Mọi người vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh, anh chàng vừa mới trêu chọc Hứa Mộ Châu cảm thán, “Lại thêm một vị mỹ nữ, phúc lợi của đoàn phim này thật tốt ! Đến đây nào, đến ngồi bên cạnh anh nè, đừng khách khí!”
Biết anh ta thích nói đùa, mọi người đều không để ý, phó đạo diễn sắp xếp cho Nghi Hi ngồi bên cạnh mình, chờ tới lúc nhìn rõ vị trí phía bên phải là ai, Nghi Hi cảm thấy thà ngồi cạnh cái anh vừa nãy còn hơn.
Ánh mắt của Hứa Mộ Châu yên tĩnh, nhìn Nghi Hi ở bên cạnh khẽ nói: “Thì ra đây chính là công việc mới của em, chúc mừng.”
Nghi Hi nói: “Trước phải giữ bí mật.”
“Anh hiểu.”
Phó đạo diễn hiếu kỳ hỏi: “Mộ Châu quen biết Nghi Hi ?”
“Tôi và anh Hứa đều học ở Bắc ảnh, trước đây đã gặp qua vài lần.”
“Thật trùng hợp, thầy Hứa à cậu phải chăm sóc đàn em cho tốt đó !”
Giống như có chút vui đùa mờ ám, lúc này hắn lại tiếp lời. Cười nhẹ, giọng điệu rất nhã nhặn, “Dĩ nhiên rồi.”
Thời khắc Nghi Hi xuất hiện Yên Như không thể che giấu sự khiếp sợ của bản thân. Giống như Cung Văn Phi, chị ta cũng cho rằng Nghi Hi tới Hoành Điếm chỉ để cho các đoàn phim quen mặt, ban đầu còn định xem người mới như cô sẽ đi con đường này thế nào, không ngờ được buổi tối lại ăn cơm chung bàn.
Cô ta lại có thể đóng phim của đạo diễn Đàm Vệ Đông!
“Đúng rồi, cô gái cô đóng vai nào vậy ?”
“Còn có thể là ai chứ ? Thử nghĩ xem hiện tại vai nào còn chưa xác định chẳng phải sẽ biết sao.”
Yên Như lộ ra nụ cười mỉm, vẻ mặt đã nhìn không ra cảm xúc gì, “Thì ra em đóng Liễu Cơ.”
Diễn viên ở đây đều đã xem qua kịch bản, vai phụ cũng chỉ có mười mấy phút trên màn ảnh, các vai phụ khác đều có đất diễn rất ít, nhưng nhân vật này lại có ưu thế, khiến cho không ai có thể xem nhẹ.
“Đóng Liễu Cơ, vậy chẳng phải có thể diễn chung với Lê ảnh đế? Cô gái vận khí thật tốt, còn đi học đã có thể cùng Lê ảnh đế hợp tác, chuyện này có thể sánh với việc em học thêm nửa năm nữa đó!”
Nghi Hi khiêm tốn cúi đầu, “Tôi cũng cảm thấy vậy, hi vọng đến lúc đó không gây phiền toái cho thầy Lê là tốt rồi.”
.
Khoảng chín giờ bữa tiệc kết thúc, lúc rời khỏi đó nghe nói nhóm người đạo diễn Đàm Vệ Đông đã đến Hoành Điếm, nhưng quá mệt mỏi không qua đây. Nghi Hi rất vui mừng Hứa Mộ Châu không giống buổi chiều kiên trì đưa cô quay về khách sạn, ngay cả phim còn chưa quay đã có tin đồn không hay với bạn diễn hợp tác, cô còn muốn quý trọng thanh danh tốt đẹp của bản thân.
Rửa mặt xong nằm trên giường, cô dùng điện thoại di động lướt weibo[1], nghĩ đến sự việc xảy ra hôm nay, bất tri bất giác liền gõ ba chữ Hứa Mộ Châu. Từ khóa đầu tiên xuất hiện trên weibo chính là Hứa Mộ Châu Yên Như, đầu ngón tay cô tạm dừng trên màn hình giây lát, nhưng sau đó vẫn nhấn xuống.
Tin đồn bên Thiên Nhai cũng được lan truyền trên weibo, khắp nơi đều bàn tán xôn xao, phần lớn các fan đều đoán được phim điện ảnh kia chính là Đoạt cung, thích thú nghi ngờ chất vấn phản đối cái gì cũng có, mà kéo xuống dưới weibo đã sớm có những bình luận của Châu Như Đảng[2]. Lúc ấy Nam viên di yêu đang gây sốt, Hứa Mộ Châu đóng Lưu Bệnh Dĩ đẹp trai thâm tình, Yên Như đóng Hứa Bình Quân xinh đẹp thông tuệ, giai đoạn “cổ kiếm tình thâm” trong lịch sử được hai người họ diễn đến lưu luyến rung động lòng người, cho dù bản thân là bạn gái thực sự của vai nam chính, Nghi Hi cũng không thể không thừa nhận bọn họ đứng chung một chỗ quả thật là một cặp xứng lứa vừa đôi.
Thuận tay mở một tấm ảnh trong phim, là cảnh hôn lễ của Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân, hai người nằm ôm nhau, mỉm cười đối mặt, tay hắn vuốt ve mặt chị ta, trong mắt tình ý vô hạn. Nghi Hi thoáng cái lấy lại tinh thần lại nhớ đến bản thân lần đó gặp phải Yên Như chạm lên mặt Hứa Mộ Châu, trong lòng nghĩ không biết đây là cái vận may gì !
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên một cái, thoát khỏi hình ảnh mới phát hiện có người gửi tin nhắn cá nhân cho cô, góc phải ảnh đại diện có thêm một dấu V màu vàng[3], 100 vạn fan từ tháng trước đã tăng lên 700 vạn, mỗi bài đăng đều có mấy vạn bình luận thậm chí hơn mười vạn bình luận. Ảnh đại diện vẫn là tấm hình lúc trước cô chọn cho hắn, Nghi Hi chỉ nhìn lướt qua liền ấn mở khung chat.
Hứa Mộ Châu: ngủ chưa ?
Thích ăn trái vải tròn vành vạnh: ngủ ngay bây giờ.
Hứa Mộ Châu: ngày mai sẽ chính thức bấm máy, nếu như có vấn đề gì có thể tới tìm anh. Đạo diễn Đàm lúc quay phim tính tình không tốt lắm, em lại đóng chung với thầy Lê, phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Thích ăn trái vải tròn vành vạnh: đã biết.
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói: quay xong bộ phim này, cùng đi Vụ Nguyên[4] được không ?
Thích ăn trái vải tròn vành vạnh: tới đó làm gì ?
Hứa Mộ Châu: không phải em vẫn muốn tới đó một lần ?
Thích ăn trái vải tròn vành vạnh: hiện tại lịch trình của anh kín như vậy, công ty sẽ không dễ dàng cho anh nghỉ phép. Với lại, tôi cũng không muốn đi nữa.
Hắn chậm chạp không trả lời, Nghi Hi bổ sung nói: thực ra tôi nghĩ, hai tháng tới chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, hi vọng anh có thể chú ý một điều, đừng để cho người khác biết quan hệ trước đây giữa hai ta. Chuyện này cũng có lợi cho anh.
Tin nhắn gửi đi liền giống như đá chìm đáy biển, chờ mười mấy phút cũng không thấy hồi âm, Nghi Hi nghĩ đến cái tính không thể nhẫn nại của hắn, cô nghĩ bản thân cứ từ chối mãi rốt cuộc cũng làm cho hắn nổi giận, xem ra là không muốn quan tâm mình nữa.
Điều chỉnh đồng hồ báo thức để điện thoại di động xuống, cô thở sâu nhắm hai mắt lại, bắt đầu cố gắng đi ngủ.
Chuyện quá khứ đều đã qua, đối với cô mà nói, hiện tại điều quan trọng nhất chính là quay bộ phim này. Cơ hội này tới không dễ dàng, nếu như không biết trân trọng, có lẽ cả đời sẽ không đến lần thứ hai.
.
/294
|