Nằm ườn trên giường. Lucy cứ suy nghĩ vẩn vơ rồi lăn qua lăn lại bên cạnh con mèo mập. Lũ học trò đúng là chúa nhiều chuyện mà. Ngày mai lên lớp thể nào tụi nó cũng không để yên cho Lucy. Còn Thanh Phong nữa. Lucy không hiểu sao hôm nay cậu ấy lại nhìn cô bằng con mắt lạnh lùng như thế.
“Ôi đau lòng quá. Không lẽ Thanh Phong cũng hiểu lầm mình giống như đám bạn ở trong lớp ư ? không thể nào”.
Người mà Lucy thích là Thanh Phong cơ mà. Ngay từ khi bước chân vào học viện BL, người duy nhất mà Lucy nghĩ rằng sẽ trở thành bạn trai mình là Thanh Phong. Là Hà Thanh Phong chứ không phải ai khác. Là thiên thần Thanh Phong, người có nụ cười rực rỡ như mặt trời ! Kei chỉ là bạn thân của Lucy thôi, cô bé chỉ coi Kei là bạn thân giống như Nhật Dạ thôi. Cô nhóc không thể phản bội lại Thanh Phong trong trái tim mình được. Lucy nghĩ ngợi một hồi rồi ngồi bật dậy. Cô nhóc đi lại tấm gương soi bóng mình tự nhủ :
“Không thể để Thanh Phong hiểu lầm thêm được nữa. Phải kết thúc rắc rối này thôi. Nhưng bằng cách nào ?”
Lucy lại vò đầu bứt tai rồi thả bịch người lên giường, con mèo tưởng chủ mình bị bệnh, lò dò bước lại liếm mặt cô kêu “ ngao ngao”.
Ngày hôm sau.
Lucy cố tình đi tới lớp thật trễ, và lựa lúc cô gần vào thì tót ngay vào chỗ ngồi. Lũ bạn nhìn cô nhóc đầy tức tối. Nhưng xem ra kế hoạch này không khả thi lắm, vì mới ngồi vào chỗ được một phút, điện thoại cô nhóc rung lên, mở ra là tin nhắn của Kei kèm với bản mặt nhăn nhó bực bội đang nhìn cô nhóc .
“Dám đi trễ để tớ trực một mình hả. Cậu chán sống rồi !”
Gấp điện thoại, cô nhóc đưa tay lên gãi đầu áy náy, cô nhóc quên mất mình đang là sao đỏ. Sao đỏ là người thực thi kỉ luật của trường, sao đỏ mà đi trễ thì còn mong quản được ai chứ. Lucy thở dài nhìn sang Thanh Phong. Cậu ấy cũng đang quay lại nhìn cô nhóc nhưng có gì đó khang khác. Thanh Phong không cười. Không còn tươi cười với Lucy như mọi khi nữa. Cả lớp 40 con mắt thì vẫn chĩa vào Lucy như tên bắn…
Chờ mãi mới tới giờ ra chơi, Lucy chạy vội theo Thanh Phong khi thấy cậu bước ra cửa.
-Thanh Phong à ! Cô nhóc lon ton chạy lên trước nhìn cậu bối rối.
-Gì thế ? Thanh Phong quay lại, nhưng cậu ấy vẫn không cười. Lucy xịu mặt nhăn nhó. Đúng là cậu ấy giận thật rồi.
-Phong, tớ…à…
Cô nhóc gãi đầu, cô định nói “giữa tớ và Kei không có gì cả” nhưng không biết phải mở lời như thế nào. Nếu nói thẳng với Phong như vậy thì vô duyên quá… Còn đang ngập ngừng thì từ trong lớp, đám con gái ùa ra hét lớn:
-Lucy ! Đứng lại mau. Lần này thì đừng hòng thoát.
Lucy giật mình nhìn dòng thác người đang ào tới, cô nhóc vội vã bỏ lại thiên thần chạy bạt mạng xuống dưới sân. Đám người vẫn đuổi theo không tha. Nhưng qua một góc khuất thì họ không còn thấy cô nhóc đâu nữa. Cả đám háo hức túa ra tìm…
Trên một cành cây rậm rạp gần đó, Lucy đưa hộp sữa lên miệng thản nhiên nhìn đám người đang lùng sục mình. Định thi trò cút bắt và trốn tìm với Lucy sao ? Đám nhóc này còn non và xanh lắm.
Chuông vào lớp vang lên, thấy đám người kia đi khuất Lucy mới nhẹ nhàng nhảy xuống ung dung bước vào trước những cặp mắt nảy lửa của lũ bạn thân. Nhưng hình như đã có kinh nghiệm. Giờ ra về cả đám đã đóng sập cánh cửa lớp lại trước khi Lucy chạy được ra ngoài. Nhưng họ đã nhầm. Lucy không có ý định trốn chạy nữa. Cô nhóc vẫn bình thản ngồi xếp sách vở vào cặp. Người ta nói “ Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”. Lucy cũng không thèm dùng lại hai lần một trò nữa.
-Khửa khửa khửa ! Lần này thì hết đường chạy nhé. Bé con ! Cơ hội cuối cùng cho cô em đó. Muốn sống thì mau khai ra bản tình ca ngọt ngào của cô em đi. Bằng không đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây.
Lucy mỉm cười nhìn khuôn mặt đầy đắc ý của Hoa Chanh rồi từ từ đứng dậy. Thấy đám bạn đã đùa hơi quá. Kei bước lại định can thiệp thì Lucy đã xọc tay vào túi áo nhìn Hoa Chanh gian xảo.
-Nhìn nè Hoa Chanh ! Đẹp không ?
-Á…Á…Á…
Cô nhóc Hoa Chanh lao ra sau với tốc độ ngang ngửa ánh sáng đè lên cả đám con gái phía sau. Trong tay Lucy là con sâu to đùng, xanh lè đang duyên dáng chuyển mình. Cả lớp hoảng loạn lên như chạy giặc. Lần này không phải là hù. Không phải Lucy nói xạo mà là đồ thật 100%. Cô nhóc mới bắt nó trên cành cây khi nãy. Đám con gái chạy lại núp sau một cậu con trai trông có vẻ khá bình tĩnh. Không, chính xác thì cậu ta cũng rất là sợ nhưng cố tỏ ra can đảm để ghi điểm với các bạn gái trong lớp…
-Bỏ con sâu xuống đi Lucy. Tớ không sợ nó đâu. Nhưng cậu làm các bạn gái sợ đấy. Cậu nhóc cau mày nhìn cô bé, khuôn mặt hơi tái.
-Khánh Trường ! Mau vất con quái vật đó đi. Rồi chúng ta sẽ cho con nhóc kia một trận.
-Các cậu đừng sợ. Con sâu này không có gì là nguy hiểm cả. Nó chỉ ăn lá cây thôi mà. Đúng không ? Cậu nhóc cố trấn tỉnh đám bạn gái và tự trấn an mình
-Hở ! Cậu không sợ thật ư ?
Lucy tròn mắt ngây ngô nhìn cậu bạn đang tiến lại gần mình, cô nhóc mỉm cười dịu dàng rồi vạch cổ áo cậu bỏ tọt con sâu vào trong người cậu ta. Anh bạn tội nghiệp đã không còn chịu được nữa, cậu ngã lăn ra đất xùi bọt mép bất tỉnh nhân sự. Đúng là cái miệng làm hại cái thân mà. Nếu sợ thì cứ nói sợ rồi chạy trốn đi thì có sao đâu chứ. Thích làm anh hùng làm gì để phải mất hình tượng như thế này. Thật là đáng thương ! Lucy lắc đầu cảm thông.
Thanh Phong và Kei thì bật cười thành tiếng. Lucy đúng là siêu quậy mà, đối với con trai thì cô nhóc còn chơi ác hơn nữa. Đám con gái lại được dịp la hét hoảng loạn cả lên khi Lucy lấy con sâu ra khỏi người anh bạn Khánh Trường đang nằm dưới đất. Đúng lúc đó cánh cửa lớp mở xạch ra. Bạch Dương bước vào quát lớn:
-Các em đang làm gì thế ? Đã tan học rồi sao chưa về nhà ? Nhìn thấy cậu bé đang nằm vật dưới đất, anh vội vàng chạy lại đỡ lên lo lắng .-Có chuyện gì xảy ra thế này. Em làm sao thế ?
Sau vào cái tát nhẹ vào mặt của Bạch Dương, chàng trai tội nghiệp cũng tỉnh lại, nhưng vẫn chưa hoàn hồn, cậu lao người ra sau lắp bắp:
-Á…Con sâu. Con sâu….
-Con sâu ?
Bạch Dương ngạc nhiên ngước lên đúng lúc Lucy giấu vội cánh tay cầm con sâu ra sau lưng. Anh cau mày đứng dậy đi lại gần Lucy nghiêm khắc:
-Hoàng Linh Đan ! Em dám mang con sâu vào lớp hù bạn sao ?
Lucy mặt tái mét. Lùi ra sau lo lắng. Bạch Dương đã nổi giận rồi. Lần này thì coi như xong.
-Thưa thầy. Không phải tại em. Do bạn ấy nhát quá thôi…
Lucy đang định phân bua thì đã thấy Bạch Dương trừng mắt, cô nhóc co rúm người im bặt. Bạch Dương lạnh lùng nắm chặt lấy cổ tay Lucy kéo đi.
-Khỏi giải thích. Xuống phòng giám thị với tôi.
Cả lớp nhìn theo thở phào. Dù sao cũng tội cho cô nhóc đó. Nhưng mang được con sâu ra khỏi lớp là mừng rồi. Và cái giá phải trả cho việc hù đứa bạn dũng cảm của cô nhóc là viết một ngàn lần lời hứa “TỪ NAY EM KHÔNG DÁM BẮT SÂU HÙ BẠN NỮA” .So với một ông giám thị khó tính như Bạch Dương thì hình phạt này cũng là nhẹ rồi. Thất thiểu từ phòng giám thị bước ra, cánh tay cô nhóc mỏi nhừ, đám bạn cũng đang đứng chờ sẵn, mặt đứa nào nhìn cũng có vẻ áy náy, bọn nhóc này xem ra vẫn còn có tình người.
-Xin lỗi nhé Lucy ! Bọn tớ không cố ý làm cậu bị thầy Dương phạt đâu, đừng giận nhé !
-Có gì đâu. Tại tớ đùa quá trớn thôi mà. Lucy cười toe toét.
Đám bạn gái vây quanh Lucy vui vẻ. Lucy là cô nhóc vô tư và không biết thế nào là giận dỗi. Đây chính là lí do mà cô nhóc được mọi người quý mến. Hoa Chanh ghé sát tai Lucy thỏ thẻ:
-Lucy, cậu không thể kể cho bọn tớ nghe chuyện tình cảm của cậu và Kei sao ? Bọn tớ chỉ quan tâm cho cậu thôi mà.
-Kể cho bọn tớ nghe đi Lucy. Có gì mà phải xấu hổ chứ ?
Lucy lắc đầu nguầy nguậy.
-Tớ đã nói với các cậu rồi. Giữa tớ và Kei không có gì cả.
-Không thể nào. Tớ thấy các cậu rất thân thiết cơ mà. Cậu không thích Kei thì thích ai được chứ?
-Tớ đã thích một người khác từ lâu rồi. Và người đó không phải là Kei. Các cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa.
-Hì hì hì !!!!
Sau câu nói đó thì Lucy giật mình khi nghe tiếng Nhật Dạ đằng sau cười thích thú, cô nhóc quay lại. Không chỉ có Nhật Dạ mà còn có cả Kei và Thanh Phong đang nhìn mình tò mò. Kei thì có vẻ gì đó giận dỗi. Cậu liếc Lucy rồi lạnh lùng đi ra ngoài. Lucy không để ý, cô nhóc đang thầm đoán thái độ của Thanh Phong bây giờ…
“Ôi đau lòng quá. Không lẽ Thanh Phong cũng hiểu lầm mình giống như đám bạn ở trong lớp ư ? không thể nào”.
Người mà Lucy thích là Thanh Phong cơ mà. Ngay từ khi bước chân vào học viện BL, người duy nhất mà Lucy nghĩ rằng sẽ trở thành bạn trai mình là Thanh Phong. Là Hà Thanh Phong chứ không phải ai khác. Là thiên thần Thanh Phong, người có nụ cười rực rỡ như mặt trời ! Kei chỉ là bạn thân của Lucy thôi, cô bé chỉ coi Kei là bạn thân giống như Nhật Dạ thôi. Cô nhóc không thể phản bội lại Thanh Phong trong trái tim mình được. Lucy nghĩ ngợi một hồi rồi ngồi bật dậy. Cô nhóc đi lại tấm gương soi bóng mình tự nhủ :
“Không thể để Thanh Phong hiểu lầm thêm được nữa. Phải kết thúc rắc rối này thôi. Nhưng bằng cách nào ?”
Lucy lại vò đầu bứt tai rồi thả bịch người lên giường, con mèo tưởng chủ mình bị bệnh, lò dò bước lại liếm mặt cô kêu “ ngao ngao”.
Ngày hôm sau.
Lucy cố tình đi tới lớp thật trễ, và lựa lúc cô gần vào thì tót ngay vào chỗ ngồi. Lũ bạn nhìn cô nhóc đầy tức tối. Nhưng xem ra kế hoạch này không khả thi lắm, vì mới ngồi vào chỗ được một phút, điện thoại cô nhóc rung lên, mở ra là tin nhắn của Kei kèm với bản mặt nhăn nhó bực bội đang nhìn cô nhóc .
“Dám đi trễ để tớ trực một mình hả. Cậu chán sống rồi !”
Gấp điện thoại, cô nhóc đưa tay lên gãi đầu áy náy, cô nhóc quên mất mình đang là sao đỏ. Sao đỏ là người thực thi kỉ luật của trường, sao đỏ mà đi trễ thì còn mong quản được ai chứ. Lucy thở dài nhìn sang Thanh Phong. Cậu ấy cũng đang quay lại nhìn cô nhóc nhưng có gì đó khang khác. Thanh Phong không cười. Không còn tươi cười với Lucy như mọi khi nữa. Cả lớp 40 con mắt thì vẫn chĩa vào Lucy như tên bắn…
Chờ mãi mới tới giờ ra chơi, Lucy chạy vội theo Thanh Phong khi thấy cậu bước ra cửa.
-Thanh Phong à ! Cô nhóc lon ton chạy lên trước nhìn cậu bối rối.
-Gì thế ? Thanh Phong quay lại, nhưng cậu ấy vẫn không cười. Lucy xịu mặt nhăn nhó. Đúng là cậu ấy giận thật rồi.
-Phong, tớ…à…
Cô nhóc gãi đầu, cô định nói “giữa tớ và Kei không có gì cả” nhưng không biết phải mở lời như thế nào. Nếu nói thẳng với Phong như vậy thì vô duyên quá… Còn đang ngập ngừng thì từ trong lớp, đám con gái ùa ra hét lớn:
-Lucy ! Đứng lại mau. Lần này thì đừng hòng thoát.
Lucy giật mình nhìn dòng thác người đang ào tới, cô nhóc vội vã bỏ lại thiên thần chạy bạt mạng xuống dưới sân. Đám người vẫn đuổi theo không tha. Nhưng qua một góc khuất thì họ không còn thấy cô nhóc đâu nữa. Cả đám háo hức túa ra tìm…
Trên một cành cây rậm rạp gần đó, Lucy đưa hộp sữa lên miệng thản nhiên nhìn đám người đang lùng sục mình. Định thi trò cút bắt và trốn tìm với Lucy sao ? Đám nhóc này còn non và xanh lắm.
Chuông vào lớp vang lên, thấy đám người kia đi khuất Lucy mới nhẹ nhàng nhảy xuống ung dung bước vào trước những cặp mắt nảy lửa của lũ bạn thân. Nhưng hình như đã có kinh nghiệm. Giờ ra về cả đám đã đóng sập cánh cửa lớp lại trước khi Lucy chạy được ra ngoài. Nhưng họ đã nhầm. Lucy không có ý định trốn chạy nữa. Cô nhóc vẫn bình thản ngồi xếp sách vở vào cặp. Người ta nói “ Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”. Lucy cũng không thèm dùng lại hai lần một trò nữa.
-Khửa khửa khửa ! Lần này thì hết đường chạy nhé. Bé con ! Cơ hội cuối cùng cho cô em đó. Muốn sống thì mau khai ra bản tình ca ngọt ngào của cô em đi. Bằng không đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây.
Lucy mỉm cười nhìn khuôn mặt đầy đắc ý của Hoa Chanh rồi từ từ đứng dậy. Thấy đám bạn đã đùa hơi quá. Kei bước lại định can thiệp thì Lucy đã xọc tay vào túi áo nhìn Hoa Chanh gian xảo.
-Nhìn nè Hoa Chanh ! Đẹp không ?
-Á…Á…Á…
Cô nhóc Hoa Chanh lao ra sau với tốc độ ngang ngửa ánh sáng đè lên cả đám con gái phía sau. Trong tay Lucy là con sâu to đùng, xanh lè đang duyên dáng chuyển mình. Cả lớp hoảng loạn lên như chạy giặc. Lần này không phải là hù. Không phải Lucy nói xạo mà là đồ thật 100%. Cô nhóc mới bắt nó trên cành cây khi nãy. Đám con gái chạy lại núp sau một cậu con trai trông có vẻ khá bình tĩnh. Không, chính xác thì cậu ta cũng rất là sợ nhưng cố tỏ ra can đảm để ghi điểm với các bạn gái trong lớp…
-Bỏ con sâu xuống đi Lucy. Tớ không sợ nó đâu. Nhưng cậu làm các bạn gái sợ đấy. Cậu nhóc cau mày nhìn cô bé, khuôn mặt hơi tái.
-Khánh Trường ! Mau vất con quái vật đó đi. Rồi chúng ta sẽ cho con nhóc kia một trận.
-Các cậu đừng sợ. Con sâu này không có gì là nguy hiểm cả. Nó chỉ ăn lá cây thôi mà. Đúng không ? Cậu nhóc cố trấn tỉnh đám bạn gái và tự trấn an mình
-Hở ! Cậu không sợ thật ư ?
Lucy tròn mắt ngây ngô nhìn cậu bạn đang tiến lại gần mình, cô nhóc mỉm cười dịu dàng rồi vạch cổ áo cậu bỏ tọt con sâu vào trong người cậu ta. Anh bạn tội nghiệp đã không còn chịu được nữa, cậu ngã lăn ra đất xùi bọt mép bất tỉnh nhân sự. Đúng là cái miệng làm hại cái thân mà. Nếu sợ thì cứ nói sợ rồi chạy trốn đi thì có sao đâu chứ. Thích làm anh hùng làm gì để phải mất hình tượng như thế này. Thật là đáng thương ! Lucy lắc đầu cảm thông.
Thanh Phong và Kei thì bật cười thành tiếng. Lucy đúng là siêu quậy mà, đối với con trai thì cô nhóc còn chơi ác hơn nữa. Đám con gái lại được dịp la hét hoảng loạn cả lên khi Lucy lấy con sâu ra khỏi người anh bạn Khánh Trường đang nằm dưới đất. Đúng lúc đó cánh cửa lớp mở xạch ra. Bạch Dương bước vào quát lớn:
-Các em đang làm gì thế ? Đã tan học rồi sao chưa về nhà ? Nhìn thấy cậu bé đang nằm vật dưới đất, anh vội vàng chạy lại đỡ lên lo lắng .-Có chuyện gì xảy ra thế này. Em làm sao thế ?
Sau vào cái tát nhẹ vào mặt của Bạch Dương, chàng trai tội nghiệp cũng tỉnh lại, nhưng vẫn chưa hoàn hồn, cậu lao người ra sau lắp bắp:
-Á…Con sâu. Con sâu….
-Con sâu ?
Bạch Dương ngạc nhiên ngước lên đúng lúc Lucy giấu vội cánh tay cầm con sâu ra sau lưng. Anh cau mày đứng dậy đi lại gần Lucy nghiêm khắc:
-Hoàng Linh Đan ! Em dám mang con sâu vào lớp hù bạn sao ?
Lucy mặt tái mét. Lùi ra sau lo lắng. Bạch Dương đã nổi giận rồi. Lần này thì coi như xong.
-Thưa thầy. Không phải tại em. Do bạn ấy nhát quá thôi…
Lucy đang định phân bua thì đã thấy Bạch Dương trừng mắt, cô nhóc co rúm người im bặt. Bạch Dương lạnh lùng nắm chặt lấy cổ tay Lucy kéo đi.
-Khỏi giải thích. Xuống phòng giám thị với tôi.
Cả lớp nhìn theo thở phào. Dù sao cũng tội cho cô nhóc đó. Nhưng mang được con sâu ra khỏi lớp là mừng rồi. Và cái giá phải trả cho việc hù đứa bạn dũng cảm của cô nhóc là viết một ngàn lần lời hứa “TỪ NAY EM KHÔNG DÁM BẮT SÂU HÙ BẠN NỮA” .So với một ông giám thị khó tính như Bạch Dương thì hình phạt này cũng là nhẹ rồi. Thất thiểu từ phòng giám thị bước ra, cánh tay cô nhóc mỏi nhừ, đám bạn cũng đang đứng chờ sẵn, mặt đứa nào nhìn cũng có vẻ áy náy, bọn nhóc này xem ra vẫn còn có tình người.
-Xin lỗi nhé Lucy ! Bọn tớ không cố ý làm cậu bị thầy Dương phạt đâu, đừng giận nhé !
-Có gì đâu. Tại tớ đùa quá trớn thôi mà. Lucy cười toe toét.
Đám bạn gái vây quanh Lucy vui vẻ. Lucy là cô nhóc vô tư và không biết thế nào là giận dỗi. Đây chính là lí do mà cô nhóc được mọi người quý mến. Hoa Chanh ghé sát tai Lucy thỏ thẻ:
-Lucy, cậu không thể kể cho bọn tớ nghe chuyện tình cảm của cậu và Kei sao ? Bọn tớ chỉ quan tâm cho cậu thôi mà.
-Kể cho bọn tớ nghe đi Lucy. Có gì mà phải xấu hổ chứ ?
Lucy lắc đầu nguầy nguậy.
-Tớ đã nói với các cậu rồi. Giữa tớ và Kei không có gì cả.
-Không thể nào. Tớ thấy các cậu rất thân thiết cơ mà. Cậu không thích Kei thì thích ai được chứ?
-Tớ đã thích một người khác từ lâu rồi. Và người đó không phải là Kei. Các cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa.
-Hì hì hì !!!!
Sau câu nói đó thì Lucy giật mình khi nghe tiếng Nhật Dạ đằng sau cười thích thú, cô nhóc quay lại. Không chỉ có Nhật Dạ mà còn có cả Kei và Thanh Phong đang nhìn mình tò mò. Kei thì có vẻ gì đó giận dỗi. Cậu liếc Lucy rồi lạnh lùng đi ra ngoài. Lucy không để ý, cô nhóc đang thầm đoán thái độ của Thanh Phong bây giờ…
/99
|