Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
“Coi như ngươi biết hàng!” Phượng Cửu thổi mớ tóc dài trên trán, mắt phượng hẹp dài nhướn lên kiêu ngạo, cuồng ngạo trong đáy mắt càng thêm lộ rõ ràng. “Không muốn chết, tránh ra ——”
“Như Lai Thủ”, nghĩa như tên, giống như bàn tay của Phật Như Lai, thiên biến vạn hóa, không gì không làm được. Đối đầu Như Lai Thủ, không ai có thể đào thoát, chỉ có một con đường chết.
Phượng Cửu danh chấn thiên hạ, chính là dựa vào “Như Lai Thủ” này của hắn.
Mười năm trước, tiên hoàng Đường Hỷ quốc Trịnh Đức thèm nhỏ dãi quặng sắt Bàn Long thành, tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân, bao vây Bàn Long thành. Lúc ấy, Phượng Cửu chỉ mới mười tám tự mình dẫn quân nghênh chiến, hơn nữa dựa vào “Như Lai Thủ”, hoành tảo thiên quân, trong vòng bảo hộ nghiêm mật của hàng vạn người dễ dàng lấy đi thủ cấp của Trịnh Đức, từ đó về sau nổi tiếng trong nước. “Như Lai Thủ” cũng trở thành thứ khiến người ta phải sợ hãi, tồn tại như một thần khí.
Nay, Phượng Cửu thế nhưng vì một nữ tử, xuất ra Như Lai Thủ, điều này làm cho các nam nhân tuy rằng dấy lên sự phẫn nộ, nhưng cũng không dám biểu hiện ra điều gì bất mãn.
Chê cười! Đầu của ai mà không phải là thịt? Kẻ điên trước mắt này nhưng mà ngay cả vua của một nước cũng dám giết! Nếu hôm nay Phượng Cửu thật sự sử dụng “Như Lai Thủ”, đem quốc quân tứ quốc trảm sát như thế, vậy thiên hạ không phải là thật rối loạn sao? Huống chi hắn cùng nữ chúa thân thuộc như vậy, vạn nhất Phượng Cửu thừa dịp thiên hạ đại loạn, tá trợ nữ chúa, giành thiên hạ, vậy bọn hắn chẳng phải là mất nhiều hơn được?
Những kẻ cầm quyền người nào không phải giảo hoạt như hồ! Làm vua, phải bảo toàn chính mình, bảo hộ lợi ích của mình, bọn họ bất quá rõ nhất điều này.
Hiện tại phóng Phượng Cửu cùng nữ chúa một con ngựa, sau khi trở về sẽ đem Phượng Cửu quan hệ cùng nữ chúa truyền ra ngoài, như vậy những kẻ có dã tâm sẽ kiếm Phượng Cửu gây phiền toái, ép hỏi hắn tung tích nữ chúa…… Nói không chừng, đến lúc đó còn có cơ hội đoạt được Bàn Long thành. Chuyện này, không vội nhất thời.
Cân nhắc lợi hại, vài tên lão đại truyền lệnh xuống, mọi người đều né tránh, nhường ra một con đường.
Không ai lại lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn, cho nên những người này khi biết được vũ khí trên cánh tay phải của Phượng Cửu chính là vũ khí đứng đầu trên bảng thần khí “Như Lai Thủ”, đều thoái nhượng đến năm thước, sợ không cẩn thận một cái bị Phượng Cửu lấy mất đầu.
A…… Phượng Cửu đảo qua mặt những kẻ tâm hoài quỷ thai, độ cong khóe miệng càng phát ra châm chọc. Bọn họ, ngược lại tính toán thật tốt, chỉ là cũng phải có bản lĩnh này mới được!
“Chúng ta đi!”
Phượng Cửu một tay đỡ Hạng Quân Vãn, chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người.
Vù —— Khi Phượng Cửu đi rồi, tất cả mọi người đem oán khí trong lòng phun ra, không khí ngưng trọng nhất thời trở nên thoải mái.
“Ảnh huynh, Nam huynh, Phượng Cửu này quả thực là quá kiêu ngạo!” Trên lưng Trịnh Khắc ướt sũng một tầng, gió đêm thổi tới, lạnh run. Phụ hoàng Trịnh Khắc chết ở trong tay Phượng Cửu, hai người xem như có huyết hải thâm cừu.
“Hừ! Cái quái gì! Cũng dám hù dọa Lão Tử!” Trịnh Khắc nhổ một ngụm nước bọt, lớn giọng ở ban đêm phá lệ vang dội.
“Trịnh Khắc, ngươi thế nào lại xưng “lão tử” với Phượng Cửu chứ?” Nghe xong lời của Trịnh Khắc, Bách Lý Ảnh lạnh lùng cười, “Giống như Lão Tử của ngươi chính là chết ở trong tay Phượng Cửu đi! Ngươi thế nhưng đừng đến lúc đó cả hai cha con đều chết trong tay Phượng Cửu, vậy thì thật buồn cười!”
“Này, Bách Lý Ảnh, ngươi ăn nói kiểu gì vậy!” Ngón tay Trịnh Khắc chỉ thẳng Bách Lý Ảnh, “Chúng ta hiện tại đều đứng trên một thuyền!”
“Thuyền của ngươi rất thối, ta cũng không muốn cùng ngươi đồng hành.”
Nói xong, Bách Lý Ảnh mang theo người của chính mình dẫn đầu rời đi, Nguyên Việt liếc nhìn Trịnh Khắc một cái, chắp tay sau lưng cũng rời đi, cuối cùng còn lại Trịnh Khắc cùng Công Tôn Nam.
“Nam huynh, vừa rồi ngươi nói cái gì hoàng huynh, là có ý gì? Chẳng lẽ là yêu nữ kia lớn lên giống Công Tôn Bách? Oa —— nàng chắc không phải nữ nhi Công Tôn Bách đi! Vậy ngươi thảm, nàng nhất định trở về tìm ngươi lấy mạng!”
Trịnh Khắc nói chuyện không hề cố kỵ, khiến cho mặt Công Tôn Nam vốn dĩ tái nhợt càng thêm khó coi. “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Công Tôn Nam vung tay áo, nổi giận đùng đùng mà chuẩn bị rời đi.
“Cố làm ra vẻ sao! Năm đó nếu không phải Phụ hoàng trẫm giúp cô cô mưu đồ, người ngồi lên ngôi vị cũng không phải là ngươi!”
Trịnh Khắc vốn dĩ bị Bách Lý Ảnh quét hết mặt mũi, ở trên người Công Tôn Nam này tìm trở về, hắn kéo kéo áo, liếc Công Tôn Nam một cái. “Đi! Trẫm muốn tìm mỹ nhân an ủi!”
Ngoại trừ người của Công Tôn Nam, những người khác đều đi hết. Gió đêm, nhẹ thổi, chòm râu Công Tôn Nam run nhè nhẹ, hai tay đều nắm chặt thành quyền.
Tại sao có thể như vậy? Yêu nữ kia sao lại có cùng một bộ dáng với hoàng huynh? Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên Công Tôn Bách, là niềm kiêu ngạo trong mắt phụ hoàng, Thái tử hiền đức nổi tiếng thiên hạ. Có Công Tôn Bách, mọi ánh hào quang đều quay chung quanh hắn, mà mình thủy chung chính là một thằng hề đứng trong bóng tối, cho tới bây giờ vẫn không chiếm được ánh nhìn của phụ hoàng……
Móng tay Công Tôn Nam đâm vào trong lòng bàn tay, hắn đã lâu đều không có cảm giác được đau đớn như thế. Công Tôn Bách, ngôi vị hoàng đế này là của Trẫm, Trẫm mới là chân mệnh Thiên Tử! Mặc kệ nàng là ai, lúc trước ngươi không đấu được Trẫm, hiện tại cũng đừng mơ tưởng thắng!
Bên kia, Hạng Quân Vãn im lặng ghé vào trên lưng Phượng Cửu. Phía sau không có truy binh, Hạng Quân Vãn nhẹ nhàng thở ra.
“Ngươi làm sao tìm được ta?” Trong thanh âm của Hạng Quân Vãn tràn ngập mệt mỏi, tay Phượng Cửu căng thẳng, đôi mắt trầm xuống, “Lạc Tuyết tìm được Phi Sương, Phi Sương dùng bồ câu đưa tin, ta lập tức chạy trở về. Thực xin lỗi, đã tới chậm, khiến nàng chịu khổ!”
Phượng Cửu tìm một chỗ sạch ssẽ, đem Hạng Quân Vãn cẩn thận thả xuống, sau đó, từ trong lòng ngực xuất ra một cái hộp, mở ra, bên trong nằm một viên dược hoàn màu hỏa hồng.
“Đây là cái gì?” Hạng Quân Vãn còn chưa nói xong, Hỏa Quỳ ló ra, duỗi cái cổ già nua ra thật dài, hai con mắt bích sắc nhìn chằm chằm viên thuốc, lòe lòe sáng lên. Ngay cả Hỏa Quỳ đều muốn cái này, nhất định là đồ tốt!
“Linh Nguyệt châu, ăn một viên tăng trưởng ba mươi năm nội lực. Nếu nàng có nội lực, cũng sẽ không dễ dàng bị người bắt. Ta vốn có thể đem Linh Nhật châu đều đoạt về, hai viên ăn cùng nhau, nàng liền có thể có năm mươi năm nội lực, nhưng mà không nghĩ tới nàng sẽ bị người bắt đi……”
Phượng Cửu đem Linh Nguyệt châu này đưa đến bên môi Hạng Quân Vãn, “Bất quá không quan hệ, ta biết được hạt châu kia ai đang giữ, cho ta thời gian, ta nhất định sẽ giúp nàng đoạt về!”
Thanh âm Phượng Cửu dịu dàng hoàn toàn không giống như vừa rồi, Phượng Cửu cuồng vọng khí phách như vậy, Hạng Quân Vãn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”Ngươi thế nào nhận ra là ta?”
Thời điểm nhìn thấy trăng tròn trên trời, Hạng Quân Vãn đã sớm biết dung mạo mình đã xảy ra biến hóa, lúc đó Phượng Cửu giật mình nàng thấy rõ ràng, nhưng mà hắn rất nhanh trấn định lại, xác định rõ là mình.
“Nàng là nữ nhân của ta, ta làm sao có thể không nhận ra?” Phượng Cửu giở thói cợt nhả nhìn Hạng Quân Vãn nuốt Linh Nguyệt châu, tay phải phủ ở trên lưng Hạng Quân Vãn, một trận hơi ấm, từ phía sau lưng Hạng Quân Vãn chậm rãi rót vào, ấm áp như thế, khiến cho Hạng Quân Vãn vốn dĩ mỏi mệt chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng Phượng Cửu.
“Vãn Vãn ——” Ngón tay Phượng Cửu thon dài chạm đến hai má trơn bóng như ngọc của Hạng Quân Vãn, trong mắt tràn ngập thâm tình, “Nàng yên tâm, những kẻ gay tổn thương đến nàng, một người ta cũng sẽ không tha……”
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
“Coi như ngươi biết hàng!” Phượng Cửu thổi mớ tóc dài trên trán, mắt phượng hẹp dài nhướn lên kiêu ngạo, cuồng ngạo trong đáy mắt càng thêm lộ rõ ràng. “Không muốn chết, tránh ra ——”
“Như Lai Thủ”, nghĩa như tên, giống như bàn tay của Phật Như Lai, thiên biến vạn hóa, không gì không làm được. Đối đầu Như Lai Thủ, không ai có thể đào thoát, chỉ có một con đường chết.
Phượng Cửu danh chấn thiên hạ, chính là dựa vào “Như Lai Thủ” này của hắn.
Mười năm trước, tiên hoàng Đường Hỷ quốc Trịnh Đức thèm nhỏ dãi quặng sắt Bàn Long thành, tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân, bao vây Bàn Long thành. Lúc ấy, Phượng Cửu chỉ mới mười tám tự mình dẫn quân nghênh chiến, hơn nữa dựa vào “Như Lai Thủ”, hoành tảo thiên quân, trong vòng bảo hộ nghiêm mật của hàng vạn người dễ dàng lấy đi thủ cấp của Trịnh Đức, từ đó về sau nổi tiếng trong nước. “Như Lai Thủ” cũng trở thành thứ khiến người ta phải sợ hãi, tồn tại như một thần khí.
Nay, Phượng Cửu thế nhưng vì một nữ tử, xuất ra Như Lai Thủ, điều này làm cho các nam nhân tuy rằng dấy lên sự phẫn nộ, nhưng cũng không dám biểu hiện ra điều gì bất mãn.
Chê cười! Đầu của ai mà không phải là thịt? Kẻ điên trước mắt này nhưng mà ngay cả vua của một nước cũng dám giết! Nếu hôm nay Phượng Cửu thật sự sử dụng “Như Lai Thủ”, đem quốc quân tứ quốc trảm sát như thế, vậy thiên hạ không phải là thật rối loạn sao? Huống chi hắn cùng nữ chúa thân thuộc như vậy, vạn nhất Phượng Cửu thừa dịp thiên hạ đại loạn, tá trợ nữ chúa, giành thiên hạ, vậy bọn hắn chẳng phải là mất nhiều hơn được?
Những kẻ cầm quyền người nào không phải giảo hoạt như hồ! Làm vua, phải bảo toàn chính mình, bảo hộ lợi ích của mình, bọn họ bất quá rõ nhất điều này.
Hiện tại phóng Phượng Cửu cùng nữ chúa một con ngựa, sau khi trở về sẽ đem Phượng Cửu quan hệ cùng nữ chúa truyền ra ngoài, như vậy những kẻ có dã tâm sẽ kiếm Phượng Cửu gây phiền toái, ép hỏi hắn tung tích nữ chúa…… Nói không chừng, đến lúc đó còn có cơ hội đoạt được Bàn Long thành. Chuyện này, không vội nhất thời.
Cân nhắc lợi hại, vài tên lão đại truyền lệnh xuống, mọi người đều né tránh, nhường ra một con đường.
Không ai lại lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn, cho nên những người này khi biết được vũ khí trên cánh tay phải của Phượng Cửu chính là vũ khí đứng đầu trên bảng thần khí “Như Lai Thủ”, đều thoái nhượng đến năm thước, sợ không cẩn thận một cái bị Phượng Cửu lấy mất đầu.
A…… Phượng Cửu đảo qua mặt những kẻ tâm hoài quỷ thai, độ cong khóe miệng càng phát ra châm chọc. Bọn họ, ngược lại tính toán thật tốt, chỉ là cũng phải có bản lĩnh này mới được!
“Chúng ta đi!”
Phượng Cửu một tay đỡ Hạng Quân Vãn, chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người.
Vù —— Khi Phượng Cửu đi rồi, tất cả mọi người đem oán khí trong lòng phun ra, không khí ngưng trọng nhất thời trở nên thoải mái.
“Ảnh huynh, Nam huynh, Phượng Cửu này quả thực là quá kiêu ngạo!” Trên lưng Trịnh Khắc ướt sũng một tầng, gió đêm thổi tới, lạnh run. Phụ hoàng Trịnh Khắc chết ở trong tay Phượng Cửu, hai người xem như có huyết hải thâm cừu.
“Hừ! Cái quái gì! Cũng dám hù dọa Lão Tử!” Trịnh Khắc nhổ một ngụm nước bọt, lớn giọng ở ban đêm phá lệ vang dội.
“Trịnh Khắc, ngươi thế nào lại xưng “lão tử” với Phượng Cửu chứ?” Nghe xong lời của Trịnh Khắc, Bách Lý Ảnh lạnh lùng cười, “Giống như Lão Tử của ngươi chính là chết ở trong tay Phượng Cửu đi! Ngươi thế nhưng đừng đến lúc đó cả hai cha con đều chết trong tay Phượng Cửu, vậy thì thật buồn cười!”
“Này, Bách Lý Ảnh, ngươi ăn nói kiểu gì vậy!” Ngón tay Trịnh Khắc chỉ thẳng Bách Lý Ảnh, “Chúng ta hiện tại đều đứng trên một thuyền!”
“Thuyền của ngươi rất thối, ta cũng không muốn cùng ngươi đồng hành.”
Nói xong, Bách Lý Ảnh mang theo người của chính mình dẫn đầu rời đi, Nguyên Việt liếc nhìn Trịnh Khắc một cái, chắp tay sau lưng cũng rời đi, cuối cùng còn lại Trịnh Khắc cùng Công Tôn Nam.
“Nam huynh, vừa rồi ngươi nói cái gì hoàng huynh, là có ý gì? Chẳng lẽ là yêu nữ kia lớn lên giống Công Tôn Bách? Oa —— nàng chắc không phải nữ nhi Công Tôn Bách đi! Vậy ngươi thảm, nàng nhất định trở về tìm ngươi lấy mạng!”
Trịnh Khắc nói chuyện không hề cố kỵ, khiến cho mặt Công Tôn Nam vốn dĩ tái nhợt càng thêm khó coi. “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Công Tôn Nam vung tay áo, nổi giận đùng đùng mà chuẩn bị rời đi.
“Cố làm ra vẻ sao! Năm đó nếu không phải Phụ hoàng trẫm giúp cô cô mưu đồ, người ngồi lên ngôi vị cũng không phải là ngươi!”
Trịnh Khắc vốn dĩ bị Bách Lý Ảnh quét hết mặt mũi, ở trên người Công Tôn Nam này tìm trở về, hắn kéo kéo áo, liếc Công Tôn Nam một cái. “Đi! Trẫm muốn tìm mỹ nhân an ủi!”
Ngoại trừ người của Công Tôn Nam, những người khác đều đi hết. Gió đêm, nhẹ thổi, chòm râu Công Tôn Nam run nhè nhẹ, hai tay đều nắm chặt thành quyền.
Tại sao có thể như vậy? Yêu nữ kia sao lại có cùng một bộ dáng với hoàng huynh? Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên Công Tôn Bách, là niềm kiêu ngạo trong mắt phụ hoàng, Thái tử hiền đức nổi tiếng thiên hạ. Có Công Tôn Bách, mọi ánh hào quang đều quay chung quanh hắn, mà mình thủy chung chính là một thằng hề đứng trong bóng tối, cho tới bây giờ vẫn không chiếm được ánh nhìn của phụ hoàng……
Móng tay Công Tôn Nam đâm vào trong lòng bàn tay, hắn đã lâu đều không có cảm giác được đau đớn như thế. Công Tôn Bách, ngôi vị hoàng đế này là của Trẫm, Trẫm mới là chân mệnh Thiên Tử! Mặc kệ nàng là ai, lúc trước ngươi không đấu được Trẫm, hiện tại cũng đừng mơ tưởng thắng!
Bên kia, Hạng Quân Vãn im lặng ghé vào trên lưng Phượng Cửu. Phía sau không có truy binh, Hạng Quân Vãn nhẹ nhàng thở ra.
“Ngươi làm sao tìm được ta?” Trong thanh âm của Hạng Quân Vãn tràn ngập mệt mỏi, tay Phượng Cửu căng thẳng, đôi mắt trầm xuống, “Lạc Tuyết tìm được Phi Sương, Phi Sương dùng bồ câu đưa tin, ta lập tức chạy trở về. Thực xin lỗi, đã tới chậm, khiến nàng chịu khổ!”
Phượng Cửu tìm một chỗ sạch ssẽ, đem Hạng Quân Vãn cẩn thận thả xuống, sau đó, từ trong lòng ngực xuất ra một cái hộp, mở ra, bên trong nằm một viên dược hoàn màu hỏa hồng.
“Đây là cái gì?” Hạng Quân Vãn còn chưa nói xong, Hỏa Quỳ ló ra, duỗi cái cổ già nua ra thật dài, hai con mắt bích sắc nhìn chằm chằm viên thuốc, lòe lòe sáng lên. Ngay cả Hỏa Quỳ đều muốn cái này, nhất định là đồ tốt!
“Linh Nguyệt châu, ăn một viên tăng trưởng ba mươi năm nội lực. Nếu nàng có nội lực, cũng sẽ không dễ dàng bị người bắt. Ta vốn có thể đem Linh Nhật châu đều đoạt về, hai viên ăn cùng nhau, nàng liền có thể có năm mươi năm nội lực, nhưng mà không nghĩ tới nàng sẽ bị người bắt đi……”
Phượng Cửu đem Linh Nguyệt châu này đưa đến bên môi Hạng Quân Vãn, “Bất quá không quan hệ, ta biết được hạt châu kia ai đang giữ, cho ta thời gian, ta nhất định sẽ giúp nàng đoạt về!”
Thanh âm Phượng Cửu dịu dàng hoàn toàn không giống như vừa rồi, Phượng Cửu cuồng vọng khí phách như vậy, Hạng Quân Vãn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”Ngươi thế nào nhận ra là ta?”
Thời điểm nhìn thấy trăng tròn trên trời, Hạng Quân Vãn đã sớm biết dung mạo mình đã xảy ra biến hóa, lúc đó Phượng Cửu giật mình nàng thấy rõ ràng, nhưng mà hắn rất nhanh trấn định lại, xác định rõ là mình.
“Nàng là nữ nhân của ta, ta làm sao có thể không nhận ra?” Phượng Cửu giở thói cợt nhả nhìn Hạng Quân Vãn nuốt Linh Nguyệt châu, tay phải phủ ở trên lưng Hạng Quân Vãn, một trận hơi ấm, từ phía sau lưng Hạng Quân Vãn chậm rãi rót vào, ấm áp như thế, khiến cho Hạng Quân Vãn vốn dĩ mỏi mệt chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng Phượng Cửu.
“Vãn Vãn ——” Ngón tay Phượng Cửu thon dài chạm đến hai má trơn bóng như ngọc của Hạng Quân Vãn, trong mắt tràn ngập thâm tình, “Nàng yên tâm, những kẻ gay tổn thương đến nàng, một người ta cũng sẽ không tha……”
/98
|