Bạch Vũ giống như bị sét đánh, đây không phải thanh âm của Bách Lý Vân kia sao? Nữ nhân bên trong lại là Đại sư tỷ Bách Lý Vân?
Không vội, bảo bối của ta. Đợi qua vài ngày nữa Bạch Vũ đầy 16 tuổi, chờ sau khi nàng ta cùng ta thành thân, ta sẽ lập tức hướng phụ vương thỉnh cầu nàng làm sườn phi của ta. thanh âm Bắc Thần Phong vang lên.
Cái gì! Ta làm sườn phi? Cái phế vật xấu xí kia dựa vào cái gì áp trên đầu ta? Điện hạ, người thật sự muốn kết hôn với nàng ta sao? Người không phải nói chỉ yêu mình ta sao? Có phải nàng ta quấn quýt lấy chàng không buông hay không? Bách Lý vân ủy khuất làm nũng, thanh âm phát ra làm cho xương cốt người ta mềm mại sắp rớt.
Ngoan, ta không muốn kết hôn với nàng ta, nhưng mặt mũi Quốc sư không thể không cho. Nàng cũng biết, Quốc sư là Triệu hoán sư duy nhất ở Bắc La Quận quốc có thể so sánh với Phụ vương ta.
Thế thì thế nào? Thực lực của cha ta cũng không kém chút nào, nếu người không muốn thực hiện hôn ước này, ta sẽ khiến cho cha ta đi nói.
Không. Tuy rằng Bạch Vũ bộ dạng xấu xí, còn là một phế vật, nhưng nàng ta rất hữu dụng. Máu của nàng ta là vật báu vô giá, trời sinh bách độc bất xâm, chứa đựng sinh cơ vô tận. Có thể trị bách bệnh, cứu người trọng thương, thậm chí có thể khiến cho người khởi tử hồi sinh. Năm đó ta dùng máu của nàng ta dưỡng bệnh năm ngày, linh mạch lại có cải thiện kinh người, tốc độ tu luyện phi thăng.
Thanh âm Bách Lý Vân cũng trở nên hưng phấn: Lại có thể kỳ diệu như thế? Khó trách điện hạ muốn lấy nàng ta. Như vậy cũng tốt, chờ đem nàng ta lấy về lập tức nhốt lại, ta sẽ nhanh chóng tới lấy máu của nàng ta. Cái phế vật kia cũng chỉ là một dã loại không biết cha mẹ là ai, có cái gì tốt? Có thể làm cho Quốc sư yêu thương như vậy, có thể được xem sách trong Bắc La tàng thư, còn dám cùng ta đoạt nam nhân! Ta muốn cho nàng ta hối hận vì đã sống trên đời này!
Được, chỉ cần không giết chết, tùy tiện cho nàng chơi đùa. Bắc Thần Phong phát ra tiếng cười sang sảng.
Bạch Vũ đứng ở ngoài cửa, sắc mặt xanh mét, hai tay dùng sức nắm lấy cặp lồng, các khớp ngón tay trắng bệch.
Thật đúng là một kẻ lừa đảo! Đã nhận thức Bắc Thần Phong nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hắn cư nhiên là một tên cặn bã nham hiểm!
Năm đó nàng vì cứu Bắc Thần Phong mà mất máu quá nhiều, mê man ba ngày, không có nàng Bắc Thần Phong sớm đã chết. Hiện giờ Bắc Thần Phong cư nhiên lại hồi báo nàng như vậy, đem nàng nhốt lại ** kho máu! Sớm biết như vậy đánh chết nàng cũng sẽ không lãng phí máu tươi quý giá đi cứu Bắc Thần Phong.
Còn có Bách Lý Vân, đường đường là nữ nhi của Đại tướng quân, có thiên phú, có mỹ mạo, được sinh ra trong hoàn cảnh tốt đẹp, lại ghen ghét với bé gái mồ côi như nàng, không biết xấu hổ cùng Tam hoàng tử âm thầm cẩu thả, ngoan độc muốn cho vị chính phi là nàng sống không bằng chết.
Khó trách hai người này lại thông đồng cùng một chỗ, một cái vong ân phụ nghĩa, một cái tâm địa ác độc, hai tên khốn cấu kết với nhau làm việc xấu!
Lồng hấp trong tay Bạch Vũ không biết khi nào đã bị nàng ném trên mặt đất, Bạch Vũ nhìn cũng không nhìn một cái, xoay người bước đi.
Trong phòng, Bắc Thần Phong đột nhiên đẩy Bách Lý Vân trên người ra: Không đúng, ngoài cửa giống như có người!
Bách Lý Vân lập tức nghiêm túc, cẩn thận nghe: Không có mà?
Bắc Thần Phong lắc đầu, phủ thêm quần áo lên người, rồi đi ra ngoài. Bách Lý Vân cũng nhanh chóng thay quần áo đuổi theo. Đẩy cửa Điện ra, nhìn không chớp mắt vào cái lồng hấp đổ trên mặt đất, trong lòng lộp bộp.
Bắc Thần Phong nhất thời giận tái mặt: Đã bị Bạch Vũ phát hiện.
Nàng ta có phát hiện thì thế nào? Bách Lý Vân không cho là đúng.
Nàng ta nếu nói cho Quốc sư biết, tính tình vị Quốc sư kia chính là bao che khuyết điểm, khẳng định sẽ đem sự thình nháo lớn, muốn lấy nàng ta là không thể nào, còn có thể khiến cho Phụ vương đối với ta sinh ra bất mãn. Hắn đã sắp thành thân, điều quan trọng là nếu đạo đức bị hoại, cùng nữ nhân khác câu ba đáp bốn, phụ vương đầu chỉ bất mãn, làm không tốt thì cả văn võ toàn triều sẽ đem hắn mắng cho cẩu huyết lâm đầu, khổ tâm hắn xây dựng hình tượng tốt bên ngoài đều bị phá hủy.
Bách Lý Vân cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng: Phải làm sao bây giờ? Nếu không ta hiện tại đi uy hiếp giết nàng ta.
Đã không còn kịp rồi. Bất quá hiện tại Quốc sư hẳn là đã ra khỏi thành tiếp thống lĩnh Sa Hoằng, ít nhất ngày mai mới có thể trở về, chúng ta có cả đêm thời gian để tiên hạ thủ vi cường. Bắc Thần Phong khóe miệng không đổi giơ lên, đáy mắt hiện lên một đạo mũi nhọn lãnh khốc.
Bách Lý Vân cười duyên dựa vào trên người Bắc Thần Phong: Nên làm như thế nào, người nói là được.
Không vội, bảo bối của ta. Đợi qua vài ngày nữa Bạch Vũ đầy 16 tuổi, chờ sau khi nàng ta cùng ta thành thân, ta sẽ lập tức hướng phụ vương thỉnh cầu nàng làm sườn phi của ta. thanh âm Bắc Thần Phong vang lên.
Cái gì! Ta làm sườn phi? Cái phế vật xấu xí kia dựa vào cái gì áp trên đầu ta? Điện hạ, người thật sự muốn kết hôn với nàng ta sao? Người không phải nói chỉ yêu mình ta sao? Có phải nàng ta quấn quýt lấy chàng không buông hay không? Bách Lý vân ủy khuất làm nũng, thanh âm phát ra làm cho xương cốt người ta mềm mại sắp rớt.
Ngoan, ta không muốn kết hôn với nàng ta, nhưng mặt mũi Quốc sư không thể không cho. Nàng cũng biết, Quốc sư là Triệu hoán sư duy nhất ở Bắc La Quận quốc có thể so sánh với Phụ vương ta.
Thế thì thế nào? Thực lực của cha ta cũng không kém chút nào, nếu người không muốn thực hiện hôn ước này, ta sẽ khiến cho cha ta đi nói.
Không. Tuy rằng Bạch Vũ bộ dạng xấu xí, còn là một phế vật, nhưng nàng ta rất hữu dụng. Máu của nàng ta là vật báu vô giá, trời sinh bách độc bất xâm, chứa đựng sinh cơ vô tận. Có thể trị bách bệnh, cứu người trọng thương, thậm chí có thể khiến cho người khởi tử hồi sinh. Năm đó ta dùng máu của nàng ta dưỡng bệnh năm ngày, linh mạch lại có cải thiện kinh người, tốc độ tu luyện phi thăng.
Thanh âm Bách Lý Vân cũng trở nên hưng phấn: Lại có thể kỳ diệu như thế? Khó trách điện hạ muốn lấy nàng ta. Như vậy cũng tốt, chờ đem nàng ta lấy về lập tức nhốt lại, ta sẽ nhanh chóng tới lấy máu của nàng ta. Cái phế vật kia cũng chỉ là một dã loại không biết cha mẹ là ai, có cái gì tốt? Có thể làm cho Quốc sư yêu thương như vậy, có thể được xem sách trong Bắc La tàng thư, còn dám cùng ta đoạt nam nhân! Ta muốn cho nàng ta hối hận vì đã sống trên đời này!
Được, chỉ cần không giết chết, tùy tiện cho nàng chơi đùa. Bắc Thần Phong phát ra tiếng cười sang sảng.
Bạch Vũ đứng ở ngoài cửa, sắc mặt xanh mét, hai tay dùng sức nắm lấy cặp lồng, các khớp ngón tay trắng bệch.
Thật đúng là một kẻ lừa đảo! Đã nhận thức Bắc Thần Phong nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hắn cư nhiên là một tên cặn bã nham hiểm!
Năm đó nàng vì cứu Bắc Thần Phong mà mất máu quá nhiều, mê man ba ngày, không có nàng Bắc Thần Phong sớm đã chết. Hiện giờ Bắc Thần Phong cư nhiên lại hồi báo nàng như vậy, đem nàng nhốt lại ** kho máu! Sớm biết như vậy đánh chết nàng cũng sẽ không lãng phí máu tươi quý giá đi cứu Bắc Thần Phong.
Còn có Bách Lý Vân, đường đường là nữ nhi của Đại tướng quân, có thiên phú, có mỹ mạo, được sinh ra trong hoàn cảnh tốt đẹp, lại ghen ghét với bé gái mồ côi như nàng, không biết xấu hổ cùng Tam hoàng tử âm thầm cẩu thả, ngoan độc muốn cho vị chính phi là nàng sống không bằng chết.
Khó trách hai người này lại thông đồng cùng một chỗ, một cái vong ân phụ nghĩa, một cái tâm địa ác độc, hai tên khốn cấu kết với nhau làm việc xấu!
Lồng hấp trong tay Bạch Vũ không biết khi nào đã bị nàng ném trên mặt đất, Bạch Vũ nhìn cũng không nhìn một cái, xoay người bước đi.
Trong phòng, Bắc Thần Phong đột nhiên đẩy Bách Lý Vân trên người ra: Không đúng, ngoài cửa giống như có người!
Bách Lý Vân lập tức nghiêm túc, cẩn thận nghe: Không có mà?
Bắc Thần Phong lắc đầu, phủ thêm quần áo lên người, rồi đi ra ngoài. Bách Lý Vân cũng nhanh chóng thay quần áo đuổi theo. Đẩy cửa Điện ra, nhìn không chớp mắt vào cái lồng hấp đổ trên mặt đất, trong lòng lộp bộp.
Bắc Thần Phong nhất thời giận tái mặt: Đã bị Bạch Vũ phát hiện.
Nàng ta có phát hiện thì thế nào? Bách Lý Vân không cho là đúng.
Nàng ta nếu nói cho Quốc sư biết, tính tình vị Quốc sư kia chính là bao che khuyết điểm, khẳng định sẽ đem sự thình nháo lớn, muốn lấy nàng ta là không thể nào, còn có thể khiến cho Phụ vương đối với ta sinh ra bất mãn. Hắn đã sắp thành thân, điều quan trọng là nếu đạo đức bị hoại, cùng nữ nhân khác câu ba đáp bốn, phụ vương đầu chỉ bất mãn, làm không tốt thì cả văn võ toàn triều sẽ đem hắn mắng cho cẩu huyết lâm đầu, khổ tâm hắn xây dựng hình tượng tốt bên ngoài đều bị phá hủy.
Bách Lý Vân cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng: Phải làm sao bây giờ? Nếu không ta hiện tại đi uy hiếp giết nàng ta.
Đã không còn kịp rồi. Bất quá hiện tại Quốc sư hẳn là đã ra khỏi thành tiếp thống lĩnh Sa Hoằng, ít nhất ngày mai mới có thể trở về, chúng ta có cả đêm thời gian để tiên hạ thủ vi cường. Bắc Thần Phong khóe miệng không đổi giơ lên, đáy mắt hiện lên một đạo mũi nhọn lãnh khốc.
Bách Lý Vân cười duyên dựa vào trên người Bắc Thần Phong: Nên làm như thế nào, người nói là được.
/731
|