Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Bắc Vũ vội vàng chạy về nhà mình, rồi đứng nấp ở sau cửa nhòm ra ngoài.
Cánh cửa nhà đối diện mở ra, một cô gái chưa đến ba mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô ấy rất xinh đẹp, có điều vẻ mặt hơi buồn bã, trên mắt vẫn còn dính nước mắt nữa, chắc là do cuộc đối thoại không mấy vui vẻ ban nãy.
Cô ấy vừa bước chân ra khỏi cửa, thì cánh cửa đã bị đóng sầm lại.
Cô gái kia quay đầu lại nhìn cánh cửa rồi thở dài.
Bắc Vũ đợi cô ấy đi rồi mới mở cửa ra lén lút đi theo. Cô gái tên là Trình Tố Tố kia vừa khóc vừa đi ra ngoài ngõ. Mà ở đầu ngõ đang có một anh chàng cao lớn đứng đợi cô ấy.
Bắc Vũ bĩu môi đi về nhà.
Theo những gì cô nghe được, kết hợp với dáng vẻ dịu dàng của cô gái này, thì chắc chắn không thể là đẻ mướn được. Vậy nên cô ấy sẽ là mẹ ruột của Phi Thuyền Nhỏ. Nếu Phi Thuyền Nhỏ có mẹ, thì sao Thẩm Lạc lại phải nói dối cô? Rốt cuộc Trình Tố Tố này là vợ cũ, bạn gái cũ, hay đối tượng tình một đêm của Thẩm Lạc đây?
Cô càng nghĩ càng thấy phiền. Nhưng tóm lại có là cái gì, thì Thẩm Lạc cũng đã lừa gạt cô.
Thụ tinh ống nghiệm gì chứ? Vậy mà cũng dám nói!
Tối hôm đó cô quyết định không sang nhà anh nữa.
Đến khi sắp mười giờ tối, Thẩm Lạc mới gõ cửa sổ của mình mấy tiếng. Vì khoảng cách hai nhà rất gần, nên anh thường xuyên gọi cô bằng cách này.
Bắc Vũ vén rèm cửa sổ lên một xíu, rồi lại bỏ xuống.
Một lát sau, điện thoại của cô có tin nhắn: Em vẫn còn bận à? Bao giờ xong thế?
Bắc Vũ xì một tiếng rồi ném điện thoại lên giường, còn mình thì đi tắm rửa.
Đến khi vào phòng tắm, cô mới phát hiện mọi thứ trong phòng tắm của mình đều bị chuyển hết sang nhà Thẩm Lạc, bên nhà cô chẳng còn gì nữa cả.
Sau khi tắm xong, cô cũng chẳng thèm sấy tóc mà lên giường nằm luôn.
Đến khi Thẩm Lạc gọi điện sang, cô cũng chỉ nhìn một cái rồi bấm từ chối luôn.
Cô nằm trên giường một lúc mà không sao ngủ được.
Một lát sau, Thẩm Lạc đã sang gõ cửa phòng cô. Anh vừa gõ vừa hỏi:
– Em làm gì trong đó thế? Sao không nghe điện thoại của anh?
Giang Việt ngạc nhiên:
– Tôi còn tưởng nó ở bên nhà cậu cơ!
Sau đó lại gọi với vào trong phòng:
– Bắc Miệng Rộng, gần thế này mà còn bắt Lạc Thần sang đón à? Em mắc bệnh công chúa hả?
Bắc Vũ bực bội đáp lại:
– Em ngủ rồi.
Giang Việt nhìn Thẩm Lạc rồi hỏi:
– Hai người cãi nhau à?
Thẩm Lạc mờ mịt lắc đầu.
Giang Việt liền nói:
– Thế chắc là nó đến tháng nên bị dở hơi đấy!
– Giang Nhị Cẩu! Anh cút đi! – Bắc Vũ hét lên.
– Được rồi, anh cút!
Giang Việt gửi cho Thẩm Lạc một ánh mắt thương hại, rồi đi về phòng mình.
Thẩm Lạc im lặng một lát rồi hỏi:
– Em sao thế? Anh làm chuyện gì khiến em không vui hả?
Bắc Vũ nói:
– Anh làm gì thì anh tự biết.
– Anh không biết mà.
– Thế bao giờ anh biết thì đến tìm em.
Thẩm Lạc im lặng một lát rồi lại hỏi tiếp:
– Em không sang thật à?
– Không sang.
Thẩm Lạc nói:
– Nhưng mà không có anh, em ngủ làm sao được?
Bắc Vũ bực bội:
– Anh tưởng anh là ai hả? Để im cho em ngủ.
Sau đó bên ngoài không có tiếng động gì nữa.
Bắc Vũ cảm thấy lời Thẩm Lạc nói không khác gì lời nguyền cả. Vì bình thường cô có bị mất ngủ đâu, mà bây giờ lại không thể ngủ được.
Mãi đến hơn mười hai giờ, cô vẫn không ngủ được, nên định đi ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng cô vừa mở cửa ra liền trông thấy một người đứng lù lù trước cửa. Cô giật nảy mình lên, rồi quát:
– Sao anh lại đứng ở đây?
Thẩm Lạc lặng lẽ nói:
– Anh vẫn luôn đứng đây mà.
Bắc Vũ nói:
– Anh có bệnh à?
Thẩm Lạc nghiêm túc trả lời cô:
– Anh không có bệnh, chữa khỏi lâu rồi.
Bắc Vũ cứng họng một lát rồi lại nói:
– Thế anh đứng đây làm cái gì? Nếu em mà không ra thì anh định đứng đây cả đêm à?
Thẩm Lạc nói:
– Anh cảm thấy là em sẽ ra, vì nếu không có anh em sẽ không ngủ được.
Bắc Vũ cười khẩy:
– Anh tự tin quá rồi đấy. Chúng ta mới ngủ chung bao lâu hả?
Thẩm Lạc nói:
– Bởi vì mỗi lần em ngủ đều phải ôm anh.
Bắc Vũ rất muốn chửi ầm lên:
– Em ôm gối đầu cũng có thể ngủ được.
Thẩm Lạc nói:
– Bây giờ em đang không ngủ được đấy!
Bắc Vũ cảm thấy mình không thể nói chuyện bình thường với anh được nữa, vì đến bây giờ anh vẫn còn chưa nhận ra là cô đang giận anh, và điều anh cần làm bây giờ là kiểm tra lại mình xem vì sao cô giận để giải thích với cô, chứ không phải là tiếp tục chọc giận cô.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại:
– Thẩm Lạc, bây giờ em đang giận anh đấy, anh không cảm nhận được một chút nào sao?
Thẩm Lạc vẫn bình tĩnh đáp:
– Có nhận ra, nếu không em đã sang nhà anh rồi.
Bắc Vũ nói:
– Vậy anh không thèm nghĩ xem vì sao em lại giận à?
Thẩm Lạc nghiêm túc nói:
– Anh đã nghĩ rồi, nhưng vẫn không biết là mình đã làm gì khiến em giận cả.
Bắc Vũ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ bị điên mất:
– Chẳng lẽ cái chuyện mà anh nói dối em, anh cũng không biết sao?
Thẩm Lạc suy nghĩ một lát rồi nhíu mày:
– Anh không biết.
Bắc Vũ tức điên lên. Cô lùi lại mấy bước rồi nói:
– Vậy thì anh về mà nghĩ lại đi, khi nào nghĩ xong thì đến tìm em. Đừng có đứng ở cửa phòng em nữa, em sẽ không ra nữa đâu.
Sau đó liền đóng sầm cửa lại.
Bắc Vũ đứng ở sau cửa nghe tiếng bước chân của anh đi ra xa rồi mới quay về giường nằm.
Đêm hôm đó cô vẫn không sao ngủ được. Mãi đến sáng sớm hôm sau cô mới mơ màng ngủ mất, thì lại bị tiếng ồn ào dưới nhà đánh thức.
Cô vừa xoa đầu vừa mở cửa sổ ra xem. Thẩm Lạc đang nói chuyện với một người nào đó. Có vẻ như anh ta muốn vào nhà, mà Thẩm Lạc nhất quyết không cho.
– Thẩm Lạc, chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau sao?
– Tôi không muốn nói chuyện với người cướp vợ của người khác.
– Nhưng Phi Thuyền Nhỏ là con của Tố Tố, anh không có quyền cấm mẹ con họ gặp nhau. Tôi xin anh hãy thông cảm cho tấm lòng của một người mẹ đi.
– Tôi không thông cảm được, hai người cút đi.
– Thẩm Lạc!
– Get away! (Cút!)
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bắc Vũ, Thẩm Lạc giơ tay đẩy anh chàng kia ra, rồi lại đóng sầm cửa lại.
Anh là người học võ, nên trong trường hợp không đề phòng, anh chàng kia đã bị anh đẩy ngã ngồi xuống đất.
Mãi một lúc sau, anh chàng kia mới chật vật đứng dậy. Có lẽ là ánh mắt của Bắc Vũ quá mãnh liệt đã khiến anh ta cảm nhận được, nên anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn về chỗ Bắc Vũ đứng.
Lúc này Bắc Vũ mới nhìn rõ mặt anh ta, khuôn mặt rất đứng đắn, không tính là quá đẹp trai, nhưng cũng rất nổi bật, nhìn là biết cuộc sống của anh ta rất an nhàn, sung sướng rồi.
Dù sao cô cũng nhìn lén chuyện của người khác, nên Bắc Vũ mỉm cười với anh ta rồi vội vàng chạy về phòng.
Bắc Vũ về phòng rồi lại tiếp tục suy nghĩ.
Hôm qua Trình Tố Tố là một bà mẹ bỏ rơi con. Hôm nay anh chàng này là người cướp vợ người khác.
Vậy thì rất có khả năng anh chàng này đã cướp Trình Tố Tố từ tay Thẩm Lạc.
Bỏ chồng, bỏ con à?
Thảo nào Thẩm Lạc không muốn nói chuyện này, lại còn nói dối Phi Thuyền Nhỏ là sản phẩm của khoa học nữa.
Tuy là rất mất mặt, nhưng anh cũng không thể giấu cô như vậy!
Cô đang bực mình, thì lại nghe thấy tiếng động ở dưới lầu.
Vừa ló đầu ra liền trông thấy Lý Tri Viễn đang khuyên nhủ anh chàng kia:
– Anh Hàn, hai người đừng nóng lòng, tôi sẽ khuyên nhủ Thẩm Lạc.
Anh chàng kia gật đầu:
– Vậy thì cảm ơn anh.
Lý Tri Viễn nói:
– Tính Thẩm Lạc rất cứng rắn, hai người phải kiên nhẫn đấy.
Anh chàng kia thở dài:
– Chuyện này cũng là do lỗi của Tố Tố, nên chắc chắn phải kiên nhẫn rồi. Chỉ là Tố Tố rất nhớ Phi Thuyền Nhỏ, nên tôi muốn đón Phi Thuyền Nhỏ về sống chung với chúng tôi.
Lý Tri Viễn gãi đầu:
– Tôi cũng biết là trẻ con thì nên sống với mẹ, nhưng Phi Thuyền Nhỏ vẫn không biết mình có mẹ, nên phải để cho nó tiếp nhận chuyện này đã.
– Tất nhiên rồi, chuyện này còn phải trông chờ vào Thẩm Lạc nữa. Tôi mới nhìn Phi Thuyền Nhỏ từ xa mỗi một lần thôi, tính cách thằng bé thế nào?
Lý Tri Viễn cười:
– Nó rất đáng yêu, ai gặp cũng thích nó cả.
Anh chàng kia lại nói:
– Dù thế nào, tôi cũng phải cảm ơn công nuôi nấng của Thẩm Lạc.
Lý Tri Viễn vội vàng ngăn cản anh ta:
– Anh đừng nhắc đến tiền với Thẩm Lạc, nếu không cậu ấy còn giận hơn đấy. Cuộc sống của cậu ấy rất đơn giản, không cần số tiền đó của anh đâu.
Anh chàng kia tự biết mình lỡ lời, nên vội vàng gật đầu:
– Vâng! Vậy tôi đi đây, phiền anh khuyên Thẩm Lạc giúp tôi nhé. Tôi cũng không định đón Phi Thuyền Nhỏ đi ngay, mà chỉ muốn để mẹ con họ gặp nhau thôi.
– Tôi hiểu mà.
Thấy Lý Tri Viễn tiễn anh chàng kia đi, rồi gõ cửa nhà Thẩm Lạc, thì Bắc Vũ mới đi xuống làm việc.
Cả một buổi sáng, cô luôn cảm thấy bứt rứt, vừa muốn biết chân tướng mọi chuyện, vừa không muốn hỏi thẳng Thẩm Lạc. Vậy mà sáng nay anh mang bữa sáng sang, thấy cô không thèm nhìn mình, thì cũng không nói gì với cô cả.
Bắc Vũ sắp bị anh làm cho tức chết rồi.
Đến buổi trưa, Thẩm Lạc rất bình tĩnh sang gọi cô đi ăn cơm.
Vốn dĩ cô định không đi, nhưng lại sợ anh định nhân bữa cơm rồi kể hết mọi chuyện, nên vẫn đi sang.
Phi Thuyền Nhỏ không ở nhà, nhưng Lý Tri Viễn thì vẫn ở đó.
Thấy cô chào hỏi thì Lý Tri Viễn lại đỏ mặt gật đầu chào cô.
Bắc Vũ ngồi xuống rồi đen mặt nhìn Thẩm Lạc xới cơm, rót nước cho mình. Anh vẫn bình tĩnh như trước, có vẻ như sự tức giận của cô không ảnh hưởng gì đến anh vậy.
Mãi đến khi anh làm xong mọi việc, Lý Tri Viễn mới mở miệng thăm dò:
– Thẩm Lạc, cậu định không trả Phi Thuyền Nhỏ lại cho Trình Tố Tố thật đấy à?
Thẩm Lạc nhìn anh ta một cái:
– Bọn họ cho cậu cái gì mà cậu cứ đi giúp bọn họ thế?
Lý Tri Viễn ngượng ngùng nói:
– Tại tớ cảm thấy trẻ con thì nên có mẹ.
Thẩm Lạc nói:
– Cậu cảm thấy tớ nuôi dạy Phi Thuyền Nhỏ không tốt à?
– Không phải, nhưng cô ấy là mẹ ruột của nó, cậu không thể cấm cô ấy như vậy được.
– Mẹ ruột thì có thể vứt bỏ đứa con mới sáu tháng tuổi để đi theo trai à? Theo tớ thấy, cô ta chỉ là mẹ trên mặt sinh học của Phi Thuyền Nhỏ mà thôi.
Bắc Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, nên ném chiếc đũa xuống bàn.
Hai người kia đều giật nảy mình.
Thẩm Lạc thấy cô tức giận thì không hiểu gì hết.
Bắc Vũ quát lên:
– Thẩm Lạc, anh coi em là con ngốc đấy hả?
Thẩm Lạc không hiểu nên hỏi lại:
– Em nói cái gì?
– Trình Tố Tố rốt cuộc là ai? Vì sao anh lại gạt em Phi Thuyền Nhỏ là sản phẩm của thụ tinh ống nghiệm?
Cánh cửa nhà đối diện mở ra, một cô gái chưa đến ba mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô ấy rất xinh đẹp, có điều vẻ mặt hơi buồn bã, trên mắt vẫn còn dính nước mắt nữa, chắc là do cuộc đối thoại không mấy vui vẻ ban nãy.
Cô ấy vừa bước chân ra khỏi cửa, thì cánh cửa đã bị đóng sầm lại.
Cô gái kia quay đầu lại nhìn cánh cửa rồi thở dài.
Bắc Vũ đợi cô ấy đi rồi mới mở cửa ra lén lút đi theo. Cô gái tên là Trình Tố Tố kia vừa khóc vừa đi ra ngoài ngõ. Mà ở đầu ngõ đang có một anh chàng cao lớn đứng đợi cô ấy.
Bắc Vũ bĩu môi đi về nhà.
Theo những gì cô nghe được, kết hợp với dáng vẻ dịu dàng của cô gái này, thì chắc chắn không thể là đẻ mướn được. Vậy nên cô ấy sẽ là mẹ ruột của Phi Thuyền Nhỏ. Nếu Phi Thuyền Nhỏ có mẹ, thì sao Thẩm Lạc lại phải nói dối cô? Rốt cuộc Trình Tố Tố này là vợ cũ, bạn gái cũ, hay đối tượng tình một đêm của Thẩm Lạc đây?
Cô càng nghĩ càng thấy phiền. Nhưng tóm lại có là cái gì, thì Thẩm Lạc cũng đã lừa gạt cô.
Thụ tinh ống nghiệm gì chứ? Vậy mà cũng dám nói!
Tối hôm đó cô quyết định không sang nhà anh nữa.
Đến khi sắp mười giờ tối, Thẩm Lạc mới gõ cửa sổ của mình mấy tiếng. Vì khoảng cách hai nhà rất gần, nên anh thường xuyên gọi cô bằng cách này.
Bắc Vũ vén rèm cửa sổ lên một xíu, rồi lại bỏ xuống.
Một lát sau, điện thoại của cô có tin nhắn: Em vẫn còn bận à? Bao giờ xong thế?
Bắc Vũ xì một tiếng rồi ném điện thoại lên giường, còn mình thì đi tắm rửa.
Đến khi vào phòng tắm, cô mới phát hiện mọi thứ trong phòng tắm của mình đều bị chuyển hết sang nhà Thẩm Lạc, bên nhà cô chẳng còn gì nữa cả.
Sau khi tắm xong, cô cũng chẳng thèm sấy tóc mà lên giường nằm luôn.
Đến khi Thẩm Lạc gọi điện sang, cô cũng chỉ nhìn một cái rồi bấm từ chối luôn.
Cô nằm trên giường một lúc mà không sao ngủ được.
Một lát sau, Thẩm Lạc đã sang gõ cửa phòng cô. Anh vừa gõ vừa hỏi:
– Em làm gì trong đó thế? Sao không nghe điện thoại của anh?
Giang Việt ngạc nhiên:
– Tôi còn tưởng nó ở bên nhà cậu cơ!
Sau đó lại gọi với vào trong phòng:
– Bắc Miệng Rộng, gần thế này mà còn bắt Lạc Thần sang đón à? Em mắc bệnh công chúa hả?
Bắc Vũ bực bội đáp lại:
– Em ngủ rồi.
Giang Việt nhìn Thẩm Lạc rồi hỏi:
– Hai người cãi nhau à?
Thẩm Lạc mờ mịt lắc đầu.
Giang Việt liền nói:
– Thế chắc là nó đến tháng nên bị dở hơi đấy!
– Giang Nhị Cẩu! Anh cút đi! – Bắc Vũ hét lên.
– Được rồi, anh cút!
Giang Việt gửi cho Thẩm Lạc một ánh mắt thương hại, rồi đi về phòng mình.
Thẩm Lạc im lặng một lát rồi hỏi:
– Em sao thế? Anh làm chuyện gì khiến em không vui hả?
Bắc Vũ nói:
– Anh làm gì thì anh tự biết.
– Anh không biết mà.
– Thế bao giờ anh biết thì đến tìm em.
Thẩm Lạc im lặng một lát rồi lại hỏi tiếp:
– Em không sang thật à?
– Không sang.
Thẩm Lạc nói:
– Nhưng mà không có anh, em ngủ làm sao được?
Bắc Vũ bực bội:
– Anh tưởng anh là ai hả? Để im cho em ngủ.
Sau đó bên ngoài không có tiếng động gì nữa.
Bắc Vũ cảm thấy lời Thẩm Lạc nói không khác gì lời nguyền cả. Vì bình thường cô có bị mất ngủ đâu, mà bây giờ lại không thể ngủ được.
Mãi đến hơn mười hai giờ, cô vẫn không ngủ được, nên định đi ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng cô vừa mở cửa ra liền trông thấy một người đứng lù lù trước cửa. Cô giật nảy mình lên, rồi quát:
– Sao anh lại đứng ở đây?
Thẩm Lạc lặng lẽ nói:
– Anh vẫn luôn đứng đây mà.
Bắc Vũ nói:
– Anh có bệnh à?
Thẩm Lạc nghiêm túc trả lời cô:
– Anh không có bệnh, chữa khỏi lâu rồi.
Bắc Vũ cứng họng một lát rồi lại nói:
– Thế anh đứng đây làm cái gì? Nếu em mà không ra thì anh định đứng đây cả đêm à?
Thẩm Lạc nói:
– Anh cảm thấy là em sẽ ra, vì nếu không có anh em sẽ không ngủ được.
Bắc Vũ cười khẩy:
– Anh tự tin quá rồi đấy. Chúng ta mới ngủ chung bao lâu hả?
Thẩm Lạc nói:
– Bởi vì mỗi lần em ngủ đều phải ôm anh.
Bắc Vũ rất muốn chửi ầm lên:
– Em ôm gối đầu cũng có thể ngủ được.
Thẩm Lạc nói:
– Bây giờ em đang không ngủ được đấy!
Bắc Vũ cảm thấy mình không thể nói chuyện bình thường với anh được nữa, vì đến bây giờ anh vẫn còn chưa nhận ra là cô đang giận anh, và điều anh cần làm bây giờ là kiểm tra lại mình xem vì sao cô giận để giải thích với cô, chứ không phải là tiếp tục chọc giận cô.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại:
– Thẩm Lạc, bây giờ em đang giận anh đấy, anh không cảm nhận được một chút nào sao?
Thẩm Lạc vẫn bình tĩnh đáp:
– Có nhận ra, nếu không em đã sang nhà anh rồi.
Bắc Vũ nói:
– Vậy anh không thèm nghĩ xem vì sao em lại giận à?
Thẩm Lạc nghiêm túc nói:
– Anh đã nghĩ rồi, nhưng vẫn không biết là mình đã làm gì khiến em giận cả.
Bắc Vũ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ bị điên mất:
– Chẳng lẽ cái chuyện mà anh nói dối em, anh cũng không biết sao?
Thẩm Lạc suy nghĩ một lát rồi nhíu mày:
– Anh không biết.
Bắc Vũ tức điên lên. Cô lùi lại mấy bước rồi nói:
– Vậy thì anh về mà nghĩ lại đi, khi nào nghĩ xong thì đến tìm em. Đừng có đứng ở cửa phòng em nữa, em sẽ không ra nữa đâu.
Sau đó liền đóng sầm cửa lại.
Bắc Vũ đứng ở sau cửa nghe tiếng bước chân của anh đi ra xa rồi mới quay về giường nằm.
Đêm hôm đó cô vẫn không sao ngủ được. Mãi đến sáng sớm hôm sau cô mới mơ màng ngủ mất, thì lại bị tiếng ồn ào dưới nhà đánh thức.
Cô vừa xoa đầu vừa mở cửa sổ ra xem. Thẩm Lạc đang nói chuyện với một người nào đó. Có vẻ như anh ta muốn vào nhà, mà Thẩm Lạc nhất quyết không cho.
– Thẩm Lạc, chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau sao?
– Tôi không muốn nói chuyện với người cướp vợ của người khác.
– Nhưng Phi Thuyền Nhỏ là con của Tố Tố, anh không có quyền cấm mẹ con họ gặp nhau. Tôi xin anh hãy thông cảm cho tấm lòng của một người mẹ đi.
– Tôi không thông cảm được, hai người cút đi.
– Thẩm Lạc!
– Get away! (Cút!)
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bắc Vũ, Thẩm Lạc giơ tay đẩy anh chàng kia ra, rồi lại đóng sầm cửa lại.
Anh là người học võ, nên trong trường hợp không đề phòng, anh chàng kia đã bị anh đẩy ngã ngồi xuống đất.
Mãi một lúc sau, anh chàng kia mới chật vật đứng dậy. Có lẽ là ánh mắt của Bắc Vũ quá mãnh liệt đã khiến anh ta cảm nhận được, nên anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn về chỗ Bắc Vũ đứng.
Lúc này Bắc Vũ mới nhìn rõ mặt anh ta, khuôn mặt rất đứng đắn, không tính là quá đẹp trai, nhưng cũng rất nổi bật, nhìn là biết cuộc sống của anh ta rất an nhàn, sung sướng rồi.
Dù sao cô cũng nhìn lén chuyện của người khác, nên Bắc Vũ mỉm cười với anh ta rồi vội vàng chạy về phòng.
Bắc Vũ về phòng rồi lại tiếp tục suy nghĩ.
Hôm qua Trình Tố Tố là một bà mẹ bỏ rơi con. Hôm nay anh chàng này là người cướp vợ người khác.
Vậy thì rất có khả năng anh chàng này đã cướp Trình Tố Tố từ tay Thẩm Lạc.
Bỏ chồng, bỏ con à?
Thảo nào Thẩm Lạc không muốn nói chuyện này, lại còn nói dối Phi Thuyền Nhỏ là sản phẩm của khoa học nữa.
Tuy là rất mất mặt, nhưng anh cũng không thể giấu cô như vậy!
Cô đang bực mình, thì lại nghe thấy tiếng động ở dưới lầu.
Vừa ló đầu ra liền trông thấy Lý Tri Viễn đang khuyên nhủ anh chàng kia:
– Anh Hàn, hai người đừng nóng lòng, tôi sẽ khuyên nhủ Thẩm Lạc.
Anh chàng kia gật đầu:
– Vậy thì cảm ơn anh.
Lý Tri Viễn nói:
– Tính Thẩm Lạc rất cứng rắn, hai người phải kiên nhẫn đấy.
Anh chàng kia thở dài:
– Chuyện này cũng là do lỗi của Tố Tố, nên chắc chắn phải kiên nhẫn rồi. Chỉ là Tố Tố rất nhớ Phi Thuyền Nhỏ, nên tôi muốn đón Phi Thuyền Nhỏ về sống chung với chúng tôi.
Lý Tri Viễn gãi đầu:
– Tôi cũng biết là trẻ con thì nên sống với mẹ, nhưng Phi Thuyền Nhỏ vẫn không biết mình có mẹ, nên phải để cho nó tiếp nhận chuyện này đã.
– Tất nhiên rồi, chuyện này còn phải trông chờ vào Thẩm Lạc nữa. Tôi mới nhìn Phi Thuyền Nhỏ từ xa mỗi một lần thôi, tính cách thằng bé thế nào?
Lý Tri Viễn cười:
– Nó rất đáng yêu, ai gặp cũng thích nó cả.
Anh chàng kia lại nói:
– Dù thế nào, tôi cũng phải cảm ơn công nuôi nấng của Thẩm Lạc.
Lý Tri Viễn vội vàng ngăn cản anh ta:
– Anh đừng nhắc đến tiền với Thẩm Lạc, nếu không cậu ấy còn giận hơn đấy. Cuộc sống của cậu ấy rất đơn giản, không cần số tiền đó của anh đâu.
Anh chàng kia tự biết mình lỡ lời, nên vội vàng gật đầu:
– Vâng! Vậy tôi đi đây, phiền anh khuyên Thẩm Lạc giúp tôi nhé. Tôi cũng không định đón Phi Thuyền Nhỏ đi ngay, mà chỉ muốn để mẹ con họ gặp nhau thôi.
– Tôi hiểu mà.
Thấy Lý Tri Viễn tiễn anh chàng kia đi, rồi gõ cửa nhà Thẩm Lạc, thì Bắc Vũ mới đi xuống làm việc.
Cả một buổi sáng, cô luôn cảm thấy bứt rứt, vừa muốn biết chân tướng mọi chuyện, vừa không muốn hỏi thẳng Thẩm Lạc. Vậy mà sáng nay anh mang bữa sáng sang, thấy cô không thèm nhìn mình, thì cũng không nói gì với cô cả.
Bắc Vũ sắp bị anh làm cho tức chết rồi.
Đến buổi trưa, Thẩm Lạc rất bình tĩnh sang gọi cô đi ăn cơm.
Vốn dĩ cô định không đi, nhưng lại sợ anh định nhân bữa cơm rồi kể hết mọi chuyện, nên vẫn đi sang.
Phi Thuyền Nhỏ không ở nhà, nhưng Lý Tri Viễn thì vẫn ở đó.
Thấy cô chào hỏi thì Lý Tri Viễn lại đỏ mặt gật đầu chào cô.
Bắc Vũ ngồi xuống rồi đen mặt nhìn Thẩm Lạc xới cơm, rót nước cho mình. Anh vẫn bình tĩnh như trước, có vẻ như sự tức giận của cô không ảnh hưởng gì đến anh vậy.
Mãi đến khi anh làm xong mọi việc, Lý Tri Viễn mới mở miệng thăm dò:
– Thẩm Lạc, cậu định không trả Phi Thuyền Nhỏ lại cho Trình Tố Tố thật đấy à?
Thẩm Lạc nhìn anh ta một cái:
– Bọn họ cho cậu cái gì mà cậu cứ đi giúp bọn họ thế?
Lý Tri Viễn ngượng ngùng nói:
– Tại tớ cảm thấy trẻ con thì nên có mẹ.
Thẩm Lạc nói:
– Cậu cảm thấy tớ nuôi dạy Phi Thuyền Nhỏ không tốt à?
– Không phải, nhưng cô ấy là mẹ ruột của nó, cậu không thể cấm cô ấy như vậy được.
– Mẹ ruột thì có thể vứt bỏ đứa con mới sáu tháng tuổi để đi theo trai à? Theo tớ thấy, cô ta chỉ là mẹ trên mặt sinh học của Phi Thuyền Nhỏ mà thôi.
Bắc Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, nên ném chiếc đũa xuống bàn.
Hai người kia đều giật nảy mình.
Thẩm Lạc thấy cô tức giận thì không hiểu gì hết.
Bắc Vũ quát lên:
– Thẩm Lạc, anh coi em là con ngốc đấy hả?
Thẩm Lạc không hiểu nên hỏi lại:
– Em nói cái gì?
– Trình Tố Tố rốt cuộc là ai? Vì sao anh lại gạt em Phi Thuyền Nhỏ là sản phẩm của thụ tinh ống nghiệm?
/70
|