Trách nhiệm đầu tiên của chúng ta là đảm bảo an toàn cho chuyến bay, và sứ mệnh là thứ mà tôi cảm thấy như là một phần công việc.
Sau khi lên máy bay, số lượng hành khách trong mỗi cabin sẽ được báo cáo cho tiếp viên trưởng, rồi tiếp viên trưởng sẽ thông báo cho cơ trưởng và cơ trưởng chỉ thị đóng cửa cabin. La Xán Xán sắp xếp lại hành lý khoang hạng nhất, các tiếp viên hàng không khác tự phụ trách hành lý khu vực của mình.
Lúc máy bay sắp cất cánh, La Xán Xán cầm micro thông báo cho hành khách những điều cần lưu ý trước khi cất cánh. Sau khi thông báo xong, các tiếp viên kiểm tra lại khoang máy bay, xem hành khách đã tắt hết thiết bị điện tử hay chưa.
Khi cất cánh, các tiếp viên ngồi vào ghế của mình. Dương Hồng Quyên ngồi bên cạnh nói với La Xán Xán: “Cô nói không sai, đúng là Viên Phi ngồi máy bay này, còn là ngay khoang tôi phụ trách.”
La Xán Xán thấy gương mặt tức giận của Dương Hồng Quyên, đáp: “Tôi thấy anh ta nói chuyện với tôi rất khách sáo, không phải loại người không nói lý lẽ. Anh ta cũng sẽ không cố tình làm khó dễ cô đâu.”
“Nếu không cố tình thì tôi đã không bị giáng cấp.” Dương Hồng Quyên nói xong, cũng không sợ La Xán Xán biết, nói tiếp: “Cũng là do lúc đó mắt tôi mù. Anh ta mặc đồ tây mang giày da làm tôi không nhận ra. Còn tưởng là người nào đẹp trai, giàu có, chủ động đi đến gần thì bị anh ta làm nhục nhã, còn bị khiếu nại.”
Với chuyện này La Xán Xán không có ý kiến.
Dương Hồng Quyên thấy La Xán Xán không nói lời nào, tự chế giễu mình: “ Đúng là tôi thích người có tiền, muốn gả cho nhà giàu. Để sau này không phải gặp cảnh nghèo khổ. Cô có khinh những người như tôi không?”
La Xán Xán suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Mỗi người mỗi chí hướng, ai cũng theo đuổi những thứ riêng. Thích người có tiền cũng không phải có tội, hơn nữa cô cũng có lý do.” Nhưng mà, tình yêu của cô trong mắt người khác mới là tội lỗi.
Dương Hồng Quyên nhìn La Xán Xán nở nụ cười chân thành. Cô ấy nói: “Tôi chỉ mong lần này hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, trở lại khoang hạng nhất. Đừng xảy ra chuyện gì, tên nhà giàu mới nổi kia đừng phá hỏng.”
Chu Thiến Di đang ở bên cạnh duỗi tay. La Xán Xán cười hỏi: “Sao vậy?”
Chu Thiến Di cau mày nói: “Vừa cất hành lý lớn xong, cả tay đều đau, chân còn bị đè trúng nữa. Chủ hành lý là một người đàn ông cao to, anh ta vừa lên đã đưa hành lý cho tôi, sau đó liền đặt mông ngồi xuống.”
Dương Hồng Quyên vừa nghe xong liền chửi: “Loại đàn ông này một tí phong độ cũng không có, làm như gãy tay gãy chân vậy, còn để cô gái nhỏ như vậy cất hành lý.”
Chu Thiến Di lập tức nói: “Nhỏ tiếng thôi.”
Dương Hồng Quyên còn đang thấy bất công: “Loại đàn ông này dù có tiền tôi cũng không thích.”
La Xán Xán tiếp lời: “Dù sao làm tiếp viên hàng không cũng phải gặp số ít hành khách tự cho là mình đúng, không có một chút phong độ. Những chuyện như thế tôi cũng đã gặp không ít, những người này cứ xem chúng ta như nhân viên phục vụ, đều ra vẻ ta đây. Nhưng công ty đã quy định chúng ta phải chủ động giúp đỡ hành khách.”
Chu Thiến Di gật đầu: “Bây giờ tôi thấy rất mâu thuẫn. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi làm tiếp viên hàng không, nhưng lại giống làm nhân viên phục vụ hơn.”
“Nhưng trách nhiệm đầu tiên của chúng ta là đảm bảo an toàn cho chuyến bay, và sứ mệnh là thứ mà tôi cảm thấy như là một phần công việc.” La Xán Xán nói tiếp: “Chỉ là chúng ta ít gặp tình huống khẩn cấp, đôi lúc rất mâu thuẫn, đương nhiên là tôi cũng không muốn gặp phải tình huống khẩn cấp nào.”
Ba người nói chuyện trong lúc máy bay đang cất cánh. Cho đến khu máy bay đạt được độ cao ổn định thì họ tháo dây an toàn ra, vội vàng đi vào từng khoang.
La Xán Xán đặc biệt chú ý đến người đàn ông lớn tuổi họ Mạc. Ông ấy không ngừng gọi con trai mình: “Mạc Bình, Mạc Bình.” Người kia vẫn cầm máy tính bảng chơi game, hình như không nghe thấy. Ông ấy ngẩn mặt ra, giọng hơi lo lắng.
La Xán Xán đi đến rồi ngồi xổm xuống. Cô hỏi ông ấy có cần giúp gì không, nhưng ông ấy vẫn liên tục nhìn con trai, không ngừng gọi tên anh ta. La Xán Xán không thể làm gì khác, cô quay lại cười nói người đang chơi trò chơi: “Anh Mạc, cha của anh đang gọi.” Cô nhắc vài lần khiến Mạc Bình đang chơi bị phân tâm. Nhưng anh ta cũng chỉ nhìn La Xán Xán một cái, cười đáp: “Cảm ơn cô nhưng không sao đâu. Ông ấy chỉ đang chơi đùa thôi, không cần để ý đến.” Nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào chơi game.
La Xán Xán thấy ông lão vẫn gọi tên con trai mình, nhưng anh ta lại không quan tâm. Thế nên cô đến ngồi xổm trước mặt ông lão, cười nói: “Ông Mạc, ông có thể nói chuyện với cháu.” Cô nói mấy lần, rốt cuộc ông ấy cũng quay lại nhìn cô. Ông nhìn La Xán Xán một lúc mới nói: “Mạc Bình là con tôi.”
La Xán Xán gật đầu, cười: “Đúng vậy, cháu biết.”
“Con của tôi rất thông minh, mười hai tuổi nó đã biết thiết kế trò chơi. Nó là niềm tự hào của tôi.”
La Xán Xán thuận ông đáp: “Đúng, con trai ông rất giỏi.”
Ông ấy nói tiếp: “Mạc Bình là con tôi, rất thông minh, mười hai tuổi đã biết thiết kế trò chơi. Nó là niềm tự hào của ta.”
La Xán Xán nói chuyện cùng ông lão. Ông ấy cứ nói đi nói lại mấy câu đó nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười. Ông lão nói một câu, cô trả lời một câu: “Đúng vậy.”
Sau đó, rốt cuộc ông ấy nói đến mệt, bắt đầu lim dim. La Xán Xán chỉnh lại ghế, đắp chăn kín cho ông ấy, giảm ánh sáng của đèn xuống rồi mới rời khỏi. Cô nhìn thoáng qua con trai của ông lão, Mạc Bình vẫn đang chơi game. La Xán Xán nghĩ thầm, chắc đó là trò chơi do anh ta thiết kế. Cô nhớ đến mấy câu nói của ông lão, trong lòng hơi bùi ngùi.
Trong khoang phổ thông, để lần này có thể thuận lợi khôi phục lại cấp bậc, Dương Hồng Quyên chủ động kiểm tra khoang máy bay, đưa đồ ăn nhẹ cho trẻ em, giúp hành khách chỉnh ánh sáng đèn, giải đáp thắc mắc cho hành khách. Sau khi trả lời cho một hành khách xong, cô ngẩng đầu, vị trí sau là của Viên Phi. Trong lòng cô thở dài một tiếng, dự định cứ như vậy đi đến, thế mà Viên Phi lại ngẩng đầu, hai ánh mắt nhìn nhau. Cô đi tới, mỉm cười: “Thưa anh, anh có cần gì không?”
Viên Phi cũng không làm cô xấu hổ, hờ hững nói: “Không.”
Người ngồi bên cạnh Viên Phi nói với Dương Hồng Quyên: “Cô tiếp viên hàng không này, tôi bị ù tai, hơi khó chịu.”
Dương Hồng Quyên lập tức mỉm cười: “Thưa anh, tôi nghĩ rằng anh nên ngậm viên kẹo này đi ạ, chắc sẽ khiến anh thấy ổn hơn nhiều.” Cô lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho người đàn ông đó.
Dương Hồng Quyên đi kiểm tra trong khoang mấy lần cũng rất thuận lợi. Nhưng mà, người đàn ông bên cạnh Viên Phi lại tiếp tục nhấn chuông. Cô đi đến, gương mặt tươi cười hỏi người kia cần gì. Anh ta cười đáp: “Viên kẹo của cô rất có ích, tai tôi đã đỡ hơn. Viên kẹo ngọt ngào đi vào lòng tôi.”
Dương Hồng Quyên vẫn mỉm cười: “Nghe anh nói như vậy tôi rất vui, nếu như cần gì thì anh cứ nói với tôi.”
“Được.” Anh ta cười.
Dương Hồng Quyên vô ý liếc mắt sang nhìn Viên Phi một cái. Anh ta đang nhắm mắt, không biết là ngủ hay chỉ nghỉ ngơi. Nói chung anh ta không cố ý bắt lỗi là cô đã rất vui rồi, cô không muốn cứ vòng tới vòng lui bên cạnh anh ta.
Cô quay lại chỗ ngồi dành cho tiếp viên. Người bên cạnh Viên Phi lại nhấn chuông. Anh ta cần nước, cô lại đi rót nước.
Đến giờ ăn, Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di cùng nhau phát cơm. Đến bên cạnh Viên Phi, Dương Hồng Quyên nói có mì và cơm gà, hỏi Viên Phi ăn gì. Người đàn ông bên cạnh hỏi cô: “Cô thấy món nào ngon hơn?”
“Khẩu vị mỗi người khác nhau, phải xem khẩu vị của anh thế nào.” Dương Hồng Quyên cười nói.
“Không, tôi muốn hỏi cô món nào ngon hơn. Cô có thể nói cho tôi biết không?”
“Tôi nghĩ cơm gà ngon hơn.” Dương Hồng Quyên kiên nhẫn cười.
“Vậy thôi chọn cơm gà.”
“Được, thưa anh.”
Dương Hồng Quyên cười đưa cho người đàn ông kia, lúc đó vô tình nhìn qua thấy Viên Phi đang cười, là nụ cười giễu cợt.
Phát đồ ăn xong, Dương Hồng Quyên có chút thời gian rảnh rỗi. Chu Thiến Di cười nói với cô: “Người đàn ông bên cạnh anh Viên lúc nào cũng tìm cô.”
Vẻ mặt Dương Hồng Quyên thể hiện sự ghét bỏ: “Anh ta cứ bắt chuyện, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Vì công việc của tôi phải cười với khách hàng nên tôi mới kiên nhẫn với anh ta.”
“Nhưng tôi thấy anh ta cũng khá ổn.” Chu Thiến Di nói.
“Này, yêu cầu của cô có thể cao thêm không?”
Chu Thiến Di nói tiếp: “Nhưng mà cũng không đẹp bằng anh Viên.”
“Sao? Cô nói ai đẹp trai?”
“Anh Viên.”
Dương Hồng Quyên cười khẩy: “Chu Thiến Di, xem ra mắt thẩm mỹ của cô đúng là có vấn đề. Cái tên họ Viên đó như nhà quê, cho dù bây giờ anh ta là nhà giàu mới nổi thì cũng không thể sửa được điểm này. Cô nói anh ta đẹp trai?”
“Trước đây chẳng phải hai người đã từng yêu nhau đó sao? Chẳng hiểu sao cô lại nói gout thẩm mỹ của tôi có vấn đề…” Chu Thiến Di cảm thấy mình đã nói sai, lập tức dừng lại.
Dương Hồng Quyên hừ một tiếng: “Lúc đó mắt tôi mù.”
Hành khách khoang hạng nhất cũng đang dùng bữa. La Xán Xán phát hiện ông lão họ Mạc tay cầm đũa rất run, cơm rơi hơn một nửa trên người và cả dưới đất. Cô đảo mắt nhìn con ông lão. Mạc Bình ngồi ăn không để ý đến cha mình. La Xán Xán không nhìn nổi nữa. Cô đi đến trước mặt ông lão, ngồi xổm xuống, cười: “Ông Mạc, cháu đút cho ông.” Cô cầm bát cơm lên, “a”, đút cho ông ấy như cho một đứa trẻ ăn. Ông ấy cũng giống như đứa trẻ, nuốt từng miếng một.
La Xán Xán hỏi: “Ông ăn có ngon không?”
Ông ấy trả lời như đứa trẻ: “Ngon lắm ngon lắm.”
La Xán Xán mím môi, nhìn ông lão cười chân thành.
Ở khoang phổ thông, các hành khách đã ăn cơm xong, Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di bắt đầu đi thu dọn. Người đàn ông bên cạnh Viên Phi nói vài câu. Một lúc sau, anh ta lại gọi Dương Hồng Quyên, cười hỏi: “Tôi có thể thêm Wechat của cô không?”
Dương Hồng Quyên chuẩn bị từ chối thì nghe anh ta nói: “Tôi có một du thuyền nằm trên bãi biển Jacob Riis ở Queens, New York. Tôi hy vọng được ra biển cùng với một cô gái xinh đẹp, tốt bụng.”
Dương Hồng Quyên liền viết một tờ giấy đưa cho anh ta. Viên Phi ở bên cạnh hừ một tiếng.
Mười bốn tiếng sau, máy bay hạ cánh thuận lợi ở sân bay JKF, New York. La Xán Xán tiễn hành khách xuống máy bay. Cha con họ Mạc đi cuối cùng, ông lão khập khiễng đi trước, con trai ở phía sau gọi điện thoại. La Xán Xán nhìn ông lão rời đi. Trên máy bay cô có thể giúp đỡ ông lão một chút nhưng khi xuống máy bay vấn đề của cha con họ cô không quản được.
Dương Hồng Quyên đưa khách khoang hạng phổ thông xuống. Lần này bay rất thuận lợi, không có hành khách làm khó, ngay cả Viên Phi cũng không gây khó khăn. Cô còn quen được một người nhà giàu bí ẩn nên tâm trạng rất tốt. Viên Phi xuống máy bay, cô âm thầm liếc mắt nhưng bên ngoài vẫn nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn vì đã bay cùng Trường Cát.”
Viên Phi không để ý đến cô, mà đi lướt qua người cô. Dương Hồng Quyên lại âm thầm liếc mắt thêm một cái.
Sau đó, tổ tiếp viên tập trung lại một chỗ, chờ tiếp viên trưởng nhận xét.
“Sao rồi? Cô với người họ Viên kia có xảy ra xung đột không?” La Xán Xán hỏi Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên trả lời: “Không có. Lần này anh ta không cố tình tìm lỗi của tôi.”
“Tôi đã nói anh ta không phải loại người như vậy mà. Cô có thể thuận lợi khôi phục cấp rồi.”
Dương Hồng Quyên gật đầu.
Mà lúc tiếp viên trưởng cho điểm, trừ Dương Hồng Quyên ra thì còn lại tất cả mọi người đều được điểm cao.
Dương Hồng Quyên bị Viên Phi khiếu nại, lý do là nụ cười của Dương Hồng Quyên đối với anh ta quá giả tạo, không chân thành.
La Xán Xán không nghĩ đến cái kiểu phàn nàn này còn Dương Hồng Quyên thì rất tức giận.
Sau khi lên máy bay, số lượng hành khách trong mỗi cabin sẽ được báo cáo cho tiếp viên trưởng, rồi tiếp viên trưởng sẽ thông báo cho cơ trưởng và cơ trưởng chỉ thị đóng cửa cabin. La Xán Xán sắp xếp lại hành lý khoang hạng nhất, các tiếp viên hàng không khác tự phụ trách hành lý khu vực của mình.
Lúc máy bay sắp cất cánh, La Xán Xán cầm micro thông báo cho hành khách những điều cần lưu ý trước khi cất cánh. Sau khi thông báo xong, các tiếp viên kiểm tra lại khoang máy bay, xem hành khách đã tắt hết thiết bị điện tử hay chưa.
Khi cất cánh, các tiếp viên ngồi vào ghế của mình. Dương Hồng Quyên ngồi bên cạnh nói với La Xán Xán: “Cô nói không sai, đúng là Viên Phi ngồi máy bay này, còn là ngay khoang tôi phụ trách.”
La Xán Xán thấy gương mặt tức giận của Dương Hồng Quyên, đáp: “Tôi thấy anh ta nói chuyện với tôi rất khách sáo, không phải loại người không nói lý lẽ. Anh ta cũng sẽ không cố tình làm khó dễ cô đâu.”
“Nếu không cố tình thì tôi đã không bị giáng cấp.” Dương Hồng Quyên nói xong, cũng không sợ La Xán Xán biết, nói tiếp: “Cũng là do lúc đó mắt tôi mù. Anh ta mặc đồ tây mang giày da làm tôi không nhận ra. Còn tưởng là người nào đẹp trai, giàu có, chủ động đi đến gần thì bị anh ta làm nhục nhã, còn bị khiếu nại.”
Với chuyện này La Xán Xán không có ý kiến.
Dương Hồng Quyên thấy La Xán Xán không nói lời nào, tự chế giễu mình: “ Đúng là tôi thích người có tiền, muốn gả cho nhà giàu. Để sau này không phải gặp cảnh nghèo khổ. Cô có khinh những người như tôi không?”
La Xán Xán suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Mỗi người mỗi chí hướng, ai cũng theo đuổi những thứ riêng. Thích người có tiền cũng không phải có tội, hơn nữa cô cũng có lý do.” Nhưng mà, tình yêu của cô trong mắt người khác mới là tội lỗi.
Dương Hồng Quyên nhìn La Xán Xán nở nụ cười chân thành. Cô ấy nói: “Tôi chỉ mong lần này hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, trở lại khoang hạng nhất. Đừng xảy ra chuyện gì, tên nhà giàu mới nổi kia đừng phá hỏng.”
Chu Thiến Di đang ở bên cạnh duỗi tay. La Xán Xán cười hỏi: “Sao vậy?”
Chu Thiến Di cau mày nói: “Vừa cất hành lý lớn xong, cả tay đều đau, chân còn bị đè trúng nữa. Chủ hành lý là một người đàn ông cao to, anh ta vừa lên đã đưa hành lý cho tôi, sau đó liền đặt mông ngồi xuống.”
Dương Hồng Quyên vừa nghe xong liền chửi: “Loại đàn ông này một tí phong độ cũng không có, làm như gãy tay gãy chân vậy, còn để cô gái nhỏ như vậy cất hành lý.”
Chu Thiến Di lập tức nói: “Nhỏ tiếng thôi.”
Dương Hồng Quyên còn đang thấy bất công: “Loại đàn ông này dù có tiền tôi cũng không thích.”
La Xán Xán tiếp lời: “Dù sao làm tiếp viên hàng không cũng phải gặp số ít hành khách tự cho là mình đúng, không có một chút phong độ. Những chuyện như thế tôi cũng đã gặp không ít, những người này cứ xem chúng ta như nhân viên phục vụ, đều ra vẻ ta đây. Nhưng công ty đã quy định chúng ta phải chủ động giúp đỡ hành khách.”
Chu Thiến Di gật đầu: “Bây giờ tôi thấy rất mâu thuẫn. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi làm tiếp viên hàng không, nhưng lại giống làm nhân viên phục vụ hơn.”
“Nhưng trách nhiệm đầu tiên của chúng ta là đảm bảo an toàn cho chuyến bay, và sứ mệnh là thứ mà tôi cảm thấy như là một phần công việc.” La Xán Xán nói tiếp: “Chỉ là chúng ta ít gặp tình huống khẩn cấp, đôi lúc rất mâu thuẫn, đương nhiên là tôi cũng không muốn gặp phải tình huống khẩn cấp nào.”
Ba người nói chuyện trong lúc máy bay đang cất cánh. Cho đến khu máy bay đạt được độ cao ổn định thì họ tháo dây an toàn ra, vội vàng đi vào từng khoang.
La Xán Xán đặc biệt chú ý đến người đàn ông lớn tuổi họ Mạc. Ông ấy không ngừng gọi con trai mình: “Mạc Bình, Mạc Bình.” Người kia vẫn cầm máy tính bảng chơi game, hình như không nghe thấy. Ông ấy ngẩn mặt ra, giọng hơi lo lắng.
La Xán Xán đi đến rồi ngồi xổm xuống. Cô hỏi ông ấy có cần giúp gì không, nhưng ông ấy vẫn liên tục nhìn con trai, không ngừng gọi tên anh ta. La Xán Xán không thể làm gì khác, cô quay lại cười nói người đang chơi trò chơi: “Anh Mạc, cha của anh đang gọi.” Cô nhắc vài lần khiến Mạc Bình đang chơi bị phân tâm. Nhưng anh ta cũng chỉ nhìn La Xán Xán một cái, cười đáp: “Cảm ơn cô nhưng không sao đâu. Ông ấy chỉ đang chơi đùa thôi, không cần để ý đến.” Nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào chơi game.
La Xán Xán thấy ông lão vẫn gọi tên con trai mình, nhưng anh ta lại không quan tâm. Thế nên cô đến ngồi xổm trước mặt ông lão, cười nói: “Ông Mạc, ông có thể nói chuyện với cháu.” Cô nói mấy lần, rốt cuộc ông ấy cũng quay lại nhìn cô. Ông nhìn La Xán Xán một lúc mới nói: “Mạc Bình là con tôi.”
La Xán Xán gật đầu, cười: “Đúng vậy, cháu biết.”
“Con của tôi rất thông minh, mười hai tuổi nó đã biết thiết kế trò chơi. Nó là niềm tự hào của tôi.”
La Xán Xán thuận ông đáp: “Đúng, con trai ông rất giỏi.”
Ông ấy nói tiếp: “Mạc Bình là con tôi, rất thông minh, mười hai tuổi đã biết thiết kế trò chơi. Nó là niềm tự hào của ta.”
La Xán Xán nói chuyện cùng ông lão. Ông ấy cứ nói đi nói lại mấy câu đó nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười. Ông lão nói một câu, cô trả lời một câu: “Đúng vậy.”
Sau đó, rốt cuộc ông ấy nói đến mệt, bắt đầu lim dim. La Xán Xán chỉnh lại ghế, đắp chăn kín cho ông ấy, giảm ánh sáng của đèn xuống rồi mới rời khỏi. Cô nhìn thoáng qua con trai của ông lão, Mạc Bình vẫn đang chơi game. La Xán Xán nghĩ thầm, chắc đó là trò chơi do anh ta thiết kế. Cô nhớ đến mấy câu nói của ông lão, trong lòng hơi bùi ngùi.
Trong khoang phổ thông, để lần này có thể thuận lợi khôi phục lại cấp bậc, Dương Hồng Quyên chủ động kiểm tra khoang máy bay, đưa đồ ăn nhẹ cho trẻ em, giúp hành khách chỉnh ánh sáng đèn, giải đáp thắc mắc cho hành khách. Sau khi trả lời cho một hành khách xong, cô ngẩng đầu, vị trí sau là của Viên Phi. Trong lòng cô thở dài một tiếng, dự định cứ như vậy đi đến, thế mà Viên Phi lại ngẩng đầu, hai ánh mắt nhìn nhau. Cô đi tới, mỉm cười: “Thưa anh, anh có cần gì không?”
Viên Phi cũng không làm cô xấu hổ, hờ hững nói: “Không.”
Người ngồi bên cạnh Viên Phi nói với Dương Hồng Quyên: “Cô tiếp viên hàng không này, tôi bị ù tai, hơi khó chịu.”
Dương Hồng Quyên lập tức mỉm cười: “Thưa anh, tôi nghĩ rằng anh nên ngậm viên kẹo này đi ạ, chắc sẽ khiến anh thấy ổn hơn nhiều.” Cô lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho người đàn ông đó.
Dương Hồng Quyên đi kiểm tra trong khoang mấy lần cũng rất thuận lợi. Nhưng mà, người đàn ông bên cạnh Viên Phi lại tiếp tục nhấn chuông. Cô đi đến, gương mặt tươi cười hỏi người kia cần gì. Anh ta cười đáp: “Viên kẹo của cô rất có ích, tai tôi đã đỡ hơn. Viên kẹo ngọt ngào đi vào lòng tôi.”
Dương Hồng Quyên vẫn mỉm cười: “Nghe anh nói như vậy tôi rất vui, nếu như cần gì thì anh cứ nói với tôi.”
“Được.” Anh ta cười.
Dương Hồng Quyên vô ý liếc mắt sang nhìn Viên Phi một cái. Anh ta đang nhắm mắt, không biết là ngủ hay chỉ nghỉ ngơi. Nói chung anh ta không cố ý bắt lỗi là cô đã rất vui rồi, cô không muốn cứ vòng tới vòng lui bên cạnh anh ta.
Cô quay lại chỗ ngồi dành cho tiếp viên. Người bên cạnh Viên Phi lại nhấn chuông. Anh ta cần nước, cô lại đi rót nước.
Đến giờ ăn, Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di cùng nhau phát cơm. Đến bên cạnh Viên Phi, Dương Hồng Quyên nói có mì và cơm gà, hỏi Viên Phi ăn gì. Người đàn ông bên cạnh hỏi cô: “Cô thấy món nào ngon hơn?”
“Khẩu vị mỗi người khác nhau, phải xem khẩu vị của anh thế nào.” Dương Hồng Quyên cười nói.
“Không, tôi muốn hỏi cô món nào ngon hơn. Cô có thể nói cho tôi biết không?”
“Tôi nghĩ cơm gà ngon hơn.” Dương Hồng Quyên kiên nhẫn cười.
“Vậy thôi chọn cơm gà.”
“Được, thưa anh.”
Dương Hồng Quyên cười đưa cho người đàn ông kia, lúc đó vô tình nhìn qua thấy Viên Phi đang cười, là nụ cười giễu cợt.
Phát đồ ăn xong, Dương Hồng Quyên có chút thời gian rảnh rỗi. Chu Thiến Di cười nói với cô: “Người đàn ông bên cạnh anh Viên lúc nào cũng tìm cô.”
Vẻ mặt Dương Hồng Quyên thể hiện sự ghét bỏ: “Anh ta cứ bắt chuyện, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Vì công việc của tôi phải cười với khách hàng nên tôi mới kiên nhẫn với anh ta.”
“Nhưng tôi thấy anh ta cũng khá ổn.” Chu Thiến Di nói.
“Này, yêu cầu của cô có thể cao thêm không?”
Chu Thiến Di nói tiếp: “Nhưng mà cũng không đẹp bằng anh Viên.”
“Sao? Cô nói ai đẹp trai?”
“Anh Viên.”
Dương Hồng Quyên cười khẩy: “Chu Thiến Di, xem ra mắt thẩm mỹ của cô đúng là có vấn đề. Cái tên họ Viên đó như nhà quê, cho dù bây giờ anh ta là nhà giàu mới nổi thì cũng không thể sửa được điểm này. Cô nói anh ta đẹp trai?”
“Trước đây chẳng phải hai người đã từng yêu nhau đó sao? Chẳng hiểu sao cô lại nói gout thẩm mỹ của tôi có vấn đề…” Chu Thiến Di cảm thấy mình đã nói sai, lập tức dừng lại.
Dương Hồng Quyên hừ một tiếng: “Lúc đó mắt tôi mù.”
Hành khách khoang hạng nhất cũng đang dùng bữa. La Xán Xán phát hiện ông lão họ Mạc tay cầm đũa rất run, cơm rơi hơn một nửa trên người và cả dưới đất. Cô đảo mắt nhìn con ông lão. Mạc Bình ngồi ăn không để ý đến cha mình. La Xán Xán không nhìn nổi nữa. Cô đi đến trước mặt ông lão, ngồi xổm xuống, cười: “Ông Mạc, cháu đút cho ông.” Cô cầm bát cơm lên, “a”, đút cho ông ấy như cho một đứa trẻ ăn. Ông ấy cũng giống như đứa trẻ, nuốt từng miếng một.
La Xán Xán hỏi: “Ông ăn có ngon không?”
Ông ấy trả lời như đứa trẻ: “Ngon lắm ngon lắm.”
La Xán Xán mím môi, nhìn ông lão cười chân thành.
Ở khoang phổ thông, các hành khách đã ăn cơm xong, Dương Hồng Quyên và Chu Thiến Di bắt đầu đi thu dọn. Người đàn ông bên cạnh Viên Phi nói vài câu. Một lúc sau, anh ta lại gọi Dương Hồng Quyên, cười hỏi: “Tôi có thể thêm Wechat của cô không?”
Dương Hồng Quyên chuẩn bị từ chối thì nghe anh ta nói: “Tôi có một du thuyền nằm trên bãi biển Jacob Riis ở Queens, New York. Tôi hy vọng được ra biển cùng với một cô gái xinh đẹp, tốt bụng.”
Dương Hồng Quyên liền viết một tờ giấy đưa cho anh ta. Viên Phi ở bên cạnh hừ một tiếng.
Mười bốn tiếng sau, máy bay hạ cánh thuận lợi ở sân bay JKF, New York. La Xán Xán tiễn hành khách xuống máy bay. Cha con họ Mạc đi cuối cùng, ông lão khập khiễng đi trước, con trai ở phía sau gọi điện thoại. La Xán Xán nhìn ông lão rời đi. Trên máy bay cô có thể giúp đỡ ông lão một chút nhưng khi xuống máy bay vấn đề của cha con họ cô không quản được.
Dương Hồng Quyên đưa khách khoang hạng phổ thông xuống. Lần này bay rất thuận lợi, không có hành khách làm khó, ngay cả Viên Phi cũng không gây khó khăn. Cô còn quen được một người nhà giàu bí ẩn nên tâm trạng rất tốt. Viên Phi xuống máy bay, cô âm thầm liếc mắt nhưng bên ngoài vẫn nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn vì đã bay cùng Trường Cát.”
Viên Phi không để ý đến cô, mà đi lướt qua người cô. Dương Hồng Quyên lại âm thầm liếc mắt thêm một cái.
Sau đó, tổ tiếp viên tập trung lại một chỗ, chờ tiếp viên trưởng nhận xét.
“Sao rồi? Cô với người họ Viên kia có xảy ra xung đột không?” La Xán Xán hỏi Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên trả lời: “Không có. Lần này anh ta không cố tình tìm lỗi của tôi.”
“Tôi đã nói anh ta không phải loại người như vậy mà. Cô có thể thuận lợi khôi phục cấp rồi.”
Dương Hồng Quyên gật đầu.
Mà lúc tiếp viên trưởng cho điểm, trừ Dương Hồng Quyên ra thì còn lại tất cả mọi người đều được điểm cao.
Dương Hồng Quyên bị Viên Phi khiếu nại, lý do là nụ cười của Dương Hồng Quyên đối với anh ta quá giả tạo, không chân thành.
La Xán Xán không nghĩ đến cái kiểu phàn nàn này còn Dương Hồng Quyên thì rất tức giận.
/64
|