Edit:V.O
Dạ Quân Mạc nhìn thấy nàng thật sự say, tự tay đem nàng kéo vào trong lồng ngực mình.
Bạch Vũ ngồi dựa lưng về phía lồng ngực Dạ Quân Mạc, lại cầm một ly rượu lên uống hết mấy ngụm, sau đó hồ nháo đưa tới bên môi Dạ Quân Mạc: Cho ngươi, ta uống không nổi.....
Dạ Quân Mạc mâu quang lóe lên, tiếp nhận chút rượu còn lại uống hết.
Nếu Ám Ưng ở đây nhất định sẽ vạn phần hoảng sợ nhảy ra. Thánh quân, bệnh sạch sẽ của người đi đâu rồi? Người cư nhiên uống thứ người ta còn thừa lại, còn là nữ nhân! Người dám làm như thế chẳng lẽ không phải nên bị người chặt thành mười tám khúc sao?
Bạch Vũ vứt bỏ cái ly không, say khướt tựa vào bên tai hắn nói thầm: Ngươi biết không? Ta gần đây nằm mơ thấy ngươi.....
Dạ Quân Mạc con ngươi thâm sâu lộ ra u quang: Mơ cái gì?
Ta mơ thấy ngươi bị thương, ta đem ngươi nhặt vào trong một cái hang động, ngươi lại khi dễ ta..... Bạch Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lộ ra mùi rượu hương vị ngọt ngào, giống như một cây táo chín mọng, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.
Dạ Quân Mạc hít sâu một hơi, thanh âm càng trầm thấp: Ta khi dễ nàng như thế nào?
Ân..... như vậy..... Bạch Vũ dán sát lên người Dạ Quân Mạc, ở trong lồng ngực hắn cọ cọ.
Dạ Quân Mạc hô hấp nháy mắt rối loạn, một tia khác thường xuyên khắp toàn thân: Kia không phải là mộng, Tiểu Vũ.....
Hắn áp chế đáy lòng xao động, con ngươi thâm trầm nhìn về phía Bạch Vũ đang tựa đầu vào vai hắn, ngạc nhiên phát hiện nàng đang ngủ!
Dạ Quân Mạc trong lòng không khỏi cười khổ.
Hắn như thế nào cũng không nhớ rõ Tiểu Vũ của hắn lại có tửu lượng kém như vậy? Tửu lượng kém còn chưa tính, phẩm rượu cũng kém như vậy, nhìn thấy hết cũng không quản, chọc hỏa cũng không phụ trách dập lửa!
Bên ngoài cửa hành lang,Thương trưởng lão mới vừa dùng ngàn dặm truyền âm hướng Cung chủ bẩm báo tin tức tốt đang cùng người khác cãi nhau.
Đem rượu đã được đặt trước sử dụng hết, đương nhiên sẽ có người đến chất vấn. Thương trưởng lão đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hắn không có dự đoán được người thứ nhất tìm tới cửa chính là Tam hoàng tử Bắc La Quận quốc Bắc Thần Phong.
Bắc Thần Phong này là người ngoài mặt tao nhã, trên thực tế tâm mắt so với bất kỳ ai khác đều nhỏ hơn, thật không thể ứng phó qua loa.
Chuyện tình hôm nay quả thật là lỗi của chúng ta, ta cam đoan ngày mai sẽ bồi thường cho ngươi hai ly! Thương trưởng lão khách khí giải thích.
Bắc Thần Phong cũng không cảm kích: Thương trưởng lão, ngày mai cho dù ngươi bồi thường cho ta mười ly, kia cũng đã là ngày mai.
Thương trưởng lão thần sắc càng âm trầm: Ngươi muốn ta làm sao bây giờ?
Ta muốn biết rượu được đặt trước rốt cuộc đã chạy đi đâu? Đừng nói Linh tửu có vấn đề, có người thấy ngươi đem rượu vào phòng này. Bắc Thần Phong trên mặt mang theo tươi cười, giọng điệu cùng người gây sự.
Hắn đường đường là Tam hoàng tử Bắc La Quận quốc, khi nào thì bị người chậm trễ như thế? Thế nhưng ở trong tửu lâu lại kém một bậc, để cho người ta đoạt đồ vật này nọ! Người này đoạt Linh tửu của hắn thậm chí còn đoạt phòng của hắn, phòng tôn quý nhất trong Vô Trần tửu lâu đều đã được Hoàng thất Bắc La bao hết.
Thương trưởng lão vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt, giọng điệu cũng đồng dạng cường ngạnh: Nếu đã thấy, thì còn hỏi làm gì nữa? Tất cả Tụ Linh Thần Tửu hôm nay đều bị hủy bỏ, Vô Trần tửu lâu sẽ bồi thường cho ngươi.
Làm càn! Tam hoàng tử hiếm lạ bồi thường của ngươi sao? Nơi này chính là Bắc La Quận quốc, có cầm Linh tửu cũng phải nhổ ra cho ta! Bách Lý Vân Diễm tức giận quở trách một tiếng, mang theo hộ vệ của mình bá đạo chắn ở cửa.
Bắc Thần Phong cũng không ngăn cản nàng, hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai dám đoạt đồ của hắn, còn có thể dùng ghế lô mà hắn chưa có tư cách để dùng.
Thương trưởng lão cười lạnh: Ta chỉ biết, nơi này là Vô Trần tửu lâu!
Thương trưởng lão bấm đốt ngón tay, một đao phong nhận quét ngang qua, nháy mắt đem hai hộ vệ đứng phía trước đánh bay đi, một chiêu mất mạng.
Dạ Quân Mạc nhìn thấy nàng thật sự say, tự tay đem nàng kéo vào trong lồng ngực mình.
Bạch Vũ ngồi dựa lưng về phía lồng ngực Dạ Quân Mạc, lại cầm một ly rượu lên uống hết mấy ngụm, sau đó hồ nháo đưa tới bên môi Dạ Quân Mạc: Cho ngươi, ta uống không nổi.....
Dạ Quân Mạc mâu quang lóe lên, tiếp nhận chút rượu còn lại uống hết.
Nếu Ám Ưng ở đây nhất định sẽ vạn phần hoảng sợ nhảy ra. Thánh quân, bệnh sạch sẽ của người đi đâu rồi? Người cư nhiên uống thứ người ta còn thừa lại, còn là nữ nhân! Người dám làm như thế chẳng lẽ không phải nên bị người chặt thành mười tám khúc sao?
Bạch Vũ vứt bỏ cái ly không, say khướt tựa vào bên tai hắn nói thầm: Ngươi biết không? Ta gần đây nằm mơ thấy ngươi.....
Dạ Quân Mạc con ngươi thâm sâu lộ ra u quang: Mơ cái gì?
Ta mơ thấy ngươi bị thương, ta đem ngươi nhặt vào trong một cái hang động, ngươi lại khi dễ ta..... Bạch Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lộ ra mùi rượu hương vị ngọt ngào, giống như một cây táo chín mọng, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.
Dạ Quân Mạc hít sâu một hơi, thanh âm càng trầm thấp: Ta khi dễ nàng như thế nào?
Ân..... như vậy..... Bạch Vũ dán sát lên người Dạ Quân Mạc, ở trong lồng ngực hắn cọ cọ.
Dạ Quân Mạc hô hấp nháy mắt rối loạn, một tia khác thường xuyên khắp toàn thân: Kia không phải là mộng, Tiểu Vũ.....
Hắn áp chế đáy lòng xao động, con ngươi thâm trầm nhìn về phía Bạch Vũ đang tựa đầu vào vai hắn, ngạc nhiên phát hiện nàng đang ngủ!
Dạ Quân Mạc trong lòng không khỏi cười khổ.
Hắn như thế nào cũng không nhớ rõ Tiểu Vũ của hắn lại có tửu lượng kém như vậy? Tửu lượng kém còn chưa tính, phẩm rượu cũng kém như vậy, nhìn thấy hết cũng không quản, chọc hỏa cũng không phụ trách dập lửa!
Bên ngoài cửa hành lang,Thương trưởng lão mới vừa dùng ngàn dặm truyền âm hướng Cung chủ bẩm báo tin tức tốt đang cùng người khác cãi nhau.
Đem rượu đã được đặt trước sử dụng hết, đương nhiên sẽ có người đến chất vấn. Thương trưởng lão đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hắn không có dự đoán được người thứ nhất tìm tới cửa chính là Tam hoàng tử Bắc La Quận quốc Bắc Thần Phong.
Bắc Thần Phong này là người ngoài mặt tao nhã, trên thực tế tâm mắt so với bất kỳ ai khác đều nhỏ hơn, thật không thể ứng phó qua loa.
Chuyện tình hôm nay quả thật là lỗi của chúng ta, ta cam đoan ngày mai sẽ bồi thường cho ngươi hai ly! Thương trưởng lão khách khí giải thích.
Bắc Thần Phong cũng không cảm kích: Thương trưởng lão, ngày mai cho dù ngươi bồi thường cho ta mười ly, kia cũng đã là ngày mai.
Thương trưởng lão thần sắc càng âm trầm: Ngươi muốn ta làm sao bây giờ?
Ta muốn biết rượu được đặt trước rốt cuộc đã chạy đi đâu? Đừng nói Linh tửu có vấn đề, có người thấy ngươi đem rượu vào phòng này. Bắc Thần Phong trên mặt mang theo tươi cười, giọng điệu cùng người gây sự.
Hắn đường đường là Tam hoàng tử Bắc La Quận quốc, khi nào thì bị người chậm trễ như thế? Thế nhưng ở trong tửu lâu lại kém một bậc, để cho người ta đoạt đồ vật này nọ! Người này đoạt Linh tửu của hắn thậm chí còn đoạt phòng của hắn, phòng tôn quý nhất trong Vô Trần tửu lâu đều đã được Hoàng thất Bắc La bao hết.
Thương trưởng lão vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt, giọng điệu cũng đồng dạng cường ngạnh: Nếu đã thấy, thì còn hỏi làm gì nữa? Tất cả Tụ Linh Thần Tửu hôm nay đều bị hủy bỏ, Vô Trần tửu lâu sẽ bồi thường cho ngươi.
Làm càn! Tam hoàng tử hiếm lạ bồi thường của ngươi sao? Nơi này chính là Bắc La Quận quốc, có cầm Linh tửu cũng phải nhổ ra cho ta! Bách Lý Vân Diễm tức giận quở trách một tiếng, mang theo hộ vệ của mình bá đạo chắn ở cửa.
Bắc Thần Phong cũng không ngăn cản nàng, hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là ai dám đoạt đồ của hắn, còn có thể dùng ghế lô mà hắn chưa có tư cách để dùng.
Thương trưởng lão cười lạnh: Ta chỉ biết, nơi này là Vô Trần tửu lâu!
Thương trưởng lão bấm đốt ngón tay, một đao phong nhận quét ngang qua, nháy mắt đem hai hộ vệ đứng phía trước đánh bay đi, một chiêu mất mạng.
/731
|