Edit: KangKang
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Hạng Quân Vãn đang mộng đẹp, là bị một trận mỹ vị nồng đậm làm tỉnh lại. Chờ nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát hiện trời đã tối rồi, nàng thật lâu đều không có ngủ an ổn như vậy, cảm giác giấc ngủ này thật thư thái.
Lại thấy, Phượng Cửu ở trước bàn bận bịu bịu, Ngân Hồ ngồi xổm trên ghế, hai tròng mắt long lanh tỏa sáng, đầu lưỡi hồng nhạt nho nhỏ thè ở bên miệng, nước miếng một giọt một giọt rơi trên trên mặt đất.
“Chít chít ——” Chân trước của Bao Tử ghé vào trên bàn, thần thái sáng láng nhìn mỹ thực trong tay Phượng Cửu, hai mắt đã tràn ngập khát cầu.
“Hư ——” Phượng Cửu làm một cái thế tay chớ có lên tiếng, đưa tay chụp lấy móng vuốt của Bao Tử, “Đây là ta làm cho Vãn Vãn, không cho ngươi ăn vụng.”
“Chít chít……”
Nghe Phượng Cửu nói như vậy, Ngân Hồ xém chút khóc. Đây rõ ràng chính là bất công a! Phượng Cửu mỗi lần đều sai Phi Sương đến làm thức ăn cho nó, thế nào gặp được tiểu mỹ nhân, thì tự mình ra trận chứ? Sớm biết Phượng Cửu nấu cơm ăn ngon như vậy, đánh chết nó cũng sẽ không chạm vào những thứ Phi Sương làm kia, đó là đồ ăn cho người sao? (Mỗ hồ trực tiếp đã quên chính mình căn bản là không phải người.)
Biểu hiện của một chủ một tớ này dừng ở trong mắt Hạng Quân Vãn, thậm chí có loại hương vị ấm áp.
“Ngươi tỉnh?”
Thời điểm Phượng Cửu quay đầu, đúng dịp chống lại ánh mắt Hạng Quân Vãn, nàng mặc một kiện áo dài màu trắng rộng thùng thình, cổ tay mảnh khảnh chống sau tai, nồng đậm tóc đen phủ ở trước ngực, lười biếng tựa vào gối đầu, bộ dáng kia, tựa như cảnh tiên tử trong mơ, khiến cho người đui mù.
“Đói bụng rồi chứ! Không biết nàng thích ăn cái gì, ta làm món sở trường của ta, nàng nếm thử?”
Phượng Cửu tiến lên nâng Hạng Quân Vãn dậy, phủ thêm áo khoác cho nàng. Đang nghe nói toàn bộ một bàn món ngon sắc hương mỹ vị này là Phượng Cửu tự mình làm, Hạng Quân Vãn hết sức kinh ngạc, “Phượng Cửu, ngươi biết nấu ăn?”
“Thế nào, có phải rất ngạc nhiên hay không? Bản nhân lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, là điều kiện tốt nhất để tuyển chọn vị hôn phu nha!”
Phượng Cửu “mèo khen mèo dài đuôi” như vậy, khiến cho Hạng Quân Vãn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Có ăn được không, ăn mới biết được chứ!”
Hạng Quân Vãn không biết một bàn này, đem khẩu vị của nàng khơi lên, vừa ăn vừa hướng Phượng Cửu vươn ngón tay cái. Hắn làm đồ ăn cực hợp khẩu vị của nàng, Hạng Quân Vãn đã lâu chưa ăn qua đồ ăn ngon như thế.
“Phượng Cửu, ngươi so với đầu bếp Hanh Thông tửu lâu còn lợi hại hơn!”
Thấy Hạng Quân Vãn ăn mãn ý, hơn nữa bới thêm một chén cơm, phượng nhãn diêm dúa lẳng lơ của Phượng Cửu cười đến híp lại thành một đường thẳng. Giống như mỹ vị này cuối cùng đều từng chút từng chút biến thành dinh dưỡng, bị Hạng Quân Vãn hấp thu, biến thành thịt, sinh trưởng ở trên người Hạng Quân Vãn, đến lúc đó ôm Hạng Quân Vãn liền sẽ không lỏng tay.
Đều nói bắt lấy lòng của nữ nhân, trước hết phải bắt được dạ dày của nữ nhân, trong lòng Hạng Quân Vãn phòng bị quá nặng, hắn nhất định phải chậm rãi xâm nhập vào cuộc sống của nàng, dùng mỹ thực buộc chặt dạ dày của nàng, từng chút một ăn mòn lòng của nàng, khiến cho Hạng Quân Vãn cuối cùng không rời được mình, không thể không dựa vào trong lòng ngực của hắn, làm nương tử của hắn sinh con dưỡng cái cho hắn!
Những tâm tư nho nhỏ này của Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn không hề biết. Nàng một bên hưởng thụ mỹ thực, một bên đem đồ ăn ngon chia cho Bao Tử, một người một hồ, ăn đến cực kỳ vui vẻ, chỉ chờ nàng thả bát, mới nhớ tới Phượng Cửu. “Phượng Cửu, ngươi ăn chưa?”
Thấy Hạng Quân Vãn rốt cục chú ý tới mình, Phượng Cửu xém chút khóc ra. Nữ nhân này, vì sao đối với hồ ly tốt hơn đối với hắn? Chẳng lẽ hắn một mỹ nam rõ ràng ở nơi này, lực hấp dẫn vẫn còn so sánh không hơn Bao Tử núc ních thịt tham ăn sao?
“Ta chưa ăn ——” Phượng Cửu nhấc Ngân Hồ lên vứt xuống đất, ngồi ở bên cạnh Hạng Quân Vãn, cầm bát cơm của nàng, trực tiếp dung nước canh còn lại ăn hai chén cơm. Nhìn thấy Phượng Cửu chỉ ăn chút canh thịt, Hạng Quân Vãn trong lòng có chút áy náy, nàng cùng Bao Tử đem thức ăn đều ăn, thật đúng là đã quên Phượng Cửu.
“Thực xin lỗi! Những thứ này quá ngon, ta đã quên mất ngươi……”
Hạng Quân Vãn xin lỗi đây là lần đầu tiên, điều này Phượng Cửu xem ra, là quan hệ giữa hai người bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cho thấy trong lòng nàng bắt đầu tiếp nhận mình, đây chính là dấu hiệu tốt.
Kiềm chế nội tâm sung sướng, Phượng Cửu ho khan một tiếng, “Không có việc gì, ta lần sau làm nhiều một ít. Nàng thích ăn, ta mỗi ngày đều làm cho nàng ăn!”
“Được!” Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, sợi tóc trên trán nhẹ nhàng đảo qua đuôi lông mày, khiến cho tim Phượng Cửu đập thình thịch.
Trên giường lúc trước Hạng Quân Vãn bỏ đi mạn sa che mặt, lộ ra vết bớt bên má trái, bất quá ở trong mắt Phượng Cửu, cái bớt này không thể hư hao địa vị Hạng Quân Vãn ở trong lòng hắn. Ngay lúc Hạng Quân Vãn ngủ say, hắn lén lút kiểm tra cổ chân của nàng. Nữ nhân này, hắn muốn!
Hiện tại nhất mấu chốt là, chặt đứt hết thảy cỏ dại bên người Hạng Quân Vãn, đem tất cả tình địch đều bóp chết ở trong tã lót. Nghĩ như vậy, Phượng Cửu liền chuyển đề tài, “Vãn Vãn, không thể phải cứ chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh sao? Người nhiều như vậy, không phải nàng không thể sao?”
Đối với chồng trước của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu trong lòng có một điểm rối rắm nho nhỏ như vậy. Vô luận Công Tôn Trường Khanh trong lòng Hạng Quân Vãn là người như thế nào, thủy chung chiếm cứ nàng ba năm thời gian, nếu nói là không có tí xíu cảm tình, đó là không có khả năng, huống chi năm đó Hạng Quân Vãn là chủ động yêu cầu gả cho Công Tôn Trường Khanh, như vậy nàng hiện tại chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh, có phải hay không muốn cùng hắn một lần nữa bắt đầu?
Mỗi lần nghĩ như vậy, suy nghĩ của Phượng Cửu đều dừng lại, hắn sợ tiếp tục đoán, kết quả sẽ là một cái mà hắn không thể chấp nhận. Hắn yêu nữ nhân này, cũng không nguyện ý dùng phương thức nàng không thích để có được nàng. Nếu nàng thiệt tình thích Công Tôn Trường Khanh, hắn nên như thế nào? Giết chết Công Tôn Trường Khanh? Hay là xóa trí nhớ của nàng, làm cho nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mình?
“Chữa cho hắn, Công Tôn Nam sẽ thấy cũng không có cớ để lưu Công Tôn Trường Khanh ở lại Cẩm thành. Ta muốn nhìn thấy bộ dáng đường đường Yến vương ở Mạc Bắc cắn bánh ngô nguội uống nước lạnh.”
Một câu của Hạng Quân Vãn, trực tiếp khiến cho linh tinh trong đầu Phượng Cửu hoàn toàn biến mất. Thì ra là nguyên nhân này! Lời của Hạng Quân Vãn khiến cho Phượng Cửu như ăn thuốc an thần, lần này, hắn triệt triệt để để nhẹ nhàng thở ra! Này, không có chuyện gì đoán mò nhiều như vậy làm gì? Nữ nhân hắn nhìn trúng, tự nhiên là bất đồng.
“Vãn Vãn, nhìn ta làm cho nàng bữa tối thịnh soạn như vậy, nàng có thể hay không đáp ứng ta, thời điểm chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh mang theo ta?”
Phượng Cửu lo lắng không phải dư thừa, Vân Tranh là một bà điên, hôm nay náo loạn như vậy, nàng nhất định có thể tra ra chuyện tình Nam công tử chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh. Nếu Hạng Quân Vãn một mình đi Yến vương phủ, hắn sợ nàng gặp sẽ Vân Tranh. Nữ nhân này điên sự tình gì cũng có thể làm ra, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Vân Tranh động một cây tóc gáy Hạng Quân Vãn.
Phượng Cửu lo lắng, Hạng Quân Vãn biết, phiền toái này là Phượng Cửu mang đến, hắn ra mặt giải quyết đương nhiên tốt nhất.
“Phượng Cửu, Vân Tranh kia, chắc không phải lão yêu thân mến của ngươi! Thế nhưng lại ăn dấm chua của một người nam nhân, nữ nhân này cũng thật đủ điên cuồng!”
“Nàng cùng ta không quan hệ!” Nghe Hạng Quân Vãn trêu chọc, trong thanh âm của Phượng Cửu có vội vàng phản bác cùng một loại phẫn nộ.
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Hạng Quân Vãn đang mộng đẹp, là bị một trận mỹ vị nồng đậm làm tỉnh lại. Chờ nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát hiện trời đã tối rồi, nàng thật lâu đều không có ngủ an ổn như vậy, cảm giác giấc ngủ này thật thư thái.
Lại thấy, Phượng Cửu ở trước bàn bận bịu bịu, Ngân Hồ ngồi xổm trên ghế, hai tròng mắt long lanh tỏa sáng, đầu lưỡi hồng nhạt nho nhỏ thè ở bên miệng, nước miếng một giọt một giọt rơi trên trên mặt đất.
“Chít chít ——” Chân trước của Bao Tử ghé vào trên bàn, thần thái sáng láng nhìn mỹ thực trong tay Phượng Cửu, hai mắt đã tràn ngập khát cầu.
“Hư ——” Phượng Cửu làm một cái thế tay chớ có lên tiếng, đưa tay chụp lấy móng vuốt của Bao Tử, “Đây là ta làm cho Vãn Vãn, không cho ngươi ăn vụng.”
“Chít chít……”
Nghe Phượng Cửu nói như vậy, Ngân Hồ xém chút khóc. Đây rõ ràng chính là bất công a! Phượng Cửu mỗi lần đều sai Phi Sương đến làm thức ăn cho nó, thế nào gặp được tiểu mỹ nhân, thì tự mình ra trận chứ? Sớm biết Phượng Cửu nấu cơm ăn ngon như vậy, đánh chết nó cũng sẽ không chạm vào những thứ Phi Sương làm kia, đó là đồ ăn cho người sao? (Mỗ hồ trực tiếp đã quên chính mình căn bản là không phải người.)
Biểu hiện của một chủ một tớ này dừng ở trong mắt Hạng Quân Vãn, thậm chí có loại hương vị ấm áp.
“Ngươi tỉnh?”
Thời điểm Phượng Cửu quay đầu, đúng dịp chống lại ánh mắt Hạng Quân Vãn, nàng mặc một kiện áo dài màu trắng rộng thùng thình, cổ tay mảnh khảnh chống sau tai, nồng đậm tóc đen phủ ở trước ngực, lười biếng tựa vào gối đầu, bộ dáng kia, tựa như cảnh tiên tử trong mơ, khiến cho người đui mù.
“Đói bụng rồi chứ! Không biết nàng thích ăn cái gì, ta làm món sở trường của ta, nàng nếm thử?”
Phượng Cửu tiến lên nâng Hạng Quân Vãn dậy, phủ thêm áo khoác cho nàng. Đang nghe nói toàn bộ một bàn món ngon sắc hương mỹ vị này là Phượng Cửu tự mình làm, Hạng Quân Vãn hết sức kinh ngạc, “Phượng Cửu, ngươi biết nấu ăn?”
“Thế nào, có phải rất ngạc nhiên hay không? Bản nhân lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, là điều kiện tốt nhất để tuyển chọn vị hôn phu nha!”
Phượng Cửu “mèo khen mèo dài đuôi” như vậy, khiến cho Hạng Quân Vãn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Có ăn được không, ăn mới biết được chứ!”
Hạng Quân Vãn không biết một bàn này, đem khẩu vị của nàng khơi lên, vừa ăn vừa hướng Phượng Cửu vươn ngón tay cái. Hắn làm đồ ăn cực hợp khẩu vị của nàng, Hạng Quân Vãn đã lâu chưa ăn qua đồ ăn ngon như thế.
“Phượng Cửu, ngươi so với đầu bếp Hanh Thông tửu lâu còn lợi hại hơn!”
Thấy Hạng Quân Vãn ăn mãn ý, hơn nữa bới thêm một chén cơm, phượng nhãn diêm dúa lẳng lơ của Phượng Cửu cười đến híp lại thành một đường thẳng. Giống như mỹ vị này cuối cùng đều từng chút từng chút biến thành dinh dưỡng, bị Hạng Quân Vãn hấp thu, biến thành thịt, sinh trưởng ở trên người Hạng Quân Vãn, đến lúc đó ôm Hạng Quân Vãn liền sẽ không lỏng tay.
Đều nói bắt lấy lòng của nữ nhân, trước hết phải bắt được dạ dày của nữ nhân, trong lòng Hạng Quân Vãn phòng bị quá nặng, hắn nhất định phải chậm rãi xâm nhập vào cuộc sống của nàng, dùng mỹ thực buộc chặt dạ dày của nàng, từng chút một ăn mòn lòng của nàng, khiến cho Hạng Quân Vãn cuối cùng không rời được mình, không thể không dựa vào trong lòng ngực của hắn, làm nương tử của hắn sinh con dưỡng cái cho hắn!
Những tâm tư nho nhỏ này của Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn không hề biết. Nàng một bên hưởng thụ mỹ thực, một bên đem đồ ăn ngon chia cho Bao Tử, một người một hồ, ăn đến cực kỳ vui vẻ, chỉ chờ nàng thả bát, mới nhớ tới Phượng Cửu. “Phượng Cửu, ngươi ăn chưa?”
Thấy Hạng Quân Vãn rốt cục chú ý tới mình, Phượng Cửu xém chút khóc ra. Nữ nhân này, vì sao đối với hồ ly tốt hơn đối với hắn? Chẳng lẽ hắn một mỹ nam rõ ràng ở nơi này, lực hấp dẫn vẫn còn so sánh không hơn Bao Tử núc ních thịt tham ăn sao?
“Ta chưa ăn ——” Phượng Cửu nhấc Ngân Hồ lên vứt xuống đất, ngồi ở bên cạnh Hạng Quân Vãn, cầm bát cơm của nàng, trực tiếp dung nước canh còn lại ăn hai chén cơm. Nhìn thấy Phượng Cửu chỉ ăn chút canh thịt, Hạng Quân Vãn trong lòng có chút áy náy, nàng cùng Bao Tử đem thức ăn đều ăn, thật đúng là đã quên Phượng Cửu.
“Thực xin lỗi! Những thứ này quá ngon, ta đã quên mất ngươi……”
Hạng Quân Vãn xin lỗi đây là lần đầu tiên, điều này Phượng Cửu xem ra, là quan hệ giữa hai người bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cho thấy trong lòng nàng bắt đầu tiếp nhận mình, đây chính là dấu hiệu tốt.
Kiềm chế nội tâm sung sướng, Phượng Cửu ho khan một tiếng, “Không có việc gì, ta lần sau làm nhiều một ít. Nàng thích ăn, ta mỗi ngày đều làm cho nàng ăn!”
“Được!” Hạng Quân Vãn cười ngọt ngào, sợi tóc trên trán nhẹ nhàng đảo qua đuôi lông mày, khiến cho tim Phượng Cửu đập thình thịch.
Trên giường lúc trước Hạng Quân Vãn bỏ đi mạn sa che mặt, lộ ra vết bớt bên má trái, bất quá ở trong mắt Phượng Cửu, cái bớt này không thể hư hao địa vị Hạng Quân Vãn ở trong lòng hắn. Ngay lúc Hạng Quân Vãn ngủ say, hắn lén lút kiểm tra cổ chân của nàng. Nữ nhân này, hắn muốn!
Hiện tại nhất mấu chốt là, chặt đứt hết thảy cỏ dại bên người Hạng Quân Vãn, đem tất cả tình địch đều bóp chết ở trong tã lót. Nghĩ như vậy, Phượng Cửu liền chuyển đề tài, “Vãn Vãn, không thể phải cứ chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh sao? Người nhiều như vậy, không phải nàng không thể sao?”
Đối với chồng trước của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu trong lòng có một điểm rối rắm nho nhỏ như vậy. Vô luận Công Tôn Trường Khanh trong lòng Hạng Quân Vãn là người như thế nào, thủy chung chiếm cứ nàng ba năm thời gian, nếu nói là không có tí xíu cảm tình, đó là không có khả năng, huống chi năm đó Hạng Quân Vãn là chủ động yêu cầu gả cho Công Tôn Trường Khanh, như vậy nàng hiện tại chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh, có phải hay không muốn cùng hắn một lần nữa bắt đầu?
Mỗi lần nghĩ như vậy, suy nghĩ của Phượng Cửu đều dừng lại, hắn sợ tiếp tục đoán, kết quả sẽ là một cái mà hắn không thể chấp nhận. Hắn yêu nữ nhân này, cũng không nguyện ý dùng phương thức nàng không thích để có được nàng. Nếu nàng thiệt tình thích Công Tôn Trường Khanh, hắn nên như thế nào? Giết chết Công Tôn Trường Khanh? Hay là xóa trí nhớ của nàng, làm cho nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mình?
“Chữa cho hắn, Công Tôn Nam sẽ thấy cũng không có cớ để lưu Công Tôn Trường Khanh ở lại Cẩm thành. Ta muốn nhìn thấy bộ dáng đường đường Yến vương ở Mạc Bắc cắn bánh ngô nguội uống nước lạnh.”
Một câu của Hạng Quân Vãn, trực tiếp khiến cho linh tinh trong đầu Phượng Cửu hoàn toàn biến mất. Thì ra là nguyên nhân này! Lời của Hạng Quân Vãn khiến cho Phượng Cửu như ăn thuốc an thần, lần này, hắn triệt triệt để để nhẹ nhàng thở ra! Này, không có chuyện gì đoán mò nhiều như vậy làm gì? Nữ nhân hắn nhìn trúng, tự nhiên là bất đồng.
“Vãn Vãn, nhìn ta làm cho nàng bữa tối thịnh soạn như vậy, nàng có thể hay không đáp ứng ta, thời điểm chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh mang theo ta?”
Phượng Cửu lo lắng không phải dư thừa, Vân Tranh là một bà điên, hôm nay náo loạn như vậy, nàng nhất định có thể tra ra chuyện tình Nam công tử chữa bệnh cho Công Tôn Trường Khanh. Nếu Hạng Quân Vãn một mình đi Yến vương phủ, hắn sợ nàng gặp sẽ Vân Tranh. Nữ nhân này điên sự tình gì cũng có thể làm ra, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Vân Tranh động một cây tóc gáy Hạng Quân Vãn.
Phượng Cửu lo lắng, Hạng Quân Vãn biết, phiền toái này là Phượng Cửu mang đến, hắn ra mặt giải quyết đương nhiên tốt nhất.
“Phượng Cửu, Vân Tranh kia, chắc không phải lão yêu thân mến của ngươi! Thế nhưng lại ăn dấm chua của một người nam nhân, nữ nhân này cũng thật đủ điên cuồng!”
“Nàng cùng ta không quan hệ!” Nghe Hạng Quân Vãn trêu chọc, trong thanh âm của Phượng Cửu có vội vàng phản bác cùng một loại phẫn nộ.
/98
|