Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 299 - Đại Lục Thanh Mộc, Vực Thanh Vũ (2)
/731
|
Edit: V.O
Bạch Vũ không hề biết bởi vì bộ dạng rất xinh đẹp của nàng đã bị người khinh thường, nàng đang bận bịu nhấm nháp mỹ thực. Đại lục Thanh Mộc có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trên Vân Vũ Thần Châu không có, có rất nhiều thức ăn mới lạ, làm cho ngón trỏ của Bạch Vũ chuyển động liên tục.
Dạ Quân Mạc tựa vào một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Vũ giống như con sóc chuột nhỏ nhét thức ăn vào miệng mình phồng lên, trong đôi mắt đen thâm thúy không nhịn được hiện ra nụ cười.
Tại sao chàng lại không ăn? Bạch Vũ nhìn thấy thức ăn trong bát Dạ Quân Mạc không hề nhúc nhích, vẻ mặt khó hiểu: Những thức ăn ngon như vậy chàng lại không thích ăn?
Dạ Quân Mạc lười biếng nói: Ta không có đòi hỏi gì đối với thức ăn.
Bạch Vũ nhíu mày: Ta thấy chàng rất kén chọn. Là một cật hóa, Bạch Vũ không có cách nào hiểu được sẽ có người không thích ăn gì, nếu một bàn thức ăn ngon không thể hấp dẫn người ta, vậy chắc chắn là còn chưa đủ ngon.
Bạch Vũ cảm thấy thức ăn trước mặt cũng đã đủ ngon rồi, chỉ có thể là do hầu hạ Dạ Quân Mạc quá khó khăn.
Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười nhạt tà mị mà lười biếng: Đúng vậy, ta rất soi mói, không bằng nàng đút cho ta?
Bạch Vũ hừ hừ: Vì sao phải đút cho chàng, chàng cũng chưa từng đút cho ta.
Dạ Quân Mạc hơi hơi nheo lại mắt: Muốn ta đút cho nàng? Cũng được.
Hắn không đợi Bạch Vũ kịp phản ứng, liền cầm lên một quả dâu tây nhét vào miệng Bạch Vũ, bá đạo hôn lên môi Bạch Vũ. Nước dâu tây hòa tan ở trong miệng Bạch Vũ, nàng kịp phản ứng chính mình nói cái gì, tức giận, xấu hổ đẩy hắn ra: Dạ Quân Mạc, chàng chơi trò lưu manh!
Rất ngọt. Ngón tay Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi đỏ thắm của nàng: Còn muốn không?
Bạch Vũ: ......
Ám Ưng ở một bên đã cúi đầu thấp đến trong ngực, ta vẫn còn ở chỗ này đây, các người quang minh chính đại liếc mắt đưa tình như vậy thật sự hay lắm sao, trái tim quả thật bị tắc nghẹn rồi.
Nhưng rất nhanh, chuyện khiến tim càng bị nghẹn hơn đã tới, hắn nhận được truyền âm ngàn dặm cấp tốc của Vực Chủ.
Cho dù biết đến quấy rầy Thánh Quân nhà mình và Bạch Vũ dùng cơm sẽ có hậu quả gì, hắn cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên lặng lẽ nói tin tức này cho Dạ Quân Mạc.
Quả nhiên Dạ Quân Mạc rất không vui vẻ, ánh mắt rồi đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, cái chén trong tay bất tri bất giác xuất hiện vài vết rạn. Vốn hắn đang muốn đưa Bạch Vũ đi dạo khắp nơi ở Vực Thanh Vũ, lúc này Sáng Thế Thần Điện khốn kiếp lại liều chết đến gây chuyện.
Hắn thu lại lãnh ý trên người, nhìn về phía Bạch Vũ: Cơm nước xong, còn muốn đi đâu?
Bạch Vũ đang ăn cua, đặc biệt thỏa mãn nói: Muốn đi mua chút dược liệu, Tiểu Bạch của ta đã có thể đột phá, ta cần linh quả hệ Kim.
Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng thỏa mãn của Bạch Vũ, cười nhạt xoa đầu nhỏ của nàng: Ừ, để cho Ám Ưng đi với nàng, qua một lát ta sẽ tới đón nàng.
Được. Bạch Vũ cũng không có suy nghĩ lúc nào cũng dính Dạ Quân Mạc không buông. Dạ Quân Mạc lựa chọn đến Vực Thanh Vũ hẳn là có nguyên nhân, đáng tiếc nàng còn chưa kịp hỏi.
Ám Ưng đại ca, huynh cũng ngồi xuống ăn đi, đừng đứng. Sau khi Dạ Quân Mạc rời đi, Bạch Vũ gọi Ám Ưng cùng ngồi xuống ăn cơm.
Lúc Dạ Quân Mạc ở đây thì Ám Ưng đứng cũng thôi, Dạ Quân Mạc đi rồi, một mình nàng ăn cơm, để cho người khác nhìn, thật sự là không quen.
Không cần, thuộc hạ không đói bụng. Ám Ưng cứng nhắc nói.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, nếu không phải lúc ở đỉnh Vô Danh biết được tính tình của Ám Ưng này, Bạch Vũ sẽ cho là mình đắc tội hắn.
Được rồi, Ám Ưng đại ca, huynh có thể nói với ta tình huống của Vực Thanh Vũ hay không. Dạ Quân Mạc đưa ta đến đây, nhưng cái gì cũng không nói với ta. Bạch Vũ lau miệng, buồn bực nói.
Mặt Ám Ưng nhăn nhíu.
Chuyện này nên nói như thế nào, thành thật nói cho Bạch Vũ biết thật ra Đại lục Thanh Mộc ở Ám Dạ Đế Quốc chỉ còn lại hai vực Thanh Vũ, Thanh Linh, Vực Thanh Linh cũng sắp bị đoạt đi rồi? Chuyện này có vẻ bọn họ cũng quá không có bản lĩnh, khó trách Thánh Quân không nói.
Bạch Vũ không hề biết bởi vì bộ dạng rất xinh đẹp của nàng đã bị người khinh thường, nàng đang bận bịu nhấm nháp mỹ thực. Đại lục Thanh Mộc có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trên Vân Vũ Thần Châu không có, có rất nhiều thức ăn mới lạ, làm cho ngón trỏ của Bạch Vũ chuyển động liên tục.
Dạ Quân Mạc tựa vào một bên, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Vũ giống như con sóc chuột nhỏ nhét thức ăn vào miệng mình phồng lên, trong đôi mắt đen thâm thúy không nhịn được hiện ra nụ cười.
Tại sao chàng lại không ăn? Bạch Vũ nhìn thấy thức ăn trong bát Dạ Quân Mạc không hề nhúc nhích, vẻ mặt khó hiểu: Những thức ăn ngon như vậy chàng lại không thích ăn?
Dạ Quân Mạc lười biếng nói: Ta không có đòi hỏi gì đối với thức ăn.
Bạch Vũ nhíu mày: Ta thấy chàng rất kén chọn. Là một cật hóa, Bạch Vũ không có cách nào hiểu được sẽ có người không thích ăn gì, nếu một bàn thức ăn ngon không thể hấp dẫn người ta, vậy chắc chắn là còn chưa đủ ngon.
Bạch Vũ cảm thấy thức ăn trước mặt cũng đã đủ ngon rồi, chỉ có thể là do hầu hạ Dạ Quân Mạc quá khó khăn.
Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười nhạt tà mị mà lười biếng: Đúng vậy, ta rất soi mói, không bằng nàng đút cho ta?
Bạch Vũ hừ hừ: Vì sao phải đút cho chàng, chàng cũng chưa từng đút cho ta.
Dạ Quân Mạc hơi hơi nheo lại mắt: Muốn ta đút cho nàng? Cũng được.
Hắn không đợi Bạch Vũ kịp phản ứng, liền cầm lên một quả dâu tây nhét vào miệng Bạch Vũ, bá đạo hôn lên môi Bạch Vũ. Nước dâu tây hòa tan ở trong miệng Bạch Vũ, nàng kịp phản ứng chính mình nói cái gì, tức giận, xấu hổ đẩy hắn ra: Dạ Quân Mạc, chàng chơi trò lưu manh!
Rất ngọt. Ngón tay Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi đỏ thắm của nàng: Còn muốn không?
Bạch Vũ: ......
Ám Ưng ở một bên đã cúi đầu thấp đến trong ngực, ta vẫn còn ở chỗ này đây, các người quang minh chính đại liếc mắt đưa tình như vậy thật sự hay lắm sao, trái tim quả thật bị tắc nghẹn rồi.
Nhưng rất nhanh, chuyện khiến tim càng bị nghẹn hơn đã tới, hắn nhận được truyền âm ngàn dặm cấp tốc của Vực Chủ.
Cho dù biết đến quấy rầy Thánh Quân nhà mình và Bạch Vũ dùng cơm sẽ có hậu quả gì, hắn cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên lặng lẽ nói tin tức này cho Dạ Quân Mạc.
Quả nhiên Dạ Quân Mạc rất không vui vẻ, ánh mắt rồi đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, cái chén trong tay bất tri bất giác xuất hiện vài vết rạn. Vốn hắn đang muốn đưa Bạch Vũ đi dạo khắp nơi ở Vực Thanh Vũ, lúc này Sáng Thế Thần Điện khốn kiếp lại liều chết đến gây chuyện.
Hắn thu lại lãnh ý trên người, nhìn về phía Bạch Vũ: Cơm nước xong, còn muốn đi đâu?
Bạch Vũ đang ăn cua, đặc biệt thỏa mãn nói: Muốn đi mua chút dược liệu, Tiểu Bạch của ta đã có thể đột phá, ta cần linh quả hệ Kim.
Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng thỏa mãn của Bạch Vũ, cười nhạt xoa đầu nhỏ của nàng: Ừ, để cho Ám Ưng đi với nàng, qua một lát ta sẽ tới đón nàng.
Được. Bạch Vũ cũng không có suy nghĩ lúc nào cũng dính Dạ Quân Mạc không buông. Dạ Quân Mạc lựa chọn đến Vực Thanh Vũ hẳn là có nguyên nhân, đáng tiếc nàng còn chưa kịp hỏi.
Ám Ưng đại ca, huynh cũng ngồi xuống ăn đi, đừng đứng. Sau khi Dạ Quân Mạc rời đi, Bạch Vũ gọi Ám Ưng cùng ngồi xuống ăn cơm.
Lúc Dạ Quân Mạc ở đây thì Ám Ưng đứng cũng thôi, Dạ Quân Mạc đi rồi, một mình nàng ăn cơm, để cho người khác nhìn, thật sự là không quen.
Không cần, thuộc hạ không đói bụng. Ám Ưng cứng nhắc nói.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, nếu không phải lúc ở đỉnh Vô Danh biết được tính tình của Ám Ưng này, Bạch Vũ sẽ cho là mình đắc tội hắn.
Được rồi, Ám Ưng đại ca, huynh có thể nói với ta tình huống của Vực Thanh Vũ hay không. Dạ Quân Mạc đưa ta đến đây, nhưng cái gì cũng không nói với ta. Bạch Vũ lau miệng, buồn bực nói.
Mặt Ám Ưng nhăn nhíu.
Chuyện này nên nói như thế nào, thành thật nói cho Bạch Vũ biết thật ra Đại lục Thanh Mộc ở Ám Dạ Đế Quốc chỉ còn lại hai vực Thanh Vũ, Thanh Linh, Vực Thanh Linh cũng sắp bị đoạt đi rồi? Chuyện này có vẻ bọn họ cũng quá không có bản lĩnh, khó trách Thánh Quân không nói.
/731
|