Sao lại thế này? Chu Thanh Hà theo ánh mắt Hoàn Tố Âm đích nhìn lại, chỉ nhìn thấy một nữ tử nhỏ bé yếu ớt mang theo cái khăn che mặt không nhanh không chậm tiêu sái đi lên, Nàng ta chính là Bạch Vũ? Ngươi không phải nói nàng vẫn đóng cửa không ra, không đi lên núi sao?
Đúng vậy. . . . . . Hoàn Tố Âm khiếp sợ đến mức nói lắp .
Bạch Vũ lên đây nhẹ nhàng như vậy! Cái gọi là chuyện làm không được ở trước mặt nàng tựa hồ không đáng nhắc tới, thắng liên tiếp 20 trận, trèo lên Vô Trần bảng, chỉ cần nàng muốn thì có thể làm được hết thảy!
Đi xuống ngăn nàng ta lại, nếu ngăn không được, ngươi cũng chẳng có tác dụng gì ở đây. Chu Thanh Hà âm lãnh nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoàn Tố Âm sắc mặt xanh mét, hung hăng cắn răng một cái, nhảy xuống sơn đạo, tiến thẳng đến chỗ Bạch Vũ.
Nàng ta không kịp cho Bạch Vũ có cơ hội phòng bị, vừa lên liền gọi ra Quỷ Nhãn Thần Hầu, ánh mắt khủng bố như lợi kiếm thẳng bức Bạch Vũ.
Bá ——
Một đạo Lưu Hỏa đột nhiên ở trước mặt Bạch Vũ phóng lên cao, giống như một bức tường lửa đem Hoàn Tố Âm ngăn cách ở bên kia, khói đen nồng đậm phiêu tán ở trong không khí, khiến người bị sặc không mở mắt ra được.
Hoàn Tố Âm, trí nhớ của ngươi vẫn không lâu, Qủy Nhãn Thần Mê đối ta đã vô dụng. thanh âm Bạch vũ như gió lạnh quạnh quẽ từ ngọn lửa bên kia thổi qua.
Hoàn Tố Âm hết hồn, hành động của nàng ta đã rất nhanh, nhưng Bạch Vũ thế nhưng phát hiện được, nháy mắt kéo ra bức tường lửa, chặn tầm mắt của nàng ta! Nàng ta hiện tại căn bản nhìn không thấy Bạch Vũ ở bên kia ngọn lửa, càng đừng nói dùng Qủy Nhãn Thần Mê khiến Bạch Vũ rơi vào Vựng Huyễn .
Nàng ta vừa mới chuẩn bị lách qua ngọn lửa, chỉ nghe sau lưng vang lên một tiếng nổ giống như núi lở, mấy khối cự nham trên đỉnh núi bị ngọn lửa của Bạch Vũ phá vỡ nổ tung, bay thẳng về phía Hoàn Tố Âm.
Hoàn Tố Âm thét chói tai hoảng hốt vội vàng tránh né, cự nham lại giống có chân rất dài chạy theo phía sau nàng ta. Cuối cùng hung hăng đánh vào một mảnh vách đá phía trên, đem Hoàn Tố Âm kẹt lại trong góc chết.
Bạch Vũ nhìn cự thạch liếc mắt một cái, chậm rì rì đích tiếp tục lên núi, đúng hạn tới đỉnh núi.
Chu Thanh Hà nhìn thấy nàng đi lên đỉnh núi, ánh mắt âm ngoan cơ hồ muốn ăn thịt người.
Đông thúc làm bộ như không phát hiện ở một bên điểm danh, Trừ bỏ làm nhiệm vụ bên ngoài cùng về nhà chữa thương, ở doanh địa có tổng cộng 40 người, đúng hạn tới 39 người, còn thiếu 1 người.
Hắn vẫy tay, phái người đi đem Hoàn Tố Âm bị kẹt ở trong núi đá dẫn đi lên, nói với Chu Thanh Hà, Hoàn Tố Âm không tới đúng hạn, dựa theo yêu cầu của Chu thống lĩnh, phạt 500 roi, treo lên thị chúng 5 ngày, ngươi xem có thể chứ?
Không cần! Chu thống lĩnh, là ngươi bảo cho ta đi xuống, ta không phải đến muộn. . . . . . Hoàn Tố Âm đã phi thường chật vật nghe được lời nói của Đông thúc, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, không thèm quan tâm đến hình tượng đoan trang cái gì, khóc hô hướng Chu Thanh Hà cầu cứu.
Đây vốn đều là trừng phạt chuẩn bị cho Bạch Vũ đích, cuối cùng thế nhưng rơi xuống trên người nàng ta, thật sự là thiên đại châm chọc.
Sắc mặt Chu Thanh Hà xanh mét, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn phun ra, cắn răng bài trừ một tia tươi cười khó coi, Ta thấy nàng ta không phải cố ý, không bằng coi như xong.
Như vậy sao được? Đã đáp ứng qua chuyện của Chu thống lĩnh, phải làm đến nơi mới được. Đông thúc không chút để ý đích khoát tay, Dẫn đi, lập tức chấp hành.
Hoàn Tố Âm làm trò trước mặt Chu Thanh Hà bị tha xuống, cả đỉnh núi đều quanh quẩn trong tiếng kêu thống khổ thảm thiết của nàng ta, quất đủ 500 roi, phỏng chừng ngay cả mệnh cũng không còn bảo đảm.
Chu Thanh Hà xem như hiểu được, Đông thúc căn bản là cố ý. Hắn đã sớm biết Bạch Vũ có thể thoải mái lên tới đỉnh núi, mới có thể không chút do dự đích đáp ứng hắn tăng thêm trừng phạt, bỏ mặc cho Hoàn Tố Âm đi ngăn trở Bạch Vũ, bởi vì Hoàn Tố Âm căn bản là ngăn không được Bạch Vũ.
Hiện tại trừng phạt Hoàn Tố Âm chính là cảnh cáo đối với hắn, đánh lên mặt hắn.
Hắn âm lãnh nghiêm mặt, mang theo một bụng cơn tức bắt đầu tuyển người.
Bởi vì bài danh đệ Nhất - Sa Hoằng cùng đệ Nhị - Nhạc Kỳ Nhân cũng không có ở đây, hắn tùy tay chỉ ba vị Tiềm Long Vệ bài danh 3, 4, 5, phẩy tay áo bỏ đi. Về phần Hoàn Tố Âm, hắn mới lười quản.
Đúng vậy. . . . . . Hoàn Tố Âm khiếp sợ đến mức nói lắp .
Bạch Vũ lên đây nhẹ nhàng như vậy! Cái gọi là chuyện làm không được ở trước mặt nàng tựa hồ không đáng nhắc tới, thắng liên tiếp 20 trận, trèo lên Vô Trần bảng, chỉ cần nàng muốn thì có thể làm được hết thảy!
Đi xuống ngăn nàng ta lại, nếu ngăn không được, ngươi cũng chẳng có tác dụng gì ở đây. Chu Thanh Hà âm lãnh nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoàn Tố Âm sắc mặt xanh mét, hung hăng cắn răng một cái, nhảy xuống sơn đạo, tiến thẳng đến chỗ Bạch Vũ.
Nàng ta không kịp cho Bạch Vũ có cơ hội phòng bị, vừa lên liền gọi ra Quỷ Nhãn Thần Hầu, ánh mắt khủng bố như lợi kiếm thẳng bức Bạch Vũ.
Bá ——
Một đạo Lưu Hỏa đột nhiên ở trước mặt Bạch Vũ phóng lên cao, giống như một bức tường lửa đem Hoàn Tố Âm ngăn cách ở bên kia, khói đen nồng đậm phiêu tán ở trong không khí, khiến người bị sặc không mở mắt ra được.
Hoàn Tố Âm, trí nhớ của ngươi vẫn không lâu, Qủy Nhãn Thần Mê đối ta đã vô dụng. thanh âm Bạch vũ như gió lạnh quạnh quẽ từ ngọn lửa bên kia thổi qua.
Hoàn Tố Âm hết hồn, hành động của nàng ta đã rất nhanh, nhưng Bạch Vũ thế nhưng phát hiện được, nháy mắt kéo ra bức tường lửa, chặn tầm mắt của nàng ta! Nàng ta hiện tại căn bản nhìn không thấy Bạch Vũ ở bên kia ngọn lửa, càng đừng nói dùng Qủy Nhãn Thần Mê khiến Bạch Vũ rơi vào Vựng Huyễn .
Nàng ta vừa mới chuẩn bị lách qua ngọn lửa, chỉ nghe sau lưng vang lên một tiếng nổ giống như núi lở, mấy khối cự nham trên đỉnh núi bị ngọn lửa của Bạch Vũ phá vỡ nổ tung, bay thẳng về phía Hoàn Tố Âm.
Hoàn Tố Âm thét chói tai hoảng hốt vội vàng tránh né, cự nham lại giống có chân rất dài chạy theo phía sau nàng ta. Cuối cùng hung hăng đánh vào một mảnh vách đá phía trên, đem Hoàn Tố Âm kẹt lại trong góc chết.
Bạch Vũ nhìn cự thạch liếc mắt một cái, chậm rì rì đích tiếp tục lên núi, đúng hạn tới đỉnh núi.
Chu Thanh Hà nhìn thấy nàng đi lên đỉnh núi, ánh mắt âm ngoan cơ hồ muốn ăn thịt người.
Đông thúc làm bộ như không phát hiện ở một bên điểm danh, Trừ bỏ làm nhiệm vụ bên ngoài cùng về nhà chữa thương, ở doanh địa có tổng cộng 40 người, đúng hạn tới 39 người, còn thiếu 1 người.
Hắn vẫy tay, phái người đi đem Hoàn Tố Âm bị kẹt ở trong núi đá dẫn đi lên, nói với Chu Thanh Hà, Hoàn Tố Âm không tới đúng hạn, dựa theo yêu cầu của Chu thống lĩnh, phạt 500 roi, treo lên thị chúng 5 ngày, ngươi xem có thể chứ?
Không cần! Chu thống lĩnh, là ngươi bảo cho ta đi xuống, ta không phải đến muộn. . . . . . Hoàn Tố Âm đã phi thường chật vật nghe được lời nói của Đông thúc, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, không thèm quan tâm đến hình tượng đoan trang cái gì, khóc hô hướng Chu Thanh Hà cầu cứu.
Đây vốn đều là trừng phạt chuẩn bị cho Bạch Vũ đích, cuối cùng thế nhưng rơi xuống trên người nàng ta, thật sự là thiên đại châm chọc.
Sắc mặt Chu Thanh Hà xanh mét, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn phun ra, cắn răng bài trừ một tia tươi cười khó coi, Ta thấy nàng ta không phải cố ý, không bằng coi như xong.
Như vậy sao được? Đã đáp ứng qua chuyện của Chu thống lĩnh, phải làm đến nơi mới được. Đông thúc không chút để ý đích khoát tay, Dẫn đi, lập tức chấp hành.
Hoàn Tố Âm làm trò trước mặt Chu Thanh Hà bị tha xuống, cả đỉnh núi đều quanh quẩn trong tiếng kêu thống khổ thảm thiết của nàng ta, quất đủ 500 roi, phỏng chừng ngay cả mệnh cũng không còn bảo đảm.
Chu Thanh Hà xem như hiểu được, Đông thúc căn bản là cố ý. Hắn đã sớm biết Bạch Vũ có thể thoải mái lên tới đỉnh núi, mới có thể không chút do dự đích đáp ứng hắn tăng thêm trừng phạt, bỏ mặc cho Hoàn Tố Âm đi ngăn trở Bạch Vũ, bởi vì Hoàn Tố Âm căn bản là ngăn không được Bạch Vũ.
Hiện tại trừng phạt Hoàn Tố Âm chính là cảnh cáo đối với hắn, đánh lên mặt hắn.
Hắn âm lãnh nghiêm mặt, mang theo một bụng cơn tức bắt đầu tuyển người.
Bởi vì bài danh đệ Nhất - Sa Hoằng cùng đệ Nhị - Nhạc Kỳ Nhân cũng không có ở đây, hắn tùy tay chỉ ba vị Tiềm Long Vệ bài danh 3, 4, 5, phẩy tay áo bỏ đi. Về phần Hoàn Tố Âm, hắn mới lười quản.
/731
|