Chuyện Mai Phi trúng độc rất nhanh liền được điều tra rõ, là một cung nữ trong Mai linh điện hạ độc, nhưng mà tiểu cung nữ đó lại tự sát, nên vụ hạ độc tự nhiên không còn đầu mối để điều tra tiếp, cho nên mọi người chỉ có thể suy đoán, lại không thể khẳng định là người nào làm, nhưng trong lòng mỗi người đều có người mà mình hoài nghi, nói chung chuyện này coi như đến đây là kết thúc.
Tại Gia Khánh điện tiệc tối vẫn tiếp tục tiến hành, cả điện phủ đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng lần lượt thay đổi.
Hạo Vân đế cùng mấy vị nương nương trong cung cũng không có xuất hiện, nhưng khách quan mà nói tiệc tối so với cung yến buổi trưa thì lại náo nhiệt hơn, mời rượu phạt rượu , nịnh nọt , ồn ào thành một mảnh.
Ở phía người khác náo nhiệt bao nhiêu, thì bên này Tề vương phủ lại vắng lạnh bấy nhiêu, Nam Cung Diệp vốn không có ý tranh giành đại vị, điều này các đại thần trong triều rất nhiều người cũng biết, càng không có đảng phái nào khác, hơn nữa hắn một thân tà lạnh âm mị (lạnh lùng âm u ma quái -_-), hàn khí bắn ra bốn phía, nên không có người nào dám tới đây mời rượu, chỉ trừ một hai người có quyền cao chức trọng.
Tây Môn Vân chính là một trong số đó, hắn bưng rượu tới đây, một thân hiên ngang cương nghị, ngũ quan lập thể, làm mê đảo không ít nữ nhân, chỉ là nam nhân này ánh mắt nhìn thẳng, tựa như không chút nào là vì những chuyện đó mà thay đổi.
"Bổn tướng kính Tề vương cùng Tề vương phi một chén."
Nam Cung Diệp nhìn thấy liền cau mài một chút, đuôi lông mày nhướng lên, nhưng cũng không nói thêm cái gì, sau đó bưng chén rượu, ý bảo Phượng Lan Dạ ở bên cãnh cũng bưng rượu lên.
"Tây Môn tướng quân đã có lòng rồi, chỉ bất quá tấm lòng này nên dùng đúng chỗ mới được, nếu không chỉ sợ rơi vào chỗ không được tốt."
Nói xong cũng hắn không để ý tới Tây Môn Vân sắc mặt hơi trầm trọng, ngửa đầu uống một chén, Phượng Lan Dạ chỉ nhìn thấy yết hầu ở cổ họng trắng trẻo của hắn bỗng nhúc nhích qua một cái, ưu nhã không câu nệ, một chén rượu đã uống xong, sau đó liền để chén rượu xuống, Phượng Lan Dạ quay nhìn về phía Tây Môn Vân gật đầu, cũng uống một chút, nàng không quen uống rượu, cho nên không dám uống nhiều, mà Tây Môn Vân thì nhìn nàng chăm chú một cái, hắn căn bản cũng không có làm khó nàng, sau đó quay rời đi, bất quá mới vừa đi được hai bước, liền nghe thấy phía sau có tiếng kêu.
" Tây Môn tướng quân xin dừng bước."
Thanh âm mềm mại trong trẻo, Tây Môn Vân quay đầu lại, dưới ánh đèn là vẻ mặt ửng đỏ của Văn Tường công chúa, nàng bưng chén rượu đi tới, trong đôi mắt xinh đẹp sâu u mang theo e sợ cùng xấu hổ, Tây Môn Vân mặc dù không có nữ nhân, nhưng vẫn có chút hiểu biết, loại phản ứng này của nữ nhân hắn tự nhiên hiểu rõ, ánh mắt âm u một chút, chẳng qua không có biểu hiện ra ngoài, giơ cao chén rượu, nở nụ cười mà nói: "Công chúa đây là?"
Văn Tường đứng ở bên người Tây Môn Vân, giọng nói có chút e thẹn, thân hình yểu điệu nói.
" Bổn cung nghĩ kính Tây Môn tướng quân một chén, Tây Môn tướng quân vì nước ra sức, có thể nói càng vất vả công lao càng lớn, phụ hoàng thân thể không khoẻ, nay Bổn cung thay mặt kính tướng quân một chén."
Văn Tường nói xong câu này, hướng về phía sau vung tay lên, liền có thái giám chạy nhanh tới đây cho Tây Môn Vân mời rượu, Tây Môn Vân thật cũng không cự tuyệt, vẫn giữ mặt mũi cho công chúa.
"Công chúa có lòng rồi."
Hắn uống một hơi cạn sạch, nghiêng chén rượu lười nhát nhìn Văn Tường, hắn cũng không còn vẻ lạnh lùng uy nghiêm như lúc bình thường, hôm nay không ngờ hắn lại lộ ra một bộ mặt khác càng mê hoặc hơn, Văn Tường là một nữ nhân bình thường nên làm sao chịu được mị lực này, trong lòng nàng như có nai con nhảy loạn, thoáng chốc đã chọn trúng Tây Môn Vân.
" Tây Môn tướng quân thiếu niên thành công, cũng là nhân tài của Thiên Vận hoàng triều ta, đồng thời cũng là phụ tá đắc lực của phụ hoàng."
Văn Tường mặc dù thẹn thùng, nhưng khi nói những lời này ra khỏi miệng, giống như đang tưới mật vậy, lông mài của Tây Môn Vân co quắp một chút, đôi mắt đen càng phát ra sâu u, Văn Tường công chúa thật là biết nói chuyện a, mặc dù lời nói tốt ai cũng thích nghe, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy vui, bởi vì có đôi khi một khắc trước còn ngọt ngào, một khắc sau lúc nào sẽ đâm ngươi bị thương cũng không biết, mặc dù công chúa đối với hắn có lòng, nhưng hắn là hạng người thô lỗ, tự nhận không xứng với công chúa thiên kim chi khu, hơn nữa hôn nhân của hắn đã sớm do bản thân quyết định, nhới ngày đó lúc hắn kiến công lập nghiệp, hoàng thượng đã từng hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì, hắn chỉ có một cái yêu cầu, đem là cho mình tự do chọn hôn phối, hoàng thượng đã nhận lời hắn, cho nên hắn không lo lắng bị ép buộc thành hôn.
Tây Môn Vân nghĩ tới đây, cũng không muốn đứng lâu hơn nữa, liền gật đầu hữu lễ mở miệng: "Công chúa khách khí, Tây Môn Vân cáo lui xuống."
" mời."
Văn Tường vẫn đưa mắt nhìn thân ảnh cao nhã kia rời đi, một thân phóng khoáng không câu chấp, lý tưởng hào hùng, thật là một nam nhân chân chính trong các nam nhân, khóe môi nàng bỗ nở lên nụ cười, xoay người đi tới vị trí của mình, lập tức liền có một đám phu nhân miệng mồm nhanh nhạy vây quanh, nịnh nọt vuốt mông ngựa chỗ nào cũng có.
So với Tề vương bên này, thì An vương phủ rõ ràng náo nhiệt nhiều lắm, rất nhiều người tới đây mời rượu, An vương Nam Cung Quân mặc dù không chưởng quản binh quyền trong triều, nhưng hoàng thượng rất thích hắn cũng là chuyện thật, ngay cả mẫu phi của hắn là Hoa phi cũng rất thân cận hoàng thượng, cho nên ngôi vị thái tử rất khó nói.
Những đại thần nghiên theo chiều gió kia tự nhiên không buông tha cơ hội như thế, nên thỉnh thoảng vẫn tới đây mời rượu, nói đùa.
Tư Mã Vụ Tiễn vẫn đi theo Nam Cung Quân mời rượu, đáy lòng đã sớm phiền chán, thật vất vả lắm mới có một cơ hội mà tới đây: "Lan Dạ, chúng ta đi uống một chén."
" ừ."
Phượng Lan Dạ nhìn Tư Mã Vụ Tiễn đi đến, hai người cũng thật sự uống một chút, sau đó ngồi nói chuyện.
"Hôm nay nghe nói muội đi Mai linh điện chỗ của Mai Phi, không có sao chứ."
Tư Mã Vụ Tiễn quan tâm hỏi, đáy lòng còn đang hối hận lúc trước không nên để Lan Dạ một mình ở tại nơi đó, nàng hẳn phải kiên trì mang theo Lan Dạ đi Hoa Thanh điện.
Nàng cũng không biết Phượng Lan Dạ ở lại là vì muốn gặp Nạp Lan Cửu, cho nên mới phải tự trách trong lòng.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tỷ đừng suy nghĩ nhiều."
Phượng Lan Dạ lắc lắc đầu, một tay bưng chén rượu lên, đang muốn cùng Vụ Tiễn uống chút nữa, thì Nam Cung Diệp ở bên cạnh đã sớm vươn tay tới đây đoạt lấy, ánh mắt hiện lên vẻ không đồng ý: "Không biết uống rượu thì đừng uống nữa."
Hắn biết Lan Dạ không thể uống rượu, cho nên mới phải cản nàng, mặt mày lạnh lùng tà mị quay sang Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu một cái, Tư Mã Vụ Tiễn thở dài, Tề vương đúng là nam tử khuynh thành, chỉ là động tác đơn giản, nhưng phát ra từ trên người hắn liền biến ảo ra phong tình vạn chủng, không biết đây là phúc hay họa, chỉ mong hắn và Lan Dạ đều yêu nhau.
Nghĩ tới điều này nàng liền ôn nhu mở miệng: "Lan Dạ, chúng ta nói chuyện một chút đi, đừng uống."
Nàng muốn nói chuyện, nên Phượng Lan Dạ cũng không có cự tuyệt, gật đầu chấp nhận, hai người lại một hỏi một đáp không ngừng nói nói, bất quá rất nhanh liền có người bưng rượu tới đây kính Tư Mã Vụ Tiễn, về phần Phượng Lan Dạ, người nọ liếc nhìn thấy bộ dạng của Tề vương gia ở bên cạnh, giống như bị dọa , vội vàng lôi Vụ Tiễn đi, không dám ở lâu.
Phượng Lan Dạ nhìn người khác mang vẻ mặt như tránh hổ tránh rắn, không khỏi liếc nhìn Nam Cung Diệp, cảm thấy rất là buồn cười, liền nghiêng người nhích tới gần một chút, nhỏ giọng nói thầm.
"Nhìn vẻ mặt của mọi người, thật giống như đang xem ngươi là Cuồng Sư mãnh thú vậy."
"Hơi đâu quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì chứ?"
Nam Cung Diệp thấy Phượng Lan Dạ thượng không nói gì nữa, liền tỉ mỉ chọn lựa một chút thức ăn cho nàng, rồi trầm thấp mở miệng: "Ăn nhiều một chút, mới vừa rồi uống hết ít rượu, hại thân."
Cử chỉ này đầy nồng tình mật ý, làm một đám nữ nhân trên đại điện ghen tỵ muốn chết, mặc dù mọi người không dám tới đây mời rượu, cũng không có nghĩa là mọi người không có nhìn hai người bọn họ, cả buổi tiệc, Tề vương chỉ đối với một mình Phượng Lan Dạ là ôn nhuận như nước, chăm sóc có thêm, họ thấy dáng vẻ này sau đó nhìn nam nhân bên cạnh mình, toàn là một đám có bộ dạng tự cho là đúng, khiến người ta sinh buồn bực trong lòng.
Dạ tiệc kéo dài đến hai canh giờ, đợi sau khi kết thúc, hoàng thượng cũng không có xuất hiện, mọi người lần lược cáo từ trở về phủ, thiếp thân thái giám của hoàng thượng là Nguyên Phạm chỉ huy thái giám trong cung lần lượt đem tất cả mọi người đưa ra ngoài cửa cung.
Mọi người đều lên xe ngựa của mình xuất cung trở về phủ, trong xe ngựa Tề vương phủ, Phượng Lan Dạ tựa người vào trên giường êm, nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện xảy ra vào ban ngày, nhất là câu chuyện nghe được từ trong miệng của hai cung nữ kia, cộng thêm suy đoán đánh giá của bản thân, nàng không biết có nên nói cho Nam Cung Diệp biết hay không.
Chẳng qua là tâm tư nàng vừa động, mặc dù không mở miệng, nhưng Nam Cung Diệp đã nhận thấy.
" Lan Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt như nước nhấp nhoáng gợn lên hàn khí, sau đó vươn đôi tay nhỏ bé ra nắm lấy tay của Nam Cung Diệp, hành động này khiến cho hắn giật mình, không biết tiểu nha đầu này đang có ý gì?
"Hôm nay ban ngày ta ở trong cung đi loạn, ngoài ý muốn đã nghe được một đoạn nói chuyện."
Nam Cung Diệp không nói lời nào, con ngươi thâm thúy nhìn nàng, nó tản ra hương thơm như u lan, vẻ lãnh khốc thị huyết thường ngày cũng không thấy nữa.
"Các nàng nói, Mộc Miên giống như Hoàng quý phi, còn nói hoàng thượng rất yêu vị Hoàng quý phi đã qua đời kia, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hoàng thượng nếu đã yêu vị Hoàng quý phi đó như vậy, tại sao chỉ trong thời gian ngắn liền sủng ái mẫu phi ngươi đây?"
Phượng Lan Dạ biết cứ đi phân tích hoàng thượng như vậy, quả là một việc tàn nhẫn với Nam Cung Diệp, đồng thời cũng sẽ lấy đi một tia tình cảm ôn nhu cuối cùng ở trên người của hắn, nhưng con người không thể cứ sống mãi trong sự lừa gạt được, cuối cùng sẽ thương tổn ngày càng sâu, cho nên chuyện tàn nhẫn vẫn có lúc phải thừa nhận.
Nam Cung Diệp nghe xong lời nói của Phượng Lan Dạ, con ngươi dâng lên lăng hàn thị huyết, nhưng chỉ rất nhanh hắn liền giương lên nụ cười.
Chẳng qua nụ cười kia mang theo nhiều đau khổ, như một đóa hoa trong mưa gió không có chỗ để nương tựa bị vùi dập đến điêu linh, làm cho người ta nhìn thấy mà đau đớn đến hít thở không thông.
Thật lâu sau hắn vẫn không có mở lời, chỉ nắm chặc tay Phượng Lan Dạ, làm nàng rất đau, nhưng Phượng Lan Dạ cũng không nhúc nhích, nàng biết nội tâm của hắn nhất định rấtđau khổ , mặc dù bây giờ vẫn không có tra rõ cái chết của Ngọc phi, cũng không có bằng chứng xác thực chứng minh hoàng thượng đã làm chuyện gì, nhưng chỉ mới nghĩ đến thôi, đã làm cho người ta rất đau rồi.
Nam Cung Diệp cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại lạnh lẽo dị thường.
"Vẫn bị ngươi phát hiện."
Bây giờ đến phiên Phượng Lan Dạ kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đã sớm nghi ngờ hoàng thượng có dụng ý khác, lại còn phải thừa nhận cái chết của mẫu phi, người này đến tột cùng làm thế nào mà chịu đựng được tới bây giờ?
"Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết."
Nam Cung Diệp lắc nhẹ đầu, trong xe ngựa tràn ngập một cổ hàn khí, làm người ta không nhịn được mà run lên, lúc này cánh tay Nam Cung Diệp nhấc lên kéo Phượng Lan Dạ vào trong ngực, cảm thụ được nhiệt lượng từ trên người nàng truyền đến, cho tới nay hắn chỉ cô đơn một mình, nhưng ít nhất hiện tại đã có người cho hắn ấm áp, tim vì thế mà thư thái không ít.
"Không có, lúc ban đầu ta cũng giống như rất nhiều người khác, điều cho là phụ hoàng rất yêu ta, rất cưng chìu ta, nhưng đến khi ta lớn, nghĩ đến chuyện, phụ hoàng là một người anh minh cơ trí đến cỡ nào, hắn làm việc chẳng lẽ thật sự lỗ mãng như người có đầu gỗ sao? Biết rõ sự sủng ái của mình sẽ mang đến cho nhi tử vô số nguy hiểm, hắn còn làm như vậy sao? Nhưng cho tới nay ta cũng chỉ là hoài nghi, nếu như hắn thật có dụng ý khác thì vì cái gì, hôm nay nghe ngươi nói thế, có lẽ chuyện này có liên quan đến mẫu phi, mẫu phi của ta, phụ hoàng, còn có Hoàng quý phi giữa bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, đây mới là điều mấu chốt."
Nam Cung Diệp phân tích rất đúng, Phượng Lan Dạ nằm ở trong ngực của hắn, ngửi trên người hắn mùi thơm nhè nhẹ, hoà trộn vào hơi thở của phái nam, bao phủ lấy cả người, nàng vốn định tránh thoát khỏi ngực của hắn, nhưng khi nhìn đến hai hàng lông nhíu lại đầy thống khổ, nàng liền không nhúc nhích, chỉ muốn đưa vuốt đi đau đớn trong lòng hắn .
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ tất cả cũng chỉ là suy đoán của chúng ta."
Lời này quả thật không có chút thuyết phục nào, hiện tại chẳng qua là cần thêm chứng cớ mà thôi, còn phải hiểu rõ ràng năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Như vậy mới có thể biết vì sao hoàng thượng lại vận dụng trăm phương ngàn kế như vậy.
Xe ngựa một đường trở về Tề vương phủ, Nam Cung Diệp ôm lấy thân thể của Phượng Lan Dạ, chờ khi về đến trước cửa Vương Phủ, cả người đã khá hơn, mới khôi phục lại thói quen nội liễm trầm ổn, lãnh khốc vô tình, tự mình đem Phượng Lan Dạ đưa về Liên viện, hắn cũng không có ở lại mà trở về Tuyển viện của mình.
Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đi theo phía sau Phượng Lan Dạ, đạp trên con đường đá nhỏ trở về phòng mình.
Nghĩ đến vừa rồi Vương gia quanh thân lãnh khốc thị huyết, Diệp Linh không nhịn được mở miệng: "Vương Phi, Vương gia dường như không vui."
Xảy ra chuyện như vậy, hắn có thể cao hứng được hay sao, điều này cũng có thể giải thích vì sao nhiều năm như vậy hắn cũng không vui vẻ nổi, ở trước mặt người ngoài lãnh khốc nhưng trong lòng lại đầy đau đớn.
"Được rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta nhanh một chút rửa mặt một phen rồi ngủ đi."
Phượng Lan Dạ mở miệng, Diệp linh cùng Hoa Ngạc không nói thêm gì nữa, hai người hầu hạ Tiểu Vương phi rửa mặt xong thì nghỉ ngơi.
Nửa đêm, cả Tề vương phủ bao phủ ở một tầng ánh sáng mỏng, sương mù tràn ngập khắp nơi, khiến cho rường cột chạm trổ, phòng ốc đình đài từ xa nhìn lại tựa như tiên cảnh.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc vang lên , ở trong bóng đêm đặc biệt vang vội, cơ hồ là cùng một lúc, mọi người trong Vương Phủ đều bị đánh thức, các nơi đèn đều sáng lên.
Trong Liên viện, Phượng Lan Dạ mở mắt ra, đáy lòng hiện lên một tia bất an, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Diệp linh dẫn mấy tiểu nha đầu đi tới, Hoa Ngạc đã mặc quần áo đứng chờ, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt hoảng sợ, đồng loạt nhìn Vương Phi.
" Vương Phi, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ cũng rất trấn định, lạnh lùng liếc một nhóm người bên cạnh, trầm giọng mở miệng: "Hoảng cái gì? Còn không biết là chuyện gì đâu."
Nói xong liền đứng dậy, Hoa Ngạc cùng Diệp linh tỉnh táo lại, một phải một trái tiến lên, lấy y phục hầu hạ Vương Phi đứng dậy.
Phượng Lan Dạ mới vừa mặc quần áo xong, chỉnh trang xong hết, liền nghe được phía ngoài có tiếng bước chân ầm ỹ, tiểu nha hoàn gác cửa của Liên viện chạy vội vào, thở hào hển bẩm báo: "Vương Phi không xong, có quan binh tiến vào."
Ánh sáng loá mắt chiếu rọi khắp nơi, Phượng Lan Dạ một thân trấn định, mặt mày mang theo sát khí, liếc tiểu nha hoàn bên cạnh một cái, sau đó không để ý tới mấy nha đầu bên người, nhấc chân bước thẳng đi ra ngoài, đứng ở trên thềm đá.
Lúc này, quản gia của vương phủ Tích Đan đang dẫn người chạy vào, đi theo phía sau là hai đội tinh binh chỉnh tề, cầm đầu là người có diện mạo uy vũ, trên tay cầm Minh vàng thánh chỉ, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ, liền vun gấm bạch(vải gấm dùng viết thánh chỉ) lên, hắng giọng tuyên chỉ.
"Thánh chỉ đến, hiện có Vân Phượng quốc Cửu công chúa Phượng Lan Dạ không nhận hoàng ân, đại nghịch bất đạo, chủ mưu sai sử đồng đảng, ám sát hoàng thượng, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, nay lệnh cho Hình bộ cùng Binh bộ chịu trách nhiệm phúc thẩm."
Thánh chỉ vừa tuyên đọc xong, mọi người trong Tề vương phủ sắc mặt đều tái đi, khó coi dị thường, Tiểu Vương phi làm sao có thể sai sử người khác đi ám sát hoàng thượng chứ, thật sự chuyện gì đã xảy ra? Tích Đan vượt lên đầu một bước quỳ xuống, liên tục kêu lên.
" Lý đại nhân, chuyện này nhất định là hiểu lầm a, Vương Phi của chúng ta làm sao lại phái người ám sát hoàng thượng đây?"
"Đúng vậy a, Vương Phi chúng ta tuyệt đối không thể nào ám sát hoàng thượng."
Hạ nhân đang quỳ trên đất ở phía sau đều kêu lên, chỉ có Phượng Lan Dạ vẫn một thân trấn định, bình tĩnh nhìn hết thảy trước mắt, từ tình huống trước mắt nàng đang cố phân tích, từ chuyện tối nay hoàng thượng bị hành thích, đến chuyện thích khách bị bắt được, rồi thích khách này còn đích thân chỉ ra nàng là chủ mưu, chẳng lẽ chỉ vì như vậy liền định tội của nàng sao, sao không thể đến chuyện người ta có lòng ám hại nàng chứ? Hơn nữa hoàng thượng thật sự là nhìn không thấu ẩn tình trong chuyện này sao?
Trước sau suy nghĩ cặn kẽ một lần, Phượng Lan Dạ cũng không phải vì sợ, mà nàng chỉ muốn xem một chút họ muốn hát vở kịch gì?
"Tất cả đứng lên."
Nàng lạnh giọng quát, người của Tề vương phủ đang quỳ trên mặt đất, lòm còm bò dậy, chỉ là trên mặt còn dính nước mắt, nhưng cũng không hề cầu khẩn Lý đại nhân kia nữa .
Lý đại nhân là Hình bộ Thị lang, cũng là môn sinh (học trò) của Thái úy đại nhân, giờ phút này hắn phụng thánh chỉ đến đây bắt người, mà Lý đại nhân nhìn thấy khí thế gặp chuyện không ngã của tiểu nha đầu trước mắt, mặc dù bị vây trong tình huống thế này, nàng vẫn trấn định mạnh mẽ, hoàn toàn không có nửa điểm bối rối, thật khiến hắn rất bội phục.
"Người đến, mang đi."
Theo tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, từ phía sau lập tức đi ra mấy tên đang mặc y phục quan binh, xông lên, đang định nắm lấy Phượng Lan Dạ, giải đến Hình bộ đại lao.
Không ngờ, trong bóng đêm vang lên một đạo thanh âm ma quái thị huyết .
"Dừng tay."
Mọi người theo tiếng nói nhìn qua, người tới quả nhiên là Tề vương, Nam Cung Diệp một thân bạch y (áo trắng), giờ phút này quanh thân hắn bao phủ tầng tầng sát khí, trên gương mặt xuất trần, âm ngao lạnh lẻo, thật giống như tu la của địa ngục, những người này vừa nhìn thấy tất cả đều kinh hãi đảm chiến, cho dù là người của Hình bộ, cũng không dám khinh thường, phải lui về sau một bước.
Tích quản gia dẫn theo hạ nhân của Tề vương phủ chạy tớo kêu lên: "Vương gia, cứu Vương Phi, bọn họ nói Vương Phi phái người ám sát hoàng thượng."
"Câm mồm ."
Nam Cung Diệp quát khẽ một tiếng, mọi người chỉ cảm thấy áp lực, nên không dám nói thêm câu nào, chỉ rơi lệ đứng chờ, bất quá Vương gia đã xuất hiện, bọn họ cũng an tâm, Vương gia nhất định sẽ bảo vệ Vương Phi .
Nam Cung Diệp khiển trách hạ nhân xong, liền quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hình bộ Thị lang Lý đại nhân, gằng từng chữ mở miệng: "Bổn vương đứng ở chỗ này, nhìn xem người phương nào dám can đảm bắt nàng, nàng làm cái gì, Bổn vương tự nhiên đều biết."
Hình bộ Thị lang vừa nghe lời nói của Tề vương, cũng thấy có một chút gây khó dễ, Tề vương luôn luôn quái gở lãnh khốc, chọc tới hắn chỉ sợ không có kết quả tốt, nhưng Lý đại nhân vừa nhìn thấy thánh chỉ trong tay, nên không lo lắng, hơn nữa mình chỉ làm tròn nhiệm vụ được giao, hắn cũng không còn biện pháp cản trở a, nghĩ tới đây, sắc mặt Lý đại nhân trầm xuống, giơ giơ thánh chỉ trong tay lên.
" Tề vương xin đừng ngăn trở hạ quan làm nhiệm vụ, hạ quan chỉ là phụng mệnh hoàng thượng"
Mặc dù hắn nói như thế, nhưng cũng không dám mạo muội tiến lên bắt người, Nam Cung Diệp nheo mắt lại, trong đồng tử thâm sâu liền bắn ra ánh sáng khiếp người.
Phượng Lan Dạ vừa nhìn hắn sắp tức giận, vội vươn tay lôi hắn, trong trẻo lạnh lùng mở miệng: "Đừng làm khó dễ Lý đại nhân, hắn cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi."
Hình bộ Thị lang vừa nghe thấy, mở miệng cảm kích : "Tạ ơn Tề vương phi đã hiểu cho hạ quan, thật ra thì chuyện này còn phải đợi điều tra chứng nhận, nếu không phải là Tề vương phi, hạ quan nhất định sẽ đưa Tề vương phi trở lại."
Thật ra Phượng Lan Dạ cũng không phải trợ giúp Lý đại nhân, mà là không muốn Nam Cung Diệp tức giận, nếu như hai phe dấy lên xung đột, mặc dù trước mắt nàng sẽ không bị mang đi, nhưng đồng thời cũng bại lộ thực lực của Tề vương phủ, lúc đó Tề vương phủ sẽ bị đưa đến đầu sóng ngọn gió, sau này sợ là mọi người sẽ hợp lực đối phó Tề vương phủ, hơn nữa người chủ mưu sau lưng có mục đích gì, e rằng cũng vì muốn bức ra thực lực của Tề vương phủ, như vậy các nàng sao có thể trúng kế họ được.
Nam Cung Diệp vừa nghe lời nói của Phượng Lan Dạ, tâm ý đã hiểu, liền thu lại sát khí, nhưng cũng không có tránh ra, chỉ trầm giọng mở miệng.
"Nếu Lý đại nhân đã phụng mệnh hành sự, như vậy hãy đem Bổn vương cùng Vương Phi nhốt chung vào đại lao đi, xảy ra chuyện như vậy, Bổn vương cũng khó tránh khỏi hiềm nghi."
Nói xong liền đưa tay nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, cũng không để ý tới đám người của Hình bộ Thị lang , trực tiếp đi ra ngoài.
Phía sau hạ nhân Tề vương phủ thật là cảm động đến lệ nóng tràn đầy vành mắt, Vương gia bọn họ thật sự là quá xuất sắc rồi, nam nhân thì nên làm như vậy, cả đám đưa mắt nhìn Vương gia Vương Phi rời đi.
Hình bộ Lý đại nhân cùng những người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, Tề vương làm như thế đã coi như là nhượng bộ rồi, nếu như qua còn nói nhiều chuyện nữa, chỉ sợ xung đột sẽ nổi lên, cho nên bọn họ không nói gì thêm, đem Tề vương và Tề vương phi cùng nhau mang về Hình bộ.
Hắn vốn là chỉ muốn bắt Tề vương phi, không nghĩ tới bây giờ ngay cả Tề vương cũng mang về.
Tề vương là nhi tử rất được hoàng thượng cưng chìu, nếu như hắn ở Hình bộ xảy ra nửa điểm sai lầm nào, chỉ sợ người Hình bộ cũng sẽ rơi vào kết cục không tốt, vì vậy hình bộ thượng thư tự mình dẫn người, bố trí một gian phòng giam xa hoa cho Tề vương cùng Tề vương phi, bên trong cái gì cần có đều có, đến đây mà ở tù gì căn bản là hưởng phúc mới đúng.
Hình bộ thượng thư dẫn tất cả quan viên lớn nhỏ của Hình bộ, vội chạy tới thỉnh an Tề vương, sau đó phương dẫn người lui ra ngoài.
Trong đại lao, Phượng Lan Dạ trợn mắt há mồm nhìn hết thảy trước mắt, đây là cái gì? Còn là nhà lao sao?
Chỉ thấy trong phòng giam rộng rãi, đặt mội cái giường lớn hoa lệ, bên cạnh có một cái bàn dài, văn phòng tứ bảo cái gì cần có đều có, còn có thêm một cái bàn tròn khắc hoa, trên bàn bày ra những món điểm tâm, dưa và trái cây, rất là thịnh soạn, nàng quay lại nhìn Nam Cung Diệp, hắn đang lười biếng tựa vào một bên giường, đối với tình trạng trước mắt hoàn toàn không có nửa điểm kinh ngạc, có chăng cũng chỉ nhìn nàng mà quan tâm.
" Lan Nhi, nàng không sao chớ." Nàng tất nhiên không có chuyện gì, Phượng Lan Dạ lắc đầu, ngồi vào một chỗ khác của chiếc giường, cùng hắn xa xa nhìn nhau, nghĩ tới chuyện phát sinh khuya hôm nay, ánh mắt không khỏi tối lại.
" Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có người đi ám sát hoàng thượng chứ?"
Nam Cung Diệp đối với vấn đề của nàng đưa ra cũng không có trả lời, nhưng vẫn chưa quên quay sang một bên kêu : "Thiên Bột Thần."
Thiên Bột Thần lên tiếng đáp rồi hiện ra, cẩm y màu đen ẩn trong đêm tối, thế nhưng thật giống như không có người tồn tại vậy, hắn cung kính ôm quyền: "Thiếu chủ, có gì phân phó?"
Gương mặt băng hàn lâu năm vẫn như trước không có một tia biến hóa nào, đang chờ chực Nam Cung Diệp hạ lệnh.
Nam Cung Diệp híp ánh mắt lại một chút, phân phó xuống: "Để cho Nguyệt Hộc đi thăm dò xem trong cung xảy ra chuyện gì? Mặt khác điều tra xem trong tay Hình bộ có nhân chứng vật chứng gì bất lợi với Vương Phi, Bổn vương hi vọng tất cả mọi thứ đó đều biến mất."
"Dạ, Thiếu chủ."
Thiên Bột Thần lập tức lắc mình đi làm, trong đại lao an tĩnh lại, Nam Cung Diệp một khắc trước còn toả ra sát khí giết chóc nay đã biến đi mất, mặt mũi trong nháy mắt khoác lên nhu hòa, dịu dàng như nước, hai mắt như hồ nước đang gợn sóng, lẳng lặng nhìn Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ nhìn ánh mắt của hắn, cánh cảm giác được một chút không được tự nhiên, trong đôi mắt đó còn toát ra tia lửa, nàng quay đầu đi nơi khác nhẹ giọng mở miệng: "Thiên Bột Thần công phu rất lợi hại, không ngờ lại có loại công phu ẩn náu này, thật làm cho người ta khó lòng phòng bị."
Nam Cung Diệp ánh mắt sâu u, tựa hồ có một ít biến hóa, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, hời hợt mở miệng nói.
"Chỉ sợ người bình thường không ai muốn luyện, mặc dù thuật ẩn náu này rất lợi hại, nhưng là môn võ công tiêu hao dương thọ của con người, luyện thành ẩn náu thuật, nghe nói chỉ có hai mươi năm dương thọ ". . . . . .
" cái gì?"
Phượng Lan Dạ kinh hô ra tiếng, không nghĩ tới loại võ công này thậm chí có tác dụng ngược như vậy, chỉ sợ không ai nguyện ý luyện, Thiên Bột Thần lớn lên tuấn lãng, vì sao phải tập môn võ công này, trong mắt nàng nhàn nhạt hiện lên sự thương hại: "Hắn cần gì tập chứ, hiện tại tập mấy năm rồi?"
"Đây là lựa chọn của hắn, hắn đi theo ta đã năm năm rồi, người trước kia luyện môn bí thuật này đã chết, sau đó mới đổi thành hắn."
Cho tới giờ khắc này Phượng Lan Dạ mới biết được, vì sao Thiên Bột Thần chưa từng có tình, cả người lạnh lùng vô tình, đã biết tương lai của mình như thế, thì nào dám có nửa điểm tình cảm, chắc sợ để lại đau khổ cho người khác, nên dứt khoát tình cảm gì cũng đều không cần, người như vậy ngược lại là người có tình cảm nhất trong thiên hạ.
"Tại sao mỗi người đều sống khổ sở và không may mắn như thế ."
Phượng Lan Dạ cảm thán, nàng xem mỗi người đều sống quá khổ sở, kiếp trước ở chùa miểu nàng trải qua cuộc sống vui vẻ tự do, trừ trong lòng hận ý, thì không có gì là không tốt, lại không thấy lục đục với nhau, cũng không có cái gì phân tranh, trái ngược hoàn toàn với tình huống hiện tại.
" Lan Nhi, đừng nghĩ nhiều, sau này ta sẽ không để cho nàng một mình một người chịu khổ."
Nam Cung Diệp trầm giọng mở miệng, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy trong phòng giam ánh lửa rơi vào mắt của hắn, sáng rực nóng bỏng như muốn thiêu đốt mọi thứ, không biết tại sao, Phượng Lan Dạ có trên trực giác người này căn bản không có đoạn tụ, trong lòng suy nghĩ miệng liền bật thốt lên.
" Nam Cung Diệp, ngươi căn bản không phải đoạn tụ."
Nam Cung Diệp vừa nghe thấy khóe môi vẽ ra nụ cười trêu chọc, hết sức tà mị tiếp lời: "Bị nàng phát hiện."
"Ngươi? Vậy ngươi?"
Phượng Lan Dạ mở mắt, không tự chủ được mím môi lại, cái tên nam nhân chết tiệt này dám gạt nàng, thì ra hắn là người bình thường, nghĩ tới đây, đáy lòng bỗng hiện lên mơ hồ mong đợi, tựa hồ có cái gì đó vừa buông lỏng, bỗng giật mình tự nhủ nàng đang làm gì đó, cho dù hắn không phải đoạn tụ, cũng liên quan gì đến nàng a.
" Cho tới bây giờ ta cũng chưa nói quá là ta đoạn tụ"
Nam Cung Diệp thẳng thắng nghiêm chỉnh nói, Phượng Lan Dạ suy nghĩ một chút, hắn quả thật chưa từng nói là mình đoạn tụ ..., chẳng qua lúc nàng nói ra hoài nghi hắn không có chối bỏ thôi, mà nàng cứ dựa vào suy nghĩ của mình mà phán đoán, còn tự cho là đúng nữa, nghĩ tới đây, gương mặt Phượng Lan Dạ có chút nóng , đỏ ửng như hoa.
Nam Cung Diệp cảm thấy tiệu nha đầu này như thế vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nên hắn cứ lẳng lặng như vậy mà thưởng thức.
Trong phòng giam dâng lên hương thơm của không khí ôn nhu, nửa điểm chật vật bị giam ở trong lao cũng không có, hai người đều chìm đắm trong tâm tư của mình, nên nhất thời phòng giam yên tĩnh không tiếng động, cuối cùng Phượng Lan Dạ phá vỡ yên tĩnh, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Chúng ta trò chuyện đi."
"Tốt, Lan Nhi muốn nói cái gì, Bổn vương nghe."
Kế tiếp hai người bắt đầu nói chuyện rất thân mật tự nhiên, câu được câu không nói nói cười cười, đêm càng ngày càng khuya, trong phòng giam hai người hoàn toàn không có nửa điểm buồn ngủ, một đạo thanh âm chìm mị, một đạo trong trẻo lạnh lùng thỉnh thoảng hoà cùng nhau, tràn ra khắp phòng giam trong đêm khuya yên tĩnh.
Trong cung.
Hạo Vân đế bị ám sát, thật ra thì cũng không có bị thương nặng lắm, ngược lại bởi vì hắn có võ công bất phàm, đã bắt được hai gã thích khách, thích khách bị đưa đến Hình bộ, Do Thái úy đại nhân thẩm vấn, không ngờ trong có đó một gã thích khách thế khai ra người chủ mưu sai sử phía sau là Tề vương phi, Hình bộ không dám thụ lý vụ án này, vì nó có liên can đến người trong hoàng thất, đây là vấn đề không phải người bình thường nào cũng có thể động, cuối cùng Hạo Vân đế đã hạ một đạo thánh chỉ, nên Hình bộ cùng Binh bộ còn có Thiểu Ty phủ mới dám thụ vụ án lần này.
Trong Tiêu Nguyên điện, ngự y đã trị liệu qua, hoàng thượng cũng không đáng lo ngại nữa, băng bó xong vết thương, uống thuốc vào, thấy hoàng thượng đã không có gì nghiêm trọng nữa, ngự y mới lui xuống, chỉ có Mộc Miên ở bên cạnh hầu hạ , thỉnh thoảng giọng nói mềm ấm vang lên: "Hoàng thượng, người ngàn vạn lần đừng có chuyện gì a."
" Hoàng thượng, Mộc Miên sợ."
"Không có chuyện gì, trẫm không có việc gì ."
Hạo Vân đế nheo mắt lại, vươn ra bàn tay to vuốt ve bàn tay mềm nhẵn đó, suy nghĩ của hắn đã bay đến thật lâu thật xa của nhiều năm về trước, nàng một thân bạch y, xinh đẹp tuyệt đại, nàng thích nắm lấy tóc của hắn, thích dùng chân đá hắn, căn bản không có xem hắn là một hoàng đế, nhưng hắn cứ như vậy mà yêu thương nàng, xem nữ nhân này như bảo bối trong lòng bàn tay, cả đời cũng chỉ có một, mặc dù hậu cung giai lệ ba nghìn, nhưng những nữ nhân kia chẳng qua là để bày trí, là công cụ để thâu tóm quyền lực của hoàng đế, chỉ có nàng mới là người hắn muốn , nhưng mà?
Hạo Vân đế nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt mở ra, phát sinh sự hung ác cùng sát khí, tràn ngập ở trong con ngươi đen nhánh, làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng sợ hãi, điều này làm Mộc Miên cảm ứng được trước, thở cũng không dám thở mạnh.
Giây lát, Hạo Vân đế đã khôi phục lại như cũ, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ bàn tay mềm nhẹ của Mộc Miên đang đắm bóp bắp đùi của hắn, rất thoải mái, rất tự tại.
Ngoài cửa điện, Nguyên Phạm dẫn Hình bộ Lý đại nhân đi vào bẩm báo.
"Hoàng thượng, Lý đại nhân đã tới."
" ừ, đứng lên đi."
Hạo Vân đế cũng không có mở mắt, chỉ tùy ý phất phất tay, đôi tay của Mộc Miên cũng không có ngừng lại, tiếp tục nắm, quỳ bên dưới Lý đại nhân không dám lơ là, mau chóng trả lời: "Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ phụng chỉ đi bắt Tề vương phi, nhưng mà Tề vương lại đi theo Tề vương phi cùng vào ở trong nhà giam."
" Hử."
Hạo Vân đế hừ nhẹ, chân mày cau lại, giống như lơ đãng mở miệng: "Hắn làm sao lại để cho người bắt người vậy?"
Tựa hồ điều thật bất ngờ với hoàng thượng, Lý đại nhân lập tức mở miệng hồi bẩm: "Là Tề vương phi, cũng là nàng biết đại thể, Tề vương vốn đang muốn tức giận, thì Tề vương phi ngăn trở hắn, cho nên thần liền dẫn bọn hắn cùng nhau vào Hình bộ."
"Tốt, cố gắng nghiêm tra, không buông tha bất kỳ một tội phạm nào, nhưng đừng làm bị thương Tề vương."
Đây tuyệt đối là hình tượng một từ phụ (cha hiền), Lý đại nhân vội vàng lên tiếng đáp lại, hắn nào dám nhiều lời thêm nữa, sau đó khom người lui ra ngoài.
Ở chỗ ngồi trên cao Hạo Vân đế hí mắt nhìn Mộc Miên: "Ngươi nói xem, ai đã đi quân cờ này."
" Tấn vương."
Mộc Miên suy nghĩ một chút, cẩn thận đáp lời, Hạo Vân đế không nói gì, đại điện lâm vào trầm mặc, Mộc Miên biết mình đã đoán đúng, bất quá nàng cũng không dám tùy ý suy đoán tâm tư của hoàng đế, hoàng đế không phải người nào cũng có thể tùy tiện suy đoán, hắn bí hiểm, lòng dạ độc ác, tâm tư cẩn thận, chỉ cần không cẩn thận sẽ sa vào tình trạng vạn kiếp bất phục, có lẽ trước kia nàng còn dám động một chút tâm tư, nhưng hiện tại nàng không dám có bất kỳ một cử động nào, bởi vì nàng không muốn chết nhanh như vậy.
Đại điện của Tiêu Nguyên cung không có thêm một chút tiếng vang nào nữa, thật giống như chỗ không người vậy.
Quan viên của Hình bộ do Lâm Thái úy dẫn đầu, nhất thời tụ tập đông đủ ở chung một chỗ, đối với sự kiện thích khách lần này, rất là khó giải quyết, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục, Tề vương vẫn là nhi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất, hiện tại đang ở trong lao, bọn họ là thả không được, mà không thả cũng không xong, tình thế trước mắt, tất yếu phải nghĩ ta một kế sách vạn toàn.
Cả đám suy nghĩ đến bể đầu sứt trán, ngay cả người luôn luôn đa mưu túc trí, tựa con hồ ly như Lâm Thái úy cũng nhận thấy hết đường xoay xở.
Đám người Hình bộ thượng thư cùng nhau nhìn Lâm Thái úy, chờ Lâm Thái úy đưa ra kế sách.
Nghị sự đường ngày đêm chỉ lóe lên một chiếc đèn, vầng sáng chập chờn trong phòng, nhưng hoàn toàn không có nửa điểm tiếng vang, ngược lại với nơi này chính là phòng giam, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ ngáp một cái, thanh âm từ tính nhu hoà vang lên: "Lan Nhi ngủ buồn ngủ rồi sao."
Hắn nói xong liền lôi thân thể của nàng an trí ở trên giường êm, Phượng Lan Dạ cũng không có sợ, chỉ bình yên nhắm hai mắt lại, lúc Thiên Bột Thần xuất hiện, khom người ôm quyền.
" Thiếu chủ, tối nay trong cung quả thật có thích khách, hoàng thượng cũng không có gì đáng ngại, bất quá đã bắt được hai gã thích khách, trong đó có một tên thích khách khai ra là Vương Phi sai khiến họ tiến cung ám sát hoàng thượng, cho nên hoàng thượng mới hạ chỉ đuổi bắt Tiểu Vương phi."
Đôi mắt phượng hẹp dài của Nam Cung Diệp, nhuộm lên sát khí, khuôn mặt như minh châu toả ra ánh sáng bức người, giờ phút này khoác lên một tầng sa mỏng lạnh lẻo, làm người ta cảm thấy quanh thân rét lạnh.
"Xử lý sạch sẻ rồi à?"
"Đúng vậy, Thiếu chủ, hai gã thích khách đã xử lý sạch sẻ, không có một chút phiền toái nào."
"Tốt, "Nam Cung Diệp hài lòng gật đầu, sau đó nhíu lông mày suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi mở miệng: "Ngươi lập tức đi thăm dò, là ai ở phía sau động tay động chân, mặt khác xem một chút hai gã thích khách nàyđến tột cùng là tới từ nơi nào?"
" Dạ, thuộc hạ đi làm."
Thiên Bột Thần nói xong liền ẩn thân không thấy, mà Phượng Lan Dạ lúc này mở mắt liếc hai cái, Nam Cung Diệp lập tức hạ thấp thanh âm: "Tốt lắm, ngủ đi, không có việc gì."
"Ừ."
Phượng Lan Dạ biết hắn đã trừ đi mọi thứ, bất quá phòng giam này nếu đã tiến vào, thì muốn cho các nàng đi ra ngoài, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Ánh đèn lóe lên, trời đất một mảnh trầm tĩnh.
Hình bộ - phòng nghị sự, một binh lính chạy nhanh mà vào, hoảng sợ bẩm báo: "Không xong, không xong, hai gã thích khách ở trong lao đã tự sát mà chết."
Quan viên lớn nhỏ của Hình bộ cùng Binh bộ đều sợ hãi hẳn lên, sắc mặt một mảnh xanh đen, không nghĩ tới thích khách lại tự sát, nói thích khách tự sát bọn họ tuyệt đối không tin, nhưng là người nào động tay động chân thế, thân thủ thật là nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn liền giải quyết hai người kia, điều này nói rõ cái gì? Tề vương phủ hẳn đang cất giấu một thế lực.
Hình bộ thượng thư cùng Binh Bộ Thị Lang sắc mặt đều trắng liếc nhìn về Lâm Thái úy: "Làm sao bây giờ? Hoàng thượng cho chúng ta bắt người chủ mưu phía sau, hiện tại thích khách đã chết ở trong lao rồi, chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết"
So với hình bộ thượng thư cùng Binh Bộ Thị Lang hoảng sợ luống cuống, thì Lâm Thái úy rốt cuộc cũng không hổ là lão thần gian xảo cự hoạt , giờ phút này ngược lại bình tĩnh hơn.
"Đừng nóng vội, có lẽ đây là chuyện tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta tiến bẩm báo hoàng thượng, nói bởi vì lính gác ngục sơ sót, khiến phạm nhân tự sát cho trong ngục, cứ như vậy, không phải vẫn bảo toàn cho Tề vương sao? Hoàng thượng nhất định cũng hi vọng như vậy, nhiều nhất thì xử tử hai cai ngục."
Mọi người vừa nghe xong, thấy đây cũng thật là một cách trong lúc cùng đường, nên lập tức gật đầu đồng ý, chuyện này liền như quyết định xong.
Sáng sớm ngày thứ hai, liền có người tiến cung bẩm báo hoàng thượng, vào lúc nửa đêm, thích khách đã tự sát ở trong ngục.
Hạo Vân đế cũng không có nổi trận lôi đình, cũng không có làm khó Hình bộ cùng Binh bộ, chỉ lệnh cho mọi người phải cẩn thận điều tra ra người sai sử ở phía sau.
Tảng đá lớn trong lòng mọi người cuối cùng cũng rơi xuống, Lâm Thái úy dẫn một phần quan viên của Hình bộ cùng Binh bộ cùng mình đi đến đại lao, hướng Tề vương cùng Tề vương phi nhận lỗi, đáng tiếc Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không thèm để ý đến, hai người chỉ nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dạng nhàn nhã như đi chơi cứ ở trong đại lao Hình bộ không đi, lúc này mọi người mới biết chuyện có chút lớn rồi, Tề vương nói rõ là không đi, trong lúc nhất thời Lâm Thái úy cùng đám người Hình bộ thượng thư không biết xử lý như thế nào chuyện này.
Chuyện Tề vương cùng Tề vương phi bị bắt, đã lan tràn khắp An Giáng thành, trên đường phố, tửu lâu trà quả đề tài được thảo luận nhiều nhất chính là chuyện này. An vương phủ trong buổi sáng đã biết được tin tức, sáng sớm An vương phi Tư Mã Vụ Tiễn liền lòng như lửa đốt chạy tới Hình bộ, yêu cầu gặp Hình bộ thượng thư.
Hình bộ thượng thư không nghĩ ngờ lại tới tới thêm một chủ tử khó hầu hạ nữa, hắn vốn không muốn gặp, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương, nên không dám không gặp, chỉ đành phải lĩnh mấy quan viên ra ngoài nghênh đón, Tư Mã Vụ Tiễn vừa nhìn thấy Hình bộ thượng thư, liền không mũi không nể mặt cũng không chừa, tàn bạo mắng cho một trận.
"Hình bộ các ngươi đến tột cùng là đang làm chuyện gì? Tề vương phi có bao nhiêu tuổi, nàng chỉ là một tiểu hài tử, có thể có tâm tư sâu nặng như vậy sao? Thật mất mặt cho Hình bộ các ngươi có một đống người như vậy, thì ra cũng toàn là bọn khốn kiếp, mọi người đều hưởng bổng lộc cũa hoàng gia, có chuyện đàng hoàng không làm, bắt không được người chủ mưu chân chính, nên tùy tiện bắt người, các ngươi có mấy cái đầu đủ để chém hả?"
Đám người Hình bộ thượng thư trên mặt to như hạt đậu mồ hôi hột đi xuống biến, này mỗi một người đều là khó dây dưa chủ, bọn họ rốt cuộc là chiêu người nào chọc cho người nào, chỉ bất quá phụng mệnh làm việc, nhưng bây giờ đã vậy còn quá nhiều đích phiền toái tới cửa, bọn họ còn có đường sống sao?
Tại Gia Khánh điện tiệc tối vẫn tiếp tục tiến hành, cả điện phủ đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng lần lượt thay đổi.
Hạo Vân đế cùng mấy vị nương nương trong cung cũng không có xuất hiện, nhưng khách quan mà nói tiệc tối so với cung yến buổi trưa thì lại náo nhiệt hơn, mời rượu phạt rượu , nịnh nọt , ồn ào thành một mảnh.
Ở phía người khác náo nhiệt bao nhiêu, thì bên này Tề vương phủ lại vắng lạnh bấy nhiêu, Nam Cung Diệp vốn không có ý tranh giành đại vị, điều này các đại thần trong triều rất nhiều người cũng biết, càng không có đảng phái nào khác, hơn nữa hắn một thân tà lạnh âm mị (lạnh lùng âm u ma quái -_-), hàn khí bắn ra bốn phía, nên không có người nào dám tới đây mời rượu, chỉ trừ một hai người có quyền cao chức trọng.
Tây Môn Vân chính là một trong số đó, hắn bưng rượu tới đây, một thân hiên ngang cương nghị, ngũ quan lập thể, làm mê đảo không ít nữ nhân, chỉ là nam nhân này ánh mắt nhìn thẳng, tựa như không chút nào là vì những chuyện đó mà thay đổi.
"Bổn tướng kính Tề vương cùng Tề vương phi một chén."
Nam Cung Diệp nhìn thấy liền cau mài một chút, đuôi lông mày nhướng lên, nhưng cũng không nói thêm cái gì, sau đó bưng chén rượu, ý bảo Phượng Lan Dạ ở bên cãnh cũng bưng rượu lên.
"Tây Môn tướng quân đã có lòng rồi, chỉ bất quá tấm lòng này nên dùng đúng chỗ mới được, nếu không chỉ sợ rơi vào chỗ không được tốt."
Nói xong cũng hắn không để ý tới Tây Môn Vân sắc mặt hơi trầm trọng, ngửa đầu uống một chén, Phượng Lan Dạ chỉ nhìn thấy yết hầu ở cổ họng trắng trẻo của hắn bỗng nhúc nhích qua một cái, ưu nhã không câu nệ, một chén rượu đã uống xong, sau đó liền để chén rượu xuống, Phượng Lan Dạ quay nhìn về phía Tây Môn Vân gật đầu, cũng uống một chút, nàng không quen uống rượu, cho nên không dám uống nhiều, mà Tây Môn Vân thì nhìn nàng chăm chú một cái, hắn căn bản cũng không có làm khó nàng, sau đó quay rời đi, bất quá mới vừa đi được hai bước, liền nghe thấy phía sau có tiếng kêu.
" Tây Môn tướng quân xin dừng bước."
Thanh âm mềm mại trong trẻo, Tây Môn Vân quay đầu lại, dưới ánh đèn là vẻ mặt ửng đỏ của Văn Tường công chúa, nàng bưng chén rượu đi tới, trong đôi mắt xinh đẹp sâu u mang theo e sợ cùng xấu hổ, Tây Môn Vân mặc dù không có nữ nhân, nhưng vẫn có chút hiểu biết, loại phản ứng này của nữ nhân hắn tự nhiên hiểu rõ, ánh mắt âm u một chút, chẳng qua không có biểu hiện ra ngoài, giơ cao chén rượu, nở nụ cười mà nói: "Công chúa đây là?"
Văn Tường đứng ở bên người Tây Môn Vân, giọng nói có chút e thẹn, thân hình yểu điệu nói.
" Bổn cung nghĩ kính Tây Môn tướng quân một chén, Tây Môn tướng quân vì nước ra sức, có thể nói càng vất vả công lao càng lớn, phụ hoàng thân thể không khoẻ, nay Bổn cung thay mặt kính tướng quân một chén."
Văn Tường nói xong câu này, hướng về phía sau vung tay lên, liền có thái giám chạy nhanh tới đây cho Tây Môn Vân mời rượu, Tây Môn Vân thật cũng không cự tuyệt, vẫn giữ mặt mũi cho công chúa.
"Công chúa có lòng rồi."
Hắn uống một hơi cạn sạch, nghiêng chén rượu lười nhát nhìn Văn Tường, hắn cũng không còn vẻ lạnh lùng uy nghiêm như lúc bình thường, hôm nay không ngờ hắn lại lộ ra một bộ mặt khác càng mê hoặc hơn, Văn Tường là một nữ nhân bình thường nên làm sao chịu được mị lực này, trong lòng nàng như có nai con nhảy loạn, thoáng chốc đã chọn trúng Tây Môn Vân.
" Tây Môn tướng quân thiếu niên thành công, cũng là nhân tài của Thiên Vận hoàng triều ta, đồng thời cũng là phụ tá đắc lực của phụ hoàng."
Văn Tường mặc dù thẹn thùng, nhưng khi nói những lời này ra khỏi miệng, giống như đang tưới mật vậy, lông mài của Tây Môn Vân co quắp một chút, đôi mắt đen càng phát ra sâu u, Văn Tường công chúa thật là biết nói chuyện a, mặc dù lời nói tốt ai cũng thích nghe, nhưng mà hắn cũng không cảm thấy vui, bởi vì có đôi khi một khắc trước còn ngọt ngào, một khắc sau lúc nào sẽ đâm ngươi bị thương cũng không biết, mặc dù công chúa đối với hắn có lòng, nhưng hắn là hạng người thô lỗ, tự nhận không xứng với công chúa thiên kim chi khu, hơn nữa hôn nhân của hắn đã sớm do bản thân quyết định, nhới ngày đó lúc hắn kiến công lập nghiệp, hoàng thượng đã từng hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì, hắn chỉ có một cái yêu cầu, đem là cho mình tự do chọn hôn phối, hoàng thượng đã nhận lời hắn, cho nên hắn không lo lắng bị ép buộc thành hôn.
Tây Môn Vân nghĩ tới đây, cũng không muốn đứng lâu hơn nữa, liền gật đầu hữu lễ mở miệng: "Công chúa khách khí, Tây Môn Vân cáo lui xuống."
" mời."
Văn Tường vẫn đưa mắt nhìn thân ảnh cao nhã kia rời đi, một thân phóng khoáng không câu chấp, lý tưởng hào hùng, thật là một nam nhân chân chính trong các nam nhân, khóe môi nàng bỗ nở lên nụ cười, xoay người đi tới vị trí của mình, lập tức liền có một đám phu nhân miệng mồm nhanh nhạy vây quanh, nịnh nọt vuốt mông ngựa chỗ nào cũng có.
So với Tề vương bên này, thì An vương phủ rõ ràng náo nhiệt nhiều lắm, rất nhiều người tới đây mời rượu, An vương Nam Cung Quân mặc dù không chưởng quản binh quyền trong triều, nhưng hoàng thượng rất thích hắn cũng là chuyện thật, ngay cả mẫu phi của hắn là Hoa phi cũng rất thân cận hoàng thượng, cho nên ngôi vị thái tử rất khó nói.
Những đại thần nghiên theo chiều gió kia tự nhiên không buông tha cơ hội như thế, nên thỉnh thoảng vẫn tới đây mời rượu, nói đùa.
Tư Mã Vụ Tiễn vẫn đi theo Nam Cung Quân mời rượu, đáy lòng đã sớm phiền chán, thật vất vả lắm mới có một cơ hội mà tới đây: "Lan Dạ, chúng ta đi uống một chén."
" ừ."
Phượng Lan Dạ nhìn Tư Mã Vụ Tiễn đi đến, hai người cũng thật sự uống một chút, sau đó ngồi nói chuyện.
"Hôm nay nghe nói muội đi Mai linh điện chỗ của Mai Phi, không có sao chứ."
Tư Mã Vụ Tiễn quan tâm hỏi, đáy lòng còn đang hối hận lúc trước không nên để Lan Dạ một mình ở tại nơi đó, nàng hẳn phải kiên trì mang theo Lan Dạ đi Hoa Thanh điện.
Nàng cũng không biết Phượng Lan Dạ ở lại là vì muốn gặp Nạp Lan Cửu, cho nên mới phải tự trách trong lòng.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, tỷ đừng suy nghĩ nhiều."
Phượng Lan Dạ lắc lắc đầu, một tay bưng chén rượu lên, đang muốn cùng Vụ Tiễn uống chút nữa, thì Nam Cung Diệp ở bên cạnh đã sớm vươn tay tới đây đoạt lấy, ánh mắt hiện lên vẻ không đồng ý: "Không biết uống rượu thì đừng uống nữa."
Hắn biết Lan Dạ không thể uống rượu, cho nên mới phải cản nàng, mặt mày lạnh lùng tà mị quay sang Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu một cái, Tư Mã Vụ Tiễn thở dài, Tề vương đúng là nam tử khuynh thành, chỉ là động tác đơn giản, nhưng phát ra từ trên người hắn liền biến ảo ra phong tình vạn chủng, không biết đây là phúc hay họa, chỉ mong hắn và Lan Dạ đều yêu nhau.
Nghĩ tới điều này nàng liền ôn nhu mở miệng: "Lan Dạ, chúng ta nói chuyện một chút đi, đừng uống."
Nàng muốn nói chuyện, nên Phượng Lan Dạ cũng không có cự tuyệt, gật đầu chấp nhận, hai người lại một hỏi một đáp không ngừng nói nói, bất quá rất nhanh liền có người bưng rượu tới đây kính Tư Mã Vụ Tiễn, về phần Phượng Lan Dạ, người nọ liếc nhìn thấy bộ dạng của Tề vương gia ở bên cạnh, giống như bị dọa , vội vàng lôi Vụ Tiễn đi, không dám ở lâu.
Phượng Lan Dạ nhìn người khác mang vẻ mặt như tránh hổ tránh rắn, không khỏi liếc nhìn Nam Cung Diệp, cảm thấy rất là buồn cười, liền nghiêng người nhích tới gần một chút, nhỏ giọng nói thầm.
"Nhìn vẻ mặt của mọi người, thật giống như đang xem ngươi là Cuồng Sư mãnh thú vậy."
"Hơi đâu quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì chứ?"
Nam Cung Diệp thấy Phượng Lan Dạ thượng không nói gì nữa, liền tỉ mỉ chọn lựa một chút thức ăn cho nàng, rồi trầm thấp mở miệng: "Ăn nhiều một chút, mới vừa rồi uống hết ít rượu, hại thân."
Cử chỉ này đầy nồng tình mật ý, làm một đám nữ nhân trên đại điện ghen tỵ muốn chết, mặc dù mọi người không dám tới đây mời rượu, cũng không có nghĩa là mọi người không có nhìn hai người bọn họ, cả buổi tiệc, Tề vương chỉ đối với một mình Phượng Lan Dạ là ôn nhuận như nước, chăm sóc có thêm, họ thấy dáng vẻ này sau đó nhìn nam nhân bên cạnh mình, toàn là một đám có bộ dạng tự cho là đúng, khiến người ta sinh buồn bực trong lòng.
Dạ tiệc kéo dài đến hai canh giờ, đợi sau khi kết thúc, hoàng thượng cũng không có xuất hiện, mọi người lần lược cáo từ trở về phủ, thiếp thân thái giám của hoàng thượng là Nguyên Phạm chỉ huy thái giám trong cung lần lượt đem tất cả mọi người đưa ra ngoài cửa cung.
Mọi người đều lên xe ngựa của mình xuất cung trở về phủ, trong xe ngựa Tề vương phủ, Phượng Lan Dạ tựa người vào trên giường êm, nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện xảy ra vào ban ngày, nhất là câu chuyện nghe được từ trong miệng của hai cung nữ kia, cộng thêm suy đoán đánh giá của bản thân, nàng không biết có nên nói cho Nam Cung Diệp biết hay không.
Chẳng qua là tâm tư nàng vừa động, mặc dù không mở miệng, nhưng Nam Cung Diệp đã nhận thấy.
" Lan Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt như nước nhấp nhoáng gợn lên hàn khí, sau đó vươn đôi tay nhỏ bé ra nắm lấy tay của Nam Cung Diệp, hành động này khiến cho hắn giật mình, không biết tiểu nha đầu này đang có ý gì?
"Hôm nay ban ngày ta ở trong cung đi loạn, ngoài ý muốn đã nghe được một đoạn nói chuyện."
Nam Cung Diệp không nói lời nào, con ngươi thâm thúy nhìn nàng, nó tản ra hương thơm như u lan, vẻ lãnh khốc thị huyết thường ngày cũng không thấy nữa.
"Các nàng nói, Mộc Miên giống như Hoàng quý phi, còn nói hoàng thượng rất yêu vị Hoàng quý phi đã qua đời kia, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hoàng thượng nếu đã yêu vị Hoàng quý phi đó như vậy, tại sao chỉ trong thời gian ngắn liền sủng ái mẫu phi ngươi đây?"
Phượng Lan Dạ biết cứ đi phân tích hoàng thượng như vậy, quả là một việc tàn nhẫn với Nam Cung Diệp, đồng thời cũng sẽ lấy đi một tia tình cảm ôn nhu cuối cùng ở trên người của hắn, nhưng con người không thể cứ sống mãi trong sự lừa gạt được, cuối cùng sẽ thương tổn ngày càng sâu, cho nên chuyện tàn nhẫn vẫn có lúc phải thừa nhận.
Nam Cung Diệp nghe xong lời nói của Phượng Lan Dạ, con ngươi dâng lên lăng hàn thị huyết, nhưng chỉ rất nhanh hắn liền giương lên nụ cười.
Chẳng qua nụ cười kia mang theo nhiều đau khổ, như một đóa hoa trong mưa gió không có chỗ để nương tựa bị vùi dập đến điêu linh, làm cho người ta nhìn thấy mà đau đớn đến hít thở không thông.
Thật lâu sau hắn vẫn không có mở lời, chỉ nắm chặc tay Phượng Lan Dạ, làm nàng rất đau, nhưng Phượng Lan Dạ cũng không nhúc nhích, nàng biết nội tâm của hắn nhất định rấtđau khổ , mặc dù bây giờ vẫn không có tra rõ cái chết của Ngọc phi, cũng không có bằng chứng xác thực chứng minh hoàng thượng đã làm chuyện gì, nhưng chỉ mới nghĩ đến thôi, đã làm cho người ta rất đau rồi.
Nam Cung Diệp cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại lạnh lẽo dị thường.
"Vẫn bị ngươi phát hiện."
Bây giờ đến phiên Phượng Lan Dạ kinh ngạc, chẳng lẽ hắn đã sớm nghi ngờ hoàng thượng có dụng ý khác, lại còn phải thừa nhận cái chết của mẫu phi, người này đến tột cùng làm thế nào mà chịu đựng được tới bây giờ?
"Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết."
Nam Cung Diệp lắc nhẹ đầu, trong xe ngựa tràn ngập một cổ hàn khí, làm người ta không nhịn được mà run lên, lúc này cánh tay Nam Cung Diệp nhấc lên kéo Phượng Lan Dạ vào trong ngực, cảm thụ được nhiệt lượng từ trên người nàng truyền đến, cho tới nay hắn chỉ cô đơn một mình, nhưng ít nhất hiện tại đã có người cho hắn ấm áp, tim vì thế mà thư thái không ít.
"Không có, lúc ban đầu ta cũng giống như rất nhiều người khác, điều cho là phụ hoàng rất yêu ta, rất cưng chìu ta, nhưng đến khi ta lớn, nghĩ đến chuyện, phụ hoàng là một người anh minh cơ trí đến cỡ nào, hắn làm việc chẳng lẽ thật sự lỗ mãng như người có đầu gỗ sao? Biết rõ sự sủng ái của mình sẽ mang đến cho nhi tử vô số nguy hiểm, hắn còn làm như vậy sao? Nhưng cho tới nay ta cũng chỉ là hoài nghi, nếu như hắn thật có dụng ý khác thì vì cái gì, hôm nay nghe ngươi nói thế, có lẽ chuyện này có liên quan đến mẫu phi, mẫu phi của ta, phụ hoàng, còn có Hoàng quý phi giữa bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, đây mới là điều mấu chốt."
Nam Cung Diệp phân tích rất đúng, Phượng Lan Dạ nằm ở trong ngực của hắn, ngửi trên người hắn mùi thơm nhè nhẹ, hoà trộn vào hơi thở của phái nam, bao phủ lấy cả người, nàng vốn định tránh thoát khỏi ngực của hắn, nhưng khi nhìn đến hai hàng lông nhíu lại đầy thống khổ, nàng liền không nhúc nhích, chỉ muốn đưa vuốt đi đau đớn trong lòng hắn .
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ tất cả cũng chỉ là suy đoán của chúng ta."
Lời này quả thật không có chút thuyết phục nào, hiện tại chẳng qua là cần thêm chứng cớ mà thôi, còn phải hiểu rõ ràng năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Như vậy mới có thể biết vì sao hoàng thượng lại vận dụng trăm phương ngàn kế như vậy.
Xe ngựa một đường trở về Tề vương phủ, Nam Cung Diệp ôm lấy thân thể của Phượng Lan Dạ, chờ khi về đến trước cửa Vương Phủ, cả người đã khá hơn, mới khôi phục lại thói quen nội liễm trầm ổn, lãnh khốc vô tình, tự mình đem Phượng Lan Dạ đưa về Liên viện, hắn cũng không có ở lại mà trở về Tuyển viện của mình.
Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đi theo phía sau Phượng Lan Dạ, đạp trên con đường đá nhỏ trở về phòng mình.
Nghĩ đến vừa rồi Vương gia quanh thân lãnh khốc thị huyết, Diệp Linh không nhịn được mở miệng: "Vương Phi, Vương gia dường như không vui."
Xảy ra chuyện như vậy, hắn có thể cao hứng được hay sao, điều này cũng có thể giải thích vì sao nhiều năm như vậy hắn cũng không vui vẻ nổi, ở trước mặt người ngoài lãnh khốc nhưng trong lòng lại đầy đau đớn.
"Được rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta nhanh một chút rửa mặt một phen rồi ngủ đi."
Phượng Lan Dạ mở miệng, Diệp linh cùng Hoa Ngạc không nói thêm gì nữa, hai người hầu hạ Tiểu Vương phi rửa mặt xong thì nghỉ ngơi.
Nửa đêm, cả Tề vương phủ bao phủ ở một tầng ánh sáng mỏng, sương mù tràn ngập khắp nơi, khiến cho rường cột chạm trổ, phòng ốc đình đài từ xa nhìn lại tựa như tiên cảnh.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc vang lên , ở trong bóng đêm đặc biệt vang vội, cơ hồ là cùng một lúc, mọi người trong Vương Phủ đều bị đánh thức, các nơi đèn đều sáng lên.
Trong Liên viện, Phượng Lan Dạ mở mắt ra, đáy lòng hiện lên một tia bất an, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Diệp linh dẫn mấy tiểu nha đầu đi tới, Hoa Ngạc đã mặc quần áo đứng chờ, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt hoảng sợ, đồng loạt nhìn Vương Phi.
" Vương Phi, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ cũng rất trấn định, lạnh lùng liếc một nhóm người bên cạnh, trầm giọng mở miệng: "Hoảng cái gì? Còn không biết là chuyện gì đâu."
Nói xong liền đứng dậy, Hoa Ngạc cùng Diệp linh tỉnh táo lại, một phải một trái tiến lên, lấy y phục hầu hạ Vương Phi đứng dậy.
Phượng Lan Dạ mới vừa mặc quần áo xong, chỉnh trang xong hết, liền nghe được phía ngoài có tiếng bước chân ầm ỹ, tiểu nha hoàn gác cửa của Liên viện chạy vội vào, thở hào hển bẩm báo: "Vương Phi không xong, có quan binh tiến vào."
Ánh sáng loá mắt chiếu rọi khắp nơi, Phượng Lan Dạ một thân trấn định, mặt mày mang theo sát khí, liếc tiểu nha hoàn bên cạnh một cái, sau đó không để ý tới mấy nha đầu bên người, nhấc chân bước thẳng đi ra ngoài, đứng ở trên thềm đá.
Lúc này, quản gia của vương phủ Tích Đan đang dẫn người chạy vào, đi theo phía sau là hai đội tinh binh chỉnh tề, cầm đầu là người có diện mạo uy vũ, trên tay cầm Minh vàng thánh chỉ, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ, liền vun gấm bạch(vải gấm dùng viết thánh chỉ) lên, hắng giọng tuyên chỉ.
"Thánh chỉ đến, hiện có Vân Phượng quốc Cửu công chúa Phượng Lan Dạ không nhận hoàng ân, đại nghịch bất đạo, chủ mưu sai sử đồng đảng, ám sát hoàng thượng, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, nay lệnh cho Hình bộ cùng Binh bộ chịu trách nhiệm phúc thẩm."
Thánh chỉ vừa tuyên đọc xong, mọi người trong Tề vương phủ sắc mặt đều tái đi, khó coi dị thường, Tiểu Vương phi làm sao có thể sai sử người khác đi ám sát hoàng thượng chứ, thật sự chuyện gì đã xảy ra? Tích Đan vượt lên đầu một bước quỳ xuống, liên tục kêu lên.
" Lý đại nhân, chuyện này nhất định là hiểu lầm a, Vương Phi của chúng ta làm sao lại phái người ám sát hoàng thượng đây?"
"Đúng vậy a, Vương Phi chúng ta tuyệt đối không thể nào ám sát hoàng thượng."
Hạ nhân đang quỳ trên đất ở phía sau đều kêu lên, chỉ có Phượng Lan Dạ vẫn một thân trấn định, bình tĩnh nhìn hết thảy trước mắt, từ tình huống trước mắt nàng đang cố phân tích, từ chuyện tối nay hoàng thượng bị hành thích, đến chuyện thích khách bị bắt được, rồi thích khách này còn đích thân chỉ ra nàng là chủ mưu, chẳng lẽ chỉ vì như vậy liền định tội của nàng sao, sao không thể đến chuyện người ta có lòng ám hại nàng chứ? Hơn nữa hoàng thượng thật sự là nhìn không thấu ẩn tình trong chuyện này sao?
Trước sau suy nghĩ cặn kẽ một lần, Phượng Lan Dạ cũng không phải vì sợ, mà nàng chỉ muốn xem một chút họ muốn hát vở kịch gì?
"Tất cả đứng lên."
Nàng lạnh giọng quát, người của Tề vương phủ đang quỳ trên mặt đất, lòm còm bò dậy, chỉ là trên mặt còn dính nước mắt, nhưng cũng không hề cầu khẩn Lý đại nhân kia nữa .
Lý đại nhân là Hình bộ Thị lang, cũng là môn sinh (học trò) của Thái úy đại nhân, giờ phút này hắn phụng thánh chỉ đến đây bắt người, mà Lý đại nhân nhìn thấy khí thế gặp chuyện không ngã của tiểu nha đầu trước mắt, mặc dù bị vây trong tình huống thế này, nàng vẫn trấn định mạnh mẽ, hoàn toàn không có nửa điểm bối rối, thật khiến hắn rất bội phục.
"Người đến, mang đi."
Theo tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, từ phía sau lập tức đi ra mấy tên đang mặc y phục quan binh, xông lên, đang định nắm lấy Phượng Lan Dạ, giải đến Hình bộ đại lao.
Không ngờ, trong bóng đêm vang lên một đạo thanh âm ma quái thị huyết .
"Dừng tay."
Mọi người theo tiếng nói nhìn qua, người tới quả nhiên là Tề vương, Nam Cung Diệp một thân bạch y (áo trắng), giờ phút này quanh thân hắn bao phủ tầng tầng sát khí, trên gương mặt xuất trần, âm ngao lạnh lẻo, thật giống như tu la của địa ngục, những người này vừa nhìn thấy tất cả đều kinh hãi đảm chiến, cho dù là người của Hình bộ, cũng không dám khinh thường, phải lui về sau một bước.
Tích quản gia dẫn theo hạ nhân của Tề vương phủ chạy tớo kêu lên: "Vương gia, cứu Vương Phi, bọn họ nói Vương Phi phái người ám sát hoàng thượng."
"Câm mồm ."
Nam Cung Diệp quát khẽ một tiếng, mọi người chỉ cảm thấy áp lực, nên không dám nói thêm câu nào, chỉ rơi lệ đứng chờ, bất quá Vương gia đã xuất hiện, bọn họ cũng an tâm, Vương gia nhất định sẽ bảo vệ Vương Phi .
Nam Cung Diệp khiển trách hạ nhân xong, liền quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hình bộ Thị lang Lý đại nhân, gằng từng chữ mở miệng: "Bổn vương đứng ở chỗ này, nhìn xem người phương nào dám can đảm bắt nàng, nàng làm cái gì, Bổn vương tự nhiên đều biết."
Hình bộ Thị lang vừa nghe lời nói của Tề vương, cũng thấy có một chút gây khó dễ, Tề vương luôn luôn quái gở lãnh khốc, chọc tới hắn chỉ sợ không có kết quả tốt, nhưng Lý đại nhân vừa nhìn thấy thánh chỉ trong tay, nên không lo lắng, hơn nữa mình chỉ làm tròn nhiệm vụ được giao, hắn cũng không còn biện pháp cản trở a, nghĩ tới đây, sắc mặt Lý đại nhân trầm xuống, giơ giơ thánh chỉ trong tay lên.
" Tề vương xin đừng ngăn trở hạ quan làm nhiệm vụ, hạ quan chỉ là phụng mệnh hoàng thượng"
Mặc dù hắn nói như thế, nhưng cũng không dám mạo muội tiến lên bắt người, Nam Cung Diệp nheo mắt lại, trong đồng tử thâm sâu liền bắn ra ánh sáng khiếp người.
Phượng Lan Dạ vừa nhìn hắn sắp tức giận, vội vươn tay lôi hắn, trong trẻo lạnh lùng mở miệng: "Đừng làm khó dễ Lý đại nhân, hắn cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi."
Hình bộ Thị lang vừa nghe thấy, mở miệng cảm kích : "Tạ ơn Tề vương phi đã hiểu cho hạ quan, thật ra thì chuyện này còn phải đợi điều tra chứng nhận, nếu không phải là Tề vương phi, hạ quan nhất định sẽ đưa Tề vương phi trở lại."
Thật ra Phượng Lan Dạ cũng không phải trợ giúp Lý đại nhân, mà là không muốn Nam Cung Diệp tức giận, nếu như hai phe dấy lên xung đột, mặc dù trước mắt nàng sẽ không bị mang đi, nhưng đồng thời cũng bại lộ thực lực của Tề vương phủ, lúc đó Tề vương phủ sẽ bị đưa đến đầu sóng ngọn gió, sau này sợ là mọi người sẽ hợp lực đối phó Tề vương phủ, hơn nữa người chủ mưu sau lưng có mục đích gì, e rằng cũng vì muốn bức ra thực lực của Tề vương phủ, như vậy các nàng sao có thể trúng kế họ được.
Nam Cung Diệp vừa nghe lời nói của Phượng Lan Dạ, tâm ý đã hiểu, liền thu lại sát khí, nhưng cũng không có tránh ra, chỉ trầm giọng mở miệng.
"Nếu Lý đại nhân đã phụng mệnh hành sự, như vậy hãy đem Bổn vương cùng Vương Phi nhốt chung vào đại lao đi, xảy ra chuyện như vậy, Bổn vương cũng khó tránh khỏi hiềm nghi."
Nói xong liền đưa tay nắm lấy tay Phượng Lan Dạ, cũng không để ý tới đám người của Hình bộ Thị lang , trực tiếp đi ra ngoài.
Phía sau hạ nhân Tề vương phủ thật là cảm động đến lệ nóng tràn đầy vành mắt, Vương gia bọn họ thật sự là quá xuất sắc rồi, nam nhân thì nên làm như vậy, cả đám đưa mắt nhìn Vương gia Vương Phi rời đi.
Hình bộ Lý đại nhân cùng những người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, Tề vương làm như thế đã coi như là nhượng bộ rồi, nếu như qua còn nói nhiều chuyện nữa, chỉ sợ xung đột sẽ nổi lên, cho nên bọn họ không nói gì thêm, đem Tề vương và Tề vương phi cùng nhau mang về Hình bộ.
Hắn vốn là chỉ muốn bắt Tề vương phi, không nghĩ tới bây giờ ngay cả Tề vương cũng mang về.
Tề vương là nhi tử rất được hoàng thượng cưng chìu, nếu như hắn ở Hình bộ xảy ra nửa điểm sai lầm nào, chỉ sợ người Hình bộ cũng sẽ rơi vào kết cục không tốt, vì vậy hình bộ thượng thư tự mình dẫn người, bố trí một gian phòng giam xa hoa cho Tề vương cùng Tề vương phi, bên trong cái gì cần có đều có, đến đây mà ở tù gì căn bản là hưởng phúc mới đúng.
Hình bộ thượng thư dẫn tất cả quan viên lớn nhỏ của Hình bộ, vội chạy tới thỉnh an Tề vương, sau đó phương dẫn người lui ra ngoài.
Trong đại lao, Phượng Lan Dạ trợn mắt há mồm nhìn hết thảy trước mắt, đây là cái gì? Còn là nhà lao sao?
Chỉ thấy trong phòng giam rộng rãi, đặt mội cái giường lớn hoa lệ, bên cạnh có một cái bàn dài, văn phòng tứ bảo cái gì cần có đều có, còn có thêm một cái bàn tròn khắc hoa, trên bàn bày ra những món điểm tâm, dưa và trái cây, rất là thịnh soạn, nàng quay lại nhìn Nam Cung Diệp, hắn đang lười biếng tựa vào một bên giường, đối với tình trạng trước mắt hoàn toàn không có nửa điểm kinh ngạc, có chăng cũng chỉ nhìn nàng mà quan tâm.
" Lan Nhi, nàng không sao chớ." Nàng tất nhiên không có chuyện gì, Phượng Lan Dạ lắc đầu, ngồi vào một chỗ khác của chiếc giường, cùng hắn xa xa nhìn nhau, nghĩ tới chuyện phát sinh khuya hôm nay, ánh mắt không khỏi tối lại.
" Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có người đi ám sát hoàng thượng chứ?"
Nam Cung Diệp đối với vấn đề của nàng đưa ra cũng không có trả lời, nhưng vẫn chưa quên quay sang một bên kêu : "Thiên Bột Thần."
Thiên Bột Thần lên tiếng đáp rồi hiện ra, cẩm y màu đen ẩn trong đêm tối, thế nhưng thật giống như không có người tồn tại vậy, hắn cung kính ôm quyền: "Thiếu chủ, có gì phân phó?"
Gương mặt băng hàn lâu năm vẫn như trước không có một tia biến hóa nào, đang chờ chực Nam Cung Diệp hạ lệnh.
Nam Cung Diệp híp ánh mắt lại một chút, phân phó xuống: "Để cho Nguyệt Hộc đi thăm dò xem trong cung xảy ra chuyện gì? Mặt khác điều tra xem trong tay Hình bộ có nhân chứng vật chứng gì bất lợi với Vương Phi, Bổn vương hi vọng tất cả mọi thứ đó đều biến mất."
"Dạ, Thiếu chủ."
Thiên Bột Thần lập tức lắc mình đi làm, trong đại lao an tĩnh lại, Nam Cung Diệp một khắc trước còn toả ra sát khí giết chóc nay đã biến đi mất, mặt mũi trong nháy mắt khoác lên nhu hòa, dịu dàng như nước, hai mắt như hồ nước đang gợn sóng, lẳng lặng nhìn Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ nhìn ánh mắt của hắn, cánh cảm giác được một chút không được tự nhiên, trong đôi mắt đó còn toát ra tia lửa, nàng quay đầu đi nơi khác nhẹ giọng mở miệng: "Thiên Bột Thần công phu rất lợi hại, không ngờ lại có loại công phu ẩn náu này, thật làm cho người ta khó lòng phòng bị."
Nam Cung Diệp ánh mắt sâu u, tựa hồ có một ít biến hóa, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, hời hợt mở miệng nói.
"Chỉ sợ người bình thường không ai muốn luyện, mặc dù thuật ẩn náu này rất lợi hại, nhưng là môn võ công tiêu hao dương thọ của con người, luyện thành ẩn náu thuật, nghe nói chỉ có hai mươi năm dương thọ ". . . . . .
" cái gì?"
Phượng Lan Dạ kinh hô ra tiếng, không nghĩ tới loại võ công này thậm chí có tác dụng ngược như vậy, chỉ sợ không ai nguyện ý luyện, Thiên Bột Thần lớn lên tuấn lãng, vì sao phải tập môn võ công này, trong mắt nàng nhàn nhạt hiện lên sự thương hại: "Hắn cần gì tập chứ, hiện tại tập mấy năm rồi?"
"Đây là lựa chọn của hắn, hắn đi theo ta đã năm năm rồi, người trước kia luyện môn bí thuật này đã chết, sau đó mới đổi thành hắn."
Cho tới giờ khắc này Phượng Lan Dạ mới biết được, vì sao Thiên Bột Thần chưa từng có tình, cả người lạnh lùng vô tình, đã biết tương lai của mình như thế, thì nào dám có nửa điểm tình cảm, chắc sợ để lại đau khổ cho người khác, nên dứt khoát tình cảm gì cũng đều không cần, người như vậy ngược lại là người có tình cảm nhất trong thiên hạ.
"Tại sao mỗi người đều sống khổ sở và không may mắn như thế ."
Phượng Lan Dạ cảm thán, nàng xem mỗi người đều sống quá khổ sở, kiếp trước ở chùa miểu nàng trải qua cuộc sống vui vẻ tự do, trừ trong lòng hận ý, thì không có gì là không tốt, lại không thấy lục đục với nhau, cũng không có cái gì phân tranh, trái ngược hoàn toàn với tình huống hiện tại.
" Lan Nhi, đừng nghĩ nhiều, sau này ta sẽ không để cho nàng một mình một người chịu khổ."
Nam Cung Diệp trầm giọng mở miệng, Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy trong phòng giam ánh lửa rơi vào mắt của hắn, sáng rực nóng bỏng như muốn thiêu đốt mọi thứ, không biết tại sao, Phượng Lan Dạ có trên trực giác người này căn bản không có đoạn tụ, trong lòng suy nghĩ miệng liền bật thốt lên.
" Nam Cung Diệp, ngươi căn bản không phải đoạn tụ."
Nam Cung Diệp vừa nghe thấy khóe môi vẽ ra nụ cười trêu chọc, hết sức tà mị tiếp lời: "Bị nàng phát hiện."
"Ngươi? Vậy ngươi?"
Phượng Lan Dạ mở mắt, không tự chủ được mím môi lại, cái tên nam nhân chết tiệt này dám gạt nàng, thì ra hắn là người bình thường, nghĩ tới đây, đáy lòng bỗng hiện lên mơ hồ mong đợi, tựa hồ có cái gì đó vừa buông lỏng, bỗng giật mình tự nhủ nàng đang làm gì đó, cho dù hắn không phải đoạn tụ, cũng liên quan gì đến nàng a.
" Cho tới bây giờ ta cũng chưa nói quá là ta đoạn tụ"
Nam Cung Diệp thẳng thắng nghiêm chỉnh nói, Phượng Lan Dạ suy nghĩ một chút, hắn quả thật chưa từng nói là mình đoạn tụ ..., chẳng qua lúc nàng nói ra hoài nghi hắn không có chối bỏ thôi, mà nàng cứ dựa vào suy nghĩ của mình mà phán đoán, còn tự cho là đúng nữa, nghĩ tới đây, gương mặt Phượng Lan Dạ có chút nóng , đỏ ửng như hoa.
Nam Cung Diệp cảm thấy tiệu nha đầu này như thế vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nên hắn cứ lẳng lặng như vậy mà thưởng thức.
Trong phòng giam dâng lên hương thơm của không khí ôn nhu, nửa điểm chật vật bị giam ở trong lao cũng không có, hai người đều chìm đắm trong tâm tư của mình, nên nhất thời phòng giam yên tĩnh không tiếng động, cuối cùng Phượng Lan Dạ phá vỡ yên tĩnh, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Chúng ta trò chuyện đi."
"Tốt, Lan Nhi muốn nói cái gì, Bổn vương nghe."
Kế tiếp hai người bắt đầu nói chuyện rất thân mật tự nhiên, câu được câu không nói nói cười cười, đêm càng ngày càng khuya, trong phòng giam hai người hoàn toàn không có nửa điểm buồn ngủ, một đạo thanh âm chìm mị, một đạo trong trẻo lạnh lùng thỉnh thoảng hoà cùng nhau, tràn ra khắp phòng giam trong đêm khuya yên tĩnh.
Trong cung.
Hạo Vân đế bị ám sát, thật ra thì cũng không có bị thương nặng lắm, ngược lại bởi vì hắn có võ công bất phàm, đã bắt được hai gã thích khách, thích khách bị đưa đến Hình bộ, Do Thái úy đại nhân thẩm vấn, không ngờ trong có đó một gã thích khách thế khai ra người chủ mưu sai sử phía sau là Tề vương phi, Hình bộ không dám thụ lý vụ án này, vì nó có liên can đến người trong hoàng thất, đây là vấn đề không phải người bình thường nào cũng có thể động, cuối cùng Hạo Vân đế đã hạ một đạo thánh chỉ, nên Hình bộ cùng Binh bộ còn có Thiểu Ty phủ mới dám thụ vụ án lần này.
Trong Tiêu Nguyên điện, ngự y đã trị liệu qua, hoàng thượng cũng không đáng lo ngại nữa, băng bó xong vết thương, uống thuốc vào, thấy hoàng thượng đã không có gì nghiêm trọng nữa, ngự y mới lui xuống, chỉ có Mộc Miên ở bên cạnh hầu hạ , thỉnh thoảng giọng nói mềm ấm vang lên: "Hoàng thượng, người ngàn vạn lần đừng có chuyện gì a."
" Hoàng thượng, Mộc Miên sợ."
"Không có chuyện gì, trẫm không có việc gì ."
Hạo Vân đế nheo mắt lại, vươn ra bàn tay to vuốt ve bàn tay mềm nhẵn đó, suy nghĩ của hắn đã bay đến thật lâu thật xa của nhiều năm về trước, nàng một thân bạch y, xinh đẹp tuyệt đại, nàng thích nắm lấy tóc của hắn, thích dùng chân đá hắn, căn bản không có xem hắn là một hoàng đế, nhưng hắn cứ như vậy mà yêu thương nàng, xem nữ nhân này như bảo bối trong lòng bàn tay, cả đời cũng chỉ có một, mặc dù hậu cung giai lệ ba nghìn, nhưng những nữ nhân kia chẳng qua là để bày trí, là công cụ để thâu tóm quyền lực của hoàng đế, chỉ có nàng mới là người hắn muốn , nhưng mà?
Hạo Vân đế nghĩ tới đây, đột nhiên ánh mắt mở ra, phát sinh sự hung ác cùng sát khí, tràn ngập ở trong con ngươi đen nhánh, làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng sợ hãi, điều này làm Mộc Miên cảm ứng được trước, thở cũng không dám thở mạnh.
Giây lát, Hạo Vân đế đã khôi phục lại như cũ, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ bàn tay mềm nhẹ của Mộc Miên đang đắm bóp bắp đùi của hắn, rất thoải mái, rất tự tại.
Ngoài cửa điện, Nguyên Phạm dẫn Hình bộ Lý đại nhân đi vào bẩm báo.
"Hoàng thượng, Lý đại nhân đã tới."
" ừ, đứng lên đi."
Hạo Vân đế cũng không có mở mắt, chỉ tùy ý phất phất tay, đôi tay của Mộc Miên cũng không có ngừng lại, tiếp tục nắm, quỳ bên dưới Lý đại nhân không dám lơ là, mau chóng trả lời: "Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ phụng chỉ đi bắt Tề vương phi, nhưng mà Tề vương lại đi theo Tề vương phi cùng vào ở trong nhà giam."
" Hử."
Hạo Vân đế hừ nhẹ, chân mày cau lại, giống như lơ đãng mở miệng: "Hắn làm sao lại để cho người bắt người vậy?"
Tựa hồ điều thật bất ngờ với hoàng thượng, Lý đại nhân lập tức mở miệng hồi bẩm: "Là Tề vương phi, cũng là nàng biết đại thể, Tề vương vốn đang muốn tức giận, thì Tề vương phi ngăn trở hắn, cho nên thần liền dẫn bọn hắn cùng nhau vào Hình bộ."
"Tốt, cố gắng nghiêm tra, không buông tha bất kỳ một tội phạm nào, nhưng đừng làm bị thương Tề vương."
Đây tuyệt đối là hình tượng một từ phụ (cha hiền), Lý đại nhân vội vàng lên tiếng đáp lại, hắn nào dám nhiều lời thêm nữa, sau đó khom người lui ra ngoài.
Ở chỗ ngồi trên cao Hạo Vân đế hí mắt nhìn Mộc Miên: "Ngươi nói xem, ai đã đi quân cờ này."
" Tấn vương."
Mộc Miên suy nghĩ một chút, cẩn thận đáp lời, Hạo Vân đế không nói gì, đại điện lâm vào trầm mặc, Mộc Miên biết mình đã đoán đúng, bất quá nàng cũng không dám tùy ý suy đoán tâm tư của hoàng đế, hoàng đế không phải người nào cũng có thể tùy tiện suy đoán, hắn bí hiểm, lòng dạ độc ác, tâm tư cẩn thận, chỉ cần không cẩn thận sẽ sa vào tình trạng vạn kiếp bất phục, có lẽ trước kia nàng còn dám động một chút tâm tư, nhưng hiện tại nàng không dám có bất kỳ một cử động nào, bởi vì nàng không muốn chết nhanh như vậy.
Đại điện của Tiêu Nguyên cung không có thêm một chút tiếng vang nào nữa, thật giống như chỗ không người vậy.
Quan viên của Hình bộ do Lâm Thái úy dẫn đầu, nhất thời tụ tập đông đủ ở chung một chỗ, đối với sự kiện thích khách lần này, rất là khó giải quyết, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục, Tề vương vẫn là nhi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất, hiện tại đang ở trong lao, bọn họ là thả không được, mà không thả cũng không xong, tình thế trước mắt, tất yếu phải nghĩ ta một kế sách vạn toàn.
Cả đám suy nghĩ đến bể đầu sứt trán, ngay cả người luôn luôn đa mưu túc trí, tựa con hồ ly như Lâm Thái úy cũng nhận thấy hết đường xoay xở.
Đám người Hình bộ thượng thư cùng nhau nhìn Lâm Thái úy, chờ Lâm Thái úy đưa ra kế sách.
Nghị sự đường ngày đêm chỉ lóe lên một chiếc đèn, vầng sáng chập chờn trong phòng, nhưng hoàn toàn không có nửa điểm tiếng vang, ngược lại với nơi này chính là phòng giam, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ ngáp một cái, thanh âm từ tính nhu hoà vang lên: "Lan Nhi ngủ buồn ngủ rồi sao."
Hắn nói xong liền lôi thân thể của nàng an trí ở trên giường êm, Phượng Lan Dạ cũng không có sợ, chỉ bình yên nhắm hai mắt lại, lúc Thiên Bột Thần xuất hiện, khom người ôm quyền.
" Thiếu chủ, tối nay trong cung quả thật có thích khách, hoàng thượng cũng không có gì đáng ngại, bất quá đã bắt được hai gã thích khách, trong đó có một tên thích khách khai ra là Vương Phi sai khiến họ tiến cung ám sát hoàng thượng, cho nên hoàng thượng mới hạ chỉ đuổi bắt Tiểu Vương phi."
Đôi mắt phượng hẹp dài của Nam Cung Diệp, nhuộm lên sát khí, khuôn mặt như minh châu toả ra ánh sáng bức người, giờ phút này khoác lên một tầng sa mỏng lạnh lẻo, làm người ta cảm thấy quanh thân rét lạnh.
"Xử lý sạch sẻ rồi à?"
"Đúng vậy, Thiếu chủ, hai gã thích khách đã xử lý sạch sẻ, không có một chút phiền toái nào."
"Tốt, "Nam Cung Diệp hài lòng gật đầu, sau đó nhíu lông mày suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi mở miệng: "Ngươi lập tức đi thăm dò, là ai ở phía sau động tay động chân, mặt khác xem một chút hai gã thích khách nàyđến tột cùng là tới từ nơi nào?"
" Dạ, thuộc hạ đi làm."
Thiên Bột Thần nói xong liền ẩn thân không thấy, mà Phượng Lan Dạ lúc này mở mắt liếc hai cái, Nam Cung Diệp lập tức hạ thấp thanh âm: "Tốt lắm, ngủ đi, không có việc gì."
"Ừ."
Phượng Lan Dạ biết hắn đã trừ đi mọi thứ, bất quá phòng giam này nếu đã tiến vào, thì muốn cho các nàng đi ra ngoài, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Ánh đèn lóe lên, trời đất một mảnh trầm tĩnh.
Hình bộ - phòng nghị sự, một binh lính chạy nhanh mà vào, hoảng sợ bẩm báo: "Không xong, không xong, hai gã thích khách ở trong lao đã tự sát mà chết."
Quan viên lớn nhỏ của Hình bộ cùng Binh bộ đều sợ hãi hẳn lên, sắc mặt một mảnh xanh đen, không nghĩ tới thích khách lại tự sát, nói thích khách tự sát bọn họ tuyệt đối không tin, nhưng là người nào động tay động chân thế, thân thủ thật là nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn liền giải quyết hai người kia, điều này nói rõ cái gì? Tề vương phủ hẳn đang cất giấu một thế lực.
Hình bộ thượng thư cùng Binh Bộ Thị Lang sắc mặt đều trắng liếc nhìn về Lâm Thái úy: "Làm sao bây giờ? Hoàng thượng cho chúng ta bắt người chủ mưu phía sau, hiện tại thích khách đã chết ở trong lao rồi, chúng ta chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết"
So với hình bộ thượng thư cùng Binh Bộ Thị Lang hoảng sợ luống cuống, thì Lâm Thái úy rốt cuộc cũng không hổ là lão thần gian xảo cự hoạt , giờ phút này ngược lại bình tĩnh hơn.
"Đừng nóng vội, có lẽ đây là chuyện tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta tiến bẩm báo hoàng thượng, nói bởi vì lính gác ngục sơ sót, khiến phạm nhân tự sát cho trong ngục, cứ như vậy, không phải vẫn bảo toàn cho Tề vương sao? Hoàng thượng nhất định cũng hi vọng như vậy, nhiều nhất thì xử tử hai cai ngục."
Mọi người vừa nghe xong, thấy đây cũng thật là một cách trong lúc cùng đường, nên lập tức gật đầu đồng ý, chuyện này liền như quyết định xong.
Sáng sớm ngày thứ hai, liền có người tiến cung bẩm báo hoàng thượng, vào lúc nửa đêm, thích khách đã tự sát ở trong ngục.
Hạo Vân đế cũng không có nổi trận lôi đình, cũng không có làm khó Hình bộ cùng Binh bộ, chỉ lệnh cho mọi người phải cẩn thận điều tra ra người sai sử ở phía sau.
Tảng đá lớn trong lòng mọi người cuối cùng cũng rơi xuống, Lâm Thái úy dẫn một phần quan viên của Hình bộ cùng Binh bộ cùng mình đi đến đại lao, hướng Tề vương cùng Tề vương phi nhận lỗi, đáng tiếc Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không thèm để ý đến, hai người chỉ nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dạng nhàn nhã như đi chơi cứ ở trong đại lao Hình bộ không đi, lúc này mọi người mới biết chuyện có chút lớn rồi, Tề vương nói rõ là không đi, trong lúc nhất thời Lâm Thái úy cùng đám người Hình bộ thượng thư không biết xử lý như thế nào chuyện này.
Chuyện Tề vương cùng Tề vương phi bị bắt, đã lan tràn khắp An Giáng thành, trên đường phố, tửu lâu trà quả đề tài được thảo luận nhiều nhất chính là chuyện này. An vương phủ trong buổi sáng đã biết được tin tức, sáng sớm An vương phi Tư Mã Vụ Tiễn liền lòng như lửa đốt chạy tới Hình bộ, yêu cầu gặp Hình bộ thượng thư.
Hình bộ thượng thư không nghĩ ngờ lại tới tới thêm một chủ tử khó hầu hạ nữa, hắn vốn không muốn gặp, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương, nên không dám không gặp, chỉ đành phải lĩnh mấy quan viên ra ngoài nghênh đón, Tư Mã Vụ Tiễn vừa nhìn thấy Hình bộ thượng thư, liền không mũi không nể mặt cũng không chừa, tàn bạo mắng cho một trận.
"Hình bộ các ngươi đến tột cùng là đang làm chuyện gì? Tề vương phi có bao nhiêu tuổi, nàng chỉ là một tiểu hài tử, có thể có tâm tư sâu nặng như vậy sao? Thật mất mặt cho Hình bộ các ngươi có một đống người như vậy, thì ra cũng toàn là bọn khốn kiếp, mọi người đều hưởng bổng lộc cũa hoàng gia, có chuyện đàng hoàng không làm, bắt không được người chủ mưu chân chính, nên tùy tiện bắt người, các ngươi có mấy cái đầu đủ để chém hả?"
Đám người Hình bộ thượng thư trên mặt to như hạt đậu mồ hôi hột đi xuống biến, này mỗi một người đều là khó dây dưa chủ, bọn họ rốt cuộc là chiêu người nào chọc cho người nào, chỉ bất quá phụng mệnh làm việc, nhưng bây giờ đã vậy còn quá nhiều đích phiền toái tới cửa, bọn họ còn có đường sống sao?
/100
|