rồi mới lên tiếng: “Tam ca dặn, mùa xuân ở thành phố Mộc buổi sáng và tối hơi lạnh, chị Vi nên mặc thêm áo.”
Nguyễn Vi khoác áo, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Cho tôi gửi lời cảm ơn đến anh ấy.”
Phương Thạnh cảm thấy câu nói này nực cười nhưng không tỏ thái độ gì mà chỉ gật đầu: “Chị Vi khỏi cần khách sáo.”
Nguyễn Vi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Nơi đó có chậu hoa lan mua từ cửa hàng cô. Trước kia cô không rõ nội tình, tưởng là khách bình thường. Bây giờ nhìn thấy, trong lòng cô vô cớ có chút buồn bã.
Diệp Tĩnh Hiên âm thầm theo dõi cô lâu như vậy, nếu thật sự chỉ vì con chip, anh nên bắt cô ngay từ hôm phát hiện ra hành tung của cô mới đúng. Tại sao anh lại chờ đến tận ngày hôm nay?
Còn nếu không phải, anh cũng nói rõ, cô đừng mộ tưởng hão huyền. Giữa con người với con người đôi khi chẳng phải vì thù hận, không nhất thiết tôi sống anh chết, mà tất cả đã không còn quan trọng. Đây mới thật sự là điều vô cùng đau lòng.
Nguyễn Vi thở dài, đi đánh răng rửa mặt. Phương Thạnh bảo cô đi ăn chút đồ, cô liền bước theo anh ta ra ngoài nhà. Chợt nhớ tới một chuyện, cô hỏi: “Có thể cho tôi gọi điện thoại không?”
“Chị định gọi cho tên Nghiêm Thụy đấy à?”
Nguyễn Vi ngầm thừa nhận, lên tiếng giải thích: “Anh ấy không biết quá khứ của tôi, sẽ không uy hiếp đến mọi người. Tôi sợ anh ấy lo lắng…. mà quên di động ở nhà mất rồi.”
Phương Thạnh dẫn cô đi xuyên qua hành lang. Ban ngày, nơi này vô cùng yên tĩnh, cây xanh rợp bóng, ánh nắng ấm áp tràn ngập, khiến Nguyễn Vi nhớ tới ngôi nhà họ Diệp trong quá khứ.
“Chị Vi! Có lẽ chị còn chưa rõ.” Phương Thạnh cười, cất giọng bình thản: “Tên Nghiêm Thụy đáng lẽ đã bị xử lý từ lâu. Là tôi khuyên Tam ca, thành phố Mộc không phải tỉnh Nam, gây án mạng khó thu dọn tàn cục, anh ta không đáng để chúng ta ra tay.”
Nguyễn Vi hoảng hốt túm cánh tay Phương Thạnh: “Đừng! Tôi và anh ấy thật sự chẳng có quan hệ gì. Năm xưa thần kinh của tôi bất ổn, nếu không nhờ sự chăm sóc của anh ấy, tôi đã chết từ lâu rồi. Anh ấy có lòng tốt… các anh đừng….”
Kính Lan Hội không tha cho cô, cô chấp nhận, nhưng không thể liên lụy đến người khác.
Phương Thạnh ngoảnh đầu liếc Nguyễn Vi một cái. Anh ta đi theo Diệp Tĩnh Hiên nhiều năm, đã tôi luyện được tính cách trầm tĩnh như thái sơn. Anh ta thốt một câu mang hàm ý sâu xa: “Nghiêm Thụy có lòng tốt ư? Trên đời này chẳng người nào nhiều lòng tốt đến thế.”
Nguyễn Vi không hiểu ý anh ta, nóng ruột muốn gọi điện về. Tuy nhiên, Phương Thạnh đẩy tay cô: “Tam ca mà biết sẽ không tha cho tôi.”
Hai người đang nói chuyện, đầu hành lang có một người đàn ông đi tới, thái độ có vẻ nôn nóng. Anh ta tiến lại gần, ghé sát tai Phương Thạnh báo cáo điều gì đó. Phượng Thạnh liếc qua Nguyễn Vi, ra hiệu đàn em đi qua một bên mới hỏi nhỏ: “Tình hình thế nào rồi?”
“Đại đường chủ vẫn bị đau đầu a.”
Phương Thạnh quay lại bảo Nguyễn Vi tự đến nhà ăn ở phía trước, còn mình dẫn đàn em đi về hướng đông.
Nguyễn Vi dõi theo bọn họ vài giây rồi rời đi. Cô biết, dù bây giờ không ai bên cạnh nhưng xung quanh thế nào cũng có người theo dõi, muốn trốn cũng chẳng trốn được. Vài giây sau, cô đột nhiên quay người đi theo hướng Phương Thạnh vừa rẽ. Nhanh chóng tới khu nhà ở phía đông, Nguyễn Vi lặng lẽ quan sát, chỉ thấy hai người đàn ông đứng bên ngoài một căn phòng độc lập.
Cô không dám làm phiền, trốn ở đằng sau thân cây quan sát. Bên trong ngôi nhà dường như có người đang nổi nóng, đuổi mọi người ra ngoài.
Phương Thạnh nhanh chóng đi ra, lắc đầu nói: “Tam ca không chịu uống thuốc. Các chú mau tránh đi, để Tam ca yên tĩnh một lát.”
Cả đám rời đi, Nguyễn Vi mới chầm chậm tiến lại gần. Vừa đến cửa ra vào, cô liền nghe thấy tiếng nói chuyện. Nguyễn Vi định gọi Diệp Tĩnh Hiên, hỏi xem anh có thể cho mình liên lạc với Nghiêm Thụy. Tuy nhiên, anh đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu vô cùng dịu dàng, thấp thoáng ý cười: “Em đừng nhiễu nữa. Tôi đang đau đầu, em nói chuyện với tôi một lúc đi.”
Nguyễn Vi chợt cảm thấy mình không nên tò mò đi qua bên này, bây giờ tự nhiên nghe thấy những lời không nên nghe. Trong lòng rối bời, cô cố nhắc bản thân mục đích đến đây, giơ tay định gõ cửa.
Người ở trong phòng cười an ủi đối phương, bầu không khí có vẻ mờ ám: “Buổi tối em qua cũng được, tôi bảo Phương Thạnh đi đón em.”
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mình Nguyễn Vi đứng đó, tay dừng giữa không trung rồi lại buông thõng xuống. Cô biết mình chẳng có tư cách, nhưng trái tim vẫn như bị bóp nghẹt. Rõ ràng cô đã hủy hoại cuộc đời anh, ba năm trôi qua, dù anh có người phụ nữ khác cũng không liên quan đến cô. Nhưng cô vẫn không thể từ bỏ.
Người ở trong phòng vẫn tiếp tục trò chuyện qua điện thoại. Giọng Diệp Tĩnh Hiên nhỏ dần, gần như thầm thì. Đối phương yêu cầu điều gì, anh chỉ nói một từ “Được.”
Nguyễn Vi lùi lại phía sau, quay người rời đi. Bởi vì thần trí hỗn loạn nên lúc đi vòng qua hàng cây, cô liền đâm sầm vào một người, đó là Phương Thạnh.
Phương Thạnh đỡ cô, đợi cô đứng vững liền buông tay. Biết cô vừa đi đâu, anh ta nhắc nhở: “Tam ca đang bận. Chị tìm anh ấy, anh ấy cũng không tiếp chị.”
Nguyễn Vi lắc đầu: “Tôi không biết nhà ăn ở đâu, tưởng cứ đi theo anh là được.”
Phương Thạnh bảo cô quay về phòng ngủ, mình sẽ mang cơm đến sau. Đi vài bước, anh ta ngoảnh đầu nói: “Mấy năm nay Tam ca luôn có đàn bà, gần đây là một cô người mẫu mới hai mươi tuổi. Cô ta ở bên Tam ca khá lâu rồi. Chị Vi nên sớm biết chuyện này thì hơn.”
Nguyễn Vi “ừ” một tiếng, sắc mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Sau khi về phòng, Nguyễn Vi ngồi bất động bên cửa sổ hồi lâu. Cô không dám nhớ lại chuyện quá khứ, cũng không rõ mục đích của Diệp Tĩnh Hiên giữ cô ở lại đây. Cô nghĩ, tối qua mình bị sốt đến mức hồ đồ. Việc nằm chung giường với anh chẳng khác nào một giấc mộng.
Nguyễn Vi là “tay trong” của cảnh sát nên lý lịch của cô đã bị xóa sổ. Bây giờ Kính Lan Hội muốn trừ khử cô dễ như bóp chết một con kiến. Dù cô có biến mất khỏi thế gian này, cũng chẳng ai bận tâm.
Cô cứ nhất quyết không nhả con chip, dựa vào tính cách của Diệp Tĩnh Hiên, anh nên lập tức giết người diệt khẩu mới đúng. Cho dù cô có copy thêm một bản, cũng chắc chắn không thể uy hiếp anh. Nhưng anh đã không làm vậy.
Một lúc sau, Diệp Tĩnh Hiên sai người đến giám sát Nguyễn Vi ăn cơm. Cô ngoan ngoãn ăn hết, sau đó uống thuốc như lời dặn.
Còn lại một mình, cô kéo rèm cửa sổ rồi quan sát nơi ở của Diệp Tĩnh Hiên. Cô mở tủ quần áo, bên trong đều là quần áo của anh. Cô lấy ra ôm vào lòng mình, viền mắt bất giác đỏ hoe.
Nguyễn Vi bị cắt đứt liên lạc với thế bên ngoài. Cô đi tìm mọi người, họ đều không gây khó dễ cho cô mà chỉ nói, cứ giao con chip là cô có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào. Đáng tiếc là cô không thể làm theo lời họ.
Sau bữa tối, Nguyễn Vi quả nhiên nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên đưa người về. Cô chỉ thấy bóng lưng của họ. Người phụ nữ đó có thân hình mảnh mai, cao ráo, cô ta mặc bộ váy liền màu vàng tươi, để lộ đôi chân thon thả. Điều khiến Nguyễn Vi càng buồn hơn là đối phương có mái tóc dài mượt mà, xõa xuống đến thắt lưng, trông rất ấn tượng. Cô ta ôm cánh tay Diệp Tĩnh Hiên, đang say sưa kể chuyện gì đó với anh. Hai người đi thẳng về khu nhà phía đông.
Nguyễn Vio kéo vạt áo khoác, buổi tối đúng là hơi lạnh. Nhìn mái tóc dài của người phụ nữ, cô chợt nhớ tới chiếc lược gỗ Diệp Tĩnh Hiên tặng mình hồi nhỏ. Trên chiếc lược khắc dòng chữ nhỏ li ti, cô nhìn mãi mới ra tám chữ: “Vạn thế vĩnh xương, bạch đầu tề mi.”*
*Vạn thế vĩnh xương: Muôn đời phồn thịnh. Bạch đầu tề mi: Vợ chồng tương kính đến đầu bạc.
Khi ấy, Diệp Tĩnh Hiên vẫn còn ít tuổi, không biết đi chơi đâu, thấy con gái người ta toàn để tóc dài, chỉ có A Nguyễn của anh cắt tóc ngắn như con trai. Anh không cam lòng nên đánh cắp chiếc lược gỗ quý giá mà mẹ anh để lại đem tặng Nguyễn Vi, đồng thời dỗ cô: “A Nguyễn mà để tóc dài, anh sẽ chải đầu cho em.”
Nguyễn Vi lúc đó còn ngây thơ, đâu có nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa, bố cô gà trống nuôi con nên luôn cắt tóc cô thật ngắn cho tiện.
Đến năm mười tuổi, cô bắt đầu có ý định nuôi tóc dài, bởi vì cô biết Tam ca luôn giữ lời. Đáng tiếc, tóc chưa dài, cô đã xảy ra chuyện. Chân trái cô bị thương, đến nay vẫn còn tật. Sau đó, cô được cảnh sát Triệu cứu và nhận nuôi. Cho tới năm hai mươi tuổi nhận nhiệm vụ tiếp cận Diệp Tĩnh Hiên, cô đã không gặp anh trong suốt mười năm trời.
Tất cả những gì hai người có được đều ở thời niên thiếu ngu ngơ. Cô còn chưa đến tuổi “bạch đầu,” đã không kịp cùng anh “cử án tề mi” nữa. Hóa ra, nhiều lúc có tình yêu và duyên phận vẫn chưa đủ, còn phải đấu tranh với số phận nữa.
Nguyễn Vi quay về phòng thì hai đàn em của Diệp Tĩnh Hiên dẫn con Ma Nhĩ tới. Nó lập tức cọ cọ vào chân cô, cô liền ngồi xổm xuống ôm chặt người nó. Hai đàn em buông sợi dây, để cô chơi với Ma Nhĩ.
Nguyễn Vi không ngừng nhắc bản thân, đừng nghĩ về quá khứ nữa. Hôm nay được tận mắt chứng kiến, cô cũng nên từ bỏ rồi. Nghĩ đến đây, tâm trạng cô bớt nặng nề. Cô dắt con Ma Nhĩ đi dọc hành lang. Đúng lúc này, ngoài cổng xuất hiện một đám người.
Nguyễn Vi trước kia chưa từng đặt chân đến Lan Phường nên không quen biết ai. Nhưng đám người này rõ ràng nhằm vào cô. Cô còn chưa có phản ứng, Ma Nhĩ đã phát giác ra điều bất thường, lập tức lao về phía bọn họ.
Nguyễn Vi không giữ nổi sợi dây, suýt nữa té ngã. Đằng sau lập tức có người xông ra đỡ cô. Cô sợ Ma Nhĩ gặp chuyện nên chạy theo. Đàn em đành lôi Ma Nhĩ lại, sau đó đứng chắn trước mặt cô.
Đôi phương lên tiếng trước, giọng điệu có phần khách sáo: “Đây là mệnh lệnh của Hội trưởng. Các anh hãy báo với Đại đường chủ, Hội trưởng muốn gặp Nguyễn tiểu thư một lát.”
Người của Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng vây quanh, không hề nhượng bộ: “Đại đường chủ cũng có lệnh, không cho phép chị ấy rời khỏi nơi này. Dù chị ấy muốn bỏ trốn hay ai đến mời cũng thế thôi.”
Ma Nhĩ gầm gừ nhe răng với đám người kia. Trống ngực Nguyễn Vi đập thình thịch. Cô nhanh chóng được đưa về phòng.
Một lúc sau, Diệp Tĩnh Hiên đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy cô ngồi ở sofa, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh đặt tay lên trán cô, cất giọng trầm trầm: “Ừm, hết sốt rồi.”
Nguyễn Vi gật đầu. Thấy anh chuẩn bị rời phòng, cô hỏi: “Tại sao không giao em cho bọn họ?”
Diệp Tĩnh Hiên dừng bước, quay đầu nhìn cô, miệng nở nụ cười lạnh nhạt: “Em muốn chết sao?”
“Anh đưa em qua bên đó đi! Hội trưởng có ép thì em cũng chỉ một câu, con chip đã bị ném xuống biển rồi. Nếu thật sự muốn hủy hoại bang hội ở tỉnh Nam, năm xưa em đã giao nó cho cảnh sát.” Nguyễn Vi cất giọng bình thản. Cô đã nghĩ thông suốt, Kính Lan Hội thật ra cần sự bảo đảm nên mới phải đòi dữ liệu, để xác nhận xem có rò rỉ ra bên ngoài hay không? Vì vậy, họ sẽ tiếp tục ép buộc cô.
Diệp Tĩnh Hiên tựa người vào cánh cửa châm điếu thuốc, hít vài hơi mới lên tiếng: “Tại sao em không nộp cho cảnh sát? Em ngủ với tôi ba năm, tốn bao nhiêu công sức mới lấy được, lẽ nào chỉ để ném xuống biển thôi à?”
Nguyễn Vi im lặng một lúc. Cô đột nhiên chuyển đề tài: “Trước kia anh đâu có hút thuốc.”
“Trước kia em cũng không nói dối.”
Diệp Tĩnh Hiên đi tới, đặt tay lên vai cô. Vào thời khắc này, anh chắn hết tầm nhìn của cô, khiến cô chỉ thấy mình anh mà thôi. Bất kể đã bao năm trôi qua, thì ra chỉ khi nào anh buông tay, cô mới có thể nhìn thấy ánh sáng.
Diệp Tĩnh Hiên lại hít một hơi thuốc, nheo mắt quan sát cô: “A Nguyễn, rốt cuộc em có nói thật không.” Anh nói không giống câu hỏi mà dường như là một câu phủ định hoàn toàn. “Em theo tôi ba năm, đến thể diện của người phụ nữ cũng không cần.”
Nguyễn Vi giãy dụa. Từ lúc trở về đây, cô luôn nhẫn nhục chịu đựng. Nghe anh nói vậy, cô gần như không thể kiềm chế, liền hất tay anh: “Anh buông em ra.”
Diệp Tĩnh Hiên dùng sức ấn người cô xuống sofa. Anh cất giọng trầm thấp, có phần tàn nhẫn: “Em có nhớ lần đầu tiên ngủ với tôi không? Hôm đó… Em rất sợ đau, khóc mãi không thôi. Em nói thử xem, rốt cuộc vì cái gì? Em trao thân cho tôi là nhằm mục đích trả thù hay sao?”
“Diệp Tĩnh Hiên!” Nguyễn Vi hét lớn. Bị đả kích bởi những lời nói của anh, cô không thể khống chế bản thân, liền giơ tay đánh anh. Anh túm tay cô, kéo về phía mình, tiếp tục lên tiếng: “Yên tâm đi, tôi không tàn nhẫn như em, sẽ không giao em cho Trần Dữ. Cho dù nuôi một con chó, nó dám cắn tôi, cũng chỉ có thể do chính tôi giải quyết.”
Tàn thuốc trên tay Diệp Tĩnh Hiên rơi xuống người Nguyễn Vi, khiến cô hít một hơi sâu. Viền mắt ngấn nước nhưng cô nghiến răng để không khóc trước mặt anh. “Anh có thể nghi ngờ em bất cứ điều gì, riêng chuyện này không được. Diệp Tĩnh Hiên! Bởi em yêu anh… em yêu anh nên mới vì anh chịu đựng mọi chuyện.”
Nói xong, bản thân cô cũng cảm thấy nực cười, nhưng đây đúng là câu nói thật lòng.
Nhìn người phụ nữ đang tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhìn dáng vẻ đáng thương và đáng hận của cô, Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng không kìm nổi. Anh đột nhiên chặn miệng cô bằng một nụ hôn dữ dội. Anh nhả hết khói thuốc vừa hút vào miệng cô, khiến cô bị sặc đến nghẹt thở.
Vào một khoảnh khắc, Nguyễn Vi cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân như sắp chết đến nơi. Cô vô thức túm tay anh, nhưng bị anh đè xuống, sống chết không xong.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa chạy vào phòng. Cửa phòng ngủ không đóng kín, người vừa xuất hiện cũng quen thuộc với nơi đây nên không ai ngăn cản. Cô ta đi thẳng vào tìm Diệp Tĩnh Hiên. Nhìn thấy hai người ở trên sofa, cô ta liền đờ ra trong giây lát.
“Em… Vừa rồi anh nói về lấy đồ….” Người phụ nữ lắp bắp giải thích. Diệp Tĩnh Hiên không quay đầu. Anh ôm Nguyễn Vi vào lòng, che chắn cả người cô, đồng thời thốt ra hai từ: “Ra ngoài.”
“Cô ta là ai thế?” Người phụ nữ đã lấy lại bình tĩnh, muốn đi vào bên trong. Đối phương chỉ lộ gót chân nhỏ trắng bệch, như thể đã lâu không thấy ánh mặt trời.
Người phụ nữ càng tò mò, lại hỏi Diệp Tĩnh Hiên: “Không thấy Phương Thạnh nói có người ở phòng anh.”
Diệp Tĩnh Hiên quay đầu về phía cô ta, nghiêm giọng: “Tiêu Tiêu! Đây không phải là nơi em nên đến, lập tức ra ngoài cho tôi!”
Nguyễn Vi áp mặt vào ngực anh, chăm chú lắng nghe. Cô chở nhận ra một điều bất thường, giọng nói của người phụ nữ này … rất giống cô.
Nguyễn Vi bất giác nở nụ cười tự giễu. Cho dù giống hay không, người phải ra ngoài nên là cô mới đúng. Người phụ nữ đứng ở cửa không chịu lép vế, không hề có ý rời đi. Nguyễn Vi thở hắt ra, lấy hết sức đẩy Diệp Tĩnh Hiên. Sau đó, cô đứng lên, chậm rãi rời khỏi phòng.
Hạ Tiêu rõ ràng có chút giận dỗi, Diệp Tĩnh Hiên không trả lời, cô ta chặn đường Nguyễn Vi, hỏi: “Tên cô là gì?”
Nguyễn Vi nhướng mày nhìn cô ta. Hạ Tiêu đúng là rất xinh đẹp, gương mặt không hề trang điểm mà sáng không tì vết. Cô ta không hổ danh là người mẫu, chỉ mặc bộ váy bình thường cũng mang nét khác biệt.
Nguyễn Vi lặng thinh, Hạ Tiêu tỏ ra tức giận. Vừa định tiếp tục chất vấn, Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên bước tới, kéo tay cô ta đi ra ngoài. Anh ôm vai Hạ Tiêu, dỗ ngọt hai câu, cô ta liền nở nụ cười rạng rỡ. Anh đưa cô ta về khu nhà phía đông, để lại mình Nguyễn Vi đứng ở đó, tiến thoái lưỡng nan.
Trong cuộc đời cô có nhiều thứ giả dối, chỉ riêng trái tim từ đầu đến cuối không thay đổi. Lồng ngực cô như bị một tảng đá đè nặng, nhức nhối vô cùng. Ngoài sân một màu tối đen. Cô đờ đẫn bước đi mà không biết có thể đi đâu.
Cho đến khi Phương Thạnh đuổi theo mời về phòng nghỉ ngơi, cô thật sự không nhịn nổi, nói với anh ta: “Anh cũng thấy rồi đấy, tôi không tiện ở phòng anh ấy. Anh hãy tìm phòng khác cho tôi!”
“Tam ca không cho phép.” Phương Thạnh trả lời ngắn gọn.
Nguyễn Vi đứng ở cửa hồi lâu nhưng không thấy người đâu. Cuối cùng, cô dõi theo hướng Diệp Tĩnh Hiên rời đi rồi quay người vào phòng.
Làn da của Nguyễn Vi đặc biệt nhạy cảm, ánh nắng ở tỉnh Nam rất độc, phơi nắng một lúc là bị mẩn đỏ. Hồi nhỏ giúp bố làm việc trong vườn, cô luôn phải mặc quần áo dày, thế mà mấy lần suýt nữa bị cảm nắng. Biết được tật này của cô, Diệp Tĩnh Hiên cười nhạo cô quá tiểu thư, nhưng lại ghi nhớ trong lòng.
Nguyễn Vi đặt tay lên trán, thấy không còn nóng nữa. Cô vừa ngồi dậy, bên ngoài có người đi vào.
Phương Thạnh mang quần áo cho cô thay. Biết cô vẫn mặc đồ ngủ, anh ta cúi đầu, cung kính đặt trên ghế, lui ra ngoài cửa rồi mới lên tiếng: “Tam ca dặn, mùa xuân ở thành phố Mộc buổi sáng và tối hơi lạnh, chị Vi nên mặc thêm áo.”
Nguyễn Vi khoác áo, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Cho tôi gửi lời cảm ơn đến anh ấy.”
Phương Thạnh cảm thấy câu nói này nực cười nhưng không tỏ thái độ gì mà chỉ gật đầu: “Chị Vi khỏi cần khách sáo.”
Nguyễn Vi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Nơi đó có chậu hoa lan mua từ cửa hàng cô. Trước kia cô không rõ nội tình, tưởng là khách bình thường. Bây giờ nhìn thấy, trong lòng cô vô cớ có chút buồn bã.
Diệp Tĩnh Hiên âm thầm theo dõi cô lâu như vậy, nếu thật sự chỉ vì con chip, anh nên bắt cô ngay từ hôm phát hiện ra hành tung của cô mới đúng. Tại sao anh lại chờ đến tận ngày hôm nay?
Còn nếu không phải, anh cũng nói rõ, cô đừng mộ tưởng hão huyền. Giữa con người với con người đôi khi chẳng phải vì thù hận, không nhất thiết tôi sống anh chết, mà tất cả đã không còn quan trọng. Đây mới thật sự là điều vô cùng đau lòng.
Nguyễn Vi thở dài, đi đánh răng rửa mặt. Phương Thạnh bảo cô đi ăn chút đồ, cô liền bước theo anh ta ra ngoài nhà. Chợt nhớ tới một chuyện, cô hỏi: “Có thể cho tôi gọi điện thoại không?”
“Chị định gọi cho tên Nghiêm Thụy đấy à?”
Nguyễn Vi ngầm thừa nhận, lên tiếng giải thích: “Anh ấy không biết quá khứ của tôi, sẽ không uy hiếp đến mọi người. Tôi sợ anh ấy lo lắng…. mà quên di động ở nhà mất rồi.”
Phương Thạnh dẫn cô đi xuyên qua hành lang. Ban ngày, nơi này vô cùng yên tĩnh, cây xanh rợp bóng, ánh nắng ấm áp tràn ngập, khiến Nguyễn Vi nhớ tới ngôi nhà họ Diệp trong quá khứ.
“Chị Vi! Có lẽ chị còn chưa rõ.” Phương Thạnh cười, cất giọng bình thản: “Tên Nghiêm Thụy đáng lẽ đã bị xử lý từ lâu. Là tôi khuyên Tam ca, thành phố Mộc không phải tỉnh Nam, gây án mạng khó thu dọn tàn cục, anh ta không đáng để chúng ta ra tay.”
Nguyễn Vi hoảng hốt túm cánh tay Phương Thạnh: “Đừng! Tôi và anh ấy thật sự chẳng có quan hệ gì. Năm xưa thần kinh của tôi bất ổn, nếu không nhờ sự chăm sóc của anh ấy, tôi đã chết từ lâu rồi. Anh ấy có lòng tốt… các anh đừng….”
Kính Lan Hội không tha cho cô, cô chấp nhận, nhưng không thể liên lụy đến người khác.
Phương Thạnh ngoảnh đầu liếc Nguyễn Vi một cái. Anh ta đi theo Diệp Tĩnh Hiên nhiều năm, đã tôi luyện được tính cách trầm tĩnh như thái sơn. Anh ta thốt một câu mang hàm ý sâu xa: “Nghiêm Thụy có lòng tốt ư? Trên đời này chẳng người nào nhiều lòng tốt đến thế.”
Nguyễn Vi không hiểu ý anh ta, nóng ruột muốn gọi điện về. Tuy nhiên, Phương Thạnh đẩy tay cô: “Tam ca mà biết sẽ không tha cho tôi.”
Hai người đang nói chuyện, đầu hành lang có một người đàn ông đi tới, thái độ có vẻ nôn nóng. Anh ta tiến lại gần, ghé sát tai Phương Thạnh báo cáo điều gì đó. Phượng Thạnh liếc qua Nguyễn Vi, ra hiệu đàn em đi qua một bên mới hỏi nhỏ: “Tình hình thế nào rồi?”
“Đại đường chủ vẫn bị đau đầu a.”
Phương Thạnh quay lại bảo Nguyễn Vi tự đến nhà ăn ở phía trước, còn mình dẫn đàn em đi về hướng đông.
Nguyễn Vi dõi theo bọn họ vài giây rồi rời đi. Cô biết, dù bây giờ không ai bên cạnh nhưng xung quanh thế nào cũng có người theo dõi, muốn trốn cũng chẳng trốn được. Vài giây sau, cô đột nhiên quay người đi theo hướng Phương Thạnh vừa rẽ. Nhanh chóng tới khu nhà ở phía đông, Nguyễn Vi lặng lẽ quan sát, chỉ thấy hai người đàn ông đứng bên ngoài một căn phòng độc lập.
Cô không dám làm phiền, trốn ở đằng sau thân cây quan sát. Bên trong ngôi nhà dường như có người đang nổi nóng, đuổi mọi người ra ngoài.
Phương Thạnh nhanh chóng đi ra, lắc đầu nói: “Tam ca không chịu uống thuốc. Các chú mau tránh đi, để Tam ca yên tĩnh một lát.”
Cả đám rời đi, Nguyễn Vi mới chầm chậm tiến lại gần. Vừa đến cửa ra vào, cô liền nghe thấy tiếng nói chuyện. Nguyễn Vi định gọi Diệp Tĩnh Hiên, hỏi xem anh có thể cho mình liên lạc với Nghiêm Thụy. Tuy nhiên, anh đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu vô cùng dịu dàng, thấp thoáng ý cười: “Em đừng nhiễu nữa. Tôi đang đau đầu, em nói chuyện với tôi một lúc đi.”
Nguyễn Vi chợt cảm thấy mình không nên tò mò đi qua bên này, bây giờ tự nhiên nghe thấy những lời không nên nghe. Trong lòng rối bời, cô cố nhắc bản thân mục đích đến đây, giơ tay định gõ cửa.
Người ở trong phòng cười an ủi đối phương, bầu không khí có vẻ mờ ám: “Buổi tối em qua cũng được, tôi bảo Phương Thạnh đi đón em.”
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mình Nguyễn Vi đứng đó, tay dừng giữa không trung rồi lại buông thõng xuống. Cô biết mình chẳng có tư cách, nhưng trái tim vẫn như bị bóp nghẹt. Rõ ràng cô đã hủy hoại cuộc đời anh, ba năm trôi qua, dù anh có người phụ nữ khác cũng không liên quan đến cô. Nhưng cô vẫn không thể từ bỏ.
Người ở trong phòng vẫn tiếp tục trò chuyện qua điện thoại. Giọng Diệp Tĩnh Hiên nhỏ dần, gần như thầm thì. Đối phương yêu cầu điều gì, anh chỉ nói một từ “Được.”
Nguyễn Vi lùi lại phía sau, quay người rời đi. Bởi vì thần trí hỗn loạn nên lúc đi vòng qua hàng cây, cô liền đâm sầm vào một người, đó là Phương Thạnh.
Phương Thạnh đỡ cô, đợi cô đứng vững liền buông tay. Biết cô vừa đi đâu, anh ta nhắc nhở: “Tam ca đang bận. Chị tìm anh ấy, anh ấy cũng không tiếp chị.”
Nguyễn Vi lắc đầu: “Tôi không biết nhà ăn ở đâu, tưởng cứ đi theo anh là được.”
Phương Thạnh bảo cô quay về phòng ngủ, mình sẽ mang cơm đến sau. Đi vài bước, anh ta ngoảnh đầu nói: “Mấy năm nay Tam ca luôn có đàn bà, gần đây là một cô người mẫu mới hai mươi tuổi. Cô ta ở bên Tam ca khá lâu rồi. Chị Vi nên sớm biết chuyện này thì hơn.”
Nguyễn Vi “ừ” một tiếng, sắc mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Sau khi về phòng, Nguyễn Vi ngồi bất động bên cửa sổ hồi lâu. Cô không dám nhớ lại chuyện quá khứ, cũng không rõ mục đích của Diệp Tĩnh Hiên giữ cô ở lại đây. Cô nghĩ, tối qua mình bị sốt đến mức hồ đồ. Việc nằm chung giường với anh chẳng khác nào một giấc mộng.
Nguyễn Vi là “tay trong” của cảnh sát nên lý lịch của cô đã bị xóa sổ. Bây giờ Kính Lan Hội muốn trừ khử cô dễ như bóp chết một con kiến. Dù cô có biến mất khỏi thế gian này, cũng chẳng ai bận tâm.
Cô cứ nhất quyết không nhả con chip, dựa vào tính cách của Diệp Tĩnh Hiên, anh nên lập tức giết người diệt khẩu mới đúng. Cho dù cô có copy thêm một bản, cũng chắc chắn không thể uy hiếp anh. Nhưng anh đã không làm vậy.
Một lúc sau, Diệp Tĩnh Hiên sai người đến giám sát Nguyễn Vi ăn cơm. Cô ngoan ngoãn ăn hết, sau đó uống thuốc như lời dặn.
Còn lại một mình, cô kéo rèm cửa sổ rồi quan sát nơi ở của Diệp Tĩnh Hiên. Cô mở tủ quần áo, bên trong đều là quần áo của anh. Cô lấy ra ôm vào lòng mình, viền mắt bất giác đỏ hoe.
Nguyễn Vi bị cắt đứt liên lạc với thế bên ngoài. Cô đi tìm mọi người, họ đều không gây khó dễ cho cô mà chỉ nói, cứ giao con chip là cô có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào. Đáng tiếc là cô không thể làm theo lời họ.
Sau bữa tối, Nguyễn Vi quả nhiên nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên đưa người về. Cô chỉ thấy bóng lưng của họ. Người phụ nữ đó có thân hình mảnh mai, cao ráo, cô ta mặc bộ váy liền màu vàng tươi, để lộ đôi chân thon thả. Điều khiến Nguyễn Vi càng buồn hơn là đối phương có mái tóc dài mượt mà, xõa xuống đến thắt lưng, trông rất ấn tượng. Cô ta ôm cánh tay Diệp Tĩnh Hiên, đang say sưa kể chuyện gì đó với anh. Hai người đi thẳng về khu nhà phía đông.
Nguyễn Vio kéo vạt áo khoác, buổi tối đúng là hơi lạnh. Nhìn mái tóc dài của người phụ nữ, cô chợt nhớ tới chiếc lược gỗ Diệp Tĩnh Hiên tặng mình hồi nhỏ. Trên chiếc lược khắc dòng chữ nhỏ li ti, cô nhìn mãi mới ra tám chữ: “Vạn thế vĩnh xương, bạch đầu tề mi.”*
*Vạn thế vĩnh xương: Muôn đời phồn thịnh. Bạch đầu tề mi: Vợ chồng tương kính đến đầu bạc.
Khi ấy, Diệp Tĩnh Hiên vẫn còn ít tuổi, không biết đi chơi đâu, thấy con gái người ta toàn để tóc dài, chỉ có A Nguyễn của anh cắt tóc ngắn như con trai. Anh không cam lòng nên đánh cắp chiếc lược gỗ quý giá mà mẹ anh để lại đem tặng Nguyễn Vi, đồng thời dỗ cô: “A Nguyễn mà để tóc dài, anh sẽ chải đầu cho em.”
Nguyễn Vi lúc đó còn ngây thơ, đâu có nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa, bố cô gà trống nuôi con nên luôn cắt tóc cô thật ngắn cho tiện.
Đến năm mười tuổi, cô bắt đầu có ý định nuôi tóc dài, bởi vì cô biết Tam ca luôn giữ lời. Đáng tiếc, tóc chưa dài, cô đã xảy ra chuyện. Chân trái cô bị thương, đến nay vẫn còn tật. Sau đó, cô được cảnh sát Triệu cứu và nhận nuôi. Cho tới năm hai mươi tuổi nhận nhiệm vụ tiếp cận Diệp Tĩnh Hiên, cô đã không gặp anh trong suốt mười năm trời.
Tất cả những gì hai người có được đều ở thời niên thiếu ngu ngơ. Cô còn chưa đến tuổi “bạch đầu,” đã không kịp cùng anh “cử án tề mi” nữa. Hóa ra, nhiều lúc có tình yêu và duyên phận vẫn chưa đủ, còn phải đấu tranh với số phận nữa.
Nguyễn Vi quay về phòng thì hai đàn em của Diệp Tĩnh Hiên dẫn con Ma Nhĩ tới. Nó lập tức cọ cọ vào chân cô, cô liền ngồi xổm xuống ôm chặt người nó. Hai đàn em buông sợi dây, để cô chơi với Ma Nhĩ.
Nguyễn Vi không ngừng nhắc bản thân, đừng nghĩ về quá khứ nữa. Hôm nay được tận mắt chứng kiến, cô cũng nên từ bỏ rồi. Nghĩ đến đây, tâm trạng cô bớt nặng nề. Cô dắt con Ma Nhĩ đi dọc hành lang. Đúng lúc này, ngoài cổng xuất hiện một đám người.
Nguyễn Vi trước kia chưa từng đặt chân đến Lan Phường nên không quen biết ai. Nhưng đám người này rõ ràng nhằm vào cô. Cô còn chưa có phản ứng, Ma Nhĩ đã phát giác ra điều bất thường, lập tức lao về phía bọn họ.
Nguyễn Vi không giữ nổi sợi dây, suýt nữa té ngã. Đằng sau lập tức có người xông ra đỡ cô. Cô sợ Ma Nhĩ gặp chuyện nên chạy theo. Đàn em đành lôi Ma Nhĩ lại, sau đó đứng chắn trước mặt cô.
Đôi phương lên tiếng trước, giọng điệu có phần khách sáo: “Đây là mệnh lệnh của Hội trưởng. Các anh hãy báo với Đại đường chủ, Hội trưởng muốn gặp Nguyễn tiểu thư một lát.”
Người của Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng vây quanh, không hề nhượng bộ: “Đại đường chủ cũng có lệnh, không cho phép chị ấy rời khỏi nơi này. Dù chị ấy muốn bỏ trốn hay ai đến mời cũng thế thôi.”
Ma Nhĩ gầm gừ nhe răng với đám người kia. Trống ngực Nguyễn Vi đập thình thịch. Cô nhanh chóng được đưa về phòng.
Một lúc sau, Diệp Tĩnh Hiên đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy cô ngồi ở sofa, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh đặt tay lên trán cô, cất giọng trầm trầm: “Ừm, hết sốt rồi.”
Nguyễn Vi gật đầu. Thấy anh chuẩn bị rời phòng, cô hỏi: “Tại sao không giao em cho bọn họ?”
Diệp Tĩnh Hiên dừng bước, quay đầu nhìn cô, miệng nở nụ cười lạnh nhạt: “Em muốn chết sao?”
“Anh đưa em qua bên đó đi! Hội trưởng có ép thì em cũng chỉ một câu, con chip đã bị ném xuống biển rồi. Nếu thật sự muốn hủy hoại bang hội ở tỉnh Nam, năm xưa em đã giao nó cho cảnh sát.” Nguyễn Vi cất giọng bình thản. Cô đã nghĩ thông suốt, Kính Lan Hội thật ra cần sự bảo đảm nên mới phải đòi dữ liệu, để xác nhận xem có rò rỉ ra bên ngoài hay không? Vì vậy, họ sẽ tiếp tục ép buộc cô.
Diệp Tĩnh Hiên tựa người vào cánh cửa châm điếu thuốc, hít vài hơi mới lên tiếng: “Tại sao em không nộp cho cảnh sát? Em ngủ với tôi ba năm, tốn bao nhiêu công sức mới lấy được, lẽ nào chỉ để ném xuống biển thôi à?”
Nguyễn Vi im lặng một lúc. Cô đột nhiên chuyển đề tài: “Trước kia anh đâu có hút thuốc.”
“Trước kia em cũng không nói dối.”
Diệp Tĩnh Hiên đi tới, đặt tay lên vai cô. Vào thời khắc này, anh chắn hết tầm nhìn của cô, khiến cô chỉ thấy mình anh mà thôi. Bất kể đã bao năm trôi qua, thì ra chỉ khi nào anh buông tay, cô mới có thể nhìn thấy ánh sáng.
Diệp Tĩnh Hiên lại hít một hơi thuốc, nheo mắt quan sát cô: “A Nguyễn, rốt cuộc em có nói thật không.” Anh nói không giống câu hỏi mà dường như là một câu phủ định hoàn toàn. “Em theo tôi ba năm, đến thể diện của người phụ nữ cũng không cần.”
Nguyễn Vi giãy dụa. Từ lúc trở về đây, cô luôn nhẫn nhục chịu đựng. Nghe anh nói vậy, cô gần như không thể kiềm chế, liền hất tay anh: “Anh buông em ra.”
Diệp Tĩnh Hiên dùng sức ấn người cô xuống sofa. Anh cất giọng trầm thấp, có phần tàn nhẫn: “Em có nhớ lần đầu tiên ngủ với tôi không? Hôm đó… Em rất sợ đau, khóc mãi không thôi. Em nói thử xem, rốt cuộc vì cái gì? Em trao thân cho tôi là nhằm mục đích trả thù hay sao?”
“Diệp Tĩnh Hiên!” Nguyễn Vi hét lớn. Bị đả kích bởi những lời nói của anh, cô không thể khống chế bản thân, liền giơ tay đánh anh. Anh túm tay cô, kéo về phía mình, tiếp tục lên tiếng: “Yên tâm đi, tôi không tàn nhẫn như em, sẽ không giao em cho Trần Dữ. Cho dù nuôi một con chó, nó dám cắn tôi, cũng chỉ có thể do chính tôi giải quyết.”
Tàn thuốc trên tay Diệp Tĩnh Hiên rơi xuống người Nguyễn Vi, khiến cô hít một hơi sâu. Viền mắt ngấn nước nhưng cô nghiến răng để không khóc trước mặt anh. “Anh có thể nghi ngờ em bất cứ điều gì, riêng chuyện này không được. Diệp Tĩnh Hiên! Bởi em yêu anh… em yêu anh nên mới vì anh chịu đựng mọi chuyện.”
Nói xong, bản thân cô cũng cảm thấy nực cười, nhưng đây đúng là câu nói thật lòng.
Nhìn người phụ nữ đang tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhìn dáng vẻ đáng thương và đáng hận của cô, Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng không kìm nổi. Anh đột nhiên chặn miệng cô bằng một nụ hôn dữ dội. Anh nhả hết khói thuốc vừa hút vào miệng cô, khiến cô bị sặc đến nghẹt thở.
Vào một khoảnh khắc, Nguyễn Vi cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân như sắp chết đến nơi. Cô vô thức túm tay anh, nhưng bị anh đè xuống, sống chết không xong.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa chạy vào phòng. Cửa phòng ngủ không đóng kín, người vừa xuất hiện cũng quen thuộc với nơi đây nên không ai ngăn cản. Cô ta đi thẳng vào tìm Diệp Tĩnh Hiên. Nhìn thấy hai người ở trên sofa, cô ta liền đờ ra trong giây lát.
“Em… Vừa rồi anh nói về lấy đồ….” Người phụ nữ lắp bắp giải thích. Diệp Tĩnh Hiên không quay đầu. Anh ôm Nguyễn Vi vào lòng, che chắn cả người cô, đồng thời thốt ra hai từ: “Ra ngoài.”
“Cô ta là ai thế?” Người phụ nữ đã lấy lại bình tĩnh, muốn đi vào bên trong. Đối phương chỉ lộ gót chân nhỏ trắng bệch, như thể đã lâu không thấy ánh mặt trời.
Người phụ nữ càng tò mò, lại hỏi Diệp Tĩnh Hiên: “Không thấy Phương Thạnh nói có người ở phòng anh.”
Diệp Tĩnh Hiên quay đầu về phía cô ta, nghiêm giọng: “Tiêu Tiêu! Đây không phải là nơi em nên đến, lập tức ra ngoài cho tôi!”
Nguyễn Vi áp mặt vào ngực anh, chăm chú lắng nghe. Cô chở nhận ra một điều bất thường, giọng nói của người phụ nữ này … rất giống cô.
Nguyễn Vi bất giác nở nụ cười tự giễu. Cho dù giống hay không, người phải ra ngoài nên là cô mới đúng. Người phụ nữ đứng ở cửa không chịu lép vế, không hề có ý rời đi. Nguyễn Vi thở hắt ra, lấy hết sức đẩy Diệp Tĩnh Hiên. Sau đó, cô đứng lên, chậm rãi rời khỏi phòng.
Hạ Tiêu rõ ràng có chút giận dỗi, Diệp Tĩnh Hiên không trả lời, cô ta chặn đường Nguyễn Vi, hỏi: “Tên cô là gì?”
Nguyễn Vi nhướng mày nhìn cô ta. Hạ Tiêu đúng là rất xinh đẹp, gương mặt không hề trang điểm mà sáng không tì vết. Cô ta không hổ danh là người mẫu, chỉ mặc bộ váy bình thường cũng mang nét khác biệt.
Nguyễn Vi lặng thinh, Hạ Tiêu tỏ ra tức giận. Vừa định tiếp tục chất vấn, Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên bước tới, kéo tay cô ta đi ra ngoài. Anh ôm vai Hạ Tiêu, dỗ ngọt hai câu, cô ta liền nở nụ cười rạng rỡ. Anh đưa cô ta về khu nhà phía đông, để lại mình Nguyễn Vi đứng ở đó, tiến thoái lưỡng nan.
Trong cuộc đời cô có nhiều thứ giả dối, chỉ riêng trái tim từ đầu đến cuối không thay đổi. Lồng ngực cô như bị một tảng đá đè nặng, nhức nhối vô cùng. Ngoài sân một màu tối đen. Cô đờ đẫn bước đi mà không biết có thể đi đâu.
Cho đến khi Phương Thạnh đuổi theo mời về phòng nghỉ ngơi, cô thật sự không nhịn nổi, nói với anh ta: “Anh cũng thấy rồi đấy, tôi không tiện ở phòng anh ấy. Anh hãy tìm phòng khác cho tôi!”
“Tam ca không cho phép.” Phương Thạnh trả lời ngắn gọn.
Nguyễn Vi đứng ở cửa hồi lâu nhưng không thấy người đâu. Cuối cùng, cô dõi theo hướng Diệp Tĩnh Hiên rời đi rồi quay người vào phòng.
/41
|