Nghi Hi gặp phải Hứa Mộ Châu tại một nhà hàng Hồng Kông ở Hoành Điếm[1].
Lúc đó là 4 giờ chiều, sau khi cô và phó đạo diễn gặp mặt thì có chút mệt mỏi. Nghi Hi liền chọn nhà hàng ngay gần đây để ăn chút gì đó. Ai ngờ lúc chọn món lực chú ý của người phục vụ hoàn toàn không đặt trên người mình, ánh mắt thường liếc về phía góc nhà hàng. Bàn kia ngồi ba người, phía ngoài bày mấy chậu cây tươi tốt, Nghi Hi nhìn không ra hình dáng họ thế nào, chỉ có thể từ quần áo nhận ra là hai nam một nữ.
Nơi này là Hoành Điếm, ngôi sao xuất hiện chẳng qua là chuyện bình thường. Mấy người kia hẳn là diễn viên tới quay phim ở gần đây. Ban đầu cô cũng không để ý, nhưng mà thấy người phục vụ mắt cũng sắp phát sáng, vẫn là không nhịn được hiếu kỳ, hỏi một câu: “Là ai vậy?”
Người phục vụ lúc này mới nghĩ tới mình còn đang làm việc, trả lời: “Xin lỗi chị, trông thấy thần tượng có điểm kích động. Chị không biết, em thích anh ấy nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp được người thật… Chị nói xem trông em như thế này đi đến có thể xin được chữ ký không ạ?”
Tính tình của Nghi Hi từ trước đến nay luôn thành thục, cũng không cảm thấy khó chịu, rất phối hợp trầm tư rồi nháy mắt, “Đương nhiên, dê béo đã đưa đến cửa, không cần cũng phí. Cẩn thận bỏ qua lần này thì không có lần sau đâu.”
Người phục vụ tán thành, nhưng mà rối rắm một lát lại đau xót thở dài, “Vẫn là thôi đi, anh ấy đi cùng bạn bè, em mà quấy rầy sẽ không hay. Vả lại lịch trình gần đây của anh ấy kín như vậy, chắc chắn rất vất vả, không dễ dàng mới được nghỉ ngơi, lẽ nào em lại đi phá hoại.”
Nhìn trước ngó sau[2] thế này, Nghi Hi nhíu mày, “Fan mẹ ruột nha.”
Người phục vụ cười hì hì, “Cũng không phải đâu ạ! Là fan của anh ấy nhiều năm như vậy, rốt cục thấy được thần tượng thành công, tâm trạng của em vô cùng phức tạp. Vừa sợ anh ấy làm việc nhiều quá lại khổ cực, vừa hi vọng anh ấy có thể nhận thêm nhiều tác phẩm để độ nổi tiếng không ngừng tăng lên, sự rối rắm này người ngoài như chị không hiểu được đâu.”
Cô gái dựng thẳng ngón trỏ lắc qua lắc lại trước mặt Nghi Hi, dáng vẻ vô cùng thú vị. Nghi Hi bật cười, rồi lại phát hiện mấu chốt trong lời nói, lưng khẽ dựa về sau, cô chậm rãi tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt trắng trẻo, hỏi người phục vụ: “Thần tượng của cô có phải… nam ngôi sao đang được hoan nghênh thời gian gần đây?”
Thời gian này nam nghệ sĩ bạo hồng[3] trong ấn tượng của Nghi Hi chỉ có một người, hay chỉ mình cô nghĩ vậy?
Người phục vụ lại không trả lời. Cô bé ngẩn ngơ nhìn Nghi Hi, gương mặt vừa bị kính râm che đi phân nửa, cô ấy đang nhớ thương thần tượng, căn bản không chú ý khách hàng nữ cao gầy thon thả này dáng vẻ ra sao, giờ phút này bỗng nhiên nhìn rõ, nhất thời bị kinh sợ.
Mình có nhìn nhầm không, mỹ nhân! Mỹ nhân làm đui mù mắt chó của mình rồi!
Vị khách trước mắt nhìn qua nhiều nhất chỉ hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ thậm chí có chút non nớt, nhưng vẻ đẹp trời sinh đã không thể che giấu. Khác với những nữ minh tinh mặt V-line trên màn ảnh hiện nay, cô gái này có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn cùng mắt xếch, da thịt trong sáng, vô cùng mịn màng, khi nói chuyện đôi mắt sáng chớp nháy liên hồi, khiến mình không thể chống cự tim đập gia tốc.
“Này cô ?”
Cô bé lắp ba lắp bắp nói: “Dạ? Người đó à, em chưa nói là ai sao ? Chính là… nam chính của bộ phim truyền hình chiếu dịp tết Nam viên di yêu, người đóng vai Lưu Bệnh Dĩ đó. Tên thật của anh ấy là… Hứa Mộ Châu.”
Hứa Mộ Châu, cô đương nhiên biết anh ta tên Hứa Mộ Châu. Tiểu sinh mới nổi hiện nay, diễn viên chính phim truyền hình Nam viên di yêu phát sóng dịp năm mới, tỉ lệ người xem cao nhất đạt tới 3.08, có thể nói là một đêm thành danh.
Nhưng đối với Nghi Hi mà nói, những điều này không phải quan trọng nhất. Trên người anh ta còn có một danh hiệu mà ít ai biết tới, đó chính là… bạn trai cũ của cô.
Thật là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ rằng ăn một bữa cơm cũng có thể gặp phải, còn bắt chuyện với fan của anh ta nữa, xui xẻo xui xẻo.
Nghi Hi cầm lấy túi xách, “Bỗng nhiên tôi nghĩ ra còn có chút việc, xin lỗi tôi không ăn nữa.”
Đẩy người phục vụ còn đang sững sờ ra liền định rời khỏi đây, ở góc khuất mà cả hai chú ý rất lâu cũng có một người đi ra. Thân hình cao ngất, mặc áo len rất phù hợp với chiếc quần kaki màu đen, cách ăn mặc thực thông thường, lại vẫn khôi ngô cướp đoạt ánh mắt mọi người. Nghi Hi chắc chắn, lấy độ nổi tiếng hiện tại đang bạo hồng của hắn, nếu như ra ngoài không đội mũ để che chắn, nhất định không thể sống mà rời khỏi Hoành Điếm.
Đối phương cũng nhìn thấy cô, lại không hề kinh ngạc, hai tay đút túi đi tới, “Nghe thấy tiếng em. Thế nào, tới gặp đạo diễn sao ?”
“Tiếp nhận công việc mới thôi.” Cô thản nhiên nói.
Hứa Mộ Châu gật đầu, “Kế tiếp sẽ ở lại Hoành Điếm ?”
“Chắc vậy.”
Gương mặt cô tràn đầy xa cách làm cho Hứa Mộ Châu chau mày, có ý muốn hỏi rõ ràng, nhưng hoàn cảnh hiện tại thật sự không thích hợp. Buổi chiều ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, ngũ quan hắn xưa nay lạnh lùng cũng bao phủ một tầng ấm áp, Nghi Hi nhìn hắn như vậy, lại nhớ tới người đàn ông đêm chia tay ấy trong mắt chỉ có phiền chán. Hơi gật đầu, cô nói: “Đàn anh, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Hắn sửng sốt, “Được, em đi đi.”
Nghi Hi ngoảnh lại cười với nhân viên phục vụ, cô bé lần đầu được thấy thần tượng ở khoảng cách gần như vậy con tim suýt thì ngừng đập, căn bản không chú ý đến cô đang ra hiệu. Vốn tưởng rằng cuộc gặp mặt ngẫu nhiên không lấy gì làm vui vẻ này có thể kết thúc như vậy, ai ngờ lại nghe được một giọng nói khác.
“Tiểu Hi, sao đã đi rồi ? Vào đây cùng mọi người tâm sự, chị đã lâu không gặp em đó.”
Nghi Hi dừng một chút mới quay đầu lại, Yên Như chẳng biết lúc nào xuất hiện cạnh bồn hoa, cười yếu ớt nhìn cô. Không giống với bình thường xuất hiện ở trong TV lúc nào cũng kiều diễm quyến rũ, hôm nay chị ta chỉ đeo đồ trang sức trang nhã, làn da trong sáng như trứng gà bóc vậy. Nụ cười của Yên Như hìn qua rất ôn hòa, rơi vào trong mắt Nghi Hi lại giống như châm chọc sắc bén.
Tay nắm túi xách khẽ động, cô cũng cười , “Thì ra chị Yên Như cũng ở đây, sao đàn anh không nói sớm. Nếu chị Yên Như không chê em quấy rầy, vậy em đành tới ăn chực vậy !”
.
Ngoài Hứa Mộ Châu và Yên Như, ở đây còn có một người đàn ông vóc dáng cao da ngăm đen, Nghi Hi nhìn người này có chút quen mắt lại nghĩ không ra đã gặp qua ở đâu, nghe tên cũng không nhớ được là ai. Cũng may trọng điểm câu chuyện không đặt trên người anh ta, Yên Như gần như là vừa ngồi xuống liền nắm giữ quyền chủ động, “Vừa rồi chị nói với Mộ Châu là em, anh ấy còn không tin. Thế nào, thị lực 1.5 của em không phải khoe khoang chứ ?”
Hứa Mộ Châu không tiếp lời, Nghi Hi cười nói: “Chị Yên Như sao lại ở đây ? Phải đóng phim mới sao ?”
“Ài… Vốn là không thể nói, nhưng mấy giờ nữa sẽ có tin tức rồi, tiết lộ trước cho em cũng không sao. Chính xác là có một bộ phim mới phải quay, ngày mai chị và Mộ Châu sẽ gia nhập đoàn phim, có cả thầy Cung Văn Phi nữa.”
“À, cho nên chị Yên Như cùng anh Hứa lại sắp hợp tác ? Phim truyền hình Nam viên di yêu mới kết thúc không lâu, hiện tại hai người lại đóng tình nhân, nhất định có chiêu trò !”
Anh chàng Cung Văn Phi da ngăm đen kia cũng nói: “Tôi vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng thực đáng tiếc, lần này hai người họ không phải đóng tình nhân.”
Yên Như nói: “Có cái gì đáng tiếc, vị đạo diễn kia làm sao cần mấy loại chiêu trò này ? Hơn nữa nếu em lại ghép đôi cùng Mộ Châu, Tiểu Hi sẽ không vui.”
Cung Văn Phi nghe được ám chỉ trong lời nói, ánh mắt nghi ngờ lướt qua Nghi Hi và Hứa Mộ Châu, đánh giá quan hệ hai người. Không thể không nói, dáng vẻ của cô gái này rất xinh đẹp, khí chất thanh thuần, tràn đầy hiểu biết, mỹ nữ trong giới giải trí cũng ít có địch thủ, nếu Hứa Mộ Châu và cô gái này thật sự có gì, anh ta cũng không thấy bất ngờ chút nào.
Dường như Nghi Hi chưa hề nghe thấy, “Chị Yên Như đừng đùa em. Chỉ có điều chị nói là đại đạo diễn, không biết là vị nào ?”
Không giống Hứa Mộ Châu gần đây mới nổi, hai năm trước Yên Như đã sớm thành danh, Nam viên di yêu càng đẩy độ nổi tiếng lên cao. Vị đạo diễn có thể làm cho chị ta dùng giọng điệu này đàm luận, lai lịch nhất định không nhỏ.
Yên Như và Cung Văn Phi nhìn nhau, dường như cả hai đều do dự, sau đó Yên Như nói: “Xin lỗi, bởi vì khi ký hợp đồng phải giữ bí mật, nên không thể nói nhiều. Dù sao không lâu nữa em sẽ được biết tin tức này.”
Cung Văn Phi nói: “Nghi tiểu thư gọi thầy Hứa là đàn anh, cô cũng là sinh viên của học viện điện ảnh Bắc Kinh sao ? Khoa Biểu diễn ?”
“Vâng, tôi đang học năm ba, sang năm sẽ tốt nghiệp.”
“Vậy chắc Nghi tiểu thư cũng bắt đầu quay phim rồi, cô xinh đẹp như vậy, tương lai nhất định sẽ thành công.”
Học viện điện ảnh muốn nhúng tay vào việc sinh viên năm ba ra ngoài đóng phim là không thể, cho nên lúc này rất nhiều người đều bắt đầu tới các đoàn phim tìm cơ hội, Nghi Hi đã xuất hiện tại Hoành Điếm, phân nửa là đóng vai phụ trong mấy bộ phim truyền hình.
Yên Như cũng nói: “Đúng vậy, Tiểu Hi em hãy cố gắng làm tốt, có yêu cầu hay cần giúp đỡ gì cứ tới tìm chị, đừng khách khí.”
Chị ta cầm lấy bàn tay đang đặt lên bàn của cô, Nghi Hi nhìn móng tay của Yên Như, bỗng nhiên nghĩ đến hai tháng trước tại căn hộ của Hứa Mộ Châu, chính mắt cô nhìn thấy chị ta vuốt ve mặt hắn như vậy. Hứa Mộ Châu nằm trên ghế sofa ngủ say, mà đầu ngón tay Yên Như từ lông mày phủ đến sống mũi, dịu dàng đến cực điểm. Phát hiện Nghi Hi tới cũng không kinh hoảng, bình thản ung dung đứng lên, đi qua bên cạnh cô nhẹ nhàng cười một cái, “Đừng hiểu lầm, bọn chị chỉ là bạn bè.”
Một khắc kia, cô thật muốn học theo Dung ma ma dùng kim đâm vào bàn tay của chị ta !
Hôm đó Hứa Mộ Châu kiên trì lái xe đưa Nghi Hi quay về khách sạn, đến cửa cô liền nói: “Tốt rồi anh đi nhanh đi, nếu như bị paparazzi[4] chụp được sẽ rất khó giải thích. Tôi cũng không hy vọng lấy thân phận là bạn gái tin đồn của anh xuất đạo[5].”
Hắn nhìn cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, lời nói lại dọa chết người không đền mạng, “Nếu như bị họ chụp được,thì chúng ta công khai.”
Nghi Hi nói: “Công khai cái gì? Chúng ta chia tay rồi.”
Hắn chau mày, “Anh cho rằng em chỉ đang tức giận …”
Có người đi đường vượt qua xe họ, hai người đều rơi vào trầm mặc, một lát sau hắn nói: “Đêm đấy anh quá mệt mỏi, cho nên tâm tình không được tốt, lời đó em đừng tin là thật.”
“Nhưng lời tôi nói là thật. Tôi muốn cùng anh chia tay, mà lúc ấy anh đã đáp ứng, cho nên hiện tại chúng ta không còn quan hệ.”
“Tiểu Hi…”
Cô đang muốn mở cửa xe, lại bị hắn bắt lấy tay, “Bởi vì Yên Như sao ? Em chia tay với anh, là vì cô ấy ?”
“Tôi cãi nhau với anh là vì chị ta, nhưng chia tay thì không phải.”
Hắn nhìn cô, “Anh không hiểu.”
“Có những lời nếu tôi đã nói qua một lần thì sẽ không muốn nói lại lần thứ hai, anh đã không hiểu thì thôi, cứ vậy là xong.”
Hất tay hắn ra, cô rời đi mà cũng không ngoảnh đầu lại, giống như đêm đó tuyết bay tán loạn ở đình Tư Vịnh, dứt khoát nói ra hai chữ chia tay.
/294
|