Học kỳ đầu tiên lớp 10 của Bắc Vũ trôi qua trong cảnh mờ nhạt giữa đám đông, và thầm mếm Thẩm Lạc.
Bởi vì kỳ thi trước đứng thứ hai mươi lăm, nên cô cũng chẳng mong đợi gì ở mình cả.
Môn thi cuối cùng kết thúc, cô thu dọn đồ đạc trong ký túc xá. Khi xách đồ xuống dưới sân thì thấy Giang Việt đang đứng đợi cô bên chiếc xe đạp cũ rích của cậu.
Cô đi tới, để đồ lên yên xe:
– Cười bỉ ổi như vậy, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Giang Việt nhướn mày:
– Lần này thì em sai rồi. Anh không chỉ có chuyện tốt muốn nói cho em, mà còn là chuyện tốt có liên quan đến em nhé.
Bắc Vũ lườm cậu, phản bác:
– Giang Nhị Cẩu anh mà có chuyện tốt, thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Giang Việt vỗ ngực:
– Lần này là chuyện tốt thật đó. Mai bọn anh đi lên núi Vân cắm trại, ngắm mặt trời mọc. Em đi cùng đi.
Núi Vân là một ngọn núi ở ngoại thành. Hai năm gần đây có rất nhiều người thích lên đó ngắm mặt trời mọc.
Bắc Vũ dắt xe ra:
– Một đám con trai đi cắm trại, rủ em đi làm gì?
– Đương nhiên là vì Thẩm Lạc rồi!
Bắc Vũ quay lại nhìn cậu, không dám tin:
– Anh ấy cũng đi hả?
– Bất ngờ chưa? Có vui không?
Giang Việt gật đầu thật mạnh, như muốn nói rằng: mau khen anh đi.
– Đây là cơ hội anh chuẩn bị riêng cho em đấy. Lúc đầu cũng chẳng hi vọng mấy, không ngờ cậu ta lại đồng ý.
Bắc Vũ nhíu mày:
– Không phải anh bảo là anh ấy không chơi với bọn anh à?
Giang Việt nói:
– Vậy thì anh mới nói là bất ngờ đó. Ban đầu anh định mặt dày ra hỏi thử, ai ngờ cậu ta lại đồng ý. Đến hôm đó, anh sẽ tạo cơ hội cho em.
Bắc Vũ liếc cậu:
– Em đi cắm trại cùng bọn anh. Nhưng mà cứ để bình thường đi, đừng có chế tạo cơ hội. Nghe là biết sẽ rắc rối hơn rồi.
– Em không tin anh em à?
– Bởi vì anh không đáng tin được.
Tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng Bắc Vũ cũng rất vui vẻ. Ngắm trăng, ngắm sao, ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi với người mình thích. Nghĩ thôi đã thấy rất lãng mạn rồi.
Di chứng của bệnh Mary Sue lại bắt đầu phát tác.
Bởi vì cô đi cắm trại với Giang Việt, nên tất nhiên bố mẹ cô không phản đối. Trước khi đi thì dặn hai người phải chú ý an toàn, chăm sóc lẫn nhau.
Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ đi cắm trại. Cho dù không có Thẩm Lạc, thì cô cũng thấy rất vui. Tối hôm đó cô đi mua lều và túi ngủ. Sáng hôm sau thì ở nhà chuẩn bị hành lý.
Thật ra chỉ cắm trại có một đêm thôi, cũng không cần gì nhiều, nhưng cô lại chuẩn bị mất nửa ngày.
Ăn cơm chiều xong, cô và Giang Việt bắt đầu xuất phát. Khi đến chỗ hẹn đã gần bảy giờ. Những người khác cũng đã đến đông đủ.
Thẩm Lạc mặc áo khoác, cõng hành lý. Thật ra mọi người đều mặc tương tự nhau. Đám Giang Việt đều là học sinh thể dục, nên bộ dáng cũng không tệ. Nhưng trong mắt Bắc Vũ, Thẩm Lạc không giống với ai cả.
Nơi nào có cậu, thì những người khác chỉ là mây bay.
Cả đám có bảy người, thuê một chiếc xe ô tô nhỏ.
Bắc Vũ là cô gái duy nhất trong đội, lẽ ra nên ngồi ở bên cạnh lái xe, đỡ phải chen chúc với người khác. Nhưng mà Giang Việt lại tranh ngồi ghế đó, bảo Bắc Vũ ngồi ở sau lưng cậu. Sau đó lại sắp xếp Thẩm Lạc ngồi cạnh cô.
Mấy người khác vẫn luôn nghe cậu ta chỉ huy, nên cũng không để ý, chỉ mải cười đùa với nhau.
Bắc Vũ ngồi xong, Thẩm Lạc mới ngồi xuống cạnh cô.
Chỗ ngồi nhỏ hẹp, khó tránh khỏi việc đụng vào nhau. Tuy ai cũng mặc chiếc áo khoác dày cộm, nhưng Bắc Vũ vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu.
Lần đầu tiên cô cách cậu gần như vậy. Cô căng thẳng nên không dám ngẩng đầu nhìn cậu.
Giang Việt ngồi phía trước quay đầu lại, lặng lẽ nháy mắt với cô để tranh công.
Bắc Vũ mắng cậu hai câu bằng khẩu hình miệng.
Sau khi xe chạy, không khí trong xe bắt đầu sôi nổi.
Đám Giang Việt rất thích chơi, lúc thì nói chuyện về trò chơi, lúc lại bàn luận xem trong trường có bạn nữ nào xinh. Trong lúc nói chuyện thường xuyên xen vào mấy câu bậy bạ, không hề để ý là trên xe có cả con gái.
Bắc Vũ cảm thấy tai mình bị ô nhiễm thì không sao, nhưng mà Thẩm Lạc cũng bị mấy tên chết tiệt này tàn phá. Cả đoạn đường, cô đều mong cho mấy tên này bị lỗ đen hút đi.
Xe chạy được hơn mười phút, cô mới dám nhìn trộm người bên cạnh. Nhưng mà không biết Thẩm Lạc đã nằm dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại như đang ngủ từ bao giờ.
Bắc Vũ thấy vậy thì không thèm nhìn trộm nữa, mà nhìn thẳng luôn.
Ai ngờ, xe đột nhiên xóc nảy, Thẩm Lạc vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra. Hai ánh mắt chạm vào nhau.
Giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt được, cô nhanh chóng trợn tròn mắt giấu đầu hở đuôi, giả vờ xuýt xoa:
– Sao đường này xóc thế nhỉ?
Giang Việt ngồi phía trước lập tức quay lại nhìn cô:
– Sắp đến ngoại thành rồi, tình hình giao thông không tốt. Em ngồi cẩn thận đấy, đừng để bị đụng.
Có người lên tiếng:
– Anh Việt, anh đúng là người anh trai tốt nhất Trung Quốc!
Giang Việt chớp mắt với Bắc Vũ, rồi ám chỉ:
– Đương nhiên rồi! Có cảm động với cách sắp xếp của anh không?
Bắc Vũ lườm cậu, lấy một viên kẹo chocolate trong túi ra, bóc vỏ rồi nhét vào miệng cậu:
– Em cảm ơn anh nhé!
Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì, lại lấy kẹo ra chia cho mọi người.
Trước xa, sau gần. Người cuối cùng là Thẩm Lạc. Nhìn có vẻ rất tự nhiên.
Trời mới biết là cô căng thẳng thế nào. Cô chỉ sợ Thẩm Lạc từ chối. Vốn dĩ không có mấy tên con trai thích ăn kẹo, mà nhìn cậu cũng không giống người thích ăn kẹo.
May mà Thẩm Lạc chỉ nhìn chiếc kẹo trong tay cô một chút, rồi nhặt lên.
Tay cậu xẹt qua lòng bàn tay cô, giống như một chiếc lông chim mềm mại xẹt qua. Trong lòng Bắc Vũ mềm nhũn.
Cô cũng ăn một viên. Trông thấy cậu bóc vỏ, cho kẹo vào miệng thì hỏi nhỏ:
– Ngon không?
Thẩm Lạc lạnh nhạt nhìn cô, hơi gật đầu. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như mọi ngày, nhưng khi cậu gật đầu, trong mắt lại có một chút dịu dàng hơn.
Bởi vì cậu nhắm mắt lại, nên Bắc Vũ không trông thấy.
Thẩm Lạc ngậm kẹo, nhắm mắt lại ngồi dựa vào ghế, trông có vẻ yên tĩnh và xa cách.
Bắc Vũ không thể bình tĩnh nổi. Cứ nghĩ đến việc Thẩm Lạc ăn kẹo của cô, là miệng cô lại muốn cong lên, muốn cười lại sợ người khác trông thấy. Cô phải quay ra ngoài cửa sổ, giả vờ ngắm hoàng hôn.
Xe đi thẳng một đường đến chân núi Vân. Tuy mới hơn tám giờ, nhưng trời đã tối đen.
Khi xuống xe, mượn ánh sáng trong xe, Bắc Vũ lặng lẽ nhìn Thẩm Lạc. Môi cậu vẫn hơi động. Có lẽ là viên kẹo kia vẫn chưa tan hết.
Cô không biết là cậu có thích ăn không. Trong túi cô vẫn còn mấy viên, muốn cho cậu... hai viên nữa, nhưng cuối cùng lại thôi.
Vì bây giờ là mùa đông, không cần lo rắn rết gì đó. Nên cả đám cầm đèn pin, đi trên con đường tối om như mực.
Núi Vân cao hơn mực nước biển khoảng một ngàn mét. Leo lên đỉnh núi mất khoảng hai tiếng.
Bắc Vũ không thể so được với đám học sinh thể dục tứ chi phát triển này. Nhưng vì Thẩm Lạc, nên cô vẫn cắn răng đi theo.
Nhưng đi được nửa tiếng, cô bắt đầu thở gấp, hơi thở hổn hển như người bị hen suyễn.
Cô đang định gọi Giang Việt, thì Thẩm Lạc đi trước cô đột nhiên lên tiếng:
– Nghỉ một lát đi!
Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ nghe thấy cậu nói một câu dài như vậy.
Mà mấy chữ này, cũng là những gì cô muốn nói.
Ấn tượng tốt về cậu lại tăng thêm mấy nấc.
Giang Việt đi phía trước quay lại, tay cầm đèn pin soi, miệng cười hì hì:
– Không đi được nữa à? Được, vậy chúng ta nghỉ một lát đã.
Thẩm Lạc không nói gì, ngồi xuống ven đường.
Bắc Vũ được nghỉ ngơi, cũng lười mắng Giang Việt. Cô giả vờ ngồi cạnh Thẩm Lạc một cách rất tự nhiên. Sau đó lại đưa cho cậu hai viên kẹo:
– Ăn kẹo bổ sung thể lực.
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì đang quay cuồng.
Thẩm Lạc cầm lấy kẹo, nhưng không ăn ngay, mà bỏ vào túi áo. Sau đó cậu thản nhiên nhìn bọc hành lý của cô, đột nhiên hỏi:
– Mang nhiều đồ vậy à?
Lần này không chỉ dài, mà còn là nói với cô, nên Bắc Vũ lập tức ngơ ngác.
Cũng may Giang Việt đứng cách đó mấy bước nghe thấy hai người nói chuyện, nên nhảy tới nói, làm cô đỡ xấu hổ:
– Em đừng nói với anh là toàn đồ ăn nhé?
Lúc này Bắc Vũ mới nhận ra Thẩm Lạc đang hỏi về hành lý của mình, đang định trả lời, thì Giang Việt đã mở túi ra, nhặt mấy thứ đồ ăn vặt ra, kêu to:
– Biết ngay mà!
– Giang Việt, anh làm gì đấy?
Bắc Vũ xấu hổ, giật lấy cái túi.
Tên này đúng là ngu như heo mà. Đã phá hỏng không khí của người ta, lại còn phá tan hình tượng của cô trước mặt Thẩm Lạc. Thật sự là không nhịn được nữa.
Mà Giang Việt lại thản nhiên nhét mấy thứ lấy của cô vào túi mình, rồi nhìn cô:
– Yên tâm đi, anh không lấy mất của em đâu. Bây giờ mới đi được nửa tiếng thôi. Anh không mang đồ hộ em, thì lát nữa em đi sao được. Anh nói cho em biết, anh không cõng được em đâu nhé.
Đám con trai bên cạnh lại bắt đầu:
– Anh Việt ―― anh trai tốt nhất Trung Quốc!
Giang Việt phẩy tay:
– Đương nhiên rồi! Bố mẹ tao còn thích Mưa Nhỏ hơn cả con trai ruột ý. Nếu nó mà mất một sợi tóc, là về tao lại bị đánh. Cho nên Giang Việt này có thiếu một cái chân, cũng không thể để chị Vũ đây thiếu một sợi tóc.
Giang Việt cõng túi hành lý, ngồi chen vào chỗ đám con trai, để lại một không gian riêng cho Bắc Vũ và Thẩm Lạc.
– Ui, cảm động quá! Em Bắc Vũ, em có cảm động không?
Có hai tên cố ý làm vẻ cảm động, rồi trêu Bắc Vũ.
Bắc Vũ không thích mình trở thành đề tài nói giỡn của người khác, nhất là trong tình huống có mặt Thẩm Lạc. Những lời trêu chọc này làm cô thấy xấu hổ.
Nhưng đám Giang Việt đã quen kiểu đùa giỡn này, cô cũng không thể làm hỏng không khí, nên không nói gì cả. Cô lặng lẽ nhìn Thẩm Lạc ở ngay bên cạnh.
Cậu đang nhìn mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh, không có biểu cảm gì, cũng không nói gì cả, giống như không nghe thấy bọn họ cười đùa vậy.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi nghỉ khoảng mười phút, cả đám lại tiếp tục lên đường.
Bởi vì Giang Việt đã mang hộ cô một nửa số hành lý, nên Bắc Vũ cũng thoải mái hơn.
Vì thế cô lại tha thứ cho Giang Việt.
Chỉ có điều ―― cô nhìn Thẩm Lạc đi phía trước, cảm thấy hơi tiếc nuối. Vừa rồi bị Giang Việt xen vào, cuộc đối thoại đầu tiên của cô và Thẩm Lạc đã chết từ trong trứng nước.
Khi tới đỉnh núi đã hơn mười giờ.
Đêm nay chỉ có mỗi đám bọn họ lên núi ngắm mặt trời mọc, nên sau khi bật đèn lên, thì mọi người bắt đầu dựng lều.
Không chỉ có Bắc Vũ, mà đám Giang Việt cũng là lần đầu đi cắm trại. Tuy là vui những ai nấy đều luống cuống, không biết làm gì. Mỗi người đều tự dựng lều của mình, không ai giúp được ai cả.
Chỉ có mình Thẩm Lạc có vẻ rất trôi chảy, nhanh chóng dựng lều lên.
Bắc Vũ vốn đã mệt, dựng một lúc lâu mà không được. Khi cô đang mệt mỏi, thì Thẩm Lạc đã đi tới, cầm lấy tấm màn căng lều.
Nhìn thấy cậu ngồi xuống sửa sang lại cái lều bị mình làm thành một đám lộn xộn, Bắc Vũ mới nhận ra cậu đang giúp mình.
– Cảm... cảm ơn anh.
Cô cố áp sự kích động trong lòng xuống, nhưng vẫn bị nói lỗi.
Thẩm Lạc không trả lời cô, mà chỉ hơi gật đầu.
Thấy động tác của cậu rất thuần thục, chỉ chớp mắt chiếc lều của cô đã hoàn thành. Bắc Vũ nhanh chóng chạy đến gần:
– Anh hay đi cắm trại hả?
– Ừ.
Khó trách Thẩm Lạc lại đồng ý đi cắm trại với bọn Giang Việt.
Bắc Vũ còn định nói tiếp, thì Thẩm Lạc đã đi về chỗ lều của mình.
Bắc Vũ:...
Cô nhìn cậu đi vào trong bóng đêm, quả thật còn lạnh hơn mùa đông. Cô muốn tự nhiên đến gần cậu thì còn khó hơn lên trời!
Cô uể oải gãi đầu, đi vào trong lều. Không bao lâu, đầu Giang Việt thò vào:
– Đốt lửa trại rồi đấy, mau ra đây chơi đi.
Bắc Vũ chui ra nhìn. Quả nhiên đã có một đống lửa trại ở gần đó. Đám con trai đang ngồi quanh đó, uống bia, chơi bài. Trông có vẻ rất náo nhiệt.
Nhưng không thấy Thẩm Lạc đâu. Cô quay sang chiếc lều bên cạnh, vừa hay nhìn thấy cậu từ trong ra. Trong tay là một chiếc giá ba chân và một chiếc kính viễn vọng.
Giang Việt nghe thấy động tĩnh, cũng nhìn sang đó:
– Lạc Thần. Lát nữa ngắm trăng, sao sau. Sang chơi với mọi người đã.
Thẩm Lạc quay lại nhìn Giang Việt, cũng nhân tiện nhìn qua Bắc Vũ, rồi lại nhìn đám con trai bên kia, gật đầu:
– Ừ.
Sau đó bỏ mấy thứ trong tay xuống.
Giang Việt nhanh chóng nháy mắt với Bắc Vũ, nói nhỏ:
– Đêm dài dằng dẵng, hai chiếc lều lại ở gần nhau. Em phải kiềm chế bản thân, đừng làm chuyện gì xấu xa đấy!
– Giang Nhị Cẩu! Anh muốn chết hả?
Bắc Vũ giơ tay ra đấm, nhưng lại bị Giang Việt bắt được.
Lúc này Thẩm Lạc đã ra khỏi lều, trông thấy hai người đang đùa giỡn thì nhíu mày.
Bắc Vũ rút tay lại, khôi phục vẻ thục nữ, đi theo Giang Việt ra chỗ lửa trại.
– Em Bắc Vũ, mau ra đây uống bia với bọn anh!
Một tên con trai ngồi dưới đất, giơ lon bia lên cho Bắc Vũ.
– Cút, cút, cút! Con gái uống gì bia.
Giang Việt đi tới giật lấy lon bia, ném cho Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc bắt được lon bia, cũng ngồi xuống đó.
Bắc Vũ ngồi bên cạnh cậu.
Giang Việt cầm bộ bài trên mặt đất lên:
– Bảy người vừa đủ. Ba người đấu địa chủ, bốn người chơi song thăng, thay phiên nhau chơi. Trừ Mưa Nhỏ ra, ai thua thì phải uống bia.
Nói xong lại hỏi Thẩm Lạc:
– Cậu thích chơi cái gì?
Thẩm Lạc nhìn bộ bài, chần chừ:
– Tôi không biết chơi.
Có người trêu:
– Không phải chứ? Đấu địa chủ và song thăng mà còn không biết hả? Thể giới của thiên tài quả nhiên không giống chúng ta.
Bắc Vũ nói theo bản năng:
– Ai quy định là phải biết chơi bài chứ? Em cũng có biết chơi đâu.
Giang Việt nhìn cô rồi cười, vẻ mặt như anh rất hiểu em. Sau đó lại vỗ vai Thẩm Lạc:
– Quy tắc rất đơn giản, tôi nói cho cậu là cậu biết ngay mà.
Sau đó thì bắt đầu nói quy tắc.
Bắc Vũ lặng lẽ nhìn hai người. Thẩm Lạc hơi nhíu mày, nghe rất chăm chú. Có vẻ là chưa chơi bao giờ thật.
Sau khi nói quy tắc xong, bay người phân làm hai nhóm. Giang Việt và hai người khác đấu địa chủ. Bốn người còn lại chơi song thăng. Bắc Vũ và Thẩm Lạc ngồi đối diện.
Đương nhiên là cô cố ý rồi.
Hai tên còn lại đập tay nhau:
– Đêm nay nhất định phải để thiên tài thấy sự lợi hại của chúng ta!
Một tên vừa chia bài vừa nói:
– Em Bắc Vũ, lát nữa có thua cũng đừng trách bọn anh nhé!
Thẩm Lạc cười:
– Cái này còn phải xem vận may.
Bắc Vũ phụ họa:
– Đúng vậy.
Rất rõ ràng, đêm nay Bắc Vũ và Thẩm Lạc khá may mắn. Hơn nữa, cô phát hiện ra thiên tài và người thường không hề giống nhau. Tuy Thẩm Lạc mới học được cách chơi. Nhưng lại có thể nhớ được bài, và tính được xem người khác có những con bài gì.
Cậu và Bắc Vũ là một nhà, mỗi lần Bắc Vũ do dự, cậu cũng có thể nhắc nhở cô.
Cậu không nói nhiều, chỉ khoảng hai ba chữ, nhưng Bắc Vũ cũng rất vui vẻ.
Hai người phối hợp rất ăn ý, làm Bắc Vũ quên mất sự rụt rè của người thích thầm. Mỗi lần thắng, cô còn vui vẻ đập tay với cậu.
Thẩm Lạc cũng phối hợp cô.
Hơn nữa, cô còn nhận thấy cậu hơi mỉm cười, khác hẳn với vẻ lạnh lùng ngày thường.
Hai người đánh từ 2 đến K, hai tên con trai còn lại ồn ào:
– Có còn thiên lý nữa không? Hai người này đánh bài như kiểu dùng phần mềm hack ấy. Không chơi nữa, trực tiếp uống bia cho nhanh.
Giang Việt ở bên cũng thò đầu sang, cười:
– Cái gì là thiên tài? Cái này chính là thiên tài! Sau này chơi với Lạc Thần, đừng tưởng bở rằng người ta không biết chơi thì có thể thắng người ta!
Cậu chơi nốt một ván, rồi đưa lon bia cho Thẩm Lạc, cười nói:
– Mấy đứa học giỏi trong lớp mà thấy đám bọn tôi, đều tránh ra xa. Chỉ có mỗi Lạc Thần chơi với bọn này thôi. Sau này Giang Việt sẽ coi cậu như anh em.
Tuy trên mặt Giang Việt vẫn cười đùa, nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng. Là một học sinh cá biệt, cậu không thích chơi với đám học giỏi. Thẩm Lạc lại là một tên học giỏi điển hình, lại luôn lạnh nhạt. Cậu chuyển đến đây đã một học kỳ rồi, mà không hề nói chuyện với ai. Học dốt thì cũng có lòng tự trọng của học dốt. Nếu không vì Bắc Vũ, cậu cũng sẽ không cố tình sán lại gần Thẩm Lạc. Nhưng cậu cũng không nghĩ tới Thẩm Lạc sẽ tham gia lần cắm trại này.
Bởi vì kỳ thi trước đứng thứ hai mươi lăm, nên cô cũng chẳng mong đợi gì ở mình cả.
Môn thi cuối cùng kết thúc, cô thu dọn đồ đạc trong ký túc xá. Khi xách đồ xuống dưới sân thì thấy Giang Việt đang đứng đợi cô bên chiếc xe đạp cũ rích của cậu.
Cô đi tới, để đồ lên yên xe:
– Cười bỉ ổi như vậy, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Giang Việt nhướn mày:
– Lần này thì em sai rồi. Anh không chỉ có chuyện tốt muốn nói cho em, mà còn là chuyện tốt có liên quan đến em nhé.
Bắc Vũ lườm cậu, phản bác:
– Giang Nhị Cẩu anh mà có chuyện tốt, thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Giang Việt vỗ ngực:
– Lần này là chuyện tốt thật đó. Mai bọn anh đi lên núi Vân cắm trại, ngắm mặt trời mọc. Em đi cùng đi.
Núi Vân là một ngọn núi ở ngoại thành. Hai năm gần đây có rất nhiều người thích lên đó ngắm mặt trời mọc.
Bắc Vũ dắt xe ra:
– Một đám con trai đi cắm trại, rủ em đi làm gì?
– Đương nhiên là vì Thẩm Lạc rồi!
Bắc Vũ quay lại nhìn cậu, không dám tin:
– Anh ấy cũng đi hả?
– Bất ngờ chưa? Có vui không?
Giang Việt gật đầu thật mạnh, như muốn nói rằng: mau khen anh đi.
– Đây là cơ hội anh chuẩn bị riêng cho em đấy. Lúc đầu cũng chẳng hi vọng mấy, không ngờ cậu ta lại đồng ý.
Bắc Vũ nhíu mày:
– Không phải anh bảo là anh ấy không chơi với bọn anh à?
Giang Việt nói:
– Vậy thì anh mới nói là bất ngờ đó. Ban đầu anh định mặt dày ra hỏi thử, ai ngờ cậu ta lại đồng ý. Đến hôm đó, anh sẽ tạo cơ hội cho em.
Bắc Vũ liếc cậu:
– Em đi cắm trại cùng bọn anh. Nhưng mà cứ để bình thường đi, đừng có chế tạo cơ hội. Nghe là biết sẽ rắc rối hơn rồi.
– Em không tin anh em à?
– Bởi vì anh không đáng tin được.
Tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng Bắc Vũ cũng rất vui vẻ. Ngắm trăng, ngắm sao, ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi với người mình thích. Nghĩ thôi đã thấy rất lãng mạn rồi.
Di chứng của bệnh Mary Sue lại bắt đầu phát tác.
Bởi vì cô đi cắm trại với Giang Việt, nên tất nhiên bố mẹ cô không phản đối. Trước khi đi thì dặn hai người phải chú ý an toàn, chăm sóc lẫn nhau.
Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ đi cắm trại. Cho dù không có Thẩm Lạc, thì cô cũng thấy rất vui. Tối hôm đó cô đi mua lều và túi ngủ. Sáng hôm sau thì ở nhà chuẩn bị hành lý.
Thật ra chỉ cắm trại có một đêm thôi, cũng không cần gì nhiều, nhưng cô lại chuẩn bị mất nửa ngày.
Ăn cơm chiều xong, cô và Giang Việt bắt đầu xuất phát. Khi đến chỗ hẹn đã gần bảy giờ. Những người khác cũng đã đến đông đủ.
Thẩm Lạc mặc áo khoác, cõng hành lý. Thật ra mọi người đều mặc tương tự nhau. Đám Giang Việt đều là học sinh thể dục, nên bộ dáng cũng không tệ. Nhưng trong mắt Bắc Vũ, Thẩm Lạc không giống với ai cả.
Nơi nào có cậu, thì những người khác chỉ là mây bay.
Cả đám có bảy người, thuê một chiếc xe ô tô nhỏ.
Bắc Vũ là cô gái duy nhất trong đội, lẽ ra nên ngồi ở bên cạnh lái xe, đỡ phải chen chúc với người khác. Nhưng mà Giang Việt lại tranh ngồi ghế đó, bảo Bắc Vũ ngồi ở sau lưng cậu. Sau đó lại sắp xếp Thẩm Lạc ngồi cạnh cô.
Mấy người khác vẫn luôn nghe cậu ta chỉ huy, nên cũng không để ý, chỉ mải cười đùa với nhau.
Bắc Vũ ngồi xong, Thẩm Lạc mới ngồi xuống cạnh cô.
Chỗ ngồi nhỏ hẹp, khó tránh khỏi việc đụng vào nhau. Tuy ai cũng mặc chiếc áo khoác dày cộm, nhưng Bắc Vũ vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu.
Lần đầu tiên cô cách cậu gần như vậy. Cô căng thẳng nên không dám ngẩng đầu nhìn cậu.
Giang Việt ngồi phía trước quay đầu lại, lặng lẽ nháy mắt với cô để tranh công.
Bắc Vũ mắng cậu hai câu bằng khẩu hình miệng.
Sau khi xe chạy, không khí trong xe bắt đầu sôi nổi.
Đám Giang Việt rất thích chơi, lúc thì nói chuyện về trò chơi, lúc lại bàn luận xem trong trường có bạn nữ nào xinh. Trong lúc nói chuyện thường xuyên xen vào mấy câu bậy bạ, không hề để ý là trên xe có cả con gái.
Bắc Vũ cảm thấy tai mình bị ô nhiễm thì không sao, nhưng mà Thẩm Lạc cũng bị mấy tên chết tiệt này tàn phá. Cả đoạn đường, cô đều mong cho mấy tên này bị lỗ đen hút đi.
Xe chạy được hơn mười phút, cô mới dám nhìn trộm người bên cạnh. Nhưng mà không biết Thẩm Lạc đã nằm dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại như đang ngủ từ bao giờ.
Bắc Vũ thấy vậy thì không thèm nhìn trộm nữa, mà nhìn thẳng luôn.
Ai ngờ, xe đột nhiên xóc nảy, Thẩm Lạc vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra. Hai ánh mắt chạm vào nhau.
Giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt được, cô nhanh chóng trợn tròn mắt giấu đầu hở đuôi, giả vờ xuýt xoa:
– Sao đường này xóc thế nhỉ?
Giang Việt ngồi phía trước lập tức quay lại nhìn cô:
– Sắp đến ngoại thành rồi, tình hình giao thông không tốt. Em ngồi cẩn thận đấy, đừng để bị đụng.
Có người lên tiếng:
– Anh Việt, anh đúng là người anh trai tốt nhất Trung Quốc!
Giang Việt chớp mắt với Bắc Vũ, rồi ám chỉ:
– Đương nhiên rồi! Có cảm động với cách sắp xếp của anh không?
Bắc Vũ lườm cậu, lấy một viên kẹo chocolate trong túi ra, bóc vỏ rồi nhét vào miệng cậu:
– Em cảm ơn anh nhé!
Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì, lại lấy kẹo ra chia cho mọi người.
Trước xa, sau gần. Người cuối cùng là Thẩm Lạc. Nhìn có vẻ rất tự nhiên.
Trời mới biết là cô căng thẳng thế nào. Cô chỉ sợ Thẩm Lạc từ chối. Vốn dĩ không có mấy tên con trai thích ăn kẹo, mà nhìn cậu cũng không giống người thích ăn kẹo.
May mà Thẩm Lạc chỉ nhìn chiếc kẹo trong tay cô một chút, rồi nhặt lên.
Tay cậu xẹt qua lòng bàn tay cô, giống như một chiếc lông chim mềm mại xẹt qua. Trong lòng Bắc Vũ mềm nhũn.
Cô cũng ăn một viên. Trông thấy cậu bóc vỏ, cho kẹo vào miệng thì hỏi nhỏ:
– Ngon không?
Thẩm Lạc lạnh nhạt nhìn cô, hơi gật đầu. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như mọi ngày, nhưng khi cậu gật đầu, trong mắt lại có một chút dịu dàng hơn.
Bởi vì cậu nhắm mắt lại, nên Bắc Vũ không trông thấy.
Thẩm Lạc ngậm kẹo, nhắm mắt lại ngồi dựa vào ghế, trông có vẻ yên tĩnh và xa cách.
Bắc Vũ không thể bình tĩnh nổi. Cứ nghĩ đến việc Thẩm Lạc ăn kẹo của cô, là miệng cô lại muốn cong lên, muốn cười lại sợ người khác trông thấy. Cô phải quay ra ngoài cửa sổ, giả vờ ngắm hoàng hôn.
Xe đi thẳng một đường đến chân núi Vân. Tuy mới hơn tám giờ, nhưng trời đã tối đen.
Khi xuống xe, mượn ánh sáng trong xe, Bắc Vũ lặng lẽ nhìn Thẩm Lạc. Môi cậu vẫn hơi động. Có lẽ là viên kẹo kia vẫn chưa tan hết.
Cô không biết là cậu có thích ăn không. Trong túi cô vẫn còn mấy viên, muốn cho cậu... hai viên nữa, nhưng cuối cùng lại thôi.
Vì bây giờ là mùa đông, không cần lo rắn rết gì đó. Nên cả đám cầm đèn pin, đi trên con đường tối om như mực.
Núi Vân cao hơn mực nước biển khoảng một ngàn mét. Leo lên đỉnh núi mất khoảng hai tiếng.
Bắc Vũ không thể so được với đám học sinh thể dục tứ chi phát triển này. Nhưng vì Thẩm Lạc, nên cô vẫn cắn răng đi theo.
Nhưng đi được nửa tiếng, cô bắt đầu thở gấp, hơi thở hổn hển như người bị hen suyễn.
Cô đang định gọi Giang Việt, thì Thẩm Lạc đi trước cô đột nhiên lên tiếng:
– Nghỉ một lát đi!
Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ nghe thấy cậu nói một câu dài như vậy.
Mà mấy chữ này, cũng là những gì cô muốn nói.
Ấn tượng tốt về cậu lại tăng thêm mấy nấc.
Giang Việt đi phía trước quay lại, tay cầm đèn pin soi, miệng cười hì hì:
– Không đi được nữa à? Được, vậy chúng ta nghỉ một lát đã.
Thẩm Lạc không nói gì, ngồi xuống ven đường.
Bắc Vũ được nghỉ ngơi, cũng lười mắng Giang Việt. Cô giả vờ ngồi cạnh Thẩm Lạc một cách rất tự nhiên. Sau đó lại đưa cho cậu hai viên kẹo:
– Ăn kẹo bổ sung thể lực.
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì đang quay cuồng.
Thẩm Lạc cầm lấy kẹo, nhưng không ăn ngay, mà bỏ vào túi áo. Sau đó cậu thản nhiên nhìn bọc hành lý của cô, đột nhiên hỏi:
– Mang nhiều đồ vậy à?
Lần này không chỉ dài, mà còn là nói với cô, nên Bắc Vũ lập tức ngơ ngác.
Cũng may Giang Việt đứng cách đó mấy bước nghe thấy hai người nói chuyện, nên nhảy tới nói, làm cô đỡ xấu hổ:
– Em đừng nói với anh là toàn đồ ăn nhé?
Lúc này Bắc Vũ mới nhận ra Thẩm Lạc đang hỏi về hành lý của mình, đang định trả lời, thì Giang Việt đã mở túi ra, nhặt mấy thứ đồ ăn vặt ra, kêu to:
– Biết ngay mà!
– Giang Việt, anh làm gì đấy?
Bắc Vũ xấu hổ, giật lấy cái túi.
Tên này đúng là ngu như heo mà. Đã phá hỏng không khí của người ta, lại còn phá tan hình tượng của cô trước mặt Thẩm Lạc. Thật sự là không nhịn được nữa.
Mà Giang Việt lại thản nhiên nhét mấy thứ lấy của cô vào túi mình, rồi nhìn cô:
– Yên tâm đi, anh không lấy mất của em đâu. Bây giờ mới đi được nửa tiếng thôi. Anh không mang đồ hộ em, thì lát nữa em đi sao được. Anh nói cho em biết, anh không cõng được em đâu nhé.
Đám con trai bên cạnh lại bắt đầu:
– Anh Việt ―― anh trai tốt nhất Trung Quốc!
Giang Việt phẩy tay:
– Đương nhiên rồi! Bố mẹ tao còn thích Mưa Nhỏ hơn cả con trai ruột ý. Nếu nó mà mất một sợi tóc, là về tao lại bị đánh. Cho nên Giang Việt này có thiếu một cái chân, cũng không thể để chị Vũ đây thiếu một sợi tóc.
Giang Việt cõng túi hành lý, ngồi chen vào chỗ đám con trai, để lại một không gian riêng cho Bắc Vũ và Thẩm Lạc.
– Ui, cảm động quá! Em Bắc Vũ, em có cảm động không?
Có hai tên cố ý làm vẻ cảm động, rồi trêu Bắc Vũ.
Bắc Vũ không thích mình trở thành đề tài nói giỡn của người khác, nhất là trong tình huống có mặt Thẩm Lạc. Những lời trêu chọc này làm cô thấy xấu hổ.
Nhưng đám Giang Việt đã quen kiểu đùa giỡn này, cô cũng không thể làm hỏng không khí, nên không nói gì cả. Cô lặng lẽ nhìn Thẩm Lạc ở ngay bên cạnh.
Cậu đang nhìn mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh, không có biểu cảm gì, cũng không nói gì cả, giống như không nghe thấy bọn họ cười đùa vậy.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi nghỉ khoảng mười phút, cả đám lại tiếp tục lên đường.
Bởi vì Giang Việt đã mang hộ cô một nửa số hành lý, nên Bắc Vũ cũng thoải mái hơn.
Vì thế cô lại tha thứ cho Giang Việt.
Chỉ có điều ―― cô nhìn Thẩm Lạc đi phía trước, cảm thấy hơi tiếc nuối. Vừa rồi bị Giang Việt xen vào, cuộc đối thoại đầu tiên của cô và Thẩm Lạc đã chết từ trong trứng nước.
Khi tới đỉnh núi đã hơn mười giờ.
Đêm nay chỉ có mỗi đám bọn họ lên núi ngắm mặt trời mọc, nên sau khi bật đèn lên, thì mọi người bắt đầu dựng lều.
Không chỉ có Bắc Vũ, mà đám Giang Việt cũng là lần đầu đi cắm trại. Tuy là vui những ai nấy đều luống cuống, không biết làm gì. Mỗi người đều tự dựng lều của mình, không ai giúp được ai cả.
Chỉ có mình Thẩm Lạc có vẻ rất trôi chảy, nhanh chóng dựng lều lên.
Bắc Vũ vốn đã mệt, dựng một lúc lâu mà không được. Khi cô đang mệt mỏi, thì Thẩm Lạc đã đi tới, cầm lấy tấm màn căng lều.
Nhìn thấy cậu ngồi xuống sửa sang lại cái lều bị mình làm thành một đám lộn xộn, Bắc Vũ mới nhận ra cậu đang giúp mình.
– Cảm... cảm ơn anh.
Cô cố áp sự kích động trong lòng xuống, nhưng vẫn bị nói lỗi.
Thẩm Lạc không trả lời cô, mà chỉ hơi gật đầu.
Thấy động tác của cậu rất thuần thục, chỉ chớp mắt chiếc lều của cô đã hoàn thành. Bắc Vũ nhanh chóng chạy đến gần:
– Anh hay đi cắm trại hả?
– Ừ.
Khó trách Thẩm Lạc lại đồng ý đi cắm trại với bọn Giang Việt.
Bắc Vũ còn định nói tiếp, thì Thẩm Lạc đã đi về chỗ lều của mình.
Bắc Vũ:...
Cô nhìn cậu đi vào trong bóng đêm, quả thật còn lạnh hơn mùa đông. Cô muốn tự nhiên đến gần cậu thì còn khó hơn lên trời!
Cô uể oải gãi đầu, đi vào trong lều. Không bao lâu, đầu Giang Việt thò vào:
– Đốt lửa trại rồi đấy, mau ra đây chơi đi.
Bắc Vũ chui ra nhìn. Quả nhiên đã có một đống lửa trại ở gần đó. Đám con trai đang ngồi quanh đó, uống bia, chơi bài. Trông có vẻ rất náo nhiệt.
Nhưng không thấy Thẩm Lạc đâu. Cô quay sang chiếc lều bên cạnh, vừa hay nhìn thấy cậu từ trong ra. Trong tay là một chiếc giá ba chân và một chiếc kính viễn vọng.
Giang Việt nghe thấy động tĩnh, cũng nhìn sang đó:
– Lạc Thần. Lát nữa ngắm trăng, sao sau. Sang chơi với mọi người đã.
Thẩm Lạc quay lại nhìn Giang Việt, cũng nhân tiện nhìn qua Bắc Vũ, rồi lại nhìn đám con trai bên kia, gật đầu:
– Ừ.
Sau đó bỏ mấy thứ trong tay xuống.
Giang Việt nhanh chóng nháy mắt với Bắc Vũ, nói nhỏ:
– Đêm dài dằng dẵng, hai chiếc lều lại ở gần nhau. Em phải kiềm chế bản thân, đừng làm chuyện gì xấu xa đấy!
– Giang Nhị Cẩu! Anh muốn chết hả?
Bắc Vũ giơ tay ra đấm, nhưng lại bị Giang Việt bắt được.
Lúc này Thẩm Lạc đã ra khỏi lều, trông thấy hai người đang đùa giỡn thì nhíu mày.
Bắc Vũ rút tay lại, khôi phục vẻ thục nữ, đi theo Giang Việt ra chỗ lửa trại.
– Em Bắc Vũ, mau ra đây uống bia với bọn anh!
Một tên con trai ngồi dưới đất, giơ lon bia lên cho Bắc Vũ.
– Cút, cút, cút! Con gái uống gì bia.
Giang Việt đi tới giật lấy lon bia, ném cho Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc bắt được lon bia, cũng ngồi xuống đó.
Bắc Vũ ngồi bên cạnh cậu.
Giang Việt cầm bộ bài trên mặt đất lên:
– Bảy người vừa đủ. Ba người đấu địa chủ, bốn người chơi song thăng, thay phiên nhau chơi. Trừ Mưa Nhỏ ra, ai thua thì phải uống bia.
Nói xong lại hỏi Thẩm Lạc:
– Cậu thích chơi cái gì?
Thẩm Lạc nhìn bộ bài, chần chừ:
– Tôi không biết chơi.
Có người trêu:
– Không phải chứ? Đấu địa chủ và song thăng mà còn không biết hả? Thể giới của thiên tài quả nhiên không giống chúng ta.
Bắc Vũ nói theo bản năng:
– Ai quy định là phải biết chơi bài chứ? Em cũng có biết chơi đâu.
Giang Việt nhìn cô rồi cười, vẻ mặt như anh rất hiểu em. Sau đó lại vỗ vai Thẩm Lạc:
– Quy tắc rất đơn giản, tôi nói cho cậu là cậu biết ngay mà.
Sau đó thì bắt đầu nói quy tắc.
Bắc Vũ lặng lẽ nhìn hai người. Thẩm Lạc hơi nhíu mày, nghe rất chăm chú. Có vẻ là chưa chơi bao giờ thật.
Sau khi nói quy tắc xong, bay người phân làm hai nhóm. Giang Việt và hai người khác đấu địa chủ. Bốn người còn lại chơi song thăng. Bắc Vũ và Thẩm Lạc ngồi đối diện.
Đương nhiên là cô cố ý rồi.
Hai tên còn lại đập tay nhau:
– Đêm nay nhất định phải để thiên tài thấy sự lợi hại của chúng ta!
Một tên vừa chia bài vừa nói:
– Em Bắc Vũ, lát nữa có thua cũng đừng trách bọn anh nhé!
Thẩm Lạc cười:
– Cái này còn phải xem vận may.
Bắc Vũ phụ họa:
– Đúng vậy.
Rất rõ ràng, đêm nay Bắc Vũ và Thẩm Lạc khá may mắn. Hơn nữa, cô phát hiện ra thiên tài và người thường không hề giống nhau. Tuy Thẩm Lạc mới học được cách chơi. Nhưng lại có thể nhớ được bài, và tính được xem người khác có những con bài gì.
Cậu và Bắc Vũ là một nhà, mỗi lần Bắc Vũ do dự, cậu cũng có thể nhắc nhở cô.
Cậu không nói nhiều, chỉ khoảng hai ba chữ, nhưng Bắc Vũ cũng rất vui vẻ.
Hai người phối hợp rất ăn ý, làm Bắc Vũ quên mất sự rụt rè của người thích thầm. Mỗi lần thắng, cô còn vui vẻ đập tay với cậu.
Thẩm Lạc cũng phối hợp cô.
Hơn nữa, cô còn nhận thấy cậu hơi mỉm cười, khác hẳn với vẻ lạnh lùng ngày thường.
Hai người đánh từ 2 đến K, hai tên con trai còn lại ồn ào:
– Có còn thiên lý nữa không? Hai người này đánh bài như kiểu dùng phần mềm hack ấy. Không chơi nữa, trực tiếp uống bia cho nhanh.
Giang Việt ở bên cũng thò đầu sang, cười:
– Cái gì là thiên tài? Cái này chính là thiên tài! Sau này chơi với Lạc Thần, đừng tưởng bở rằng người ta không biết chơi thì có thể thắng người ta!
Cậu chơi nốt một ván, rồi đưa lon bia cho Thẩm Lạc, cười nói:
– Mấy đứa học giỏi trong lớp mà thấy đám bọn tôi, đều tránh ra xa. Chỉ có mỗi Lạc Thần chơi với bọn này thôi. Sau này Giang Việt sẽ coi cậu như anh em.
Tuy trên mặt Giang Việt vẫn cười đùa, nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng. Là một học sinh cá biệt, cậu không thích chơi với đám học giỏi. Thẩm Lạc lại là một tên học giỏi điển hình, lại luôn lạnh nhạt. Cậu chuyển đến đây đã một học kỳ rồi, mà không hề nói chuyện với ai. Học dốt thì cũng có lòng tự trọng của học dốt. Nếu không vì Bắc Vũ, cậu cũng sẽ không cố tình sán lại gần Thẩm Lạc. Nhưng cậu cũng không nghĩ tới Thẩm Lạc sẽ tham gia lần cắm trại này.
/70
|