Cánh cửa căn phòng phát ra tiếng nói từ từ mở ra, người bước ra ngoài là một nữ nhân. Hồ Ngọc Phiến ngay lập tức quan sát người này. Nàng khá thấp, khuôn mặt không quá xinh đẹp, nhưng ở nàng lại toát lên một vẻ gì đó rất thành thực và lạc quan. Theo nhận định của y thì, khác với Tuyết Mai, ở nàng không có một chút giả tạo, có lẽ đây là điều khiến cho khuôn mặt nàng vốn dĩ không đẹp nhưng lại khiến người ta phải ngước nhìn.
Dương Lâm mỉm cười, dang hai tay ra:
- Trần muội, lâu lắm không gặp!
Trần cô nương tất nhiên không đến nỗi “hồn nhiên” xà vào lòng của y. Dương Lâm thấy được ngay ở đây có người, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, liền rụt tay lại, nói chữa ngượng:
- À, phải rồi, sư thúc, đây chính là Trần Ngọc Huyền, Bang chủ Nữ Nhân Bang. Còn đây… - Dương Lâm đưa tay về phía Hồ Ngọc Phiến. – Là sư thúc của ta, Hồ Ngọc Phiến.
Trần Ngọc Huyền nghe đến tên họ Hồ, trong mắt rực sáng. Vậy là bang của nàng có cơ hội rồi!
Hồ Ngọc Phiến thấy được sự mừng rỡ của nàng, trong lòng đương nhiên có chút hãnh diện. Trước giờ y sinh sống ở Hoa Lư, thường ở bên cạnh phụ việc cho Đinh Thanh Lân, thỉnh thoảng mới có dịp đi sang một số nơi khác làm nhiệm vụ, nên chỉ biết tới thái độ cung kính của các đệ tử trong phái. Nay ra ngoài, mới thực sự biết danh tiếng của mình bay xa tới tận đâu.
Dương Lâm không phải bị mù, đương nhiên cũng thấy được sự mừng rỡ của Trần cô nương, lập tức nói:
- Này, đâu cần phải mừng rỡ thế chứ! Hồ sư thúc của ta cũng chỉ là con người bình thường, không phải thần thánh, chắc gì đã giải quyết mọi chuyện được hơn ta?
Trần Ngọc Huyền bật cười, cả Hồ Ngọc Phiến cũng nở ra nụ cười tươi. Duy chỉ có Thạch Bạch Hách là vẫn trơ trơ cái mặt như tảng đá.
- Thôi, nói chuyện phiếm đủ rồi, giờ hãy đi vào vấn đề chính. – Dương Lâm khẽ đằng hắng.
Một lúc, y nói tiếp, giọng nghiêm túc:
- Có phải muội trong thư nói rằng bang đang gặp nguy cấp?
Trần Ngọc Huyền gật đầu:
- Mọi chuyện đã nguy cấp hơn ta nghĩ rất nhiều. Dường như đứng đằng sau Phong Lưu Bang còn có cả một thế lực nâng đỡ nữa. Trước hai bang tuy không ưa gì nhau, nhưng vẫn nhường nhịn nhau, chọn giải pháp hòa giải. Chẳng may có xung đột thì cũng chỉ cần cử thuyết khách sang nói vài câu là lại như cũ. Nhưng không hiểu sao mấy ngày nay tên Bang chủ bên đó suốt ngày cử người đến hăm dọa, khiêu chiến, ban đầu ta cứ tưởng là hắn chỉ hơi rỗi việc thích gây sự, nhưng không ngờ khi ta cử thuyết khách sang thì lại bị hắn mắng té tát, thậm chí còn đánh trọng thương thuyết khách và hai người đi theo bảo vệ nữa.
Nàng thở dài:
- Mấy ngày sau đó, hắn liên tục đả thương các đệ tử khác của ta, nên ta đành phải cầu cứu huynh.
Dương Lâm khẽ chép miệng:
- Dạo này, ở bên kia, ta hay nghe tin Phong Lưu Bang dạo này có hơi quá… “phong lưu” so với mọi khi, nên cách đây năm ngày, ta cũng đã nhờ hai người đi thám thính rồi, hi vọng lần này sẽ có kết quả.
Hồ Ngọc Phiến tròn mắt nhìn Dương Lâm, y thật không ngờ tên tiểu tử này suốt ngày uống rượu với ngắm gái mà cũng có thì giờ sai người đi thám thính chuyện trong giang hồ. Quả thật y đã đánh giá quá thấp người này rồi.
- Hồ sư thúc, sư thúc có cao kiến gì không?
Bị hỏi bất ngờ, Hồ Ngọc Phiến luống cuống không biết trả lời ra sao, đành đáp ậm ừ:
- À… thì… ta thấy cách của ngươi… cũng được, đúng là không làm nhục mặt sư thúc của ngươi.
Dương Lâm cười gian manh, Hồ Ngọc Phiến ngẩn người, thì ra tên này đang trả thù mình ban nãy đây. “Trời ạ, ai bảo cái danh mình lớn quá, khiến cho ‘tình nhân’ của người ta phải thán phục.” – Họ Hồ thầm nghĩ.
Trần Ngọc Huyền cũng cảm thấy trong lòng có chút tức cười, không ngờ họ Dương này không sợ trời, không sợ đất, không sợ luôn cả Hồ sư thúc uy danh cao ngất trời này. Dường như câu nào y nói cũng đều nhằm công kích họ Hồ.
Thạch Bạch Hách nãy giờ im lặng, giờ đột nhiên lên tiếng:
- Có người đến.
Quả thật từ bên ngoài, có một nhóm nam nhân bước vào, ai cũng ăn mặc gọn gẽ, chỉnh tề, rất giống một “công tử” phong lưu.
Đích thị là Phong Lưu Bang!
- Bang… Bang chủ…
Giờ mọi người mới phát hiện ra, đi bên cạnh nam nhân đó, còn có một nữ nhân áo trắng. Người này ăn mặc rất giống nữ nhân áo trắng đã dẫn Dương Lâm và Hồ Ngọc Phiến tới đây, nhưng nàng không đeo mặt nạ, mà lại để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
- Hồng muội! – Trần Ngọc Huyền thất kinh nói.
Đám người “phong lưu” lại nở một tràng cười khả ố vô cùng. Tên đi đầu nói:
- Xin lỗi Trần Bang chủ, vốn dĩ chúng tôi chẳng muốn có xung đột gì với quý bang. Nhưng tiểu nữ này lại để ngựa ở vào cái chỗ đẹp nhất cả “trại ngựa” đấy, tình cờ lại là chỗ mà Bang chủ chúng tôi thường xuyên để. Vậy nên, anh em chúng tôi đành phải thất lễ.
Hắn lại cười cùng với nhóm anh em của mình. Thế nhưng tràng cười vừa mới bắt đầu, thì cả đám đột nhiên ngã ngửa về đằng sau, trên quần áo mỗi tên đều có một hằn lại một dấu giày.
Thạch Bạch Hách đã ra tay!
Trần Ngọc Huyền giật mình, thân pháp của tên họ Thạch này quá nhanh, ngay chính nàng cũng không dám chắc mình có thể đấu ngang ngửa với tên đấy không. Mà hắn lại chỉ là một đệ tử của Đinh Tiên Phái, tức là võ công còn kém Hồ Ngọc Phiến rất nhiều.
Như vậy, võ công của Hồ Ngọc Phiến còn cao tới đâu?
Đám đệ tử Phong Lưu Bang kia chưa kịp hoàn hồn, thì mỗi tên đã tiếp tục ăn thêm một cái tát của Thạch Bạch Hách. Họ Thạch gằn giọng:
- Trước giờ ta ghét nhất là một bọn nam nhân xúm lại ăn hiếp một nữ nhân!
Hắn lại chuẩn bị ra thêm một chiêu nữa thì Trần Ngọc Huyền lên tiếng:
- Xin đại hiệp dừng tay!
Thạch Bạch Hách quay phắt lại, nói:
- Tại sao lại dừng tay? Tại sao cô nương lại muốn tha cho bọn chúng?
- Ta… không muốn làm hỏng mất hòa khí giữa hai bang.
Thạch Bạch Hách cười nhạt:
- Hòa khí giữa hai bang vốn đã bị bọn khốn nạn này làm hỏng sẵn rồi. Chẳng lẽ cô nương sẵn sàng để người khác ăn hiếp đệ tử trong bang mà không dám ho he lấy một tiếng.
Trần Ngọc Huyền cứng họng:
- Ta… ta…
Thạch Bạch Hách “hừ” nhẹ một tiếng:
- Người như cô nương thật không xứng đáng làm bang chủ.
Dương Lâm cười khổ, tên Thạch Bạch Hách này mà đã “điên lên” thì chẳng có gì ngăn không cho hắn phát ngôn bừa bãi và đánh người tứ tung cả. Vậy nên y cũng chẳng muốn xen vào cuộc nói chuyện, mà chỉ vỗ nhẹ vào vai Trần Ngọc Huyền tỏ ý an ủi.
Thạch Bạch Hách đang định tiếp tục giáng thêm một cú tát như búa bổ vào bọn “phong lưu” kia thì đột nhiên, từ bên ngoài, một bóng đen xuất hiện, đánh ra một quyền vào họ Thạch. Hắn vốn đang chăm chú vào mấy tên “phong lưu” trước mặt lại bị đánh bất ngờ, nên không kịp trở tay, ngã về đằng sau mấy trượng.
Trước mặt mọi người, đích thị là một công tử phong lưu nhàn nhã, tay phe phẩy chiếc quạt trắng. Bộ y phục y mặc cũng màu trắng, từ y tỏa ra một nét đẹp tinh khiết lạ thường. Trông y thật giống như một vị thần giáng trần.
Nhìn vào y, bất cứ ai cũng phải thán phục, thậm chí ngay cả Hồ Ngọc Phiến cũng vậy. Dáng điệu của người này thật sự không kém họ Hồ một chút nào.
- Tiểu muội, ta vốn chỉ muốn đùa vui với muội một chút. Vậy mà sao muội đã lo lắng đến mức kêu gọi người khác trợ giúp thế này? – Tên “phong lưu” đó nói.
Thạch Bạch Hách vừa bị đánh bất ngờ, giận lắm, vừa mới hoàn hồn đã lập tức vung song quyền về phía tên “phong lưu”. Tên áo trắng đó mỉm cười, cầm quạt gạt một quyền của họ Thạch sang một bên, còn tay kia cũng tung ra một quyền về phía hắn. Hai quyền đấu nhau, nghe giống như hai tảng đá lớn đập vào nhau vậy.
Rồi, nhanh như cắt, tên “phong lưu” tung ra một cước trúng ngay giữa ngực Thạch Bạch Hách. Họ Thạch đau điếng người, lập tức rút tay, lùi về phía sau mấy trượng, đứng ngang hàng với Hồ Ngọc Phiến.
Tên “phong lưu” nở nụ cười tươi:
- Quyền của các hạ hay lắm! Không biết quý tính đại danh của các hạ là gì?
Thạch Bạch Hách giận không nói lên lời, còn Hồ Ngọc Phiến thì mỉm cười đáp lại:
- Quyền của y đã hay, cước của các hạ còn hay hơn! Người mà bọn ta muốn xin quý tính, phải là các hạ đúng!
Tên “phong lưu” cười ha hả:
- Tại hạ đâu có cái danh gì, chỉ là Đệ Nhất Phong Lưu Công Tử Trần Chấn thôi mà.
Câu trước vừa nói khiêm tốn “đâu có cái danh gì”, câu sau đã tự xưng mình là Đệ Nhất Phong Lưu Công Tử, quả thực tên Trần Chấn này có cái tính rất giống với Dương Lâm và Hồ Ngọc Phiến, vốn cùng thuộc một loại mặt dày cả.
Hồ Ngọc Phiến cau mày:
- Các hạ là Trần Chấn đã vô địch lần Tỷ võ diễn ra cách đây hai năm ở Hoa Lư?
Trần Chấn cười:
- Cũng không có gì to tát lắm, chỉ là đoạt được cái danh hiệu Tỷ Võ Trạng Nguyên mà thôi. Hơn nữa cái đó đã là quá khứ rồi, tại hạ không thích chỉ dựa vào quá khứ mà thành danh. Hiện tại tại hạ là Bang chủ Phong Lưu Bang.
Tên này nói năng dễ dãi, hành động tao nhã kiểu cách công tử, mà sao lại có thể đi khiêu chiến với một nhóm nữ nhân được cơ chứ? Hồ Ngọc Phiến nghĩ đến đấy, khẽ cau mày.
Trần Chấn có lẽ cũng đã hiểu rõ được suy nghĩ của họ Hồ, y nói:
- Hình như hai vị đây đang có chút hiểu lầm về tôi thì phải. Xin nói, tôi đây vốn chẳng phải là khiêu chiến thách thức gì với Nữ Nhân Bang cả. Chỉ là lâu lâu muốn thử tài của tiểu muội thôi. Dù sao thì trong giang hồ, chuyện như thế này không hề ít, phải thử nghiệm trước xem Nữ Nhân Bang sẽ xử lý ra sao.
Hồ Ngọc Phiến cau mày:
- Tiểu muội?
Trần Chấn mỉm cười ngạc nhiên:
- Vậy ra các hạ không biết ư, Ngọc Huyền muội muội đây chính là em gái của tôi! Chẳng lẽ vị Dương Lâm huynh đệ này chưa nói gì với các hạ?
…o0o…
Dương Lâm mỉm cười, dang hai tay ra:
- Trần muội, lâu lắm không gặp!
Trần cô nương tất nhiên không đến nỗi “hồn nhiên” xà vào lòng của y. Dương Lâm thấy được ngay ở đây có người, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, liền rụt tay lại, nói chữa ngượng:
- À, phải rồi, sư thúc, đây chính là Trần Ngọc Huyền, Bang chủ Nữ Nhân Bang. Còn đây… - Dương Lâm đưa tay về phía Hồ Ngọc Phiến. – Là sư thúc của ta, Hồ Ngọc Phiến.
Trần Ngọc Huyền nghe đến tên họ Hồ, trong mắt rực sáng. Vậy là bang của nàng có cơ hội rồi!
Hồ Ngọc Phiến thấy được sự mừng rỡ của nàng, trong lòng đương nhiên có chút hãnh diện. Trước giờ y sinh sống ở Hoa Lư, thường ở bên cạnh phụ việc cho Đinh Thanh Lân, thỉnh thoảng mới có dịp đi sang một số nơi khác làm nhiệm vụ, nên chỉ biết tới thái độ cung kính của các đệ tử trong phái. Nay ra ngoài, mới thực sự biết danh tiếng của mình bay xa tới tận đâu.
Dương Lâm không phải bị mù, đương nhiên cũng thấy được sự mừng rỡ của Trần cô nương, lập tức nói:
- Này, đâu cần phải mừng rỡ thế chứ! Hồ sư thúc của ta cũng chỉ là con người bình thường, không phải thần thánh, chắc gì đã giải quyết mọi chuyện được hơn ta?
Trần Ngọc Huyền bật cười, cả Hồ Ngọc Phiến cũng nở ra nụ cười tươi. Duy chỉ có Thạch Bạch Hách là vẫn trơ trơ cái mặt như tảng đá.
- Thôi, nói chuyện phiếm đủ rồi, giờ hãy đi vào vấn đề chính. – Dương Lâm khẽ đằng hắng.
Một lúc, y nói tiếp, giọng nghiêm túc:
- Có phải muội trong thư nói rằng bang đang gặp nguy cấp?
Trần Ngọc Huyền gật đầu:
- Mọi chuyện đã nguy cấp hơn ta nghĩ rất nhiều. Dường như đứng đằng sau Phong Lưu Bang còn có cả một thế lực nâng đỡ nữa. Trước hai bang tuy không ưa gì nhau, nhưng vẫn nhường nhịn nhau, chọn giải pháp hòa giải. Chẳng may có xung đột thì cũng chỉ cần cử thuyết khách sang nói vài câu là lại như cũ. Nhưng không hiểu sao mấy ngày nay tên Bang chủ bên đó suốt ngày cử người đến hăm dọa, khiêu chiến, ban đầu ta cứ tưởng là hắn chỉ hơi rỗi việc thích gây sự, nhưng không ngờ khi ta cử thuyết khách sang thì lại bị hắn mắng té tát, thậm chí còn đánh trọng thương thuyết khách và hai người đi theo bảo vệ nữa.
Nàng thở dài:
- Mấy ngày sau đó, hắn liên tục đả thương các đệ tử khác của ta, nên ta đành phải cầu cứu huynh.
Dương Lâm khẽ chép miệng:
- Dạo này, ở bên kia, ta hay nghe tin Phong Lưu Bang dạo này có hơi quá… “phong lưu” so với mọi khi, nên cách đây năm ngày, ta cũng đã nhờ hai người đi thám thính rồi, hi vọng lần này sẽ có kết quả.
Hồ Ngọc Phiến tròn mắt nhìn Dương Lâm, y thật không ngờ tên tiểu tử này suốt ngày uống rượu với ngắm gái mà cũng có thì giờ sai người đi thám thính chuyện trong giang hồ. Quả thật y đã đánh giá quá thấp người này rồi.
- Hồ sư thúc, sư thúc có cao kiến gì không?
Bị hỏi bất ngờ, Hồ Ngọc Phiến luống cuống không biết trả lời ra sao, đành đáp ậm ừ:
- À… thì… ta thấy cách của ngươi… cũng được, đúng là không làm nhục mặt sư thúc của ngươi.
Dương Lâm cười gian manh, Hồ Ngọc Phiến ngẩn người, thì ra tên này đang trả thù mình ban nãy đây. “Trời ạ, ai bảo cái danh mình lớn quá, khiến cho ‘tình nhân’ của người ta phải thán phục.” – Họ Hồ thầm nghĩ.
Trần Ngọc Huyền cũng cảm thấy trong lòng có chút tức cười, không ngờ họ Dương này không sợ trời, không sợ đất, không sợ luôn cả Hồ sư thúc uy danh cao ngất trời này. Dường như câu nào y nói cũng đều nhằm công kích họ Hồ.
Thạch Bạch Hách nãy giờ im lặng, giờ đột nhiên lên tiếng:
- Có người đến.
Quả thật từ bên ngoài, có một nhóm nam nhân bước vào, ai cũng ăn mặc gọn gẽ, chỉnh tề, rất giống một “công tử” phong lưu.
Đích thị là Phong Lưu Bang!
- Bang… Bang chủ…
Giờ mọi người mới phát hiện ra, đi bên cạnh nam nhân đó, còn có một nữ nhân áo trắng. Người này ăn mặc rất giống nữ nhân áo trắng đã dẫn Dương Lâm và Hồ Ngọc Phiến tới đây, nhưng nàng không đeo mặt nạ, mà lại để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
- Hồng muội! – Trần Ngọc Huyền thất kinh nói.
Đám người “phong lưu” lại nở một tràng cười khả ố vô cùng. Tên đi đầu nói:
- Xin lỗi Trần Bang chủ, vốn dĩ chúng tôi chẳng muốn có xung đột gì với quý bang. Nhưng tiểu nữ này lại để ngựa ở vào cái chỗ đẹp nhất cả “trại ngựa” đấy, tình cờ lại là chỗ mà Bang chủ chúng tôi thường xuyên để. Vậy nên, anh em chúng tôi đành phải thất lễ.
Hắn lại cười cùng với nhóm anh em của mình. Thế nhưng tràng cười vừa mới bắt đầu, thì cả đám đột nhiên ngã ngửa về đằng sau, trên quần áo mỗi tên đều có một hằn lại một dấu giày.
Thạch Bạch Hách đã ra tay!
Trần Ngọc Huyền giật mình, thân pháp của tên họ Thạch này quá nhanh, ngay chính nàng cũng không dám chắc mình có thể đấu ngang ngửa với tên đấy không. Mà hắn lại chỉ là một đệ tử của Đinh Tiên Phái, tức là võ công còn kém Hồ Ngọc Phiến rất nhiều.
Như vậy, võ công của Hồ Ngọc Phiến còn cao tới đâu?
Đám đệ tử Phong Lưu Bang kia chưa kịp hoàn hồn, thì mỗi tên đã tiếp tục ăn thêm một cái tát của Thạch Bạch Hách. Họ Thạch gằn giọng:
- Trước giờ ta ghét nhất là một bọn nam nhân xúm lại ăn hiếp một nữ nhân!
Hắn lại chuẩn bị ra thêm một chiêu nữa thì Trần Ngọc Huyền lên tiếng:
- Xin đại hiệp dừng tay!
Thạch Bạch Hách quay phắt lại, nói:
- Tại sao lại dừng tay? Tại sao cô nương lại muốn tha cho bọn chúng?
- Ta… không muốn làm hỏng mất hòa khí giữa hai bang.
Thạch Bạch Hách cười nhạt:
- Hòa khí giữa hai bang vốn đã bị bọn khốn nạn này làm hỏng sẵn rồi. Chẳng lẽ cô nương sẵn sàng để người khác ăn hiếp đệ tử trong bang mà không dám ho he lấy một tiếng.
Trần Ngọc Huyền cứng họng:
- Ta… ta…
Thạch Bạch Hách “hừ” nhẹ một tiếng:
- Người như cô nương thật không xứng đáng làm bang chủ.
Dương Lâm cười khổ, tên Thạch Bạch Hách này mà đã “điên lên” thì chẳng có gì ngăn không cho hắn phát ngôn bừa bãi và đánh người tứ tung cả. Vậy nên y cũng chẳng muốn xen vào cuộc nói chuyện, mà chỉ vỗ nhẹ vào vai Trần Ngọc Huyền tỏ ý an ủi.
Thạch Bạch Hách đang định tiếp tục giáng thêm một cú tát như búa bổ vào bọn “phong lưu” kia thì đột nhiên, từ bên ngoài, một bóng đen xuất hiện, đánh ra một quyền vào họ Thạch. Hắn vốn đang chăm chú vào mấy tên “phong lưu” trước mặt lại bị đánh bất ngờ, nên không kịp trở tay, ngã về đằng sau mấy trượng.
Trước mặt mọi người, đích thị là một công tử phong lưu nhàn nhã, tay phe phẩy chiếc quạt trắng. Bộ y phục y mặc cũng màu trắng, từ y tỏa ra một nét đẹp tinh khiết lạ thường. Trông y thật giống như một vị thần giáng trần.
Nhìn vào y, bất cứ ai cũng phải thán phục, thậm chí ngay cả Hồ Ngọc Phiến cũng vậy. Dáng điệu của người này thật sự không kém họ Hồ một chút nào.
- Tiểu muội, ta vốn chỉ muốn đùa vui với muội một chút. Vậy mà sao muội đã lo lắng đến mức kêu gọi người khác trợ giúp thế này? – Tên “phong lưu” đó nói.
Thạch Bạch Hách vừa bị đánh bất ngờ, giận lắm, vừa mới hoàn hồn đã lập tức vung song quyền về phía tên “phong lưu”. Tên áo trắng đó mỉm cười, cầm quạt gạt một quyền của họ Thạch sang một bên, còn tay kia cũng tung ra một quyền về phía hắn. Hai quyền đấu nhau, nghe giống như hai tảng đá lớn đập vào nhau vậy.
Rồi, nhanh như cắt, tên “phong lưu” tung ra một cước trúng ngay giữa ngực Thạch Bạch Hách. Họ Thạch đau điếng người, lập tức rút tay, lùi về phía sau mấy trượng, đứng ngang hàng với Hồ Ngọc Phiến.
Tên “phong lưu” nở nụ cười tươi:
- Quyền của các hạ hay lắm! Không biết quý tính đại danh của các hạ là gì?
Thạch Bạch Hách giận không nói lên lời, còn Hồ Ngọc Phiến thì mỉm cười đáp lại:
- Quyền của y đã hay, cước của các hạ còn hay hơn! Người mà bọn ta muốn xin quý tính, phải là các hạ đúng!
Tên “phong lưu” cười ha hả:
- Tại hạ đâu có cái danh gì, chỉ là Đệ Nhất Phong Lưu Công Tử Trần Chấn thôi mà.
Câu trước vừa nói khiêm tốn “đâu có cái danh gì”, câu sau đã tự xưng mình là Đệ Nhất Phong Lưu Công Tử, quả thực tên Trần Chấn này có cái tính rất giống với Dương Lâm và Hồ Ngọc Phiến, vốn cùng thuộc một loại mặt dày cả.
Hồ Ngọc Phiến cau mày:
- Các hạ là Trần Chấn đã vô địch lần Tỷ võ diễn ra cách đây hai năm ở Hoa Lư?
Trần Chấn cười:
- Cũng không có gì to tát lắm, chỉ là đoạt được cái danh hiệu Tỷ Võ Trạng Nguyên mà thôi. Hơn nữa cái đó đã là quá khứ rồi, tại hạ không thích chỉ dựa vào quá khứ mà thành danh. Hiện tại tại hạ là Bang chủ Phong Lưu Bang.
Tên này nói năng dễ dãi, hành động tao nhã kiểu cách công tử, mà sao lại có thể đi khiêu chiến với một nhóm nữ nhân được cơ chứ? Hồ Ngọc Phiến nghĩ đến đấy, khẽ cau mày.
Trần Chấn có lẽ cũng đã hiểu rõ được suy nghĩ của họ Hồ, y nói:
- Hình như hai vị đây đang có chút hiểu lầm về tôi thì phải. Xin nói, tôi đây vốn chẳng phải là khiêu chiến thách thức gì với Nữ Nhân Bang cả. Chỉ là lâu lâu muốn thử tài của tiểu muội thôi. Dù sao thì trong giang hồ, chuyện như thế này không hề ít, phải thử nghiệm trước xem Nữ Nhân Bang sẽ xử lý ra sao.
Hồ Ngọc Phiến cau mày:
- Tiểu muội?
Trần Chấn mỉm cười ngạc nhiên:
- Vậy ra các hạ không biết ư, Ngọc Huyền muội muội đây chính là em gái của tôi! Chẳng lẽ vị Dương Lâm huynh đệ này chưa nói gì với các hạ?
…o0o…
/20
|